Vay nóng Tima

Truyện:Kiếm Đạo Độc Thần - Chương 1858

Kiếm Đạo Độc Thần
Trọn bộ 2308 chương
Chương 1858: Hôm nay là ngày chết của ngươi
0.00
(0 votes)


Chương (1-2308)

Siêu sale Lazada


Hiện giờ Sở Mộ rời khỏi Thiên Lam hải vực, sau này có lẽ không đặt chân tới đây nữa, vậy thì trước khi hắn đi sẽ cống hiến một chút cho nhân tộc Thiên Lam hải vực.

Tiễn Ngư Lão Tổ, Hải Long Vương bị giết, Hải tộc tổn thất Tiễn Ngư Lão Tổ, Huyết Sa Lão Tổ, Huyết Ngọc Đế Vương Sa tiềm lực kinh người, sức chiến đấu đẳng cấp cường giả tuyệt thế bị mất ba người. Đặc biệt Tiễn Ngư Lão Tổ, Huyết Sa Lão Tổ là cường giả hạng hai, hạng ba, Hải tộc bị tổn thất nặng nề. Hải Thú tộc tổn thất ít hơn chút, nhưng chết mất đệ số một Hải Long Vương. nhân tộc được năm món Huyết Sa bào, Huyết Sa giáp, năm Kiếm Tọa của Nhất kiếm tông trong vòng mấy năm chắc chắn sẽ thành cường giả tuyệt thế, nhân tộc có thêm năm Thánh Vương. Bù qua sớt lại thực lực tổng thể của nhân tộc càng mạnh hơn nữa, khí vận tăng lên, có thể đối kháng với Hải tộc, Hải Thú tộc, thậm chí áp chế hai tộc.

Sở Mộ thầm nghĩ:

- Với tốc độ hiện tại của ta thì Hắc Kình Lão Tổ, Bát Trảo Vương không thể đuổi kịp được.

Sở Mộ nhìn đằng trước, trong đầu không ngừng vụt qua các loại kinh nghiệm trong thời gian qua. bị cường giả Thiên tộc truy sát rơi vào khe hở không gian nhưng không chết, ứng với câu họa lớn không chết sẽ có phúc dày, đúng thật.

Hắc Kình Lão Tổ nổi lên mặt biển nhìn hướng bóng lưng Sở Mộ, tức giận quát:

- Nhân tộc đáng chết, Hải tộc ta không bỏ qua cho ngươi!

Tiếng rống tràn ngập sát ý ngút trời.

Bát Trảo Vương không nói chuyện nhưng mắt lạnh băng, sát ý kinh người.

Không đuổi kịp, tốc độ của nhân tộc đó không thua gì bọn họ, không thể đuổi kịp. Huống chi nơi này đã rời xa Thiên Lam hải vực tiến vào hải vực khác, bọn họ một đường đi tới đã bị cường giả trong khu vực biển này cảnh cáo, còn đi tiếp e rằng sẽ chọc cường giả bất mãn dẫn đến đánh nhau.

Tuy Bát Trảo Vương, Xích Viêm sơn mạnh nhưng thế mỏng sức yếu, nếu đánh nhau sẽ cực kỳ bất lợi cho bọn họ. Nên truy kích đến sau này đành dừng lại, Bát Trảo Vương, Hắc Kình Lão Tổ trơ mắt nhìn bóng lưng Sở Mộ đi xa, cuối cùng biến mất trong tầm mắt của họ.

Lửa giận, hận ý như nước biển cuồn cuộn không dứt.

Nhưng khi trở về Bát Trảo Vương, Hắc Kình Lão Tổ phải giấu đi oán hận, không thể giống như trước vì hiện tại thực lực của Hải tộc hay Hải Thú tộc đều không bằng lúc trước.

Hắc Kình Lão Tổ nói:

- Bát Trảo Vương, Hải Long Vương chết thì ngươi là người mạnh nhất Hải Thú tộc, có thể đại biểu Hải Thú tộc. Hắc Kình Lão Tổ ta đây luôn là người mạnh nhất Hải tộc, có thể đại biểu Hải tộc.

Bát Trảo Vương nói:

- Ta hiểu ý của ngươi, Hắc Kình Lão Tổ, ta đại biểu Hải Thú tộc đồng ý ngươi.

Hắc Kình Lão Tổ nói:

- Tốt lắm, khi nào chúng ta quay lại sẽ triệu tập cường giả các tộc, từ nay Hải tộc chúng ta và Hải Thú tộc là minh hữu, cùng nhau tiến lùi.

Sở Mộ chơi một chiêu xúc tiến Hải tộc và Hải Thú tộc liên minh, nhưng sau khi liên minh hai tộc không nhắc tới việc đối thủ nhân tộc. Dù sao nhân tộc Thánh Vương kia để lại ấn tượng quá sâu sắc cho họ, khiến Hắc Kình Lão Tổ, Bát Trảo Vương cảm thấy e ngại.

Trước khi nắm chắc tuyệt đối bọn họ sẽ không xuống tay với nhân tộc, họ liên minh vì phòng ngừa bị nhân tộc đánh bại, chỉ có vậy.

***

Thời gian trôi nhanh, chớp mắt hai tháng đã qua.

Sở Mộ nhìn thấy đường nét đất liền đằng trước, khẽ thở dài:

- Rốt cuộc thấy đất liền.

Hai tháng liên tục luôn bay trên biển cả, tuy phong cảnh sóng biển dạt dào bao la rất đẹp, nhưng nhìn mãi sẽ mệt thẩm mỹ.

Sở Mộ bay suốt hai tháng đã phục hồi lại lực lượng, tinh huyết bị thiêu đốt hết tự động phục hồi, không để lại di chứng gì, thực lực ở trạng thái cao nhất.

Sở Mộ thi triển bí pháp Huyết Ngục Phần Thiên thiêu đốt ba mươi phần trăm tinh huyết tăng thực lực lên gấp tám lần, đốt cháy bốn mươi phần trăm là tăng lên gấp mười lần. Đốt cháy năm mươi phần trăm thì sẽ nhiều hơn nữa, có lẽ là gấp mười ba lần, nhưng ảnh hưởng căn cơ của bản thân, không đến lúc bất đắc dĩ Sở Mộ sẽ không sử dụng.

Ba mươi phần trăm là tiêu chuẩn an toàn, bốn mươi phần trăm hơi mạo hiểm, may mắn hắn có Tinh Huyết đan bổ sung kịp lúc mới không để lại di chứng.

Càng lúc càng đến gần đất liền, đường nét dần rõ ràng hơn, phong cảnh trên dất liền rõ ràng đập vào mắt Sở Mộ.

Sở Mộ đi theo tuyến đường nhân tộc Thánh Vương điện Thiên Lam hải vực cho, hắn quay về Thâm Lam đại lục trạm đầu tiên là Thiên Hải vực.

Nhưng Thiên Hải vực không phải chỗ Sở Mộ muốn đi, hắn vào Thiên Hải vực rồi không chút ngừng lại, bay qua Thiên Hải vực đi hướng mục tiêu: Thiên Chung vực.

Sở Mộ thầm nghĩ:

- Mới qua hai năm mấy, chắc người còn trong Thiên Chung vực.

Nếu không có thì Sở Mộ phải bôn ba đi kiếm.

Sở Mộ bay một hồi đến bên trên thảo nguyên, bỗng có một luồng sáng bay nhanh đến nhưng không đụng độ mà lướt qua hắn, bị hắn bắt giữ hơi thở.

Biểu tình Sở Mộ kinh ngạc nói:

- Hơi thở đó là...

Sở Mộ cảm giác hơi thở khá quen thuộc, dường như từng cảm nhận ở đâu đó, để lại ấn tượng khắc sâu.

Đáy mắt Sở Mộ lóe tia sáng:

- Tốt lắm, ta không tìm ngươi ai ngờ gặp lại tại đây, thù năm xưa hôm nay phải trả!

Sở Mộ động ý niệm, hơi đổi hướng nhanh chóng chặn đường bóng sáng kia bay đi.

Bóng sáng tạm dừng quát to:

- Các hạ có cái gì chỉ giáo?

Khóe môi Sở Mộ cong lên lạnh lùng từ từ nói:

- Cho ngươi một kiếm.

Trịnh Lệ nhìn Sở Mộ chằm chằm mấy giây mới nhận ra hắn:

- Là ngươi!

Về khuôn mặt Sở Mộ không có gì thay đổi nhưng khí chất khác với xưa, cách ba mươi mấy năm tin hắn trở về Thâm Lam thế giới không bị truyền bá rộng rãi, ít ai biết. Trịnh Lệ không biết tin, nên ánh mắt đầu tiên không nhận ra Sở Mộ.

Trịnh Lệ nhe răng cười nanh tranh:

- Ngươi từ đất lưu đày trở về? Năm xưa không giết ngươi chẳng ngờ hôm nay ngươi tự đưa lên cửa, tự tìm đường chết!

Trịnh Lệ bản năng cảm thấy mới qua ba mươi mấy năm, dù đối phương có thiên phú kinh người cỡ nào thì ba mươi mấy năm bình thường có thể tăng lên thực lực cũng có hạn, cùng lắm đến Thánh cấp cao giai đã là khủng.

Dứt lời Trịnh Lệ trực tiếp ra tay, sát ý như gió lạnh ập đến, như khí lạnh vụt qua người Sở Mộ. Một móng vuốt sắc bén như vuốt thương ưng xé rách không trung mang theo uy lực đáng sợ chụp xuống, nếu bị chộp trúng thì đầu sẽ bể nát, cơ thể rách toạc ngay.

Công nhận Trịnh Lệ là một kẻ rất hung tàn, chưa biết Sở Mộ có thực lực thế nào, chỉ phỏng đoán hắn cùng lắm là Thánh cấp cao giai. Đối phó một tu luyện giả Thánh cấp cao giai nên Trịnh Lệ không chút nương tay, trực tiếp tấn công không chừa chút cơ hội.

*****

Trịnh Lệ cho rằng một móng vuốt đủ xé rách đối phương rồi.

Tiếc rằng Trịnh Lệ tính sai, sai lầm thì phải trả giá đắt, cái giá đó có lẽ gã không chịu nổi.

Đối diện sát ý kinh người, móng vuốt hung tàn của Trịnh Lệ nhưng mặt Sở Mộ không biểu tình. Trịnh Lệ cho rằng vì tốc độ của gã quá mau, đối phương không kịp phản ứng nên mới thế. Nhưng sự thật là Sở Mộ nghĩ rằng không cần né tránh.

Trịnh Lệ vừa ra tay Sở Mộ liền biết thực lực của gã, Nhị Luyện sơ giai.

Thiên phú của Trịnh Lệ bình thường, gã đến Nhị Luyện sơ giai được cũng giỏi, muốn tiến thêm một bước khó càng khó hơn. Nếu không có kỳ ngộ lớn thì đó là điều không thể xảy ra.

Trịnh Lệ phát hiện từ khi nào tay phải Sở Mộ cầm trường kiếm lấp lánh ánh bạc.

Trịnh Lệ thầm nghĩ, vẫn không thèm để Sở Mộ vào mắt:

- Còn muốn chống cự? Không biết tự lượng sức mình!

Trong khoảnh khắc một luồng kiếm quang màu bạc như từ hư vô đâm ra lại đâm vào hư vô, không có điểm bắt đầu cũng không có điểm cuối, nó xuất hiện đột ngột bắn hướng Trịnh Lệ.

Không có dấu hiệu gì, Trịnh Lệ cảm giác rợn tóc gáy, kiếm quang màu bạc mang đến uy hiếp trí mạng cho gã.

Trịnh Lệ không uổng là dày dạn kinh nghiệm, từ tầng lớp nhỏ yếu bò ra, gã có phản ứng cực nhanh:

- Nát cho ta!

Trịnh Lệ chộp hướng Sở Mộ bỗng đổi hướng sang kiếm quang màu bạc.

Móng vuốt này như chim ưng vồ con rắn, nhắm ngay bảy tấc trên mình rắn, muốn chộp nát kiếm quang màu bạc.

Tiếc rằng kiếm quang của Sở Mộ không phải rắn.

Trịnh Lệ chộp một cú đã bắt trúng kiếm quang màu bạc nhưng không thể bóp nát, ngược lại run rẩy vỡ ra. Kiếm quang không bị cản trở đâm xuyên hư không hướng tới Trịnh Lệ.

Quá nhanh, không thể nào né tránh, cũng không cách nào chống đỡ.

Khi kiếm quang màu bạc tán đi, Trịnh Lệ thẫn thờ nhìn kiếm lấp lánh ánh sáng bạc từ từ rút ra khỏi giữa trán mình, tiếng ma sát giữa kiếm và đầu lâu khẽ khàng chui vào lỗ tai, rợn tóc gáy.

Trịnh Lệ giơ ngón tay lên run run chỉ vào Sở Mộ:

- Ngươi... Ngươi...

Mắt Trịnh Lệ tràn đầy khó tin.

Một kiếm, chỉ vẻn vẹn một kiếm mà cường giả tuyệt thế Nhị Luyện sơ giai như gã bị đánh bại, chẳng những bị hạ gục còn bị đâm thủng giữa trán, tổn thương nguyên thần. Trịnh Lệ cảm giác ý thức của mình dần tán loạn, nếu tan biến hết thì gã sẽ chết.

Ai ngờ ba mươi mấy năm trước tu luyện giả nhỏ yếu không bằng con kiến hôm nay có thực lực giết gã? Và chỉ với một kiếm.

Dù có phần do Trịnh Lệ khinh địch nhưng không thể che giấu thực lực của đối phương đúng là mạnh hơn gã, nếu không trong khoảnh khắc đó gã có thể phản ứng lại, ứng đối được.

Bây giờ nói gì cũng muộn màng.

Tia sáng trong mắt Trịnh Lệ vụt tắt, ý thức dần tán loạn chìm trong bóng tối, rơi xuống vực sâu.

Ngân Quang linh kiếm biến mất trong tay, Sở Mộ chộp không gian giới chỉ của Trịnh Lệ, đây là chiến lợi phẩm. Về xác chết, Sở Mộ vung tay lên, lực lượng cường đại ập đến đánh nát người gã thành phấn tán đi.

Ân oán năm xưa chấm dứt.

Sở Mộ mắt lóe tia sáng:

- Còn một người nữa, U Hậu!

Nhưng Sở Mộ chưa có thời gian đuổi bắt U Hậu, giống như với Trịnh Lệ, hắn không chủ động đuổi bắt, tình cờ gặp nhau tại đây hoàn toàn do trùng hợp, trùng hợp khiến hắn chấm dứt ân oán năm xưa.

Sở Mộ trở lại quỹ tích ban đầu bay nhanh hướng Thiên Chung vực. Từ Thiên Hải vực đi Thiên Chung vực còn phải qua hai vực nữa, nhưng là tiểu vực, với tốc độ của Sở Mộ trong một tháng có thể vượt qua rồi vào Thiên Chung vực, đến nơi muốn tới.

Sở Mộ thầm nghĩ:

- Ta bây giờ đã có đủ thực lực giành thổ chi tinh hoa, một khi thổ chi tinh hoa vào tay là ta sẽ tu luyện bí pháp Kiếm Thần Hàng Lâm đệ nhị trọng ngay. Sau đó hội hợp với Không Lưu huynh, cũng là lúc quyết dấu với Hoàng Đình.

Tia sáng trong mắt Sở Mộ như đâm thủng không trung.

Thiên Chung vực ở trong các vực Thâm Lam thế giới không quá lớn nhưng không nhỏ.

Trong Thiên Chung vực có một ngọn núi tên là Thiên Chung sơn, ngọn núi cao rất nổi tiếng của Thiên Chung vực. Vẻ ngoài của nó như chuông khổng lồ úp ngược dưới dất. Núi cao hai ngàn chín trăm chín mươi chín trượng, đá màu như đồng cổ, nhìn từ xa như chuông cổ thanh đồng trấn áp mặt đất.

Trong Thiên Chung vực có một số cường giả thực lực cường đại, địa cao đều biết Thiên Chung sơn là nơi không thế lực nào nhúng chàm được. Vì Thiên Chung vực công nhận đệ nhất cường giả cư ngụ trên Thiên Chung sơn, hoặc nên nói Thiên Chung sơn là chỗ ở của cường giả đó.

Đệ nhất cường giả Thiên Chung vực, nghe tiếng đã thấy khủng, sức uy hiếp trăm phần trăm.

Một luồng kiếm quang bay nhanh vào Thiên Chung vực, thẳng hướng Thiên Chung sơn.

Sở Mộ từ xa trông thấy Thiên Chung sơn.

Sở Mộ nhìn đường nét Thiên Chung sơn, nhỏ giọng nói:

- Quả nhiên đúng như tin đồn.

Giống như cái chuông cổ thanh đồng úp ngược dưới đất trấn áp thứ gì.

Đương nhiên xưa nay có thể cái gì nói Thiên Chung sơn là báu vật gì? Nó chỉ là một ngọn núi, bề ngoài kỳ lạ, hàm lượng đồng hơi cao, chỉ có vậy.

Sở Mộ muốn tìm người cư ngụ trên Thiên Chung sơn.

Sở Mộ thầm nghĩ:

- Hy vọng chưa đi.

Sở Mộ nhanh chóng đến gần Thiên Chung sơn, đáp xuống núi.

Sở Mộ đáp xuống liền phát ra dao động hơi thở của mình, dao động tương đương Nhị Luyện đỉnh sơ giai nhanh chóng khuếch tán bao trùm nguyên Thiên Chung sơn.

Sở Mộ hét to lanh lảnh:

- Hoàng Cừ các hạ có đây không?

Trên đỉnh Thiên Chung sơn có một động phủ bí ẩn tên là Thiên Chung động, Hoàng Cừ đệ nhất cường giả Thiên Chung vực đang tĩnh tu trong động.

Hoàng Cừ làm chủ Thiên Chung sơn, ai đến đây đều bị gã cảm giác được. Nên khi Sở Mộ đáp xuống Thiên Chung sơn là Hoàng Cừ cảm giác được ngay, nhưng không quan tâm vì trước kia có một số tu luyện giả sẽ đến Thiên Chung sơn, miễn không ảnh hưởng gã tu luyện là được.

Khiến Hoàng Cừ bất ngờ là người này đến Thiên Chung sơn hóa ra vì gã.

Hoàng Cừ cảm giác đối phương phát ra dao động hơi thở là Nhị Luyện đỉnh sơ giai, gã biến sắc mặt, không chắc đối phương đến tìm mình vì mục đích gì. Nhưng hơi thở đó chứng minh thực lực của đối phương, làm Hoàng Cừ hơi e ngại.

Đã nói thẳng tên muốn tìm mình thì Hoàng Cừ không thể tiếp tục tĩnh tu nữa, gã bước ra một bước, thân thể Hoàng Cừ lấp lóe biến mất trong Thiên Chung động, giây sau xuất hiện cách trước mặt Sở Mộ trăm thước, trên cao nhìn xuống hắn.

Trông như Hoàng Cừ đột nhiên ló ra khỏi Thiên Chung sơn.

Hoàng Cừ đứng trên cao nhìn xuống Sở Mộ, mở miệng hỏi:

- Các hạ tìm ta có gì chỉ giáo?

Giọng nặng nề trầm ổn như hồng chung gõ bên tai kêu vù vù.


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-2308)