← Ch.2041 | Ch.2043 → |
- Nhận... Nhận thức.
Đại Thánh Tôn kia cà lăm trả lời, không phải hắn không có chí khí, mà là kiếm ý của Diệp Kinh Thần quá khủng bố, cho hắn một loại cảm giác Thiên Băng Địa Liệt, phảng phất như tận thế hàng lâm.
Về phần nhận thức Sở Mộ, trải qua những thời giờ này, danh tiếng của Sở Vương Đình đã sớm xâm nhập nhân tâm, người bái kiến hắn cũng không ít, coi như chưa từng thấy tận mắt, cũng chứng kiến hình ảnh, cho nên trong Nhân thành, người không biết Sở Mộ đã không nhiều lắm rồi.
- Nói.
Thanh âm của Diệp Kinh Thần không có lửa giận không có sát ý, chỉ nhàn nhạt một chữ, lại làm cho Đại Thánh Tôn kia toàn thân run rẩy.
- Hắn... Hắn gọi Sở Vương Đình... Là Kiếm Nhai lưu danh đệ nhất nhân, tuyệt thế thiên kiêu của Nhân tộc chúng ta.
Đại Thánh Tôn vội vàng trả lời.
- Sở Vương Đình... Kiếm Nhai lưu danh đệ nhất nhân... Tuyệt thế thiên kiêu...
Diệp Kinh Thần thấp giọng lặp lại một lần, nội tâm rất kinh ngạc, bởi vì hắn không ngờ, người giết chết bào đệ Diệp Kinh Vân, lại có địa vị bực này:
- Bất quá thì tính sao, giết bào đệ của ta, không cần biết ngươi là ai, đều phải chết.
- Ngươi, tìm ra người này.
Ngữ khí của Diệp Kinh Thần càng thêm bình tĩnh, nhưng Đại Thánh Tôn kia lại không biết vì sao, ngay cả linh hồn cũng sợ run.
- Ta... Ta... Ta không biết rõ... Hắn ở đâu...
- Ta... Ta nhớ ra rồi... Vài ngày trước... Hắn đi Bách Thiên Minh...
- Dẫn đường.
Ngữ khí của Diệp Kinh Thần y nguyên bình thản.
- Cái... cái gì...
Đại Thánh Tôn kia run rẩy hỏi.
- Bách Thiên Minh.
Diệp Kinh Thần tựa hồ rất có tính nhẫn nại.
- Vâng...
Đại Thánh Tôn kia nào dám không đáp ứng, mặc dù nói ở trong Nhân thành không thể động thủ, nếu không Sát Lục bí vệ sẽ xuất hiện, nhưng giờ khắc này, bị kiếm ý của Diệp Kinh Thần tập trung, Đại Thánh Tôn kia căn bản không có dư lực đi suy nghĩ cái khác, hơn nữa, loại cảm giác như lâm vào tận thế này, để cho hắn sợ đến vỡ mật, căn bản là không muốn lại tiếp nhận bất luận một tia nào nữa.
Bách Thiên Minh, trải qua Sở Mộ luận bàn chỉ điểm một phen, tất cả mọi người đều có thu hoạch, tính cả Minh chủ Lệ Thu Bạch ở bên trong.
Diệp Kinh Thần đi tới trong đại mộc lâu của Bách Thiên Minh.
- Sở Vương Đình ở nơi nào?
Thần sắc của Diệp Kinh Thần lãnh đạm, ngữ khí đạm mạc hỏi.
Ngữ khí đạm mạc, tư thái cao cao tại thượng, lập tức để cho thiên tài của Bách Thiên Minh rất không thoải mái, nhưng hắn không rõ ràng lắm quan hệ của người này cùng Sở Vương Đình, nên thái độ cũng xem là tốt mở miệng:
- Không biết các hạ tìm Sở Vương Đình có chuyện gì?
- Giết hắn.
Diệp Kinh Thần không e dè nói.
- Ngươi có cừu oán với Sở Vương Đình?
Ánh mắt của thiên tài Bách Thiên Minh lạnh lẽo, ngữ khí cũng trở nên không khách khí.
- Sở Vương Đình ở nơi nào?
Diệp Kinh Thần chẳng muốn trả lời, lần nữa hỏi thăm, chỉ là, giọng nói kia tựa hồ càng đạm mạc.
- Không biết.
Thiên tài của Bách Thiên Minh lạnh lùng trả lời, một là không kiên nhẫn, người này đã có cừu oán với Sở Vương Đình, ở một mức độ nào đó là có cừu oán với Bách Thiên Minh, thứ hai kỳ thật cũng là lời nói thật, hắn không biết hướng đi của Sở Mộ, nhưng rơi vào trong tai Diệp Kinh Thần lại bất đồng.
- Sở Vương Đình ở nơi nào?
Diệp Kinh Thần lần thứ ba mở miệng, thanh âm của hắn lại ẩn chứa một cỗ kiếm ý kinh thiên động địa, truyền khắp đại mộc lâu, kiếm ý đáng sợ để cho người cảm giác như tận thế, thiên tài kia của Bách Thiên Minh sắc mặt đại biến, chỉ cảm giác tinh thần của mình phảng phất như bị một kiếm bổ ra, thế giới sụp đổ.
Phàm là thiên tài của Bách Thiên Minh dừng lại ở trong đại mộc lâu, toàn bộ đều cảm nhận được kiếm ý đáng sợ của Diệp Kinh Thần, cũng nghe được thanh âm, lập tức bị kinh động.
- Các hạ là người phương nào?
Minh chủ Lệ Thu Bạch xuất hiện, trực diện Diệp Kinh Thần, thanh âm mang theo vài phần khó chịu.
- Ta tìm Sở Vương Đình, bảo Sở Vương Đình đi ra.
Diệp Kinh Thần nhìn Lệ Thu Bạch, mở miệng lần nữa, thanh âm của hắn ẩn chứa kiếm ý đáng sợ, trong vô hình thẳng hướng Lệ Thu Bạch, làm cho sắc mặt của Lệ Thu Bạch bỗng nhiên đại biến.
Luận tu vi, Diệp Kinh Thần là Tuyệt Thế cảnh Ngũ luyện, Lệ Thu Bạch đồng dạng cũng là Tuyệt Thế cảnh Ngũ luyện, hơn nữa nếu so với Diệp Kinh Thần còn cao siêu hơn một ít, nhưng kiếm ý của Diệp Kinh Thần, lại làm cho Lệ Thu Bạch cảm thấy một loại nguy cơ, phảng phất như thế giới của mình lập tức sụp đổ, ngay cả quỷ thần cũng không thể chống cự.
- Kiếm ý thật đáng sợ, người này rốt cuộc là ai?
Lệ Thu Bạch âm thầm kinh hãi, hắn dầu gì cũng là thiên tài cấp thiên kiêu. Mặc dù khiếp sợ, cũng sẽ không giống những người khác không chịu nổi như vậy, còn có thể chèo chống đối kháng.
- Ngươi có cừu oán với Sở Vương Đình?
Lệ Thu Bạch hỏi ngược lại, mặc dù nội tâm kinh ngạc, nhưng thần sắc lại không thay đổi, rơi vào trong mắt Diệp Kinh Thần, lập tức đưa tới hắn vài phần hứng thú, chỉ là, hiện tại Diệp Kinh Thần chỉ muốn tìm được Sở Vương Đình, báo thù cho bào đệ Diệp Kinh Vân mà thôi.
- Giao Sở Vương Đình ra, nếu không, các ngươi đều phải chết.
Ngữ khí của Diệp Kinh Thần vẫn không có nhiều biến hóa, lại tựa hồ như ẩn chứa một loại ý cảnh nói là làm. Phảng phất hắn nói người khác chết, người khác không thể không chết.
- Vậy ngươi thử xem.
Lệ Thu Bạch không yếu thế chút nào, có lẽ người này là một nhân vật cực kỳ đáng sợ. Nhưng lấy tu vi Tuyệt Thế cảnh Ngũ luyện của mình, thực lực hoàn toàn đạt đến Cực Thánh Tôn đỉnh phong, ở trên Sát Lục Thanh Bảng là tồn tại xếp trước hai mươi, căn bản không sợ.
Ánh mắt của Diệp Kinh Thần đột nhiên biến đổi, lợi hại như kiếm phong, kiếm ý kinh người ở trong đó lưu chuyển, đám thiên tài của Bách Thiên Minh chỉ cảm thấy trong phòng phảng phất như có Lôi Đình bổ qua, sắc mặt trắng bệch, mũi nhọn đáng sợ để cho bọn hắn có cảm giác vạn kiếm thiết cắt toàn thân, hàn ý bức người.
Lệ Thu Bạch đứng mũi chịu sào, chỉ cảm giác cặp mắt của mình phảng phất như bị đâm một kiếm, cực kỳ đau đớn, tinh thần của mình cũng giống như bị phách một kiếm, trực tiếp bị xé nứt.
- Người này rốt cuộc là ai? Tại sao có thể có ánh mắt cùng kiếm đáng sợ như thế ý.
Nội tâm của Lệ Thu Bạch khiếp sợ không thôi, Lệ Thu Bạch hoàn toàn có thể kết luận, thực lực của người này tuyệt đối rất cường hoành, vẫn còn hơn mình, có lẽ đủ để cùng Top 10 trên Sát Lục Thanh Bảng tranh phong.
*****
Cường địch như vậy, không phải Sở Vương Đình trước mắt có thể ngăn cản.
Cách nghĩ của Lệ Thu Bạch rất đơn giản, đã không cách nào đối kháng, vậy thì dụ dỗ đối phương ra tay, chỉ cần đối phương vừa ra tay, Sát Lục bí vệ sẽ xuất hiện, cho dù là Đại Đế đối mặt Sát Lục bí vệ cũng chỉ có một con đường chết.
Mượn tay Sát Lục bí vệ, diệt trừ một cường địch đáng sợ, Lệ Thu Bạch tính rất khá, đáng tiếc, Diệp Kinh Thần cũng có chút hiểu rõ Sát Lục giới, hắn biết rõ, ở trong thành thị tuyệt đối không thể động thủ, nếu không sẽ bị Sát Lục bí vệ chém giết, tuyệt không may mắn thoát khỏi.
Diệp Kinh Thần có tiền đồ tốt, làm sao nguyện ý chết ở chỗ này.
Hắn nhìn Lệ Thu Bạch thật sâu, quay người đi ra đại mộc lâu của Bách Thiên Minh, bởi vì tiếp tục lưu lại cũng không làm nên chuyện gì.
- Nói cho Sở Vương Đình, giết bào đệ của ta, bất luận Thiên Nhai Hải Giác, Chư Thiên vạn giới, Diệp Kinh Thần ta tất sát hắn báo thù.
Diệp Kinh Thần đi rồi, nhưng lưu lại một câu.
- Diệp Kinh Thần!
Lệ Thu Bạch lập tức kinh hãi.
Cái tên này, hắn từng nghe nói qua, là một tuyệt thế thiên kiêu của Đại Thiên Không giới vực, quan môn đệ tử của Thiên Không Kiếm Thần Điện Điện Chủ.
- Chư vị, đây là một địch nhân cực kỳ đáng sợ, hiện tại Sở huynh, đoán chừng khó có thể ngăn cản, phải lập tức thông tri hắn.
Lệ Thu Bạch nói:
- Hiện tại, chư vị ly khai Nhân Thành, tìm kiếm tung tích của Sở huynh, bảo hắn tận khả năng phản hồi Nhân Thành.
Bọn hắn chỉ biết Sở Mộ ly khai Nhân Thành ra ngoài ma luyện, nhưng lại không biết đi nơi nào, chỉ có thể đi tìm một phen.
- Mặt khác, một khi tao ngộ người này, lập tức dùng tốc độ nhanh nhất ly khai.
Lệ Thu Bạch cuối cùng nói.
Diệp Kinh Thần quá mức cường hoành, hơn nữa coi sinh linh như con kiến hôi, trải qua sự tình lần này, ở bên ngoài gặp Diệp Kinh Thần, rất có thể sẽ bị giết chết.
- Minh chủ yên tâm, chúng ta nhất định sẽ đưa tin tức đi.
Mọi người nhao nhao tỏ vẻ.
...
Diệp Kinh Thần ly khai Bách Thiên Minh, trực tiếp ra ngoài Nhân Thành.
Tuy hắn muốn nhờ người khác tìm kiếm Sở Vương Đình, lại không cho người khác đi giết, bởi vì hắn muốn tự mình động thủ, như thế mới giải hận.
Diệp Kinh Thần ly khai Nhân Thành, hắn đoán chừng Sở Vương Đình có khả năng không ở trong thành, một bên tìm kiếm Sở Vương Đình, một bên thì tiến về Kiếm Nhai.
Mục đích tiến về Kiếm Nhai rất đơn giản, kia chính là lưu danh trên Kiếm Nhai, có ban thưởng hay không không sao cả.
Rất nhiều thiên tài từ ngoại giới tiến vào Sát Lục giới, đều sẽ đi Kiếm Nhai một chuyến, nếm thử lưu danh, nếu không được, cũng phải nhìn xem người khác lưu danh.
Diệp Kinh Thần có mười phần nắm chắc lưu danh trên Kiếm Nhai, càng có mười phần nắm chắc lưu danh ở chỗ cao, mục đích của hắn là siêu việt Sở Vương Đình, ở trên Kiếm Nhai áp chế đối thủ.
Trên đường tiến về Kiếm Nhai, sẽ gặp Sát Lục Cự Thú, có cấp thấp cũng có trung cấp, nhưng Sát Lục Cự Thú cấp thấp thậm chí không dám tới gần Diệp Kinh Thần, mà Sát Lục Cự Thú cấp trung một khi tới gần, lại không gánh được một ngón tay của Diệp Kinh Thần, chỉ tay điểm ra, lập tức chém giết.
Cho dù là Sát Lục Cự Thú trung cấp Bát giai cũng như vậy.
Diệp Kinh Thần đi tới dưới Kiếm Nhai.
Hắn ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy danh tự trên Kiếm Nhai từng bước từng bước đăng thiên, cao nhất là ba chữ Sở Vương Đình.
Ngoại trừ ba chữ kia, Diệp Kinh Thần không nhìn bất cứ cái tên nào.
Kiếm Nhai lưu danh độ khó rất cao, mặc dù Diệp Kinh Thần mười phần tin tưởng mình, cũng không dám khinh thị.
Điều tức, súc thế, bỗng nhiên tầm đó, như một tia chớp xé rách thiên không, ngay lập tức mà xuống, nhanh đến mức tận cùng.
Ngay lập tức, Diệp Kinh Thần đi tới độ cao chín mươi trượng, kiếm quang lóe lên, phảng phất như thi triển ra một chiêu kiếm pháp đơn giản lại phiền phức, ở trên Kiếm Nhai điêu khắc lấy.
Chợt, bóng người rơi xuống, ba chữ Diệp Kinh Thần bắn ra hào quang.
Diệp Kinh Thần ngẩng đầu nhìn chằm chằm.
Ba chữ kia rơi vào trên Kiếm Nhai, sắc mặt của Diệp Kinh Thần bỗng nhiên biến đổi, bởi vì tên của hắn rơi xuống vị trí, vậy mà không có vượt qua Sở Mộ.
Không nói vượt qua, thậm chí ngay cả tiếp gần cũng không được, chỉ vượt qua tên thứ hai một chút xíu mà thôi, giờ khắc này, Diệp Kinh Thần mới nhìn đến danh tự thứ hai lúc trước... Nhiếp Không.
Nếu như danh tự của Diệp Kinh Thần ở dưới Nhiếp Không, hắn còn có thể chú ý vài phần, nhưng ở trên Nhiếp Không, vậy Diệp Kinh Thần liền bỏ qua, chỉ nhìn chằm chằm vào cái tên Sở Vương Đình kia.
Dựa theo thuyết pháp, Kiếm Nhai lưu danh cao thấp đại biểu cho tiềm lực một người, nói cách khác, tiềm lực của Sở Vương Đình này, còn trên Diệp Kinh Thần.
Diệp Kinh Thần không muốn thừa nhận, nhưng sự thật ngay ở trước mắt.
- Thì tính sao, tiềm lực là tiềm lực, thực lực là thực lực.
Diệp Kinh Thần lầm bầm lầu bầu nói:
- Chết rồi, cái gì cũng không phải.
Thanh âm kia, sát ý rất nặng.
...
Ở trong Sát Lục chiến trường, Sở Mộ cũng không biết, huynh trưởng của Diệp Kinh Vân Diệp Kinh Thần vì giết hắn mà tiến vào Sát Lục giới, cũng không biết Diệp Kinh Thần tiến vào Bách Thiên Minh muốn tìm hiểu tin tức cùng tung tích của hắn, càng không biết, Diệp Kinh Thần tiến về Kiếm Nhai lưu danh, kết quả không cách nào vượt qua hắn, lại vượt qua Nhiếp Không một chút.
Lúc này Sở Mộ đang chiến đấu cùng một con Sát Lục Cự Thú.
Con Sát Lục Cự Thú này, là Sát Lục Cự Thú trung cấp Bát giai, thực lực cực kỳ cường hoành, cường đại hơn Cực Thánh Tôn bình thường.
Sâm La Kiếm Quyết Sâm La Vạn Tượng, đối với Sát Lục Cự Thú tựa hồ không có bao nhiêu tác dụng, bởi vì Sát Lục Cự Thú không có trí tuệ, sẽ không bị mê hoặc.
Về phần chiêu thứ hai Vạn Tượng quy nhất, Sở Mộ đoán chừng có hiệu quả, chỉ là trước mắt, hắn còn không có luyện thành.
Sát Lục Cự Thú cường đại tương đương với Cực Thánh Tôn, thực lực kinh người lại hung hãn không sợ chết, trong lúc nhất thời, Sở Mộ cũng khó có thể chém giết, thậm chí nhiều lần rơi vào hiểm cảnh.
Luận thực lực, lúc này Sở Mộ chỉ có thể tương đương với Cực Thánh Tôn yếu kém, cũng là cường giả Cực Thánh Tôn bình thường, nhưng tính bền dẻo của hắn kinh người mới có thể chèo chống.
Nếu tu vi của Sở Mộ có thể tăng lên tới Tuyệt Thế cảnh Tứ luyện, thực lực sẽ có tiến triển rõ ràng, đến lúc đó chém giết Sát Lục Cự Thú trung cấp Bát giai, bất quá là chuyện rất đơn giản, nhưng hiện tại không được, hắn hiện tại, chỉ là Tuyệt Thế cảnh Tam luyện Trung giai mà thôi, còn chưa đủ.
← Ch. 2041 | Ch. 2043 → |