← Ch.1303 | Ch.1305 → |
Nếu Sở Mộ chỉ là giáo tập kiếm pháp Địa Cung bình thường thì Mục Thế Hoa đã không cứng rắn bênh vực. Nhưng Mục Thế Hoa đã tự nếm tạo nghệ kiếm pháp của Sở Mộ, biết rõ nó mạnh mẽ cỡ nào. Mục Thế Hoa biết thực lực của Sở Mộ, tam trọng thiên mà giết ngũ trọng thiên dễ như chơi.
Lúc trước Mục Thế Hoa đã nói học cung sẽ gánh ân oán với Lý gia giùm hắn, bởi vậy mới có cảnh này.
Mục Thế Hoa không định nói cho Sở Mộ biết, sau này ngẫm nghĩ cảm thấy hắn nên biết chuyện.
Sở Mộ nói:
- Đa tạ Mục phó chưởng tọa.
- Vốn nên làm thôi.
Mục Thế Hoa nói:
- Nói cho ngươi biết là để ngươi nâng cao cảnh giác. Lần này Lý gia đến tìm thẳng bị ta cứng rắn từ chối, ta nghĩ bọn họ sẽ không bỏ qua nên ngươi rất có thể sẽ bị ám sát, hãy cẩn thận chút.
Sở Mộ nói:
- Ta sẽ chú ý.
Người Lý gia không đến thì thôi, nếu có người ám sát thì hắn tuyệt đối sẽ cho bọn họ có đến mà không có về.
Ngũ trưởng lão Lý gia nhiệm vụ thất bại, mặt đen như nhọ nồi, mắt đỏ ngầu rất đáng sợ. Mười Thiên Vệ cực kỳ tức giận.
Một Thiên Vệ hỏi:
- Ngũ trưởng lão, giờ nên làm sao đây?
Ngũ trưởng lão đang sùng, không trả lời.
Thiên Vệ khác mở miệng nói:
- Chúng ta về gia tộc báo việc này hay... ?
Thiên Vệ thứ ba đề nghị:
- Theo ta thấy tạm đừng trở về gia tộc, tại đây tìm cơ hội thích hợp lẻn vào Thừa Thiên học cung đánh lén Sở Mộ, bắt sống hắn cho rồi.
Ngũ trưởng lão dần đè nén lửa giận, nghe các Thiên Vệ đối thoại thì thầm suy nghĩ.
Tính cách ngũ trưởng lão nóng nảy, nói chuyện không hợp liền đánh nhau. Nhưng làm trưởng lão mười mấy năm, ngũ trưởng lão đã học được biết dùng đầu óc suy nghĩ. Đây là nhiệm vụ của ngũ trưởng lão, lần thứ nhất không hoàn thành đã rất khó chịu, nếu lần thứ hai vẫn không xong thì tạm không nói gia tộc thấy sao, chính gã cũng rất bất mãn.
Ngũ trưởng lão ngẫm nghĩ rồi quyết định tạm không về gia tộc, bắt Sở Mộ rồi đem về Lý gia xét xử.
Quyết định xong ngũ trưởng lão chỉ huy các Thiên Vệ đi tìm hiểu tin tức, tìm tòi địa hình Thừa Thiên học cung. Quan trọng nhất là tìm hiểu Sở Mộ ở đâu, quy luật bình thường thế nào để tiện hành động.
Vì tránh cho đánh rắn động cỏ khiến Sở Mộ cảnh giác, Thừa Thiên học cung chú ý nên lúc hỏi thăm tin tức tốt nhất là bí ẩn chút, đừng tự mình lẻn vào. Vì thế mất rất nhiều thời gian, nhưng để bắt được Sở Mộ thì mọi thứ đáng giá.
Sở Mộ không biết ý đồ của ngũ trưởng lão Lý gia, nhưng sau khi được Mục Thế Hoa nhắc nhở bình thường hắn càng cảnh giác hơn. Với lục cảm, thực lực của Sở Mộ thì không dễ đối phó hắn.
Sở Mộ vừa đi về chỗ ở vừa thầm nghĩ:
- Ta đã xem hết điển tịch tầng dưới Bộ Điển Tàng, hiểu biết Thâm Lam thế giới sâu hơn nhiều nhưng không tìm được tin tức gì liên quan đến Thế Giới Chi Linh.
Sở Mộ không thấy chán nản, nơi ở của Thế Giới Chi Linh rất bí ẩn, đẳng cấp không đủ thì không thể nào biết được.
Sở Mộ suy tư:
- Hiện tại hoặc là lên tầng trên Bộ Điển Tàng hoặc rời khỏi Thừa Thiên học cung đi chỗ khác tìm tin tức.
Sở Mộ quyết định trước tiên tìm cách vào tầng trên Bộ Điển Tàng, vì bây giờ rời đi không biết kiếm từ đâu nữa.
Vấn đề quan trọng nhất là Thế Giới Chi Linh rất bí ẩn.
Từng ngày trôi, đám người ngũ trưởng lão Vạn Cổ cảnh đã mò rõ chỗ ở của Sở Mộ, thời gian hoạt động vân vân, chuẩn bị bắt đầu hành động.
Vào đêm, Sở Mộ tu luyện trong nhà.
Hai bóng đen lặng lẽ lẻn vào Thừa Thiên học cung, âm thầm đi tới chỗ ở của Sở Mộ.
Sở Mộ đang tu luyện chợt có cảm giác không ổn, dường như nguy hiểm ập đến. Sở Mộ ngừng tu luyện, hắn thầm suy nghĩ, cảm thấy rất có thể sắp xảy ra chuyện gì đó.
Có lẽ vì lo sợ quấy nhiễu đến Sở Mộ khiến hắn cảnh giác nên hai người lẻn tới không phát ra lực lượng thần niệm.
Dựa vào cảm giác mạnh hơn người Sở Mộ nắm chắc có hai kẻ đến gần, bọn họ không biết mình đã bị lộ.
Kẻ lẻn vào chỗ ở của Sở Mộ không bị người trong học cung phát hiện.
Mục đích của hai người này là bắt sống Sở Mộ, bọn họ còn tưởng rằng hành động của mình bí ẩn chưa bị hắn biết.
Chợt một luồng sáng chói lòa bừng lên trong bóng tối, như cực quang rạch phá bóng đêm, vô cùng huyễn lệ, rực rỡ vô tận, cực kỳ kinh diễm. Đó là một luồng kiếm quang rạch phá không trung đen đặc, xuyên qua thời không làm hai người ngơ ngẩn.
Trong đó một người phản ứng nhanh, kiếm quang sáng choang nở rộ như mặt trời nóng cháy soi sáng giết hướng Sở Mộ. Một người khác phản ứng chậm hơn chút, mới rút kiếm ra, khoảnh khắc kiếm quang sắp nở rộ thì kiếm của Sở Mộ đã giết tới trước mặt.
Không cách nào né tránh, thậm chí không đỡ được, kiếm giết tới, kiếm quang sáng choang dính một vệt đỏ.
- Chết tiệt!
Tiếng gầm và kiếm quang chói lòa hơn như quả cầu lửa to lớn rơi xuống, như thiên thạch từ trên trời giáng xuống, hơi thở đáng sợ gần như phá nát chỗ ở của Sở Mộ.
Dao động hơi thở mạnh mẽ khuếch tán ra ngoài, kinh động Mục Thế Hoa.
Mục Thế Hoa nhanh chóng chạy tới, lực lượng thần niệm khổng lồ như thủy triều khuếch tán:
- Là ai dám đến học cung giương oai!
Một kiếm chém hụt, kẻ đánh lén cảm nhận thần niệm khổng lồ nghiền áp, biết đã bị lộ, trong một chốc không thể làm gì Sở Mộ. Túng thế tòng quyền, bọn họ nhanh chóng rút đi, mới lao ra khỏi nhà Sở Mộ thì...
Mục Thế Hoa đã chạy tới:
- Đến rồi đừng hòng đi, ngươi thật là không để Thừa Thiên học cung vào mắt!
Kiếm ra khỏi vỏ, kiếm quang cực kỳ sắc bén rạch phá không trung như sao băng vụt qua chân trời chém tới.
Kiếm của Mục Thế Hoa rất sắc bén, uy lực mạnh mẽ kinh người, kiếm chém trúng mục tiêu. Kẻ đánh lén bị kiếm chém bay hộc máu, thi triển bí pháp tăng tốc độ gấp mấy lần lao ra ngoài học cung. Mục Thế Hoa đuổi theo gắt gao.
Chốc lát sau Mục Thế Hoa quay về.
Mục Thế Hoa xin lỗi:
- Xin lỗi Sở giáo tập, đối phương đã chạy trốn.
Sở Mộ thản nhiên nói:
- Không sao, Mục phó chưởng tọa đến là ta nên cảm tạ rồi.
Mục Thế Hoa nói:
- Ngươi là giáo tập kiếm pháp của học cung.
Mắt Mục Thế Hoa lóe tia sáng lạnh:
- Tuy không đuổi kịp nhưng ta biết đối phương là ai.
Mục Thế Hoa nhìn khuôn mặt người bị Sở Mộ một kiếm giết, là một trong mười Thiên Vệ đi theo ngũ trưởng lão Lý gia đến, lúc trước lão có gặp.
Mục Thế Hoa nói:
- Sở giáo tập, chuyện này ta sẽ khiến Lý gia cho một giải thích.
Sở Mộ nói:
- Vậy nhờ Mục phó chưởng tọa.
Mục Thế Hoa rời đi, mang theo xác của Thiên Vệ Lý gia. Sở Mộ ở trong nhà mình, ngẫm nghĩ rồi tu luyện tiếp.
*****
Sở Mộ linh cảm ân oán với Lý gia sẽ không dễ kết thúc, dù Mục Thế Hoa có nhúng tay vào cũng vậy. Cho nên nâng cao thực lực của mình mới là căn bản.
Tu luyện thuật Ngũ Hành Thất Huyền khiến lực lượng ngũ hành lại đột phá đến đệ lục huyền.
Lúc Sở Mộ tu luyện mấy tháng trong Ngũ Linh bí tháp đến đệ tứ huyền thì bị kẹt, hắn rời đi, ra bên ngoài tăng kiến thức dần, lướt sơ đạo thuật pháp thì lĩnh ngộ thuật Ngũ Hành Thất Huyền sâu sắc hơn, bình cảnh biến mất, tiến bộ càng nhanh.
Đệ lục huyền cách đệ thất huyền có một lằn chỉ.
Ngày thứ hai Sở Mộ lại đi dạy kiếm pháp. Mục Thế Hoa mang xác Thiên Vệ Lý gia tự mình đến Lý gia muốn tính sổ với họ.
Sở Mộ không hỏi nhiều việc tiếp theo.
Đối mặt Mục Thế Hoa chất vấn thái độ của Lý gia rất cứng rắn, không cho lời giải thích còn trách lão bao che Sở Mộ kẻ thù của Lý gia.
Mục Thế Hoa suýt đánh nhau trong Lý gia, nhưng lý trí chiến thắng xúc động. Tuy Mục Thế Hoa mạnh nhưng đối diện Lý gia thì chưa đủ sức, đặc biệt ở trong phủ đệ của Lý gia, không có ưu thế địa lợi.
Cộng thêm Mục Thế Hoa nói là gánh ân oán giữa Sở Mộ và Lý gia nhưng hơn phân nửa là lão gánh chứ không phải Thừa Thiên học cung, Lâm Viễn tuyệt đối không đồng ý trừ phi xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.
Cho nên việc này tạm gác lại, trong một chốc Lý gia không làm ra hành động gì.
Mục Thế Hoa quay về Thừa Thiên học cung bắt đầu bận rộn, vì hội giao lưu học cung ba năm một lần của Thương Lan hoàng triều sắp bắt đầu.
Đại điểm tổ chức hội giao lưu học cung lần này là ở Thừa Thiên học cung, làm sân nhà nên Thừa Thiên học cung phải lo hết mọi thứ.
Hội giao lưu học cung không chỉ là giao lưu giữa học cung cũng là cơ hội tốt tuyên dương danh tiếng học cung. Đặc biệt chủ sự hội giao lưu học cung có ưu thế sân nhà, nên Mục Thế Hoa, Lâm Viễn phải hết sức cẩn thận sắp xếp.
Trong phút chốc khắp Thừa Thiên học cung trang trí càng trang nhã hơn.
Sở Mộ phát hiện những biến đổi đó, biết sơ lý do nhưng không hứng thú.
Tu luyện, dạy học, Sở Mộ đã đọc xong điển tịch tầng một Bộ Điển Tàng, tạm thời không lên tầng trên đường, hắn dùng thời gian đọc điển tịch vào việc tu luyện, đặc biệt là tu luyện thuật Ngũ Hành Thất Huyền.
Sau đệ lục huyền không có bình cảnh, mỗi lần Sở Mộ tu luyện là vững bước tiến bộ, cách đệ thất huyền không xa.
Sở Mộ không bỏ lại tham ngộ lực lượng thời gian, nhưng còn bị kẹt, chưa thể đột phá như ý muốn, không gấp được.
Mục Thế Hoa bận rộn, Lâm Viễn cũng rất bận, các cao tầng Thừa Thiên học cung đều bận chỉ có Sở Mộ là nhàn nhã, vẫn tu luyện như cũ.
Lý gia không có động tĩnh gì, Sở Mộ dần thả lỏng thần kinh, dĩ nhiên chỉ tạm thời. Sở Mộ linh cảm Lý gia sẽ không cho qua, nếu lần sau tìm đến e rằng rắc rối càng lớn, khi đó chưa chắc Thừa Thiên học cung sẽ đồng ý gánh nạn giùm hắn, Mục Thế Hoa cũng không có năng lực gánh.
Thời gian trôi nhanh, ngày càng gần đến lúc hội giao lưu học cung Thương Lan hoàng triều. Sở Mộ tu luyện thuật Ngũ Hành Thất Huyền cũng rất gần đến đệ thất huyền.
Hôm nay, giảng bài xong Sở Mộ về nhà mình, lại tu luyện thuật Ngũ Hành Thất Huyền.
Sở Mộ cảm giác thuật Ngũ Hành Thất Huyền sắp đột phá trong khoảng thời gian này.
Trong thế giới tinh thần, tu luyện thuật Ngũ Hành Thất Huyền khiến lực lượng ngũ hành lấp lánh ánh sáng xinh đẹp. Đặc biệt Ngũ Hành chân kinh tự vận chuyển khiến việc tu luyện thuật Ngũ Hành Thất Huyền ẩn chứa nguyên lý ngũ hành tương sinh, hiệu suất tu luyện càng cao.
Tu luyện lần này Sở Mộ bế quan ngắn ngủi, qua một ngày rưỡi thì ngũ hành lực lượng quy tắc trong thế giới tinh thần chợt tỏa sáng rực rỡ, ánh sáng lấn át ánh sáng của lực lượng khác, ánh sáng từ không gian lực lượng quy tắc cũng bị lu mờ.
Trong đầu Sở Mộ xuất hiện nhiều điều huyền bí, ứng dụng liên quan đến lực lượng ngũ hành, khiến hắn hiểu biết, khống chế sâu hơn.
Một lúc lâu sau ánh sáng ngũ hành lực lượng quy tắc mờ dần, mỗi ngũ hành lực lượng quy tắc hoàn mỹ hơn trước, không chút tỳ vết, có một tầng bảo quang lấp lánh.
Ngũ hành lực lượng quy tắc đều đến tinh vi hậu kỳ, ngang ngửa với không gian lực lượng quy tắc. Vì tu luyện thuật Ngũ Hành Thất Huyền nên Sở Mộ hiểu biết, nắm giữ và ứng dụng lực lượng ngũ hành còn hơn những Kiếm Giả Cổ Thần giới cũng đến tinh vi hậu kỳ.
Sở Mộ được như ý muốn, tu luyện toàn bộ ngũ hành lực lượng quy tắc đến đệ thất huyền.
Sở Mộ thầm nghĩ:
- Đã tới lúc lại vào Ngũ Linh bí tháp.
Nhưng trước khi đi phải thông báo một tiếng, vì Sở Mộ không biết sẽ ở trong Ngũ Linh bí tháp bao lâu, nên nói cho Mục Thế Hoa biết tránh cho có chuyện gì không tìm thấy hắn.
Sở Mộ sẽ không nói với Mục Thế Hoa rằng hắn đi đâu, chỉ nói đến phút then chốt tu luyện, cần bế quan một thời gian lo đột phá, tạm thời không xác định thời gian dài ngắn.
Mục Thế Hoa nghe Sở Mộ nói xong khẽ thở dài:
- Tiếc quá, vốn định kêu ngươi tham gia hội giao lưu học cung lần này.
Mục Thế Hoa đã tự thể nghiệm tạo nghệ kiếm pháp của Sở Mộ, biết rõ nên lão mới muốn hắn tham gia hội giao lưu học cung, sẽ là việc tốt cho Thừa Thiên học cung.
Nhưng Sở Mộ muốn bế quan đột phá, Mục Thế Hoa không có lý do gì phản đối.
Sở Mộ nói:
- Học tử ba bộ Địa Cung kiếm pháp thì làm phiền Mục phó chưởng tọa thông báo giùm.
Mục Thế Hoa cười nói:
- Được rồi, cứ để ta sắp xếp, ngươi yên tâm bế quan đi, đột phá càng nhanh càng tốt.
Sở Mộ nói:
- Ừm! Vậy ta xin đi trước.
Sở Mộ đứng dậy đi ngay, hắn không về chỗ ở mà đi ra ngoài Thừa Thiên học cung, tìm chốn không người rồi thả thần niệm ra, không bị ai chú ý đến, hắn khởi động Ngũ Linh bí lệnh. Ánh sáng ngũ sắc bao bọc Sở Mộ, nhanh chóng co rút lại, chợt lóe biến mất.
Như nhảy không gian, như qua ngàn năm rồi lại chỉ trong khoảnh khắc. Sở Mộ chưa phản ứng lại thì đã đến tầng thứ nhất Ngũ Linh bí tháp.
Hơi thở quen thuộc, hoàn cảnh quen thuộc, trở lại chốn cũ.
Nhưng Sở Mộ không đến đây để cảm thán, mục đích của hắn là vào tầng thứ hai Ngũ Linh bí tháp.
Sở Mộ thầm thắc mắc:
- Phải làm sao để đi lên tầng thứ hai?
Sở Mộ ngẫm nghĩ, hắn điều động ngũ hành lực lượng quy tắc, phát ra hơi thở. Trong phút chốc ngũ hành lực lượng quy tắc trong tầng một Ngũ Linh bí tháp bị điều động tụ về thành năm loại hình dáng khác nhau xuất hiện quanh thân Sở Mộ.
Một luồng sáng vàng như lưỡi kiếm sắc bén, một gốc cây xanh dạt dào sức sống, một con sông chảy xiết không dứt, một ngọn lửa cháy hừng hực, một mảnh đất chứa vạn vật.
← Ch. 1303 | Ch. 1305 → |