Vay nóng Tima

Truyện:Kiếm Đạo Độc Thần - Chương 1959

Kiếm Đạo Độc Thần
Trọn bộ 2308 chương
Chương 1959: Tìm tới cửa
0.00
(0 votes)


Chương (1-2308)

Siêu sale Lazada


Tuy rằng Sở Mộ có thể vận dụng quyền lợi đại diện tháp chủ Thần kiếm tháp. Nhưng như vậy quá mức hưng sư động chúng, có loại tài nhỏ dùng vào việc lớn. Hắn không cần phải làm như vậy.

- Lão đệ, đoạn đường ngươi cần, ta đã nhìn kỹ.

Quả nhiên không được vài ngày, Thượng Chí Chân lại nói cho Sở Mộ tin tức tốt, mời Sở Mộ đi xem.

Thượng Chí Chân xem xét đoạn đường này, không tính là đoạn đường phồn hoa bên trong Kiếm Thành, có chút tương đối hẻo lánh. Nhưng đình viện v. v cũng đủ lớn. Đồng thời cũng đủ yên tĩnh. Phía trái có rừng cây. Phía phải có hồ nước. Phía trước còn có một bãi cỏ lớn, cảnh sắc cũng không tệ. Điều này khiến cho Sở Mộ cảm thấy thoả mãn.

Suy nghĩ của hắn rất đơn giản. Nếu muốn mở lại kiếm quán, phải cố gắng hết mức làm tốt, không cầu kiêu ngạo, chỉ cần tinh phẩm. Về phần hoàn cảnh này, cũng không có cái gì đặc biệt chú ý. Chủ yếu chính là hài lòng ưng ý. Bản thân mình cảm thấy hài lòng, mới có thể thư thái.

Đất đai bên trong Kiếm Thành, so với trong khu Hoa Thành, càng đắt hơn rất nhiều. Sở Mộ tốn ước chừng năm trăm điểm Kiếm Thành, mới mua chỗ sản nghiệp này, biến thành của mình.

Sau khi mua xong, tất nhiên là phải tiến hành tu sửa một phen. Sau khi Sở Mộ tự mình quy hoạch một hồi, liền tìm người đến tu sửa. Cái này cũng cần tốn một ít thời gian. Chỉ có điều, người chuyên môn tu sửa nhà cũng không phải là người bình thường. Trong người mỗi người đều có tu vi. Bởi vậy cả độ khói tu sửa không lớn. Chỉ có hai ngày ngắn ngủi, việc tu sửa đã được hoàn tất. Sở Mộ cũng treo tấm biển Sở Môn Kiếm Quán lên.

Sở Môn Kiếm Quán một lần nữa khai trương, không giăng đèn kết hoa, cũng không có đốt pháo đánh trống. Trái lại vô cùng giấu mình, chính là thật sự đơn giản tu sửa hoàn tất. Sau đó, Sở Mộ tự tay treo bảng hiệu do mình tự tạo lên.

Sở Môn Kiếm Quán!

Bốn chữ lớn, thoăn thoắt, giống như vô số kiếm tạo thành, lại dường như ẩn chứa vô số huyền diệu.

Hai bên trái phải lại do Sở Mộ ra tay, lấy ra cảnh giới kiếm pháp Thiên cảnh, lấy kiếm làm bút, khắc tiếp câu đối ở hai bên cửa.

Luyện khí luyện thể luyện thần vạn luyện giai không!

Nhân Kiếm Địa Kiếm Thiên Kiếm từng kiếm từng kiếm cầu đạo!

- Chữ tốt!

Hai mắt Vương Triều Doanh nhất thời chiếu sáng.

- Chữ tốt, kiếm càng hay hơn.

Cát Nhạc cũng cười lớn không thôi.

- Cảnh giới kiếm pháp của Sở lão đệ không đơn giản.

Nhãn lực Thượng Chí Chân còn muốn vượt lên trên hai người, nhỏ giọng nói.

- Ta luôn cảm thấy cảnh giới kiếm pháp của Sở lão đệ, không chỉ là Nhân cảnh sơ giai.

Vương Triều Doanh nói:

- Nói không chừng còn đạt tới Nhân cảnh đỉnh phong thậm chí tầng thứ cao hơn.

- Nói không chừng là Địa cảnh.

Cát Nhạc nói.

- Nếu barn than Sở lão đệ chỉ cho thấy cảnh giới kiếm pháp Nhân cảnh sơ giai, tất nhiên hắn có lý do của mình. Không nên truy cứu.

Thượng Chí Chân nói.

Trên thực tế bọn họ cũng không biết được rõ ràng, lúc đó Sở Mộ chẳng qua là không muốn để lộ ra quá nhiều, để tránh khiến cho người khác quan tâm quá nhiều. Bởi vậy, hắn mới thể hiện ra cảnh giới kiếm pháp Nhân cảnh sơ giai. Sau đó, hắn dự định thể hiện ra cảnh giới kiếm pháp tầng thứ cao hơn, nhận được càng nhiều điểm Kiếm Thành, lại bị tháp chủ Thần kiếm tháp triệu kiến, cũng trở thành tháp tôn của Thần kiếm tháp. Đồng thời, mỗi một tháng có thể nhận được điểm Kiếm Thành vốn từ hai trăm điểm tăng vọt đến năm nghìn điểm.

Còn nữa, sau khi đại diện cho tháp chủ Thần kiếm tháp, hắn tiến vào bốn đại Tu Luyện Thánh Địa đã không cần tốn bất kỳ điểm Kiếm Thành nào. Tiến vào Kiếm Điển Các v. v cũng như vậy. Bởi vậy đối với Sở Mộ mà nói, tác dụng của điểm Kiếm Thành cũng không có lớn như trước. Đã như vậy, Sở Mộ cũng sẽ không sốt ruột đi nâng cao đẳng cấp cảnh giới kiếm pháp của mình.

Ba người Thượng Chí Chân đều là cảnh giới kiếm pháp Nhân cảnh. Mỗi người nhìn chữ Sở Mộ khắc ra, nhất thời cảm thấy có vô số kiếm đạo huyền diệu ở trong đó, lại khó có thể hiểu thấu đáo. Cảm giác giống như như lọt vào trong sương mù. Đây cũng là bởi vì cảnh giới kiếm pháp của bọn họ không đủ. Nếu như đạt được Địa cảnh, khi đó có thể tìm hiểu ra càng nhiều huyền diệu.

- Sở lão đệ, lão đệ mở kiếm quán, cần phải mời giáo tập. Ta thì thế nào?

Vương Triều Doanh trực tiếp mở miệng lớn tiếng nói với Sở Mộ:

- Không cần trả ta bất kỳ điểm Kiếm Thành nào.

- Tính ta một người.

Cát Nhạc cũng lập tức nói.

- Lão đệ, chúng ta quan hệ tốt như vậy, tính thêm cả ta nữa.

Thượng Chí Chân cũng liền vội vàng nói.

- Được.

Sở Mộ rất sảng khoái đáp ứng.

Quả thực, mở kiếm quán, ngay từ đầu, hắn có thể sẽ có thời gian. Nhưng sau này hắn nhất định sẽ rời khỏi đây. Vừa rời đi, nói không chừng chính là chuyện rất lâu. Hắn cũng không thể khiến cho kiếm quán hoang phế.

Kiếm quán, tự nhiên là do Sở Vương Đạo tới kế thừa. Nhưng tiềm lực của Sở Vương Đạo có hạn. Cảnh giới kiếm pháp của hắn cuối cùng có thể tiến vào Nhân cảnh hay không còn không biết. Hắn có thể kế thừa kiếm quán, nhưng không có cách nào kinh doanh khiến kiếm quán sau này trở nên cường đại. Vậy cần phải có người khác tương trợ.

Mà điều Sở Mộ muốn làm, chính là trước khi mình rời đi, cố gắng hết sức đánh ra cơ sở tốt, cố gắng hết sức bồi dưỡng Sở Vương Đạo.

Ba người Thượng Chí Chân tự nguyện trở thành giáo tập của kiếm quán, vậy không thể tốt hơn.

Không tuyên truyền, bởi vậy, rất ít người biết Sở Môn Kiếm Quán khai trương. Tất nhiên cũng không có người đến báo danh. Sở Mộ lại không sốt ruột. Hắn định ra chương trình và quy định tuyển nhận của kiếm quán v. v.

Đầu tiên, môn đồ của kiếm quán thống nhất gọi là kiếm đồ. Chỉ tuyển nhận người luyện kiếm dưới cảnh giới kiếm pháp Nhân cảnh.

Kiếm đồ chia ra làm ba đẳng cấp. Ám Tinh, Minh Nguyệt, Kiêu Dương.

Kiếm đồ Ám Tinh, mỗi một tháng cần giao nộp một điểm Kiếm Thành, nhưng có một lần cơ hội trực tiếp xin giáo tập chỉ dạy.

Kiếm đồ Minh Nguyệt, mỗi một tháng cần giao nộp năm điểm Kiếm Thành. Có thể có năm lần cơ hội xin giáo tập trực tiếp chỉ dạy.

Kiếm đồ Kiêu Dương, mỗi một tháng cần giao nộp mười điểm Kiếm Thành, có thể có mười lần cơ hội xin giáo tập trực tiếp chỉ dạy.

Sau đó, hắn một lần nữa tu sửa lại Sở Môn Kiếm Quán, phân ra luyện kiếm trận ở xung quanh. Chỗ luyện kiếm trường đầu tiên ở tiền viện. Lớn nhất, có thể đồng thời dung nạp ba nghìn người luyện kiếm. Luyện kiếm trường thứ hai, đồng thời dung nạp một nghìn người luyện kiếm. Luyện kiếm trường thứ 3 có thể đồng thời dung nạp năm trăm người luyện kiếm. Cuối cùng luyện kiếm trường thứ tư, lại giống nhau là nơi luyện kiếm của các giáo tập.

*****

Hiện nay tu sửa chỉ là tu sửa tương đối đơn giản bình thường. Nếu muốn làm sâu sắc, ví dụ như tăng một ít các loại Thánh Địa Tu Luyện, lại cần sau này nỗ lực.

- Kiếm quán khai trương là chuyện thật tốt. Quán chủ, đi Tam Vị Lâu chúc mừng một chút.

Cát Nhạc gia hỏa ăn hàng này nói.

- Được.

Bên trong Kiếm Thành Lệnh của Sở Mộ có hơn sáu vạn điểm Kiếm Thành. Số lượng vô cùng dọa người. Tất nhiên hắn không quan tâm tốn một hai trăm điểm.

Chỉ có điều, bọn họ mới đi ra khỏi Sở Môn Kiếm Quán, phía đối diện cũng một đám người đi tới, tản ra sóng chấn động khí tức cường đại.

- Sở Vương Đình, ngươi thật đúng là khiến cho chúng ta dễ dàng tìm được.

Đám người kia, chính là người của Thiên La Môn. Mỗi người đều là cao thủ Thiên La Môn. Tổng cộng có chín người, đều nắm giữ tu vi Vạn Cổ Cảnh cao giai, thực lực không kém.

Ở bên trong Kiếm Thành, Sở Mộ không sử dụng cái tên Sở Vương Đình này. Bởi vậy, cho dù là người của Thiên La Môn điều tra ra được Sở Vương Đình rời khỏi Hoa Thành sau đó đi thẳng đến, tiến vào Kiếm Thành. Bọn họ truy kích tới, tiến vào Kiếm Thành, lại mất đi tung tích của Sở Vương Đình.

Cái tên khác nhau, muốn truy tìm ở trong Kiếm Thành ra ra vào vào mấy trăm vạn nhân khẩu, rất khó.

Trước trước sau sau, tổng cộng tốn hết mấy ngày, bọn họ mới tìm được manh mối, truy kích đến đây. Sau khi nhìn thấy Sở Mộ, bọn họ liền xác định, đúng là bản thân Sở Vương Đình bọn họ muốn tìm. Bởi vì bọn họ đã xem qua tranh vẽ.

Sau khi mỗi người nhìn thấy Sở Mộ, sát ý tức giận hận ý, tất cả đều hiện rõ ở trên mặt.

Đám người Thượng Chí Chân thật ra có phần kinh ngạc liếc mắt nhìn Sở Mộ. Bọn họ lập tức hiểu rõ, trong đó tất nhiên có ẩn tình gì đó. Bằng không đối phương làm sao có thể gọi Sở lão đệ là Sở Vương Đình.

- Hiện tại tâm tình ta rất tốt, không muốn giết người. Cút ra khỏi Kiếm Thành.

Sở Mộ không chút khách khí nói.

Chín người Thiên La Môn nhất thời nổi giận, hận không thể lập tức ra tay, lập tức hạ gục Sở Mộ. Nhưng một tia lý trí duy nhất của bọn họ, khiến cho bọn họ cứng rắn kìm chế sự phẫn nộ, không dám ra tay.

Ở đây lại chính là Kiếm Thành!

Kiếm Thành một trong 36 tòa thành thị, nhưng không giống với ba mươi lăm tòa thành thị khác, có bản chất khác nhau. Ở chỗ này, cho dù là thế lực Thiên Thần Tông cũng có không cách nào thâm nhập vào. Nhiều nhất chính là thành lập được một cứ điểm, không hơn.

Một khi bọn họ ra tay ở chỗ này, hậu quả, chính là bị giết chết. Ngay cả Thiên La Môn cũng sẽ phải chịu liên lụy.

Phải biết rằng, trong toàn bộ Thiên La Môn, người mạnh nhất mới là Tuyệt Thế nhị luyện mà thôi. Kiếm Thành lại là tồn tại khủng khiếp có thể chống lại Thiên Thần Tông. Giữa hai bên chênh lệch, giống như một trời một vực.

Bọn họ muốn báo thù, nhưng không muốn đặt Thiên La Môn vào hoàn cảnh vạn kiếp bất phục.

Giờ này phút này, chín người này rơi vào tình thế tiến thối lưỡng nan. Đến đây với khí thế hung hăng, nhưng không có cách nào động thủ. Vậy phải làm sao bây giờ?

Lúc này, lại có một đám người đi nhanh tới. Ánh mắt của một người trong đó rơi vào trên mặt Sở Mộ, tràn ngập thù hận và sát ý. Đó chính là con trai của Trương Hồng Long Trương Hoành Vũ.

Thù giết cha, vừa nhìn thấy Sở Mộ, Trương Hoành Vũ không có khả năng bình tĩnh được. Nếu không phải trên đường đi tới, người đi theo đã căn dặn nhiều lần, chỉ sợ hắn đã trực tiếp ra tay. Không ra tay, mạnh mẽ áp chế, toàn thân hắn đều đang run rẩy. Hai tay nắm chặt thành quyền. Lực lượng ở trong người không ngừng dâng lên.

- Sở Vương Đình, chúng ta chính là đệ tử chân truyền của Thiên Thần Tông. Chuyện ngươi đã làm ở Hoa Thành, đã quấy nhiễu nghiêm trọng tới trật tự Hoa Thành, trái lại luật pháp của Hoa Thành. Ở trên trình độ nhất định, đã tạo thành tổn thất cho Thiên Thần Tông ta. Hi vọng ngươi đi theo chúng ta một chuyến.

Người dẫn đầu đám người kia mở miệng nói. Đó là một vị cao thủ Vạn Cổ Cảnh trung giai, bộ dạng hòa khí, hai tròng mắt lại nheo lại, tinh quang lóe lên không ngừng.

- Từ lúc nào, Thiên Thần Tông lại thò bàn tay đến Kiếm Thành, lại muốn Kiếm Vương Kiếm Thành chúng ta đi theo Thiên Thần Tông các ngươi vậy?

Thượng Chí Chân lạnh lùng cười, không chút khách khí nói.

- Kiếm Vương!

Sắc mặt đám người Thiên người Thần Tông và Thiên La Môn chợt đại biến, kinh hãi nhìn chằm chằm vào Sở Mộ.

Bọn họ biết, Sở Vương Đình còn chưa tới hai mươi tuổi. Hắn giết chết Trương Hồng Long đã khiến cho bọn họ cảm thấy không thể tưởng tượng nổi. Nhưng không ngờ, còn có thân phận của Kiếm Vương Kiếm Thành.

Kiếm Vương Kiếm Thành, hắn có thân phận kinh người, cũng vô cùng quan trọng. Bọn họ căn bản cũng không thể lay chuyển. Trong lúc nhất thời, bất luận là người của Thiên La Môn hay là người của Thiên Thần Tông, đều cảm thấy vô cùng vướng tay vướng chân.

Sở Mộ chỉ liếc mắt nhìn bọn họ, bất chợt không để ý tới, cùng đám người Thượng Chí Chân đi thẳng. Đối phương không thể không né tránh. Nhưng một khí né tránh, khí thế trực tiếp rơi xuống hạ phong.

Ngọn lửa thù hận, khiến cho Trương Hoành Vũ nổi giận, mất hết lý trí. Thời điểm Sở Mộ đi lướt qua bên cạnh hắn, hắn trực tiếp bạo phát, một kiếm đâm về phía gáy Sở Mộ.

Tu vi của Trương Hoành Vũ là Niết Bàn Cảnh, không sai. Nhưng so sánh với Sở Mộ, chênh lệch quá lớn.

Kiếm vừa đâm ra, lại mất đi mục tiêu. Thời khắc còn không kịp phản ứng, hắn đã cảm thấy đầu của mình bay lên thật cao, trời đất xoay tròn.

- Trương sư đệ!

Người của Thiên Thần Tông kinh sợ không thôi, cũng không dám nhúc nhích. Bởi vì bọn họ đều bị tập trung. Kiếm ý đáng sợ, tập trung vào bọn họ. Tản ra kiếm ý, tất nhiên là đám người Thượng Chí Chân.

- Đệ tử của Thiên Thần Tông lại dám cả gan ở bên trong Kiếm Thành ra tay đánh lén Sở Kiếm Vương. Chuyện này, Kiếm Thành chúng ta sẽ đòi Thiên Thần Tông phải có một câu trả lời hợp lý. Về phần các ngươi, cút ra khỏi Kiếm Thành. Bằng không giết không tha.

Thượng Chí Chân cả giận nói.

Đệ tử của Thiên Thần Tông không dám lại có chút dừng lại, ngay lập tức xoay người rời đi. Bởi vì bọn họ đều có thể cảm giác được loại sát ý này phát ra từ trên người Thượng Chí Chân. Người của Thiên La Môn cũng vậy, gần như là hốt hoảng chạy trốn rời khỏi đó.

Sở dĩ không giết chết mấy người bọn họ, tất nhiên là vì chiếm lý. Giết chết mấy đệ tử chân truyền, căn bản cũng không tính cái gì. Khiến cho Thiên Thần Tông trả ra một cái giá nho nhỏ. Hiệu quả sẽ tốt hơn.

Đến đây với khí thế hung hăng, cuối cùng lại hốt hoảng rời đi. Không thể không nói, đây là một đả kích vô cùng khổng lồ. Nhất là đối với đệ tử của Thiên Thần Tông.


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-2308)