← Ch.1314 | Ch.1316 → |
Lão nhân lạnh lùng nói:
- Tiếp tục tìm.
Lại tìm một lúc, mấy người tìm thấy một ngôi mộ.
- Mộ của phó tông chủ Chân kiếm tông.
Lão nhân cười âm hiểm:
- Đào ra xem có đúng không.
Mộ bị đào ra, cái xác bị kéo lên.
Sau khi kiểm tra kỹ lão nhân cười phá lên:
- Phó Văn Sinh, có trốn cỡ nào cuối cùng vẫn phải chết!
Sau đó lão nhân biến sắc mặt, dường như nghĩ đến chuyện gì quan trọng, lực lượng thần niệm mạnh mẽ quét qua xác chết. Lực lượng thần niệm quét hình tỉ mỉ từ trong ra ngoài.
Tuy đã tưởng tượng trước nhưng sau khi kiểm tra xác nhận vẫn khiến lão nhân khó thể chấp nhận:
- Không có... không có...
Lão nhân tức giận quát:
- Phó Văn Sinh chết tiệt, dù chết vẫn chơi ta một vố!
Lão nhân vung tay lên, khí kình mạnh mẽ đánh vào xác chết nát bấy.
- Kiếm Tông Linh Ấn là của lão phu!
Lão nhân thầm giận:
- Dù có thế nào cũng phải tìm ra nó!
Mấy người tìm kiếm xung quanh, không bỏ qua bất cứ dấu vết nào, cuối cùng xác định có người khác từng đến đây, mới đi không lâu, rất có thể là người này đã mang Kiếm Tông Linh Ấn đi.
Chỉ có thể xác định đó là một người, không biết là nam nữ già trẻ, khó tìm. Nhưng lão nhân tuyệt đối không bỏ cuộc, vì Kiếm Tông Linh Ấn rất quan trọng.
***
Đường cái rộng rãi không biết hướng tới đâu, trên bầu trời có một bóng người bay nhanh đi, đó là Sở Mộ, chớp mắt hắn đã bay xa trăm thước.
Sử dụng phi hạm Số Hiệu Cự Kiếm đúng là nhanh thật nhưng tiêu hao năng lượng cũng rất nhanh, hao Nguyên đan như đổ tiền ra ngoài đường. Cộng thêm trong một chốc Sở Mộ không biết đi đâu bây giờ, hắn không có nơi nào muốn đi, thế là cất phi hạm tự mình bay từ từ.
Cách này tiết kiệm sức nhất, với Sở Mộ hầu như không bị tiêu hao.
Lúc này có mấy bóng người xuất hiện phía trước, tốc độ siêu nhanh, hơi hoảng hốt chật vật.
Có gần mười bóng người đuổi theo mấy người kia, tốc độ rất nhanh, đằng đằng sát khí, xem bộ dáng dường như là kẻ truy sát.
Đây là vở kịch người truy sát và bị truy sát, Sở Mộ không biết tại sao mình gặp phải nhưng chuyện không liên quan tới hắn, không muốn trêu vào rắc rối không cần thiết.
Nhưng rất nhanh Sở Mộ đổi ý, vì thính giác linh mẫn nghe thấy lời của đối phương, tuy không hoàn chỉnh nhưng hắn chắc chắn có nghe ba chữ 'Chân kiếm tông'.
Liên quan tới Chân kiếm tông thị Sở Mộ không thể khoanh tay đứng ngoài được.
Mấy Sở Mộ đứng chặn đằng trước, mấy người bị truy sát hét to:
- Tránh ra!
Nhưng mục đích của Sở Mộ là muốn chặn bọn họ lại, kiếm chỉ vạch qua, ánh sáng vàng xẹt qua như ngăn cách bầu trời. Mấy người bị truy sát buộc phải dừng lại vì kiếm quang màu vàng quá sắc bén, bị đâm vào sẽ chết.
Tạm dừng khiến chín người đằng sau chạy tới, nhanh chóng bao vây đám người lại, bao gồm Sở Mộ.
Kẻ dẫn đầu người truy sát cười khẩy nói:
- Lê Hiểu, ta nói rồi, các ngươi không trốn soát.
Đó là một kẻ một mắt.
Mấy người bị truy sát không nói chuyện, hung tợn nhìn Sở Mộ chằm chằm vì cảm thấy tại hắn chặn đường mới làm bọn họ bị đuổi kịp, bị bao vây.
- Vị bằng hữu này, đa tạ đã ra tay chặn lại nhưng chuyện tiếp theo giao cho chúng ta, ngươi hãy lui ra tránh cho bị lan đến.
Sở Mộ phớt lờ đối phương, hắn nhìn mấy người bị mình chặn lại, hỏi:
- Các ngươi là đệ tử của Chân kiếm tông?
Người độc nhãn đáp:
- Các hạ hỏi đúng rồi, chúng ta đều là đệ tử của Chân kiếm tông, nhưng mấy người kia là phản đồ của Chân kiếm tông chúng ta!
- Hồng Lợi, các ngươi mới là phản đồ!
Lê Hiểu tức giận quát:
- Chờ khi phó tông chủ trở về sẽ là lúc các ngươi hối hận!
Sở Mộ hỏi:
- Chân kiếm tông có mấy phó tông chủ?
Có người trả lời:
- Một người.
Sở Mộ đã hiểu.
Người giao Kiếm Tông Linh Ấn cho hắn là phó tông chủ duy nhất của Chân kiếm tông, vậy theo lời những người này nói thì người bị truy sát là phe phó tông chủ, người truy sát phe đối địch.
Tình huống rõ ràng, Sở Mộ biết mình nên làm gì.
Sở Mộ liếc người một mắt, lạnh nhạt nói:
- Cho các ngươi một cơ hội, hiện tại đi đi, càng xa càng tốt.
Nhóm chín người bên nam nhân một mắt ngây ra sau đó cười phá lên.
Người một mắt cười khẩy nói:
- Rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt, đã vậy thì đừng trách chúng ta tâm ngoan thủ lạt!
Trong mắt người một mắt thấy Sở Mộ phát ra dao động hơi thở không mạnh, cộng thêm vẻ ngoài của hắn trông còn khá trẻ, gã cảm thấy hắn không quá mạnh. Huống chi bọn họ có chín người, tu vi của người một mắt cao nhất là Niết Bàn tam trọng thiên, tám người khác đều có tu vi Niết Bàn nhị trọng thiên.
Sở Mộ lạnh nhạt nói:
- Xem bộ dáng là không nghe khuyến cáo.
Ngón tay như kiếm rạch qua hư không, kiếm quang vàng như sợi tơ bắn ra. Trừ người một mắt cảm thấy nguy hiểm nhanh chóng né tránh ra tám người khác không trốn kịp, ai nấy chỉ cảm giác cổ hơi nhói rồi trước mắt tối đen, vì đầu của họ đã bị chém đứt.
Máu chảy như suối, xác rơi xuống.
Đám người xoe tròn mắt ốc bưu, bàng hoàng nhìn Sở Mộ. người một mắt biểu tình kinh hoàng, mặt trắng bệch run cầm cập.
Không rút kiếm, chỉ một chiêu, không thi triển kiếm pháp uy lực lớn gì nhưng giết chết tám vị sư đệ, mỗi sư đệ đều có tu vi Niết Bàn nhị trọng thiên.
Người một mắt bỗng bùng nổ tốc độ, không vì tấn công mà là chạy trốn. Nhưng Sở Mộ đã ra tay thì sẽ không cho người một mắt trốn đi, kiếm chỉ nhẹ điểm, khoảnh khắc ánh sáng vàng như sao băng xé gió bay đi, xuyên qua đầu người một mắt từ phần gáy đâm ra giữa trán.
Người một mắt trợn to mắt tràn đầy kinh sợ, xác rơi xuống.
Bốn người Lê Hiểu run cầm cập. Tu vi của Lê Hiểu cao nhất, là Niết Bàn tam trọng thiên sơ kỳ, ba người khác đều là Niết Bàn nhị trọng thiên. Thực lực như người một mắt mà bị diệt gọn chứ nói gì bọn họ.
- Các ngươi có biết Vân Phong trưởng lão ở đâu không?
Sở Mộ nhìn Lê Hiểu chằm chằm, chậm rãi nói:
- Nhận ủy thác của phó tông chủ các ngươi, có chuyện muốn nói với Vân Phong trưởng lão.
Lê Hiểu không trả lời mà cẩn thận hỏi lại:
- Các hạ quen phó tông chủ của chúng ta?
Sở Mộ đáp:
- Quen.
Bốn người Lê Hiểu kích động hỏi:
- Xin hỏi phó tông chủ của chúng ta ở đâu?
Sở Mộ chỉ nói:
- Mang ta đi gặp Vân Phong trưởng lão.
Lê Hiểu trầm ngâm nói:
- Được, ta mang ngươi đi.
Sở Mộ gật đầu, cùng bốn người Lê Hiểu đi nhanh, nhưng trước đó hắn lấy hết chiến lợi phẩm không gian giới chỉ của chín người bị giết.
***
Bốn người Lê Hiểu mang Sở Mộ vào một thành ấp, quẹo trái quẹo phải đi tới một viện lạc bình thường, gõ cửa. Sở Mộ chú ý thấy Lê Hiểu gõ cửa có quy luật, là một loại ám hiệu.
← Ch. 1314 | Ch. 1316 → |