← Ch.1720 | Ch.1722 → |
Tính ra, từ khi hắn tiến vào Lưu Phóng chi địa này cũng đã ba năm. Tu vi hắn cũng từ Vạn Cổ cảnh tứ trọng thiên sơ kỳ tăng lên tới Vạn Cổ cảnh lục trọng thiên trung kỳ, cũng coi như là vượt qua rất lớn.
Về phần thực lực, Sở Mộ có thể khẳng định tuyệt đối là cấp độ Thánh cấp cửu tinh. Chỉ là hắn không rõ ràng lắm rốt cuộc có thể chống lại cường giả Thánh cấp cửu tinh trung giai hay không mà thôi.
- Bất quá sau một trận chiến này nhất định sẽ biết được.
Sở Mộ thầm nghĩ, trong lòng không khỏi cảm thấy có vài phần hưng phấn.
Bạch Thần không thể nghi ngờ là một đối thủ rất là cường đại.
Một trong lục đại tinh thần ở Lưu Phóng chi địa, yêu nghiệt Vạn cổ cấp, rất là mạnh mẽ. Lại là thiếu chủ Bạch Ngân phủ, có được truyền thừa của tuyệt thế cường giả, đủ loại phương diện tạo thành thực lực cường đại của hắn.
Hắn chỉ có tu vi Vạn Cổ cảnh thất trọng thiên sơ kỳ nhưng lại có thể chống lại Vạn Cổ cảnh cửu trọng thiên sơ kỳ. Như vậy, hơn một năm trước tu vi của Bạch Thần đã đạt tới Vạn Cổ cảnh thất trọng thiên trung kỳ, thực lực thực tế tuyệt đối đã đạt tới Thánh cấp cửu tinh trung giai. Hiện tại lại qua hơn một năm, tu vi thực lực của hắn tiến bộ, Bạch Thần kia cũng sẽ không dậm chân tại chỗ. Nhất định so với một năm trước còn cường đại hơn.
- Không biết ba người Cổ Loạn Không hiện tại như thế nào rồi?
Sở Mộ lại nghĩ tới ba người Cổ Loạn Không, Dương Chiến Thiên và Luyện Hồng Vân.
Tiến vào Lưu Phóng chi địa cũng được ba năm. Thu hoạch của hắn có thể coi là rất lớn. Ba người bọn hắn đều được số mệnh của Thiên Thanh bảng che chở, chắc hẳn coi như gặp phải nguy hiểm gì cũng có thể biến nguy thành an. Hơn nữa thực lực có lẽ đều tăng lên không ít. Phải biết rằng thiên phú của ba người bọn hắn cũng có thể coi như là yêu nghiệt cấp bậc Vạn cổ.
- còn có hai mươi sáu năm nữa, đến lúc đó các ngươi đừng làm cho ta thất vọng a.
Sở Mộ thầm nghĩ.
Đây là ước định lúc trước. Ba mươi năm sẽ trở về Thâm Lam thế giới, khi đó bọn hắn nhất định phải có thực lực chống lại tuyệt thế cường giả, thậm chí là đánh bại tuyệt thế cường giả.
Thu hồi suy nghĩ trong đầu, Sở Mộ nhìn ba người.
- Đi thôi, Long Thủ sơn.
- Vâng, công tử.
Chợt, bốn người rời khỏi trang viên, nhanh chóng đi ra ngoài Đồ Huyết thành.
Đi ra bên ngoài Đồ Huyết thành, Sở Mộ lấy ra phi toa màu vàng, do Bích Nhược điều khiển. Ba người Sở Mộ ngồi lên trên, sau khi khởi động, nhanh chóng phóng về phía Long Thủ sơn. Mà bên ngoài bắt đầu có một đạo tin tức truyền đi. Một trong Lục đại tinh thần, Bạch Ngân kiems tinh sẽ chiến một trận với Sở Mộ ở Long Thủ sơn.
Long Thủ sơn là một ngọn núi rất là kỳ lạ, cao chín trăm chín mươi chín trượng. Toàn thân là màu đồng ảm đạm. Cả ngọn núi do Thanh đồng khoáng thạch tạo thành. Cho nên cũng có tên là Đồng thủ sơn.
Long thủ chính là biểu tượng đứng đầu muôn thú.
Thời thái cổ từng có hai cường giả nổi tiếng hẹn nhau tới Long thủ sơn quyết đấu. Từ đó về sau Long Thủ sơn nổi tiếng thiên hạ.
Phàm là Kiếm Thánh thực lực không kém, phàm là Kiếm Thánh có danh khí không nhỏ, thường thường sẽ chọn Long Thủ sơn làm nơi quyết chiến.
Hiện tại, một trong Lục đại tinh thần đương đại - Bạch Ngân kiếm tinh ước chiến yêu nghiệt thiên tài Sở Mộ gần đây danh tiếng chính thịnh. Địa điểm quyết chiến là Long Thủ Sơn, làm cho tin tức càng thêm đáng chú ý, làm cho không ai không biết.
Bạch Thần chưa tới, Sở Mộ chưa tới, nhưng mà dưới Long Thủ sơn cũng đã tụ tập không ít người.
Những người này đều là người ở rất gần Long Thủ sơn, mục đích chạy tới đây đương nhiên là vì xem trận chiến giữa hai người Sở Mộ.
Quyết đấu giữa hai đại thiên tài yêu nghiệt, không thể bỏ qua.
Xa xa còn có người đang không ngừng chạy tới.
Một chiếc phi toa đang nhanh chóng tới gần rồi dừng lại. Cửa phi toa mở ra, trong đó có một người đi ra.
Một thân hắc y, sắc mặt lạnh lùng, hai mắt đen kịt, mái tóc dài tung bay, hai tay trống trơn bước ra. Quanh thân còn có khí tức lạnh lẽo vờn quanh.
- Là Chu Kiếm Danh.
- Đây là thiên tài đứng top ba Chu Kiếm Danh. hắn cũng bị hấp dẫn tới.
- Đây chính là trận chiến giữa một trong Lục đại tinh thần Bạch Ngân kiếm tinh và Sở Mộ a. Coi như đối thủ không bằng hắn, nhưng mà có cái tên Bạch Ngân kiếm tinh, nói không chừng những đại tinh thần khác đều chạy tới, huống chi là Chu Kiếm Danh này.
- Nghe nói Chu Kiếm Danh này đang trùng kích thành đệ thất tinh thần.
- Đệ thất tinh thần...
- Khó, rất khó... Từ xưa tới nay nào có thiên tài nào không muốn trùng kích đệ thất tinh thần cơ chứ? Đáng tiếc đã từng có ai thành công qua chưa?
- Không chỉ có Chu Kiếm Danh, đám người Ngư Thương Hà, Quý Ảnh cũng muốn trùng kích đệ thất tinh thần.
- Ài. Nhìn kìa, xem ai đi tới.
Mọi người lập tức nhìn lại, từ bên trong một cỗ phi toa khác lại có một người đi xuống.
Chính là đám người Ngư Thương Hà, Quý Ảnh....
Lưu Vong chi địa, Lục đại tinh thần là thiên tài đỉnh tiêm nhất, có tổng cộng sáu người. Đệ nhất trận thiên tài tổng cộng có ba mươi người. Đệ nhị trận thiên tài có một trăm. Về phần hàng ngũ thiên tài đệ tam trận, có những năm trăm người.
Nghe qua số lượng dườn như không ít. Nhưng mà tu luyện giả trong Lưu Phóng chi địa cũng không ít, tới mấy ức. Trong đó cũng chỉ có hơn một ngàn mới có thể xếp vào hàng ngũ thiên tài nổi danh. Tỉ lệ cũng rất nhỏ.
Đương nhiên cũng không phải nói thiên tài cũng chỉ có đám người này. Cũng có không ít người không có nổi danh, bởi vì đủ loại nguyên nhân mà bọn họ không muốn nổi danh.
Lúc này có một chiếc phi toa màu đen, dài trăm thước dùng tốc độ kinh người rít gào bay tới, dừng lại trước Long Thủ sơn, khiến cho vô số cát bụi bị thổi bay.
Sau khi tất cả dừng lại, từ trong phi toa màu đen dài trăm thước có chín đạo thân ảnh đi ra. Người cầm đầu là một thanh niên thân mặc trường bào màu đen.
Trường bào màu đen trên người thanh niên này khác với trường bào màu đen trên người Chu Kiếm Danh, tựa hồ tinh xảo hơn, màu sắc cũng thâm thúy hơn, càng thuần túy hơn.
- Triệu Vô Cực.
Chu Kiếm Danh nhìn thấy thanh niên này, đồng tử lập tức co rút lại, thấp giọng khẽ quát.
- Hóa ra là Chu Kiếm Danh a.
Thanh niên áo đen mỉm cười, có cảm giác cao cao tại thượng.
Giống như bị đối phương uy hiếp, sắc mặt Chu Kiếm Danh trầm xuống.
- Có tăng lên hay không, cứ thử xem chẳng phải sẽ biết hay sao?
- Ha ha, nửa năm trước ngươi không phải là đối thủ của ta. Hiện tại chênh lệch giữa ta và ngươi lại càng lớn hơn.
Triệu Vô Cực cười nói.
*****
Đám người chung quanh nghe xong lập tức nao nao.
Chu Kiếm danh, thiên tài đứng top ba trong Đệ nhất trận không ngờ lại từng bại dưới kiếm người này.
Phải biết rằng những thiên tài bài danh top đầu thường thường rất khó có thể phân ra cao thấp. Bởi vì thực lực giữa bọn họ không kém nhiều lắm. Cho nên trong hình dung của mọi người, Chu Kiếm Danh có thể nói là bài danh top ba chứ không phải là vị trí thứ ba hoặc là vị trí thứ hai, hoặc là vị trí thứ nhất một cách rõ ràng.
- Triệu Vô Cực là ai?
- Không biết a. Chưa từng nghe qua cái tên này.
- Vậy thì đến đây thử xem.
Là một thiên tài, Chu Kiếm Danh cũng có ngạo khí của mình. Sẽ không bởi vì thua một lần mà uể oải, sợ hãi, lùi bước. Trái lại, nửa năm trước sau khi thua một lần, hắn càng thêm khắc khổ tu luyện. Nửa năm trôi qua, thực lực thậm chí còn tăng lên một ít.
Trên mặt Triệu Vô Cực hiện lên sự vui vẻ, dường như chuyện này đúng theo ý hắn vậy. Hai mắt có tinh mang lóe lên, nhìn chằm chằm vào Chu Kiếm Danh, Chu Kiếm Danh không chút sợ hãi đối mặt với hắn.
Hai người Ngư Thương Hà và Quý Ảnh đứng ở cách đó không xa, vẻ mặt có chút ngưng trọng.
Chu Kiếm Danh là ai bọn hắn rất rõ ràng, đây chính là thiên tài cùng ở trong Đệ nhất trận với bọn họ, thậm chí còn có thể liệt vào top ba. Có thể nói là thiên tài gần với Lục đại tinh thần. Thực lực Chu Kiếm Danh thế nào bọn hắn cũng hiểu rõ. Bởi vì giữa lẫn nhau cũng đã từng quyết đấu qua không chỉ một lần, khó phân cao thấp.
Bây giờ lại nghe thấy tin Chu Kiếm Danh bị đánh bại.
Bị đánh bại cũng không coi vào đâu, Kiếm Thánh cường đại hơn bọn hắn chỗ nào cũng có. Nhưng mà đại bộ phận tuổi tác đều lớn hơn bọn hắn, nhưng mà vấn đề là Triệu Vô Cực kia nhìn qua tuổi tác không sai biệt lắm với bọn họ, là người đồng bối.
Tranh phong với đám người cùng thế hệ khác với tranh phong với người thế hệ trước.
- Ngươi không phải là đối thủ của ta.
Tinh mang trong mắt Triệu Vô Cực biến mất, khóe miệng lại nở nụ cười vui vẻ, lơ đãng nói. Chợt, hắn quay đầu nhìn về phía Long Thủ sơn, trong mắt hiện lên vẻ nóng bỏng.
- Chỗ đó mới là nơi ta nên đi.
Thanh âm của Triệu Vô Cực không chút che dấu nào, bởi vậy tất cả mọi người bốn phía đều có thể nghe thấy rõ ràng.
- Ý tứ của hắn chẳng lẽ là khiêu chiến Lục đại tinh thần hay sao?
Có người hoảng sợ nói.
- Quá không biết lượng sức.
- Là ai muốn khiêu chiến ta?
Có tiếng cười ha hả vang vọng. Một đạo thanh âm to lớn từ phía đối diện xa xa truyền tới.
Một đạo thân ảnh cao lớn, cường tráng dùng tốc độ kinh người chạy như bay tới. Giống như là một đầu trâu điên, khí tức cường đại cũng tiếp cận, hung hãn mà bá đạo, thiên quân bách chiến.
Người này xuất hiện khiến cho tất cả mọi người chấn kinh.
- Đồ Thiên Quân.
- Đồ Huyết Kiếm tinh xuất hiện.
- Trời, không ngờ ta lại nhìn thấy bản tôn của một trong Lục đại tinh thần.
TIếng kinh hô không ngừng vang lên, đối với một ít tu luyện giả mà nói. Lục đại tinh thần chỉ là một xưng hô mang tính tượng trưng, một loại truyền thuyết. Có lẽ cả đời bọn hắn chỉ có nghe thấy truyền thuyết chứ chưa từng có duyên nhìn thấy chân thân.
Ở nơi này, đại bộ phận người đều là lần đầu tiên nhìn thấy Lục đại tinh thần.
Lúc này cũng bởi vì tin tức Bạch Thần ước chiến Sở Mộ truyền ra cho nên mới có rất nhiều người không chút nghĩ ngợi nhanh chóng chạy tới. Đối với bọn họ mà nói, Sở Mộ có phải là đối thủ của Bạch Thần hay không bọn hắn cũng không biết. Nhưng mà hơn phân nửa có lẽ không phải là đối thủ của Bạch Thần. Mục đích chủ yếu của bọn hắn khi tới đây là nhìn thấy bản tôn Bạch Thần.
Có thể ở khoảng cách gần quan sát Bạch Ngân kiếm tinh xuất kiếm a, về sau cũng có vốn liếng tự thổi phồng.
Bọn hắn cũng từng nghĩ ngũ tinh khác có lẽ sẽ xuất hiện. Nhưng mà khả năng lại rất thấp, không ngờ lại thực sự có người tới.
Đồ Thiên Quân, thiếu chủ Đồ Huyết thành, Đồ Huyết kiếm tinh trong Lục đại tinh thần.
- Ngươi, hay là ngươi?
Đồ Thiên Quân vừa tới lập tức trừng mắt hổ lên, uy thế nghiêm nghị, giống như là thiên quân, khiến cho người ta không ai dám đối mặt với hắn.
Ánh mắt của hắn nhìn về phía Chu Kiếm Danh, Chu Kiếm Danh chỉ cảm thấy ánh mắt của đối phương vô cùng sáng chói, giống như là hai thanh kiếm hung hãn bắn thẳng tới, uy thế kinh người, hung uy ngập trời, căn bản khó có thể đối mặt.
Bất quá chỉ trong ba tức ngắn ngủi, hai mắt Chu Kiếm Danh dời đi, không có cách nào tiếp tục đối mặt. Nếu không tâm thần rất có khả năng sẽ bị rung chuyển.
Sau khi Chu Kiếm Danh rời mắt đi, bản thân hắn đã biết rõ mình không có cách nào so sánh với đối phương. Hơn kém quá lớn, quá rõ ràng, cho dù có ngàn vạn không cam lòng thì cũng chỉ có thể chấp nhận mà thôi.
Đồ Thiên Quân không có chút đắc ý nào, ánh mắt rời đi, xẹt qua hai người Ngư Thương Hà và Quý Ảnh, lại đối mặt với Triệu Vô Cực.
Hai mắt Triệu Vô Cực bắn ra tinh mang nồng đậm, ở chỗ sâu trong đồng tử có một tia quang mang màu tím khuếch tán ra.
- Có ý tứ.
Đồ Thiên Quân nhếch miệng cười cười. Một vòng huyết sắc đột nhiên từ chỗ sâu trong đồng tử lan tràn ra, giống như hóa thành hai thanh huyết kiếm vô cùng bá đạo, ác liệt chém ra.
Ánh mắt va chạm, lực lượng vô hình khiến cho hư không bị kích động.
Quang mang màu tím trong mắt Triệu Vô Cực lập tức bị nghiền nát, vẻ mặt hắn đại biến, thân thể thoáng cái lắc lư, nhịn không được lùi về phía sau một bước.
- Thực lực ngươi không tệ, là ngươi tuyên bố muốn khiêu chiến ta sao?
Đồ Thiên Quân cười nói.
- Đúng vậy.
Hai mắt Triệu Vô Cực bắn ra quang mang rừng rực, không chút sợ hãi trả lời.
- Có can đảm, đáng tiếc thực lực của ngươi vẫn chưa đủ.
Đồ Thiên Quân nói.
Chỉ là rất thần kỳ, Triệu Vô Cực không có phản bác. Va chạm ánh mắt vừa rồi khiến cho hắn biết thực lực của mình so với Đồ Thiên Quân còn có chút chênh lệch. Hiện tại còn không phải là đối thủ, nhưng mà không có nghĩa là sau này không có.
Trước kia cũng từng có người cho rằng như thế. Nhưng mà khi bọn hắn nhìn thấy thực lực của Lục đại tinh thần mới biết được chênh lệch trong đó khó vượt qua thế nào.
Phía xa xa, một đạo thân ảnh giống như lưu quang cơ hồ dán chặt mặt đất, dùng tốc độ cực nhanh bay vút tới. Tốc độ kia nhanh tới mức khiến cho người ta giật mình, so với đại đa số Phi Toa còn nhanh hơn.
Cơ hồ trong nháy mắt khi mọi người nhìn thấy đạo lưu quang kia thì đạo lưu quang kia đã từ đằng xa mà tới, nhanh chóng tới gần.
← Ch. 1720 | Ch. 1722 → |