Vay nóng Tinvay

Truyện:Kiếm Đạo Độc Thần - Chương 1634

Kiếm Đạo Độc Thần
Trọn bộ 2308 chương
Chương 1634: Rời đi
0.00
(0 votes)


Chương (1-2308)

Siêu sale Shopee


Chính là bởi vì điểm này, trong lòng Sở Mộ mới cảm kích Thiên Luân Thú Vương.

Chỉ có điều Sở Mộ cũng hiểu rõ, đây là giao dịch. Mình bỏ ra, nhận được thù lao là đương nhiên. Bởi vậy trong lòng hắn cảm kích, nhưng không có cảm động đến rơi nước mắt.

- Đã như vậy, ta liền tiễn ngươi một đoạn đường.

Thiên Luân Thú Vương nói. Thời khắc hắn vừa dứt lời, Sở Mộ còn không kịp trả lời, đã cảm thấy mình bị một lực lượng bọc lại. Lực lượng không có cách nào kháng cự giống như mang theo hắn nhanh chóng xuyên qua thời không.

Bốn phía xung quanh lộ vẻ đủ mọi màu sắc sặc sỡ. Thời gian vô cùng ngắn, chỉ là một cái thoáng qua, Sở Mộ cảm giác mình dường như xuyên ra đường hầm thời không, hai chân rơi xuống đất.

Hắn nhìn thấy phía trước, có hình bóng người. Phía sau, lại là bình nguyên vô tận.

Ở đây, tất nhiên đã đến sát biên giới dải đất Vạn Thú Nguyên. Kết hợp với lời Thiên Luân Thú Vương đã nói, chắc là dải đất ranh giới giữa Thiên Cổ Vực cùng Vạn Thú Nguyên.

Sở Mộ không khỏi khiếp sợ trước lực lượng của thú vương. Nếu đổi lại thành mình, tối thiểu cần hơn mười ngày mới có khả năng xuyên qua khoảng cách này. Hiện tại thoáng cái rút ngắn thành trong một nháy mắt.

...

Một trăm hai mươi Thiên Thần Vệ của Thiên tộc vẫn dừng lại ở tại chỗ chờ.

Dựa theo mọi ngày, Thiên Thần Vệ tinh thông đạo suy tính kia lại bắt đầu suy tính.

Lần suy tính này, hắn lại không gặp phải ngăn cản gì. Ngược lại, rất thuận lợi.

Không bao lâu, suy tính hoàn tất. Chỉ có điều sắc mặt của hắn tại sao lại không dễ nhìn.

- Thế nào?

Phó thống lĩnh theo thông lệ hỏi.

- Không bị ngăn cản. Đã suy tính được. Nhưng đối phương đã rời xa nơi này. Đoán chừng là tiến vào bên trong Thiên Cổ Vực.

Cái này Thiên Thần Vệ nói.

Sắc mặt các Thiên Thần Vệ đều đại biến, vô cùng thâm trầm.

- Cho dù là tiến vào Thiên Cổ Vực, cũng phải đuổi theo.

Phó thống lĩnh Thiên Thần Vệ cắn răng nghiến lợi nói.

Mỗi một người tu luyện, tu vi càng cao, nhận biết đối với nguy hiểm lại càng rõ ràng. Nhưng nguy hiểm này có hạn chế về khoảng cách và thời gian.

Bị Thiên Luân Thú Vương thoáng cái truyền tống đến chỗ ranh giới giữa Vạn Thú Nguyên cùng Thiên Cổ Vực, đi về phía trước vài bước liền tiến vào bên trong Thiên Cổ Vực, đủ rút ngắn cho Sở Mộ thời gian hơn mười ngày. Thoáng cái kéo dài khoảng cách giữa hắn và đội ngũ Thiên tộc truy sát.

Chênh lệch hơn mười ngày, cho dù là người Thiên tộc tiếp tục truy sát, Sở Mộ cũng không có cách nào cảm giác được nguy hiểm. Bởi vì khoảng cách quá xa.

Bước vào Thiên Cổ Vực, Sở Mộ cũng không gây sự chú ý nào. Có rất nhiều người tu luyện từ Thiên Cổ Vực tiến vào Vạn Thú Nguyên, lại từ Vạn Thú Nguyên quay về Thiên Cổ Vực. Nhưng nếu như bọn họ biết, Sở Mộ từ Thiên Linh Vực đi qua Vạn Thú Nguyên đi tới Thiên Cổ Vực, cũng sẽ không bình tĩnh như vậy.

Sở Mộ lấy ra phi hạm, cưỡi lên, bay về phía Thiên Tượng Thành, một đường thông suốt.

Tốc độ bay của phi hạm nhanh hơn so với tốc độ của các Thiên Thần Vệ Thiên tộc. Ở trên Vạn Thú Nguyên, các Thiên Thần Vệ cũng không dám khống chế phi hạm. Đó là hành động tìm chết. Ngay cả linh thú bay không đối phó với bọn họ, chỉ cần là nơi hiểm yếu có khả năng xuất hiện bất cứ lúc nào, đủ để uy hiếp được bọn họ.

Dưới tình huống như vậy, thời gian bọn họ muốn đuổi kịp Sở Mộ lại kéo dài.

...

Từ sau Thiên Cổ Thánh Điện, lại qua được mấy tháng.

Cổ Thần Kiếm Minh trong Thiên Tượng Thành giảm bớt một thành viên. Nhưng ở trong khoảng thời gian này, lại tăng lên vài người. Ngoại trừ ba người Cổ Loạn Không ra, những người khác, lúc đó chỉ cảm thấy tiếc hận, sau đó liền quên.

Mấy tháng đối với người tu luyện mà nói, nhất là người tu luyện đạt được Vạn Cổ Cảnh, thật ra rất ngắn. Nhưng đối với ba người Cổ Loạn Không lại có chút dài. Quan hệ giữa bọn họ cùng Sở Mộ rất tốt.

- Sở Mộ nhiều lần sáng tạo kỳ tích. Nói không chừng lần này, hắn cũng có thể sáng tạo kỳ tích. Từ bên trong Hắc Ám Hư Vô chạy thoát thân ra được.

Luyện Hồng Vân cười nói. Nụ cười này có chút miễn cưỡng.

Hắc Ám Hư Vô là nơi nào, sau khi bọn họ tìm hiểu liền biết rõ, đó là nơi ngay cả cường giả tuyệt thế cũng không muốn tiến vào. Thánh cấp tiến vào, mười người chết không người nào sống sót.

Mặc dù Sở Mộ là một vị yêu nghiệt, hoàn toàn có thể khiêu chiến vượt qua vài đẳng cấp. Nhưng chung quy hắn không có thực lực cường giả tuyệt thế.

Không phải là cường giả tuyệt thế, sẽ không có cách nào từ bên trong cấm địa Hắc Ám Hư Vô rời đi được. Đây là nhận thức của vô số người trong rất nhiều năm qua.

- Cố gắng tu luyện. Một ngày kia, giết Trịnh Lệ cùng U Hậu.

Dương Chiến Thiên nói.

Sở Mộ rơi vào cấm địa Hắc Ám Hư Vô, liên quan trực tiếp đến hai người Trịnh Lệ cùng U Hậu. Nếu không có bọn họ ra tay, Sở Mộ tuyệt đối có thể lao ra khỏi vòng vây của Hắc Ám Hư Vô, sống sót.

- Hai người Trịnh Lệ và U Hậu đều là cường giả tuyệt thế. Muốn giết chết bọn họ, nhất định phải có thực lực của cường giả tuyệt thế và chuẩn bị đầy đủ.

Cổ Loạn Không nói.

Ba người đều hiểu rất rõ, độ khó muốn giết một cường giả tuyệt thế lớn tới mức nào.

Cho dù đều là cường giả tuyệt thế, ở dưới tình huống thực lực có chênh lệch lớn, muốn giết chết đối phương, cũng vô cùng khó khăn. Trừ khi chênh lệch thực lực hai bên rõ ràng ngang bằng, đồng thới có chuẩn bị vô cùng đầy đủ. Bằng không khó có thể làm được.

Hiện tại ba người bọn họ mới chỉ là Thánh cấp hạ giai mà thôi. Còn chênh lệch cực lớn so với cường giả tuyệt thế. Cũng không biết tới lúc nào, bọn họ mới có thể trở thành cường giả tuyệt thế. Có lẽ, còn chưa có trở thành cường giả tuyệt thế, bọn họ đã chết.

Nhưng bất kể nói thế nào, tóm lại là có một mục tiêu rõ rệt. Động lực càng lớn hơn.

Mấy tháng tiếp theo bọn họ cố gắng tu luyện. Chỉ có điều trong thời gian ngắn, thực lực có khả năng tăng lên, cũng cực kỳ có hạn.

Lúc này, ba người bọn họ nhận được tin tức, lập tức đi tới lầu hai tập trung.

Dường như chỉ thời điểm có chuyện lớn, mới có thể triệu tập mọi người.

Rất nhanh, ba người Cổ Loạn Không đã đến trong lầu hai. Sau đó, bọn họ ngây ngẩn cả người.

Sở Mộ lại đứng ở trong lầu hai. Vừa nhìn thấy bọn họ, trên mặt hắn hiện lên một ý cười.

Không lời lẽ dư thừa, hắn vỗ nhẹ vào vai bọn họ. Trong lúc nhất thời, tất cả cảm thấy vô cùng xúc động.

- Các vị, Sở Mộ trở về. Đúng là một chuyện tốt.

Phó Minh Chủ Hình Lương cười nói. Mọi người đều biểu thị chúc mừng đối với Sở Mộ.

*****

Chỉ có điều, trong đó có bao nhiêu thật lòng, chỉ có chính bọn họ mới biết rõ ràng.

- Truyền thừa của Thánh Hoàng quả nhiên rất lợi hại. Không chỉ có sống sót rời khỏi cấm địa Hắc Ám Hư Vô, còn đang bên trong thời gian mấy tháng ngắn ngủi, tu luyện liên tục đột phá, đạt tới Vạn Cổ tứ trọng thiên sơ kỳ.

Diêm Chính Khang bỗng nhiên mở miệng nói, khiến người ta cảm giác giọng nói kia hình như có chút khác thường.

Vốn bên trong toàn bộ Cổ Thần Kiếm Minh, lấy tu vi của Minh Chủ Trương Phàm cao nhất, Vạn Cổ tam trọng thiên sơ kỳ. Hiện tại mấy tháng trôi qua, cũng vẫn là Vạn Cổ tam trọng thiên sơ kỳ. Sở Mộ vốn là Vạn Cổ nhị trọng thiên sơ kỳ, bây giờ lại đạt tới Vạn Cổ tứ trọng thiên sơ kỳ.

Thoáng cái nâng cao hai trọng thiên, còn ở trong thời gian mấy tháng ngắn ngủi. Điều này không khỏi khiến mọi người cảm thấy chấn động kinh sợ.

Chấn động kinh sợ đồng thời, tất nhiên là vô cùng hâm mộ.

- Chúc mừng tu vi của Sở huynh tăng mạnh.

Minh Chủ Trương Phàm rất có phong độ cười nói:

- Cũng chúc mừng Sở huynh nhận được truyền thừa của Thánh Hoàng thiên cổ. Ta lại có một chuyện muốn nhờ.

- Minh Chủ mời nói.

Sở Mộ nói.

- Mục đích chúng ta tới đến thế giới Thâm Lam là gì, tất cả mọi người hiểu rất rõ. Hiện tại mọi người cũng biết, nhiệm vụ của chúng ta có liên quan mật thiết tới Thâm Lam Thần Châu. Trước khi tiến vào Thiên Cổ Thánh Điện, ta từng nhận được tin tức. Bên trong Thiên Cổ Thánh Điện, rất có khả năng sẽ có một viên Thâm Lam Thần Châu.

Trương Phàm không nhanh không chậm nói. Ánh mắt hắn đảo qua mọi người, cuối cùng rơi vào trên mặt Sở Mộ:

- Nếu như Sở huynh được truyền thừa của Thánh Hoàng thiên cổ, nói vậy cũng nhận được tất cả bảo vật do Thánh Hoàng thiên cổ lưu lại. Nếu có Thâm Lam Thần Châu, hẳn đã ở trong tay Sở huynh.

Tất cả mọi người nhìn về phía Sở Mộ.

- Ta cũng không có nhận được truyền thừa của Thánh Hoàng thiên cổ.

Sở Mộ dùng giọng điệu bình tĩnh nói. Lời hắn nói là một lời nói thật. Đáng tiếc, ngoại trừ ba người Cổ Loạn Không ra, những người khác đều không tin hắn.

Suy nghĩ một chút, bọn họ không tin cũng là chuyện rất bình thường. Cho nên Sở Mộ không cảm thấy có vấn đề gì. Hắn cũng sẽ không giải thích. Có chính là có. Không, chính là không có.

Về phần Thâm Lam Thần Châu, Sở Mộ cũng không có ý định nói ra. Bởi vậy, hắn không trực tiếp trả lời.

- Nói gì vậy? Nói giống như chúng ta sẽ yêu cầu ngươi phân chia bảo vật vậy.

Diêm Chính Khang lên tiếng nói, giọng điệu kỳ quái. Vừa nghe liền biết hắn đang chế giễu Sở Mộ.

Sở Mộ lại hoàn toàn không để ý đến Diêm Chính Khang.

- Ta tin tưởng Sở Mộ. Hắn nói không có, chính là không có.

Luyện Hồng Vân nghiêm mặt nói. Tuy rằng bình thường bộ dạng của hắn luôn cười hì hì, nhưng vào thời điểm này, hắn lại rất nghiêm túc.

Hai người Cổ Loạn Không cùng Dương Chiến Thiên không mở miệng. Chỉ có điều thần sắc của bọn họ lại dường như đang nói rõ, bọn họ tin tưởng lời Sở Mộ nói.

- Mấy người các ngươi vốn chính là một phe. Hắn nói cái gì các ngươi tin tưởng cái đó, là rất bình thường. Đến lúc đó, các ngươi khẳng định có thể được phân chia một ít bảo vật.

Diêm Chính Khang thấy Sở Mộ không nhìn hắn, trong lòng dâng lên một cơn giận dữ. Sau khi nghe được Luyện Hồng Vân nói xong, hắn lại mở miệng lần nữa, không ngừng châm chọc.

Một số người nhíu mày. Thái độ Diêm Chính Khang khiến cho bọn họ cảm thấy không thích. Chỉ có điều bọn họ không nói xen vào. Dù sao giữa bọn họ cùng Sở Mộ, không có giao tình gì.

- Sở huynh không cần phải lo lắng. Chúng ta quả thực sẽ không yêu cầu Sở huynh lấy bảo vật bên trong Thiên Cổ Thánh Điện ra phân phối.

Phó Minh Chủ Hình Lương cười nói:

- Chỉ có điều, nếu như Sở huynh nguyện ý, vậy tốt nhất chính là, ha ha...

Không có người nào cười cùng Hình Lương. Bầu không khí có chút nhạt nhẽo. Sau khi Hình Lương cười gượng hai tiếng, nghiêm sắc mặt nhìn chằm chằm vào Sở Mộ, tiếp tục mở miệng nói:

- Thâm Lam Thần Châu liên quan đến nhiệm vụ của chúng ta. Nếu như Sở huynh có nhận được Thâm Lam Thần Châu, ta cảm thấy chắc hẳn là nên lấy ra, giao cho Kiếm Minh bảo quản.

- Ta thực sự nhận có được Thâm Lam Thần Châu.

Vừa nhắc lại vấn đề này, Sở Mộ cũng không lảng tránh lần nữa. Ngược lại thẳng thắn nói ra. Hắn vừa nói dứt lời, ánh mắt của đám người Trương Phàm cùng Hình Lương nhất thời sáng lên. Sở Mộ lại giống như không nhìn thấy, tiếp tục nói:

- Giao cho Kiếm Minh bảo quản sao? Vậy sau khi giao cho Kiếm Minh xong, để ở nơi nào?

- Cổ Thần Kiếm Minh chính là do Minh Chủ triệu tập sáng lập ra. Tất nhiên là giao cho Minh Chủ bảo quản.

Hình Lương đương nhiên nói.

Thần sắc Trương Phàm không thay đổi. Thoạt nhìn, hình như hắn cũng cho là như vậy.

- Chỉ là một viên Thâm Lam Thần Châu mà thôi. Ta cũng không hiếm lạ gì.

Sở Mộ nói xong, trong tay hắn liền xuất hiện một viên trân châu màu lam đậm. Trong nháy mắt ánh mắt của mọi người bị thu hút tới. Bất chợt, Thâm Lam Thần Châu này biến mất:

- Chỉ có điều, đây là do ta ở trong Thiên Cổ Thánh Điện cửu tử nhất sinh, mới nhận được. Chỉ bởi vì một câu nói của ngươi, ta sẽ giao Thâm Lam Thần Châu này cho người khác bảo quản sao? Vì sao ta phải giao Thâm Lam Thần Châu cho ngươi tới bảo quản?

Sở Mộ nhìn Trương Phàm, hỏi ngược lại. Không đợi Trương Phàm mở miệng nói, hắn lại hỏi ngược:

- Ngươi cho rằng mình có năng lực, bảo quản Thâm Lam Thần Châu này sao?

Cuối cùng Sở Mộ đã nhìn ra được, Cổ Thần Kiếm Minh này lại chẳng khác nào một mình Trương Phàm độc đoán. Không biết hắn lấy dạng thủ đoạn nào, khiến cho đám người Hình Lương đối với hắn khăng khăng một mực.

Đã như vậy, Sở Mộ cũng sẽ không khách khí.

- Sở Mộ, giao Thâm Lam Thần Châu ra. Giao cho Minh Chủ bảo quản.

Diêm Chính Khang vỗ bàn một cái, lớn tiếng quát.

Sở Mộ quay đầu nhìn về phía Diêm Chính Khang. Hai tròng mắt sắc bén, giống như hai thanh kiếm sắc bén trực tiếp đâm vào trong hai mắt Diêm Chính Khang. Nhất thời tâm thần Diêm Chính Khang run lên. Trong nháy mắt đồng tử của hắn co lại. Hắn nhắm hai mắt lại, quay đầu sang một bên, không dám đối diện cùng Sở Mộ.

- Thâm Lam Thần Châu ở ngay trên người ta. Có gan cứ tới mà lấy.

Sở Mộ cười nói.

Ai dám?

Liên hệ một chút, ở bên trong Thiên Cổ Thánh Điện, Sở Mộ có thể cùng cường giả tuyệt thế đánh một trận, thậm chí trở thành kỹ năng chiến đấu cuối cùng của Doanh gia. Lại kết hợp với hiện tại, tu vi của hắn đã đạt tới Vạn Cổ tứ trọng thiên sơ kỳ. Thực lực phát huy ra, có thể cường đại tới mức nào?

Khó có thể tưởng tượng được.


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-2308)