Vay nóng Tima

Truyện:Kiếm Đạo Độc Thần - Chương 1336

Kiếm Đạo Độc Thần
Trọn bộ 2308 chương
Chương 1336: Cứu ma nữ
0.00
(0 votes)


Chương (1-2308)

Siêu sale Lazada


Thật ra là không, nhiều đệ tử nhưng chia ra cao thấp, không đồng đều, hơn nữa tông môn có quy định tương ứng, không dễ lấy tài nguyên của tông môn.

Nhiều đệ tử cạnh tranh, sóng lớn xô bờ cát, cuối cùng để lại đều là tinh hoa.

Chân kiếm tông muốn phát triển thì phải tuyển nhận nhiều đệ tử hơn.

Dưới Cổ Thú sơn có nhiều đệ tử ký danh, đó là lựa chọn hàng đầu cho đệ tử mới, ngoài ra có thể tuyển nhận quanh khu vực Cổ Thú sơn.

Vùng Cổ Thú sơn rất rộng, không thua gì Yến sơn, nhiều nhân tộc sinh tồn. Chân kiếm tông nói sao cũng là bá chủ của vùng này, muốn tuyển nhận đệ tử sẽ được nhiều người đổ xô vào.

Sở Mộ nói:

- Vân Phong trưởng lão, chuyện tuyển nhận đệ tử mới giao cho ngươi và Vân Hà trưởng lão bàn bạc.

Sở Mộ hoàn toàn bỏ mặc:

- Chờ quyết định xong rồi báo cho ta biết là được.

Vân Phong nghe vậy bất đắc dĩ cười, nhưng lúc trước Sở Mộ đã nói hắn sẽ không tham gia nhiều vào việc quản lý tông môn, gã đã sớm chuẩn bị tâm lý.

Vân Phong nói:

- Vâng thưa tông chủ!

Vân Phong đi tìm Vân Hà trưởng lão bàn bạc các việc tuyển nhận đệ tử. Sở Mộ ngẫm nghĩ, tạm gác việc này lại lo tu luyện tiếp.

Bầu trời xanh trong, vạn dặm không mây, tinh thuần như khối bảo thạch to lớn làm người ta muốn chạm tay vào.

Một chiếc phi hạm có vỏ như kiếm phóng to gấp vô số lần xẹt qua không trung bay nhanh tới trước, tốc độ quá nhanh, tiếng nổ từng đợt như sóng triều hung dũng. Bầu trời như bị kéo lê khe rãnh, không khí trong khe rãnh rõ ràng hơn xung quanh.

Tốc độ này chưa phải toàn bộ của Số Hiệu Cự Kiếm, chỉ nhanh khoảng bảy mươi phần trăm nên không tiêu hao nhiều năng lượng, Sở Mộ đủ sức điều khiển Số Hiệu Cự Kiếm.

Sở Mộ thật sự rờ khỏi Chân kiếm tông.

Chân kiếm tông mở rộng sơn môn tuyển nhận tân đệ tử đã xong. Trong các đệ tử ký danh có hơn hai trăm người trở thành đệ tử chính thức của Chân kiếm tông, trong kiếm khách từ ngoài vào có gần hai trăm người thành đệ tử chính thức, tăng hơn bốn trăm đệ tử chính thức cho Chân kiếm tông.

Trong kiếm khách từ ngoài đến có số ít tu vi Thần Ngưng cảnh, mười mấy người qua thử thách trở thành đệ tử tinh anh của Chân kiếm tông. Đệ tử hạch tâm vẫn như cũ không thay đổi, chỉ hai mươi mấy người.

Số lượng đệ tử chính thức tăng rất nhanh, đệ tử tinh anh hơi chậm, đệ tử hạch tâm là khó nhất.

Sau khi tuyển nhận đệ tử Sở Mộ lại tu luyện một thời gian, hắn nghĩ kỹ rồi, hắn muốn rời khỏi Chân kiếm tông. Không ngờ Vân Phong trưởng lão tìm đến.

Vân Phong trưởng lão phụ trách Phong Tín đường chuyên môn thu thập các loại tin tức tình báo, qua mấy tháng liên tục không ngừng thu thập cuối cùng tìm được tin liên quan thần châu.

Dường như mới gần đây có một viên thần châu xuất hiện tại Thiên Khung vực, đẳng cấp của Chân kiếm tông quá thấp nên biết được tin này đã là giỏi, cụ thể thế nào thì hoàn toàn mù tịt.

Với Sở Mộ bấy nhiêu đã đủ, nên hắn rời khỏi Chân kiếm tông đi Thiên Khung vực.

Chân kiếm tông hiện đã ổn định, việc bình thường có hai vị trưởng lão Vân Phong, Vân Hà lo, nếu gặp chuyện lớn thì do thái thượng trưởng lão quyết định.

Vân Phong, Vân Hà dề nghị Sở Mộ mang Dương Chân đi, nhưng hắn để gã ở lại tọa trấn Chân kiếm tông. Dù sao trừ thái thượng trưởng lão ra thì Chân kiếm tông thiếu cường giả tọa trấn, Vạn Cổ nhất trọng thiên tạm đủ.

Thiên Khung vực không thuộc về Thương Lan hoàng triều, nó nằm ngoài khu vực Thương Lan hoàng triều. Sở Mộ lái phi hạm Số Hiệu Cự Kiếm bay khoảng một tháng còn chưa ra khỏi khu vực Thương Lan hoàng triều.

Sở Mộ ở trong Số Hiệu Cự Kiếm một tháng không thể luyện kiếm, không tiện tu luyện công pháp, hắn đành mỗi ngày tham ngộ Hằng Kiếm Thế, hấp thu kinh nghiệm kiếm pháp của Ngũ Linh Kiếm Thánh, cố gắng tăng cao cảnh giới kiếm pháp của mình. Kiếm Tông Linh Ấn thì Sở Mộ từ lần trước bị Bạch Linh một kiếm diệt gọn đã không vào nữa.

Kiếm pháp đến đẳng cấp như Sở Mộ muốn tiến bộ đã khó càng khó thêm, may mắn có Hằng Kiếm Thế để tham ngộ, có kinh nghiệm của Ngũ Linh Kiếm Thánh tham chiếu hấp thu, nên trong thời gian này tạo nghệ kiếm pháp của hắn tăng vùn vụt.

Trong lúc tu luyện Sở Mộ nhớ những người khác, những Kiếm Giả nhân tộc cùng hắn đi vào Thâm Lam thế giới cho đến nay chỉ thấy mỗi mình Nhâm Lập, thậm chí không thấy dị tộc khác.

Phỏng chừng lúc ấy cường giả Thâm Lam thế giới ra tay đã giết một số, Thâm Lam thế giới thì rộng rãi, một số bị giết, số sống sót tản ra rất khó đụng mặt.

Cỡ như Cổ Loạn Không chắc sẽ không bị giết, bằng vào thiên phú, năng lực của bọn họ không chừng nhận được kỳ ngộ trong Thâm Lam thế giới, thực lực bây giờ phải mạnh hơn trước mới đúng.

Lòng Sở Mộ bất giác mong chờ, hắn mong có thể gặp lại bọn họ, tranh phong với yêu nghiệt cùng thế hệ là điều rất vui mà tuyệt vời.

Trong một tháng này Sở Mộ thấy nhiều cường giả bay vụt qua, có một số phi hạm kích cỡ khác nhau, nhưng đều không gây sự với Sở Mộ.

Miễn không phải đồ điên sẽ không gặp ai cũng cắn, tu luyện đến đẳng cấp này sẽ không nông cạn, hiểu rằng dùng thời gian vào việc gây rắc rối vô dụng còn không bằng yên phận chút, chỉ ra tay vào lúc cần thiết.

Sở Mộ một lòng hai dùng vừa chạy đi vừa tham ngộ. Chợt một luồng sáng đen bay hướng Số Hiệu Cự Kiếm, ánh sáng như cầu vồng màu đen, tốc độ siêu nhanh, bay lướt qua phi hạm.

Sở Mộ loáng thoáng thấy bóng dáng trong cầu vồng đen, cảm nhận dao động hơi thở phát ra.

Sở Mộ trầm ngâm nói:

- Hơi quen thuộc...

Mấy bóng người biến thành luồng sáng nhanh chóng đuổi theo, bộ dạng đằng đằng sát khí dường như đang đuổi theo luồng sáng đen.

Đây đúng là cảnh chạy trốn và bị rượt theo.

Lẽ ra Sở Mộ sẽ không quan tâm, nhưng mới rồi liếc thấy bóng người trong cầu vồng màu đen vào dao động hơi thở làm hắn rất quen thuộc, dường như đã gặp ở đâu.

Đầu óc Sở Mộ xoay chuyển, hắn chắc chắn người này là Kiếm Giả nhân tộc cùng hắn vào Thâm Lam thế giới, cho hắn cảm giác quen thuộc tức là có chút ấn tượng với người này. Sở Mộ nhanh chóng loại trừ, lờ mờ xác định đó là ai, còn về có đúng hay không thì phải nhìn kỹ hơn mới biết.

Cùng là nhân tộc lại là người quen đang bị truy sát, Sở Mộ không thể vờ như không biết.

Số Hiệu Cự Kiếm đổi hướng nhanh chóng đuổi theo mấy luồng sáng kia.

Tốc độ của Số Hiệu Cự Kiếm nhanh hơn, đã đuổi kịp đám người kia và nhanh chóng vượt qua, đuổi theo cầu vồng đen đằng trước.

Sở Mộ mơ hồ cảm nhận hơi thở từ cầu vồng đen, hắn càng chắc chắn thân phận của người này.

Người đó cảm nhận Số Hiệu Cự Kiếm đến gần tuy bất ngờ nhưng tưởng là kẻ thù, lại bùng nổ tốc độ định chạy trốn. Bất đắc dĩ chạy nhanh mấy cũng không bằng Số Hiệu Cự Kiếm.

*****

Một thanh âm vang bên tai bóng người trong cầu vồng đen:

- Tô Nguyệt Tịch, lên đây đi!

Tô Nguyệt Tịch thót tim, giảm tốc độ.

Đầu óc Tô Nguyệt Tịch xoay chuyển, người này không chỉ biết tên của nàng, nghe giọng điệu hình như quen từ lâu, khác với kẻ truy sát.

Tô Nguyệt Tịch đang suy đoán thì Số Hiệu Cự Kiếm đã bay đến cạnh cầu vồng đen, bay song song. Cửa hạm mở ra, cho Tô Nguyệt Tịch thấy người trong Số Hiệu Cự Kiếm.

Tô Nguyệt Tịch hét chói tai:

- Là ngươi!

Với tính cách của Tô Nguyệt Tịch sẽ không hốt hoảng như vậy, nhưng vào Thâm Lam thế giới liền bị cường giả truy sát, nàng chín chết một sống dùng nhiều thủ đoạn giữ mạng mới trốn thoát. Tô Nguyệt Tịch một mình lang thang không biết đi đâu để hoàn thành nhiệm vụ, tình cờ được kỳ ngộ tiến bộ tu vi, thực lực lên cao nhiều. Nhưng nhiệm vụ không có chút manh mối, Tô Nguyệt Tịch đành phiêu bạt khấp nơi tìm cơ duyên.

Từ lúc vào Thâm Lam thế giới đến bây giờ Tô Nguyệt Tịch chưa gặp đồng bào nhân tộc nào, không ngờ lúc bị truy sát lại gặp một người đã từng khiến nàng ấn tượng khắc sâu: Sở Mộ.

Đệ nhất bảng Thiên Thanh, Tinh KHông Chi Tôn Sở Mộ, yêu nghiệt tuyệt thế được gọi là Chân Kiếm Vô Song.

Tô Nguyệt Tịch từ ban đầu không phục đến cuối cùng khâm phục, mặt ngoài nàng không thừa nhận nhưng trong lòng nghĩ vậy.

Nhưng Tô Nguyệt Tịch là người kiêu ngạo, dáng vẻ bên ngoài, thiên phú, thực lực đều hơn xa nhiều cùng thế hệ. Bây giờ bị truy sát bắt Tô Nguyệt Tịch gặp ai đều được, nàng không muốn gặp nhất là Sở Mộ.

Bởi vậy Tô Nguyệt Tịch mới hét chói tai.

Sở Mộ mỉm cười nói:

- Đúng là ta, lên đây đi.

Tha hương gặp bạn cố tri, còn cùng xếp hạng trên bảng Thiên Thanh, tâm tình của Sở Mộ rất tốt.

Tô Nguyệt Tịch do dự, nỗi lòng hơi phức tạp.

Cuối cùng Tô Nguyệt Tịch lắc người vào trong Số Hiệu Cự Kiếm.

Cửa hạm đóng lại lao vọt tới trước, nhanh chóng chuyển hướng, mở ra tốc độ lớn nhất bùm một tiếng hóa thành kiếm quang xuyên qua chân trời bay hướng Thiên Khung vực.

Đám người truy sát Tô Nguyệt Tịch trơ mắt nhìn Số Hiệu Cự Kiếm nhanh chóng biến mất trong mắt, cuối cùng hóa thành đốm đen mất hút. Không phải bọn họ không muốn đuổi theo mà vì Số Hiệu Cự Kiếm nhanh đến không ngờ.

- Chết tiệt, để nữ nhân kia trốn mất!

- Chiếc phi hạm đó quá đột ngột, không biết là ai?

- Trong tin tức của chúng ta thì nữ nhân này không có đồng bọn gì mới đúng, tại sao chiếc phi hạm kia cứu ả đi?

Mấy người kia thầm thắc mắc, hơi hiểu biết Tô Nguyệt Tịch.

- Vấn đề bây giờ không phải mấy chuyện này mà là nữ nhân này đã được cứu đi, sau khi trở về ăn nói sao với thiếu chủ đây?

Nghe câu đó mọi người biến sắc mặt, nhớ đến thủ đoạn của thiếu chủ là run.

- Sự việc ra ngoài dự đoán của chúng ta, nói thật chứ biết sao giờ? Với thực lực, địa vị của chúng ta cùng lắm nhận chút trừng phạt.

- Chết tiệt! Nếu để ta biết là ai cứu nữ nhân kia thì ta nhất định sẽ bắt lại lột da rút gân hắn ra!

Người bị bọn họ tuyên bố lột da rút gân bây giờ hơi lúng túng.

Số Hiệu Cự Kiếm là loại phi hạm một người, không gian bên trong không lớn, chứa một người thì rộng nhưng hai người thì hơi chật. Tô Nguyệt Tịch vừa chui vào thì mùi thơm tràn ngập trong không gian không lớn này. Vì cửa hạm đóng nên mùi thơm quanh quẩn không tán, không gian chật hẹp nên dù Tô Nguyệt Tịch cố gắng tránh sang một bên thì thân thể hai người vẫn dán vào nhau.

Nói đến thì quan hệ của hai người chỉ là bình thường, chưa từng gần gũi đến thế, nên khi chạm vào nhau gây cảm giác kỳ kỳ.

Sở Mộ một lòng kiếm đạo nhưng không phải kẻ không hiểu phong tình, chẳng qua hắn có kiên trì và mục tiêu của mình. Tình hình trước mắt đành tạm chịu đựng, Sở Mộ dời lực chú ý sang nơi khác. Nữ giới nhạy cảm hơn, gò má Tô Nguyệt Tịch đỏ ửng, nỗi lòng phức tạp.

Phi hạm Số Hiệu Cự Kiếm bay vụt qua bầu trời xanh biếc lao nhanh ra ngoài biên cảnh Thương Lan hoàng triều, hướng bắc đến Thiên Khung vực.

Bây giờ Sở Mộ không đơn độc một người, hắn mời Tô Nguyệt Tịch đi cùng.

Nói sao thì hai người đến cùng một chỗ, cùng là yêu nghiệt mười hạng đầu trên bảng Thiên Thanh. Tuy lúc trước không quen, thậm chí mâu thuẫn nhưng đó chỉ là cạnh tranh chứ không phải xung đột ích lợi, thù hận gì nhau.

Ở chung trong Số Hiệu Cự Kiếm ban đầu đụng chạm gây bứt rứt, hơi lúng túng. Rất nhanh Sở Mộ điều chỉnh lại, bỏ qua việc ngoài người, vừa lái phi hạm vừa lĩnh ngộ kiếm pháp. Tô Nguyệt Tịch dù gì là nữ nhân, hơi nhạy cảm nên bị lấn cấn khá lâu.

Dù gì là kiếm tu có tâm tính cứng cỏi, Tô Nguyệt Tịch nhanh chóng điều chỉnh lại.

Sở Mộ không nói chuyện, Tô Nguyệt Tịch cũng không nói gì.

Tính cách hai người giống nhau ở chỗ ít nói. Tô Nguyệt Tịch rất kiêu ngạo, thấy Sở Mộ không nói chuyện cho rằng hắn không muốn nói với mình, thế là nàng cũng không thèm nói dù trong lòng có nhiều thắc mắc.

Cứ thế kéo dài hơn một tháng, cuối cùng Tô Nguyệt Tịch không nhịn được mở miệng trước.

Hết cách, Tô Nguyệt Tịch dù sao là nữ, thân thể cứ đụng chạm vào nam giới thì dù tâm tính cứng cỏi mấy, cố gắng dời sự chú ý nhưng thời gian lâu ngẫun hiên sẽ để ý điều này. Cộng thêm Tô Nguyệt Tịch có nhiều điều thắc mắc, muốn hỏi nhưng ráng nhịn, lời nói cứ quanh quẩn đầu lưỡi, chất chồng muốn thốt ra.

Tô Nguyệt Tịch mở miệng nói:

- Tu vi của ngươi thế đến ngũ trọng thiên trung kỳ rồi.

Trong một chốc Tô Nguyệt Tịch không tìm được đề tài nên chọn đại, ngữ điệu hơi cứng nhắc.

Sở Mộ thuận miệng đáp:

- Nàng cũng đến lục trọng thiên.

Đối đáp xua tan không khí căng thẳng, Tô Nguyệt Tịch thả lỏng người mềm xuống.

Tô Nguyệt Tịch chợt nhận ra Sở Mộ khác với trong ấn tượng của nàng.

Tuy hai người biết nhau nhưng không qua lại, Tô Nguyệt Tịch hiểu về Sở Mộ ngừng lại ở thực lực và thiên phú, nàng hoàn toàn mù tịt về tính cách của hắn.

Tô Nguyệt Tịch cảm thấy Sở Mộ là đệ nhất bảng Thiên Thanh, yêu nghiệt tuyệt thế Tinh Không Chi Tôn, cỡ như Cổ Loạn Không cũng kém hơn hắn một bậc, người như vậy chắc chắn vô cùng kiêu ngạo, người kiêu ngạo thì khó ở chung.

Thiên tài kiêu ngạo, yêu nghiệt càng ngạo, đây là điểm chung. Tô Nguyệt Tịch tự biết tính cách của mình nên mới suy bụng ta ra bụng người.

Nhưng mới rồi đối đáp tuy giọng Sở Mộ lạnh nhạt nhưng không có chút gì là ngạo mạn. Tô Nguyệt Tịch rất bất ngờ, lòng thấy dễ chịu hơn, thay đổi quan cảm về hắn.

Tô Nguyệt Tịch nói chuyện không đông cứng như câu đầu:

- Ngươi có đầu mối gì không?

Sở Mộ không giấu diếm:

- Bí mật của Thế Giới Chi Linh e rằng liên quan đến mười tám viên thần châu.

Sở Mộ không nói việc mình được một viên Thần Châu Thâm Lam.


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-2308)