Vay nóng Homecredit

Truyện:Y Tiên Thiểu - Chương 0113

Y Tiên Thiểu
Trọn bộ 1258 chương
Chương 0113: Già mà không kính
0.00
(0 votes)


Chương (1-1258)

Siêu sale Shopee


- Không có... Không có gì.

Ninh Ngọc Trân đột nhiên nhớ tới tám viên dược hoàn Tùy Qua đưa cho nàng, kể từ khi nàng dùng nó, liền cảm giác thân thể tốt lên rất nhiều, rất hiển nhiên là dược vật cực kỳ trân quý. Lúc trước, Ninh Ngọc Trân còn có chút hoài nghi dụng tâm của Tùy Qua, nhưng hiện tại, nàng thấy bảo bối này thậm chí còn quý giá hơn tấm thẻ chi phiếu kia.

- Thật không có?

Trong mắt Sử Vạn Hào hàn quang chợt lóe:

- Xem ra ngươi thật sự không muốn nhìn thấy con trai của mình nữa.

Vừa nói, Sử Vạn Hào phất phất tay về phía chiếc xe tải, người trên xe nhất thời kéo cửa xe, tựa hồ sắp sửa rời đi.

- Đừng.... tôi nhớ ra rồi! Là dược hoàn!

Ninh Ngọc Trân vội vàng nói.

- Đúng là nữ nhân không biết điều!

Sử Vạn Hào hừ lạnh một tiếng, sau đó đè nén kích động trong lòng nói:

- Dược hoàn gì, lấy ra đây!

Ninh Ngọc Trân không thể làm gì, đành phải lấy cái hộp gỗ Tùy Qua đưa cho nàng. Vừa cầm trên tay, bàn tay của Sử Vạn Hào liền nhanh như tia chớp vung tới, lấy chiếc hộp gỗ.

Mở cái hộp ra.

Một mùi thơm lạ lùng xông vào mũi, vừa nhìn đã biết tuyệt đối không phải dược hoàn bình thường.

- Ha ha! ~

Sử Vạn Hào đột nhiên ngửa mặt lên trời, cười to một trận, sau đó kích động không thôi nói:

- Tốt! Thứ tốt! Dược hoàn này, quả nhiên là đồ tốt. Thật không ngờ, tiểu tử kia lại có thánh dược như vậy! Sau khi sử dụng, sẽ cố bản bồi nguyên, không chừng có thể làm cho tu vi của ta tiến thêm một bước, đạt tới cảnh giới truyền thuyết trong võ học, hắc, càng không ngờ, tiểu tử kia lại có thể đưa thánh dược này cho ngươi.

Ninh Ngọc Trân vừa nghe, lúc này hối hận muốn chết.

Sớm biết dược hoàn này linh hiệu như thế, lúc trước nàng nên cho nhi tử dùng một viên, đều do lòng nghi ngờ của nàng quá lớn, hiện tại thật sự hối hận không kịp.

Nghĩ tới đây, Ninh Ngọc Trân chưa từ bỏ ý định cầu khẩn Sử Vạn Hào nói:

- Sử lão, van xin ngài phát từ bi, lưu lại hai hạt cho nhi tử của tôi.

Sử Vạn Hào cười lạnh nói:

- Ngươi dùng một viên, đã là phần số của ngươi rồi. Nhưng, nếu không phải ta ngửi thấy mùi vị thánh dược trên người ngươi, lại thấy trạng thái thân thể, tinh thần của ngươi hoàn toàn khác biệt như vậy, liền biết nữ nhân ngớ ngẩn như ngươi có được kỳ ngộ. Hừ, cho ngươi dùng loại linh dược này, quả thực chính là tận diệt mọi vật!

Trong lòng Ninh Ngọc Trân sớm đã mắng chửi tám đời tổ tông Sử Vạn Hào bao nhiêu lần, nhưng nàng biết Sử Vạn Hào công phu cao cường, chỉ có thể thấp giọng cầu khẩn:

- Sử lão, dược hoàn ngài cũng lấy rồi, van xin ngài thả chúng tôi ra.

- Đúng là đã lấy đươc dược hoàn, nhưng phương thuốc còn chưa lấy được.

Sử Vạn Hào âm hiểm cười một tiếng:

- Ta còn dùng đến ngươi.

Hoàng hôn.

Tùy Qua từ trường học ra ngoài, khi đi qua cổng trường, nhìn thấy Tiểu Vũ và mẹ nàng đang nướng thịt, liền tính toán đi tới chào hỏi.

Tiểu Vũ hôm nay mặc đồng phục học sinh, hiển nhiên đã trở lại trường học.

- Tùy ca ca, tới đây ăn thịt nướng đi, tôi sẽ nướng cho anh mấy xâu thịt sườn anh thích ăn nhất, có được không?

Từ xa Tiểu Vũ đã nhìn thấy Tùy Qua, cao hứng gọi hắn.

Tùy Qua sải bước đi tới, cười nói:

- Được. Nhưng vẫn quy củ cũ, tiền vẫn phải trả, chọn thịt dày một chút.

- Tùy huynh đệ, làm sao chúng tôi có thể lấy tiền của cậu.

Lâm mẫu vội vàng nói:

- Cậu là đại ân nhân nhà chúng tôi.

- Ai nói ân nhân ăn thì không phải trả tiền.

Tùy Qua cười nói.

- Mẹ, cứ làm như Tùy ca ca nói đi, bằng không sau này hắn sẽ không chiếu cố tới làm ăn của chúng ta nữa.

Lâm Tiểu Vũ vừa chọn thịt, vừa nói.

- Nha đầu này, sao con lại nói như vậy!

Lâm mẫu nhẹ nhàng quát lớn.

- Không sao. Thấy Tiểu Vũ quay lại đi học, sức khỏe của dì bình phục, tôi cũng rất vui mừng.

Tùy Qua nói.

Tiểu Vũ chọn lấy mấy xâu thịt nướng cho Tùy Qua, sau đó nói:

- Tùy ca ca, làm sao gần đây tôi không thấy cô giáo Đường lão sư? Lần trước anh nói sức khỏe của cô ấy có vấn đề, không biết cô ấy đã khỏi hay chưa?

- Nha đầu ngốc, Tùy huynh đệ y thuật cao minh như vậy, cô giáo Đường nhất định sẽ khôi phục khỏe mạnh.

Lâm mẫu nói.

- Đúng, nhất định như vậy.

Tùy Qua gật đầu nói.

Qua một hồi, mùi thịt bốc lên, Tiểu Vũ đã nướng chín xiên thịt nướng.

Tùy Qua trả tiền, cầm lấy xâu thịt hướng đi về nhà, vừa ăn vừa đi, nhưng có loại cảm giác thực sự không biết mùi vị.

Gần đây xảy ra rất nhiều chuyện, đều khiến trong lòng hắn cảm thấy có chút bất an, hắn không biết có phải có liên quan đến bệnh tình của Đường Vũ Khê hay không.

Lúc này, điện thoại của Tùy Qua chợt vang lên.

Là một số lạ gọi tới.

Sau khi thoáng do dự, Tùy Qua nhận điện thoại.

- Tùy tiên sinh, là tôi... Tôi là Ninh Ngọc Trân, chính là người buổi sáng đã tới tìm cậu.

- Thì ra là Ninh đại tẩu, tôi vẫn nhớ.

Tùy Qua hơi có chút kinh ngạc nói:

- Ninh đại tẩu tìm tôi có chuyện gì?

- Tôi ở dưới chân ngọn núi phía sau trường học của cậu, có một chuyện quan trọng muốn nói chuyện với cậu.

- Nhất định phải gặp mặt nói chuyện sao?

Tùy Qua thoáng kinh ngạc nói.

- Ừ, tôi ở đó chờ cậu.

Sau khi cúp điện thoại, Tùy Qua nhanh chóng ăn hết xâu thịt nướng trên tay, sau đó bước về phía Tê Hà sơn.

Ninh Ngọc Trân lại có thể biết hẹn hắn ở dưới chân núi, điều này làm cho Tùy Qua thật sự có chút kinh ngạc.

Dựa theo suy đoán của Tùy Qua, lúc này Ninh Ngọc Trân có lẽ phải trở về nhà mình rồi mới đúng, rút cuộc là nguyên nhân gì, làm cho cô ta tiếp tục ở lại thành phố Đông Giang, chẳng lẽ cô ta thật sự có bí mật quan trọng muốn thổ lộ với mình?

Mang nghi ngờ trong lòng, Tùy Qua đi tới dưới chân Tê Hà sơn.

Lúc này đã là cuối thu đầu đông, trời tối rất nhanh, cho nên lúc này trên Tê Hà sơn đã rất ít người qua lại.

Mặc dù sắc trời đã có vẻ tôi, nhưng nhãn lực của Tùy Qua lợi hại như vậy, cách rất xa, đã nhìn thấy Ninh Ngọc Trân đứng dưới một cây đại thụ, dựa vào thân cây, lo lắng chờ đợi hắn.

Tùy Qua bước nhanh tới.

Khi cách Ninh Ngọc Trân hơn mười thước, trong lòng Tùy Qua đột nhiên sinh ra một loại cảm giác nguy hiểm.

Đây chính là chỗ tốt khi linh giác mở ra.

Linh giác, có chút tương tự như giác quan thứ sáu, khi nguy hiểm tới gần, linh giác nhất thời giống như đốm sao lóe sáng, làm cho lòng người sinh cảnh giác.

- Chẳng lẽ Ninh Ngọc Trân lại nổi lòng xấu xa, muốn hãm hại mình hay sao?

Tùy Qua thầm cười lạnh một tiếng, nếu như Ninh Ngọc Trân quả nhiên là người bất thông tình lý như vậy, hắn tuyệt đối sẽ không hạ thủ lưu tình.

Nghĩ tới đây, Tùy Qua đưa mắt nhìn kỹ vẻ mặt Ninh Ngọc Trân.

Vẻ mặt Ninh Ngọc Trân thoạt nhìn có chút khẩn trương, thậm chí còn có mấy phần hoảng sợ, nhưng lại không có vẻ oán hận giống như lúc trước tập kích Tùy Qua. Xem ra, nàng cũng không phải muốn đối phó Tùy Qua, nhưng loại cảm giác nguy hiểm này rút cuộc là đến từ đâu?

Tùy Qua bước chậm lại, từ từ đi về phía Ninh Ngọc Trân, nói:

- Ninh đại tẩu, có chuyện gì tỷ nói đi.

*****

- Tôi... Tiền thuốc thang cậu đưa tôi không đủ, cho nên... Tôi muốn hỏi mượn cậu một chút.

Ninh Ngọc Trân ấp úng nói, sau đó nháy mắt với Tùy Qua.

Tiền thuốc thang không đủ, lý do này là Sử Vạn Hào nghĩ thay cho Ninh Ngọc Trân. vốn cũng không có gì không thỏa đáng. Nhưng, Sử Vạn Hào tuyệt đối không nghĩ đến, tiền thuốc thang Tùy Qua cho Ninh Ngọc Trân có hơn ba trăm vạn, cho dù không đủ, cũng không thể mới cầm đã kêu thiếu. Cho nên, lý do này vốn có chút tức cười, hơn nữa Ninh Ngọc Trân vừa rồi còn nháy mắt, khiến Tùy Qua càng thêm tin chắc, chuyện này có vấn đề!

- Vay tiền?

Tùy Qua tỏ vẻ không vui nói:

- Hừ, lúc trước không phải đã cho tiền rồi sao? Làm sao còn muốn đòi tiền nữa, chẳng lẽ tỷ thật sự muốn đổ chuyện của trượng phu tỷ lên đầu tôi hay sao? Tôi cho tỷ biết, tuyệt đối không được!

- Tùy tiên sinh, cậu... nếu cậu không đồng ý, tôi có thể dùng gia bảo để đổi.

Ninh Ngọc Trân vội vàng nói, móc từ trong lồng ngực ra một khối cổ ngọc màu vàng nhạt:

- Cậu xem, vật này của tôi có đáng ít tiền không?

- Ừ, thoạt nhìn cũng không tệ.

Tùy Qua gật đầu, miếng ngọc thạch này thoạt nhìn đúng là rất mê người:

- Tôi đã làm người tốt thì sẽ làm đến cùng, cho tỷ mượn mười vạn. Nhưng, sau này miếng ngọc thạch này sẽ thuộc về tôi.

- Tôi biết, tôi biết.

Ninh Ngọc Trân nói, đưa miếng ngọc thạch trong tay cho Tùy Qua.

Tùy Qua đưa tay cầm lấy miếng ngọc thạch, cảm giác nguy hiểm càng phát ra nồng đậm, hắn vừa cẩn thận đề phòng, vừa làm ra động tác muốn lấy ngọc thạch.

Chỉ có như thế, đối thủ đang nấp trong góc tối mới có thể hiện thân.

Khi ngón tay Tùy Qua sắp va chạm vào miếng ngọc thạch kia, sau lưng Ninh Ngọc Trân đột nhiên toát ra mội đại thủ, linh hoạt giống như khỉ, nhanh như tia chớp nhắm vào mạch môn của Tùy Qua.

Tàn nhẫn, chính xác, lại vô thanh vô tức. Thân thủ này, so với Hồng Sách, thậm chí so với Trình Thiên Du còn cao hơn một bậc. Cộng thêm bị đánh lén ở khoảng cách gần như vậy, quả thực là khó lòng phòng bị.

May là Tùy Qua sớm có phòng bị, Thiên Biến Tróc Trùng Thủ cong tay bắn về phía lòng bàn tay của đại thủ kia, chính là thủ pháp ban đầu dùng để đối phó Trình Thiên Du.

Ba! Ba! Ba! Ba! Ba!

Thanh âm giống như phóng điện vang lên.

Chỉ chưởng đụng nhau, chân khí va chạm, uy lực vô cùng cường đại.

Đối phương cố nhiên là vận sức chờ phát động, nhưng Tùy Qua cũng ngưng thần mà đối đãi, vốn tưởng rằng có thể bắn văng bàn tay của của đối phương, sau đó lấy Thiên Biến Tróc Trùng Thủ thừa thế truy kích, ai ngờ chân khí của đối phương lại liên miên như nước, mơ hồ sinh ra một luồng lực hút, hút lấy năm đầu ngón tay của hắn, nhất thời không thể nào thoát ra được.

Sau đó, cái tay còn lại của đối phương cũng từ chỗ eo của Ninh Ngọc Trân xông ra, như một cây roi thép, trực tiếp đâm vào hông Tùy Qua.

Một tay chí nhu, một tay chí cương.

Đối thủ đã luyện thủy hệ chân khí đến cảnh giới trong nhu có cương, đạt đến đỉnh cao của Luyện Khí hậu kỳ, đã là nội gia quyền pháp tông sư. Phần nội lực tu vi này, Tùy Qua tự nhận còn xa mới kịp.

Chỉ có điều, đường đường là một quyền pháp đại tông sư, lại dùng phương thức đánh lén này, lại có nhân phẩm thấp kém như vậy.

Mặc dù nội lực tu vi của Tùy Qua không bằng đối phương, nhưng Thiên Biến Tróc Trùng Thủ thần diệu cỡ nào, cộng thêm linh giác mở ra, đại thủ giống như mọc thêm đôi mắt, đâm chưởng thành đao, chém về phía huyệt thái uyên ở cổ tay đối phương.

Đối phương "A" một tiếng, cánh tay vốn như roi thép, nhất thời giống như rắn độc, giương đầu quấn vào cổ tay Tùy Qua. Vừa cương vừa nhu chuyển đổi, lại hoàn toàn không có vẻ đình trệ, đủ thấy nội lực tu vi và quyền pháp bên trong đã vô cùng tinh thuần, hiển nhiên đã trải qua mấy chục năm ma luyện mà thành.

Nhưng, đối phương hóa Thông Tí quyền thành xà quyền, mặc dù chiêu thức biến hóa tinh diệu, nhưng vừa vặn bị Thiên Biến Tróc Trùng Thủ của Tùy Qua khắc chế.

Thiên Biến Tróc Trùng Thủ, dù thay đổi đến muôn lần thì bản chất vẫn không thay đổi, bất luận quyền pháp của đối phương biến thành hình dạng con khỉ, con hổ, hay con rắn, bất luận chiêu thức biến hóa tinh diệu thế nào, Thiên Biến Tróc Trùng Thủ cũng có thể biến hóa theo quyền pháp của đối phương, khắc chế quyền thế của đối phương. Nhất là sau khi Tùy Qua mở ra linh giác, Thiên Biến Tróc Trùng Thủ giống như có "linh hồn", càng trở nên có linh tính, gắt gao khắc chế quyền thế của đối phương.

Ba! Ba! Ba! Ba! Ba! Ba!

Lại thêm một trận quyền chưởng dày đặc như mưa rơi, trong khoảnh khắc, cũng không biết hai người đã đối chọi bao nhiêu lần.

Mặc dù Tùy Qua sớm có đề phòng, nhưng cũng không ngờ đối thủ lại khó dây dưa như vậy, nếu như không phải có Thiên Biến Tróc Trùng Thủ khắc chế quyền thế của đối phương, chỉ sợ sớm đã bị đối thủ đánh bại.

Ầm!

Hai tay hai người lại liều mạng giao thủ, thân thể lắc lư, đồng thời lui ra sau.

Tùy Qua chế trụ chân khí sôi trào cuồn cuộn trong cơ thể, nói với đối phương:

- Ngươi là ai?

- Chưởng môn nhân hiện tại của Lục Hợp Thông Tí quyền, Sử Vạn Hào!

Sử Vạn Hào cuồng ngạo nói:

- Sư phụ của Hồng Sách!

Chưởng môn của Lục Hợp Thông Tí quyền, khó trách chân khí, quyền pháp lại lợi hại như thế, còn là quyền pháp đại tông sư.

Chẳng qua là, nhân phẩm của hắn thật sự không đáng được khen tặng.

Hắn rõ ràng đưa thư khiêu chiến cho Tùy Qua, ước định ngày mai quyết chiến, nhưng hôm nay lại giở trò đánh lén Tùy Qua, hơn nữa còn uy hiếp thê tử của đồ đệ mình. Phẩm tính như thế, có thể nói là bại hoại trong võ lâm nhân sĩ.

Già mà không kính, chính là hạng người này!

Vì vậy, trong giọng nói của Tùy Qua cũng không lưu chút tình cảm, hừ lạnh nói:

- Thì ra là lão già nhà ngươi!

Sử Vạn Hào nghe thấy Tùy Qua gọi hắn là "lão già", nhất thời sát khí bừng bừng, nhưng vừa rồi đánh lén không đắc thủ, Sử Vạn Hào cũng kiểm tra được tu vi của Tùy Qua, biết đánh bại tiểu tử này tuyệt đối không phải là chuyện dễ dàng. Mà nơi này, hiển nhiên cũng không thích hợp cho một cuộc đại chiến.

Lúc trước, Sử Vạn Hào ẩn thân phía sau đại thụ, nín thở, thậm chí ngay cả tiếng tim đập cũng khống chế cực kỳ chậm chạp, trầm thấp, vốn tưởng rằng có thể giấu diếm được tai mắt của Tùy Qua, sau đó xông ra đánh bất ngờ, hẳn là chuyện mười phần chắc chắn. Ai ngờ, Tùy Qua giống như sớm có dự cảm, cũng không vì Sử Vạn Hào đánh bất ngờ mà xuất hiện vẻ bối rối, hoàn toàn không có thời cơ cho Sử Vạn Hào lợi dụng.

Nhưng, Sử Vạn Hào còn chưa xuất hết thực lực, lạnh lùng nói với Tùy Qua:

- Tiểu tử thúi, lại dám nhục mạ lão phu! Lần sau lão phu nhất định bầm thây ngươi thành vạn đoạn, nghiền xương thành tro! Nhưng, hôm nay ta đã nắm được Ninh Ngọc Trân trong tay, chỉ cần chưởng lực của ta vừa phun, có thể lấy mạng của cô ta! Cho nên, ngươi nên thức thời... , nhanh chóng giao cách điều chế thánh dược của ngươi cho ta.


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-1258)