Vay nóng Homecredit

Truyện:Kiếm Đạo Độc Thần - Chương 1635

Kiếm Đạo Độc Thần
Trọn bộ 2308 chương
Chương 1635: Giết
0.00
(0 votes)


Chương (1-2308)

Siêu sale Shopee


Cho dù là Trương Phàm, người lợi hại nhất trong mọi người, cũng hoàn toàn không nắm chắc sẽ đánh bại được Sở Mộ.

- Sở huynh cần gì phải làm như vậy.

Trương Phàm lại cười:

- Nếu Sở huynh không muốn giao ra Thâm Lam Thần Châu cũng được. Lấy tu vi và thực lực của Sở Mộ, tất nhiên có thể bảo quản Thâm Lam Thần Châu tốt hơn.

Không thể không nói, này Trương Phàm thật sự rất có tâm cơ. Trong lòng hắn rõ ràng hận Sở Mộ muốn chết, lại phải giả vờ không thèm để ý, còn nói như thế.

Đáng tiếc. Sở Mộ không phải là người thích đùa bỡn tâm cơ. Hắn cũng không thích ở cùng với đám người thích đùa bỡn tâm cơ. Không chừng lúc nào đó, bọn họ lại bán đứng ngươi.

- Ban đầu, ta tưởng rằng Cổ Thần Kiếm Minh sẽ là một nơi tốt để tới. Nhưng hiện tại xem ra, rõ ràng không phải.

Sở Mộ nói, đứng dậy, nhìn về phía ba người Cổ Loạn Không:

- Đi không?

- Đi.

Ba người Cổ Loạn Không cũng không muốn ở lại đây lâu. Trong hoàn cảnh như vậy, căn bản không có cách nào an tâm tu luyện.

- Minh Chủ, cứ để cho bọn họ rời đi như vậy sao?

Diêm Chính Khang hỏi.

- Thâm Lam Thần Châu phải mười tám viên mới hữu dụng. Chỉ là một viên mà thôi.

Hai mắt Trương Phàm hiện lên một tia sáng mãnh liệt. Bất chợt hắn lơ đễnh nói:

- Hơn nữa, dù sao cũng là bạn đồng hành. Không nhất thiết phải rút kiếm đối phó với nhau.

Sự thực rốt cuộc như thế nào, cũng chỉ có trong lòng bản thân Trương Phàm hiểu rõ ràng. Chỉ có điều nếu hắn nói như vậy, liền có người cảm thấy không cam lòng. Nhưng bọn họ cũng không tiện làm cái gì. Hơn nữa, bọn họ căn bản cũng không có nắm chắc. Chủ yếu nhất chính là một điểm cuối cùng. Không có nắm chắc đối phó được Sở Mộ.

...

- Ta đã sớm muốn rời đi.

Luyện Hồng Vân nói:

- Đợi ở bên trong, lúc nào cũng có một loại cảm giác không hợp nhau.

Quả thực, Cổ Thần Kiếm Minh là một liên minh của các kiếm giả Cổ Thần Giới, nhưng đã có chút thay đổi. Nó là do Trương Phàm một tay sáng lập ra, biến thành lấy Trương Phàm dẫn đầu, biểu hiện ra giống như dân chủ, kì thực là tổ chức phải nghe theo hiệu lệnh của Trương Phàm.

Bên trong Cổ Thần Kiếm Minh, rất nhiều người đều ủng hộ Trương Phàm. Loại cảm giác này, khiến cho đám người Cổ Loạn Không cảm thấy rất quái dị.

Phó Minh Chủ lại chẳng khác nào con chó săn của Minh Chủ Trương Phàm. Bất cứ việc gì đều đứng ở góc độ của Trương Phàm.

Nếu không phải trong lòng bọn họ còn có một chút hy vọng, cảm thấy Sở Mộ có khả năng còn sống, ở lại bên trong Cổ Thần Kiếm Minh chờ đợi. Bọn họ đã sớm rời xa. Hiện tại là tốt rồi. Sở Mộ đã trở về. Bốn người bọn họ lại nhập bọn.

- Trước kia ta chỉ dự định, gia nhập Cổ Thần Kiếm Minh sẽ có một nơi cùng chung nơi xuất phát và tin tức tốt hơn. Còn nữa, mọi người đều là kiếm giả Cổ Thần Giới, cũng có thể đồng tâm hiệp lực. Chỉ có điều xem ra, mục đích của bọn họ không đơn thuần như vậy.

Sở Mộ cười nói.

Bọn họ nói chuyện với nhau, không phải trực tiếp nói chuyện với nhau, cũng không phải là kiếm khí truyền âm.

Lấy kiếm khí truyền âm nói chuyện với nhau, người khác không nghe thấy. Nhưng có một vài phương pháp đặc biệt có thể chặn lại được. Bởi vậy, bốn người Sở Mộ lựa chọn phương thức dùng thần hồn trao đổi.

Giao lưu thần hồn, tiêu hao tất nhiên là lực thần hồn. Nói chuyện trong thời gian dài rất khó. Gần như không có cách nào làm được. Giống như vậy, với cự ly ngắn, thật ra không đáng ngại. Tiêu hao cũng sẽ không quá lớn, hoàn toàn ở bên trong phạm vi mọi người chịu đựng được. Hơn nữa so sánh với dùng kiếm khí truyền âm, phương thức thần hồn giao lưu có vẻ càng bảo hiểm hơn, càng khó bị chặn hơn.

- Thời gian mấy tháng, tu vi nâng cao lớn như vậy. Có đúng gặp được chuyện gì hay không?

Cổ Loạn Không hỏi.

- Cái này phải nói từ bên trong Thiên Cổ Thánh Điện... Lúc đầu, thiếu chút nữa rơi vào bên trong Hắc Ám Hư Vô...

Sở Mộ nói liên tục, dùng lời lẽ đơn giản, có thể hai ba câu đã nói rõ ràng.

Dù thế nào, ba người Cổ Loạn Không cũng thật sự không ngờ, thời gian mấy tháng ngắn ngủi lại phát sinh nhiều chuyện như vậy.

- Xem ra ngươi quả nhiên không có nhận được truyền thừa của Thánh Hoàng thiên cổ. Đáng tiếc. Ta còn dự định đòi ngươi vài món bảo vật.

Luyện Hồng Vân lộ ra vẻ mặt tiếc hận cười nói.

- Muốn bảo vật còn không phải đơn giản sao? Chỉ cần giết chết đám người Thiên tộc kia.

Sở Mộ cười nói.

Có khoảng chừng hơn một trăm hai mươi người Thiên tộc đuổi giết hắn. Hơn nữa Sở Mộ nhìn ra được, những người Thiên tộc này đều là tinh nhuệ, không thể coi thường được. Nếu như có thể giết chết tất cả bọn họ, hẳn là sẽ có thu hoạch không tệ.

Đương nhiên, thu hoạch chỉ là thứ hai. Mục đích chủ yếu nhất, vẫn là giết chết bọn họ.

Sở Mộ không có khả năng bị người đuổi giết như vậy lại không trả thù. Không trả thù, chỉ là bởi vì thực lực còn chưa đủ để lấy chống lại đối phương, tạm thời không động mà thôi.

Trước đó, hắn đơn thương độc mã thực lực không đủ, không phải là đối thủ của đối phương, cho nên chỉ có thể chạy trốn. Nhưng bây giờ, ở dưới tình huống tập hợp ba người Cổ Loạn Không, có thể lấy thân thể Thiên Lỗi kết hợp chân bí kiếm trận Tứ Tượng, đã có đầy đủ bản lĩnh cùng đối phương đối kháng. Thậm chí, có thể giết chết đối phương.

Đã như vậy, Sở Mộ kiên quyết không có đạo lý nào lại dừng tay.

Từ Thiên Tượng Thành đi tới Vạn Thú Nguyên, dưới tình huống cưỡi phi hạm, ước chừng mất mười ngày. Như vậy tính toán qua lại, khoảng hai mươi ngày. Thời gian lưu lại ở trong Thiên Tượng Thành cũng không lâu.

Rất nhanh, Sở Mộ dẫn theo ba người Cổ Loạn Không, lại một lần nữa tiến vào Vạn Thú Nguyên, đồng thời bắt đầu tiến sâu vào Vạn Thú Nguyên.

Sở Mộ cũng không tính để cho quá nhiều người biết, cục diện bọn họ đánh với người Thiên tộc một trận.

...

Thiên Thần Vệ lại lần nữa suy tính một chút. Kết quả hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của hắn.

- Làm sao có thể?

trong lúc nhất thời Thiên Thần Vệ này không nghĩ ra. Nhưng hắn vẫn báo cáo tình hình lên cho Phó thống lĩnh:

- Nhân tộc kia, sau khi tiến vào Thiên Cổ Vực, lại lần nữa tiến vào Vạn Thú Nguyên.

Điều này khiến cho bọn họ nghi ngờ. Nếu đã chạy thoát khỏi sự đuổi giết của bọn họ, rời khỏi Vạn Thú Nguyên tiến vào bên trong Thiên Cổ Vực, tất nhiên có thể thoát khỏi sự truy sát của bọn họ tốt hơn. Nhưng vì sao hắn không làm vậy, trái lại một lần nữa tiến vào Vạn Thú Nguyên?

- Ngươi thấy thế nào?

Phó thống lĩnh hỏi ngược lại.

- Thuộc hạ cũng không biết được rõ ràng. Chỉ có điều có thể khẳng định một điểm, trừ khi hắn cũng tinh thông đạo suy tính hoặc nắm giữ bí bảo liên quan. Bằng không sẽ không biết chúng ta đang truy kích hắn. Trừ khi tới gần đến một khoảng cách nhất định.

*****

Thiên Thần Vệ này suy nghĩ một chút nói:

- Nhưng không loại bỏ một điểm. Đó chính là hắn cảm thấy, chúng ta sẽ không buông tha, còn đang truy kích hắn. Sau khi quay về Thiên Cổ Vực chuẩn bị một chút, hắn dự định lại ở trên Vạn Thú Nguyên, cùng chúng ta quyết đánh một trận sinh tử.

- Quyết đánh một trận sinh tử...

Trên khóe miệng Phó thống lĩnh Thiên Thần Vệ hiện lên một nụ cười lạnh:

- Vậy xem thử, Nhân tộc này giãy giụa như thế nào.

Xem ra, theo suy nghĩ của hắn có khuynh hướng nghiêng về điểm thứ hai hơn.

Sở Mộ dẫn theo ba người Cổ Loạn Không. Tất cả đều trang bị Thiên Lỗi lên, nhanh chóng xuất phát tiến sâu vào Vạn Thú Nguyên. Các Thiên Thần Vệ cũng từ sâu bên trong Vạn Thú Nguyên lao ra, đi về phương hướng tới gần Thiên Cổ Vực.

Tốt xấu gì cũng là Thiên tộc. Hơn nữa còn là hành động tập thể, lại là Thiên Thần Vệ hung danh hiển hách bên trong Thiên Tộc. Bởi vậy, thời điểm bọn họ đi ngang qua Vạn Thú Nguyên, linh thú Thánh cấp cao giai kiêng kỵ bọn họ không dám động thủ. Linh thú Thánh cấp hạ giai, trung giai động thủ, thuần túy là đâm đầu vào chỗ chết. Về phần thú vương, chỉ cần ở trên Vạn Thú Nguyên không trắng trợn tàn sát linh thú, hắn sẽ không đi quản.

Vật tranh thiên trạch, người thích sinh tồn, được áp dụng ở mỗi một thế giới.

Sau một thời gian ngắn, Sở Mộ lại cảm thấy đến nguy cơ. Chỉ có điều lần này cảm giác nguy cơ không mãnh liệt giống như trước. Đây là bởi vì, thực lực phía bên mình còn cường đại hơn so với trước kia rất nhiều. Bởi vì thực lực của đối phương, lại không có tăng cường gì.

Hai bên, đều cảm thấy được đối phương. Giữa hai bên đang nhanh chóng lại gần. Muốn đánh lén, cơ bản không là có khả năng. Đã như vậy, cứ trực diện đối đầu.

Thiên Thần Vệ của Thiên tộc có đầy đủ lòng tin đối với bản thân. Sở Mộ cũng có đầy đủ lòng tin đối với bọn họ bốn người liên thủ.

Cuối cùng, các Thiên Thần Vệ thấy được bốn bóng người. Bốn người Sở Mộ, cũng thấy được một trăm hai mươi bóng người.

Vừa nhìn thấy đối phương, các Thiên Thần Vệ lập tức ra tay, thi triển ra Thiên thuật.

Bách Lưu Táng!

Một trăm hai mươi đạo Bách Lưu Táng ở dưới sự khống chế của Phó thống lĩnh, tất cả đều đánh về phía Sở Mộ. Hắn nhận được bóng người nào là Sở Mộ.

Hơn một trăm đạo Bách Lưu Táng ở dưới sự khống chế, uy thế vô cùng kinh người. Trùng trùng điệp điệp. Chúng đi qua nơi nào, dường như muốn đánh nát tất cả, hết sức kinh người.

Có thể né tránh, Sở Mộ tất nhiên không muốn tốn lực lượng đi chống đỡ.

Vèo vèo vèo.

Trong nháy mắt, bốn người Sở Mộ nhanh chóng phân tán ra, vị trí di chuyển dựa theo bốn phương hướng.

Đối thủ cường đại. Bọn họ không có thời gian để thử. Ngay từ đầu đã phải xuất ra thực lực chân chính, cố gắng hết sức chém giết đối thủ, suy yếu lực lượng của bọn họ.

Bách Lưu Táng trùng trùng điệp điệp ở giữa không trung bỗng nhiên nổ tan, hóa thành bốn đạo trùng kích về phía bốn người Sở Mộ.

Sau khi Bách Lưu Táng phân chia, uy lực giảm bớt. Nhưng tốc độ lại nhanh hơn rất nhiều, khó có thể né tránh. Chỉ có điều thân hình bốn người Sở Mộ linh hoạt, nhiều lần nguy hiểm nhưng vẫn tránh được. Bọn họ đều xuất kiếm, chém ra kiếm khí khổng lồ, xé rách trời cao, lao về phía các Thiên Thần Vệ.

Kiếm khí này nhìn như uy lực cường đại, nhưng đối với các Thiên Thần Vệ lại không có bao nhiêu uy hiếp. Mục đích chủ yếu, chỉ là ngăn cản tầm mắt của bọn họ một chút.

Từng kiếm khí giống như cuồng phong mưa rào tập kích tới, quấy nhiễu tầm mắt của các Thiên Thần Vệ.

Các Thiên Thần Vệ có chút kinh ngạc. Bốn người này không trực tiếp công kích bọn họ, trái lại di chuyển. Với kinh nghiệm phong phú, bọn họ rất nhanh đã hiểu rõ. Chắc hẳn bốn người kia muốn bày binh bố trận đi đối phó bọn họ.

Dưới tác dụng của bày binh bố trận, thực lực sẽ được nâng cao vượt qua cực hạn.

Thiên Thần Vệ của Thiên tộc không thể là hạng người quang minh chính đại như vậy. Bọn họ sẽ lợi dụng tất cả thủ đoạn có thể lợi dụng để giết chết kẻ địch. Bởi vậy, bọn họ không có khả năng để cho bốn người Sở Mộ thành công bày binh bố trận.

Thiên thuật lại một lần nữa được thi triển ra. Lần này Thiên thuật lại chia làm bốn đạo, tất cả đánh về phía bốn người Sở Mộ, ngăn cản bọn họ bày binh bố trận.

Né tránh né tránh né tránh.

Nhưng Thiên thuật quá nhanh, quá mức dày đặc. Không có cách nào có thể né tránh được tất cả. Bốn người chỉ có thể cứng rắn chống lại. Bốn người lấy kiếm trong tay, chém nát, đánh tan Thiên thuật.

Thiên thuật phân tán ra, uy lực không cường đại giống như lúc tổ hợp lại. Hoàn toàn ở trong phạm vi bốn người có thể chống đỡ được.

Lực lượng của Thiên Lỗi lại là Thánh cấp thất tinh đỉnh phong. Sở Mộ có thể phát huy đến trình độ Thánh cấp bát tinh. Ba người Cổ Loạn Không không làm được điểm này. Nhưng nhiều lần tu luyện, dưới nhiều lần ứng dụng, bọn họ đã hoàn toàn nắm giữ lực lượng của Thiên Lỗi, có thể trăm phần trăm khiến Thiên Lỗi phát huy ra lực lượng Thánh cấp thất tinh đỉnh phong.

Bốn người muốn bày binh bố trận, lại lần lượt bị Thiên thuật của các Thiên Thần Vệ công kích. Uy lực của Thiên thuật không tính là mạnh mẽ, lại thắng ở tốc độ nhanh, dày đặc. Tác dụng chủ yếu là quấy nhiễu.

Các Thiên Thần Vệ với kinh nghiệm chiến đấu vô cùng phong phú, biết nên làm như thế nào để đối phó với kẻ địch của bọn họ.

Dưới tình huống không có cách nào bày trận thành công, bốn người Sở Mộ rất khó chống đỡ được các Thiên Thần Vệ, tạo thành uy hiếp gì. Càng không cần nói tới giết chết.

Trong một trăm hai mươi Thiên Thần Vệ, thực lực yếu nhất là Thánh cấp tứ tinh. Dưới tình huống một đấu một, đối mặt với bất kỳ người nào trong bốn người Sở Mộ, đều là kết cục chắc chắn phải chết, là trực tiếp bị giết chết trong nháy mắt. Nhưng ở dưới sự liên thủ của một trăm hai mươi người, lực lượng của bọn họ rất dễ tập trung lại. Bất luận là công kích hay phòng ngự, đều có thể đưa đến hiệu quả cực lớn.

Sau vài lần thử, đều đối mặt với Thiên thuật của các Thiên Thần Vệ công kích tới, quấy nhiễu, khiến cho bọn họ không có cách nào tới gần.

Kiếm trận Chân Bí Tứ Tượng cần ở bên trong khoảng cách nhất định mới có thể có hiệu lực. Khoảng cách quá xa, lực lượng của bốn người không có cách nào khai thông gắn kết, cũng không có cách nào hình thành kiếm trận Chân Bí Tứ Tượng.

- Tạm thời tản ra!

Sở Mộ truyền âm cho ba người Cổ Loạn Không nói.

Dưới nhiều lần phối hợp, giữa bốn người bọn họ đều rất ăn ý. Chỉ thoáng cái liền hiểu được. Nhất thời, bốn người mỗi người một phương hướng, nhanh chóng tiến xa, cách xa các Thiên Thần Vệ.

Bốn mục tiêu tách ra. Thiên Thần Vệ phân tán ra hay chỉ nhằm vào một người trong đó?


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-2308)