← Ch.0113 | Ch.0115 → |
- Ha ha ~
Tùy Qua đột nhiên cười lớn, một lát sau mới dừng tiếng cười nói:
- Nằm mộng giữa ban ngày! Xem ra lão già ngươi không chỉ già mà không kính, ngay cả đầu óc cũng có vấn đề. Ngươi dùng cô ta tới uy hiếp ta, ngươi cảm thấy có thể sao? Cô ta là thê tử của đồ đệ ngươi, có quan hệ gì đến ta?
Câu nói phía sau của Tùy Qua thật sự khiến Sử Vạn Hào sửng sốt.
Đúng là, Tùy Qua và Ninh Ngọc Trân vốn không có quan hệ gì. Về phần đưa tiền, phần lớn là Tùy Qua thương hại Ninh Ngọc Trân mà thôi. Nhưng lão già Sử Vạn Hào xem Cố nguyên hoàn là trân bảo, cho nên cảm thấyTùy Qua đưa cho Ninh Ngọc Trân tám viên Cố nguyên hoàn, có lẽ là tương đối coi trọng Ninh Ngọc Trân, hoặc là có quan hệ gì với Ninh Ngọc Trân....
- Chẳng lẽ... Ngươi trơ mắt thấy chết mà không cứu? Lương tâm ngươi không cắn rứt sao!
Sử Vạn Hào cố gắng tự tìm lý do:
- Ngươi không sợ vì vậy mà ảnh hưởng tới tâm tình tu hành sau này sao?
Tùy Qua lạnh lùng nói:
- Ta đối với cô ta, đã hết lòng, không thẹn với lương tâm rồi. Chuyện của chồng cô ta, ta cũng đã nói rõ, huống chi còn đưa tiền, đã không nợ cô ta cái gì, ngươi có giết cô ta, cũng là uổng công!
Sử Vạn Hào tựa hồ không tin, cả giận nói:
- Có tin ta thật sự một chưởng chụp chết cô ta không!
Tùy Qua giống như không nghe thấy uy hiếp của Sử Vạn Hào, bình tĩnh hỏi Ninh Ngọc Trân:
- Ninh đại tẩu, nếu như tỷ thật bị lão già này giết chết, sau khi tỷ chết, có oán hận ta không?
- Không.
Ninh Ngọc Trân kiên định nói:
- Ta chỉ biết hận lão già này! Hận ông chủ tỉnh Sán Tây! Hận ông trời để cho nhi tử của ta mắc bệnh như vậy! Đối với cậu, ta không hận. Thật ra, ta vốn nên cảm kích cậu.
- Lão già kia, ngươi nghe rõ rồi chứ?
Tùy Qua nói với Sử Vạn Hào:
- Ngươi dùng cô ta tới uy hiếp ta, vô dụng! Nhưng, ta cho ngươi một cơ hội, không phải ngày mai ngươi muốn khiêu chiến ta sao? Nếu như ngươi thắng, ta cho ngươi phương thuốc. Thua, ngươi nằm vào quan tài đi!
Sử Vạn Hào đang muốn phản bác mấy câu, lại thấy Tùy Qua đã xoay người đi xa.
- Nữ nhân ngớ ngẩn, ngay cả gạt người cũng không biết làm!
Sử Vạn Hào không thể làm gì khác hơn là phát tiết hỏa khí lên người Ninh Ngọc Trân, nhưng không biết bẫy rập do hắn thiết kế thật sự có trăm ngàn chỗ hở:
- Trả miếng ngọc thạch kia cho ta!
- Ngọc thạch?
Ninh Ngọc Trân có chút hả hê nói:
- Vừa rồi khi các ngươi so chiêu, đã bị hắn cầm đi rồi.
- Cái gì!
Sử Vạn Hào quả thực quát lên như sấm. Khối cổ ngọc đó là tín vật lưu truyền của Lục Hợp Thông Tí môn, vì muốn Tùy Qua trúng kế, Sử Vạn Hào mới đưa cho Ninh Ngọc Trân, không ngờ, lại bị tiểu tử Tùy Qua mượn gió bẻ măng lấy đi.
Nhưng, Sử Vạn Hào rất nhanh tỉnh táo lại. Chỉ cần có thể đánh bại Tùy Qua, lấy được cách điều chế thánh dược thì khối cổ ngọc kia có là gì, đến lúc đó, hắn dễ dàng trở thành phú ông tỉ vạn, Lục Hợp Thông Tí môn cũng sẽ phát dương quang đại.
- Cho ngươi ngủ yên ổn một đêm cuối cùng!
Sử Vạn Hào nhìn theo bóng lưng Tùy Qua đi xa, cười lạnh nói.
Núi Bình Kiếm, nằm ở nơi giao thoa của ba con sông Thanh Giang, Hắc Hà, Minh Giang, bởi vì mấy trăm năm qua bị nước sông xói mòn, khiến cho thế núi hiểm trở, nhìn từ xa, giống như một thanh trường kiếm, vắt ngang đường chân trời, cho nên nhân thế mới gọi là núi Bình Kiếm.
Lúc này, mới vừa bảy giờ sáng.
Ba người Tùy Qua, Sơn Hùng và Mắt Kiếng đang đi dọc theo sơn đạo hiểm trở lên đỉnh núi.
- Huynh đệ, cậu nghĩ thông suốt chưa, cậu thật sự muốn đánh với chưởng môn Sử Vạn Hào của Lục Hợp Thông Tí quyền sao?
Sơn Hùng vừa đi vừa khuyên nhủ:
- Cậu sắp là phú ông rồi, không đáng liều mạng với lão thất phu như vậy? Tôi thấy, cậu dứt khoát đi du lịch nước ngoài mấy ngày đi...
- Anh cảm thấy tôi đánh không lại lão già kia?
Tùy Qua hỏi.
- Không phải.
Sơn Hùng giải thích:
- Tôi chỉ cảm thấy, với thân phận hiện tại của cậu, không cần thiết liều mạng với hắn. Huynh đệ, cậu sắp sửa là phú ông, là nhân sĩ thành công rồi, còn lão già kia chính là một nhân sĩ giang hồ xuống dốc, tôi thấy hắn chỉ muốn thông qua chuyện này để nổi tiếng mà thôi, cậu không cần thiết phải liều mạng với hắn. Hơn nữa, nói thật ra, tôi nghe nói quyền pháp của lão già kia rất lợi hại, dù sao cũng là chưởng môn một phái, cho dù là chưởng môn của môn phái xuống dốc, cũng là có công phu thật sự. Huynh đệ, cậu còn trẻ, không cần thiết tranh giành chí khí với lão già sắp chết như thế, đúng không, Mắt Kiếng?
- Ừ, lần này đại ca nói rất có đạo lý.
Mắt Kiếng cũng cho rằng như thế.
- Vốn, tôi cũng không muốn dính lứu đến Sử Vạn Hào.
Tùy Qua nói:
- Nhưng hai người đại khái còn không biết, hiện tại càng ngày càng có nhiều người, bắt đầu có chủ ý nhằm vào thuốc dán của tôi. Sử Vạn Hào cũng là một người trong số đó.
- Lão bất tử kia, lại dám nhắm vào thuốc dán của chúng ta?
Sơn Hùng nhất thời kích động:
- Khốn khiếp, vậy nhất định phải giết chết hắn! Con mẹ nó, tôi còn tưởng hắn thật sự muốn báo thù cho đồ đệ!
- Không sai, đúng là nên giết chết hắn. Cái này gọi là lập uy!
Mắt Kiếng nói, thở hồng hộc theo sát phía sau Tùy Qua và Sơn Hùng:
- Hai người đi chậm lại có được không?
- Mắt Kiếng, anh cũng nên rèn luyện công phu đi.
Tùy Qua nói với Mắt Kiếng.
- Ài, tôi không có năng khiếu. Đúng không, đại ca?
Mắt Kiếng nói.
- Tùy huynh đệ luyện cho cậu, cậu cứ tiếp tục luyện đi, đối với cậu chỉ có chỗ tốt.
Sơn Hùng đứng bên cạnh Tùy Qua nói.
- Tôi cũng muốn luyện, nhưng không có nền tảng.
Mắt Kiếng buồn bực nói.
- Mắt Kiếng, đến lúc đó tôi sẽ suy nghĩ một số biện pháp, giúp anh một tay.
Tùy Qua nói. Lúc này, mặt trời mới lên, phá vỡ sương sớm, chiếu rọi mọi cảnh vật trên núi Bình Kiếm.
Đi dọc theo hướng đông đinh núi, cuối cùng có một vách núi cao chót vót.
Vách núi này tên là sườn Mũi Kiếm, cao chừng mười trượng, hai bên là nước sông cuồn cuộn, dị thường hiểm trở.
Sử Vạn Hào, mặc dù nhân phẩm không ra gì, nhưng lại biết chọn lựa địa điểm.
Khi ba người Tùy Qua đi tới sườn Mũi Kiếm, Sử Vạn Hào và "khách quý" của hắn cũng đã đến.
Khác với quyết đấu lần trước giữa Tùy Qua và Tằng Thiết Âu, lần này người tới đây không nhiều, cũng không có lắp đặt lôi đài đặc biệt. Nhưng, lần này người tới đều là nhân vật cấp quan trọng trong chốn võ lâm tỉnh Minh Hải.
Ngoại trừ Triệu Tam gia, Sử Vạn Hào còn mời được Đổng Kim Minh, nhân vật cấp nguyên lão của Bát Quái Chưởng, quán chủ Điền Đồng đạo sĩ của Võ Đang Thanh Tùng Quan. Ba người này, cũng là nhân chứng của quyết đấu lần này. Còn có hai tráng hán, cũng là đồ đệ Sử Vạn Hào mang đến.
Trừ Triệu Tam gia tiến lên bắt chuyện với Tùy Qua, hai người Đổng Kim Minh và Điền Đồng chỉ hơi vuốt cằm, coi như chào hỏi. Hai người này cậy già lên mặt, hiển nhiên cũng xem thường Tùy Qua, cũng không ủng hộ địa vị giang hồ của Tùy Qua. Đối phương ngạo mạn như thế, Tùy Qua đương nhiên cũng không có ý định lấy lòng, khi Triệu Tam gia giới thiệu hai người này, cũng chỉ "Ừ" một tiếng.
*****
Sử Vạn Hào thấy Tùy Qua đến, tựa hồ cũng không muốn trì hoãn thời gian, ôm quyền nói với ba người Triệu Tam gia, Đổng Kim Minh và Điền Đồng:
- Người trong giang hồ chúng ta, chú trong ân oán rõ ràng. Tiểu tử này đánh chết đồ đệ Hồng Sách của ta, còn lên tiếng vũ nhục Lục Hợp Thông Tí môn ta, cho nên Sử Vạn Hào ta mặc dù tuổi già, nhưng cũng không phải là người mặc cho người khác hạ nhục, cho nên hôm nay mời ba vị nhân sĩ võ lâm đức cao vọng trọng tới làm chứng, tránh cho người trong giang hồ nói ta lấy lớn hiếp nhỏ.
- Sử chưởng môn, người ta thường nói oan gia nên giải không nên kết, một người là danh túc võ lâm, một người là thiếu niên anh hùng, hà tất phải gây chiến. Cho bằng ta làm người hoà giải, mở tiệc rượu, để hai vị biến chiến tranh thành tơ lụa thì thế nào?
Triệu Tam gia nói với Sử Vạn Hào.
Sử Vạn Hào đương nhiên không chịu đáp ứng, vẻ mặt kiên định nói:
- Triệu Tam gia, tâm ý của ngươi ta lĩnh. Nhưng mối thù giết đồ đệ bất cộng đái thiên!
- Nếu Sử chưởng môn không chịu dừng tay, vậy ta không còn gì để nói.
Tùy Qua thản nhiên nói với Sử Vạn Hào:
- Không biết Sử chưởng môn đã kêu người chuẩn bị xong quan tài chưa?
- Nếu như ngươi muốn, ta có thể kêu người lập tức chuẩn bị một bộ cho ngươi!
Trong ánh mắt Sử Vạn Hào hiện lên vẻ oán độc, hắn đã thầm hạ quyết tâm, đợi lát nữa đánh bại tiểu tử này, cũng không giết chết hắn, mà chỉ bóp nát toàn bộ gân cốt của hắn, để hắn biến thành một phế nhân! Muốn sống cũng không được. Dĩ nhiên, phương thuốc của thánh dược kia cũng phải lấy được.
Điền Đồng đạo sĩ tựa hồ có quan hệ không tệ với Sử Vạn Hào, thấy Tùy Qua cuồng vọng như thế, không nhịn được nói:
- Tùy hạ sinh, cho dù ngươi và Sử chưởng môn có thù, ngôn ngữ cũng không cần ác độc như vậy? Dù sao, Sử chưởng môn cũng là tiền bối võ lâm.
- Đừng nói nhiều nữa, sớm động thủ đi!
Tùy Qua lạnh lùng nói, cũng không nể mặt Điền Đồng.
Dù sao, vị đạo sĩ này căn bản không hiển lộ tôn trọng đối với Tùy Qua.
- Tốt! Tùy tiên sinh, sảng khoái!
Lúc này, bên bờ vực phát ra một thanh âm ủng hộ.
Sử Vạn Hào không khỏi cau mày, hắn đã sớm gọi các đồ đệ phong tỏa đường lên núi, làm sao còn có "người vãng lai" tiến vào đây.
Hắn nhìn về phía đó, chỉ thấy một bạch y tăng nhân trẻ tuổi từ bên bờ vực phóng lên cao, sau đó nhẹ như lông vũ đứng trên bình đài ở vách đá, cười nói với Tùy Qua:
- May là ta tới kịp.
Vị hòa thượng đầu trọc anh tuấn này đương nhiên chính là Diên Vân hòa thượng.
Tùy Qua không ngờ, Diên Vân hòa thượng lại có thể biết hôm nay mình thượng đài.
- Tiểu hòa thượng từ đâu đến!
Sử Vạn Hào quát lạnh một tiếng, hắn chưa từng thấy Diên Vân, đương nhiên không biết lai lịch của Diên Vân. Chẳng qua, nhìn thấy Diên Vân và Tùy Qua thân thiết như vậy, đương nhiên cảm thấy không thoải mái.
Ai ngờ Sử Vạn Hào không nhận ra Diên Vân, nhưng Điền Đồng vaf Đổng Kim Minh lại biết, tiểu hòa thượng này có lai lịch không đơn giản, là tam tuyệt truyền nhân thiện võ y của Thiếu Lâm tự, nghiễm nhiên chính là ứng viên trụ trì tương lai của Thiếu Lâm tự. Người như vậy, đương nhiên không thể đắc tội, dù sao hiện tại uy danh của Thiếu Lâm tự cũng lên như diều gặp gió, đắc tội với trụ trì tương lai, đúng là không khôn ngoan.
Cho nên, Đổng Kim Minh và Điền Đồng vội vàng đứng dậy, hành lễ chào hỏi Diên Vân.
Triệu Tam gia nghe nói lai lịch của Diên Vân, cũng tiến lên vấn an.
Thấy thái độ của Đổng Kim Minh và Điền Đồng nhiệt tình khác thường, Sử Vạn Hào mới biết mình vụng về, vô tình đắc tội với một vị "đại nhân vật". Nhưng, nghĩ đến sắp sửa có thể nắm được phương thuốc thánh dược, Sử Vạn Hào lại lập tức hưng phấn, chỉ cần lấy được phương thuốc, có tiền, có thuốc, chắc chắn có thể đại phát tài, thậm chí còn có thể đưa tu vi tiến thêm một bậc, đạt tới Tiên Thiên bí cảnh trong truyền thuyết.
- Nếu song phương không cách nào giải hòa, vậy chỉ có lôi đài quyết sinh tử!
Đổng Kim Minh nói với Tùy Qua và Sử Vạn Hào:
- Hai vị còn gì muốn nói không?
- Hùng ca, lấy binh khí của tôi ra đây!
Tùy Qua nói với Sơn Hùng.
- Tiếp lấy!
Sơn Hùng lớn tiếng nói, ném Cuốc chấn linh đang khiêng trên vai cho Tùy Qua.
Tùy Qua đưa tay lên, cực kỳ nhẹ nhàng cầm lấy cái cuốc trong tay, sau đó vác lên đầu vai.
Sử Vạn Hào, Điền Đồng và Đổng Kim Minh không khỏi kinh ngạc. Lúc trước Sơn Hùng khiêng một cái cuốc ngọc bích, ba người bọn họ đương nhiên đều nhìn thấy, chẳng qua ngại thân phận, ba người cũng không chủ động hỏi thăm. Lúc này mới biết được, thì ra cái cuốc này chính là "binh khí" của Tùy Qua. Người tập võ lấy binh khí tỷ võ, vốn là chuyện vô cùng bình thường, dù sao công phu luyện đến chỗ cao minh, trong tay có binh khí hay không cũng vậy, cũng không tồn tại cái gọi là công bằng. Chẳng qua, lấy cái cuốc làm vũ khí, thật sự có chút thú vị.
Sử Vạn Hào đầu tiên là sửng sốt, sau đó khinh thường cười lạnh. Saqu khi quyền pháp tu vi của hắn đạt đến loại cảnh giới này, căn bản không e ngại đối phương có binh khí hay không. Huống chi, chỉ là một cái cuốc, hơn nữa còn dùng ngọc thạch chế tạo, có hoa không quả, có thể có bao nhiêu khả năng?
Trong đôi mắt Diên Vân lại tuôn ra vẻ hưng phấn, tựa hồ rất có hứng thú với cái cuốc trên vai Tùy Qua.
Ác ác! ~
Mấy tiếng gà gáy lanh lảnh vang lên, lại có người đem một con gà trống đỏ thẫm mang lên.
Chém đầu gà!
Đây chính là quyết đấu sinh tử.
Đánh lôi đài, song phương nhẹ thì gãy tay cụt chân, nặng thì chết.
Chuyện chém đầu gà, vốn là dựa theo tư cách giang hồ, có lẽ do Điền Đồng làm. Nhưng hiện tại Diên Vân hòa thượng ở đây, tình huống không giống với lúc trước, mặc dù hắn còn trẻ tuổi, nhưng lại đại biểu cho Thiếu Lâm tự, cho nên Điền Đồng không thể không nể mặt Diên Vân.
Diên Vân nhìn thấy một đại hán ôm theo một con gà trống, cung kính đưa đến trước mặt hắn, cũng không từ chối, nói:
- A di đà Phật! Ngã phật từ bi, không sát sinh... chỉ siêu độ!
Cũng không thấy Diên Vân có động tác gì, con gà trống đỏ thẫm trong tay đại hán đột nhiên đã đến tay Diên Vân, cánh gà được giải thoát, đương nhiên vỗ cánh muốn trốn, nhưng Diên Vân biến chỉ thành đao, đột nhiên lăng không vung lên.
Vù!
Thanh âm đầu ngón tay phá không vang lên, đầu gà đỏ thẫm đã mang theo huyết vụ bay lên giữa không trung.
Con gà mất đầu, vẫn bay vút lên không, lảo đảo quay cuồng chỗ vách núi bên cạnh.
Nhưng lúc này, ánh mắt của mọi người cũng rơi vào Tùy Qua cùng Sử Vạn Hào trên người, chốc lát cũng không nguyện rời đi.
- A!
Sử Vạn Hào hô quát một tiếng, thanh âm như lôi minh, cả người giống như con vượn từ khe núi nhảy xuống, vừa lướt đã bảy tám thước, nhanh như tia chớp đến trước mặt Tùy Qua, cánh tay dài giống như roi thép, đánh về phía lồng ngực Tùy Qua.
Khi Sử Vạn Hào lướt tới, thân thể phá vỡ không khí, giống như xe con lao vút trên đường cao tốc, kéo theo khí lãng và kình phong, thổi bay y phục của những người đứng xung quanh lên cao.
Ba!
Tay tiên từ trên không đánh xuống, ngay cả không khí cũng nổ tung, giống như tiếng săm lốp bạo liệt.
← Ch. 0113 | Ch. 0115 → |