Vay nóng Tinvay

Truyện:Kiếm Đạo Độc Thần - Chương 1357

Kiếm Đạo Độc Thần
Trọn bộ 2308 chương
Chương 1357: Kinh tài tuyệt diễm
0.00
(0 votes)


Chương (1-2308)

Siêu sale Lazada


Tô Nguyệt Tịch không phát biểu ý kiến gì, không hiểu sao nàng cứ nhớ mãi xưng hô đệ muội của Hạ Trấn Không.

Dọc đường đi lo tìm Thần Châu Thâm Lam, Hạ Trấn Không thường trò chuyện với Sở Mộ. Đa số là Sở Mộ hỏi, Hạ Trấn Không trả lời. Dù sao Sở Mộ không phải người của Thâm Lam thế giới, Hạ Trấn Không là cường giả bản xứ sống lâu mấy trăm năm, kiến thức rộng, gã vui lòng giới thiệu cho hắn.

Nói chuyện một hồi hai người bàn về Thần Châu Thâm Lam.

Hạ Trấn Không hiểu biết về Thần Châu Thâm Lam nhiều hơn Sở Mộ.

- Thần Châu Thâm Lam có tổng cộng mười tám viên, gom đủ thì có thể mở ra trung tâm thế giới, tìm đến Thế Giới Chi Linh. Nếu được Thế Giới Chi Linh thừa nhận là sẽ trở thành chủ thế giới.

Hạ Trấn Không nói:

- Nhưng mấy cái này đều là truyền thuyết, có đúng thật không thì chưa bị nghiệm chứng bao giờ vì tới nay chưa ai gom đủ mười tám viên Thần Châu Thâm Lam.

Hạ Trấn Không nghiêm túc nói:

- Phải rồi Sở lão đệ, nếu lão đệ cũng đang tìm Thần Châu Thâm Lam thì phải cẩn thận người của Hoàng Đình, bọn họ cũng đang tìm nó khắp thế giới, nếu biết ai cầm Thần Châu Thâm Lam sẽ cướp lấy.

Sở Mộ kinh ngạc hỏi:

- Hoàng Đình?

Hạ Trấn Không bổ sung thêm:

- Đúng vậy! Hoàng Đình là một tổ chức cổ xưa, một tổ chức cực kỳ cường đại. Nghe nói người sáng lập Hoàng Đình là một Thánh Hoàng không thua gì Thương Lan hoàng triều hay Thiên Khung thánh địa, thậm chí ở mặt nào đó còn hơn một, hai bậc. Người của Hoàng Đình cực kỳ bá đạo, khi đã nhận định một việc thì sẽ làm, chẳng cần chứng cứ gì.

Hạ Trấn Không kể rõ sự cường đại, bá đạo của tổ chức Hoàng Đình cho Sở Mộ biết, không thể trêu vào họ.

Sở Mộ hỏi:

- Nếu tiếp tục tìm Thần Châu Thâm Lam sẽ có ngày xung đột với Hoàng Đình đúng không?

Hạ Trấn Không nói:

- Đúng.

Sở Mộ mỉm cười nói:

- Hạ đại ca kể cho ta tin tức về Thần Châu Thâm Lam và Hoàng Đình đi.

Hạ Trấn Không kinh ngạc nói:

- Không ngờ lão đệ là chủ một tông.

Tô Nguyệt Tịch không bất ngờ, vì lúc trước nói chuyện với Sở Mộ đã được cho biết.

Sở Mộ nói:

- Chỉ là một tông môn nhỏ.

- Chân kiếm tông...

Hạ Trấn Không trầm ngâm nói:

- Ta từng nghe nói về tông môn này, là một tông chú trọng về kiếm, đệ tử trong môn chỉ tu kiếm không tu thuật pháp, hình như từng là đại tông môn nhưng không biết vì sao đã xuống dốc. Tuy nhiên từng là đại tông môn kiếm tu thì chắc có nội tình dày, không biết có thiếu người không?

Hạ Trấn Không nói rồi nhìn hướng Sở Mộ.

Hạ Trấn Không nói thẳng:

- Lão đệ, ngươi đã là tông chủ của Chân kiếm tông thì có thể cho lão ca ta đây đảm nhiệm chức vị gì không?

Sở Mộ sửng sốt, sau đó phản ứng lại, hắn hiểu ý Hạ Trấn Không muốn báo ơn.

Sở Mộ nghiêm túc nói:

- Nếu Hạ đại ca không chê Chân kiếm tông là tiểu môn tiểu hộ thì xin mời Hạ đại ca làm trưởng lão khách khanh của Chân kiếm tông.

Hạ Trấn Không chắp tay với Sở Mộ:

- Hạ Trấn Không kính chào tông chủ!

Sau đó cười phá lên.

Một giọng nói âm lạnh tàn bạo vang lên:

- Ba nhân tộc kia, giết hết chúng!

Hơi thở hắc ám từng đợt dâng lên, một đội mấy chục Hắc Ma tộc cao đẳng cưỡi hắc ma thú cao đẳng xung phong.

Mắt Hạ Trấn Không bắn ra tia sáng lạnh kinh người:

- Một đám nhãi ranh Hắc Ma, chết hết đi!

Ánh mắt Hạ Trấn Không như kiếm quang xé rách không trung, giây sau gã rút trường kiếm ra chém, khoảnh khắc hóa thành kiếm quang màu trắng to lớn, tinh thuần duy nhất. Hắc ám tan rã trước kiếm quang.

Hắc Ma Thống Lĩnh cực kỳ chán ghét hét to:

- Lực lượng quang minh!

Đúng thế, Hạ Trấn Không chủ tu lực lượng quang minh, kiếm pháp cũng lấy quang minh làm chính, kiếm chém ra như quang minh giáng xuống, thánh quang phổ chiếu.

Quang minh và hắc ám đối lập, không dung hòa, bài xích nhau. Trong Hắc Ma Uyên đậm đặc hơi thở hắc ám, lực lượng hắc ám mạnh mẽ, môi trường thiên nhiên hình thành áp chế lớn với lực lượng quang minh. Ngược lại lực lượng quang minh của Hạ Trấn Không sẽ gây phá hoại lớn cho Hắc Ma tộc.

Hắc Ma tộc là đứa con của hắc ám, trời sinh ghét quang minh, cực kỳ căm ghét lực lượng quang minh.

Một nhát kiếm quang minh chém ra, một đống Hắc Ma tộc như cỏ khô bị đốt cháy thành mây khói. Chỉ một nhát kiếm đã giết mười mấy Hắc Ma tộc cao đẳng đủ thấy Hạ Trấn Không cường đại.

Tất nhiên chỗ này là Hắc Ma Uyên nên Hạ Trấn Không còn bị ức chế, nếu ở bên ngoài, với thực lực của gã một kiếm dư sức làm mấy chục Hắc Ma tộc thành tro.

Hạ Trấn Không chém nhát kiếm thì Sở Mộ đã nhảy lên hóa thành luồng sáng bắn hướng Hắc Ma tộc nhân.

Hạ Trấn Không thấy thế kêu lên:

- Không được đâu lão đệ!

Hạ Trấn Không vội bay theo sợ Sở Mộ bị Hắc Ma tộc oanh giết.

Dù sao Sở Mộ chỉ có tu vi Niết Bàn ngũ trọng thiên, đám Hắc Ma tộc cao đẳng toàn là ngũ phẩm, lục phẩm, thất phẩm, có cả bát phẩm, còn có một thống lĩnh cửu phẩm. Đây là cường giả Hắc Ma tộc mạnh hơn Niết Bàn cửu trọng thiên nhân tộc.

Phỏng chừng vừa đụng độ Sở Mộ sẽ bị oanh giết thành tro ngay.

Hạ đại ca trách thầm sao Sở Mộ xúc động thế, gã tăng tốc độ rượt theo.

Hạ Trấn Không không ngờ rằng tốc độ của Sở Mộ nhanh đến mức đó, mau khó tin.

Sở Mộ cầm Thiên Trảm kiếm, Bất Diệt kiếm, song kiếm cùng rung lên như đôi cánh, tốc độ tăng vù vù giết hướng Hắc Ma tộc nhân.

Lửa giận vì Hạ Trấn Không một kiếm oanh giết mười mấy đồng bạn đều trút lên người Sở Mộ, từng đợt công kích mạnh mẽ đánh hướng hắn muốn xé xác hắn ra thành mảnh vụn, thành hư ảo.

Nhưng Sở Mộ lắc người, các đòn công kích đánh hụt. Một luồng sáng xuyên qua từ khe hở, song kiếm sắc bén tuyệt luân.

Có tiếng phập khẽ vang, kiếm quang sắc bén kèm theo các tia máu.

Nơi đi qua đầu các Hắc Ma tộc cao đẳng bị chặt đứt, Sở Mộ xông thẳng tới trước như sao băng tỏa ánh sáng chói lòa bắn hướng Hắc Ma Thống Lĩnh.

Hắc Ma Thống Lĩnh giơ hai nắm đấm, bao tay to đầy gai lóe tia sáng lạnh u tối đánh ra hai cú đấm, quyền kình như giao long ra khỏi biển đập nát không trung. Trong tiếng gầm rú kinh người quyền kình đánh vào Sở Mộ.

Tốc độ của Sở Mộ siêu nhanh, hắn như lao thẳng vào quyền kình. Khoảnh khắc sắp bị đánh trúng người Sở Mộ quỷ dị vặn vẹo giữa không trung làm giao long quyền kình lướt sát người hắn.

Sở Mộ điều khiển Thiên Trảm kiếm, Bất Diệt kiếm, kiếm ý thống ngự hết thảy lực lượng chém hướng Hắc Ma Thống Lĩnh.

Cùng lúc đó Tô Nguyệt Tịch giết vào Hắc Ma tộc, kiếm đen như tia chớp mang theo hơi hướm sắc bén tuyệt sát, có chút bí ẩn khó lường, người nhẹ nhàng múa xuyên toa mang đi các mạng sống cường giả Hắc Ma tộc.

*****

Hạ Trấn Không ngẩn ngơ.

Hạ Trấn Không cho rằng mình bị hoa mắt, bị ảo giác.

Hạ Trấn Không trông thấy cái gì?

Một kiếm tu Niết Bàn thất trọng thiên chém giết Hắc Ma tộc cao đẳng trung cấp, cao cấp như xắt rau. Lục phẩm hay thất phẩm đều không đỡ nổi một kiếm, dù là bát phẩm cũng chỉ chịu được vài nhát kiếm rồi thành hồn ma.

Càng làm Hạ Trấn Không hết hồn là kiếm tu mới chỉ là Niết Bàn ngũ trọng thiên nhưng nắm giữ kiếm lực đáng sợ đến bát cấp, tốc độ nhanh khủng khiếp, chớp mắt song kiếm tàn sát mười mấy Hắc Ma tộc cao đẳng, kịch chiến với Hắc Ma Thống Lĩnh.

Không, không thể xem như kịch chiến, bởi vì chỉ đánh vài đòn, mọi công kích của Hắc Ma Thống Lĩnh đều bị hụt. Kiếm tu chỉ có tu vi Niết Bàn ngũ trọng thiên đã có kiếm pháp tinh tế không tả nổi ức chế Hắc Ma Thống Lĩnh, hơn nữa thi triển ra một kiếm vô cùng kinh diễm phá mở phòng ngự của Hắc Ma Thống Lĩnh, kiếm đâm thủng giữa trán, một kiếm chém đứt đầu.

Bóng người cầm song kiếm với tư thái nhẹ nhàng phiêu dật đem lại cảm giác uy vũ bá đạo từ trên cao mấy thước đáp xuống, tư thế kia, tư thái kia tựa như Kiếm Thần giáng lâm.

Hạ Trấn Không xoe tròn mắt đứng ngây như phỗng, há hốc mồm, mắt nhìn đăm đăm, đầu óc trống rỗng.

Mãi khi Sở Mộ đi tới, kêu một tiếng:

- Hạ đại ca.

Hạ Trấn Không giật bắn người, lấy lại tinh thần, nhìn Sở Mộ như thấy quỷ.

Hạ Trấn Không chỉ vào, lắp bắp:

- Lão đệ... Ngươi... ngươi...

Hạ Trấn Không chỉ biết lặp lại chữ ngươi mãi, một lúc lâu bão tố trong lòng mới bình lặng xuống.

Hạ Trấn Không thở dài thườn thượt:

- Giờ ta đã biết tại sao Sở lão đệ tuổi còn trẻ tu vi cũng không cao nhưng có thể làm chủ một tông. Với tu vi Niết Bàn ngũ trọng thiên mà giết Hắc Ma tộc cao đẳng như mổ trâu giết gà, Hắc Ma Thống Lĩnh lợi hại hơn Niết Bàn cửu trọng thiên gấp mấy lần cũng thành hồn ma dưới kiếm của Sở lão đệ, hèn gì, hèn gì lão đệ dám vào Hắc Ma Uyên.

Sở Mộ thấy biểu tình khoa trương, giọng điệu giật mình của Hạ Trấn Không thì bật cười:

- Hạ đại ca quá khen.

- Ta không hề phóng đại!

Hạ Trấn Không thề thốt:

- Hơn nữa Tô tiểu muội cũng quá lợi hại, tu vi thất trọng thiên mà mấy nhát kiếm giết Hắc Ma tộc cao đẳng bát phẩm, yêu nghiệt! Được kết bạn với hai thiên tài yêu nghiệt như các ngươi là may mắn cho Hạ Trấn Không ta.

Sở Mộ cười nói:

- Hạ đại ca còn nói tiếp nữa chúng ta sẽ đỏ mặt.

Tô Nguyệt Tịch gật đầu đồng ý.

- Ha ha ha! Thôi không nói, không nói, nói tiếp nữa ta sẽ tự bị đả kích.

Hạ Trấn Không cười phá lên:

- Đi, tìm nhiều nhãi ranh Hắc Ma hơn làm thịt đi!

Hạ Trấn Không vốn lo lắng an nguy của Sở Mộ, Tô Nguyệt Tịch nên mới đề nghị đi chung, định dùng thực lực của mình bảo vệ bọn họ, có một phần vì báo ơn. Nhưng giờ phát hiện thực lực của Sở Mộ và Tô Nguyệt Tịch hoàn toàn không thể bình xét bằng tu vi, đặc biệt Sở Mộ quá là nghịch thiên, thế là Hạ Trấn Không định chủ động giết nhiều Hắc Ma tộc hơn.

Lúc trước Hạ Trấn Không bị thương do hai Ma Vương của Hắc Ma tộc trước sau công kích, gã phải trả mối thù này.

Khi biết Sở Mộ lợi hại như vậy, đề tài trò chuyện của hai người mở rộng ra. Hạ Trấn Không và Sở Mộ nói về kiếm pháp, gã lại bị giật mình.

Thảo luận càng sâu Hạ Trấn Không mới biết Kiếm Thánh thất tinh nổi tiếng lừng lẫy trong kiếm pháp như mình về tạo nghệ kiếm pháp không bằng kiếm tu như Sở Mộ.

Khổ tu mấy trăm năm mà không bằng hậu bối nhỏ tuổi hơn mình rất nhiều.

Hạ Trấn Không ôm nỗi lòng phức tạp kỳ lạ nửa giao lưu nửa học hỏi.

Với Sở Mộ thì dù cảnh giới kiếm pháp của Hạ Trấn Không chưa đến đẳng cấp trong lòng có kiếm nhưng gã luyện kiếm mấy trăm năm, đạo kiếm pháp có hiểu biết, tạo nghệ độc đáo, dù còn kẹt ở cảnh giới kiếm pháp người kiếm hợp nhất nhưng đã đến đại thành. Hơn nữa Hạ Trấn Không vận dụng cảnh giới người kiếm hợp nhất cực kỳ tinh thâm, so với Sở Mộ lúc trước chẳng những không thua kiếm còn hơn hắn.

Trong đạo kiếm pháp Sở Mộ đúng là yêu nghiệt nghịch thiên, nhưng thời gian hắn luyện kiếm không thể so sánh với Kiếm Thánh như Hạ Trấn Không, cách biệt ít nhất gấp năm, sáu thậm chí bảy, tám lần. Tuy thiên phú quan trọng, trả giá cực kỳ quan trọng, cũng phải trả giá tinh lực và thời gian.

Cái gọi là cần cù bù vụng về là đạo lý nay, huống chi Hạ Trấn Không có thiên phú kiếm pháp không kém, còn hơn nhiều người không thì đã chẳng trở thành Kiếm Thánh nắm giữ kiếm lực thất cấp.

Nói đến kiếm và kiếm pháp thì Sở Mộ luôn ôm thái độ thành kính, không cuồng vọng, không tự cao cũng không khiêm tốn, tâm thành ý thành.

Tô Nguyệt Tịch ở bên cạnh lắng nghe, ngẫu nhiên xen lời một câu về hiểu biết kiếm pháp của mình. Hạ Trấn Không rất ngạc nhiên, nhưng ngẫm lại chiến đấu lúc trước Tô Nguyệt Tịch cũng kích phát ra kiếm lực, còn là kiếm lực lục cấp thì gã không còn lời nào để nói.

Vất vả khổ cực mấy trăm năm kiếm lực mới thất cấp, giờ gặp một nam một nữ tu vi so với gã như trời và đất, nhưng kiếm lực thì một người lục cấp, một người đến bát cấp cao hơn gã.

May mắn Hạ Trấn Không có tâm trí kiên định khó bị dao động, không thì đã chịu đả kích người đầy vết thương.

Có tiếng vù vù, ánh sáng bạc như nước sông chảy, như gió rít ập đến, phong mang kinh người tràn ngập bốn phía cắt nát hơi thở hắc ám.

Mắt Hạ Trấn Không tràn đầy vui mừng nhìn chăm chú ánh sáng bạc trên thanh kiếm trong tay, cười phá lên.

Hạ Trấn Không rất vui vẻ nói:

- Kẹt ở bình cảnh thất cấp mười lăm năm không biết khi nào mới đột phá được, không ngờ hôm nay được Sở lão đệ gợi ý rốt cuộc đột phá bình cảnh đẩy kiếm lực lên bát cấp.

Thăng mỗi cấp kiếm lực rất khó khăn, Hạ Trấn Không thăng cấp Vạn Cổ cảnh hơn hai trăm năm trước, sau đó lĩnh ngộ ra kiếm lực, không ngừng tham ngộ tu luyện, theo thời gian dần trôi lên từng bậc. Mãi đến mười lăm năm trước Hạ Trấn Không tăng kiếm lực đến thất cấp, mười mấy năm qua gã luôn cố gắng nhưng tiến triển chậm chạp, không biết khi nào mới lại đột phá.

Hôm nay Hạ Trấn Không bàn kiếm pháp với Sở Mộ, hắn không lo giữ cho riêng mình, hai người giao lưu khiến gã được chỉ dẫn nhiều. Rất nhiều chỗ Hạ Trấn Không không hiểu dần rõ ràng, kiếm lực đột phá bình cảnh đến bát cấp.

Kiếm lực thất cấp tăng phúc tám lần, bát cấp tăng phúc gấp chín lần, chênh lệch gấp đôi, tăng thực lực một bước dài.

Hạ Trấn Không cảm khái:

- Lão đệ thật là phúc tinh cho ta, gặp được Sở lão đệ không chỉ cứu mạng ta còn khiến kiếm lực của ta được đột phá.


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-2308)