Vay nóng Tima

Truyện:Kiếm Đạo Độc Thần - Chương 1446

Kiếm Đạo Độc Thần
Trọn bộ 2308 chương
Chương 1446: Yêu nghiệt hàng lâm
0.00
(0 votes)


Chương (1-2308)

Siêu sale Lazada


- Tốt!

Đôi mắt Lăng Kiếm Nhất bắn ra hào quang lăng lệ ác liệt, hắn càng nhìn càng thích, hét lớn lên tiếng sau đó kiếm trong tay phát ra tiếng nổ, hóa thành vô số kiếm quang như biển bao phủ bốn phía, lực trùng kích đánh nát kiếm quang tàn nguyệt, dùng xu thế gió tho quét lá vàng bay về phía Sở Mộ, dường như muốn công kích Sở Mộ và phá hủy Âm Trúc lâu.

Hắn đâm ra một kiếm như biển cả gào thét, dường như không gian bị đông cứng, ngay sau đó kiếm đâm về phía trước bị xuyên thủng, xuất hiện từng vết rách và nghiền nát.

Kiếm quang điểm nhẹ, kiếm trong tay Lăng Kiếm Nhất chấn động không ngừng, bàn tay tê dại suýt không cầm nổi kiếm, hắn bay ngược ra phía sau, hắn lui ra sau vài chục mét mới có thể đứng vững.

- Các hạ quả nhiên lợi hại, kính xin cáo tri tôn hiệu, ngày sau ta lại tới lĩnh giáo.

Lăng Kiếm Nhất thu kiếm, hắn hành kiếm lễ với Sở Mộ và hỏi thăm.

- Sở Mộ.

Sở Mộ nói.

- Sau này Âm Trúc lâm là động phủ của các hạ, cáo từ!

Lăng Kiếm Nhất gật gật đầu, tỏ vẻ mình nhớ kỹ đối phương, hắn quay người rời đi, Vạn Thành nhìn sang Sở Mộ sau đó cũng rời đi.

- Sư đệ, cứ bỏ qua như vậy sao?

Vạn Thành đuổi theo Lăng Kiếm Nhất, hắn không hiểu nên hỏi.

- Thực lực người này rất mạnh, hiện tại ta cũng không có nắm chắc đánh bại hắn.

Lăng Kiếm Nhất nói chuyện, trong lời nói còn mang theo hưng phấn, đây là cảm giác hưng phấn khi gặp được đối thủ cường đại chân chính.

Có rất nhiều người cường đại hơn hắn, nhưng được hắn xem là đối thủ chính thức cũng chỉ có kiếm tu cùng thế hệ, du lịch nhiều năm, trừ đã từng gặp được thanh niên kiếm tu họ Cổ ra, chưa từng có người nào khác được hắn xem là đối thủ, thẳng tới hiện tại.

- Ta có thể đánh bại hắn.

Vạn Thành không biết thực lực Sở Mộ như thế nào, hắn cảm thấy sư tôn Kiếm Thánh của mình đánh bại Niết Bàn bát trọng thiên sơ kỳ cũng không phải vêệc khó.

- Không, ta muốn tự tay mình đánh bại hắn, hắn chính là tảng đá rèn luyện con đường kiếm đạo của ta.

Lăng Kiếm Nhất trịnh trọng nói ra.

- Niết Bàn cửu trọng thiên hậu kỳ nắm giữ Kiếm Lực tam cấp, không, dường như không phải Tam cấp, có điểm giấu diếm...

Nhìn thấy bóng lưng Lăng Kiếm Nhất rời đi, Sở Mộ âm thầm nói ra, thân hình khẽ động, hắn cũng rời khỏi Trúc Âm lâu, đi tới bên ngoài Âm Trúc lâm, vì ngăn ngừa có người tự ý xông vào, hắn dựng một tấm bia đá bên ngoài Âm Trúc lâm, trên tấm bia có hai chữ Chân Kiếm lăng lệ ác liệt.

...

Vạn Tuyệt Phong, nơi này lại xưng là tuyệt phong vạn trượng, bởi vì ngọn núi này chỉ cao vạn trượng.

Vạn Tuyệt Phong chính là ngọn núi cao nhất trong thiên tài tiểu thế giới, vách núi dốc đứng, nó như thanh kiếm chỉ thẳng lên trời, đứng vững trên đại địa, trường tôn tuyên cổ.

- Núi rất cao!

Sở Mộ đi tới dưới Vạn Tuyệt Phong ngẩng đầu nhìn lên trên, dường như không nhìn thấy cuối cùng, lại có thể nhìn thấy không ít thân ảnh đang cố gắng leo lên trên.

Vạn Tuyệt Phong tạilà một chỗ lịch lãm rèn luyện trong thiên tài tiểu thế giới.

- Sở huynh, ngươi tới.

Cốc Thiểu Kiệt đi tới dưới Vạn Tuyệt Phong, hắn nhìn thấy Sở Mộ liền vui vẻ đi tới chào hỏi.

- Cốc huynh.

Sở Mộ thoáng cười cười:

- Có thể nói cho ta nghe về Vạn Tuyệt Phong hay không?

- Vô cùng vinh hạnh!

Cốc Thiểu Kiệt vui vẻ, hắn dừng lại một chút chải vuốt suy nghĩ của mình và nói:

- Vạn Tuyệt Phong cao vạn trượng, không cách nào phi hành, chỉ có thể dựa vào lực lượng bản thân leo lên, càng lên cao thừa nhận áp lực càng lớn.

Nói xong Cốc Thiểu Kiệt ngừng một lúc và nói tiếp:

- Vạn Tuyệt Phong, lại chia làm mười đoạn.

- Mười đoạn?

Sở Mộ nhìn lên trên, hắn cảm thấy khó hiểu.

- Đúng vậy, mười đoạn, một đoạn một ngàn trượng.

Cốc Thiểu Kiệt cười nói:

- Sở huynh còn không biết, trong thiên tài tiểu thế giới, có hai tầng thứ là Niết Bàn Cảnh và Vạn Cổ Cảnh, tu vi thấp nhất cũng là Niết Bàn Cảnh nhất trọng thiên, tu vi cao nhất chính là Vạn Cổ Cảnh cửu trọng thiên, nhưng mà cường giả Vạn Cổ Cảnh đê giai thường thường ra ngoài rồi, trung giai rất ít, cao giai cơ bản không có đại sự sẽ không xuất hiện.

- Bất cứ Thánh cấp nào cũng có thể dễ dàng vượt qua mười đoạn leo lên đỉnh, bởi vậy đối với cường giả Thánh cấp trung giai cao giai mà nói nơi này không có khiêu chiến, nhưng đối với Thánh cấp đê giai mà nói muốn leo lên đỉnh cũng không dễ dàng. Niết Bàn Cảnh càng ít có khả năng.

Cốc Thiểu Kiệt nói:

- Tới tận bây giờ, tất cả thiên tài trong thiên tài tiểu thế giới chưa từng có người nào còn tu vi Niết Bàn Cảnh có thể leo lên đỉnh Vạn Tuyệt Phong, không biết Sở huynh có thể trở thành người đầu tiên hay không?

- Cốc Thiểu Kiệt, ngươi đang nói đùa gì thế, chỉ là một Niết Bàn bát trọng thiên sơ kỳ, có thể leo lên sáu ngàn trượng là không tệ lắm rồi, leo lên bảy ngàn trượng đã cám ơn trời đất, còn muốn bò lên đỉnh núi?

Sở Mộ chưa nói chuyện, bên cạnh đã có người cười lạnh, mấy người này càng khinh thường.

- Các ngươi không làm được, không có nghĩa là người khác làm không được.

Cốc Thiểu Kiệt nhìn sang và phản bác.

- Chúng ta thật không làm được, các ngươi có thể sao?

- Nhưng mà, ta nhớ Cốc Thiểu Kiệt ngươi lần trước cũng chỉ leo được năm ngàn trượng Vạn Tuyệt Phong mà thôi.

- Vị huynh đài này vừa tới, chẳng lẽ là ngoại môn nhất mạch, ngàn vạn không nên bị Cốc Thiểu Kiệt xúi giục, phải biết rằng không nhìn rõ thực lực bản thân, mưu toan khiêu chiến cao điểm sẽ làm mình bị thương, theo ta thấy, ngươi có tu vi Niết Bàn bát trọng thiên sơ kỳ leo lên năm ngàn trượng là không thành vấn đề, bộc phát cũng có thể lên cao hơn một chút.

Một người nói lời thấm thía với Sở Mộ, nghe như hảo ý nhưng Sở Mộ lại cảm thấy có trêu tức ẩn trong lời nói.

Nhìn sắc mặt của bọn họ và sắc mặt Cốc Thiểu Kiệt, hắn biết rõ những người này có mâu thuẫn với Cốc Thiểu Kiệt.

- Sở huynh, những ngững người này là nội môn nhất mạch, luôn chèn ép thiên tài ngoại môn nhất mạch chúng ta từ mọi phương diện.

Cốc Thiểu Kiệt truyền âm nói với Sở Mộ.

- Không cần quan tâm bọn họ.

Sở Mộ nói ra, hắn cũng không cần truyền âm che lấp cái gì, hắn nói những lời này lọt vào tai những người kia, sắc mặt bọn họ biến hóa:

- Ta đi thử một chút.

- Sở huynh không bằng lần sau thử lại, ta mang ngươi đi nơi khác xem.

Cốc Thiểu Kiệt lên tiếng, trong lòng của hắn cũng không có ngọn nguồn, nói như vậy là cổ vũ Sở Mộ, cũng là đang nói đùa, mặc dù nói Sở Mộ là thiên tài yêu nghiệt nhưng tu vi quá thấp, chỉ mới Niết Bàn bát trọng thiên sơ kỳ mà thôi, muốn bò lên đỉnh Vạn Tuyệt Phong chỉ là nói đùa, đừng nói đỉnh núi, cho dù bò lên sáu ngàn trượng, Cốc Thiểu Kiệt cũng cảm thấy rất tốt rồi.

*****

- Không có việc gì, ta thử một chút, nhìn xem có thể leo lên mấy đoạn.

Sở Mộ nói, thân thể hơi động, hắn xuất hiện dưới Vạn Tuyệt Đỉnh, hai chân phát lực, thân thể hắn phóng lên cao như đạn pháo, trong tích tắc đã vọt lên trăm mét, áp lực càng lúc càng lớn, hắn bám vào vách núi.

- Sở huynh...

Cốc Thiểu Kiệt cảm thấy bất đắc dĩ.

- Chư vị huynh đệ nội môn, mau đến xem xem nhân vật mới của ngoại môn nhất mạch bò lên Vạn Tuyệt Phong, hắn tuyên bố muốn leo lên đỉnh núi, chúng ta nên tới đây xem kỳ tích.

Một người trong đám người lập tức hô lớn.

- Câm miệng!

Sắc mặt Cốc Thiểu Kiệt biến hóa, hắn tức giận gầm lên, đối phương dùng chiêu này rất độc ác, rõ ràng muốn làm thối thanh danh của Sở Mộ.

Đám người chung quanh cũng bị hấp dẫn.

- Ở nơi nào?

- Ai tuyên bố muốn bò lên đỉnh Vạn Tuyệt Phong?

- Chẳng lẽ là cường giả Thánh cấp?

- Không phải cường giả Thánh cấp, mà là gia hỏa tu vi Niết Bàn bát trọng thiên sơ kỳ.

- Cái gì, chỉ có tu vi Niết Bàn bát trọng thiên sơ kỳ lại dám tuyên bố bò lên đỉnh Vạn Tuyệt Phong, chẳng lẽ hắn chính là thiên tài yêu nghiệt?

Nghe được lời này người chung quanh sôi trào.

- Thiên tài yêu nghiệt là thật sao?

- Ta thấy hơn phân nửa là thật, nghe nói thiên tài yêu nghiệt cũng có tu vi Niết Bàn bát trọng thiên sơ kỳ.

- Cốc Thiểu Kiệt, nhìn sắc mặt của ngươi như vậy, chẳng lẽ chúng ta nói đúng? Hắn chính thiên tài yêu nghiệt được xưng vạn cổ khó tìm sao?

- Cho dù là thiên tài yêu nghiệt thì như thế nào, chỉ có tu vi Niết Bàn bát trọng thiên sơ kỳ mà thôi, chẳng lẽ hắn cho rằng mình có thể so sánh với cường giả Thánh cấp hay sao?

- Thật không hổ danh thiên tài yêu nghiệt ah, vạn cổ khó tìm, ngay cả lòng tin cũng vượt qua chúng ta quá nhiều.

Sau khi đoán ra thân phận của Sở Mộ, những thiên tài nội môn nhất mạch không ngừng châm chọc khiêu khích, sắc mặt những thiên tài ngoại môn nhất mạch vô cùng khó coi, sắc mặt Cốc Thiểu Kiệt tái nhợt không còn chút máu.

- Đáng chết, bọn chúng muốn nhục nhã ngoại môn nhất mạch chúng ta.

Trong thiên tài ngoại môn nhất mạch có người oán trách Sở Mộ, cho rằng hắn không biết tự lượng sức mình.

Nội tâm Cốc Thiểu Kiệt thập phần hối hận, nếu không phải hắn chỉ nói đùa một câu, Sở Mộ cũng không lâm vào cảnh khó khăn như hiện tại.

- Tất cả là do ta nói, không liên quan tới Sở huynh đệ.

Cốc Thiểu Kiệt lớn tiếng nói:

- Các huynh đệ ngoại môn, ngàn vạn không nên bị đám nội môn nhất mạch châm ngòi chia rẽ với Sở huynh đệ.

- Cốc Thiểu Kiệt, có mấy lời có thể nói, có mấy lời không thể nói lung tung, không phải cái gì cũng được phép nói đâu, nếu việc này có người châm lên trên, ngươi phải gánh hậu quả đó.

Một thiên tài ngoại môn lạnh lùng nói với Cốc Thiểu Kiệt.

- Đúng vậy, đây là ngươi tự mình gây chuyện, chính mình đi giải quyết.

- Các vị, không thể nói như vậy, chúng ta cùng thuộc ngoại môn nhất mạch, nếu lại nội đấu chỉ làm đám nội môn nhất mạch chế giễu.

- Hiện tại chỉ có thể hi vọng tên thiên tài yêu nghiệt kia không chịu thua kém, tận khả năng bò lên cao, vượt qua sáu ngàn trượng..

Trong Niết Bàn Cảnh cực ít có người bò lên độ cao sáu ngàn trượng, bảy ngàn trượng ít càng thêm ít, tám ngàn trượng, tổng hợp ngoại môn và nội môn nhiều năm qua cũng không vượt qua một ngàn, chưa từng có ai trèo lên chín ngàn trượng.

Niết Bàn bát trọng thiên sơ kỳ leo lên sáu ngàn trượng đã là khó khăn, bởi vì leo lên Vạn Tuyệt Phong không liên quan gì tới thiên phú.

Thời điểm bọn họ đang châm chọc khiêu khích, Sở Mộ cũng nhanh chóng leo lên cao hơn.

Không bao lâu, hắn đã vượt qua đoạn thứ nhất, chính là một ngàn trượng, hắn đang leo lên cao với tốc độ không giảm.

- Người kia là ai? Tốc độ thật nhanh.

- Tu vi Niết Bàn bát trọng thiên sơ kỳ mà thôi, hiện tại leo lên nhanh như thế, dùng không bao lâu sẽ kiệt lực, đến lúc đó ngay cả động cũng không thể động.

Một ít người bị hắn vượt qua nghị luận với nhau.

Lúc này Sở Mộ lướt qua đoạn thứ hai tiến vào đoạn thứ ba, tốc độ vẫn không giảm xuống.

Hắn có thể cảm giác càng lên cao hơn áp lực càng lớn, dường như có ngọn núi vô hình áp xuống, nhưng áp lực trình độ này không thể ảnh hưởng tới hắn.

Đoạn thứ tư!

- Cái gì, hắn leo lên bốn ngàn trượng nhanh như thế, thật không thể tưởng tượng nổi.

Người nội môn nhất mạch khiếp sợ nhìn lên.

- Dựa theo xu thế này, leo lên sáu ngàn trượng không thành vấn đề.

Sắc mặt người ngoại môn nhất mạch càng lúc càng vui vẻ.

- Sở huynh, cố gắng lên.

Cốc Thiểu Kiệt nắm chặt nắm đấm, sắc mặt kích động, hắn cổ vũ trong lòng.

- Xem ra còn có thể lên rất cao.

Năm đoạn!

Tốc độ vẫn không giảm, nhanh chóng hướng lên, phóng thẳng về phía sáu đoạn.

Lúc này các thiên tài khác dừng leo, bọn họ ngẫng đầu nhìn lên, ánh mắt đầy khiếp sợ, dường như bóng người kia không bị áp lực ảnh hưởng.

- Nhanh, sắp đến sáu ngàn trượng.

- Sáu ngàn trượng... Sáu ngàn trượng... Rốt cục sáu ngàn trượng, tốc độ của hắn vẫn nhanh như trước.

Vạn Tuyệt Phong, rất nhiều bóng người như kiến bò lên cây.

Trong đó có một thân ảnh dùng tốc độ kinh người leo lên trên nhanh hơn.

Hơn sáu nghìn trượng, tới gần bảy ngàn trượng.

Bảy ngàn trượng chẳng có gì lạ, bởi vì không ít người đã leo lên.

Tu vi Niết Bàn bát trọng thiên sơ kỳ, bảy ngàn trượng, liên hệ cả hai với nhau mới cảm thấy đáng sợ.

Có lẽ thiên tài yêu nghiệt tu vi Niết Bàn bát trọng thiên sơ kỳ tu vi thiên tài yêu nghiệt có thể chống lại Niết Bàn cửu trọng thiên đỉnh phong, thậm chí còn có thể đánh bại, phàm là người từng leo lên Vạn Tuyệt Phong đều hiểu rõ, leo Vạn Tuyệt Phong không liên quan gì tới thiên phú, cũng không vì thiên phú của ngươi cao thì có thể leo cao.

- Bảy đoạn!

- Bảy ngàn trượng.

- Không hổ là thiên tài yêu nghiệt, dùng tu vi Niết Bàn bát trọng thiên sơ kỳ lại leo lên dộ cao bảy ngàn trượng.

Một thiên tài ngoại môn hét lớn.

- Chỉ mới bảy ngàn trượng mà thôi, có gì mà cao hứng.

Một thiên tài nội môn nghe vậy liền cười khẩy.

- Nghe đồn thiên tài yêu nghiệt có thể áp đảo thiên tài tuyệt thế, thiên tài tuyệt thế Niết Bàn bát trọng thiên sơ kỳ ít nhất có thể chiến thắng Niết Bàn cửu trọng thiên trung kỳ, đỉnh phong, chém giết Niết Bàn cửu trọng thiên hậu kỳ và chống lại Niết Bàn cửu trọng thiên đỉnh phong cũng không phải không có khả năng, thiên tài yêu nghiệt vạn cổ khó tìm, nói như thế nào cũng phải vượt qua thiên tài tuyệt thế, phải biết rằng, trong Niết Bàn Cảnh có thể khiêu chiến bảy ngàn trượng, từ xưa đến nay không tính là ít, cho dù là Tiếu Nguyên Cát nội môn nhất mạch chúng ta cũng có thể dễ dàng làm được.

*****

- Nói đúng, mới bảy ngàn trượng cũng không có gì đáng nói.

- Đúng thế, thiên tài yêu nghiệt vạn cổ khó tìm, áp

thiên tài tuyệt thế đỉnh cấp, có lẽ biểu phải cao hơn đám người Tiếu Nguyên Cát mới đúng.

- Cưỡng từ đoạt lý, thiên tài chênh lệch không thể tính toán như thiên tài bình thường, thiên tài tuyệt thế Niết Bàn bát trọng thiên sơ kỳ không thể so với thiên tài Thiên cấp Niết Bàn cửu trọng thiên sơ kỳ, Tiếu Nguyên Cát chính là thiên tài tuyệt thế đỉnh cấp, bản thân lại là Niết Bàn cửu trọng thiên đỉnh phong. BỌn họ có thể chống lại cường giả Thánh cấp nhất tinh sơ kỳ, sao có thể lấy Sở Mộ tu vi Niết Bàn bát trọng thiên sơ kỳ ra so sánh.

Một thiên tài ngoại môn phản bác nói.

- Hừ, thiên tài không phải là người bình thường, đã được xưng là thiên tài yêu nghiệt vạn cổ khó tìm tự nhiên là phải có điểm thần kỳ.

Thiên tài nội môn lại phản bác.

- Đừng cãi nữa, cho dù Tiếu Nguyên Cát thật sự lợi hại như thế, có thể khiêu chiến độ cao tám ngàn trượng của Vạn Tuyệt Phong, tốc độ của bọn họ so được với Sở Mộ sao?

Một thiên tài ngoại môn lớn tiếng nói, hắn vương tay chỉ về phía Sở Mộ.

Đúng thế, từ khi vừa bắt đầu cho tới bây giờ, tốc độ của Sở Mộ vẫn bảo trì tốc độ vô cùng nhanh chóng, không có xu thế nhanh hơn hay giảm xuống, tốc độ như vậy ngay từ đầu vô cùng bình thường, sau khi vượt qua sáu ngàn trượng vẫn bảo trì tốc độ như thế đã làm người ta hết sức kinh ngạc, hiện tại đã qua bảy ngàn trượng, mỗi một mét đều phỉa thừa nhận áp lực mạnh hơn, tốc độ cũng bị áp chế, hơn nữa leo lên tới khoảng cách bảy ngàn trượng, một thân lực lượng đều tiêu hao rất lớn, đối mặt với áp lực như thế phải suy nghĩ rất rõ ràng.

Nhưng thiên tài yêu nghiệt vạn cổ khó tìm lại làm như không thừa nhận áp lực, giống như không bị tiêu hao, hắn vẫn bảo trì tốc độ như cũ.

Bọn họ cũng không rõ việc này, Sở Mộ luyện khí luyện thể cùng tu, hơn nữa đan điền của hắn còn biến dị càng lớn càng cứng cỏi hơn xa người khác, uy năng của kiếm nguyên càng hơn xa nguyên lực bình thường, kiếm nguyên Niết Bàn bát trọng thiên sơ kỳ không chút thua kém nguyên lực của Niết Bàn cửu trọng thiên sơ kỳ, tốc độ khôi phục còn nhanh hơn nữa.

Còn nữa, tu vi phương diện luyện thể còn mang lại khí lực cường hoành, trong huyết nhục ẩn chứa sinh cơ đáng sợ, càng giúp hắn khôi phục thể năng tiêu hao cực nhanh.

Điểm thứ ba, hắn có thể khống chế lực lượng của mình một cách hoàn mỹ, cho dù đa số cường giả Thánh cấp cũng không làm được.

Từ đủ loại uy thế như vậy, tốc độ của Sở Mộ rất nhanh.

Mặc dù như thế, Sở Mộ vẫn cảm giác được áp lực không ngừng tăng cường, từng đợt từng đợt từ bốn phương tám hướng bao phủ bản thân, oanh kích trên người hắn, trấn áp hắn xuống dưới.

Không ngừng leo lên, không ngừng tới gần tám ngàn trượng.

Phía dưới có vô số thiên tài đang quan sát, cho dù là ngoại môn hay nội môn, bọn họ không ngừng ngẩng đầu quan sát, cũng ngừng thở.

Tám ngàn trượng, một thiên tài tuyệt thế đỉnh phong Niết Bàn Cảnh cực hạn có thể khiêu chiến tám ngàn trượng.

Bọn họ chưa từng nhìn thấy tu vi Niết Bàn bát trọng thiên, thậm chí là lúc Niết Bàn bát trọng thiên sơ kỳ lại có thể khiêu chiến độ cao tám ngàn trượng.

Khác với tâm tình của bọn họ, Sở Mộ không có cảm giác khẩn trương, hắn vẫn bảo trì tốc độ như cũ bò lên trên.

- Ba trăm mét, còn kém ba trăm mét, cố gắng lên, xông lên!

Rất nhiều thiên tài ngoại môn không tự giác nắm chặt nắm đấm, âm thầm phát lực, dường như bọn họ muốn tiếp thêm lực lượng để Sở Mộ bò lên cao hơn.

- Không nên đi lên, không nên đi lên!

Trái ngược với thiên tài ngoại môn, những thiên tài nội môn nhất mạch đang rống to trong lòng, thậm chí có người còn thấp giọng thì thào lẩm bẩm, dường như muốn quấy nhiễu Sở Mộ.

Mặc kệ thiên tài nội môn nhất mạch châm chọc như thế nào, bọn họ cũng hiểu tu vi Niết Bàn bát trọng thiên sơ kỳ khiêu chiến tám cao ngàn trượng là chuyện không có khả năng, nếu có thể làm được, đủ để chứng minh thiên tài yêu nghiệt cường đại khó lường.

Thiên tài ngoại môn nhất mạch ủng hộ, thiên tài nội môn nhất mạch nguyền rủa, tất cả đều không có tác dụng gì, Sở Mộ cũng không quan tâm tới.

Hai trăm mét!

Một trăm mét!

Càng ngày càng gần.

Khoảng cách càng gần, người quan sát hít thở càng dồn dập.

Chín mươi mét... Tám mươi mét... Bảy mươi mét...

Lúc này Sở Mộ đạt tới độ cao tám ngàn mét.

- Tám đoạn!

- Qua, không thể tưởng tượng nổi.

- Điều này sao có thể.

Ánh mắt nhiều người như rớt xuống đất

Bởi vì kinh ngạc, một bộ phận người trên Vạn Tuyệt Đỉnh quên mình đang ở nơi nào, trực tiếp rơi xuống dưới, bộ dạng thê thảm.

- Áp lực gia tăng hết sức rõ ràng.

Sở Mộ leo lên độ cao tám ngàn trượng, thân thể hắn trầm xuống, hắn cảm giác được nên vội vàng ổn định nhưng tốc độ bắt đầu hạ thấp.

- Tám ngàn trượng, lại còn bò lên trên.

- Chẳng lẽ người này muốn khiêu chiến chín ngàn trượng?

- Hừ, hắn là một yêu nghiệt đấy, thiên tài yêu nghiệt, được gọi là vạn cổ khó tìm, leo đến tám ngàn trượng là đương nhiên, chín ngàn trượng cũng có thể.

Một thiên tài nội môn nói chuyện mang theo vị chua, thiên tài ngoại môn không quan tâm tới hắn.

Tám ngàn trượng, tới tận nơi này, các thiên tài trong thiên tài tiểu thế giới vẫn còn ở Niết Bàn Cảnh chỉ đạt tới mức này là cao nhất, đại biểu cho một cực hạn, hôm nay Sở Mộ đã đạt tới cực hạn này, xem ra còn muốn phá cực hạn.

- Tốc độ hạ thấp nhưng rất ổn.

- Tiếp tục như thế sẽ sáng tạo kỷ lục.

- Để cho đám nội môn xem thế nào là thiên tài cấp yêu nghiệt đi.

Tuy tốc độ hạ thấp nhưng rất ổn, bảo trì tần suất leo lên, lần nữa vượt qua vài trăm mét, hắn đi lên nơi cao hơn.

Tám ngàn trượng và chín ngàn trượng, kém một ngàn trượng cũng đại biểu chênh lệch giữa Niết Bàn Cảnh và Vạn Cổ Cảnh với nhau.

Tốc độ hạ thấp bằng một nửa lúc trước, nhìn hắn vẫn không chậm bao nhiêu.

Không bao lâu, Sở Mộ dùng tốc độ đều đều leo tám ngàn năm trăm trượng, độ cao này đã vượt qua tất cả kỷ lục lúc trước, là cực hạn của tất cả thiên tài Niết Bàn Cảnh, hắn đã sáng tạo kỷ lục mới nhưng vẫn chưa kết thúc.

Tám ngàn sáu trăm trượng!

Tám ngàn bảy trăm trượng!

Tám ngàn tám trăm trượng!

Tám ngàn chín trăm trượng!

Đám người phía dưới trợn mắt há hốc mồm.

Chẳng lẽ muốn khiêu chiến chín đoạn chín ngàn trượng sao?

Phải biết rằng, một Vạn Cổ Cảnh nhất trọng thiên cũng khó có thể khiêu chiến độ cao chín ngàn trượng.

Đạt tới, Sở Mộ thực đạt tới độ cao chín cao ngàn trượng, đã vượt qua một ít Vạn Cổ Cảnh, hơn nữa những Vạn Cổ Cảnh này chính là thiên tài Vạn Cổ Cảnh.

*****

- Chẳng lẽ thiên tài cấp yêu nghiệt thật sự có năng lực vạn cổ khó tìm sao?

Nội tâm tất cả mọi người như sấm sét nổ vang, tâm thần bọn họ thất điên bát đảo.

- Đáng sợ!

NHững thiên tài nội môn nghĩ vậy nhưng không dám nói ra, sắc mặt bọn họ biến hóa đã bán đứng suy nghĩ trong lòng của mình.

Chín ngàn trượng, Sở Mộ dừng lại.

Hắn cảm giác được lúc đạt tới chín ngàn trượng thừa nhận áp lực phát sinh biến hóa bản chất, trừ áp lực lên thân thể, thậm chí còn phải thừa nhận áp lực trên tinh thần.

Hai loại áp lực không ngừng quấy nhiễu tâm thần người khác, càng khó có thể cân đối thân thể, tiêu hao lực lượng càng nhiều.

- Dưới chín ngàn trượng, thần niệm chi lực không có tiêu hao, kiếm nguyên tiêu hao bảy thành, khí lực chi lực cũng tiêu hao bảy thành...

Sở Mộ dừng lại ở độ cao chín ngàn trượng, hắn yên lặng nói thầm trong lòng.

Hắn không có nắm chắc, dựa vào lực lượng còn lại có thể bò lên đỉnh núi hay không, hắn không buông tha dừng bước tại đây, hắn muốn tiếp tục khiêu chiến vượt qua cực hạn của mình.

Việc này không chỉ là biện pháp dương danh, còn là khiêu chiến cực hạn của bản thân.

Động, tay chân Sở Mộ hoạt động lần nữa, hắn không ngừng bò lên trên, lúc này có vô số áp lực bao phủ, Sở Mộ nhạy cảm phát hiện áp lực hiện tại khác với áp lực trước kia, cũng không phải áp chế toàn diện, áp lực này có tính mục đích, nó có nhắm vào, càng khó ứng phó hơn, nhưng đối với Sở Mộ mà nói, ý kiếm của hắn thừa nhận áp lực lớn như thế cho nên cũng có phản ứng.

Qua một thời gian sau, Sở Mộ lại đang tới độ cao chín ngàn một trăm trượng.

Đến khoảng cách chín ngàn trượng hiện tại, một trăm trượng cũng đủ làm người ta khiếp sợ, kinh bạo vô số ánh mắt.

Bên ngoài Vạn Tuyệt Phong, sâu trong hư không có hai siêu cấp cường giả đang đứng, đó là hai cường giả Thánh cấp cao giai, phân biệt đến từ chính nội môn và ngoại môn.

- Ngươi thấy tiểu tử này thế nào?

- Không thể tưởng tượng nổi, không hổ là thiên tài yêu nghiệt vạn cổ khó tìm, chỉ sợ không kém gì thiên tài yêu nghiệt do bốn đại thiên môn bồi dưỡng.

- Không biết kẻ này cuối cùng đạt tới độ cao nào?

Một câu hai chủng hàm nghĩa, một là khiêu chiến độ cao Vạn Tuyệt Phong trước mắt, một phương diện là thành tựu và độ cao tu hành sau này.

- Cứ nhìn là biết!

...

Vạn Tuyệt Phong có độ cao ngoài chín ngàn trượng có tính nhắm vào, tiêu hao khí lực và linh hồn rất nhanh, không ngừng oanh kích, dưới quỹ tích vô hình như vậy, cho dù là cường giả Thánh cấp đê giai bình thường cũng khó ngăn cản và chống lại.

Chín ngàn ba trăm trượng, Sở Mộ đạt tới độ cao này, bước chân không dừng lại, cho dù tốc độ có chậm hơn trước một ít.

Cảnh giới ý kiếm và lực lượng thần niệm cường đại giúp Sở Mộ phát giác được sóng trùng kích vô hình, do đó hắn đã có phản ứng ngay từ trước, khi hắn không ngừng leo lên cao hơn, áp lực không ngừng tăng lớn, lực lượng của Sở Mộ tiêu hao càng nhiều, hắn càng ngày càng khó né tránh.

Trên thực tế lúc bò lên tới độ cao chín ngàn ba trăm trượng, rất nhiều cường giả Thánh cấp nhất tinh cũng không đạt tới độ cao này, phải biết rằng, cường giả Thánh cấp nhất tinh chính là cường giả thiên tài trong thiên tài tiểu thế giới, cũng không phải là thiên tài tầm thường.

Đám người phía dưới im lặng, không có người nào nói thêm cái gì nữa, cho dù là thiên tài nội môn nhất mạch hay châm chích nhất cũng không lên tiếng, nội tâm chỉ có rung động.

Chín ngàn bốn trăm trượng!

Sở Mộ lại bò lên một trăm trượng nhưng tốc độ lại hạ thấp một cấp.

- Xem ra không cách nào bò lên đỉnh núi rồi!

Sở Mộ hơi nghỉ ngơi, hắn ngẩng đầu nhìn lên cao hơn, tính toán độ cao và khí lực bản thân còn lại, hắn không ngừng cân nhắc và ước lượng một chút..

Hắn vẫn còn sức lực, nếu chưa hao hết sẽ tiếp tục leo lên, đây là khiêu chiến bản thân, là phương pháp tốt nhất áp bách bản thân cô đọng tinh khí thần.

Khiêu chiến đỉnh phong, khiêu chiến cực hạn của mình.

Chín ngàn năm trăm trượng!

Vẫn tiếp tục, khí lực còn sót lại trong người còn một chút.

Chín ngàn sáu trăm trượng!

Sở Mộ lại dừng lại, bởi vì Thần Hoang kiếm nguyên tiêu hao không còn. Khí lực xói món cực nhanh, tốc độ khôi phục không kịp tốc độ tiêu hao, chỉ có thể miễn cưỡng bảo trì độ cao chín ngàn sáu trăm trượng hiện tại, thần niệm chi lực cũng tiêu hao không còn, đầu óc của hắn xuất hiện cảm giác mê muội.

Sở Mộ biết rõ đã tới cực hạn của mình.

- Nếu thi triển bí pháp Kiếm Thần Hàng Lâm, tăng cường thực lực gấp mười lần là có thể lên đỉnh.

Cố nén cảm giác mê muội trong lòng, Sở Mộ ngẩng đầu nhìn lên phía trên.

- Nhưng ta không cần làm như thế.

Nghĩ đến đây, Sở Mộ buông hai tay ra, hắn phát lực tách ra khỏi vách núi, hắn như ngôi sao băng rơi xuống phía dưới.

Rơi xuống từ độ cao chín ngàn sáu trăm trượng, cho dù là cường giả Thánh cấp cũng có thể bị ngã chết.

Trong quá trình hạ xuống, lực lượng của Sở Mộ khôi phục rất nhanh, bởi vì vừa thoát ly vách núi, áp lực đáng sợ đã biến mất, cũng không tiếp tục tiêu hao lực lượng của Sở Mộ.

Trong nháy mắt hạ xuống mấy trăm trượng, lúc hạ xuống mấy ngàn trượng tốc độ đã nhanh kinh người, hắn như thiên thạch cực lớn rơi xuống đất.

Ánh mắt tất cả mọi người đang nhìn theo thân ảnh đang rơi xuống, trong nháy mắt nội tâm sinh ra áp lực đáng sợ, bởi vì thân ảnh kia sắp bị trọng lực oanh kích thành thịt vụn.

Lúc còn cách mặt đất mấy trăm mét, tốc độ hạ xuống đã dừng lại ba lần, hóa giải lực quán tính vô cùng đáng sợ, biến thành nhẹ như lông vũ, cho dù hắn rơi xuống cũng chẳng có gì.

Chín ngàn sáu trăm trượng!

Độ cao này như khắc vào lòng người.

Đây là một, một ít thiên tài cường giả Thánh cấp nhị tinh cũng chưa chắc đạt tới độ cao này.

Mắt thấy Sở Mộ làm được như thế, bất cứ thiên tài ngoại môn nhất mạch hay nội môn nhất mạch đều hít thở dồn dập, vô ý thức sinh ra cảm giác sợ hãi, đó là kính sợ với thiên tài cao cấp hơn mình.

Toàn thân Cốc Thiểu Kiệt đang run rẩy.

- Tu vi Niết Bàn bát trọng thiên sơ kỳ, độ cao chín ngàn sáu trăm trượng, kẻ này không lên tiếng thì thôi, lên tiếng bỗng nhiên nổi tiếng.

- Từ nay về sau, chỉ sợ bóng mờ của hắn sẽ bao phủ nội tâm các thiên tài nội môn nhất mạch.

Hai tên cường giả Thánh cấp cao giai nói chuyện với nhau, ngữ khí thở dài và cảm khái, năm đó bọn họ họ có tu vi Niết Bàn Cảnh cũng không thể đạt tới độ cao như vậy, nếu cùng thế hệ với kẻ này, trong tình huống cùng tu vi sẽ bị kẻ này áp chế không ngóc đầu lên nổi.

*****

- Hiện tại nói cái gì cũng quá sớm, nhưng nếu hắn có thể khiêu chiến tất cả nơi lịch lãm rèn luyện trong tiểu thế giới một lần, đánh vỡ cực hạn, lưu lại độ cao làm người ta tuyệt vọng mới thực sự trở thành bóng mờ trong lòng tất cả đệ tử nội môn.

...

- Cốc huynh, mang ta đi bức tường lưu danh đi.

Sở Mộ đi đến trước mặt Cốc Thiểu Kiệt sau đó nói một câu rất bình thản.

- Tốt!

Toàn thân Cốc Thiểu Kiệt run lên, hắn có cảm giác kích động khó hiểu.

Bọn họ đều nghe nói qua thiên tài yêu nghiệt vạn cổ khó tìm, nhưng lại không biết kinh người tới mức nào, hôm nay đã nhìn thấy tận mắt, ít nhất khi leo lên Vạn Tuyệt Phong còn vượt qua thiên tài tuyệt thế đỉnh cấp quá nhiều.

- Bức tường lưu danh...

Đám người chung quanh cả kinh, khiêu chiến Vạn Tuyệt Phong, muốn đi khiêu chiến bức tường lưu danh sao?

Trong thiên tài tiểu thế giới có một ít khu vực lịch lãm rèn luyện, Vạn Tuyệt Phong là một trong số đó, bức tường lưu danh cũng là một trong số đó, ngoài ra còn có nơi khác, ví dụ như Chảng Thiên Chung, Chinh Chiến Thiết Bích...

Được Cốc Thiểu Kiệt dẫn dắt, Sở Mộ lên đường, những thiên tài khác, bất luận ngoại môn hay nội môn nhất mạch đều theo sát phía sau, bọn họ đã tận mắt nhìn thấy kỳ tích, muốn nhìn xem còn có kỳ tích phát sinh hay không, thiên tài nội môn nhất mạch cảm thấy đắng chát và không yên, bọn họ càng hi tu vọng thiên tài tuyệt đỉnh phá kỷ lục Vạn Tuyệt Phong không thể phá kỷ lục lần nữa.

Bức tường lưu danh chính là một vách núi rất lớn, phi thường lớn, nó bóng loáng như mặt kính, có thể phản chiếu thân ảnh của mọi người.

Lúc này trên bức tường có phản chiếu thân ảnh của vô số người.

Có một người đứng trước bức tường nhắm hai mắt, kiếm vẫn còn trong vỏ, toàn thân đứng yên bất động, trên người hắn ngưng tụ mũi nhọn.

Chung quanh đang tụ tập rất nhiều đứng quan sát.

- Nghe nói người này chính là đệ tử quan môn của Lôi Tiêu Kiếm Thánh, hắn đi theo Lôi Tiêu Kiếm Thánh lịch lãm du lịch vài chục năm, khiêu chiến bốn phía, cho tới bây giờ mới tiến vào thiên tài tiểu thế giới.

- Đệ tử quan môn của Lôi Tiêu Kiếm Thánh, từ nhỏ có thiên phú kiếm đạo vô cùng kinh người, tu vi Niết Bàn cửu trọng thiên hậu kỳ, lại nắm giữ Kiếm Lực, có thể nói là thiên tài kiếm đạo tuyệt đỉnh, không biết hắn có thể lưu tên của mình trong thời gian bao lâu.

Đám người chung quanh bàn tán với nhau.

Trên một mặt bức tường có lưu lại vô số cái tên một bộ phận hiện ra màu vàng, một bộ phận hiện ra màu bạc, trong đó dùng màu vàng chiếm đa số, màu bạc cực nhỏ, chưa đủ một ngàn.

Màu vàng, đại biểu cường giả Thánh cấp lưu tên màu bạc đại biểu thiên tài Niết Bàn Cảnh.

Bức tường lưu danh, nó không kiểm tra tu vi, mà vận dụng cùng khống chế lực lượng, đương nhiên, nếu như không có đủ lực lượng căn bản không thể khắc bất cứ cái vì vào vách núi.

Một tu luyện giả, tu vi rất trọng yếu nhưng lực lượng cũng là một phần trọng yếu của thực lực.

Đám người Sở Mộ đi tới trước vách tường.

- Là hắn!

Nội tâm Sở Mộ nói thầm một tiếng, người đứng trước vách tường chính là kiếm tu giao thủ với hắn trong rừng trúc.

Lúc này Lăng Kiếm Nhất mở mắt ra, trong mắt hắn có hai đạo kiếm quang bắn ra ngoài, một đạo kiếm ý từ trong thân thể nhìn như không cường tráng của hắn phóng thẳng lên cao, dường như muốn đâm rách cả bầu trời.

- Là thuộc tính kiếm ý.

- Kiếm ý xông lên trời, kiếm ý thật mạnh!

Trong nháy mắt kiếm ý xông lên trời, kiếm của Lăng Kiếm Nhất ra khỏi vỏ.

Kiếm quang chói mắt làm mọi người không thể nhìn thẳng.

Kiếm ra khỏi vỏ, Lăng Kiếm Nhất rút kiếm trong tay chém một cái, kiếm quang nổ mạnh trong nháy mắt, dường như hóa thành vô số bóng kiếm cùng một thời gian hoặc đâm hoặc gọt, tất cả đều rơi vào vách tường bóng loáng trước mặt.

Trong lờ mờ còn nghe được âm thanh tối nghĩa lọt vào trong tay, vô số kiếm quang không nhìn thấy rõ ràng.

Trong thời gian một giây ngắn ngủi, vô số kiếm quang biến mất, dường như xuất hiện trong hư không, ba chữ xuất hiện trên mặt của vách tường bóng loáng, nó có mũi nhọn màu bạc.

Lăng Kiếm Nhất!

Trên bức tường lưu danh có thêm một cái tên.

Hào quang màu bạc trong ba chữ Lăng Kiếm Nhất lóng lánh, lực lượng thuộc về bức tường màu đen từ bốn phương tám hướng hội tụ lại tiêu diệt hào quang màu bạc trên chữ..

Ánh mắt của mọi người dều nhìn lên cái tên trên vách tường, kể cả Lăng Kiếm Nhất cũng quan sát thật kỹ.

Lực lượng trên vách tường ăn mòn, hào quang màu bạc trên vách tường ảm đạm.

Một giây, hai giây, ba giây, bốn giây...

Kỳ thật mỗi giây qua đi trong thời gian nháy mắt nhưng vào lúc này nó lại cho người ta cảm giác một giây rất dài.

- Năm giây... sáu giây...

Thời điểm này hào quang màu bạc trên ba chữ trở nên rất ảm đạm, dường như không kiên trì nổi và sắp biến mất.

Lăng Kiếm Nhất không tự giác nắm chặt bàn tay, âm thầm khuyến khích.

Bảy giây...

- Tám giây...

Hào quang trên ba chữ còn lại vô cùng yếu ớt.

Chín giây...

Hào quang màu bạc trên ba chữ biến mất, bị lực lượng màu đen của vách đá ăn mòn, trong nháy mắt hào quang biến mất thì ba chữ cũng biến mất trên vách tường.

- Đáng tiếc, thời gian còn kém một giây...

- Đúng thế, nếu có thể kiên trì thêm một giây là có thể lưu tên lên vách đá.

Điều kiện lưu tên lên vách đá chính là mười giây.

Chỉ cần cái tên tồn tại mười giây đạt tới tiêu chuẩn lưu tên, nhưng thiên tài tiểu thế giới từ xưa đến nay, thiên tài tu vi Niết Bàn Cảnh có thể lưu tên của mình lên vách đá lại không nhiều, chỉ mới một ngàn mà thôi.

Về phần cường giả Thánh cấp cần thời gian vượt qua một ngàn giây, dù sao trong tình huống bình thường, tu vi cấp độ càng cao cảnh giới càng cao, lý giải lực lượng càng sâu.

Lăng Kiếm Nhất chỉ có thể lưu tên của mình trong thời gian chín giây, nếu chỉ thêm một giây nữa thì hắn có thể đạt tới điều kiện lưu tên lên vách đá.

Lăng Kiếm Nhất nhếch miệng, không hài lòng lắm, cũng không thể tránh được, bởi vì hắn đã tận dụng lực lượng tới mức tận cùng vào một kiếm vừa rồi, cho dù dùng nhiều thêm vài lần cũng không đổi được cái gì.

Nhưng mà thời gian chín giây kia đã cổ vũ hắn, bởi vì hắn có thể lưu tên của mình lên tường trước khi đột phá Vạn Cổ Cảnh.

- Sở huynh, mời.

Cốc Thiểu Kiệt và đám thiên tài ngoại môn tự mình mở đường cho Sở Mộ, Sở Mộ nhanh chóng đi tới trước vách tường sáng bóng.

- Là ngươi...

Lăng Kiếm Nhất nhìn thấy Sở Mộ, trên mặt hắn xuất hiện một tia kinh ngạc.

Sở Mộ gật đầu với hắn, hắn đứn trước bức tường, bức phản chiếu thân ảnh của hắn.

- Muốn lưu tên của mình lên vách tường cũng không phải là chuyện dễ dàng, phải vận dụng lực lượng bản thân siêu cao.


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-2308)