Vay nóng Tinvay

Truyện:Kiếm Đạo Độc Thần - Chương 1169

Kiếm Đạo Độc Thần
Trọn bộ 2308 chương
Chương 1169: Niết Bàn chi thành
0.00
(0 votes)


Chương (1-2308)

Siêu sale Lazada


- Lão đệ, tại sao kiếm của ngươi lại như thế?

Phong Quá Hải ngạc nhiên khi chỉ vào kiếm của Sở Mộ.

- Kiếm của thập đệ...

Liên Thành Ngọc cũng nhìn về phía Sở Mộ, vẻ mặt kinh ngạc.

Nếu như không có nhìn lầm, hai thanh kiếm là thánh kiếm trung cấp cực phẩm, luận chất liệu không kém gì thánh kiếm thượng phẩm, thánh kiếm như thế trải qua hai lần chiến đấu đã biến thành như vậy...

- Kiếm nguyên ta tu luyện có đặc thù.

Sở Mộ nói trong bất đắc dĩ.

Hắn sử dụng Ngũ Tương Kiếm và Phong Lôi Kiếm không ít thời gian, theo hắn trải qua vô số lần chém giết sinh tử, chém giết cường địch, máu nhuộm thân kiếm, không nghĩ tới hôm nay bởi vì Thần Hoang kiếm nguyên mà biến thành bộ dạng như thế.

Cũng có thể nhìn ra Thần Hoang kiếm nguyên cường đại và sức ăn mòn đáng sợ.

- Kiếm nguyên quá lợi hại.

Liên Thành Ngọc thở dài.

- Ta tặng ngươi hai thanh!

Phong Quá Hải cười lớn, ném hai thanh kiếm khí tới, Sở Mộ thu Ngũ Tương Kiếm và Phong Lôi Kiếm, hai thanh kiếm bị Thần Hoang kiếm nguyên ăn mòn cho nên đã bị phế, không cách nào chữa trị, tu vi Sở Mộ hiện tại là Tạo Hóa cửu trọng thiên đỉnh phong, hắn cần sử dụng thánh kiếm thượng phẩm.

Kỳ thật Sở Mộ có một thanh kiếm không cần lo lắng bị lực lượng Thần Hoang kiếm nguyên ăn mòn, đó chính là Thần Hoang Chủng Kiếm Thuật thai nghén kiếm thai, hắn đặt tên là Bất Diệt Kiếm.

Hiện tại Bất Diệt Kiếm chỉ đạt tới cấp độ thánh kiếm hạ phẩm, nhiều nhất chỉ có thể so với thánh kiếm trung phâm, uy lực không đủ.

Đương nhiên, trong không gian giới chỉ của hắn còn có thánh kiếm khác.

Phong Quá Hải cho hắn hia thanh thánh kiếm thượng phẩm, tự nhiên không phải phàm vật, đó là thánh kiếm thượng phẩm cực phẩm, vô cùng sắc bén, chất liệu phi phàm.

- Có lẽ có thể chống đỡ một ít thời gian.

Sở Mộ nói thầm.

Thần Hoang kiếm nguyên thật sự quá bá đạo, nhưng Sở Mộ lại cao hứng, Thần Hoang kiếm nguyên càng bá đạo, uy lực càng cường đại, tăng phúc thực lực của hắn càng rõ ràng.

Nghĩ lại xem, đối phương bị Thần Hoang kiếm nguyên công kích còn bị lực lượng Thần Hoang kiếm nguyên ăn mòn không ngừng, trạng thái bản thân bị ảnh hưởng, phải phân tâm đối kháng, trong lúc vô hình đã lâm vào hạ phong.

Đáng tiếc là, giết chết Niết Bàn thú đạt được Niết Bàn chi khí nhưng không thể thu oán khí và khí tức mặt trái, Bất Diệt Kiếm không thể phát triển tiếp.

Cầm hai thanh thánh kiếm thượng phẩm, Sở Mộ cùng Liên Thành Ngọc và Phong Quá Hải liên tục chém giết bí cảnh Niết Bàn, ba người bọn họ muốn trùng kích Niết Bàn Cảnh cần số lượng Niết Bàn chi khí quá nhiều.

Trong bí cảnh Niết Bàn không có năm tháng luân chuyển, không phân ngày đêm, bởi vậy khó biết thời gian trôi qua.

Mệt mỏi thì nghỉ ngơi, nhưng nghỉ ngơi phải có người trông coi, bằng không có khả năng sẽ bị Niết Bàn thú tập kích không kịp trở tay.

Niết Bàn thú có nhiều chủng loại, có tảng đá cũng là một Niết Bàn thú, hoàn toàn không có chút khí tức nào, có thể bị tập kích chết tại chỗ.

Nhưng người tiến vào bí cảnh Niết Bàn đều có thủ đoạn tương ứng, đều có thể cảm giác thời gian trôi qua.

Sở Mộ cùng Liên Thành Ngọc và Phong Quá Hải tiến vào bí cảnh Niết Bàn được một tháng.

Không ngừng tiến lên, không ngừng tao ngộ Niết Bàn thú, không ngừng chiến đấu, chém giết và thu hoạch Niết Bàn chi khí.

Một tháng qua thu hoạch rất phong phú.

Niết Bàn chi khí cấp thấp khoảng chừng hơn năm trăm đạo, Niết Bàn chi khí trung cấp cũng hơn hai trăm đạo, Niết Bàn chi khí cao cấp có hơn hai mươi đạo, về phần đại Niết Bàn chi khí chỉ có một đạo.

Đến bây giờ mới thôi, bọn họ cũng mới tao ngộ một đầu đại Niết Bàn thú, trận chiến ấy ba người liên thủ và dùng toàn lực mới có thể đối kháng đại Niết Bàn thú, tốn hao gần một giờ mới mài đại Niết Bàn thú từ từ cho tới chết, đạt được một đạo đại Niết Bàn chi khí.

Dường như Niết Bàn chi khí không ít, nhưng tính toán số Niết Bàn chi khí cũng chưa đủ cho Liên Thành Ngọc hoặc là Phong Quá Hải trùng kích Niết Bàn cảnh, về phần Sở Mộ lại càng không đủ.

Liên Thành Ngọc và Phong Quá Hải đang ngồi nghỉ ngơi, Sở Mộ phụ trách thủ vệ sợ bị tập kích.

Ba canh giờ sau, Liên Thành Ngọc và Phong Quá Hải đả tọa hoàn tất, tinh khí thần khôi phục tới phiên bọn họ thủ vệ, mà Sở Mộ ngồi xuống nghỉ ngơi.

Lúc tinh khí thần Sở Mộ cũng hoàn toàn khôi phục thì ba người cùng đồng hành.

...

Xa xa có bóng đen bay tới, dường như là một con hung thú cổ xưa, nó đang phủ phục ngủ say trên mặt đất.

Lúc tới gần mới phát hiện là một tòa thành, là một tòa thành lớn phong cách cổ xưa, một tòa thành bị vô số Niết Bàn chi khí thấm vào cho nên sinh ra Niết Bàn khí tức nhàn nhạt.

Niết Bàn chi thành!

Cách đây thật lâu, sau khi mở mang bí cảnh Niết Bàn, kiếm giả tiến vào trong bí cảnh Niết Bàn tập trung lại với nhau. Vì thuận tiện nghỉ ngơi, dần dần hình thành nhiều khu vực trú đóng, khi người đến người đi, có chút nơi trú quân nhỏ bị hoang phế và biến mất, có nơi trú quân lại không ngừng mở rộng.

Sau này có một kiếm giả được dẫn dắt sinh ra ý nghĩ biến nơi trú quân lớn nhất thành một tòa thành. Tòa thành này không ngừng hoàn thiện theo thời gian, trở thành Niết Bàn chi thành hiện tại.

Niết Bàn chi thành, nó không chỉ là nơi để kiếm giả tiến vào bí cảnh Niết Bàn nghỉ ngơi nơi, nó cũng là khu giao dịch, ở chỗ này có thể giao dịch các loại kỳ trân dị bảo, đương nhiên, tiền nơi này chính là Niết Bàn chi khí.

Bởi vì kiếm giả tiến vào bí cảnh Niết Bàn đều có mục đích là Niết Bàn chi khí.

- Rốt cuộc nhìn thấy Niết Bàn chi thành. Đi thôi, đi vào nghỉ ngơi và khôi phục một phen.

Phong Quá Hải cười nói, hắn bước đi nhanh hơn.

Niết Bàn chi thành thành mở cửa và không có thủ vệ, cũng không cần thủ vệ, bất luận kiếm giả nào cũng có thể ra vào tự do.

Ba người Sở Mộ đi vào Niết Bàn chi thành, Niết Bàn chi thành có vách tường màu nâu đen tràn ngập khí tức tang thương cổ xưa, lại có hương vị tân sinh nhưng vô cùng yếu ớt.

Trên cơ bản mỗi kiếm giả tiến vào bí cảnh Niết Bàn đều nghỉ ngơi tại nơi này vài tháng.

Ba người Sở Mộ là thần tử nhưng không phải ai cũng biết, cho nên bọn họ tới cũng không gây ra chú ý gì.

- Đi thôi, đi tìm nơi uống vài chén.

Phong Quá Hải nói ra, đây mới là mục tiêu chủ yếu của hắn.

Liên Thành Ngọc cũng có ý này, Sở Mộ sẽ không cự tuyệt.

Trong Niết Bàn chi thành không có quán rượu, dù sao nơi này là bí cảnh Niết Bàn, là khu vực kiếm giả Kiếm Thần Điện thu hoạch Niết Bàn chi khí, mà không phải là nơi hưởng thụ, kiếm giả tiến vào bí cảnh Niết Bàn không có ai đi làm đầu bếp hay tiểu nhị, mà người bình thường không có tư cách đi vào nơi đây.

*****

Nhưng nơi này không thiếu phòng ở, có thể tùy ý tìm được..

Ba người tìm một căn phòng trống, ánh sáng tốt thông gió tốt, cảm giác thoải mái dễ chịu.

Phong Quá Hải lấy vài cái ghế và bàn trong không gian giới chỉ ra ngoài, lại lấy chén ngọc và rượu ngon cùng mỹ thực đặt lên bàn, ba người đều ngồi xuống.

Bên ngoài săn giết Niết Bàn thú nên không có thời gian và tinh lực hưởng thụ như vậy.

...

- Bát đệ, cửu đệ, các ngươi cũng tới.

Uống rượu và ăn mỹ thực xong, ba người đi trên đường lớn, trên đường đi lại gặp người quen, đó là mấy vị thần tử khác.

Tứ thần tử Lý Duyệt và Ngũ thần tử Lâm Nhất Minh cùng với Lục thần tử Thương Lôi, ba người bọn họ tiến vào bí cảnh Niết Bàn sớm hơn ba người Sở Mộ, người vừa nói chuyện là lục thần tử Thương Lôi.

- Tứ ca, Ngũ ca, Lục ca.

Liên Thành Ngọc và Phong Quá Hải phân biệt kêu lên, Sở Mộ cũng chào ba người.

- Ah, là ngươi, Sở Mộ.

- Không, hiện tại có lẽ nên gọi là thập đệ.

- Chúc mừng ngươi trở thành thần tử thứ mười.

Ba người Thương Lôi cười nói với Sở Mộ.

- Đi một chút, đã gặp được thì ta làm ông chủ mời các ngươi ăn một bữa.

Lâm Nhất Minh nói.

- Ngũ Ca, chẳng lẽ ngươi muốn...

Đôi mắt Thương Lôi sáng ngời, đôi mắt Lý Duyệt cũng sáng ngời.

Ba người Sở Mộ vừa mới ăn no nê, tuy bọn họ có thể dễ dàng tiêu hóa đồ ăn thành năng lượng, cho dù ăn nhiều hơn nữa cũng không có gì, chỉ có điều vừa ăn mỹ thực xong, uống không ít rượu ngon, lại đi ăn lần nữa nên có cảm giác không hào hứng.

Nhưng Ngũ thần tử Lâm Nhất Minh có hảo ý, hơn nữa lại gặp ba vị này cũng nên trao đổi một phen.

Nhưng mà về sau ba người Sở Mộ liền phát hiện, suy nghĩ lúc trước quá bôồn cười, bởi vì lúc trước bọn họ ăn mỹ thực và rượu ngon thật sự không so sánh được.

Đây là một tửu lâu, chỉ là tửu lâu ngoại hình bình thường, chỉ có một tầng mà thôi.

Sáu người Sở Mộ sáu đi vào tửu lâu đã nghe được hương thơm.

- Đây là hương vị gì?

Cái mũi Phong Quá Hải ngửi ngửi, hắn thấp giọng hỏi thăm.

- Tại sao lại thơm như thế?

Ngửi được hương thơm, Sở Mộ cũng cảm giác mình thèm ăn, cảm giác giống như đã lâu chưa được ăn cái gì, đột nhiên nhìn thấy có mỹ thực phong phú đặt trước mặt.

- Các ngươi nhất định sẽ có ấn tượng sâu sắc.

Lâm Nhất Minh cười nói, hai mắt sáng lên.

Sáu người bước vào trong quán rượu, tửu lâu đơn sơ chỉ có một tầng, nơi này có mười hai cái bàn lớn mà thôi, một bàn hiện tại đã đầy người.

- Chờ một lát đi!

Lâm Nhất Minh quen thuộc tình hình trước mắt, ánh mắt tỏa sáng nhìn sang, nhìn có người vừa ăn xong liền tiến lên chiếm bàn..

Lâm Nhất Minh và vài lớp ngươi đều nhìn chằm chằm.

- Chờ một chút, động tác nhất định phải nhanh, bằng không sẽ bị đoạt, tới khi đó lại phải chờ.

Lâm Nhất Minh truyền âm với đám người, bộ dạng rất quen thuộc làm đám người Sở Mộ phải im lặng.

Bọn họ chính là thần tử đấy, vậy mà chạy đến một tửu lâu đơn sơ chờ đợi một cái bàn, thậm chí còn tranh với rất nhiều người khác, ba người rơi lệ đầy mặt, thậm chí nghĩ trực tiếp quay người bỏ chạy.

Nhưng lúc ngửi được hương khí vô tận, nhìn thấy thức ăn trên bàn như những món đồ nghệ thuật, bọn họ rất muốn nếm thử mỹ vị như thế nào.

Phải qua gần nửa canh giờ mới có kiếm giả đứng lên rời bàn.

Vèo một tiếng, Lâm Nhất Minh phát huy tốc độ không gì sánh nổi tranh đoạt với những người khác, tốc độ của thần tử phát huy một cách vô cùng tinh tế.

Lâm Nhất Minh đặt mông ngồi xuống, Lý Duyệt và Thương Lôi cũng ngồi xuống, vượt lên trước mấy người khác chiếm cứ cái bàn này, những người khác còn cách cái bàn một đoạn.

Chênh lệch một chút là chỉ xích thiên nhai.

Biểu hiện trên mặt đầy tuyệt vọng giống như mất đi đồ vật trọng yếu.

- Bát đệ Cửu đệ Thập đệ, đến.

Lâm Nhất Minh mời ba người.

Ba người Sở Mộ cùng ngồi xuống trong ánh mắt ai oán của nhiều người.

- Cho chúng ta một phần Bất Lạc Kiêu Dương!

Lâm Nhất Minh nói, ngay sau đó có vô số ánh mắt khiếp sợ nhìn sang, trong đó cũng có không ít ánh mắt sợ hãi thán phục và hâm mộ.

Lý Duyệt và Thương Lôi khẽ giật mình, ba người Sở Mộ nhìn nhau, hoàn toàn không hiểu cái gì cả.

- Linh thực tại đây có bốn đẳng cấp, cấp thấp nhất gọi là Thôi Xán Tinh Huy, trung cấp gọi Sí Lượng Ngân Nguyệt, cao cấp gọi là Bất Lạc Kiêu Dương.

Lâm Nhất Minh giải thích:

- Một phần Thôi Xán Tinh Huy cần mười đạo Niết Bàn chi khí cấp thấp, một phần Sí Lượng Ngân Nguyệt cần một trăm đạo Niết Bàn chi khí cấp thấp, Bất Lạc Kiêu Dương cần một ngàn đạo Niết Bàn chi khí cấp thấp.

Ba người Sở Mộ nghe xong đều ngơ ngẩn, ăn cái gì lại phải trả Niết Bàn chi khí, mặc dù là cấp thấp.

Một phần Bất Lạc Kiêu Dương cần một ngàn đạo Niết Bàn chi khí cấp thấp?

Nghe xong quá hù dọa người.

- Lão bản tửu lâu này cũng là linh thực sư, bản thân có thực lực cửu tinh đỉnh phong, xuất thân thế gia linh thực, trù nghệ phi phàm, có thể nói tạo nghệ tông sư, nguyên liệu nấu ăn của hắn cũng đều là kỳ trân dị bảo và huyết nhục linh thú Vương cấp, tay nghề tông sư tăng thêm nguyên liệu nấu ăn đinh tạo thành mỹ thực không gì sánh nổi, sau khi ăn xong, cam đoan các ngươi khó quên cả đời.

Lâm Nhất Minh nói, hắn đã nếm qua một lần.

Có lẽ đối với Kiếm Vương cửu tinh đỉnh phong mà nói, một nghìn đạo Niết Bàn chi khí cấp thấp thật sự quá nhiều, nhưng đối với thần tử như Lâm Nhất Minh mà nói, một ngàn đạo Niết Bàn chi khí cấp thấp lại không coi vào đâu.

Không bao lâu, mỹ thực Bất Lạc Kiêu Dương đưa lên, tổng cộng có tám món ăn và hai món súp, còn có một vò rượu, chừng năm cân rượu, hương khí tỏa ra bốn phía xông vào mũi, sáu người Sở Mộ say mê giống như lâm vào tiên cảnh không thức tỉnh.

- Đến, ăn ăn ăn.

Lâm Nhất Minh vô cùng say mê, Sở Mộ mới phát hiện thì ra Lâm Nhất Minh mới thật sự là ăn hàng.

Giá trị mỹ thực một nghìn đạo Niết Bàn chi khí cấp thấp chính là tám món ăn hai món súp và một vò rượu, cái giá này thật hù chết người.

Ba người Sở Mộ liên tục động đũa..

Quả nhiên hương vị Bát Lạc Kiêu Dương mê người tới cực điểm, sáu người Sở Mộ đều tranh đoạt đồ ăn, miệng đầy lưu hương, ngay cả tiến vào trong bụng cũng còn dư vị vô cùng.

Sau khi ăn xong, sáu người cũng cảm giác trong thân thể mình ấm áp, huyết dịch lưu động thật nhanh, không chỉ không cảm thấy khó chịu, ngược lại có cảm giác dễ chịu không nói nên lời.

Sở Mộ có thể cảm giác được trong thân thể có lực lượng đang khơi động như sóng triều trùng trùng điệp điệp không ngớt không dứt, lực lượng này vượt qua cực hạn bản thân, tinh khí thần tăng cường sâu sắc, toàn thân tiến vào trạng thái đỉnh phong.


Khởi Nguyên Mobile

Chương (1-2308)