Vay nóng Tima

Truyện:Y Tiên Thiểu - Chương 0036

Y Tiên Thiểu
Trọn bộ 1258 chương
Chương 0036: Chỉ là hiểu lầm
0.00
(0 votes)


Chương (1-1258)

Siêu sale Shopee


- A, không ngờ tiểu đệ đệ lại là một học sinh giỏi thích học tập.

Thẩm Quân Lăng cười nói:

- Như vậy, lưu lại số di động của cậu đi.

- Lưu lại số điện thoại?

Tùy Qua có chút nghi ngờ, nữ nhân này rút cuộc muốn chơi trò gì đây.

- Không cần khẩn trương.

Thẩm Quân Lăng nói:

- Chỉ là lúc nào tỷ tỷ ta cậu, sẽ gọi điện cho cậu. Ngoài ra, mặc dù cậu nói hôm nay không xảy ra chuyện gì, tỷ tỷ cũng tin tưởng nhân phẩm của cậu. Nhưng dù sao tôi hôn mê một trận như vậy, vạn nhất cậu là đồ háo sắc, đã làm gì tôi... , tôi phải tìm cậu chịu trách nhiệm, dù sao cũng phải có một phương thức liên lạc chứ.

- Chịu trách nhiệm?

- Đúng, nên đừng vội.

Thẩm Quân Lăng nói:

- Tôi chẳng qua cảm thấy, vạn nhất cái bụng của tôi lớn lên, cũng phải có người chịu trách nhiệm chứ.

- Nhưng vừa rồi cô còn nói tôi là sơ nam mà.

Tùy Qua lại cảm thấy khó hiểu.

- Xử nữ cũng sẽ mang thai, sơ nam cũng sẽ khiến người ta mang thai. Tiểu đệ đệ, xem ra tôi phải dạy cho cậu một chút kiến thức sinh lý rồi. Lúc trước cậu dùng thuốc tắm bài độc cho tôi, khi tiến vào bồn tắm, nếu như lúc ấy cậu vì không chịu nổi sự hấp dẫn của thân thể tôi mà bắn phi tiêu, với tốc độ bay hai mươi tám dặm mỗi giờ của hai tỉ con nòng nọc ấy, nhanh chóng trải rộng cả bồn tắm, nếu trong đó có một con ương ngạnh tiến vào thân thể của tôi, cậu biết sẽ xảy ra chuyện gì không?

- Tôi không bắn phi tiêu.

- Tôi chỉ lấy ví dụ, lúc đó cậu có kích động không?

Tùy Qua thật sự không biết nói thế nào. Hắn phát hiện, tranh cãi với Thẩm Quân Lăng quả thực là một cách làm cực kỳ ngu xuẩn.

Cho nên, hắn chỉ có thể dựa theo yêu cầu của Thẩm Quân Lăng, để lại số di động của mình.

- Viết lên bộ y phục này.

Thẩm Quân Lăng chỉ vào chiếc áo dính máu mũi của Tùy Qua nói:

- Viết tên cậu lên trên, lưu lại số điện thoại di động và số điện thoại phòng, để lúc tôi muốn tìm cậu, nhất định sẽ tìm được!

Tùy Qua để lại số điện thoại và tên, nhưng có một loại cảm giác cổ quái như vừa nhận tội.

Rốt cục, Tùy Qua cũng được giải thoát, đi theo Thẩm Quân Lăng xuống lầu, trả phòng, chuẩn bị trở về Đông Đại.

Đầu óc của Tùy Qua bị nữ nhân này làm cho hỗn loạn, chuẩn bị trở về trường, dọn dẹp lại suy nghĩ.

Thẩm Quân Lăng đứng bên cạnh, nở nụ cười như hoa, hoàn toàn không giống như mới vừa trải qua một trận nguy hiểm.

Hai người sóng vai đứng ở cửa khách sạn, chờ taxi xuất hiện.

Lúc này, một chiếc Porsche lọt vào tầm mắt của Tùy Qua.

Đường Vũ Khê không rõ mình rút cuộc là thế nào.

Vào buổi trưa, khi nàng đang đi dạo trong cửa hàng, một thân ảnh quen thuộc đập vào mắt nàng, người này chính là Tùy Qua. Tùy Qua đi rất gấp, Đường Vũ Khê vẫy tay với hắn, nhưng hắn không nhìn thấy.

Bị lòng hiếu kỳ điều khiển, Đường Vũ Khê đi theo Tùy Qua. Sau đó, nàng nhìn thấy Tùy Qua đồng học đi tới khu áo lót phụ nữ, lúc này, trong lòng Đường Vũ Khê không chỉ còn đơn giản tò mò như vậy.

Đường Vũ Khê rất nhanh nhìn thấy, Tùy Qua mua một bộ áo lót phụ nữ cao cấp.

Lúc này, lý trí nói cho Đường Vũ Khê, nàng không nên tiếp tục chú ý chuyện này. Dù sao, Tùy Qua chỉ là học sinh, bằng hữu của nàng, nàng không thể can thiệp vào cuộc sống riêng của người ta.

Nhưng phụ nữ làm việc thường không theo lý trí, mà theo trực giác.

Cho nên, Đường Vũ Khê quỷ thần xui khiến lại bám theo Tùy Qua, sau đó nàng nhìn thấy Tùy Qua cầm theo bộ áo lót phụ nữ đi vào khách sạn.

Tình huống đã không nói mà sáng tỏ.

Trong căn phòng nào đó của khách sạn, nhất định có một nữ nhân đang chờ Tùy Qua.

Hơn nữa, tình cảnh của bọn họ chắc chắn là vô cùng cháy bỏng, nếu không sẽ không đến mức làm hỏng cả áo lót như vậy.

Đường Vũ Khê là một nữ nhân thông minh, cho nên nàng nhanh chóng tìm được đáp án.

Nhưng điều khiến nàng không rõ chính là, sau khi nhận được đáp án này, nàng thậm chí có chút tức giận.

Trong suy nghĩ của Đường Vũ Khê, Tùy Qua vẫn chỉ là một người có sắc tâm không có sắc đảm, nhưng nàng thật sự không nghĩ tới, người này không chỉ có sắc đảm, hơn nữa còn là sắc đảm ngập trời, giữa ban ngày ban mặt đến khách sạn làm chuyện đồi bại.

- Mình chỉ muốn thấy rõ bộ mặt thực sự của hắn.

- Mình chỉ muốn lấy thân phận bằng hữu và giáo viên nói cho hắn biết: làm một sinh viên, hắn đã lạc lối rồi.

Đường Vũ Khê cố gắng tìm lý do để tiếp tục theo dõi Tùy Qua, cho nên nàng mới dừng xe đối diện khách sạn.

Đợi đến khi Tùy Qua và Thẩm Quân Lăng xuất hiện ở cửa khách sạn, Đường Vũ Khê mới hiện thân.

Chuyện chính là như vậy.

Thấy chiếc xe thể thao của Đường Vũ Khê hiện ra trước mặt, trong đầu Tùy Qua liền hiện ra một câu nói:

- Nhảy xuống Hoàng Hà cũng rửa không sạch!

Cô nam quả nữ, khách sạn, áo lót phụ nữ, những từ mấu chốt như vậy sẽ chỉ làm người ta liên tưởng đến một việc.

Nhất là vẻ gợi cảm yêu mị của Thẩm Quân Lăng sẽ khiến người khác theo bản năng liên tưởng đến một vật - Cái giường.

Cửa sổ xe hạ xuống, trên mặt Đường Vũ Khê phảng phất bao phủ một tầng sương lạnh, ánh mắt của nàng quét qua người Tùy Qua và Thẩm Quân Lăng, sau đó ra vẻ bình tĩnh nói:

- Tùy Qua, tình cờ quá. Vị này là bạn gái của cậu sao?

- Đúng vậy.

Khi Tùy Qua đang tìm cách giải thích, Thẩm Quân Lăng đứng bên cạnh đã nhanh miệng trả lời, khiến Tùy Qua nhất thời trợn tròn mắt.

Thẩm Quân Lăng đưa tay túm lấy cánh tay Tùy Qua, cười duyên nói:

- Tùy Qua, vị mỹ nữ kia là ai?

- Tôi là giáo viên của hắn. Cô... rất đẹp.

Đường Vũ Khê nói xong, chợt đạp chân ga, chiếc xe lao vút đi, chỉ để lại Tùy Qua đồng học đáng thương, ngây dại đứng ở đó.

- Tại sao cô muốn hại tôi?

Tùy Qua có chút căm tức nhìn Thẩm Quân Lăng.

- Hại cậu? Đây là tỷ tỷ giúp cậu, đúng là không một lời cám ơn còn chê trách.

- Giúp tôi?

- Dĩ nhiên.

Thẩm Quân Lăng nói năng hùng hồn đầy lý lẽ:

- Cậu suy nghĩ xem, dưới tình huống này, bất luận cậu giải thích thế nào, cô ấy khẳng định cũng không tin tưởng. Nếu đã như vậy, cần gì phải giải thích. Đợi đến khi cô ấy bình tĩnh táo lại, có lẽ cũng nghĩ thông suốt. Huống chi, nếu cô ấy giận cậu, chứng tỏ cô ấy cũng có tình cảm với cậu, đúng không?

Tùy Qua không thể không thừa nhận, Thẩm Quân Lăng nói có lý.

- Được rồi, cậu không cần cảm tạ tỷ tỷ này, tạm biệt.

Thẩm Quân Lăng cười nói, đưa tay vẫy một chiếc xe taxi, nhẹ nhàng rời đi.

Không thể không nói, hôm nay Tùy Qua đồng học vô cùng xui xẻo.

Khi hắn chuẩn bị đón xe, mới phát hiện bên trong ví tiền chỉ còn lại có mấy đồng tiền lẻ.

Cho nên, Tùy Qua đi đến ngân hàng gần đó rút tiền, kết quả phát hiện máy ATM ở đó không còn tiền, đến ngân hàng xếp hàng, phía trước lại còn sáu mươi người đang chờ đợi.

Tùy Qua đành phải từ bỏ, lúc này cái bụng réo gọi ầm ầm, mới nhớ tới mình còn chưa ăn cơm trưa.

Cho nên, Tùy Qua mua một cái bánh mì, đứng ở trạm xe bus gặm bánh chờ xe, cảm giác hôm nay thật là hỏng bét.

*****

Hôm nay khí trời rất nóng bức, giống như tâm tình lúc này của Tùy Qua.

Mười mấy phút sau, một chiếc xe buýt chở đầy hành khách lái vào sân ga.

Một nhóm người chen chúc nhau ra.

- Á....

Đột nhiên, một tiếng kêu đau đớn từ trong đám người vang lên.

Nhất thời, đám người tan tác như ong vỡ tổ.

Một cụ già hơn sáu mươi tuổi, ngã trên mặt đất, thống khổ ôm đầu gối, túi nhựa đựng đồ ăn đánh rơi bên cạnh, có một số rau quả cũng đổ ra ngoài.

Mọi người nhanh chóng xúm lại, líu ríu nghị luận không ngừng.

Nhưng không có người nào tiến lên giúp đỡ lão nhân một tay.

Tùy Qua không khỏi ngạc nhiên, nếu chuyện này xảy ra ở nông thôn, nhất định sẽ có người tiến đến giúp đỡ.

Lão địa chủ từ nhỏ đã dạy Tùy Qua phải tôn kính người già, nếu như hắn biết Tùy Qua thấy người già ngã nhào mà không đỡ, nhất định sẽ đánh hắn một trận.

Trong ánh mắt ngạc nhiên của mọi người, Tùy Qua tiến lên đỡ vị lão thái thái đứng dậy.

- Đừng động!

Một người bên cạnh nói với Tùy Qua:

- Huynh đệ, chẳng lẽ cậu muốn làm Bành Vũ tiếp theo?

Tùy Qua biết người này cũng là hảo tâm nhắc nhở mình, khẽ mĩm cười nói:

- Không sao, Từ lão thái đó đã chết rồi.

Người nọ đầu tiên là sửng sốt, sau đó vui mừng nói:

- Thật sao? Chết như thế nào?

- Bị nhân dân cả nước mắng chết!

Tùy Qua cười nói, đưa tay xem xét vết thương của lão thái thái.

- Tiểu tử, cậu yên tâm trợ giúp lão thái thái, tôi sẽ làm chứng cho cậu!

Lúc này, một vị trung niên nhiệt tình nói với Tùy Qua.

- Có cần gọi điện thoại, đưa đến bệnh viện hay không?

- Trước tiên chuyển cụ già qua bên này, mát hơn một chút, để tôi hỗ trợ!

Nhìn thấy có người thấy hăng hái làm việc nghĩa, càng có nhiều người lên tiếng ủng hộ.

Tùy Qua ý thức được, bất luận là nông dân hay là người thành phố, đại đa số mọi người đều là người tốt.

Trong đám người, có người dùng máy ảnh ghi dấu lại thời khắc này.

Cụ già được đưa đến ngồi trên ghế, số rau dưa rơi ra ngoài cũng được mọi người nhiệt tình nhặt giúp.

Tùy Qua kiểm tra, cụ già chỉ bị trật khớp các đốt ngón tay, không có dấu hiệu gãy xương, chỉ cần bó xương là được.

- Lão thái thái, xương bắp chân của bà hơi sai chỗ, phải nắn lại xương mới được.

Tùy Qua nói với lão thái thái:

- Nhà cháu là thế gia trung y, từ nhỏ cháu đã học y thuật, nếu bà tin tưởng, cháu có thể bó xương ngay tại chỗ cho bà. Nếu bà không chịu, vậy bà chờ xe cứu thương của bệnh viện, để xe cứu thương đưa bà đến bệnh viện.

- Tiểu tử, cháu là người tốt, ta tin cháu!

Lão thái thái nói:

- Cháu nắn xương cho ta đi, nếu tới bệnh viện, không biết còn phải chịu bao nhiêu phiền toái.

- Vậy bà cứ yên tâm, rất nhanh là khỏi thôi.

Tùy Qua cười nói, lấy ra một chiếc lá thông, đâm vào một huyệt vị của lão thái thái.

- Ồ, chân ta hết đau rồi.

Lão thái thái ngạc nhiên nói.

- Tiểu tử, y thuật của cậu thật là lợi hại!

Người bên cạnh thấy tay nghề của Tùy Qua, nhất thời tán thưởng hết lời.

Làm người tu hành, Tùy Qua đương nhiên nắm rõ kinh mạch, huyệt vị như lòng bàn tay, đâm huyệt, bó xương, chắc chắn cũng chỉ là một bữa ăn sáng.

Tùy Qua miết mấy cái ở bắp chân lão thái thái, sau đó hơi dùng sức nhấc lên hạ xuống, chỉ nghe thấy một tiếng "rắc" rất to, chỗ xương sai chỗ của lão thái thái đã về đúng chỗ.

Bởi vì có lá thông đâm huyệt làm mất cơn đau, lão thái thái cũng không cảm thấy đau gì cả.

Sau khi nắn xương, Tùy Qua nhổ chiếc lá thông, dò hỏi lão thái thái:

- Bà cảm thấy thế nào?

Lão thái thái thử giật mình, vẻ mặt vẻ vui mừng, khen:

- Khỏi rồi, tiểu tử, cậu thật là lợi hại!

- Bà đừng kích động!

Tùy Qua vội vàng nhắc nhở lão thái thái:

- Chỗ xương này mặc dù đã về đúng chỗ, nhưng bà lớn tuổi rồi, không thể so sánh với người trẻ tuổi, sau này nhất định phải chú ý nghỉ ngơi, càng không thể mang vật nặng.

Những người bên cạnh thấy lão thái thái không có vấn đề gì, nhất thời yên lòng, khen ngợi không dứt y thuật của Tùy Qua.

Lúc này, một chiếc xe cứu thương gào thét chạy đến.

Xe dừng lại, bên trong vọt ra mấy người mặc áo khoác trắng, hét lên về phía đám người:

- Bệnh nhân ở đâu? Ai gọi điện thoại cấp cứu?

- Không sao rồi, không sao rồi.

Lão thái thái nói với mấy vị y tá:

- Tôi không sao rồi, phiền toái các vị chạy một chuyến.

- Thiệt là? Nếu không có chuyện gì, tại sao còn gọi điện thoại cấp cứu, ăn no rỗi việc sao?

Một người có dáng vẻ như y tá không nhịn được nói:

- 120 đồng phí cứu hộ, đưa tiền đây.

Lão thái thái không hiểu nói:

- Tôi không lên xe, tại sao phải trả tiền.

Trong đám người có người châm biếm:

- 120 đồng một cuộc điện thoại thật đắt quá, gọi có một lần mà 120 đồng.

- Tiểu tử này thấy việc nghĩa hăng hái làm, bó xương trị liệu cho lão thái thái, cũng không lấy tiền.

- Hồ đồ.

Vị y tá kia quát lên:

- Bệnh viện chúng tôi xuất động xe cứu thương, xuất động bác sĩ, y tá, cái này không cần phí tổn sao! Thu bà 120 đồng cũng không đủ tiền vốn. Đừng nói nhiều nữa, thời gian của chúng tôi rấ quý giá.

- Cuộc điện thoại này là tôi gọi, muốn đòi tiền thì đòi tôi!

Trong đám người có người cả giận nói, thật ra cuộc điện thoại này không phải hắn gọi.

- Mặc kệ ai gọi, chỉ cần trả tiền là được rồi!

Một nam bác sĩ nổi nóng nói.

- Tiền này không thể trả!

Lúc này, trong đám người vang lên một giọng nữ vang dội.

Một cô gái đội mũ lưỡi trai, mặc áo sơ mi, quần jean, đi giày thể thao từ trong đám người đi ra, trong tay nàng cầm một chiếc máy camera thu nhỏ.

- Đây không phải Lam Lan sao?

Trong đám người có người nhận ra cô gái này.

Nghe thấy cái tên "Lam Lan", lỗ tai Tùy Qua thoáng cái dựng lên, chủ nhân của cái tên này đã để lại ấn tượng sâu đậm cho Tùy Qua đồng học.

Hôm nay Lam Lan ăn mặc rất bụi bặm, phong cách, hiển nhiên nàng đang đi tìm tư liệu trong thành phố.

Nhưng ánh mắt của Lam Lan vẫn lạnh như băng.

Lam Lan không nhìn về phía Tùy Qua, nhìn thẳng về mấy người trong xe cứu hộ, cương trực nói:

- Các vị không thể thu số tiền này!

- Lam chủ biên, bình thường tôi cũng hay xem tiết mục của cô, cũng tôn kính đạo đức nghề nghiệp của cô. Nhưng bệnh viện chúng tôi có quy định, xuất động xe cứu thương, chính là phải lấy tiền, hơn nữa tiền này cũng không phải cá nhân tôi được, mà thu về cho bệnh viện.

Vị bác sĩ trẻ tuổi nhận ra Lam Lan, giọng nói cũng khách khí hơn trước không ít.

- Bất luận là bệnh viện, hay là bác sĩ, cũng nên coi trọng nhất hai chữ "cứu sống". Nếu bệnh viện và bác sĩ, chỉ biết đòi quyền lợi từ bệnh nhân, vậy thì còn gì là y đức, còn nói cái gì là thay đổi quan hệ giữa bác sĩ và bệnh nhân?

Lam Lan sắc bén nói.

Vị bác sĩ trẻ tuổi thấy Lam Lan không nể mặt, hỏa khí cũng bốc lên nói:

- Lam chủ biên, chúng ta ít nói những thứ không thực tế kia đi. Nếu như bệnh viện không có lợi nhuận, vậy bác sĩ, y tá của chúng tôi ăn cái gì? Y đức có thể thay cơm ăn được sao? Quy định chính là quy định, không thể vì cá nhân người nào đó mà thay đổi!


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-1258)