Vay nóng Tinvay

Truyện:Y Tiên Thiểu - Chương 0095

Y Tiên Thiểu
Trọn bộ 1258 chương
Chương 0095: Gài tang vật hãm hại
0.00
(0 votes)


Chương (1-1258)

Siêu sale Shopee


Hồng Sách tính toán đúng là không tệ, nhưng hắn không biết rằng, Tùy Qua cũng có suy nghĩ đồng dạng.

Bởi vì quyền pháp của Hồng Sách chu đáo, tựa hồ không có sơ hở, Thiên Biến Tróc Trùng Thủ của Tùy Qua dù tinh diệu, nhất thời cũng không cách nào bắt đối thủ hàng phục, vì vậy mới tính toán đánh một cuộc tiêu hao chiến với Hồng Sách, xem ai có thể chống chọi đến cuối cùng.

Bởi vì trong miệng Tùy Qua ngậm một miếng Tam Nguyên Kinh Dịch thảo, cho nên có nguyên khí cỏ cây trong linh thảo tẩm bổ kinh mạch, chân khí tiêu hao dĩ nhiên chậm chạp hơn Hồng Sách. Đáng tiếc, Hồng Sách hoàn toàn không biết, còn tưởng rằng hắn chỉ cần thêm một chút sức lực, là có thể đánh bại Tùy Qua.

Ầm!

Nắm tay của Hồng Sách và Tùy Qua lại một lần nữa va chạm trên không trung.

Thân thể hai người đồng thời chấn động, nhưng Tùy Qua phải lui về phía sau hai bước nhỏ.

Hồng Sách hừ lạnh một tiếng, đưa chân khí toàn thân lên hai cánh tay, lại dùng chiêu thức uy mãnh hơn đánh về phía Tùy Qua.

Quả nhiên, vòng phòng ngự của Tùy Qua bắt đầu thu nhỏ lại, đau khổ chống đỡ oanh kích như gió bão mưa rào của Hồng Sách.

Tùy Qua đã sắp tiêu hao hết vòng phòng ngự do chân khí tạo ra, tựa hồ có thể bị đánh tan bất cứ lúc nào.

Hồng Sách nắm chắc phần thắng, công kích càng phát ra càng hung mãnh, không hề giữ lại.

Tùy Qua nhìn dáng dấp chống đỡ rất cực khổ, nhưng bình chướng phòng ngự nhìn như bất cứ lúc nào cũng có thể bị công phá lại ngoan cường như liệt nữ trinh tiết, tử thủ đến cuối cùng.

- Thúc thủ chịu trói đi! Tùy tiên sinh!

Hồng Sách cảm thấy thời cơ rốt cục đã đến, ngưng tụ chân khí cuối cùng lên hai cánh tay, chuẩn bị một đòn đánh tan phòng ngự của Tùy Qua.

Ầm!

Kh hai cánh tay của Hồng Sách đụng độ với hai cánh tay của Tùy Qua, đột nhiên tuôn ra một tiếng nổ vang khổng lồ, hai cánh tay Hồng Sách nhất thời tê dại.

Có cái gì không đúng!

Kinh nghiệm giao thủ của Hồng Sách vô cùng phong phú, lúc này nhất thời cảm giác tình huống không ổn, liền muốn bứt ra.

- Ngươi trúng kế rồi!

Tùy Qua quát lên một tiếng, quanh người bộc phát ra khí thế cường đại, bức về phía Hồng Sách, một quyền đánh lên ngực Hồng Sách.

Hồng Sách nỗ lực giơ hai cánh tay trước ngực, hy vọng có thể chống chọi với một kích của Tùy Qua.

Ai ngờ, một quyền uy thế bén nhọn của Tùy Qua đột nhiên biến thành đạn chỉ, năm đầu ngón tay bắn lên hai cánh tay Hồng Sách, hai cánh tay Hồng Sách mất đi chân khí phòng ngự, nhất thời bị đầu ngón tay của Tùy Qua bắn ra, bàn tay còn lại của Tùy Qua cũng không biết từ nơi nào nhô ra, cắt vào đường trung tuyến của Hồng Sách, tung một quyền đánh lên ngực Hồng Sách.

Răng rắc!

Thanh âm rạn nứt xương vang lên.

Sắc mặt Hồng Sách đỏ hồng, giống như say rượu, thân thể liên tục đung đưa, lảo đảo muốn ngã.

Một quyền này của Tùy Qua đã tổn thương tới lục phủ ngũ tạng của hắn.

Không có dăm ba tháng tu dưỡng, đừng mơ có thể phục hồi như cũ.

Nhưng, đây đã là Tùy Qua nương tay.

Nếu không, Hồng Sách đã nằm dài trên bờ sông rồi.

Tùy Qua cũng không thèm nhìn tới đối thủ bị thương, xoay người quay về phương hướng khu biệt thự.

Bên bờ sông, sóng vỗ nhẹ nhàng lên bờ cát.

Đột nhiên, hùng tâm trong lòng Hồng Sách như mất hết.

Phụt!

Mấy ngụm máu tươi, phun đỏ trên bờ cát trắng.

Tùy Qua đi tới biệt thự của Hứa Hành Sơn, vẻ mặt có chút mỏi mệt.

Hồng Sách đích xác không dễ dàng đối phó, mặc dù đã bịTùy Qua đánh trọng thương, nhưng chân khí toàn thân cũng chỉ hao tổn bảy tám phần.

Lúc này, Tùy Qua vốn nên ngồi xuống điều dưỡng, nhưng hắn không muốn để Đường Vũ Khê lo lắng, hắn quyết định đến khám bệnh cho Đường Vũ Khê trước rồi mới tính.

Cho nên, Tùy Qua phấn chấn tinh thần, đi vào trong biệt thự.

- Sao vậy, cậu đánh nhau với ai sao?

Đường Vũ Khê nhìn thấy Tùy Qua, ân cần hỏi.

- Đánh nhau? Không có.

Tùy Qua giả bộ hồ đồ nói.

- Cậu tự soi gương đi.

Đường Vũ Khê lấy ra một chiếc gương soi từ trong túi xách bên cạnh, đưa tới trước mặt Tùy Qua.

Tùy Qua vừa nhìn, mới phát hiện trên trán mình có một vết thương, mặc dù đã đóng vảy, nhưng hiển nhiên mới bị đả thương.

Không cần phải nói, vết thương này nhất định là Hồng Sách lưu lại.

Chỉ có điều, đối với đả thương Tùy Qua lưu lại cho Hồng Sách, vết thương nhỏ này thật sự không là gì.

- A ~ có thể không cẩn thận, va quẹt vào đâu đó, bị thương ngoài da, không có chuyện gì.

Tùy Qua bình thản nói:

- Vươn tay ra, để tôi xem thế nào.

- Không có gì, đại khái vẫn như cũ.

Đường Vũ Khê đưa tay cho Tùy Qua:

- Chỉ vì cậu muốn chữa bệnh cho tôi mà phải chịu ủy khuất trước mặt người nhà của tôi, còn mang đến cho cậu bao nhiêu phiền toái như vậy.

- Có gì phiền toái chứ.

Tùy Qua nói:

- Cho dù thật sự có phiền toái, cũng không phải do cô mang đến, mà sớm muộn gì cũng có chuyện xảy ra.

Đúng là, những phiền toái của Tùy Qua, sớm muộn gì cũng sẽ đến.

Chỉ cần người khác biết đến sự tồn tại của linh dược, dĩ nhiên sẽ có người hám lợi tìm tới cửa.

Biện pháp duy nhất, chỉ có đề cao thế lực của mình, đề thăng tu vi của mình, mới có thể bảo đảm linh dược không bị người ngoài nhòm ngó.

Trong mắt Đường Vũ Khê hiện lên vẻ trìu mến, vươn cánh tay vuốt ve vết thương trên trán Tùy Qua, nói:

- Tôi nói rồi, cậu không nên miễn cưỡng mình quá, tôi không muốn thấy cậu vì tôi mà bị thương, không hi vọng cậu vì tôi, mà bỏ qua lý tưởng mình theo đuổi.

- Đừng nói như vậy.

Tùy Qua nói:

- Tôi là một tục nhân, làm gì có nhiều theo đuổi, nhiều lý tưởng như vậy. Nếu thật sự có gì theo đuổi cũng chỉ muốn theo đuổi mỹ nữ như cô mà thôi. Nhưng, tôi cũng không muốn theo đuổi bệnh nhân của mình, như vậy có thể làm trái lại y đức. Cho nên, phiền toái cô sớm bình phục một chút.

- Ừ.

Đường Vũ Khê gật đầu, lại dùng khăn giấy lau mồ hôi trên mặt Tùy Qua.

Chân khí tiêu hao quá nhiều, lúc này thân thể Tùy Qua không khỏi có chút suy yếu.

May mà, tình trạng hôm nay của Đường Vũ Khê không chuyển xấu quá nhiều, cũng không hao phí bao nhiêu chân khí của Tùy Qua.

Khi Tùy Qua đang muốn cáo từ, sau đó về sớm nghỉ ngơi, khôi phục nguyên khí, đột nhiên từ bên ngoài truyền đến tiếng bước chân huyên náo.

Tiếng bước chân càng ngày càng gần, tựa hồ của một số người không mời mà tới, hơn nữa còn đi về phía vườn hoa.

Tùy Qua vốn tưởng rằng đám người phiền toái kia vẫn đuổi theo mình đến đây, đang muốn xuất thủ dạy dỗ, không ngờ người tới lại là cảnh sát, hơn nữa tổng cộng có bốn người, mắt nhìn chằm chằm, bao vây Tùy Qua. Một người trong đó, rút khẩu súng lục bên hông, quát Tùy Qua:

- Không được nhúc nhích! Đồng chí Tùy Qua, chúng tôi nghi ngờ đồng chí có liên quan đến một vụ án cưỡng gian phụ nữ, hiện tại chính thức bắt đồng chí! Nếu như đồng chí chống lại lệnh bắt, tôi sẽ nổ súng!

Tùy Qua có chút khó hiểu, từ lúc nào hắn lại có quan hệ đến vụ án cưỡng gian chứ?

Nhưng, hắn đương nhiên sẽ không chống cự lại lệnh bắt.

Người tu hành Luyện Khí kỳ, cho dù thân thủ rất nhanh, cũng không nhanh bằng đạn.

*****

Nếu như đối phương chỉ có một người có súng, Tùy Qua có thể đánh đòn phủ đầu, khi đối phương còn chưa nổ súng giết chết đối phương. Nhưng nếu là bốn người... , Tùy Qua cũng không dám chắc chắn, huống chi hiện giờ còn có Đường Vũ Khê bên cạnh, rất có thể sẽ làm nàng bị thương.

- Được, tôi đi với các anh.

Tùy Qua nói.

Muốn gài tang vật cho hắn, cũng không phải chuyện dễ dàng.

Sau đó, Tùy Qua lại cười nói với Đường Vũ Khê:

- Đừng lo lắng, tôi còn là xử nam, làm sao có thể cưỡng gian được.

- Vị nữ sĩ này, mời cô đi theo chúng tôi về cục công an tiếp nhận điều tra.

Một cảnh sát khác nói với Đường Vũ Khê.

Tùy Qua vốn đang cười hì hì, nghe lời này, trên mặt nhất thời đằng đằng sát khí.

Long có nghịch lân, người có cấm kỵ.

Những người này dám gây phiền toái cho Đường Vũ Khê, vậy thì phạm vào cấm kỵ của hắn rồi!

Với tình hình hiện tại của Đường Vũ Khê, nếu đến cục cảnh sát, sợ rằng chứng bệnh lập tức sẽ phát tác, sinh tử cũng khó lường trước.

Tùy Qua đương nhiên sẽ không cho phép chuyện như vậy phát sinh!

- Chúng ta đi thôi, cô ấy ở lại!

Tùy Qua lạnh lùng nói, giọng nói nghiêm nghị.

- Đưa về hết!

Tên đội trưởng cảnh sát trầm giọng nói, hoàn toàn không để ý đến lời nói của Tùy Qua.

Chỉ cần trong tay có súng, ta có thể đối mặt toàn bộ thế giới... đây là lời lẽ chí lý của Tát Đạt Mỗ. Đối với một số người thích khoác da hổ, diễu võ dương oai, những lời này rất hợp khẩu vị của bọn hắn. Trong tay có súng, có thể nắm trong tay sinh tử của người khác, thậm chí giày xéo đối phương.

Tùy Qua cười lạnh, vận chân khí vào đầu ngón tay, cong ngón búng một hạt giống Tam Nguyên Kinh Dịch thảo về phía trái tim của tên đội trưởng cảnh sát uy phong lẫm liệt. Sau đó, Tùy Qua chợt cảm thấy chóng mặt, tựa hồ chân khí trong kinh mạch đã bị hút sạch vậy.

Xoẹt!

Theo một tiếng vang rất nhỏ, hạt giống mang theo chân khí đâm rách y phục của tên đội trưởng cảnh sát, chui vào bên trong da thịt trước ngực hắn.

Tên đội trưởng chỉ cảm thấy trước ngực giống như bị muỗi đốt, nhưng hắn đương nhiên không để ý, hô quát ba vị cảnh sát khác, chuẩn bị lấy còng tay khóa tay Tùy Qua, chuẩn bị đưa Tùy Qua và Đường Vũ Khê đến cục cảnh sát tiếp nhận điều tra.

- Hoàng đội! Ngài....

Đúng vào lúc này, một tên cảnh sát nhìn chằm chằm vào trước ngực của đội trưởng đại nhân, trong ánh mắt tràn đầy kinh hãi, phảng phất như thấy quỷ.

- Lý Chính! Ngươi làm gì mà kinh ngạc vậy, chẳng lẽ trước ngực ta mọc hoa hay sao!

Hoàng đội quát hỏi tên cảnh sát.

- Hoàng đội... Không phải, không mọc hoa... nhưng, mọc mầm rồi!

Ánh mắt Lý Chính càng ngày càng hoảng sợ.

Không chỉ có Lý Chính, hai cảnh sát khác cũng như thế.

Đường Vũ Khê cũng nhìn thấy cảnh tượng quỷ dị này, nhưng nàng không có vẻ kinh ngạc quá lớn, bởi vì nàng mơ hồ cảm thấy chuyện này có thể liên quan đến Tùy Qua.

Người ta thường nói ban ngày thấy ma là đáng sợ nhất, nhưng cảnh tượng trước mắt tựa hồ còn đáng sợ hơn nhìn thấy ma giữa ban ngày.

Ba cảnh sát kinh hãi nhìn chằm chằm vào lồng ngực Hoàng đội trưởng, chỉ thấy một chồi non dài năm sáu cm đâm xuyên qua quần áo, hơn nữa còn đang sinh trưởng với tốc độ cực nhanh, thân cây nhanh chóng lớn mạnh, giống như thực vật hút máu, đang hấp thu máu trong thân thể Hoàng đội.

- Cha mẹ nó! Đây là cái gì!

Hoàng đội nhìn thấy trước ngực mình mọc ra một gốc cây, kinh hoảng, theo bản năng đưa tay "nhổ cỏ", ai ngờ linh thảo này bộc phát sinh cơ rất cường đại, trước khi nẩy mầm, đã cắm rễ trên lồng ngực Hoàng đội, rễ cây đã xuyên vào trái tim của hắn, hắn nhổ như vậy chính là "nhổ tim" của mình.

Cho nên, Hoàng đội vừa nhổ, nhất thời đau đến đứt từng khúc ruột, thân thể lảo đảo muốn ngã, một ngụm máu tươi từ trong miệng phun ra ngoài.

Nhìn thấy màn này, Hoàng đội trưởng ngày thường uy phong bát diện, lúc này cũng run sợ, hồn lìa khỏi xác.

- Mọc lá rồi!

Lý Chính lại kinh sợ hô lên.

Ba người khác vừa nhìn, cũng phát hiện ra phía trên thân cây cỏ dại này, đã mọc ra hai chiếc lá xanh. Hơn nữa, diệp mạch trên phiến lá lại có màu đỏ sẫm, giống như mạch máu con người.

- Dao... Người nào có dao, chặt nó xuống!

Hoàng đội tràn đầy hoảng sợ, vẻ mặt kinh hãi.

- Hoàng đội trưởng, nếu tôi là ngài, sẽ không dại dột lấy dao chặt nó.

Tùy Qua bình thản nói:

- Cây cỏ này đã cắm rễ trong trái tim ngài rồi, nếu ngài chặt đứt nó, đến lúc đó chỉ sợ người chết không phải nó, mà là ngài. Dĩ nhiên, nếu như ngài không tin, cũng có thể thử.

- Là cậu...làm!

Trong mắt Hoàng đội phun ra ánh lửa cừu hận, rút súng lục, dí vào gáy Tùy Qua:

- Có tin tôi bắn chết cậu không!

Thấy tình hình này, Đường Vũ Khê không khỏi lo lắng, nhưng cũng không dám vọng động, để tránh cảnh sát nổ súng thật.

- Tôi tin.

Tùy Qua vẫn rất bình thản:

- Nhưng, tôi bị bắn chết sẽ chết rất sảng khoái, chỉ sợ ngài không chết sảng khoái được như vậy, vật này sẽ rất nhanh nở hoa, sau đó sẽ kết trái trên ngực ngài. Cuối cùng, trái cây này không hấp thu đầy đủ chất dinh dưỡng, nó sẽ bạo liệt mà ra, đến lúc đó, ngài sẽ đau đến mức không muốn sống. Đúng rồi, tôi có người bằng hữu đặt cho vật này cái tên dễ nghe là "mở cờ trong bụng". Đợi đến khi nó cuồng giận trước ngực ngài, lục phủ ngũ tạng của ngài cũng sẽ bị đè đến nát bét. Đừng nghĩ sẽ giết chết nó, nếu như ngài thương tổn nó, nó sẽ mang đến cho ngài đau đớn gấp mười lần.

Tùy Qua nói ra những lời này, Hoàng đội trưởng nhất thời toát mồ hôi đầm đìa. Hắn vốn không muốn chết, hắn khó khăn lắm mới vào được đảng, làm việc cẩn trọng như vậy là vì cái gì, không phải vì xe cộ, phòng ốc, tiền bạc sao. Hôm nay hắn mới vừa lên làm đội trưởng, mới vừa nuôi một cô vợ bé, vừa vặn có cơ hội thăng cấp một lần nữa, làm sao hắn có thể nguyện ý chết không minh bạch như vậy.

Không đáng giá!

Cho nên, mặc dù Hoàng đội trưởng giận đến run tay, nhưng cũng không nổ súng.

Nói chuẩn xác, ngay cả bảo hiểm cũng không mở.

- Cậu... tên điên này, cậu muốn gì?

Hoàng đội hỏiTùy Qua.

- Tôi mới nói rồi đấy. Chuyện này không liên quan đến cô ấy, tôi đi với các ngài.

Tùy Qua bình tĩnh nói.

Hoàng đội vốn chính là phụng lệnh tới bắt Tùy Qua, Đường Vũ Khê bắt hay không bắt cũng không sao cả, nhưng Hoàng đội "sốt ruột lập công", cho nên mới định đưa Đường Vũ Khê đi theo, ai ngờ cử động này lại chọc giận Tùy Qua, khiến hắn thi triển chiêu "mở cờ trong bụng" trên người Hoàng đội.

Hoàng đội trầm giọng nói:

- Được! Tôi đáp ứng cậu. Nhưng, vật này làm sao bây giờ?

Tùy Qua lấy ra một chiếc lá thông, ghim lên thân cây Tam Nguyên Kinh Dịch thảo:

- Tạm thời nó sẽ không mọc dài nữa. Đến cục cảnh sát, tôi sẽ từ từ nhổ nó ra.

Hoàng đội hừ lạnh một tiếng, thầm nghĩ lão tử tạm thời không so đo với ngươi, chờ đến cục cảnh sát, giết chết thực vật chết tiệt này, lão tử nhất định sẽ thu thập ngươi!

Tùy Qua thấy Đường Vũ Khê rất lo lắng, cười nói với nàng:

- Cô yên tâm, chuyện tôi chưa từng làm, cho dù có người gài tang vật cũng không được.


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-1258)