← Ch.0132 | Ch.0134 → |
Ai biết sau một lát Tùy Qua chợt phát hiện mình chưa chết, ly kỳ hơn chính là chân khí trong thân thể như tìm được con đường mới, bắt đầu vòng đi vòng lại tuần hoàn.
Tùy Qua hơi thúc giục chân khí, nhất thời phát hiện chân khí trong người đã hình thành đại tuần hoàn, chân khí trải rộng toàn thân, cho dù hắn không thúc giục cũng tự nhiên vận chuyển – đây chính là tiến vào Luyện Khí hậu kỳ, đả thông kỳ kinh bát mạch hai mạch nhâm đốc mới đạt tới!
Điều này sao có thể!
Dựa theo phỏng đoán của Tùy Qua, nếu không có linh dược khác muốn đánh thông kỳ kinh bát mạch ít nhất còn cần nửa năm thời gian, không nghĩ tới lần này làm xằng làm bậy lại có thể đả thông kỳ kinh bát mạch.
Quả nhiên trời không tuyệt đường người!
Lúc này tu vi Tùy Qua tăng lên gấp mười lần.
Hắn đã có tin tưởng đánh thông kinh mạch cho Đường Vũ Khê, giúp nàng rót sinh cơ tục mệnh.
Nghĩ tới đây, hai tay hắn áp lên lưng nàng, chân khí rót vào, thế như chẻ tre đem kinh mạch tắc nghẽn đánh thông, dùng chân khí bảo vệ tâm mạch của nàng, mạnh mẽ truyền vào sinh cơ.
- Ân...
Rốt cục trong miệng Đường Vũ Khê phát ra thanh âm.
Trong lòng Tùy Qua vui vẻ, vội vàng truyền thêm chân khí, điều tức thân thể cho nàng.
Nhâm đốc thông thì kinh mạch thông.
Cũng không biết qua bao lâu, Tùy Qua chợt nghe Đường Vũ Khê nói:
- Em đang ở nơi nào...quần áo của em đâu!
Tùy Qua thở mạnh một hơi, rút tay về vui mừng cười nói:
- Quần áo của em bị xé rồi. Nhưng anh cũng không mặc quần áo, cho nên không ai bị thiệt thòi.
Đường Vũ Khê không rõ chuyện gì xảy ra, ngạc nhiên nói:
- Sao lại thế này, em nhớ rõ hình như mình không được...sao chỉ chớp mắt lại về phòng...vì sao có nhiều máu như vậy? Anh đã làm gì?
Lúc này Đường Vũ Khê mới nhìn thấy máu trên người mình cùng trên giường.
- Yên tâm đi, đều là máu của anh.
Tùy Qua cười khổ nói, tỏ rõ mình không có làm gì.
- Máu của anh? Đều là của anh?
Ánh mắt Đường Vũ Khê chợt mông lung. Tuy rằng Tùy Qua không nói gì, nhưng nàng đoán được nàng có thể tỉnh lại Tùy Qua nhất định đã cố gắng hết sức, thậm chí không tiếc làm thương tổn thân thể của chính mình.
- Không có việc gì, một lần hiến máu cũng không chỉ có bao nhiêu thôi.
Tùy Qua không cho là đúng nói:
- Đúng rồi, Trác Hoa tặng nhiều nấm hoang lại đây, nếu em cảm thấy lo lắng thì em mua con gà cùng nấu nấm đi, bổ chút thân thể là được. Anh thật lo lắng chính là, lát nữa người phục vụ đến đổi sàng đan. Em nói nàng sẽ nghĩ gì đây?
- Tùy Qua, anh thật đáng ghét!
Đường Vũ Khê vừa khóc vừa cười mắng, trong lòng lại cảm động đến rối tinh rối mù.
Sáng sớm hôm sau, trời vừa sáng, thiên địa một mảnh tĩnh lặng.
Nhìn Đường Vũ Khê đang ngủ say trong tay mình, Tùy Qua cảm thấy trong lòng kiên định dị thường.
Vì an bình giờ khắc này, cố gắng cùng mạo hiểm đều là đáng giá.
Tùy Qua ngây người nhìn một lúc, Đường Vũ Khê chợt tỉnh lại.
- Đồ ngốc, anh ngây người nhìn em như vậy làm chi?
Đường Vũ Khê hỏi.
"Qua hề hề", đây là câu phương ngôn mà nàng học được khi đến Thục Xuyên.
- Em biết rõ nguyên nhân còn muốn anh nói ra, thật sự là già mồm cãi láo.
Tùy Qua cười nói:
- Được rồi, anh nói. Nguyên nhân bởi vì Đường tỷ của anh nhìn thật đẹp, cho nên xem mãi không chán, ngàn xem không phiền, được rồi đi?
- Hừ, ba hoa.
Đường Vũ Khê hừ một tiếng, sau đó nói:
- Hôm nay chúng ta đi đâu chơi đây? Anh vất vả như vậy kéo em về từ quỷ môn quan, em cũng không thể lãng phí thời gian quý giá này đi.
- Hôm nay không đi đâu cả, chúng ta đợi lát nữa quay về Đông Giang.
Tùy Qua đáp.
- Trở về, vì sao vậy?
Đường Vũ Khê khẽ nhíu mày, tựa hồ không hài lòng quyết định của Tùy Qua.
- Nha đầu ngốc, không cần bài xích như vậy được không.
Tùy Qua giải thích:
- Tuy rằng anh đã nói qua, làm bạn trai chuyên trách của em, kiêm chức bác sĩ, nhưng cho dù là kiêm chức, cũng nên tận tâm tận lực đúng không. Hiện tại rốt cục có cơ hội chữa khỏi bệnh của em, chẳng lẽ em muốn anh buông tha hay sao?
- Chữa khỏi?
Đường Vũ Khê nói:
- Anh nói là thật sao? Anh cũng biết em không muốn trải qua thêm một lần tuyệt vọng.
- Anh đã lừa gạt em hồi nào.
Tùy Qua đáp:
- Cho nên nhanh chóng chuẩn bị một chút đi, lần này chúng ta phải toàn lực ứng phó!
- Được rồi, em sẽ tiếp tục nghe theo anh một lần, dù sao mạng của em là do anh nhặt về tới.
Đường Vũ Khê thuận theo quyết định của Tùy Qua. Vốn nàng đã tuyển định nơi này là nơi cuối cùng của mình, nhưng thấy Tùy Qua chấp nhất muốn cứu nàng, tự nhiên không đành lòng làm cho hắn khó xử thất vọng.
Sau khi rời giường thu thập, Trác Hoa cùng cha nàng đến khách sạn, đưa ngọc thạch đến.
Ánh mắt hai cha con không tệ, lựa được ngọc thạch tràn đầy linh khí, hoàn toàn có thể đạt được công dụng.
Tùy Qua vốn định trả thù lao cho Trác Hoa, nhưng cô bé khăng khăng không nhận, Tùy Qua đành phải bỏ qua, sau đó cáo biệt hai cha con cô bé. Theo sau hắn tìm một chậu hoa nhỏ, đem một ít linh chi trồng vào, dùng linh khí ngọc thạch tiến hành dưỡng dục. Loại chuyện này Tùy Qua ngựa quen đường cũ, tự nhiên không khả năng xảy ra sai lầm.
Chuẩn bị thỏa đáng, hai người đi tới bãi cỏ sau khách sạn.
Sáng sớm hắn đã liên hệ với Đường Vân, dặn hắn liên hệ tìm một chiếc máy bay trực thăng đến đón Đường Vũ Khê quay về Đông Giang.
Không phải có ý muốn phô trương, chỉ là thời gian thật bức bách, không thể chậm trễ giây phút nào.
Sau khi trở lại Đông Giang, Tùy Qua cần đem toàn lực đào tạo ra Ngũ Hành Bổ Thiên Chi, không thể xảy ra chút lầm lỗi.
Nhìn thấy thời gian đã đến, Tùy Qua trả phòng, cùng Đường Vũ Khê đi ra cạnh bãi cỏ, chờ máy bay trực thăng hạ cánh.
Đúng lúc này một xe Hummer màu đen chạy vào bãi cỏ, sau đó dừng ngay trung ương. Theo sau một thương nhân béo phì kéo một cô gái gầy gò đi xuống xe.
Lúc này vẫn còn là sáng sớm, ven đường có thật nhiều chỗ đỗ xe nhưng thương nhân béo phì kia vì khoe khoang nên đem xe dừng ngay nơi này.
Tùy Qua thấy thế đành tiến lên nói:
- Tiên sinh, phiền ông dời xe qua ven đường được không?
- Sao vậy, anh là nhân viên phục vụ khách sạn?
Thương nhân kia khinh thường nói:
- Đừng quản chuyện của lão tử! Đây là tiền thưởng, cút nhanh lên!
Nói xong hắn lấy hai mươi đồng ném xuống chân Tùy Qua.
- Xe của ông đỗ ngay giữa bãi cỏ, một lát nữa trực thăng sẽ không thể hạ cánh.
Tùy Qua nhẫn nại nói, dù sao ở trước mặt Đường Vũ Khê hắn cần phải bảo trì chút phong độ.
- Máy bay trực thăng? Con mẹ nó mày chưa tỉnh ngủ sao? Còn nói cái gì máy bay trực thăng?
Thương nhân cười nói:
- Buổi tối đừng cắn thuốc nhiều quá đi – rác rưởi!
- Cưng ơi, cần gì tức giận với tiểu nhân vật đây.
Người đàn bà gầy gò uốn éo thân hình như rắn nước nói, sau đó mắng Tùy Qua:
- Tên ngu ngốc, thấy rõ ràng, đây là xe Hummer, ngoài trăm vạn đâu. Loại người tầng dưới chót như anh, phấn đấu cả đời cũng không mua nổi một bánh xe! Cách nó xa một chút...
Người đàn ba còn chưa mắng xong trên mặt đã trúng một bạt tai.
*****
Người đánh chính là Đường Vũ Khê, một tát tuy không có nhiều lực, nhưng vẫn đánh người đàn bà kia ngây người.
Đường Vũ Khê mắng:
- Tiện nhân, cô dám mắng nam nhân của tôi, muốn chết sao!
Người đàn bà là một kẻ chanh chua, thường xuyên chửi đổng đánh nhau, lúc này bị tát bại tai tự nhiên muốn trả thù, nhưng khiếp sợ khí chất cùng khí thế của Đường Vũ Khê, nhất thời không dám nhào lên. Đương nhiên, may mắn cô ta không nhào tới, bằng không chỉ một cước của Tùy Qua đã đủ sức đem cô ta đá bay.
Tên thương nhân nhìn thấy bạn gái bị đánh, vốn là khó chịu, nhưng khi nhìn thấy mỹ mạo của Đường Vũ Khê, nhất thời nói:
- Vị tiểu thư này, có câu nói đánh nhau xong mới thành bạn bè, bỉ nhân là Đông Phương Lộ Kiều tập đoàn...
- Nàng không có hứng thú nhận thức ông.
Tùy Qua lạnh lùng nói, tinh lực của Đường Vũ Khê thật có hạn, hắn không cho phép những kẻ nhàm chán đi lãng phí tinh lực của nàng:
- Nếu thức thời nhanh chóng lái xe của ông lăn xa một chút!
- Tên côn đồ không giáo dưỡng...
Tên thương nhân đang định mắng, Tùy Qua vung một cái tát, trực tiếp đánh hắn sùi bọt mép, ngã trên mặt đất, xem ra không thể thanh tỉnh.
- Mày...mày...tên côn đồ đáng giận, mày dám đánh hắn, hắn thật ra...
- Còn tiếp tục vô nghĩa, lão tử đánh cả cô!
Tùy Qua hung hăng nói, nếu đối phương cho hắn là lưu manh, vậy dứt khoát làm lưu manh một lần. Dù sao đối với những người như vậy, mình càng dữ dằn bọn hắn càng yếu đuối.
Quả nhiên người đàn bà thấy đối phương hung hãn nhất thời liền ngừng lại. Đương nhiên, trong lòng nàng đang suy nghĩ chờ hai người đi xa, sẽ lập tức báo cảnh, cho công an cảnh khu đi thu thập hai kẻ rác rưởi này.
Nhưng Tùy Qua cùng Đường Vũ Khê cũng không đi xa, Tùy Qua đi tới cạnh chiếc Hummer, tự nhủ:
- Bảo ông dừng ven đường không dừng phải không? Tôi giúp ông dừng xe miễn phí!
Nói xong một cước đá vào cửa xe.
Giống như có một cây chùy lớn ngàn cân đập tới.
Nhất thời cửa xe lập tức biến thành bốn năm mảnh, trở thành đống sắt.
Người đàn bà chứng kiến trạng huống kia, sợ tới mức trợn mắt há hốc mồm, làm sao còn nghĩ tới báo cảnh.
Phanh! Phanh! Phanh! Phanh!
Tùy Qua liên tục đá ra vài cước, chân khí phát ra, chiếc Hummer còn mới nhất thời biến thành một đống sắt vụn.
Thương nhân kia vừa lúc tỉnh lại, chứng kiến một cước cuối cùng của Tùy Qua đem xe Hummer đá hỏng hoàn toàn, nhất thời vừa sợ vừa giận, trực tiếp ngất đi. Xe này hắn vay tiền mới mua được ah! Mặc dù hắn là quản lý trong công ty, nhưng không phải chủ tịch, không phải đại đương gia, con mẹ nó thật oan uổng!
Xoạch! Xoạch! Xoạch!
Lúc này trên bầu trời quả nhiên có một chiếc máy bay trực thăng đang bay tới, càng lúc càng gần, thật sự định hạ cánh nơi này.
Sau một lát trực thăng vững vàng đáp xuống bãi cỏ.
Tùy Qua mang theo Đường Vũ Khê đi tới.
Từ trên trực thăng có một vị thượng úy quan quân nhảy xuống, nhìn hai người hành lễ, sau đó mời họ đi lên.
Người đàn bà nhìn thấy một màn này, hoàn toàn trợn tròn mắt, nàng biết người như vậy mình không thể trêu vào, mà nam nhân của nàng cũng không thể chọc tới!
Khi thương nhân tỉnh lại, vừa lúc nhìn thấy trực thăng cất cánh, lúc này hắn không tức giận bất tỉnh mà là hung hăng tát lên mặt người đàn bà, trực tiếp đánh ra dấu ngón tay đỏ tươi.
- Anh...anh...sao lại đánh em!
Người đàn bà ủy khuất nói, nhưng người này là kim chúa của nàng, là nhà ở xa hoa, trang phục nổi tiếng, là nguồn cung cấp túi xách, nàng đương nhiên không dám đánh trả, nàng không có can đảm đánh mất những đồ vật kia.
- Lão tử không thể tìm bọn họ trút giận, cũng chỉ phải tìm cô trút giận!
Thương nhân hầm hầm nói:
- Mẹ nó, đưa bên kia mặt đây, để lão tử tát hai bạt tai! Mẹ nó, cho mày đánh lão tử...đập xe của tao...ta đánh chết mày!
Người đàn bà nhẫn nhục chịu đựng.
Nếu đã lựa chọn tiền, thì cũng không thể sợ bị đau.
Biệt thự Hứa Hành Sơn.
Mấy giờ trước Tùy Qua cùng Đường Vũ Khê quay về tới Đông Giang.
Tùy Qua dùng chân khí điều dưỡng thân thể cho nàng, tu vi của hắn tăng lên diện rộng, dùng chân khí điều dưỡng cho Đường Vũ Khê cũng dễ hơn trước rất nhiều. Nhưng tình huống của nàng cũng không lạc quan, tuy rằng được hắn kéo lại từ quỷ môn quan, nhưng cơ năng thân thể đã suy yếu tới cực hạn, nhiều nhất chỉ còn sống được mười ngày. Cho nên Tùy Qua vội vàng quay về Đông Giang, vì muốn tranh thủ nhiều thời gian chế tạo linh dược.
Trong phòng khách, ngoại trừ Tùy Qua, Đường Vũ Khê cùng Hứa Hành Sơn, còn có Đường Vân cùng Hứa Nhan Hâm.
Bởi vì Tùy Qua dẫn Đường Vũ Khê trở về, Đường Vân cũng thay đổi thái độ với hắn không ít. Mà Hứa Nhan Hâm dù chỉ nhẹ nhàng khen ngợi hắn vài câu, cũng làm trong lòng Tùy Qua đồng học thật thoải mái.
Dặn dò Đường Vũ Khê phải chú ý một ít công việc, Tùy Qua lập tức chạy tới căn cứ thực vật.
Đi vào nhà ấm, tiểu ngân trùng lập tức bắn ra, hết sức lấy lòng, bộ dạng nịnh nọt.
Ảnh Phong cũng xuất hiện trước mặt Tùy Qua, nhưng nó không có bổn sự nịnh nọt như tiểu ngân trùng, chỉ lơ lửng trước mặt Tùy Qua, sau đó bay một vòng trên không trung, lại bay đi.
Tùy Qua nhìn theo Ảnh Phong, chỉ thấy trên kệ trong nhà ấm xuất hiện tổ ong thật lớn, chừng chậu rửa mặt, hơn nữa thỉnh thoảng còn có ong mật hoang dại bay ra.
Độc ảnh phong muốn làm gì?
Tùy Qua có chút khó hiểu, chẳng lẽ nó muốn xây dựng "quân đội" hay sao?
Nhưng những ong mật hoang dại chỉ cỡ ong mật bình thường, xem ra ngoại trừ nhưỡng mật cũng không có tác dụng gì khác. Thật không biết Ảnh Phong đưa chúng đến nơi này là vì sao.
Nhưng nếu có thể dùng phấn hoa linh thảo ủ mật, vẫn có chút tác dụng.
Trong Thần Nông tiên thảo quyết có đề cập qua, linh thảo đều là bảo bối, phấn hoa có thể làm thuốc. Nhưng rốt cục có chỗ lợi gì, phải đợi Tùy Qua lấy được mật mới có thể quyết định.
Trước mắt Tùy Qua không thời gian suy nghĩ vấn đề này.
Hắn đem gốc Xa Mã Chi bị lai giống cẩn thận trồng vào giữa linh điền.
Nhìn thấy gốc Xa Mã Chi, tiểu ngân trùng lập tức hưng phấn, giống như bắt đầu thèm ăn.
Tùy Qua thấy thế vội vàng nói:
- Tiểu ngân trùng, Xa Mã Chi này ta cần dùng làm thuốc, ngươi chỉ có thể trông giữ, tuyệt đối không được ăn vụng. Nếu không ta sẽ đem ngươi biến thành con giun khô!
Tiểu ngân trùng nghe Tùy Qua nói vậy hoảng sợ rụt đầu. Mặc dù tiểu gia hỏa này là ăn hàng, nhưng không được Tùy Qua cho phép nó không dám đánh chủ ý với Xa Mã Chi. Huống hồ nó cũng không ngu ngốc, biết Tùy Qua sẽ rất nhanh đào tạo ra thật nhiều Xa Mã Chi, đến lúc đó nó tự nhiên có thể ăn thoải mái, cần gì phải gấp trong nhất thời.
Tùy Qua đem gốc Xa Mã Chi trồng vào linh điền, lập tức thúc giục Bát Hoang Vân Vũ đại trận, trước tiên dùng linh khí hình thành vân vũ tẩy lễ, làm sạch tạp chất trong Xa Mã Chi, theo sau bắt đầu dùng Cửu Diệp Huyền Châm Tùng thi triển Ất Mộc Thần Châm kích thích linh tính của Xa Mã Chi.
Bởi vì chân khí của Tùy Qua đến từ chính nguyên khí của thảo mộc, hơn nữa còn là mộc hệ vô cùng tinh thuần, cho nên tu vi chân khí của hắn mỗi lần thêm cường đại thì uy lực Ất Mộc Thần Châm sẽ càng thêm đề cao.
← Ch. 0132 | Ch. 0134 → |