Vay nóng Tinvay

Truyện:Kiếm Đạo Độc Thần - Chương 1931

Kiếm Đạo Độc Thần
Trọn bộ 2308 chương
Chương 1931: Vượt cấp như uống nước
0.00
(0 votes)


Chương (1-2308)

Siêu sale Shopee


Hai bên so sánh như bầy sói hung ác và đám dê con nhỏ bé. Dê nhỏ có thể giữ mạng đã là giỏi, sao dám đánh nhau với sói dữ, đó là mơ tưởng viễn vông.

Cộng thêm thực lực hai bên đối lập rõ ràng, mười mấy môn đồn này tu vi cao nhất chỉ là Luyện Khí cảnh nhất, nhị giai. Đám ác bá này tu vi cao nhất là Luyện Khí cảnh thất giai, dù cùng đẳng cấp thì môn đồ không đánh lại ác bá.

Sở Mộ, Sở Vương Đạo thấy rõ cảnh đó. Sở Vương Đạo rất tức giận, rất bất mãn môn đồ của kiếm quán quá nhát gan. Sở Vương Đạo còn nhỏ tuổi, không có nhiều trải đời nên mới tức giận là lẽ đương nhiên. Sở Mộ thì khác, hắn dày dạn kinh nghiệm liếc sơ đã nhìn ra tình huống hai bên, biết đây mới là phản ứng bình thường nhất.

Sở Mộ bất đắc dĩ thầm nghĩ:

- Kiếm quán to lớn không lâu trước có hàng trăm môn đồ hiện giờ chỉ còn lại mười mấy người.

Hết cách, bị các loại uy hiếp ép buộc, mười mấy môn đồ này kiên trì không rời đi đã rất tình nghĩa. Nhưng cứ tiếp tục thế này e rằng tập thể đi hết, kiếm quán cũng khó thể kinh doanh tiếp.

Sở Mộ phải ra tay, dù là vì thân phận quán chủ hay vì lo cho việc trọng tu của mình.

Sở Mộ bước ra một bước nhanh như làn gió xuất hiện trước mặt mười mấy ác bá, vững vàng như núi cao, phong phạm của tông sư.

Tốc độ của Sở Mộ cực nhanh, chớp mắt xuất hiện làm mười mấy ác bá giật nảy mình nhưng rất nhanh bình tĩnh lại.

- Sở quán chủ đã đến thì dễ tính, nghe nói kiếm pháp của Sở Môn kiếm quán các ngươi xuất sắc cực kỳ tinh diệu nên đặc biệt đến xin dạy. Bây giờ xem ra chưa biết kiếm pháp tốt hay xấu nhưng người luyện kiếm không được tốt, lá gan quá nhỏ.

- Đúng rồi, gan bé như vậy còn luyện kiếm làm gì, mau cuốn gói về nhà trồng ruộng đi. Kiếm quán này không cần mở nữa, chẳng bằng bán đi, không cần lo cho kiếm quán nữa.

Đám ác bá biết quán chủ Sở Môn kiếm quán có tu vi Luyện Khí thập nhị giai, cao hơn xa bọn họ nhưng không dám quá càn rỡ, nhưng vì có núi dựa lớn nên bọn họ nói chuyện không kiêng dè.

- Trở lại nói cho cố chủ của các ngươi biết, muốn mua kiếm quán thì tự mình đến bàn với ta.

Sở Mộ bình tĩnh nói:

- Còn các ngươi, nếu lần sau bước vào Sở Môn kiếm quán nửa bước sẽ như kiếm này!

Sở Mộ dứt lời tay trái nhìn như chậm rãi chộp, chớp mắt bắt lấy trường kiếm của một ác bá, ngón trỏ tay phải búng nhẹ kiếm bén.

Đinh!

Kiếm bén rung lên, các khe nứt rạn lan tràn toàn thân kiếm, giây sau kiếm cứng thành đống mảnh vụn cỡ móng tay cái.

Mười mấy môn đồ của kiếm quán giật mình nhìn cảnh này, mắt sảng rực khó tin. Sở Vương Đạo xoe tròn mắt rất là ngạc nhiên. Mười mấy ác bá run cầm cập.

Mặc dù kiếm bén kia không phải bảo khí nhưng cũng là tinh phẩm trong phàm khí, Quy Nguyên cảnh tam giai dốc hết sức tối đa chỉ bẻ gãy nó chứ không thể làm nát vụn thành trăm khối kích cỡ đều nhau. Đối phương chỉ có tu vi cực hạn Luyện Khí, búng tay một cái là xong, cách biệt không thể đo lường.

Hành động, lời nói của đối phương không đùa chút nào, mười mấy ác bá tin nếu bọn họ còn tái phạm tuyệt đối sẽ bị giết.

Tuy bọn họ giết người phóng hỏa không chuyện ác nào không làm nhưng rất quý mạng sống của mình, thế là cả đám chạy nhanh ra khỏi kiếm quán.

Hoa thành rất lớn, có hơn tám vạn nhân khẩu, đại khái từ đông tây nam bắc chia ra năm khu vực lớn, trong mỗi khu vực chia ra càng tỉ mỉ. Vì dễ quản lý mỗi khu vực chia ra mười khu.

Khu vực giữa thành lớn nhất, phồn hoa nhất, cường thịnh nhất, đông tây nam bắc thực lực tổng thể sàn sàn như nhau. Trong cùng một khu vực thực lực, mức độ phồn hoa của mười phân khu khác nhau. Sở Môn kiếm quán ở khu thứ tám thành đông, đẳng cấp không cao không thấp trong mười khu.

Nhân khẩu khu thứ tám thành đông hơn mười vạn người, có hơn trăm chỗ tu luyện dân gian, có lớn có nhỏ, Sở Môn kiếm quán chỉ nằm trong số đó. Theo ký ức của Sở Vương Đình thì thời kỳ Sở Môn kiếm quán phồn thịnh nhất thậm chí có thể xếp vào mười hạng đầu chỗ tu luyện dân gian ở khu thứ tám thành đông.

Trong trăm chỗ tu luyện dân gian có hai mươi mấy nhà thuộc về thế lực nào đó, còn lại toàn là cá nhân. Sở Môn kiếm quán là chỗ tu luyện dân gian cá nhân được xếp mười hạng đầu đúng là kỳ tích. Nhưng kỳ tích này không kéo dài vài năm, phụ thân của Sở Vương Đình bỏ mạng trong quyết đấu, Sở Môn kiếm quán dần xuống dốc, từng năm tồi tệ hơn.

Mới hai năm ngắn ngủi, Sở Môn kiếm quán từ có hàng ngàn môn đồ lưu lạc đến chỉ miễn cưỡng giữ trăm môn đồ, hiện giờ bị bên ngoài chèn ép còn lại mười mấy người. Tình huống này không chỉ mình Sở Môn kiếm quán có, thật ra chỗ tu luyện dân gian cá nhân trong khu thứ tám đều bị chèn ép.

Lý do rất đơn giản, có võ quán tên Thiên La trong khu một định khuếch trương, nhưng chỗ tu luyện khu giữa thành không có chỗ tu luyện cá nhân nào, dù có cũng sẽ bị võ quán, võ viện thuộc về thế lực nuốt mất. Muốn phát triển thêm một bước thì phải khuếch trương ra ngoài.

Cách phát triển khuếch trương là thành lập phân bộ ở khu vực khác, dùng giá thấp mau chỗ tu luyện cá nhân, đóng cửa nó, nếu không chịu thì dùng các thủ đoạn xấu xa chèn ép.

Trong khu thứ tám có bảy mươi mấy chỗ tu luyện tính chất cá nhân, đến bây giờ đều bị Thiên La võ quán thu mua với giá rẻ, đều bị đóng cửa. Các môn đồ trong võ quán đương nhiên bị Thiên La võ quán tiếp nhận, chỉ còn Sở Môn kiếm quán rất cứng đầu luôn không chịu đồng ý. Nên thế lực kia thuê thế lực ác bá trong khu thứ tám không ngừng quấy rối chèn ép, muốn dùng thủ đoạn này hại Sở Môn kiếm quán mất hết môn đồ.

Không còn môn đồ thì kiếm quán khó thể tiếp tục.

Sở Mộ biết rõ quá trình nên hắn không xuống tay giết mười mấy ác bá, hắn không mềm lòng gì chỉ vì tình huống hiện tại không cho phép hắn làm như vậy.

Khu thành đông có một bang phái ác bá rất lớn tên là Hùng Lang bang, gần như thâu tóm hết thế lực ngầm trong khu thành đông, biến thành chi nhánh của nó. Thế lực ác bá ở khu thứ tám là chi nhánh của Hùng Lang bang.

Nghe nói Hùng Lang bang có cường giả Thánh cấp Vạn Cổ cảnh tọa trấn, nếu là Sở Mộ ngày xưa thì Thánh cấp như con kiến, nhưng hiện giờ hắn tuyệt đối không đánh lại người ta. Đừng nói Vạn Cổ cảnh, Niết Bàn cảnh dư sức xử hắn.

Hết cách, tuy Sở Mộ cô đọng ra căn nguyên kiếm đạo, cảnh giới rất cao siêu, nhưng tất cả thứ hắn có như kiếm pháp, công pháp tự sáng tạo đều phải tu lại mới tu luyện lại được, tức là hắn chưa tu lại thì chỉ có thể dùng công pháp, kiếm pháp thân thể này nắm giữ đối phó kẻ địch.

*****

Công pháp, kiếm pháp đẳng cấp Quy Nguyên cảnh rất thấp, rất yếu trong mắt Sở Mộ, dù tu vi cảnh giới của hắn cao siêu tới mấy, cảnh giới kiếm pháp đến Thiên Địa Chi Kiếm cũng không thể vượt qua nhiều đẳng cấp đối phó kẻ địch Thánh cấp Vạn Cổ cảnh.

Cần phải tạm nhẫn nhịn.

Loại nhún nhường này không đáng gì với Sở Mộ, hắn không để bụng.

Sở Vương Đạo khó hiểu hỏi:

- Đại ca, chúng ta thật sự phải bán kiếm quán sao?

Sở Vương Đạo biết lúc trước đại ca thề sống chết không bán kiếm quán, vì đây là tâm huyết phụ thân để lại.

- Xem tình huống đi, nếu giá cả thích hợp thì tạm bán.

Sở Mộ trả lời:

- Có đủ tiền tài mới mua được nhiều tài nguyên tu luyện hơn, khiến huynh đệ chúng ta tăng cao thực lực. Có đủ thực lực rồi sẽ mở lại kiếm quán.

Đây là tính toán của Sở Mộ, hắn bây giờ chỉ muốn điều này tu lại, nắm giữ thực lực mạnh hơn nữa mới đứng vững gót chân trong thế giới này. Thực lực không đủ quá nguy hiểm.

Nghe Sở Mộ nói, Sở Vương Đạo không phát biểu ý kiến gì, bởi vì từ lúc gã sinh ra đến nay chuyện kiếm quán do phụ thân lo, phụ thân qua đời thì đại ca lo, mỗi ngày việc gã phải làm là tu luyện.

***

Thành đông khu thứ tám, trong Thiên La võ quán.

Quán chủ của Thiên La võ quán nói:

- Hàn Vũ, ngươi đi Sở Môn kiếm quán một chuyến, tùy tiện cho cái giá đi.

Một thanh niên cõng kiếm hành lễ:

- Tuân lệnh!

Hàn Vũ đi ra võ quán lao nhanh đến Sở Môn kiếm quán.

Không lâu sau một Kiếm Giả thanh niên tên Hàn Vũ vào trong Sở Môn kiếm quán. Lúc này mười mấy môn đồ Sở Môn kiếm quán đã về nhà, vì kiếm quán không bao cơm.

Hàn Vũ vừa bước chân vào kiếm quán liền phát ra hơi thở cực kỳ sắc bén, khí lạnh kinh người xâm nhập tám hướng.

Sở Mộ chậm rãi đi ra. Sở Vương Đạo nhanh chóng đi theo, khoảnh khắc thấy Hàn Vũ thì run rẩy dựng đứng lông tơ. Sở Vương Đạo cảm nhận uy hiếp rất lớn từ người Hàn Vũ, uy hiếp đủ lấy mạng.

Thực lực cách biệt quá lớn, đối phương có tu vi tuyệt đối vượt qua Luyện Khí cảnh. Sở Vương Đạo mới chỉ là đỉnh Luyện Khí, đại ca của y là cực hạn Luyện Khí. Dù hai người có hợp sức cũng không đánh lại đối phương.

Hàn Vũ đảo tròng mắt nhìn Sở Mộ, ánh mắt sắc bén khiếp người như kiếm bén ra khỏi vỏ, muốn xuyên qua tinh thần hắn, đánh nát sự chống cự của hắn. Lẽ ra thực lực Quy Nguyên cảnh nhị giai như gã có khí thế kinh người, ánh mắt như kiếm, tu luyện giả không đến Quy Nguyên cảnh thì không thể ngăn nổi.

Nhưng sắc mặt Sở Mộ không thay đổi, không bị ảnh hưởng chút nào.

- Sở quán chủ, nghe nói ngươi định bàn về giá cả?

Hàn Vũ dằn xuống lòng thắc mắc, lạnh lùng hỏi:

- Không biết Sở quán chủ định bán kiếm quán với gái bao nhiêu?

- Diện tích của Sở Môn kiếm quán có thể xếp ba hàng đầu trong khu thứ tám thành đông, đây là tổ nghiệp nên sẽ không bán với giá rẻ.

Sở Mộ từ tốn nói:

- Một trăm khối Nguyên Thạch trung phẩm, hoặc mười khối Nguyên Thạch thượng phẩm.

Sở Mộ ra giá không cao cũng không thấp, phù hợp. Nhưng Hàn Vũ nghe xong biến sắc mặt, cái giá này không giống trong lòng gã quyết định.

Hàn Vũ lạnh lùng nói:

- Mười khối Nguyên Thạch hạ phẩm.

Mười khối Nguyên Thạch hạ phẩm và một trăm khối Nguyên Thạch trung phẩm cách biệt gấp trăm lần trở lên, Sở Mộ còn lâu mới đồng ý giá như vậy.

Sở Mộ nói:

- Nếu đã không có thành ý thì mời ra ngoài.

Hàn Vũ nói:

- Không đồng ý mười khối thì lần tiếp theo ngươi không lấy được một khối nào.

Mắt Hàn Vũ bắn ra tia sáng, khí thế sắc bén đáng sợ đổ ập xuống như thanh kiếm vô tình chém hướng Sở Mộ.

Sở Vương Đạo bị lan đến liên tục thụt lùi, biến sắc mặt sốt ruột kêu lên:

- Đại ca!

Mặt Sở Mộ không biểu tình, người không nhúc nhích, không hề bị ảnh hưởng, khí thế sắc bén như làn gió thổi nhẹ qua mặt.

Hàn Vũ biến sắc mặt, trường kiếm sau lưng bay vọt lên, tia sáng lạnh sắc bén lấp lóe, kiếm khí tung hoành. Hàn Vũ giơ tay phải lên cầm chuôi kiếm chém xuống, kiếm quang kinh người xé rách không trung, kiếm khí tứ giăng cắt mặt đất.

Nhát kiếm này chỉ có một nửa lực lượng Quy Nguyên cảnh nhất giai, không phải giết Sở Mộ mà muốn bức ép hắn, dù vậy uy lực hơn xa Luyện Khí cảnh thập nhị giai.

Khoảnh khắc Hàn Vũ chém kiếm xuống, từ khi nào tay Sở Mộ cầm kiếm bén đâm lên trên, như xuyên qua không trung đâm vào mu bàn tay cầm kiếm của gã.

Đau nhức nhanh chóng lan tràn, Hàn Vũ không cầm chắc kiếm rớt xuống đất. Kiếm của Sở Mộ dí sát cổ họng Hàn Vũ từ khi nào, chỉ cần đâm tới một chút là kiếm sẽ đâm rách cổ họng gã.

Cổ họng tu luyện giả Quy Nguyên cảnh bị đâm thủng thì không sống được.

Mặt Hàn Vũ tái nhợt, mồ hôi lạnh chạy dọc theo trán, gã không bao giờ ngờ mình đường đường là Quy Nguyên cảnh nhị giai nhưng không đánh lại một kiếm của đối phương. Đối phương chỉ là Luyện Khí cảnh thập nhị giai, dù nhát kiếm đó gã dùng lực lượng ít nhưng không giảm bớt phản ứng con mắt.

Không phải không có người khiêu chiến vượt đẳng cấp, nhưng Luyện Khí cảnh thập nhị giai đánh nhau với Quy Nguyên cảnh nhất giai đã là thiên tài kinh người, cùng lắm đấu ngang tay.

Tính theo cảnh giới tu vi của Thâm Lam thế giới thì Luyện Khí cảnh thập nhị giai tương đương cực hạn Khí Hải cảnh, Quy Nguyên cảnh nhất giai là ba chuyển đầu trong Cửu Chuyển cảnh, vượt qua một đại cảnh giới.

Tu luyện giả Quy Nguyên cảnh nhất giai không ngừng rèn luyện khí trở nên tinh thuần hơn, cơ thể cường hóa, lực lượng tăng cao càng mạnh mẽ. Có thể lấy cực hạn Luyện Khí cảnh đánh bại Quy Nguyên cảnh nhất giai chỉ có một người như vậy trong Hoa thành, nhưng muốn một kiếm đánh bại thì ba mươi sáu thành trong khu vực Thiên Thần tông không ai làm được.

Nhẹ nhàng khiêu chiến vượt cấp, một kiếm đánh bại gã như uống nước, Hàn Vũ lòng lạnh lẽo.

- Ta không giết ngươi vì muốn ngươi quay về nhắn tin, nếu không muốn bỏ ra một trăm khối Nguyên Thạch trung phẩm thì ta đổi ý, ta muốn khiêu chiến với quán chủ của phân quán các ngươi. Nếu ta thua thì hai tay dâng Sở Môn kiếm quán, nếu ta thắng thì Thiên La võ quán thua ta một trăm khối Nguyên Thạch trung phẩm.

Sở Mộ thu kiếm về nhẹ giọng nói:

- Chỉ có một cơ hội, mặc kệ các ngươi có đồng ý hay không thì tin tức này rất nhanh sẽ tuyền khắp khu thành đông.

Hàn Vũ nhặt kiếm của mình lên, lạnh lùng nói:

- Thực lực của ngươi đúng là không yếu, thiên phú hơn người nhưng Thiên La võ quán ta có vô số cường giả, quán chủ là cường giả Quy Nguyên cảnh cửu giai. Cứng rắn đấu với Thiên La võ quán chúng ta là tự chịu diệt vong.

Hàn Vũ dứt khoát xoay người rời đi.


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-2308)