Vay nóng Homecredit

Truyện:Y Tiên Thiểu - Chương 0141

Y Tiên Thiểu
Trọn bộ 1258 chương
Chương 0141: Nước rất sâu
0.00
(0 votes)


Chương (1-1258)

Siêu sale Lazada


Dù sao hắn đã mười phần nắm chắc có thể làm vị lão hiệu trưởng hùng tâm không dứt kia đi vào khuôn khổ.

- Anh thật sự tâm đen, lại mở miệng đòi một phần ba tài sản của người ta.

Đường Vũ Khê nói, nàng đứng không xa nên nghe được lời nói chuyện của ba người.

- Nếu không nể tình hắn còn là một người, chỉ sợ không chỉ là một phần ba thôi. Hạnh phúc vô giá, không trả giá đắt muốn lấy được hạnh phúc, không phải là chuyện dễ dàng.

Tùy Qua nói:

- Huống hồ anh thu chẩn kim không vì mình, xem như thay hắn làm việc thiện đi. Anh nghĩ em nhớ mục tiêu của anh, anh chưa từng buông tha đâu.

- Nghe anh nói vậy thì em an tâm.

Đường Vũ Khê nói:

- Thật lo lắng tài sản sẽ làm cho anh bị lạc chính mình.

- Em có thể làm anh bị lạc, nhưng tài sản không thể.

- A...

Trời chiều chói lọi, thân ảnh hai người dung hợp vào bãi cát, nước sông cùng ánh nắng chiều, giống như một bức họa cuộn tròn.

Buổi tối khi Tùy Qua quay về nơi ở, phát hiện trước cửa đỗ một chiếc xe.

Cửa kính xe nửa mở, bên trong xe có ánh lửa chợt lóe, có người đang hút thuốc.

Tùy Qua đi về phía cửa.

Cửa xe mở ra, một người đem tàn thuốc bắn rơi xuống mặt cỏ, từ trong xe đi ra.

Người kia không ngờ là Dương Sâm.

Tình địch, bại tướng dưới tay hắn.

Làm người thắng lợi, Tùy Qua rất thích ý đứng trước mặt Dương Sâm.

Diễu võ giương oai, là đàn ông đều thích làm chuyện này.

- Chúng ta có thể nói chuyện một chút không?

Dương Sâm nhìn Tùy Qua nói.

- Đương nhiên có thể.

Tùy Qua đáp:

- Nhưng mời anh trực tiếp một chút, miễn cho lãng phí thời gian lẫn nhau, đúng không?

- Không chiếm bao nhiêu thời gian.

Dương Sâm nói:

- Hai trăm triệu! Anh rời khỏi Vũ Khê.

- Anh quả nhiên thật trực tiếp.

Tùy Qua đáp:

- Nhưng tôi sẽ không đáp ứng.

- Ngại tiền ít?

- Không phải.

Tùy Qua nói:

- Hai trăm triệu muốn tôi rời khỏi một cô gái, giá cả này đã thật cao.

- Vậy anh muốn cái gì?

Dương Sâm hỏi.

- Đường Vũ Khê thật sự giá trị hai trăm triệu sao?

Tùy Qua hỏi:

- Mục đích của anh là vì Đường gia đi.

- Đương nhiên.

Dương Sâm cũng không tránh né vấn đề này:

- Có Đường gia ủng hộ, chẳng khác nào có thị trường quân đội. Thị trường này rất lớn, cho nên tôi không để ý dùng hai trăm triệu thu mua anh.

- Ân, hiểu được.

Tùy Qua nói:

- Nhưng tôi vẫn không thể đáp ứng anh.

- Tôi biết anh có một nhà xưởng dược nhỏ, có chút tiềm lực phát triển, nhưng ở trong mắt tôi nó không tính là gì.

Dương Sâm nói:

- Thị trường ngành sản xuất y dược đích xác rất lớn, rất rộng, nhưng người không hiểu quy củ giống như anh mạo muội tiến vào, sớm hay muộn sẽ bị lật thuyền.

- Không sao, không hiểu quy củ, có thể chế định quy củ thôi.

Tùy Qua thản nhiên nói.

- Xem ra là anh không biết chữ chết viết như thế nào!

Dương Sâm cười lạnh nói:

- Xem ra tôi cũng không cần lãng phí hai trăm triệu kia. Không cần qua bao lâu, anh sẽ hai bàn tay trắng, khi đó chỉ sợ cho anh hai trăm vạn, hai mươi vạn anh đều cũng cảm kích tôi.

- Loại tình huống như lời anh nói chỉ sợ là sẽ không thành hiện thực.

Tùy Qua không cho là đúng nói.

- Mỏi mắt mong chờ đi.

Dương Sâm nói, xoay người kéo cửa xe:

- Ngành sản xuất y dược, bên trong nước rất sâu! Để ý đừng chết đuối.

Nói xong Dương Sâm lái xe nhanh chóng đi xa, biến mất trong màn đêm.

Ngành sản xuất y dược, nước rất sâu?

Rốt cục sâu bao nhiêu đây?

Tùy Qua nhớ rõ lời này hình như Phùng Thiên Minh có nói qua. Hiện tại, lời của Dương Sâm cũng giống như vậy.

Một là lưu manh thường xen lẫn trong chức nghiệp sản xuất y dược, một là thái tử gia Dương thị gia tộc. Hai người đều nói lời giống nhau, nói rõ lời này thật sự không chỉ là vô căn cứ.

Tùy Qua tiếp nhận công ty dược nghiệp Hoa Sinh, sau đó đẩy ra Đế Ngọc Cao chính là vì "thử nước".

Nhưng lần này còn chưa thử được nước bao sâu, đã đem thủy quỷ đưa tới.

Sử Vạn Hào, Lục Hổ bị Tùy Qua xử lý chính là một trong số đó. Tựa hồ khối y dược này thật là thịt Đường Tăng, ai cũng muốn cắn một ngụm. Nhưng rốt cục nước bao sâu đây? Cho tới bây giờ Tùy Qua còn chưa nhận được đáp án.

Tựa hồ Dương Sâm lờ mờ biết được một chút tin tức, nhưng hắn sẽ không nói với Tùy Qua.

Cho dù việc này làm Tùy Qua có chút khó hiểu, nhưng rất nhanh hắn cũng không thèm để ý. Ngày mai là ngày "đỡ đẻ" cho Xa Mã Chi, hắn không muốn đem tâm tư đặt vào địa phương khác. Mặt khác Tùy Qua tính toán ngài mai đưa Đường Vũ Khê đến nhà ấm, nói cho nàng biết bí mật của mình. Dù sao Đường Vũ Khê vì hắn đã cùng người nhà "tan vỡ", nếu Tùy Qua gạt nàng, không khỏi có chút lòng dạ hẹp hòi.

Sau khi trở về phòng, Tùy Qua rất nhanh đã đi vào trạng thái tĩnh tâm điều tức, toàn lực chuẩn bị cho công việc ngày mai.

Bóng đêm càng lúc càng nùng.

Lúc này đã là đêm khuya, mặc dù là nội thành cũng đã yên tĩnh trở lại, thật nhiều người đã sớm đi vào giấc ngủ.

Bên trong một căn hộ xa hoa, Trữ Bội mặc áo ngủ tơ tằm đã ngủ say. Váy ngủ của nàng đều là tơ tằm, bởi vì nàng cần dùng đủ biện pháp kích thích giác quan người đàn ông bên cạnh mới có thể giúp cho hắn khởi lên hùng phong của đàn ông.

Vốn hôm nay là ngày kỷ niệm của nàng cùng Dương Chấn Thanh, muốn cho hắn một nỗi vui mừng kích thích, ai biết hai người hứng trí bừng bừng mang theo viên thuốc cùng mũ đi ra bờ sông thể nghiệm xe chấn, nhưng suýt nữa đem ba hồn bảy vía của Dương Chấn Thanh chấn xuất khỏi thân thể. Cũng may mạng của Dương Chấn Thanh còn chưa tới tuyệt lộ, gặp được một Đông y y thuật cao siêu, nhờ vậy mới biến nguy thành an. Nhưng đã xảy ra chuyện như vậy, Trữ Bội tự nhiên không có khả năng tiếp tục chơi trò thể nghiệm gì mới với Dương Chấn Thanh.

Nhưng ngay lúc nàng ngủ được mơ mơ màng màng, phần eo lại bị vật gì cứng rắn đội lên, hơn nữa một đôi tay quen thuộc bắt đầu không thành thật vuốt trên người nàng.

Trữ Bội theo bản năng hừ nhẹ hai tiếng, động tác đôi tay kia càng lúc càng lớn.

Hạn hán đã lâu gặp cam lồ đương nhiên làm nhiệt tình bị điều động, nàng đang định mạnh mẽ phối hợp, đột nhiên cả kinh, sau đó "ba" một tiếng bật đèn bàn, đẩy bàn tay của Dương Chấn Thanh, mắng:

- Dương Chấn Thanh, ông có phải không muốn sống chăng! Đúng vậy, bà cô thật sự đang ở tuổi thọ như lang như hổ, đích xác cũng muốn thân mật cá nước với ông, nhưng bà cô cũng không muốn ông liều mạng! Buổi chiều thật vất vả ông mới nhặt về một mạng, lúc này còn tiếp tục uống thuốc trợ hứng, ông thật sự là tinh trùng lên não hay sao!

- Còn nữa, bà cô gả cho ông cũng không nghĩ muốn ông chết sớm một chút để thừa kế di sản của ông. Nếu không phải tôi bị tên khốn kiếp Vương Phong lừa gạt, cảm thấy lão nam nhân như ông đáng tin cậy hơn một chút, tôi sao chịu gả cho ông! Cho nên, ông bình tĩnh một chút cho tôi, tôi còn chưa muốn phải vì ông thủ tiết!

Dương Chấn Thanh bị cô vợ trẻ chỉ vào mũi hung hăng mắng một trận, có chút uất ức nói:

- Tôi không có uống mấy thứ kia, tôi cũng không muốn chết sớm như vậy, còn có tiền đồ thật tốt chờ tôi đâu. Huống chi nếu tôi chết sớm, em lấy tiền của tôi đi bao nuôi tiểu bạch kiểm, tôi không phải chết uất ức lắm hay sao.

*****

- Ông không uống thuốc?

- Thật không có.

Dương Chấn Thanh son sắt thề thốt.

- Thúi lắm!

Trữ Bội mắng:

- Lão già chán sống kia, ông có bao nhiêu kỹ năng, có bao nhiêu cân lượng bà cô sao không biết. Nếu ông không uống thuốc, một tuần có thể tới thăm tôi một lần tôi cũng đã đốt nhang thơm!

Lời này nói thật thô tục, nhưng có chút nam nhân chính là đồ đê tiện, nghe được lại hưởng thụ. Dương Chấn Thanh không thể nghi ngờ chính là nam nhân như vậy, bị Trữ Bội mắng nhiếc ngược lại cảm thấy cô vợ trẻ thật quan tâm chính mình, nhưng nghe nàng nói một tuần chỉ đến thăm một lần cũng cảm giác có chút căm tức, dù sao bất kỳ là nam nhân nào cũng không muốn thừa nhận loại chuyện này, dù là lão nam nhân cũng như thế.

- Cưng ơi, anh thật không có uống loại thuốc kia, anh có thể thề với trời!

Dương Chấn Thanh lời thề son sắt nói.

- Vậy tình huống hiện tại của anh giải thích thế nào?

Trữ Bội nói:

- Anh đừng nói với em loại chuyện ma quỷ như thanh xuân của anh nở lần thứ hai gì đó!

- Anh cũng muốn dậy thì thêm lần thứ hai đâu.

Dương Chấn Thanh thở dài:

- Khi trẻ tuổi khát vọng danh vọng cùng tiền tài, chờ khi có tiền tài cùng địa vị thì khát vọng trẻ tuổi. Nhắc tới anh phỏng chừng có quan hệ đến viên thuốc của vị tiểu tiên sinh kia!

- Viên thuốc của vị tiểu bác sĩ sao?

Trữ Bội nói:

- Thật sự linh nghiệm như vậy?

- Hơn phân nửa là như thế, bằng không giải thích tình huống hiện tại của anh như thế nào?

Dương Chấn Thanh nói:

- Hắn cho anh chút viên thuốc, anh đã tìm người phân tích qua thành phần, hoàn toàn là dùng thuốc Đông y bào chế, nhưng có chút thành phần thảo dược không biết là vật gì. Anh nghĩ nếu là thuốc Đông y, dù không có gì bổ ích nhưng cũng không tai hại, cho nên lúc tối đã uống. Ngủ tới giờ này, bỗng nhiên có cảm giác, cho nên nghĩ muốn thăm lãnh địa tư nhân của em một chút, còn bị em mắng cho cẩu huyết lâm đầu!

- Đáng đời cho anh!

Trữ Bội cười mắng:

- Như vậy xem ra viên thuốc của tiểu bác sĩ thật sự hiệu quả sao?

- Phỏng chừng hẳn là như vậy.

Dương Chấn Thanh nói:

- Nhắc tới thật kỳ quái, trước kia uống Uy ca chỉ có sức lực chỗ kia, hôm nay uống một phần tư viên thuốc của tiểu tử nọ lại cảm thấy toàn thân đều có sức lực.

- Lợi hại như vậy?

Trữ Bội nói:

- Để cho em sờ sờ xem?

- Sờ soạng, để cho anh thăm không?

Dương Chấn Thanh sắc tâm bất tử hỏi.

- Nếu như anh không muốn chết trên giường.

Trữ Bội hừ lạnh một tiếng:

- Chỉ cần thân thể anh điều dưỡng khỏe mạnh, còn sợ không có cơ hội sao.

- Đúng vậy, bây giờ anh thật sự hồ đồ.

Dương Chấn Thanh nói:

- Chỉ cần để tiểu tử kia điều dưỡng thân thể cho anh, sau này tiền đồ, sự nghiệp, nữ nhân, không phải cái gì cũng có sao...nhưng mà chẩn kim của tiểu tử kia cũng quá cao.

- Chỉ cần hắn không phải lang băm thì được rồi.

Trữ Bội nói:

- Chính anh ngẫm lại đi, anh tình nguyện mềm nhũn ôm tiền ngủ, hay hùng dũng oai vệ ôm em ngủ đây?

- Vậy thì cần gì nói, nhất định là ôm em ngủ tốt nhất.

Dương Chấn Thanh nói, cảm thấy lời của Trữ Bội thật có đạo lý. Tiền dùng làm chi, không phải để xài sao, chỉ cần thân thể khỏe mạnh còn sợ không kiếm được tiền.

- Vậy hãy mau quyết định đi, chết rồi, em quên lưu lại số điện thoại của tiểu bác sĩ!

Trữ Bội kinh hô.

- Em không phải hại chết người sao! Không sao, không có việc gì! Anh biết làm sao tìm hắn.

Dương Chấn Thanh vỗ trán nói:

- Hắn không phải học sinh Đông đại sao, chỉ cần anh tìm ra tư liệu hồ sơ học sinh, khẳng định sẽ tìm được hắn!

- Chỉ sợ không dễ dàng như vậy đâu.

Trữ Bội nói:

- Từ sau khi Đông đại khuếch trương, học sinh đã tăng thật nhiều, mỗi một năm đều trên vạn người, anh muốn tìm ra hắn chỉ sợ là không dễ dàng.

Dương Chấn Thanh buồn bực:

- Đúng là như vậy, nhưng thật không biện pháp nào, xem ra chỉ phải chậm rãi tra hồ sơ điện tử. Nhưng không muốn khuếch trương cũng không được, nếu không cuộc sống trình độ sao đề cao, phẩm chất cuộc sống hiệu trưởng như anh sao được bây giờ.

- Còn đề cao cái rắm, anh mau nhanh ngủ đi, ngày mai còn có hội nghị trọng yếu.

Trữ Bội nói.

- Vậy còn em?

- Em đương nhiên phải tìm hồ sơ tiểu tử đó cho anh ngay bây giờ đây.

Trữ Bội thở dài:

- Ai bảo bà cô là nữ nhân của anh đâu.

- Cưng ơi, em thật tốt.

Dương Chấn Thanh có chút cảm động nói.

- Ít cùng lão nương lời ngon tiếng ngọt.

Trữ Bội nói:

- Nhưng phải nói trước, một khi thân thể anh khỏe mạnh, chỗ kia cứng ngắc, không được cấp lực trên thân nữ nhân khác!

- Cưng ơi, em yên tâm, nếu anh cấp lực trên thân nữ nhân khác khiến cho anh vĩnh viễn đổi tên gọi Dương Vĩ đi!

- Chán ghét!

Trữ Bội mắng một tiếng, đi xuống giường mở máy tính bắt đầu tiến vào trung tâm số liệu của Đông đại.

Dương Chấn Thanh nhìn bóng dáng mặc áo ngủ phong tao của nàng, nhịn không được nuốt nước bọt, nhưng chuyện lúc hoàng hôn làm trong lòng hắn còn sợ hãi. Chết dưới hoa mẫu đơn tuy có ý nghĩa, nhưng nếu như không cần chết thì tốt nhất.

Vì thế Dương Chấn Thanh thở dài lật người, kẹp chặt hai chân đi ngủ.

Gối đầu một mình khó ngủ ah!

Sáng sớm, thành phố Đông Giang rốt cục nghênh đón đợt sương lạnh đầu tiên của mùa đông.

Trên mái ngói nóc nhà biệt thự có thể nhìn thấy một tầng tuyết trắng trong suốt hơi mỏng bao phủ.

Sáng sớm, Tùy Qua đi tới nhà Hứa Hành Sơn.

Lúc hắn đến nhà, Đường Vũ Khê còn nằm trên giường.

- Hôm nay trời đổ sương, sớm như vậy anh đã đến gọi người ta rời giường, có phải quá tàn nhẫn hay không chứ.

Đường Vũ Khê làm nũng nói. Nàng vẫn mặc một bộ áo ngủ vải bông kẻ sọc, thiếu vài phần gợi cảm, thêm vài phần đáng yêu.

- Anh vốn dự định đưa em đến một địa phương thú vị, xem một ít đồ vật rất thích thú, em đã không muốn rời giường, vậy thì không có biện pháp nào. Lần sau đi, lần sau anh tiếp tục mang em đi cũng được.

Tùy Qua nói, hiển nhiên cố ý treo khẩu vị của Đường Vũ Khê.

- Chán ghét, anh rõ ràng là treo khẩu vị của người ta thôi!

Đường Vũ Khê hừ một tiếng, lòng hiếu kỳ bị Tùy Qua kích phát đi ra, đành phải rời khỏi giường.

Lúc này Tùy Qua đồng học không hề có ý tứ né tránh, thưởng thức cảnh tượng mỹ nữ rời giường cũng là chuyện thích thú.

Khoảng hai mươi phút sau Đường Vũ Khê đã thu thập xong.

Bởi vì thân thể có chút suy yếu, nàng sợ lạnh, cho nên mặc một áo lông màu trắng, còn mang theo bao tay, toàn thân che phủ kín đáo, nhìn qua thật tròn trịa dễ thương.

Trước khi ra cửa Tùy Qua theo thường lệ kiểm tra trạng huống thân thể Đường Vũ Khê, lặng yên truyền chút chân khí, theo suy đoán của hắn nàng còn có thể chống đỡ được thêm một tuần.

Đường Vũ Khê cũng không ăn điểm tâm đã đi ra ngoài, bây giờ nàng đã suy yếu đến mức không ăn nổi cơm, mỗi ngày chỉ có thể uống một ít nước canh nhân sâm, ăn một ít Cố Nguyên Hoàn bổ sung nguyên khí. Cuộc sống như thế thật sự không ý nghĩa, nhưng nàng chưa từng oán hận qua, hiện tại mỗi ngày nàng đều tận lực làm cho mình vui vẻ.


Chiến Giới 4D
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-1258)