← Ch.1893 | Ch.1895 → |
Bởi vì Ma Linh Thể cấp thấp tăng lên Ma Linh Thể trung cấp, vạn chân phá ngục kính không có tác dụng gia tăng thực lực, hắn liền tan rã vạn chân phá ngục kính và ngưng tụ lần nữa, vạn chân phá ngục kính mới có được uy lực của Thần Hoang kiếm nguyên cùng Ma Linh Thể trung cấp kết hợp nên mạnh hơn trước rất nhiều.
Theo thời gian trôi qua, lúc mọi người không ngừng tu luyện. Sở Mộ không hoàn toàn tìm hiểu Vô Địch Chỉ, từ nhập môn tới tiểu thành, lúc càng hiểu sâu hơn, chỉ cần lĩnh ngộ đến đại thành, hắn có thể nắm giữ tinh túy của Vô Địch Chỉ, sau đó hơi dung nhập vào trong Thiên Sát Địa Kiếp kiếm thức.
Bên ngoài động phủ bố trí tầng tầng phong cấm, nó bị xúc động nên đám người Sở Mộ phát hiện.
- Các vị huynh trưởng cứ tu hành. Ta ra đi xem.
Sở Mộ nói ra.
Tìm hiểu Vô Địch Chỉ càng xâm nhập. Độ khó lại càng lớn, đã không phải dựa vào bế quan là có thể nắm giữ tinh túy, còn nữa, mọi người cugnx chưa luyện thành Ma Linh Thể trung cấp. Cần nhiều thời gian gia tăng thực lực bản thân.
Thân ảnh biến mất, Sở Mộ xuất hiện bên ngoài động phủ.
- Quả nhiên ở chỗ này.
- Sở Mộ, lúc này ngươi không trốn thoát đâu.
Bốn phương tám hướng đều là bóng người, Sở Mộ nhìn sang, đều là cường giả tuyệt thế của Thiên Tộc, chính là Thiên Tộc Cấm Thần Vệ.
Thiên Tộc Cấm Thần Vệ vẫn đuổi giết đám người Sở Mộ, trải qua thời gian hai ba năm nhưng bọn họ không ngừng lần theo tung tích của Sở Mộ, lúc này cũng tìm được, cho dù thế nào cugnx không thể bỏ qua, điều động nhiều nhân thủ hình thành vòng vây phong tỏa bốn phía.
Đây là một tòa chiến trận rất lớn, do mấy trăm Thiên Tộc Cấm Thần Vệ liên thủ bố trí, trực tiếp bao phủ phương viên mười vạn trượng, giam cầm tất cả bên trong, cho dù là cường giả tam luyện tinh thông không gian chi đạo cũng không thể đột phá phòng ngự nơi này, ngay cả cường giả tuyệt thế tứ luyện cũng không thể dùng thuấn di rời đi.
Vì đối phó Sở Mộ, Thiên Tộc Cấm Thần Vệ cũng hạ vốn gốc.
Mấy trăm cường giả tuyệt thế, này cho dù không phải toàn bộ số lượng cao thủ tuyệt thế của Thiên Tộc nhưng cũng là đại bộ phận, toàn bộ xuất động, cũng bố trí Phong Thiên Tỏa Địa đại trận, thủ bút này làm người ta khiếp sợ.
Sở Mộ không trả lời, hắn nhìn sang hơn hai trăm tên Thiên Tộc Cấm Thần Vệ, nhìn thấy thực lực rõ ràng.
Tổng cộng có hai trăm năm mươi sáu Thiên Tộc Cấm Thần Vệ, trong đó có hai mươi sáu Cấm Thần Vệ tam luyện, có hơn tám mươi Cấm Thần Vệ thực lực nhị luyện, còn hơn một trăm năm mươi người còn lại chính là Cấm Thần Vệ nhất luyện.
Nhìn thấy nhiều cường giả tuyệt thế như thế, Sở Mộ cũng khiếp sợ nội tình của Thiên Tộc không thôi, hơn nữa hắn cũng biết đây tuyệt đối chỉ là một phần cường giả tuyệt thế của Thiên Tộc, dù chỉ là đại bộ phận bên trong nhưng thực lực cũng cực mạnh.
Cái gọi là xuất động òoàn bộ Thiên Tộc Cấm Thần Vệ đến đuổi giết chính mình chỉ là câu nói mà thôi, cũng không phải chân thật, bởi vì Sở Mộ cảm thấy trong Thiên Tộc khẳng định có cường giả tứ luyện, thậm chí có ngũ luyện Thánh Tôn tồn tại, đó mới thật sự là cường địch.
Nếu là dĩ vãng, tao ngộ nhiều Thiên Tộc Cấm Thần Vệ phong tỏa vây quanh như thế, Sở Mộ sẽ muốn bỏ chạy, bởi vì thực lực của hắn không bằng người mạnh nhất của Thiên Tộc Cấm Thần Vệ, đối phowng có thực lực tam luyện cực hạn, còn có mấy tên là tam luyện đỉnh phong, còn có, tam luyện cao giai trung giai sơ giai, thực lực như vậy thập phần cường hoành, nửa bước tứ luyện cũng không phải đối thủ.
Nhưng hiện tại Sở Mộ luyện thành Ma Linh Thể trung cấp, một thân thực lực đạt tới độ cao mới, đối mặt mấy trăm Thiên Tộc Thiên Tộc Cấm Thần Vệ cugnx không sợ hãi, trái lại sâu trong nội tâm còn vui mừng.
Không nói nhảm, Sở Mộ cầm vĩnh hằng linh kiếm cùng yên diệt linh kiếm, khí tức toàn thăng không ngừng tăng lên.
- Phong Thiên Tỏa Địa!
Cầm đầu Thiên Tộc Cấm Thần Vệ biến sắc, lập tức hét lớn, hai trăm năm mươi sáu Thiên Tộc Cấm Thần Vệ vận chuyển chiến trận.
Phong Thiên Tỏa Địa đại trận, đây là một loại chiến trận của Thiên Tộc, cũng không có gia tăng thực lực của bọn họ, nó giam cầm không gian, trên trời dưới đất, toàn bộ đều bị phong tỏa, mà bản thân Sở Mộ trong đại trận cũng cảm giác được không gian chung quanh đang vững chắc, trong nháy mắt tối thiểu vững chắc hơn cả ngàn lần, hơn nữa từ bốn phương tám hướng có lực lượng cường đại đè ép mỗi tấc thịt trên người Sở Mộ, từ đó hình thành áp lực cực lớn, Sở Mộ cảm thấy không gian quanh mình bị trói buộc rất mạnh.
Cấm Thần Vệ tin tưởng, cho dù Sở Mộ mạnh hơn nữa cũng không thể chạy ra khỏi Phong Thiên Tỏa Địa đại trận, hơn nữa sẽ bị bọn họ chém giết trong đại trận.
Bọn họ tự tin vào thực lực của mình, cũng tự tin vào Phong Thiên Tỏa Địa đại trận của chủng tộc.
Bọn họ không biết thực lực của Sở Mộ đạt tới mức nào, bằng không bọn họ sẽ không tự tin như vậy.
- Chỉ là áp lực mà thôi.
Khẽ cười một tiếng, đôi mắt Sở Mộ bắn ra chấn động vô cùng cường đại, trên người hắn có hỏa diễm thiêu đốt.
Huyết Ngục Phần Thiên!
Huyết Ngục Phần Thiên là một trong những bí pháp rất thần kỳ, cũng không biết Tôn Cần đạt được từ chỗ nào, môn bí pháp thiêu đốt tinh huyết đổi lấy lực lượng cường đại, từ lúc Sở Mộ có thánh khu Cửu cấp cực hạn, sau khi thiêu đốt ba thành tinh huyết liền gia tăng bảy tám lần tực lực, thiêu đốt tinh huyết của Ma Linh Thể cấp thấp đổi lấy tăng phúc mười lần, hôm nay thiêu đốt ba thành tinh huyết của Ma Linh Thể trung cấp lại tăng phúc gấp mười hai lần, thật sự thần kỳ.
Dưới tác dụng của tăng phúc mười hai lần, Sở Mộ thi triển bí pháp khác.
Kiếm Vực Biến!
Vĩnh hằng kiếm ý!
Khí tức vững chắc ở nửa bước tứ luyện, sắc mặt đám Thiên Tộc Cấm Thần Vệ đại biến, hoàn toàn khiếp sợ không nhỏ, thực lực Sở Mộ nằm ngoài dự liệu của bọn họ, tốc độ tăng trưởng quá nhanh, trái tim bọn họ băng giá.
Sát ý càng đậm hơn trước, bọn họ đều rất rõ ràng, bỏ mặc yêu nghiệt Nhân tộc phát triển như vậy sẽ mang tới tai nạn cho Thiên tộc.
Dưới tác dụng của Phong Thiên Tỏa Địa đại trận, hai trăm năm mươi sáu Thiên Tộc Cấm Thần Vệ cùng ra tay thi triển thiên thuật Vạn Lưu Táng Địa sụp đổ thiên địa, vô số hào quang đủ màu sắc xuất hiện.
Hai trăm năm mươi sáu Thiên Tộc Cấm Thần Vệ ra tay, hơn nữa, toàn lực ra tay nên có uy thế kinh người, mặc dù không ngưng tụ uy lực làm một nhưng thực sự thập phần đáng sợ, tuy thực lực Sở Mộ không kém nhưng hắn không muốn ngạnh kháng tiêu hao thực lực bản thân.
← Ch. 1893 | Ch. 1895 → |