← Ch.1729 | Ch.1731 → |
Nói giỡn sao, một khi rời đi đâu còn có được chỉ điểm như vậy nữa? Đây chính là cơ duyên a.
Chỉ là bọn hắn cũng không biết, không tới trăm năm Sở Mộ sẽ rời đi.
Đảo mắt, từ lúc Sở Mộ chiến một trận với Bạch Thần đã qua năm năm.
Năm năm này, Sở Mộ luôn ở trong trang viên tu luyện.
Có Thôn Long ngọc bội, hắn rất ít khi chủ động tu luyện Thần Hoang kiếm quyết, bởi vậy thời gian dư giả đều lấy ra luyện kiếm.
Năm năm trôi qua, tu vi của Sở Mộ từ Vạn Cổ cảnh lục trọng thiên trung kỳ đột phá, đạt tới Vạn Cổ cảnh lục trọng thiên hậu kỳ, chỉ còn cách đỉnh phong một đường. Sở Mộ có nắm chắc trong vòng nửa năm kế tiếp, tu vi nhất định có thể tăng lên tới Vạn Cổ cảnh lục trọng thiên đỉnh phong. Sau đó củng cố một chút là có thể trùng kích Vạn Cổ cảnh thất trọng thiên.
Một khi tu vi đạt tới Vạn Cổ cảnh thất trọng thiên, thực lực của hắn sẽ tiến thêm một bước, càng thêm cường đại hơn.
Tu vi tăng lên là một mặt, tìm hiểu Kiếm thiên địa càng thêm thâm sâu, tìm hiểu kiếm ảnh cũng sâu hơn. Đủ loại kiếm thức được hoàn thiện từng bước. Nhất là Thiên Uy kiếm thức so với năm năm trước hoàn thiện hơn rất nhiều, lại càng dễ thi triển, uy lực cũng càng thêm tập trung.
Sở Mộ có tiến bộ, Tàn Nguyệt kiếm thánh và Bàn Nham kiếm thánh cũng có tiến bộ. Tiểu thị nữ Lâm Bích Nhược thì tu vi có chút tăng lên, đạt tới Vạn Cổ cảnh lục trọng thiên sơ kỳ.
Bình đan dược mà Triệu Vô Cực lưu lại lúc trước là đan dược phụ trợ tu luyện. Chỉ là đối với Sở Mộ mà nói nó không có tác dụng gì. Bởi vậy hắn mới đưa cho Lâm Bích Nhược, cũng làm cho tốc độ tu luyện của Lâm Bích Nhược nhanh hơn, mới có thể trong vòng vài năm ngắn ngủi đạt tới Vạn Cổ cảnh lục trọng thiên sơ kỳ. Đồng thời nàng cũng hoàn toàn nắm giữ ba chiêu cuối cùng trong Bích Thủy Liên Thiên kiếm.
Năm năm qua đi, thời gian cho tới lúc Hắc Thần Bí cảnh mở ra càng ngày càng gần.
Năm năm qua, người khiêu chiến Sở Mộ càng ngày càng ít. Nhất là một năm gần đây một người khiêu chiến cũng không có. Về phần bên ngoài thì gió nổi mây phun.
Dường như thịnh hành xu thế khiêu chiến. Những thiên tài khiêu chiến bốn phía, ma luyện kiếm đạo. Trong lúc này có thêm những thiên tài khác hiệnt hế.
Cũng có người vì muốn nhận được danh ngạch Hắc Thần bí cảnh mà giết chóc.
Có thể nói mấy năm vừa rồi rất là rối loạn.
Bất quá những chuyện này không có liên quan tới Sở Mộ hắn.
Hôm nay ắn đang tu luyện trng trang viên, truyền thụ kiếm pháp cho Lâm Bích Nhược.
Tu vi Lâm Bích Nhược đạt tới Vạn Cổ cảnh lục trọng thiên sơ kỳ, lại tu luyện Bích Thủy Liên Thiên kiếm tới viên mãn, nắm giữ tinh túy. Kế tiếp muốn tăng thực lực lên, trừ tăng tu vi lên thì cần tu luyện kiếm pháp cường đại hơn, tu luyện bí pháp và những thứ khác...
Tu vi tăng lên không có dễ dàng, cho nên Sở Mộ cảm thấy nên truyền thụ cho Lâm Bích Nhược kiếm pháp mạnh mẽ hơn.
Trong Vạn Kiếm bi lâm của Chân thần kiếm tông có ngàn vạn môn kiếm pháp. Tối thiểu cũng có tiêu chuẩn cấp truyền thừa của Lưu Phóng chi địa, tùy tiện xuất ra một bộ cũng đủ để khiến cho vô số người giết chosc.
- Kiếm pháp ngươi tu luyện thuộc về nhu thủy nhất hệ, cho nên lần này ta sẽ truyền thụ cho ngươi môn kiếm pháp này. Đây cũng là kiếm pháp thuộc Nhu thủy nhất hệ, tên là Liên y kiếm hay còn gọi là Liên Y bát pháp.
Sở Mộ nghiêm túc nói.
- Công tử, ta nhất định sẽ tận tâm tận lực học tập.
Lâm Bích Nhược cũng nghiêm túc nói.
- Nhìn kxy.
Sở Mộ nói một câu rồi xuất kiếm, diễn dịch từng chiêu một trong Liên y bát pháp ra. Lần thứ nhất rất nhanh, Lâm Bích Nhược hoàn toàn nhìn không hiểu, giống như một học sinh tiểu học nhìn sách giáo khoa của học sinh cấp ba vậy.
Lần thứ hai, Sở Mộ lại diễn dịch chậm hơn chút.
Lần thứ ba càng chậm, nhưng mà Lâm Bích Nhược vẫn không hiểu, chỉ là nhìn thấy từng đạo kiếm quang trong tay Sở Mộ mở rộng, từng đạo rung động khuếch tán ra. Rung động kia rõ ràng là do từng đạo kiếm quang biến thành.
Sở Mộ cũng không vận dụng lực lượng gì. Chỉ thuần túy là xuất kiếm mà thôi. Nhưng mà rung động giống như kiếm quang kia lại khiến cho Lâm Bích Nhược cảm thấy nguy cơ trí mạng.
Lượt thứ tư, Sở Mộ bắt đầu phân tích từng chiêu kiếm pháp cho Lâm Bích Nhược xem. Lần thứ năm là bắt đầu giảng giải.
Lâm Bích Nhược ở phương diện kiếm pháp nhất đạo cũng coi như có chút thiên phú. Mấy năm qua, lại mưa dầm thấm đất, được hun đúc. Bởi vậy dưới sự dụng tâm dạy bảo của Sở Mộ, mười ngày sau nàng bắt đầu lĩnh ngộ chút da lông của Liên Y bát pháp.
Kiếm pháp cấp truyền thừa không phải dễ tu luyện như vậy. Coi như là đám yêu nghiệt như Bạch Thần tu luyện Ngân Quang kiếm pháp, ban đầu cũng phải tốn thời gian hơn mười ngày mới nhập môn được.
Thiên phú của Lâm Bích Nhược không bằng Bạch Thần, kém khá xa, cho nên tốn thời gian nhiều hơn cũng chẳng có gì là lạ.
Liên Y bát pháp đối với Sở Mộ mà nói là kiếm pháp không được coi cao thâm vào đâu. Nhưng mà vì không mang tới phiền toái gì cho Lâm Bích Nhược, bởi vậy lúc truyền thụ không có người thứ ba có mặt.
Hôm nay Sở Mộ lại giảng giải yếu điểm trong Liên Y bát pháp cho Lâm Bích Nhược.
Đang nói, bỗng nhiên hai mắt Sở Mộ bắn ra tinh mang ác liệt, sắc bén như kiếm quang, xuyên thủng hư không.
Một chiêu Liên Y diệt, đệ bát pháp trong Liên Y bát pháp được thi triển ra. Rung động giống như kiếm quang lan tràn, cuối cùng hội tụ vào làm một đạo, lại hóa thành một đám kiếm quang bắn vào trong hư không.
Chợt, trong hư không giống như có một cánh cửa mở ra, một cánh cửa huyền diệu khó lường, làm cho rung động như kiếm quang kia tiêu tán thành vô hình.
Một đạo thân ảnh tựa hồ như vượt thời không và không gian giá lâm tới, kiếm quang huyền diệu vô cùng bắn tới.
Nhìn như lăng lệ, lạnh lẽo, lại nhìn như mề dẻo, nhìn như vô lực, nhìn như chậm chạp.
Trong một kiếm này ẩn chứa vô số huyên diệu, huyền diệu lưu chuyển biến hóa thất thường.
Sở Mộ liếc mắt nhìn đã biết rõ kiếm pháp của đối phương huyền diệu khó lường, không ngờ lại đạt tới tình trạng cao thâm, so với Bạch Thần còn cao hơn rất nhiều.
Đương nhiên nếu như luận cảnh giới kiếm pháp mà nói, Sở Mộ còn hơn đối phương. Nhưng mà vận dụng kiếm pháp vào thực tế, một kiếm này cũng đã đạt tới trình độ kinh người.
Huyền Diệu khó lường.
Sở Mộ cũng xuất kiếm.
Kiếm của hắn có rất nhiều biến hóa, nhưng mà lại khác với huyền diệu của đối phương.
Trong tích tắc kiếm của song phương cũng không có bất kỳ va chạm nào, thế nhưng lại biến ảo mấy trăm lần. Đều đang tìm kiếm sơ hở của đối phương, một khi tìm được sơ hở sẽ lập tức đánh trúng đối phương.
*****
Cảnh giới giao chiến cao như vậy, Lâm Bích Nhược nhìn hoàn toàn không hiểu. Nàng chỉ cảm thấy kiếm quang trước mắt lập lòe, vẻ mặt nàng mờ mịt không thôi.
Không có biện pháp, ai bảo cảnh giới kém quá nhiều như vậy chứ?
Bóng người từ trong hư không xuất hiện, Sở Mộ hoàn toàn không nhìn thấy rõ khuôn mặt của hắn. Chỉ là có thể nhìn thấy kiếm của đối phương.
Có thể nhìn thấy kiếm đã đủ rồi.
Điều thú vị là sau khi đối phương từ trong hư không xuất hiện, xuất kiếm, cũng không có vận dụng bao nhiêu lực lượng, thuần túy chỉ dùng kiếm pháp huyền diệu khó lường nhằm vào Sở Mộ.
Đã như vậy Sở Mộ cũng không có sử dụng tu vi, cũng dùng kiếm pháp giao đấu.
Kiếm pháp thuần túy giao phong, nhìn qua không có thanh thế to lớn, lực phá hoại cũng không có mạnh. Nhưng mà từng chiêu thâm ảo, từng chiêu kinh người, vô cùng hung hiểm.
Chỉ chớp mắt song phương đã xuất kiếm mấy chục lần, toàn bộ đều là chiêu thức của kiếm pháp cơ sở.
Nhưng mà kiếm pháp cơ sở của Sở Mộ khác với kiếm pháp cơ sở của đối phương.
Huyền diệu.
Kiếm pháp của đối phương khiến cho Sở Mộ có cảm giác huyền diệu, một loại cảm giác không có cách nào hình dung được rõ ràng.
NHư nhanh như chậm, giống như yếu hơn, lại giống như độn quang, huyền diệu không thôi.
Rõ ràng là một kiếm đâm tới Sở Mộ, sắp tới nơi nhưng lại giống như không có đâm tới, như đang thu kiếm về.
Rõ ràng là một kiếm thu hồi, nhưng kỳ thực lại đang đâm về phía Sở Mộ.
Loại cảm giác này vô cùng quái dị, quấy rầy phán đoan của Sở Mộ.
Sở Mộ có thể thấy được, kiếm pháp cơ sở như vậy đã không phải là kiếm pháp cơ sở đơn giản, còn có liên quan tới vận dụng khác, là một loại lĩnh vực khác. Một loại cấp độ vận dụng khác, là lĩnh vực mà Sở Mộ không biết.
Có tạo nghệ kiếm pháp bực này tuyệt đối không phải là người tầm thường. Cho dù là lục đại tinh thần cũng không có cách nào so sánh được.
Trong lúc đấu kiếm, Sở Mộ chăm chú, lấy ý kiếm phân tích dấu hiệu xuất kiếm và quỹ tích của đối phương, để cho mình có thể thoải mái giao đấu kiếm pháp.
Đảo mắt, hơn mười tức qua đi, song phương vẫn chiến đấu trong một phạm vi nhỏ, phạm vi này không quá ba trượng.
Lâm Bích Nhược nhìn mà trợn mắt há hốc mồm, nhìn hoàn toàn không hiểu. Nhìn đi nhìn lại cũng cảm thấy bắt đầu chóng mặt, không thoải mái, không dám tiếp tục nhìn nữa.
Phản ứng của Lâm Bích Nhược rất là bình thường, bởi vì tu vi của nàng còn chưa đủ, nguyên thần cũng không đủ cường đại, lực lượng thần hồn không đủ cường đại. Quan trọng nhất là tạo nghệ kiếm pháp vẫn không đủ cao thâm. Cho nên lúc này nhìn nhiều mới hoa mắt, ảnh hưởng tới lực lượng thần hồn của nàng, làm cho nó chấn động, rất là không ổn định.
Nếu như tạo nghệ kiếm pháp đủ, hơn nữa nguyên thần cũng đạt tới trình độ nhất địnnh rồi quan sát, nhất định sẽ có thu hoạch.
Chỉ chớp mắt Sở Mộ và người thần bí này đã đối chiến một phút đồng hồ, từng kiếm rất là hung hiểm.
Vô số loại biến hóa dưới thân kiếm được diễn dịch ra, càng chiến đấu Sở Mộ càng có thể cảm nhận được loại khí tức huyền diệu trên kiếm của đối phương.
Hết lần này tới lần khác, loại huyền diệu này khiến cho Sở Mộ có cảm giác như là lục bình không rễ, khó có thể nắm bắt.
Đối chiến một phút đồng hồ, Sở Mộ cũng không có cách nào nắm được tới da lông.
Càng như vậy trong lòng hắn càng nghiêm túc, càng thêm phấn chấn.
Đối chiến với cường giả, lại là luận bàn kiếm pháp khiến cho Sở Mộ rất là thỏa mãn.
Vứt bỏ tất cả tạp niệm toàn tâm toàn ý chú tâm vào trận chiến với người thần bí này.
Đảo mắt lại một phút đồng hồ qua đi.
Sở Mộ không thể không vận dụng song kiếm đối địch với đối phương.
Giao chiến trong phạm vi ba trượng, trong phạm vi này kiếm quang tràn ngập, rậm rạp chằng chịt, giống như là một quả cầu bằng kiếm quang. Cho dù là Tàn Nguyệt kiếm thánh tới đây cũng không thể nào nhìn thấy gì.
Mạo hiểm toàn tâm toàn ý chúi đầu vào trận chiến, lại hai khắc qua đi, Sở Mộ hoàn toàn chú tâm vào. Tu luyện vài năm, tiềm lực tích lũy trong lúc giao chiến này cũng không ngừng bị hắn chuyển hóa, hóa thành thực lực.
Kiếm pháp ngày càng tinh diệu.
Bỗng nhiên, song kiếm thất bại, Sở Mộ bỗng nhiên tỉnh lại. Hóa ra đối phương đã bứt ra khỏi song kiếm của hắn, lùi về phía sau.
Phần thong dong này chứng minh thực lực của đối phương còn trên hắn.
Thu hồi song kiếm, Sở Mộ nhìn thẳng phía trước, mở miệng nói.
- Các hạ là ai?
- Sở Mộ, tạo nghệ kiếm pháp của ngươi quả thực hết sức kinh người, cũng không uổng công năm đó ta giúp ngươi một lần.
Người thần bí giống như ở trong khe hở không gian, Sở Mộ nhìn thấy hắn nhưng mà lại không có cách nào nhìn rõ tướng mạo, chỉ có thể nhìn thấy một đạo thân ảnh mà thôi.
- Giúp một lần?
Sở Mộ khẽ giật mình, trong đầu nhanh chóng suy nghĩ lại.
Đối phương nói giúp mình một lần, đó chính là sau khi tiến vào Lưu Phóng chi địa a.
Nhớ lại một phen, nơi mình từng được người ta giúp đỡ, Sở Mộ lập tức nhớ lại. Dường như trừ lúc trước bị Trịnh Thiết Quân của Thiết Dực Doanh truy sát ra cũng không có lần nào khác nữa.
Lúc trước TrịnH Thiết Quân và Hóa Tuyết Kiếm Thánh, thực lực cao hơn hắn rất nhiều, đủ để diệt sát hắn. Nhưng mà lại đột nhiên rút lui một cách quỷ dị. Hóa ra là công của người này.
- Đa tạ tiền bối.
Sở Mộ khom mình hành lễ.
- Không cần đa lễ.
Người này cười nói, thân ảnh giống như từ trong khe nứt không gian đi ra, dần dần trở nên rõ ràng. Là một trung niên mặc trường bào màu đen, nhìn qua giống như là một văn sĩ, lại có vẻ phong lưu phóng khoáng mà văn sĩ không có được. Là một loại khí chất tùy tâm sở dục.
Loại khí chất độc nhất vô nhị này cực kỳ khiến cho người khác chú ý. Nếu như trước đó Sở Mộ từng gặp tất sẽ nhận ra được. Cho nên hắn có thể khẳng định người này mình chưa từng gặp qua.
Kết hợp với khí chất của đối phương lại thêm kiếm pháp của đối phương vừa rồi, trong lòng Sở Mộ chấn động, một cái tên hiện lên trong lòng hắn.
- Tiền bối là Huyền Diệu Vương?
Ngữ khí của Sở Mộ có vài phần ngưng trọng.
Huyền Diệu Vương, một trong thất vương của Lưu Phóng chi địa, là tồn tại tuyệt cường đứng trên đỉnh Lưu Phóng chi địa.
Có thể khẳng định Thất vương tuyệt đối là tuyệt thế cường giả, về phần trong tuyệt thế cường giả ở cấp độ gì Sở Mộ cũng không biết được.
Dù sao tuyệt thế cường giả là lĩnh vực Sở Mộ còn chưa có cách nào chạm tới được. Một lĩnh vực cường đại. Tuyệt thế cường giả phân chia mạnh yếu thế nào hắn cũng hoàn toàn không biết được.
Nhưng mà coi như là tuyệt thế cường giả yếu nhất cũng không biết hơn hắn hiện tại bao nhiêu lần.
*****
Cả hai vốn không phải là cùng một cấp độ.
- Sao ngươi lại biết?
Đối phương có chút kinh ngạc, lại không có phủ nhận.
- Cảm giác.
Sở Mộ cười nói. Cho dù đối mặt với tuyệt thế cường giả Sở Mộ cũng không thất thố. Chỉ có điều người này đã từng giúp hắn, giúp hắn bớt đi cơ hội vận dụng bạch Linh. Đối với hắn, trong lòng Sở Mộ vẫn có cảm kích.
- Cảm giác rất tốt.
Người này cười nói, tương đương với việc thừa nhận thân phận của mình. Chợt, hắn liếc nhìn Sở Mộ thật sâu, lại lần nữa mở miệng.
- Sở Mộ, trong Lưu Phóng chi địa có thất vương, có lục đại tinh thần. Không, bây giờ là thất đại tinh thần. Trước đó Lục đại tinh thần sẽ kế thừa phong hào của Thất vương. Mà cả đời Huyền Diệu ta chưa từng thu đồ đệ, không phải là không thu, mà là không có người lựa chọn thích hợp.
- Đa tạ ý tốt của tiền bối, bất quá ta sẽ không ở lại trong Lưu Phóng chi địa này.
Sở Mộ nói.
Lời nói của Huyền Diệu Vương mặc dù mới chỉ nói một nửa, nhưng mà Sở Mộ có thể nghe ra ý tứ trong lời nói của hắn, đó chính là muốn nhận Sở Mộ làm đồ đệ. Cuối cùng còn truyền phong hào Huyền Diệu Vương cho Sở Mộ.
Chỉ là Sở Mộ chí không ở Lưu Phóng chi địa, đây là điểm thứ nhất. Điểm thứ hai, nói cho cùng Huyền Diệu Vương cũng chỉ là một tuyệt thế cưỡng giả, cho dù có cường đại hơn đi chăng nữa cũng chỉ là tuyệt thế cường giả, không hơn.
Cũng không phải là Sở Mộ xem thường Tuyệt thế cường giả. Chỉ là Tuyệt thế cường giả tuy rằng là cảnh giới trên Vạn Cổ cảnh. Hiện tại cường đai hơn Sở Mộ, nhưng mà Sở Mộ tự thấy, trong khoảng thời gian ngắn sau này hắn cũng có thể đạt tới. Tuyệt thế cường giả còn không đủ tư cách để hắn nhìn lên.
Đây là một loại ngạo khí, là một loại ngạo khí phát ra từ tận đáy lòng, là ngạo khí từ bản chất, xương cốt. Là một loại ngạo khí từ khi hắn bước vào con đường Kiếm thuật sư, không ngừng tích lũy mang lại.
Thiên phú, thực lực... Đều là thứ mà Sở Mộ vượt xa đám người cùng thế hệ.
Luận kỹ xảo chiến đấu hắn có thể so với Tuyệt thế cường giả. Luận công pháp, Thần Hoang kiếm quyết vô cùng cao thâm, luận truyền thừa, hắn có Vạn Kiếm bi lâm của Chân thần kiếm tông truyenf thừa, có Kiếm Thiên địa truyền thừa.
Nếu như bái một Tuyệt thế cường giả làm sư phụ, trừ cho hắn thêm một ít tài nguyên tu luyện ra, còn có thể cho được Sở Mộ truyền thừa tốt hơn sao?
Hiển nhiên rất khó.
Huống chi bái sư cũng không phải là việc nhỏ. Môt khi bái sư, vận mệnh sư đồ sẽ buộc lại một chỗ với nhau.
Bởi vậy cường giả thu đồ đệ đều tương đối cẩn thận, sẽ không dễ dàng thu đồ. Một khi thu, vận mệnh sư đồ hơn phân nửa sẽ dính dấp lại với nhau.
Huyền Diệu Vương chưa từng thu đồ đệ, không phải là hắn không muốn thu, mà là không tìm thấy người thích hợp. Truyền thừa nhất mạch của hắn có yêu cầu tương đối đặc thù. Mà hiện tại Sở Mộ lại phù hợp với yêu cầu của hắn, đây là nguyên nhân khiến cho hắn muốn thu Sở Mộ làm đồ đệ.
Đáng tiếc Sở Mộ không đợi hắn nói hết đã nói rõ thái độ của mình, tránh cho Huyền Diệu Vương sau khi nói xong bị cự tuyệt, làm mất mặt Huyền Diệu Vương.
Sở Mộ không muốn vô duyên vô cớ đắc tội với một tuyệt thế cường giả như vậy.
Nghe được lời nói của Sở Mộ, Huyền Diệu Vương không có nói gì thêm nữa.
Hắn là tuyệt thế cường giả, một trong thất vương, có tôn nghiêm và kiêu ngạo của mình.
Nhìn Sở Mộ thật sâu, hai chân Huyền Diệu Vương khẽ động, thân thể chuyển dời, trở nên mơ hồ, giống như lại chui vào trong hư không, chui vào trong khe nứt không gian vậy, dần dần biến mất không thấy gì nữa. Thủ đoạn bực này, Sở Mộ chăm chú nhìn vào nhưng cũng không phát hiện ra được ảo diệu gì.
Thất vương đều có truyền thừa nguyên vẹn, hơn nữa lại là truyền thừa không tầm thường. Những truyền thừa này đều có chỗ huyền diệu, thâm ảo riêng. Lần đầu tiên Sở Mộ gặp mặt Huyền Diệu Vương cho nên cũng không có lý giải gì, đương nhiên sẽ không thể nào hiểu được huyền diệu bên trong.
Trên thực tế Huyền Diệu chi đạo của Huyền Diệu Vương liên quan tới thời gian và không gian biến hóa. Nhưng mà lại không có liên quan trực tiếp tới thời gian và không gian, là một con đường tu luyện rât kỳ diệu.
Huyền Diệu Vương xuất hiện rồi rời đi, tiểu thị nữ Lâm Bích Nhược ở bên cạnh kinh ngạc tới ngây người, đầu óc đông cứng, tư duy hoàn toàn không có cách nào vận chuyển.
Huyền Diệu Vương.
Không ngờ nàng lại nhìn thấy Huyền Diệu Vương, một trong thất vương, cũng là người điệu thấp, thần bí nhất trong thất vương.
Mà ý tứ trong lời nói của Huyền Diệu Vương vừa rồi dường như muốn thu công tử nhà nàng làm đồ đệ. Nhưng mà công tử nhà nàng lại cự tuyệt, tại sao phải cự tuyệt cơ chứ?
Lâm Bích Nhược chỉ cảm thấy trong đầu mình hỗn loạn, giống như trong đầu không có suy nghĩ gì, lại giống như trong đầu có vô số suy nghĩ đan xen.
Mãi một lúc lâu sau Lâm Bích Nhược mới bình tĩnh lại được.
- Công tử.
Nàng mở miệng, muốn nói gì đó, nhưng lại không biết nên nói gì.
- Không cần nghĩ nhiều, mang Liên Y bát pháp đi tu luyện đi.
Sở Mộ nói một câu rồi quay người rời đi, hắn định tĩnh tu một phen.
Tu luyện có thể chia làm hai loại là tĩnh và động. Tĩnh tu một phen, hồi tưởng lại lúc đấu kiếm với Huyền Diệu Vương, loại cảm giác huyền diệu này khiến cho Sở Mộ có cảm giác nếu như mình có thể tìm hiểu ra chút da lông, đối với tạo nghệ kiếm pháp của hắn nhất định sẽ tăng lên rõ ràng.
Huyền Diệu Vương xuất hiện trong trang viên, đấu kiếm với Sở Mộ, muốn thu Sở Mộ làm đồ đệ lại bị Sở Mộ cự tuyệt. Chuyện này trừ Lâm Bích Nhược và Sở Mộ cùng với Huyền Diệu Vương ra không có người thứ tư biết được.
Loại chuyện này Huyền Diệu Vương sẽ không nói ra, mà Sở Mộ cũng sẽ không nói ra. Như vậy Lâm Bích Nhược cũng không nói ra. Nếu không một khi tin tức vừa ra, nhất định sẽ tạo thành chấn động lớn lao.
Thời gian trôi qua, Sở Mộ trừ tìm hiểu, tu luyện ra cũng sẽ rút chút thời gian tới chỉ điểm kiếm pháp cho Lâm Bích Nhược tu luyện Liên Y bát pháp. Về phần Tàn Nguyệt kiếm thánh và Bàn Nham kiếm thánh thì lâu lâu Sở Mộ mới chỉ điểm một phen.
Một năm sau, Liên Y bát phám của Lâm Bích Nhược đã tới nhập môn, bắt đầu có thể thể hiện ra một tia uy lực của kiếm pháp.
Thời điểm Hắc Thần bí cảnh mở ra còn có hơn ba năm, thời gian không dài, chỉ có thể cố gắng tăng thực lực của mình lên.
Tu vi của Sở Mộ cũng đạt tới Vạn Cổ cảnh lục trọng thiên đỉnh phong. Chỉ là loại tinh nghĩa huyền diệu trong kiếm pháp của Huyền Diệu Vương Sở Mộ vẫn không thể nào lĩnh ngộ được. Bất quá hắn cũng không coi chuyện này là quan trọng. Dù sao đây là truyền thừa thuộc về Huyền Diệu Vương, hắn không tiếp nhận truyền thừa, thông qua một lần giao thủ mà muốn tìm hiểu ra, độ khó rất lớn.
← Ch. 1729 | Ch. 1731 → |