Vay nóng Homecredit

Truyện:Kiếm Đạo Độc Thần - Chương 1438

Kiếm Đạo Độc Thần
Trọn bộ 2308 chương
Chương 1438: To gan lớn mật
0.00
(0 votes)


Chương (1-2308)

Siêu sale Shopee


Giao dịch cũng có thể chỉ định bảo vật mà mình cần, nhưng mà ngũ hành tinh hoa đều rất trân quý, xuất hiện một khối hỏa chi tinh phách đã khó được, chủ nhân hỏa chi tinh phách không có nắm chắc, bởi vậy hắn mới cầm hỏa chi tinh phách ra đổi, hắn vẫn ôm một tia hi vọng đổi được bảo vật mình cần.

- Mười viên thủy kết tinh đổi hỏa chi tinh phách của ngươi, thủy tinh phách cũng không dễ dàng đạt được.

Giang Tử Ngọc mở miệng lần nữa.

- Này...

Chủ nhân hỏa chi tinh phách do dự, cự tuyệt sẽ đắc tội Giang Tử Ngọc, hậu quả rất nghiêm trọng, không cự tuyệt tuyệt lời thật đi đổi thủy kết tinh?

Tuy thủy kết tinh có tác dụng với hắn, nhưng tác dụng không thể nào so với thủy tinh phách, cho dù nhiều thêm vài khối cũng vậy, trừ phi số lượng đủ để làm lượng biến dẫn tới chất biến.

- Mặc dù chỉ là nửa khối nhưng chắc không kém gì hỏa chi tinh phách của ngươi.

Giọng nói lạnh nhạt vang lên, một đạo hào quang màu xanh đậm từ trong gian phòng bay ra ngoài, nó đáp xuống bình đài, nằm bên cạnh hỏa chi tinh phách, nó có màu sắc thanh thúy đối lập với hỏa chi tinh phách.

- Thủy tinh phách!

Tiếng thét vang lên.

- Không, đây không phải là thủy tinh phách, mà là thủy tinh phách và hải chi tinh phahsc thuộc thủy hành tinh hoa, trong đó ẩn chứa thủy lực còn mạnh hơn thủy tinh phách nhiều.

- Hải chi tinh phách, có thể tìm được sâu trong Lam Hải, thường thường đều nằm trong tay Hải tộc cường đại.

Chủ nhân hỏa chi tinh phách vô cùng vui mừng.

Nửa khối hải chi tinh phách, mặc dù chỉ nửa khối nhưng luận thể tích hơi nhỏ hơn hỏa chi tinh phách nhưng cấp bậc của hải chi tinh phách còn cao hơn thủy tinh phách, phẩm chất đủ để đền bù thể tích chênh lệch.

- Đổi!

Quyết định thật nhanh, chủ nhân hỏa chi tinh phách nói ra.

Ngay sau đó nửa khối hải chi tinh phách thuộc về hắn, về phần khối hỏa chi tinh phách thuộc về Sở mộ.

Nắm hỏa chi tinh phách, cảm nhận lực lượng ẩn chứa trong đó, Sở Mộ vô cùng vui vẻ, ngũ hành tinh hoa, cuối cùng hắn lại có thêm một loại, còn kém hai loại.

Về phần nửa khối hải chi tinh phách, tự nhiên là hắn cắt giữ, nửa khối còn lại hắn đủ tu hành nhất trọng thiên từ bí pháp kinh thiên kia, đệ nhị trọng thiên cũng cần dùng thủy tinh phách, nửa khối còn lại chưa đủ, còn phải tìm lần nữa, đã như thế Sở Mộ cứ dùng nó đổi hỏa chi tinh phách.

- Hảo hảo hảo, dám bỏ qua Giang Tử Ngọc t cảnh cáo.

Giang Tử Ngọc tức giận nói ra.

- Ngươi chính là thiên tài tuyệt thế ở ngoại vực nha, chỉ có tu vi Niết Bàn bát trọng thiên, đừng cho rằng vượt qua khảo hạch trong thời gian ngắn nhất thì cho rằng mình là thiên tài tuyệt thế lợi hại nhất, ta cho ngươi một cơ hội, giao hỏa chi tinh phách cho ta, ta cho phép ngươi gia nhập Giang gia.

Trong nơi thiên tài giao dịch vô cùng yên tĩnh, chỉ có Giang Tử Ngọc nói chuyện vẫn còn quanh quẩn nơi này.

- Hỏa chi tinh phách có tác dụng với ta.

Sở Mộ lãnh đạm trả lời.

- Hai lúa từ bên ngoài tới, xem ra ngươi còn không biết địa vị của Giang gia ta tại Thiên Cổ Vực này.

Giang Tử Ngọc cười lạnh uy hiếp:

- Giang gia của ta là thế lực nhất lưu gần với bốn đại thiên môn, không phải ai cũng có tư cách gia nhập vào, ngươi cần phải hiểu rõ, không nên tự sai lầm.

Một câu này thể hiện địa vị và cường đại của Giang gia, nếu là thiên tài tuyệt thế không có chỗ dựa, nói không chừng sẽ xem xét một phen, sau đó khuất phục nhưng Sở Mộ lại không phải.

Hắn thật không biết Giang gia cường đại thế nào, phải biết rằng một nhà tộc truyền thừa còn khó hơn tông môn.

Tông môn vạn năm, gia tộc ngàn năm.

Một nhà tộc có thể truyền thừa ngàn năm đã tính là không tệ, truyền thừa ba ngàn năm là rất tốt, truyền thừa năm ngàn năm là rất cường đại, gia tộc truyền thừa vạn năm là chuyện khó tưởng tượng nổi.

Giang gia thật sự không thể xem thường.

Nhưng thế thì thế nào, có thể dọa Sở Mộ sợ hay sao?

Đừng nói là Giang gia, Sở Mộ cũng không khuất phục dưới uy hiếp của bốn đại thiên môn.

Kỳ quái là, Tương Thanh Vân cũng không có mở miệng châm chọc Giang Tử Ngọc, các thiên tài tuyệt thế cũng giữ im lặng, bộ dạng xem náo nhiệt.

Dù sao bọn họ không quen Sở Mộ, cũng chẳng có giao tình gì cả, cho nên cũng không có giúp hắn để đắc tội với Giang Tử Ngọc.

Tuy trong lòng bọn họ xem thường Giang Tử Ngọc nhưng không thể phủ nhận, thiên phú và thực lực của Giang Tử Ngọc rất mạnh. Thực lực Giang gia cũng rất mạnh. Không ai là đồ ngu, cũng không bởi vì bản thân xem thường người ta là cứ nhắm vào đó, sở dĩ Tương Thanh Vân trước đó nhắm vào Giang Tử Ngọc, đó là bởi vì hắn có mâu thuẫn với Giang Tử Ngọc từ trước.

- Cánh cửa Giang gia quá cao, ta không vào nổi.

Sở Mộ nói một câu cự tuyệt Giang Tử Ngọc.

- Hai lúa, có câu nói gọi là rượu mời không uống muốn uống rượu phạt, xem ra ngươi vẫn lựa chọn đắc tội Giang Tử Ngọc và Giang gia ta rồi.

Giang Tử Ngọc nói chuyện trở nên bén nhọn và ẩn chứa tức giận, Tương Thanh Vân chống đối mình cũng thôi, dù sao thực lực hai người không kém gì nhau, mười mấy năm trước cũng có mâu thuẫn, hiện một tên thiên tài từ bên ngoài có tu vi Niết Bàn bát trọng thiên lại dám lần lượt cự tuyệt mình, đúng là không muốn sống.

- Nghe nói mỗi một thiên tài tuyệt thế đều có chỗ hơn người.

Giọng nói của Sở Mộ lạnh hơn vài phần, tượng đất cũng có ba phần nóng tính chứ nói gì tới hắn.

- Giang Tử Ngọc, chắc hẳn chỗ hơn người của ngươi chính là không có da mặt đúng không?

- Ngươi...

Trong sương phòng. Giang Tử Ngọc như bị người ta đâm một kiếm, sắc mặt đỏ rực, hắn đứng lên, sát ý bộc phát như sóng biển vô tận, sát khí bao phủ sương phòng của Sở Mộ.

Nếu là thiên tài tuyệt thế cấp Vạn Cổ nhất trọng thiên thì có thể ngăn cản được khí thế của Vạn Cổ Nhị trọng thiên, cho dù là thiên tài tuyệt thế Niết Bàn cửu trọng thiên cũng khó có thể đối kháng.

- Không thể không nói, gia hỏa từ ngoại vực tới có can đảm không nhỏ nhưng tâm tính không được, đánh giá mình quá cao.

- Đâu chỉ can đảm không nhỏ, có thể dùng to gan lớn mật để hình dung, chỉ là Niết Bàn bát trọng thiên, lại từ ngoại vực tới, công nhiên hai lần cự tuyệt Giang Tử Ngọc cũng bỏ đi, không ngờ dám mở miệng châm chọc hắn, bốn chữ to gan lớn mật còn chưa đủ hình dung hắn đâu.

- Nói thật ta rất thưởng thức hắn, Giang Tử Ngọc thật sự là kẻ không cần mặt mũi, hắn nói ra tiếng lòng của mọi người nhưng hậu quả vô cùng nghiêm trọng.

- Ta đoán ở ngay trong ngoại vực hắn sống rất có thanh danh và địa vị, có thói quen được nâng lên cao, lại đây còn cho rằng mình vi tôn, tâm tính không theo kịp.

*****

Thời điểm sát khí Giang Tử Ngọc bộc phát, các thiên tài tuyệt thế khác đang nghị luận về Sở Mộ.

- Người chủ trì cũng không có ngăn cản Giang Tử Ngọc.

- Ta đoán người ta muốn giáo huấn hắn một chút, để cho hắn hiểu nơi này không phải ngoại vực của hắn, phải hiểu thu liễm chính mình.

Đúng thế, siêu cấp cường giả tọa trấn thiên tài giao dịch hội không có lên tiếng quát bảo Giang Tử Ngọc, ngưng lại là muốn Sở Mộ bị đả kích, tâm tính cần phải điều chỉnh, dù sao trong một tiểu vực không có bao nhiêu thiên tài tuyệt thế, không cách nào so sánh với Thiên Cổ Vực, tự nhiên cũng dưỡng thành thói duy ngã độc, tâm tính này không nên duy trì khi tới Thiên Cổ Vực.

Còn nữa, siêu cấp cường giả này cũng nghe nói Sở Mộ dùng thời gian ngắn nhất lịch sử thông qua ba chửa ải khảo hạch tuyệt thế, chắc hẳn cũng có chỗ hơn người, hắn muốn xem một chút.

Đột nhiên thấy đám thiên tài tuyệt thế im lặng, Giang Tử Ngọc cũng cảm tâấy kinh người.

Sát ý khổng lồ như thế bao phủ sương phòng của đối phương như đá chìm vào biển cả.

Tại sao có thể như vậy, đây không phải kết quả hắn muốn tâấy.

Bọn họ không biết Sở Mộ đã chém giết qua cường giả Thánh cấp nhị tinh, hơn nữa không chỉ một, trong đó Hải tộc Thánh cấp nhị tinh còn mạnh hơn Nhân tộc Thánh cấp nhị tinh vài phần, dù thế cũng chết dưới kiếm của Sở Mộ.

- Tốt, có chút bổn sự, khó trách dám càn rỡ như thế.

Giang Tử Ngọc kinh ngạc sau đó lại giận dữ, sát ý bộc phát như núi lửa.

- Được rồi!

Siêu cấp cường giả lại lên tiếng, khí thế bàng bạc trấn áp đánh tan sát ý do Giang Tử Ngọc ngưng tụ, sát ý biến mất trong vô hình.

- Lần này tạm thời buông tha ngươi, trừ phi ngươi cả đời này dừng lại trong Thiên Tài Viên, nếu không Giang Tử Ngọc ta sẽ cho ngươi biết hậu quả khi đắc tội ta.

Giang Tử Ngọc ngồi xuống, ngữ khí lạnh như băng.

Trong lầu bốn, Lý Đông Lai lại lắc đầuhắn nói thầm lần trước mình không có vội vàng, trước kia cảm thấy đối phương có thể giúp mình giết Hà Bất Hữu, sau đó có thể báo thù, hiện tại xem ra mình đã gặp phải tên điên.

Giang Tử Ngọc là tồn tại cường đại cỡ nào, Giang gia lại là thế lực cường đại hơn cả Kinh Lôi Môn.

Hắn cũng không phải không nghĩ tới mời thiên tài tuyệt thế như Giang Tử Ngọc ra tay, đáng tiếc thanh danh của Giang Tử Ngọc không tốt, hắn không thể không buông tha.

Thật vất vả gặp được một người có cảm giác không tệ, có hi vọng báo thù, không nghĩ tới còn đắc tội Giang Tử Ngọc.

Nội tâm Lý Đông Lai âm u, hắn uể oải, báo thù lại kéo dài một thời gian, mỗi một lần chờ đợi đều là tra tấn.

- Ta cũng rất muốn biết Giang Tử Ngọc ngươi không dựa vào Giang gia còn có thể có cái gì.

Sở Mộ cũng không sợ Giang Tử Ngọc uy hiếp, lạnh nhạt nói một câu mang theo vài phần mỉa mai.

Mọi người lại ngạc nhiên, chợt lắc đầu không thôi.

Dưới tình huống bình thường, Giang Tử Ngọc uy hiếp, đối phương nên im lặng mới đúng, chẳng khác gì chịu thua, kết cục đẹp mắt chút ít, không ngờ còn phản bác, phản bác còn mang theo châm chọc, tuy nghe rất đã ghiền nhưng cuối cùng lại đẩy mình vào tử lộ.

Giang Tử Ngọc cười lạnh, hắn không nói thêm cái gì nhưng nội tâm bộc phát lửa giận hừng hực, sát ý lạnh như băng làm nhiệt độ trong gian phòng hạ xuống, đôi mắt mang theo hào quang đáng sợ.

Nếu không phải ở nơi này thì hắn đã ra tay, muốn đối phương máu nhuộm dưới kiếm của mình.

Sau khi trò khôi hài này qua đi cũng không khác gì lật một trang sách, nhưng mỗi người đều nhớ rõ, bởi vì loại người như Giang Tử Ngọc tuyệt đối không dễ dàng buông tha.

Hỏa chi tinh phách bị Sở Mộ đạt được, giao dịch vẫn tiếp tục.

Sở Mộ đang chờ, nhìn xem có đạt được ngũ hành tinh hoa khác hay không, nhất là kim hành và thổ hành.

Ngẫm lại Sở Mộ cầm một khối ngọc tinh, nhớ lại một phen, hắn lại ghi chép một phần năm kiếm thức có được trong Vạn Kiếm Lâm Bi vào, một phần năm đủ làm người ta nhìn ra ảo diệu trong đó, nó vô cùng tinh thâm, đoán được uy lực của kiếm pháp thập phần cường hoành, vô cùng đáng sợ, cũng không sợ có người không học.

Cho dù là Sở Mộ, trước khi tìm hiểu được, cho hắn một phần năm kiếm thức cũng không có khả năng suy diễn.

Sao chép xong, hắn vung khối ngọc tinh này lên chỗ giao dịch.

- Một chiêu kiếm pháp đổi kinh hành tinh hoa hoặc thổ hành tinh hoa.

Sở Mộ nói.

- Điên rồi sao, chỉ là một chiêu kiếm pháp lại muốn đổi ngũ hành tinh hoa.

Có người cười nhạo lên tiếng, cũng không đặt Sở vào mắt, Niết Bàn bát trọng thiên mà thôi.

- Ta muốn xem là kiếm pháp thế nào lại dám đổi ngũ hành tinh hoa.

Giọng nói trêu tức vang lên.

Trên màn sáng, một phần năm chiêu kiếm biến ảo thành.

- Thiên Kích kiếm thức...

- Cái tên nghe rất khí thế.

- Thật thâm ảo.

- Ta lại xem không hiểu, chỉ cảm thấy thập phần thâm ảo, dường như vô cùng lợi hại.

Rất nhiều thiên tài trong nơi này đều là kiếm giả, cũng có một phần nhỏ là Kiếm Thánh, lúc này đôi mắt tỏa sáng nhìn chằm chằm vào từng chữ trên màn sáng, đôi mắt như lồi ra.

- Thật tinh thâm ảo diệu, ta xem không hiểu.

- Ta có dự cảm, nếu có thể học được chiêu này, lực sát thương của ta sẽ tăng lên một cấp độ.

- Kiếm pháp thật tinh diệu, chỉ một phần năm đã cao thâm mạt trắc như vậy, khó có thể lĩnh ngộ, nếu như nguyên vẹn...

Siêu cấp cường giả tọa trấn Thiên Tài Viên cũng khiếp sợ không nhỏ.

- Người này có thể có được kiếm pháp như thế, trên người hắn nhất định có bí mật.

- Ta không có ngũ hành tinh hoa, ta nguyên ý dùng năm trăm triệu nguyên đan thượng phẩm để đổi chiêu kiếm pháp này.

Một Kiếm Thánh nhị tinh nói ra, năm trăm triệu nguyên đan thượng phẩm là số lượng hắn đập nồi bán sắt gom được, ý nghĩa một khi giao dịch thành công hắn sẽ là quỷ nghèo.

Nhưng nếu có được chiêu kiếm pháp này, hắn có nghèo hơn nữa cũng chịu.

- Ta chỉ muốn kim hành tinh hoa và thổ hành tinh hoa.

Ngữ khí của Sở Mộ lạnh nhạt nhưng chắc chắn.

- Ta là Vương Truyền Phong, nổi danh thứ bày trăm trên tuyệt thế thanh bảng, giao dịch chiêu kiếm pháp này cho ta, ta hóa giải ân oán giữa ngươi và Giang Tử Ngọc, cam đoan Giang Tử Ngọc và Giang gia sẽ không gây phiền phức cho ngươi.

Một giọng nói uy nghiêm mang theo mũi nhọn vang lên.

Hắn vừa lên tiếng đã làm nhiều người khiếp sợ.

Vương Truyền Phong, hắn chính là Kiếm Thánh tam tinh, cũng là một trong số ít đệ tử thân truyền của Phá Thiên Cung, hắn nói chuyện còn có phân lượng hơn Giang Tử Ngọc, ngay cả người như Giang Tử Ngọc cũng không dám trêu chọc hắn.


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-2308)