← Ch.1478 | Ch.1480 → |
Những âm thanh chói tai đáng sợ tập kích tới, trùng kích tinh thần Sở Mộ, trùng kích ý chí của hắn, khiến cho hắn khó có thể tập trung. Cánh tay cụt lớn lên. Bàn tay tái nhợt sưng phù, mang theo một mùi tanh tưởi không có cách nào hình dung được, chụp vào Sở Mộ. Mùi tanh tưởi này xông về phía Sở Mộ khiến hắn mê muội, muốn nôn mửa.
Sở Mộ cố nén cảm giác mê muội muốn nôn mửa. Hắn hiểu rất rõ, nếu như mình bị bàn tay khổng lồ này bắt được, nhất định khó có thể thoát thân, sẽ bị kéo lại đến trong Hoàng Tuyền. Nếu như tiến vào trong Hoàng Tuyền, cho dù mình có năng lực thông thiên triệt địa, cũng chỉ có thể trầm luân vào trong đó.
Mặc dù ở đây chỉ là một loại ảo giác, cũng nhằm vào linh hồn. Bị kéo vào bên trong Hoàng Tuyền, có nghĩa là linh hồn Sở Mộ tiến vào bên trong Hoàng Tuyền, từ nay về sau trầm luân, trôi nổi ở bên trong Hoàng Tuyền.
Hiểu ra được điểm này, Sở Mộ đưa tay chộp một cái. Trong hư không, bỗng nhiên rạn nứt. Một tia kiếm quang xuất hiện.
Kiếm quang này sắc bén, thần quang trầm tĩnh, có một loại mùi vị bất diệt bất hủ, trấn áp Vạn Cổ. Mãi mãi vĩnh viễn. Đó chính là kiếm ý vĩnh hằng biến thành kiếm.
Nơi này là ảo giác, là thuộc về phương diện tinh thần. Kiếm ý vĩnh hằng liền có thể sử dụng làm kiếm khí.
Sở Mộ nín thở, tập trung tinh khí thần. Hai tròng mắt ép bắn ra tinh quang. Hắn giơ cao thanh kiếm. Thần kiếm vĩnh viễn bay nhanh chặt chém.
Thanh thế đáng sợ kinh người. Khí thế ngưng tụ, trùng kích, hóa thành đao kiếm chém giết.
Trảm Thần Kiếm Thức!
Dù chưa lĩnh ngộ chân ý chém, không có cách nào hoàn toàn phát huy ra uy lực của Trảm Thần Kiếm Thức. Nhưng Trảm Thần Kiếm Thức có công kích nhằm vào phương diện tinh thần. Ảo giác ở trên ý nghĩa nào đó, tương đương với phương diện tinh thần.
Một kiếm chém xuống, bàn tay tái nhợt sưng phồng bị bổ ra. Trong mơ hồ, Sở Mộ nghe được một tiếng kêu vô cùng chói tai, từ dưới Hoàng Tuyền truyền ra, giống như ma âm xuyên qua não.
Từng con bàn tay, không ngừng từ Hoàng Tuyền trong vạch nước ra, chụp vào Sở Mộ, giống như chết bắt.
Chém chém chém!
Sở Mộ lần lượt vung kiếm, lần lượt chém xuống. Ánh sáng thần kiếm đáng sợ chém ra từng đợt, vô cùng vô tận.
Đây là ảo giác, là giao phong trên phương diện tinh thần, không tồn tại vấn đề kiếm nguyên tiêu hao gì cả. Lực lượng gần như vô cùng vô tận.
Từng bàn tay chết bị ánh sáng thần kiếm chém ra, không làm gì được Sở Mộ. Chỉ có điều, liên tục thi triển Trảm Thần Kiếm Thức với cường độ cao như vậy, thời gian dài sẽ mang tới gánh nặng không nhỏ đối với ý thức của Sở Mộ.
Nhưng lúc này, cho dù là gánh nặng, cho dù là trả giá một ít, Sở Mộ cũng phải làm như vậy. Xuất kiếm lại xuất kiếm, từng chiêu Trảm Thần Kiếm Thức liên tục không dừng, vô cùng vô tận. Kiếm quang đáng sợ điên cuồng chém xuống, giống như mưa xối xả trút nước.
Ở trong cường độ thi triển Trảm Thần Kiếm Thức cao như vậy, hiểu biết của Sở Mộ đối với Trảm Thần Kiếm Thức lại tiến sâu thêm một bước. Chỉ là chính hắn không cảm thấy, ở trên con đường chém, hình như mình càng tiến bộ thêm một ít.
Hiệu quả bản thân tu luyện và cùng với cường địch chiến đấu kịch liệt lại hoàn toàn không giống nhau.
Bản thân tu luyện, không có mục tiêu gì, không có áp lực gì, tiến bước vô cùng thong thả. Bình thường cần dùng thời gian dài tu luyện, hoặc dưới cơ duyên xảo hợp sẽ có lĩnh ngộ. Bằng không, khó có thể tiến bước.
Cùng cường địch chiến đấu kịch liệt, phải nhận áp lực, có mục tiêu rõ rệt, phải suy nghĩ một chút xem nên xuất kiếm như thế nào, chiêu thức nên điều chỉnh như thế nào, thi triển như thế nào, lực lượng ứng dụng như thế nào v. v. Tất cả kỹ càng tỉ mỉ. Như vậy, tự nhiên sẽ trong bất tri bất giác tiến bước.
Từng bàn tay chết bị kiếm của Sở Mộ chém nát, lại không ngừng ngưng tụ, chộp tới, dường như không bắt lấy Sở Mộ, thề không bỏ qua.
Xuất kiếm cường độ cao, mức độ gánh vác tinh thần bắt đầu tăng lớn.
Thần sắc Sở Mộ không thay đổi, hai mắt lạnh như băng, dường như không có cảm giác được gánh nặng tăng lớn.
Chém chém chém!
Không ngừng chặt chém. Từng kiếm từng kiếm chặt chém, ở dưới sự tiến hành Trảm Thần Kiếm Thức không cực hạn, Trảm Không Kiếm Thức cũng một kiếm bổ ra.
Dưới Trảm Không Kiếm Thức, không gian dường như bị mở ra. Dưới những sợi tơ bạc màu trắng, từng bàn tay chết bị bổ ra, thật giống như cắt đậu hủ sợi.
Nói riêng về lực sát thương, Trảm Thần Kiếm Thức sẽ kém hơn Trảm Không Kiếm Thức.
Trảm Thần Kiếm Thức, Trảm Không Kiếm Thức, lại một kiếm, Trảm Lưu Kiếm Thức.
Lực công kích trực tiếp của Trảm Lưu Kiếm Thức không mạnh, thắng ở lực lượng liên tục. Sau một kiếm bổ ra bàn tay chết, lực lượng chưa hết, bổ về phía bàn tay chết thứ hai. Mặc dù không có bổ ra, lại chém xuống khiến bàn tay này bị ép, rơi lại vào trong Hoàng Tuyền.
Trảm Cực Kiếm Thức!
Trảm Thần Kiếm Thức Trảm Không Kiếm Thức cùng Trảm Lưu Kiếm Thức, Sở Mộ cơ bản đều nắm giữ tinh túy. Duy chỉ có Trảm Cực Kiếm Thức còn kém một đường.
Trảm Cực Kiếm Thức, sức mạnh vô địch. Một kiếm chém xuống, uy lực cường đại đến không thể tưởng tượng nổi. Nó dễ dàng bổ ra bàn tay chết thứ nhất, bổ ra bàn tay chết thứ hai, lại chém về phía bàn tay chết thứ ba.
Bốn kiếm thức lớn của Trảm Tự Quyết liên tục được kiếm của Sở Mộ thi triển ra. Mỗi đợt thi triển ra, cũng làm cho Sở Mộ có lĩnh ngộ sâu hơn đối với đạo chém đó.
Bốn kiếm thức lớn được thi triển ra hết đợt này tới đợt khác. Kiếm quang bén nhọn, kiếm quang bá đạo, kiếm quang mềm mại ôn nhu, kiếm quang cứng rắn, kiếm quang kiên cường. Một đạo tiếp một đạo, không ngừng chém xuống.
Tầng tầng lĩnh ngộ hiện lên. Gánh nặng tinh thần tăng lên mãnh liệt.
Sở Mộ chỉ cảm thấy lúc này, nhiệt độ thân thể mình không ngừng lên cao, dường như bị đặt ở trên lửa thiêu đốt. Hơi nóng bốc lên, lượn lờ.
Chém chém chém!
Trảm nát tất cả cứng rắn, chém ra tất cả hư vô, chém rách tất cả hữu hình vô hình. Một kiếm ở trong tay, trời đất không có gì không thể chém.
Người nghịch ta, chém!
Người đối địch với ta, chém!
Muốn chém thì chém. Muốn chém liền chém!
Chém chém chém!
Chém đến mức tận cùng, vĩnh viễn sánh cùng thiên địa, thời không mất đi.
Lại một kiếm vung lên, chém xuống. Trong chớp mắt, một lực lượng đáng sợ mới xuất hiện ở trên Thiên Trảm Kiếm, làm cho phong quang của Thiên Trảm Kiếm trong nháy mắt tăng lên, uy năng tăng lên gấp bội.
Một kiếm chém xuống, vô cùng vui sướng, phát tiết ra. Lực sát thương chợt tăng cường lên gấp mấy lần.
Đây là...
Chân ý chém!
Ta có một kiếm ở trong tay, lại chém thiên địa vạn vật, lại chém sinh linh quỷ thần.
Tinh túy của đạo chém m, chân ý chém, lĩnh ngộ trong đó.
*****
Sau khi lĩnh ngộ chân ý chém, bốn kiếm thức lớn Trảm Thần Kiếm Thức, Trảm Không Kiếm Thức, Trảm Lưu Kiếm Thức và Trảm Cực Kiếm Thức này của Trảm Tự Quyết, Sở Mộ đã hạ bút thành văn, không hề có gánh nặng
Tiện tay liền một kiếm chém xuống, uy lực mạnh mẽ được không thể tưởng tượng nổi.
Gánh nặng trên phương diện tinh thần, chỉ trong nháy mắt, đột nhiên giảm xuống. Toàn thân nóng lên, nhiệt độ cũng nhanh chóng giảm xuống, khôi phục lại bình thường.
Trên thân thể tràn ngập một phong quang đáng sợ. Hình như chỉ cần phát phong quang này ra ngoài, liền có thể xé rách trời cao.
Những bàn tay chết vô cùng vô tận, không ngừng chộp tới, lại không ngừng bị chém cắt ở dưới kiếm của Sở Mộ. Hết lần này tới lần khác, lặp lại tuần hoàn. Lĩnh ngộ của Sở Mộ đối với chân ý chém lại càng sâu hơn.
Lúc này, xuất kiếm đã không phải là gánh nặng, mà là một loại hưởng thụ, một loại tu luyện.
Sở Mộ thậm chí sinh ra một ý nghĩ, ở đây thời gian dài nữa, không ngừng xuất kiếm, dứt khoát ở chỗ này lĩnh ngộ chân ý chém đạt được tính cực hạn.
Bỗng nhiên, sau khi bàn tay chết cuối cùng bị chém nát, bên trong Hoàng Tuyền khôi phục lại sự yên tĩnh. Nước sông màu vàng đục ngầu vẫn chảy không dừng. Thi thể xương cốt chìm chìm nổi. Sự yên tĩnh này có vẻ vô cùng quỷ dị, dường như đang nổi lên cái gì đó, mang đến cho Sở Mộ áp lực lớn hơn nữa.
Thần sắc Sở Mộ nghiêm túc và trang trọng trầm lạnh. Hai mắt hắn chăm chú nhìn vào Hoàng Tuyền, chờ đợi khả năng xuất hiện nguy cơ. Hắn không có cách nào chủ động xuất kích. Bởi vì nguy hiểm đến từ trong Hoàng Tuyền. Ttrừ khi hắn chủ động nhảy vào bên trong Hoàng Tuyền.
Lấy tình huống trước mắt có thể thấy, nếu như hắn chủ động nhảy vào bên trong Hoàng Tuyền, chẳng khác nào tự tìm đường chết.
Chỉ có thể chờ đợi.
Thời gian trôi qua từng chút một, áp lực Sở Mộ cảm giác được càng lúc càng rõ ràng.
Trong nháy mắt, một cái bóng chạy ra khỏi Hoàng Tuyền, phá không lao thẳng lên. Đó là một bàn tay, cùng loại với bàn tay chết trước đó, nhưng lại không giống. Bởi vì tốc độ của nó nhanh hơn gấp mấy lần, cũng cho Sở Mộ áp lực lớn hơn.
Trong nháy mắt, bàn tay này đưa dài ra, chụp vào Sở Mộ. Lớp da của nó không phải tái nhợt sưng phù, mà là một màu xanh nhạt. Làn da kia thoạt nhìn vô cùng cứng rắn, cũng mọc thêm rất nhiều cái mụn nhỏ, che kín, khiến cho da đầu người ta tê dại.
Bàn tay có năm ngón tay, móng tay mọc dài nhỏ sắc bén, dễ dàng có thể xuyên thủng hư không. Đây không giống như là bàn tay của người, càng giống như là bàn tay của ác quỷ hơn.
Quỷ Trảo kéo tới, mang đến áp lực cho Sở Mộ gấp mười lần so với bàn tay chết trước đó.
Gặp nguy không loạn. Bất Diệt Kiếm xuất hiện ở trên tay trái Sở Mộ. Ở trong nháy mắt song kiếm vung lên, nhanh chóng chém xuống.
Chân ý chém, chân ý đâm, Trảm Thần Kiếm Thức, Vô Thanh Kiếm Thức, Trảm Không Kiếm Thức, Thiên Kích Kiếm Thức, Trảm Lưu Kiếm Thức, Toái Tinh Kiếm Thức. Cuối cùng song kiếm hợp nhất. Trảm Cực Kiếm Thức.
Trong nháy mắt, Sở Mộ liên tiếp bổ ra, đâm ra tám kiếm, uy lực đáng sợ đều phát ra. Một kiếm cũng không trượt. Tất cả đều chém giết ở trên Quỷ Trảo. Uy lực bạo phát, làm cho Quỷ Trảo đang chộp tới phải dừng lại. Trên bàn tay bị bổ ra một vết đứt rõ ràng.
Dưới tám kiếm, Quỷ Trảo không ngờ không bị chém nát. Sở Mộ vội vàng lại xuất kiếm, phát huy đến mức tận cùng.
Từng kiếm từng kiếm chém dưới, Quỷ Trảo chớp mắt đã tới người, chụp vào Sở Mộ. Lại một đạo kiếm quang sáng lên. Quỷ Trảo phân ra thành hai nữa, lướt qua bên cạnh Sở Mộ.
Mệt. Mệt chết đi được. Trong nháy mắt ra nhiều kiếm như vậy, đồng thời mỗi một kiếm đều dùng toàn lực, khôi phục không kịp. Sở Mộ chỉ cảm thấy tinh thần rất mệt mỏi.
Quỷ Trảo biến mất ở sau người. Trong một lần hít thở, cảm giác mệt mỏi nhanh chóng rút đi. Lực lượng lại nhanh chóng khôi phục. Không bao lâu, Sở Mộ cảm giác được lực lượng của chính mình đã gần như khôi phục.
Bỗng nhiên trong lúc đó, tập kích lại tới. Một cái đầu dữ tợn từ trong Hoàng Tuyền lao ra. Trong hai mắt trống rỗng, u tối vô cùng, tái nhợt đến kinh người. Cái miệng há hốc, răng sắc nhọn giống như răng cá mập nhe ra, có thể xé nát tất cả. Sở Mộ ngửi được mùi tanh tưởi nồng đậm..
Trên không trung, lực lượng vòng xoáy tinh vân huyết sát sáng tối không ngừng hạ xuống, xuyên qua mặt đất, lao thẳng vào trong máu thịt nghiền nát của Sở Mộ, thẳng vào bên trong linh hồn, lực lượng khiến cho linh hồn được gây dựng lại. Nhưng bởi vì khí tức huyết sát nồng đậm tập kích, khiến được ý thức của Sở Mộ rơi vào trong ảo giác Hoàng Tuyền, không cách nào khống chế linh hồn gây dựng lại. Linh hồn không ngừng bị lực lượng chà xát, gột rửa.
Mùi tanh tưởi kéo tới, khiến cho Sở Mộ có cảm giác choáng váng. Hắn lại một lần nữa mạnh mẽ tập trung tinh thần, song kiếm liên tục vung chém ra, lại bạo phát.
Kiếm quang vô số, giống như mưa xối xả trút nước, từ trên trời rơi xuống, bẻ gãy nghiền nát, hủy diệt tất cả.
Trên không trung, thân hình có tư thế lùi lại. Hàng vạn hàng nghìn mây mù như ẩn như hiện, hiện ra từng tia huyết hồng tràn ngập bên trong đó, làm cho không gian xung quanh trì trệ. Một kiếm đâm ra, xuyên mây xé trời.
Xuyên Vân Kiếm Thức!
Một kiếm xuyên thủng mặt quỷ. Lực lượng ở trong mặt quỷ bạo phát, mặt quỷ đã bị rất nhiều kiếm quang đánh, xé rách còn non nửa.
Song kiếm giao nhau, nhìn đúng điểm yếu của mặt quỷ, thân hình giống như lưu tinh xẹt qua trời cao, giống như thiên thạch rơi, mang theo uy thế vô cùng, dốc hết lực toàn thân, hoàn toàn bạo phát.
Một đòn này không thành công thì thành nhân.
Liều lĩnh, quyết đánh tới cùng.
Trong lòng Sở Mộ chỉ có một ý nghĩ. Chém giết mặt quỷ, đánh tan cường địch, không có tạp niệm thứ hai.
Song kiếm giao nhau, kiếm ánh sáng hình chữ thập vô cùng sáng chói. Dưới chân ý chém, hai phong quang của kiếm đạt được cực hạn kinh người. Tuy rằng song kiếm này không phải bốn kiếm thức lớn của Trảm Tự Quyết, nhưng mơ hồ ở trong đó, có một tia tinh túy của đầy đủ bốn kiếm thức lớn, bình thường không thể so sánh được.
Mặt quỷ chỉ còn lại có một bên, có vẻ càng dữ tợn đáng sợ. Nó há miệng ra, muốn nuốt chửng Sở Mộ.
Chém!
Sở Mộ người kiếm hợp nhất, xông qua mặt quỷ. Trên mặt quỷ, một đạo ánh sáng kiếm hình chữ thập phóng ra ánh sáng kinh người, xé rách.
Dưới một kiếm này, ý thức thể của Sở Mộ trở nên rất mờ nhạt, gần như trong suốt. Giống như gió thổi qua, sẽ bị thổi tan mất.
Nắm chặt song kiếm trong tay, Sở Mộ không biết còn có tập kích nữa hay không. Trong tình trạng của hắn hiện tại, đã không có bao nhiêu sức phản kháng nữa.
← Ch. 1478 | Ch. 1480 → |