← Ch.1360 | Ch.1362 → |
Hạ Trấn Không liếc qua Lục Huy, Hứa Chiến, thầm nghĩ:
- Đáng tiếc, bỏ qua một cuộc cơ duyên.
Nếu trước khi Sở Mộ lên tiếng mà Lục Huy, Hứa Chiến gọi Sở sư thúc, sau đó xin hắn chỉ dạy là lẽ đương nhiên. Với tạo nghệ kiếm pháp của Sở Mộ dư sức chỉ điểm cho Lục Huy, Hứa Chiến, rất có thể giúp kiếm pháp của hai người tăng vọt giống như Hạ Trấn Không trực tiếp đột phá bình cảnh kiếm lực thất cấp lên bát cấp. Hạ Trấn Không linh cảm bình cảnh từ kiếm lực bát cấp đến cửu cấp không tồn tại, khi thời gian đến tự nhiên sẽ đột phá.
Cơ duyên là của mình, tựa như thời gian bỏ qua là qua, không thể níu kéo, chuyện đã rồi thì Hạ Trấn Không không tiện nói gì thêm.
Hạ Trấn Không nói:
- Sở lão đệ, Tô tiểu muội, đi thôi, ta mang hai người đi xem Quang Minh Kiếm Bia.
Lục Huy, Hứa Chiến giật nảy mình, cho rằng mình lãng tai.
Quang Minh Kiếm Bia, đó là căn bản của mạch Đại Quang Minh sơn, cực kỳ quan trọng. Trừ Hạ Trấn Không và ba đệ tử của gã ra chưa bao giờ cho ai xem Quang Minh Kiếm Bia.
Chuyện gì đây?
Tại sao sư tôn mang hai người ngoài đến chơi, còn muốn dẫn bọn họ đi tham ngộ Quang Minh Kiếm Bia?
Lục Huy, Hứa Chiến cảm giác tư duy không kịp phản ứng, họ nghĩ có khi nào sư tôn bị hai người kia chuốc thuốc mê chăng? Sư tôn không giống lúc bình thường. Lục Huy, Hứa Chiến hốt hoảng vội chạy theo.
Lục Huy, Hứa Chiến chạy lại nói:
- Sư phụ, Quang Minh Kiếm Bia là căn bản của mạch chúng ta!
Hạ Trấn Không hơi giận:
- Còn cần các ngươi dạy ta sao?
Cho hai đồ nhi một phần cơ duyên nhưng bọn họ không biết nắm chắc, bây giờ còn muốn ngáng đường.
Hạ Trấn Không biết bọn họ có ý tốt, nhưng gã không thể nói Sở Mộ lợi hại cỡ nào, dù có nói nếu không thấy tận mắt thì không ai tin.
Sở Mộ, Tô Nguyệt Tịch không nói chuyện. Trên phi hạm Số Hiệu Quang Minh Hạ Trấn Không đã nói sẽ cho hai người tham ngộ Quang Minh Kiếm Bia, Sở Mộ và Tô Nguyệt Tịch vui lòng nhận. Đặc biệt Sở Mộ đang muốn xem kiếm đạo của muôn nhà để sáng tạo đạo kiếm pháp của riêng mình.
Hứa Chiến, Lục Huy thấy Hạ Trấn Không tức giận thật thì rụt cổ về, nhưng vẫn bướng bỉnh. Hai người thật sự lo cho mạch Đại Quang Minh sơn chứ không phải vì lòng ích kỷ riêng.
Hạ Trấn Không nhìn Lục Huy, Hứa Chiến chằm chằm vài giây làm hai người trán ướt mồ hôi lạnh, áp lực quá lớn.
Hạ Trấn Không vẫy tay, đanh giọng nói:
- Được rồi, ta rất tỉnh táo, hai ngươi đi xuống điều chỉnh lại đi, chút nữa ta sẽ kiểm tra tiến độ tu luyện của các ngươi.
Lục Huy, Hứa Chiến đành rời đi.
Hạ Trấn Không bất đắc dĩ nói:
- Để lão đệ, tiểu muội chê cười.
Sở Mộ mỉm cười nói:
- Đệ tử có trách nhiệm như vậy mới tốt.
Quang Minh Kiếm Bia là kỳ ngộ của Hạ Trấn Không nhiều năm trước, là nền tảng gã nổi lên, giờ là căn cơ truyền thừa mà gã sáng lập mạch Đại Quang Minh sơn.
Có thể nói Quang Minh Kiếm Bia cực kỳ quan trọng với mạch Đại Quang Minh sơn, bình thường Hạ Trấn Không tuyệt đối không cho người ngoài xem chứ đừng nói là tham ngộ.
Nhưng bây giờ thì khác, Hạ Trấn Không chứng kiến kiếm pháp và thực lực của Sở Mộ tận mắt, tự mình bàn luận kiếm đạo với hắn, kiếm lực của gã đột phá trói buộc lên bát cấp và còn kéo dài tới cửu cấp, tiến bộ rất lớn.
Hạ Trấn Không cho rằng Sở Mộ có thiên phú, tiềm lực kinh người, thật lòng muốn quen thân với hắn nên mới chịu mở ra Quang Minh Kiếm Bia cho hắn tham ngộ, Tô Nguyệt Tịch chỉ ăn theo.
Hạ Trấn Không cảm giác bây giờ trả giá có lẽ mai sau sẽ được thu hoạch lớn hơn.
***
Chỗ đặt Quang Minh Kiếm Bia ở trung tâm Đại Quang Minh sơn, có một đường hầm, nhiều tầng phong cấm cực kỳ nguy hiểm bảo vệ đường hầm. Nếu không có cách mở ra thì dù là cường giả Thánh cấp cửu tinh cũng khó thể xông vào.
Sở Mộ, Tô Nguyệt Tịch đi theo Hạ Trấn Không bước trong đường hầm một lúc rồi nhảy người lên rơi xuống.
Rơi hơn một ngàn thước đáp xuống một bình đài hình tròn rộng khoảng trăm thước, khu trung tâm có một tấm bia đá trắng ngà vẻ ngoài như kiếm cắm ngược trên bình đài, kiếm phong chỉ lên trời.
Khi thấy kiếm bia màu trắng ngà này, Sở Mộ và Tô Nguyệt Tịch sửng sốt, hơi thở hùng vĩ bàng bạc, trang nghiêm túc mục tràn ngập. Đối diện nó khiến người không thể suy nghĩ lung tung, mọi tạp niệm bị tịnh hóa, chỉ còn lại quang minh.
- Lão đệ, tiểu muội, các ngươi ở đây tham ngộ đi, ta ra ngoài trước.
Hạ Trấn Không cười nói:
- Hy vọng sẽ giúp ích cho các ngươi.
Sở Mộ, Tô Nguyệt Tịch đồng thanh kêu lên:
- Đa tạ Hạ đại ca!
Hạ Trấn Không cười bay lên cao, để lại Sở Mộ, Tô Nguyệt Tịch.
Sở Mộ nói:
- Tham ngộ đi, cơ hội hiếm có.
Hai người chọn một góc ngồi xuống, tất cả tạp niệm biến mất, tinh thần tập trung cao độ, tinh thần ngưng tụ thành một. Trước Quang Minh Kiếm Bia, trước hơi thở này rất dễ tập trung tinh thần.
Quang Minh Kiếm Bia màu trắng ngà tỏa ánh sáng lập lòe, vầng sáng bao phủ một tầng mơ hồ có thể thấy chút hoa văn trên kiếm bia.
Hoa văn từ trên xuống dưới rậm rạp từng dòng đan chéo nhau diễn dịch huyền bí vô cùng.
Tập trung tinh thần cao độ khiến mắt Sở Mộ, Tô Nguyệt Tịch nhìn Quang Minh Kiếm Bia dần tỏa sáng, đồng tử phản chiếu tấm bia dần rõ ràng hơn, như khắc ấn, hoa văn hiện ra rõ ràng.
Rất nhanh hai người tiến vào tham ngộ.
Về ngộ tính thì Sở Mộ giỏi nhất. Nhưng Tô Nguyệt Tịch cũng là yêu nghiệt, ngộ tính không thấp. Loại tham ngộ này không quá khó khăn với hai người nên không nhìn ra cao thấp, tiếp tục tham ngộ đến cuối cùng mới từ ngộ tính cao thấp phân chia ra đẳng cấp.
Người có ngộ tính cao tham ngộ thứ cao sâu hơn, rộng khắp hơn, tinh thông hơn. Người ngộ tính thấp tham ngộ nông cạn, nhỏ hẹp, thô ráp hơn.
Sở Mộ chắc chắn là loại người ngộ tính cao, chữ cao không đủ để tả hết.
Sở Mộ nhìn chăm chú Quang Minh Kiếm Bia khiến nó không ngừng phóng lớn tràn ngập đôi mắt, tràn ngập cả thế giới. Các hoa văn trên kiếm bia trở nên thô to, vặn vẹo như sống lại, giống như các con chân long bay lượn chân trời, khống chế tứ hải.
Giây sau các hoa văn chân long như biến thành các thanh kiếm quang minh chém giết.
Sở Mộ cảm giác thế giới bên cạnh mình biến mất, như thể hắn bị thế giới lãng quên, vứt bỏ, độc lập, lại như đi vào thế giới thuộc về quang minh, trong thế giới này chỉ có quang minh, không có mặt khác.
Quang minh mênh mông vô cùng tận, từng hơi thở quang minh tràn vào kiếm, khí thế trang nghiêm mà bàng bạc, như biển cả khó lường, như bầu trời cao xa.
Rất nhanh Sở Mộ chìm đắm vào đó khó thể thoát ra.
Tô Nguyệt Tịch ở một bên cũng dần tiến vào trạng thái, có lĩnh ngộ của riêng mình. Tình huống của Tô Nguyệt Tịch khác với Sở Mộ.
*****
Tô Nguyệt Tịch là truyền nhân của mạch Thiên Ma, tinh thông lực lượng hắc ám, lúc trong tế đàn Hắc Ma tộc ở Hắc Ma Uyên đã thức tỉnh hắc ám thánh thể, về đạo hắc ám thì nàng thể ngộ và có tạo nghệ sâu sắc.
Hắc ám và quang minh từ xưa đến nay luôn đối lập nhau, như nước lửa không dung hòa. Quang ám đối lập tựa như ban ngày và hắc ám không cách nào cùng tồn tại
Lực lượng ngũ hành có tương sinh tương khắc, nhưng lực lượng hắc ám và lực lượng quang minh không tồn tại tương sinh, chỉ có thể tương khắc. Quang minh khắc chế hắc ám, hắc ám cũng khắc chế quang minh. Quang minh và hắc ám là lực lượng cường đại đẳng cấp ngang nhau, mạnh hơn lực lượng ngũ hành rất nhiều.
Tô Nguyệt Tịch tinh thông lực lượng hắc ám, đã thức tỉnh hắc ám thánh thể, khi tham ngộ Quang Minh Kiếm Bia ban đầu bị khắc chế ngay.
Không phải vì lực lượng quang minh mạnh hơn hắc ám, chỉ vì lực lượng quang minh ẩn chứa trong Quang Minh Kiếm Bia tinh thuần, mênh mông, bàng bạc hơn lực lượng hắc ám mà Tô Nguyệt Tịch nắm giữ.
Trong phút chốc Tô Nguyệt Tịch có cảm giác bị lực lượng quang minh tịnh hóa, từ cơ thể đến nội tạng rồi linh hồn bị lực lượng quang minh mênh mông bàng bạc mà trang nghiêm tan rã, hủy diệt, hóa thành vô hình. Đây là lực lượng quang minh trong Quang Minh Kiếm Bia ức chế lực lượng hắc ám của Tô Nguyệt Tịch.
Nếu Tô Nguyệt Tịch rút khỏi tham ngộ thì sẽ bình an, nhưng nàng bướng bỉnh không muốn bỏ cuộc, cắn răng tiếp tục tham ngộ.
Quang minh cùng hắc ám đối lập, nhưng hai thứ có điểm giống nhau, nếu tìm ra và tham ngộ sẽ giúp ích cho Tô Nguyệt Tịch nắm giữ lực lượng hắc ám.
Khi ở chung với Sở Mộ thì ánh sáng của Tô Nguyệt Tịch bị lu mờ, về bản chất nàng là thiên tài, một yêu nghiệt khiến nhiều người kinh ngạc. Tô Nguyệt Tịch có truyền thừa hoàn chỉnh, có hệ thống tri thức hoàn thiện, có hiểu biết của mình, có quan niệm của riêng mình, có phán đoán của mình.
Tô Nguyệt Tịch sẽ không lùi bước.
Mặt Tô Nguyệt Tịch trắng bệch người run rẩy như sắp bị lực lượng Quang Minh Kiếm Bia hòa tan rồi lại ngoan cường kiên trì.
Thân hình Sở Mộ lù lù như núi Thái, biểu tình bình tĩnh, mặt dần hiện thần quang, trầm tĩnh tinh khiết, vầng sáng lan tràn như phát ra từ người hắn.
Sở Mộ tựa như biến thành nguồn sáng yếu ớt rồi dần chói mắt hơn.
Con ngươi của Sở Mộ biến thành màu trắng ngà, trong đó dường như có các tia kiếm quang tựa sợi tơ.
Tư duy của Sở Mộ vận chuyển với tốc độ cao nhất.
Ngộ tính nói cụ thể nằm ở lực quan sát, thấy rõ, trí nhớ, hiểu biết, các năng lực liên quan đến tư duy đầu óc, suy một ra ba cũng nằm trong số đó.
Mỗi luồng quang minh biến thành một thanh kiếm trong mắt Sở Mộ, mỗi quỹ tích tựa như quỹ tích rút kiếm.
Dần dần tư duy của Sở Mộ vận chuyển nhanh không ngừng hiểu biết, các loại hiểu ra dâng lên.
Cảnh giới kiếm pháp trong lòng có kiếm, kinh nghiệm kiếm pháp của Ngũ Linh Kiếm Thánh, còn tu luyện Hằng Kiếm Thế khiến Sở Mộ kiểm soát kiếm không ngừng lên tầm cao mới, cộng thêm ngộ tính kinh người, hắn tham ngộ ra điều gì là rất bình thường.
Quang Minh Kiếm Bia rất là thần kỳ, trong đó ẩn chứa đạo quang minh, các loại kiếm đạo chứ không phải một cái đơn nhất. Người khác nhau khi tham ngộ Quang Minh Kiếm Bia cuối cùng thu hoạch không giống nhau.
Hạ Trấn Không tiếp xúc Quang Minh Kiếm Bia sớm nhất, người thứ nhất được lợi từ Quang Minh Kiếm Bia. Hạ Trấn Không tham ngộ ra quang minh kiếm đạo, đệ tử của gã tất nhiên cũng tu luyện quang minh kiếm đạo. Thật ra cho đến nay Lục Huy, Hứa Chiến chưa tham ngộ Quang Minh Kiếm Bia vì Hạ Trấn Không cảm thấy bọn họ không đủ tư cách.
Tu vi của Lục Huy, Hứa Chiến giống nhau đều là Niết Bàn ngũ trọng thiên. Ý của Hạ Trấn Không là chờ khi hai người đều đến Niết Bàn thất trọng thiên, linh hồn trải qua một lần niết bàn sinh ra biến đổi rồi mới thả đi tham ngộ Quang Minh Kiếm Bia, sẽ có thu hoạch tốt hơn.
Dù sao tham ngộ Quang Minh Kiếm Bia thường là lần đầu tiên hiệu quả tốt nhất, tiếp theo đó hiệu quả kém xa lần đầu tiên.
Tô Nguyệt Tịch là Niết Bàn thất trọng thiên. Sở Mộ tuy là Niết Bàn ngũ trọng thiên nhưng hắn cho Hạ Trấn Không cảm giác khác hẳn, một yêu nghiệt tuyệt thế dễ dàng giết Niết Bàn cửu trọng thiên thì không thể nhìn bằng ánh mắt bình thường được.
Sở Mộ không ngừng tham ngộ, trọn bộ kiếm pháp hoàn chỉnh hiện ra trong óc hắn, giây sau hắn biết tên bộ kiếm pháp này.
Đại Quang Minh kiếm quyết!
Đại Quang Minh kiếm quyết, đây là bộ kiếm pháp thuần túy và thích hợp cho Sở Mộ tham ngộ nhất.
Trong biên cảnh Thiên Khung vực, trên bầu trời một tòa sơn mạch liên miên vạn dặm tràn ngập từng tia màu tím tựa như biển mây, xem kỹ mới biết đó là lực lượng lôi chi tràn ngập trong không khí.
Lực lượng lôi chi quá đậm khiến bầu trời sơn mạch khác hẳn với nơi khác xanh biếc.
Lôi Đình sơn mạch rất nổi tiếng trong Thiên Khung vực, nổi tiếng vì sơn mạch này rất cao, kéo dài vạn dặm, cực kỳ rộng rãi, có lực lượng lôi chi đậm đặc, cũng vì trên sơn mạch này có một thế lực cường đại.
Tử Lôi cung!
Trong Thiên Khung vực một tay Thiên Khung thánh địa che trời, Tử Lôi cung là một trong ba thế lực lớn kém hơn Thiên Khung thánh địa một chút. Tử Lôi cung có rất nhiều cường giả Thánh cấp, tinh thông đạo lôi điện, nắm giữ lực lượng lôi chi.
Một thanh niên tóc dài xõa vai nói:
- Phụ thân, trên đường về ta cảm giác dao động ấn ký Tử Lôi.
- Ấn ký Tử Lôi!?
Nam nhân trung niên cao lớn chắp hai tay sau lưng nhìn núi non trập trùng bỗng cơ mặt cứng nhắc:
- Ngươi chắc không?
Thanh niên nói:
- Không quá chắc trăm phần trăm.
Nam nhân trung niên cao lớn là Tử Lôi cung chủ, gã nhắm mắt lại, trường bào không gió tự bay toát ra từng đợt áp lực.
Một lúc lâu sau Tử Lôi cung chủ mở mắt ra, tia chớp hình cung trong đôi mắt tan biến.
Tử Lôi cung chủ giọng trầm thấp khiến người cảm nhận uy nhiếp sấm sét giáng thế:
- Đệ đệ của ngươi bị người giết, ngươi cảm nhận ấn ký Tử Lôi là từ đệ đệ của ngươi.
Thanh niên tóc dài sửng sốt sau đó giận dữ nói:
- Ai dám giết đệ đệ của ta!?
Tử Lôi cung chủ nói:
- Rất rõ ràng, hung thủ ở trên chiếc phi hạm mà ngươi nói.
Ngữ điệu của Tử Lôi cung chủ dường như không quá tức giận, như thể người chết không phải nhi tử của gã, thật ra trong lòng gã tràn đầy sát ý.
Thanh niên dù tức giận nhưng không mất lý trí:
- Phụ thân, chiếc phi hạm kia là Số Hiệu Quang Minh!
- Số Hiệu Quang Minh... Quang Minh Kiếm Thánh Hạ Trấn Không...
Tử Lôi cung chủ trầm giọng lộ vẻ e ngại:
- Hạ Trấn Không thì sao, giết nhi tử của ta phải trả giá tương ứng!
***
← Ch. 1360 | Ch. 1362 → |