Vay nóng Tima

Truyện:Y Tiên Thiểu - Chương 0145

Y Tiên Thiểu
Trọn bộ 1258 chương
Chương 0145: Kịch vui trong phòng học
0.00
(0 votes)


Chương (1-1258)

Siêu sale Lazada


- Anh không có mẹ.

Tùy Qua thản nhiên nói, trong lòng có cảm giác như đau nhói. Hắn là một cô nhi bị cha mẹ vứt bỏ, hắn không biết vì sao mình bị bỏ rơi, nhưng hắn vĩnh viễn không tha thứ cho họ. Thậm chí nhiều khi hắn không hề nhớ tới sự hiện hữu của họ, trong tim của hắn chỉ có một người thân là lão địa chủ. A, hiện tại trong nhà có thêm một thân nhân – tiểu Hoa.

Nhớ tới em gái tiểu Hoa đơn thuần, Tùy Qua chợt cười cười.

- Thực xin lỗi, em không nên nói chuyện này.

Đường Vũ Khê ý thức được mình lỡ lời, áy náy nói.

- A, không có gì.

Tùy Qua nói:

- Anh đã thành thói quen họ không tồn tại rồi. Huống hồ vừa rồi em nói rất có đạo lý, tuy rằng anh không nhớ rõ cha mẹ anh đã làm gì, nhưng anh nhớ được chuyện ông nội đã làm cho anh. Anh vĩnh viễn đều nhớ rõ, ông vì kiếm tiền cho anh đến trường, vì cho anh có tiền cưới vợ, luôn mưa gió không thay đổi đi chợ, bán thuốc dán. Nhất là khi ông vác hòm thuốc, bóng lưng khập khiễng đi trên đường núi, anh vĩnh viễn đều nhớ rõ.

- Anh có một ông nội thật tốt!

Đường Vũ Khê có chút sầu não nói, thứ nhất là cảm động cho Tùy Qua, mặt khác nghĩ tới ông nội của nàng.

- Quên đi, đừng nói những chủ đề sầu não này.

Tùy Qua cười nói:

- Em đã đem cuộc sống vườn trường nói tốt đẹp như vậy, vậy cùng anh đi ôn tập đi. Dù sao trong phòng học vĩnh viễn không ngồi đầy, em có thể đi dự thính. Kỳ thật cuộc sống vườn trường của em phấn khích hơn anh đâu. Ít nhất anh thật sự nhớ kỹ.

- Nhớ kỹ chuyện gì?

Đường Vũ Khê vừa đi vừa hỏi.

- Chuyện em xem phim không tình tiết đó, ha ha...

- Tùy Qua, anh thật sự là chán ghét!

Tùy Qua đi học.

Đường Vũ Khê ngồi bên cạnh hắn, điều này làm cho hắn cảm giác đi học cũng là một chuyện thật vui vẻ.

Cho dù nội dung "nông nghiệp sinh thái học" hắn cũng chưa nghe vào được một chữ.

Buổi học mới trôi qua một nửa thời gian, một người đi vào phòng học, sau đó nhanh chóng đi lên bục giảng nói nhỏ vài câu với giảng dạy đang giảng bài. Vì thế giảng dạy kia nói:

- Các vị đồng học, Lưu chủ nhiệm có chuyện trọng yếu tuyên bố với mọi người, mời mọi người im lặng một chút.

Lưu chủ nhiệm? Chẳng lẽ là chủ nhiệm viện hệ nông học viện Lưu Trung Hải?

Tùy Qua nhất thời có một loại dự cảm vị Lưu chủ nhiệm kia chỉ sợ là hướng về hắn mà tới.

Đường Vũ Khê nhẹ nhàng cầm tay Tùy Qua, thấp giọng nói:

- Đừng nên vọng động.

Đường Vũ Khê có chút bận tâm, với tính cách của Tùy Qua, nếu vị Lưu "trư nhân" kia gây khó khăn cho hắn, chỉ sợ hắn sẽ lập tức trở mặt, đến lúc đó sẽ không dễ kết thúc.

Ai biết vị Lưu chủ nhiệm vừa lên bục giảng, mũi nhọn liền trực chỉ Tùy Qua:

- Các học sinh, thật xin lỗi quấy rầy thời gian lên lớp quý giá của mọi người. Nhưng tôi chỉ vì bất đắc dĩ, bởi vì có chút bạn học cái giá quá lớn, sau khi phạm vào sai lầm chẳng những không chủ động thừa nhận sai lầm với lão sư cùng lãnh đạo viện hệ, còn nhắm mắt làm ngơ với lời triệu kiến của lãnh đạo viện hệ. Nếu cái giá của hắn quá lớn, như vậy kẻ làm lãnh đạo như tôi đành hạ mình chủ động đi gặp hắn đi. Hơn nữa tôi cũng hi vọng thông qua sự tình hôm nay làm cho các vị bạn học ý thức được tầm quan trọng của kỷ luật nội quy trường học, càng phải ý thức được phải có tôn trọng đối với lão sư, đối với lãnh đạo! Tùy Qua đồng học, mời anh đứng dậy...

Bên trong phòng học tất cả ánh mắt đều rơi lên trên người "dã thảo ca" dũng mãnh.

Trong mắt các học sinh chuyên nghiệp khoa học thảo nghiệp, Dã Thảo ca là tồn tại thần bí, như thần long thấy đầu không thấy đuôi. Không thể tưởng được hôm nay có may mắn chứng kiến hắn xuất hiện trong phòng học, còn sắp diễn xuất một vở kịch hay.

Dã Thảo ca cùng chủ nhiệm viện hệ nông học viện, phần thắng bao nhiêu?

Mọi người mỏi mắt mong chờ.

Đương nhiên, mọi người khẳng định Tùy Qua sẽ thất bại.

Tùy Qua đồng học quả nhiên đứng dậy, sau đó không chút sợ hãi đi lên bục giảng, đứng bên cạnh Lưu Trung Hải.

Nếu Lưu Trung Hải có ý định làm cho Tùy Qua khó chịu nổi, vậy Tùy Qua quyết định cho hắn một cơ hội.

- Chào Lưu chủ nhiệm, tôi là đến nghe lời ông dạy bảo.

Tùy Qua thật lãnh đạm nói.

Lưu Trung Hải có chút ngẩn người, hắn gọi Tùy Qua đứng dậy bổn ý là đứng ngay chỗ ngồi, nhưng không nghĩ tới thằng nhãi này trực tiếp đi lên bục giảng, đây không phải có ý muốn đấu "võ đài" với hắn sao?

Nhưng nếu đã kéo cung thì không thể quay đầu, Lưu Trung Hải đã sớm hạ quyết tâm, nhất định phải khai trừ "con sâu làm rầu nồi canh" Tùy Qua kia! Hơn nữa phải ngay trước mặt toàn bộ học sinh. Chỉ có như vậy hắn mới có thể lập lại uy nghiêm của chủ nhiệm viện hệ, thoát khỏi dư luận của sự kiện "email xin phép" cùng "trư nhân" kia.

- Với học sinh vô kỷ luật vô nội quy, trong mắt không lãnh đạo như anh tôi làm sao còn chuyện gì có thể dạy bảo cho anh!

Lưu Trung Hải châm chọc nói:

- Phát một email, dưới tình huống lãnh đạo trường học cho phê duyệt đã đi ra du sơn ngoạn thủy, tôi làm công tác giáo dục cả đời, học sinh giống như anh đúng là lần đầu tiên nhìn thấy! Càng không nghĩ tới chính là tôi căn cứ thái độ của lão sư hi vọng sau khi anh quay về trường thì chủ động đến thừa nhận sai lầm, sau đó lại cho anh một lần cơ hội. Ai ngờ được anh nhắm mắt làm ngơ, còn chờ lãnh đạo phải tự mình đến tìm anh. Học sinh như anh đừng nói cho thêm một lần cơ hội, tôi xem dù cho mười lần cơ hội anh cũng không sửa đổi được!

- Lưu chủ nhiệm, gần đây tôi thật sự bận quá.

Tùy Qua bình tĩnh nói:

- Chờ tôi làm xong việc cũng sẽ tìm ông thôi. Tôi không nghĩ tới ông trăm công ngàn việc vẫn rút thời gian chủ động đến tìm tôi, thật sự làm cho tôi cảm động. Như vậy xem ra lãnh đạo trường học chúng ta đích xác đã làm được việc lấy học sinh làm gốc.

Nghe xong Tùy Qua nói lời này, các học sinh không khỏi sản sinh ảo giác, ngược lại Tùy Qua mới là "lãnh đạo".

- Học sinh không biết hối cải như anh, tôi lười tốn nhiều nước bọt với anh!

Lưu Trung Hải có chút tức giận nói:

- Quyết định xử phạt của anh đã đưa xuống, viện hệ đã quyết định cưỡng chế thôi học với anh! Hiện tại tôi tuyên bố quyết định này trước mọi người, hi vọng các học sinh nên lấy làm...

- Ông muốn khai trừ tôi?

Tùy Qua ngắt lời Lưu Trung Hải.

- Đúng vậy, loại người con sâu làm rầu nồi canh như anh, không có tư cách tiếp tục lưu lại vườn trường! Loại người như anh tồn tại, chỉ biết làm bẩn thuần khiết của trường học, còn mang tới ảnh hưởng bất lợi cho những học sinh khác!

Lưu Trung Hải nghiêm chỉnh nói. Phẫn nộ súc tích nhiều ngày lúc này chiếm được tháo nước. Tiểu tử không biết trời cao đất rộng kia, lại dám khiêu chiến uy nghiêm chủ nhiệm viện hệ của hắn, nếu không đuổi ra trường học thì ngày sau uy nghiêm của hắn phải đặt ở chỗ nào đây?

- Ông muốn khai trừ tôi, tôi không đi!

Tùy Qua giằng co với Lưu Trung Hải.

- Khai trừ tôi, chỉ bằng ông?

Tùy Qua khinh thường cười lạnh.

Trong phòng học một mảnh xôn xao.

*****

Dù Đường Vũ Khê cũng không nhịn được trợn tròn mắt, người này tựa hồ có chút hung hăng càn quấy quá mức rồi sao!

Đúng vậy, nếu Lưu Trung Hải nhất định phải khai trừ Tùy Qua, Hứa Hành Sơn cũng rất khó giúp đỡ, dù sao hắn đã về hưu, không biện pháp nhúng tay quyết định của trường học. Nhưng còn Dương Chấn Thanh đây? Chẳng lẽ đường đường hiệu trưởng Đông đại cũng không thể ảnh hưởng quyết định của Lưu Trung Hải sao? Tùy Qua mười phần nắm chắc Dương Chấn Thanh sẽ đến van cầu hắn chữa bệnh. Như vậy thuận đường để Dương Chấn Thanh giải quyết Lưu Trung Hải chỉ là một việc thật nhỏ.

- Tôi không được sao?

Lưu Trung Hải cười lạnh:

- Tôi biết anh nhận thức Hứa giảng dạy, nhưng chỉ vô dụng, công việc trong trường học không cho người ngoài can thiệp! Quyết định khai trừ anh đã có đóng dấu, hiện tại tôi sẽ tuyên bố xử phạt. Các vị đồng học, hi vọng các vị biết răn đe, đừng tái phạm sai lầm tương tự! Hiện tại tôi tuyên bố...

- Tuyên bố cái đầu ông!

Đúng lúc này ngoài cửa phòng học có một thiếu phụ đầu tóc rối bời, mặc áo khoác dài màu đỏ, mang dép lê lông xù hồng phấn đang lao vào tới trước mặt Lưu Trung Hải, sau đó một cái tát lên mặt hắn, quạt cho hắn lảo đảo.

Biến cố xảy ra, bên trong phòng học chợt tĩnh xuống, sau đó như nổ tung oa.

Mẹ nó thật sự rất hí kịch! Rất kích thích!

Vốn đang nghĩ đến sẽ gặp thần thương khẩu chiến văn đấu, ai biết lập tức trình diễn đấu võ. Tuy rằng các học sinh hẳn nên ngăn cản bạo lực, nhưng không thể không thừa nhận bạo lực vĩnh viễn đều là một trong những nhân tố kích thích người trọng yếu. Ngoại trừ bạo lực, một nhân tố khác chính là tình cùng sắc.

Lưu Trung Hải bị đối phương tát bạt tai tỉnh mộng, cả giận nói:

- Bà điên từ chỗ nào đến! Bà bị bệnh thần kinh sao!

- Anh...anh nhanh đi gọi bảo an!

Lưu Trung Hải nhìn giảng dạy đứng gần bên kêu lên.

Thiếu phụ nhìn qua như điên cuồng kia hai tay chống nạnh, nhìn Lưu Trung Hải mắng:

- Lưu Trung Hải, ông là vương bát đản, ông lại dám theo đuôi rình rập bà cô, hôm nay bà cô phải ở trước mặt mọi người vạch trần gương mặt xấu xa của ông!

Tùy Qua có chút kinh ngạc nhìn thiếu phụ kia, hắn cũng không biết vị thiếu phụ "gặp chuyện bất bình vung tay một đấm" kia từ đâu xuất hiện, nhưng từ thanh âm cùng hình dáng thật sự rất quen mắt.

Nhìn kỹ, cuối cùng Tùy Qua đã nhận ra, vị kỳ nữ tử dũng mãnh kia chính là phu nhân hiệu trưởng đương nhiệm – Trữ Bội!

Nếu như là nàng, xem như Lưu Trung Hải nhận cái tát oan uổng.

Vốn bình thường Trữ Bội sẽ không làm ra hành động bạo lực khác người như vậy, nhưng cơn tức trong lòng nàng thật lớn thôi! Từ nửa đêm hôm qua đến mãi mười lăm phút trước, Trữ Bội vẫn ngồi trên máy tính dò tìm hồ sơ học sinh Đông đại, khiến nàng hoa cả mắt, mỏi mệt không chịu nổi. Không có biện pháp, hiện giờ Đông đại quá nhiều học sinh, năm đó khi nàng còn là sinh viên, trong trường chưa tới vạn người, tra xét hồ sơ chỉ một chút là xong. Cho nên Trữ Bội vừa uống cà phê còn hút thuốc chính là vì muốn nâng cao tinh thần, sớm tìm được "tiểu thần y" chữa trị thân thể cho chồng nàng.

Ngay lúc Trữ Bội sắp không chịu được nữa, lại chứng kiến hệ thống trung tâm số liệu tuyên bố quyết định khai trừ học sinh. Ma xui quỷ khiến, Trữ Bội điểm mở quyết định kia. Ai biết nàng vừa đọc được tư liệu của học sinh bị khai trừ thì nhất thời cơn tức liền dâng lên hôi hổi: Tên vương bát đản Lưu Trung Hải, con mẹ nó khai trừ ai không tốt lại đi khai trừ "tiểu thần y", đây không phải muốn làm cho chồng nàng đổi tên "Dương Nuy" sao, đây không phải muốn cho nàng tuổi già sống quả sao?

Vì thế Trữ Bội còn chưa kịp thay quần áo, cũng không kịp mang giày, càng không nói tới trang điểm, dụi tắt tàn thuốc lập tức lái xe chạy thẳng vào trường học, dọc đường còn gọi điện cho Dương Chấn Thanh đang họp. Đợi khi nàng chạy tới phòng học, chứng kiến Lưu Trung Hải đang tuyên bố quyết định khai trừ học tịch của Tùy Qua, vì thế nổi điên, hơn nữa bởi vì mệt mỏi không được nghỉ ngơi, cơn tức càng thêm thịnh vượng, vì vậy nhào tới vung cái tát vào mặt Lưu Trung Hải.

Sau khi đánh người, Trữ Bội mới ý thức được người mình đánh dù sao cũng là chủ nhiệm viện hệ nông học viện, không thể vô lý đánh người ta bạt tai đi. Vì thế Trữ Bội tùy tiện véo ra lý do "theo đuôi, rình rập", không quan tâm là thật là giả, trước chiếm tiên cơ nói sau.

Lưu Trung Hải cũng không phải ngọn đèn cạn dầu, bình thường đã quen làm lãnh đạo, lúc này trước mắt bao người bị tát tai, chắc chắn không bỏ qua, nhìn Trữ Bội mắng:

- Người đàn bà điên, xú nữ nhân, không tự mình đi soi gương, tôi mà đi theo đuôi cô, rình cô sao? Tôi tình nguyện đi rình rập La Ngọc Phương cũng không thèm rình cô ah!

Trữ Bội hận nhất bị người ta gọi là "xú nữ nhân", phải nói bất kỳ người phụ nữ nào cũng không thích bị người nói ba chữ kia, vì vậy lập tức xông lên muốn cho Lưu Trung Hải thêm cái tát.

Nhưng mặc dù Lưu Trung Hải đã quen cuộc sống sung sướng, dù sao vẫn là đàn ông, lúc này đã có phòng bị tự nhiên sẽ không bị đánh trúng, hơn nữa hắn tránh né bàn tay của Trữ Bội còn ngược tay vung ra cái tát vào mặt nàng.

Mắt thấy một tát kia sắp đánh lên mặt Trữ Bội, đột nhiên Tùy Qua vươn tay nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay Lưu Trung Hải.

Nhưng Tùy Qua cũng không dùng chân khí, nếu không dù có mười Lưu Trung Hải cũng phải nằm tại nơi đây. Huống chi sự tình phát triển thành như vậy vô cùng thú vị, hắn hi vọng bày ra vở kịch hay cho các học sinh thưởng thức đâu.

- Buông tay!

Lưu Trung Hải uy nghiêm lạnh lùng nhìn Tùy Qua:

- Nếu anh không muốn vì tội trả thù lãnh đạo trường học mà bị bắt vào ngục giam!

- Lưu chủ nhiệm, ông thật đúng là "Lưu trư nhân" a. Ông không biết tôi là vì muốn tốt cho ông sao?

Tùy Qua trào phúng nói:

- Ông mở to mắt nhìn kỹ xem người mà ông muốn đánh là ai.

Nói xong hắn buông lỏng cổ tay Lưu Trung Hải.

Lúc này vị giảng dạy khi nãy đã đem theo hai bảo an đi vào phòng học.

- Hai người các anh mau bắt bà điên này đi ra ngoài!

Lưu Trung Hải ra lệnh.

- Ai dám! Các anh không muốn tiếp tục làm ở đây sao!

Trữ Bội quát lạnh. Dù gì nàng cũng là "đệ nhất phu nhân" Đông đại, dù hình dáng không chỉnh tề nhưng uy thế vẫn còn.

- Cô...cô là Trữ...phu nhân!

Không thể không nói ánh mắt bảo an thật tốt, lập tức nhận ra Trữ Bội.

Bên trong phòng học nghị luận sôi nổi, không ngờ "nữ nhân điên" trên bục giảng lại chính là "đệ nhất phu nhân" Đông đại ah! Các nam sinh vội vàng mở to mắt, muốn thấy rõ chân thân của phu nhân hiệu trưởng trong truyền thuyết, nhưng dáng vẻ hôm nay của Trữ Bội nhất định làm cho các nam sinh phải thất vọng.

- Trữ phu nhân!

Trong lòng Lưu Trung Hải chấn kinh:

- Chẳng lẽ là "tiểu lão bà" của Dương hiệu trưởng? Mẹ nó, mình đắc tội nàng khi nào? Đắc tội nữ nhân này, sau này nàng thổi gió bên gối, chẳng phải mình mất sạch tiền đồ!

Lưu Trung Hải nhìn kỹ, còn không phải sao, "nữ nhân điên" trước mắt thật đúng là Trữ Bội.


Khởi Nguyên Mobile

Chương (1-1258)