Vay nóng Tima

Truyện:Y Tiên Thiểu - Chương 0164

Y Tiên Thiểu
Trọn bộ 1258 chương
Chương 0164: Tiếng lòng hòa thượng
0.00
(0 votes)


Chương (1-1258)

Siêu sale Shopee


Đao tử nói kháy:

- Hòa thượng kia cũng thật là, đi tới Nhân Gian Tiên Cảnh bàn chuyện, hay là hắn muốn tìm đàn bà sao. Lão bản, có cần gọi vài cô bé cho anh không?

- Hắn không phải loại người như anh nghĩ.

Tùy Qua cười khổ nói:

- Tôi cũng không như vậy.

Đao tử hắc một tiếng, cùng Nhãn Kính đi ra.

Sau một lát nữ phục vụ đã đưa Duyên Vân đi tới.

Tùy Qua đi ra cửa đón, trong lòng hắn vẫn có vài phần kính trọng Duyên Vân.

Ít nhất hành vi của tiểu hòa thượng này xem như còn quang minh chính đại.

- Cần tìm mấy cô bé tiếp khách không?

Sau khi vào phòng, Tùy Qua hỏi.

- Tìm đàn bà là tìm thú vui, nếu bình thường thì không sao, nhưng tình huống hôm nay không thích hợp.

Duyên Vân khẽ thở dài:

- Hôm nay tới tìm Tùy tiên sinh là có chuyện trọng yếu.

- Nếu Duyên Vân đại sư nhắc tới việc đánh cuộc giữa chúng ta, vậy thì anh thắng.

Tùy Qua thản nhiên nói:

- Không qua vài ngày tôi sẽ đóng cửa công ty Hoa Sinh. Nhưng tôi sẽ không bán phối phương!

- Tôi thắng?

Duyên Vân cười có chút chua xót:

- Lúc mới ban đầu anh cũng không dự định thật sự so chiêu với tiểu tăng đi. Huống chi tình thế bây giờ không chỉ đơn giản là thắng bại. Anh nói cho tôi biết, có phải đã nhận được thư của Hoa Hạ y dược phường hội?

Tùy Qua gật gật đầu.

Duyên Vân vội vàng nói:

- Nếu như anh đã thu được, thì dựa theo yêu cầu của họ trả tiền đi. Hoặc là đóng cửa công ty cho xong. Nhớ kỹ, ngàn vạn lần đừng đi điều tra lai lịch của bọn hắn.

- Cảm ơn anh nhắc nhở. Nhưng mà, đã chậm.

Tùy Qua nói:

- Bọn hắn đã cho người đưa tới hai tay của một huynh đệ của tôi!

- Cái gì?

Duyên Vân cả kinh, sau đó nói:

- A Di Đà Phật! Không thể tưởng được tiểu tăng vẫn tới chậm một bước.

- Không sao, chuyện này là do tôi suy nghĩ không được chu đáo.

Tùy Qua nói, vốn hắn tưởng rằng Hoa Hạ y dược phường hội chỉ là một tổ chức bí ẩn mà thôi, cho nên mới để cho Sơn Hùng đi thăm dò lai lịch của bọn họ, ai biết lại là một người khổng lồ. Thậm chí còn là một ngọn núi cao nhìn không tới cuối.

Ở trước mặt ngọn núi cao này, cho dù là những cao thủ trẻ tuổi như Tùy Qua hay Duyên Vân cũng chỉ như con kiến mà thôi.

Vì tổ chức kia quá cường đại, đã chú định bi kịch của Sơn Hùng.

- Nhưng tôi tâm lĩnh ý tốt của anh.

Tùy Qua lại nói.

Với thân phận của Duyên Vân, có thể đặc biệt tới nơi này nhắc nhở Tùy Qua, đã thấy rõ hắn quang minh lỗi lạc.

- Nhưng vẫn còn chậm.

Duyên Vân thở dài:

- Tùy tiên sinh chớ trách tôi, gần đây tiểu tăng mới biết sự tồn tại của phường hội này. Thứ nhất là vì tiến hành cạnh tranh buôn bán với anh, tôi đã căn cứ theo sách thuốc chế tạo ra vài loại thuốc mới, thị trường phản ứng không tệ, trong lòng hơi có chút đắc ý. Kết quả không qua được vài ngày, tôi đã nhận được thư của Hoa Hạ y dược phường hội, muốn tôi mỗi năm đem một phần lợi nhuận vô điều kiện giao nộp cho bọn hắn. Tôi vốn không để ý tới, nhưng rất nhanh lại bị nguyên lão của Thiếu Lâm Tự gọi về, yêu cầu tôi phải làm theo điều kiện trong thư. Bởi tôi tận lực truy vấn, một vị tiền bối mới báo với tôi, Thiếu Lâm Tự cũng là một trong những thành viên của phường hội kia, cho nên phải tuân theo quy củ của phường hội. Hơn nữa Thiếu Lâm Tự còn đang cố gắng trở thành một trong những thành viên trung tâm của phường hội nọ.

Nói tới phần sau, thanh âm của Duyên Vân càng nhỏ, cơ hồ chỉ có Tùy Qua có thể nghe thấy.

Ngay cả Thiếu Lâm Tự cũng không phải là thành viên trung tâm?

Con mẹ nó đó là phường hội cái quỷ gì?

Trong lòng Tùy Qua sóng gió phập phồng, như mưa bão gió lớn.

Vốn trong miệng Trầm Quân Lăng biết được một ít tin tức về phường hội kia, hiện tại nghe Duyên Vân lại nói như thế.

Ngay cả Thiếu Lâm Tự cũng không đủ tư cách trở thành thành viên trung tâm, phường hội kia thật sự là đáng sợ.

- Duyên Vân đại sư, anh nói cho tôi biết bí mật trọng đại như vậy, thật sự làm cho tôi vô cùng cảm kích.

Tùy Qua nghiêm nghị nói:

- Nếu trước kia có chỗ nào ngạo mạn, hi vọng anh bỏ qua cho.

Người kính mình một thước, mình kính người một trượng.

Duyên Vân có thể từ xa xôi ngàn dặm chạy tới báo bí mật này, hơn nữa còn nhắc nhở Tùy Qua cẩn thận, thật sự là một ân tình lớn.

Cho dù Sơn Hùng đã gặp bất trắc, nhưng phần nhân tình này Tùy Qua cũng đã thừa nhận.

- Không có gì.

Diễn cảm Duyên Vân chua xót, rót một ly rượu lên uống, sau đó mới tiếp tục nói:

- Từ sáu tuổi tôi bắt đầu học võ, học y ở Thiếu Lâm Tự, mười tổi ngạnh công đại thành, mười bốn tuổi luyện chân khí nội gia, ở trong Thiếu Lâm Tự xem như thiên tài hiếm thấy. Mười bảy tuổi tôi nhập Thiếu Lâm dược cục, được chọn làm truyền nhân Thiện Võ Y Thiếu Lâm, từ đó về sau danh dương thiên hạ. Tôi vốn tưởng rằng mình chính là thiếu niên anh hùng, đang lúc hăng hái. Sau gặp được Tùy tiên sinh, võ học tu vi cùng y thuật của anh đều là nhất lưu, làm cho tôi khâm phục, cho nên tôi xem anh là đối thủ duy nhất, cũng hi vọng có một ngày chúng ta trở thành bạn bè.

- Cây mơ nấu rượu, thiên hạ anh hùng, duy quân cùng dựa sao?

Tùy Qua cười nhẹ một tiếng.

Hòa thượng Duyên Vân lần đầu tiên lộ ra vẻ mặt xấu hổ, thở dài nói:

- Không sợ anh chê cười, lúc ấy ý tưởng của tôi cuồng vọng như thế. Nhưng gần đây mới hiểu được, ý nghĩ trước kia thật sự quá ngây thơ. Thiên hạ anh hùng không biết bao nhiêu, nhưng cao thủ thiên hạ quả nhiên nhiều như mây. Trước kia tôi luôn cho rằng công phu thiên hạ xuất Thiếu Lâm, cao thủ thiên hạ cũng chỉ có Thiếu Lâm nhiều nhất. Vài vị nguyên lão trong Thiếu Lâm Tự chính là một trong những cao thủ như vậy. Mà mười mấy năm sau có lẽ tôi sẽ tấn thăng trở thành cao thủ tuyệt đỉnh như thế. Nhưng hiện tại tôi mới hiểu được ý nghĩ này vô cùng buồn cười. Chỉ là một y dược phường hội, Thiếu Lâm Tự còn chưa có tư cách trở thành thành viên trung tâm. Như vậy có thể nghĩ trong phường hội kia, có bao nhiêu cao thủ chân chính? Thiếu Lâm Tự không chỉ là một chùa miểu, còn là một miệng giếng mà thôi ah. Mà tiểu tăng, chính là con ếch trong miệng giếng kia!

Ếch ngồi đáy giếng.

Kỳ thật không chỉ riêng Duyên Vân nghĩ như vậy.

Tùy Qua đồng học cũng có ý nghĩ như thế.

Nguyên bản Tùy Qua nghĩ niên đại hiện tại cao thủ tiên thiên kỳ cực ít. Ai biết đột nhiên xuất hiện một Hoa Hạ y dược phường hội, cao thủ tiên thiên bên trong tuy rằng không quá nhiều, nhưng khẳng định là không ít. Hơn nữa cường giả siêu việt tu vi tiên thiên kỳ tất nhiên cũng tồn tại.

Đối mặt với một tổ chức cường đại như thế, luyện khí hậu kỳ, cao thủ đánh thông hai mạch nhâm đốc làm sao còn tư cách tự xưng cao thủ.

Con kiến mà thôi!

Theo thiếu niên anh hùng biến thành con kiến, khó trách trong lòng Duyên Vân chua xót như thế.

- Bất kể như thế nào tôi cũng phải cảm tạ ý tốt của đại sư.

Tùy Qua thành khẩn nói:

- Công ty Hoa Sinh rất nhanh sẽ đóng cửa. Bọn hắn chặt đứt đôi tay của Sơn Hùng, dù hiện tại tôi không báo được thù, nhưng ít ra cũng sẽ không "cống nạp" cho bọn hắn.

*****

- Vậy anh cẩn thận một chút.

Duyên Vân cảm thán:

- Đáng tiếc tiểu tăng không được tự do như tiên sinh. Vài loại thuốc kia đã đưa ra, muốn rời khỏi thị trường tôi cũng không thể làm chủ. Nhưng lần này sau khi về chùa, tiểu tăng sẽ chuyên tâm võ học cùng nghiên cứu y thuật, không tiếp tục ra vẻ tự đại như ngày trước.

Xem ra Duyên Vân bởi vì chuyện này mà bị đả kích tâm lý, cho nên tính toán không hỏi thế sự, dốc lòng tu luyện.

Kỳ thật cho dù là Tùy Qua cũng cảm nhận được loại áp lực này, nhưng hắn không bị đả kích lớn như Duyên Vân.

Dù sao Tùy Qua mới tu hành chưa đầy nửa năm, cũng không phải gánh vác quầng sáng một thiên tài.

Nhìn thấy trạng thái hiện tại của Duyên Vân, Tùy Qua chợt động, đột nhiên nói:

- Duyên Vân huynh, nếu anh mang tâm tính như vậy trở về chùa, chỉ sợ cả đời này cũng không có sở thành, lãng phí thiên phú của anh vô ích!

Duyên Vân thiên tư hơn người, lời này của Tùy Qua đối với hắn mà nói giống như cảnh tỉnh.

Trầm mặc một lát, Duyên Vân mất đi vẻ suy sụp lúc trước, nói:

- Đa tạ Tùy huynh nhắc nhở, tiểu tăng thụ giáo.

- Nhìn thấy Duyên Vân huynh nghĩ thông suốt, tôi cũng yên lòng.

Tùy Qua mỉm cười nói.

- Toàn bộ nhờ Tùy huynh nhắc nhở.

Duyên Vân nói.

- Tôi chỉ là người ngoài cuộc tỉnh táo, trong cuộc u mê mà thôi.

Tùy Qua nói:

- Nếu Duyên Vân huynh khôi phục phong thái ngày xưa, cũng không cần vội vã quyết định, không ngại tính toán lại cho ngày sau đi. Nếu như tôi đoán không sai, trong lòng của anh cũng có một đời khát vọng ah.

- Tuổi trẻ khí thịnh, ai không có khát vọng?

Duyên Vân nói:

- Nói thật, tiểu tăng vốn tính toán phát dương quang đại Thiếu Lâm dược cục, sau đó lại mượn thanh danh của Thiếu Lâm cùng sự cố gắng của tôi có thể dùng y dược giúp đỡ thế nhân. Ai biết hiện tại mới hiểu được ý nghĩ này căn bản là không thực tế, Hoa Hạ y dược phường hội thần bí kia mới là chúa tể chân chính, nắm trong tay sinh lão bệnh tử của thật nhiều người. Ngay cả "công đức bộ" của Thiếu Lâm Tự kỳ thật cũng do bọn hắn tạo dựng lên.

Cái gì!

Trong lòng Tùy Qua lại kinh hãi.

Công đức bộ của Thiếu Lâm Tự hắn từng nghe Duyên Vân nói qua, hơn nữa còn nhận lấy một ít dẫn dắt. Vốn nghĩ chủ ý này do vị thiền y cao tăng nào của Thiếu Lâm Tự nghĩ ra, không thể tưởng được là do Hoa Hạ y dược phường hội an bài. Nếu thật sự là như thế, khu vực thẩm thấu của phường hội kia thật sự rất rộng.

Người của phường hội rốt cục muốn làm gì? Chẳng lẽ bọn hắn thật sự muốn thao tác nhân sinh của thế nhân, sinh lão bệnh tử?

- Khiếp sợ sao?

Duyên Vân nói:

- Khi tôi biết tình huống này, càng khiếp sợ hơn cả anh. Bằng cảm giác của tôi, bọn hắn làm như vậy không phải cứu chữa thế nhân thoát ốm đau, mà là muốn nắm trong tay, chưởng khống hết thảy! Dã tâm của bọn người này thật sự là đáng sợ.

- Cho nên anh tính toán buông tha khát vọng của mình?

Tùy Qua nhìn Duyên Vân nói.

- Không buông bỏ thì thế nào?

Duyên Vân hỏi ngược lại:

- Bọn hắn không chỉ nắm giữ Thiếu Lâm dược cục trong tay, còn nắm tuyệt đại bộ phận dược phẩm khắp Hoa Hạ. Nếu tôi còn tiếp tục làm, chỉ xem như làm việc cho bọn hắn mà thôi. Một khi đã như vậy, chẳng thà quay về chùa dốc lòng tu hành, hi vọng có một ngày tu thành chính quả.

- Nếu Duyên Vân huynh không muốn theo chân bọn hắn thông đồng làm bậy, không nhất định phải quay về Thiếu Lâm tu hành, không hỏi thế sự.

Tùy Qua nói.

- Mời Tùy huynh chỉ điểm.

- Giúp tôi!

Tùy Qua thành khẩn nói.

Duyên Vân sửng sốt, còn tưởng Tùy Qua nói đùa, nhưng nhìn vẻ mặt nhận chân của hắn, không khỏi có chút kinh ngạc nói:

- Tùy huynh, anh không phải chuẩn bị đóng cửa công ty sao?

- Chỉ là tạm thời mà thôi!

Ly rượu trong tay hắn đột nhiên vỡ vụn, ngạo nghễ nói:

- Rất nhanh, tôi sẽ đông sơn tái khởi!

Duyên Vân không biết lòng tin của Tùy Qua từ đâu mà đến, nhưng hắn bị lây nhiễm, thoải mái cười nói:

- Được! Nếu Tùy huynh có thể đứng vững áp lực, đông sơn tái khởi, Duyên Vân này sẽ rời khỏi Thiếu Lâm làm người giúp đỡ! Cũng tốt hơn bị những người đó lợi dụng!

- Một lời đã định!

Tùy Qua cười nói.

- Một lời đã định!

Duyên Vân đáp.

Hôm sau, Tùy Qua cho Nhãn Kính trực tiếp đóng cửa công ty Hoa Sinh.

Thà làm ngọc vỡ.

Đám người thần bí của Hoa Hạ y dược phường hội muốn ngồi mát ăn bát vàng, chờ bọn họ đi "cống nạp", đây là chuyện nghĩ cũng không cần nghĩ.

Huống chi hai tay Sơn Hùng bị chặt, sống chết không biết, Tùy Qua đương nhiên sẽ không làm ra loại chuyện tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục, bán bạn cầu vinh.

Nhưng chuyện hắn lo lắng trước đó rốt cục đã xảy ra.

Tin tức Sơn Hùng gặp bất trắc rốt cục truyền ra ngoài, Đông Giang bình tĩnh hồi lâu đột nhiên có hương vị mưa gió nổi lên.

Dù là bên trong Cuồng Hùng bang cũng có một ít người bắt đầu rục rịch.

Mặc dù không có Sơn Hùng trấn thủ, nhưng còn Đao tử với Nhãn Kính, một văn một võ, những ai có dị tâm trong Cuồng Hùng bang rất nhanh đã bị Đao tử dẫn người trấn áp, sau đó bày ra trước mặt mọi người sử dụng bang quy đao hình trừng phạt, răn đe.

Đối với chuyện nội bộ trong Cuồng Hùng bang, Tùy Qua không tham dự, cũng không nhúng tay.

Nếu Đao tử cùng Nhãn Kính ngay cả việc này cũng không xử lý được, như vậy Cuồng Hùng bang cũng nên tan.

Sau khi giải quyết xong nội bộ, Đao tử cùng Nhãn Kính nhất trí đối ngoại.

Bởi vì công ty Hoa Sinh đóng cửa, cho nên hiện tại Nhãn Kính lại trở thành "toàn chức lưu manh", toàn bộ tâm tư đều đặt trong bang. Tuy rằng trên đường có thật nhiều lời đồn đãi, mưa gió nổi lên, nhưng sinh ý cùng công việc trong bang vẫn xử lý được ngăn nắp gọn gàng.

Tùy Qua vẫn đem thật nhiều tâm tư trong việc tu hành cùng tập luyện tiểu ngân trùng với Ảnh Phong.

Hiện giờ chỉ phải không ngừng tăng nhanh thực lực mới có thể đông sơn tái khởi, phân cao thấp với người của Hoa Hạ y dược phường hội.

Ba ngày sau, Tùy Qua lại nhận được tin "cầu viện" của Nhãn Kính cùng Đao tử.

Cuồng Hùng bang rốt cục gặp được túc địch – Độc Giao bang.

Trong Đông Giang, truyền lưu "nhất hùng nhất giao", hùng, chính là Cuồng Hùng bang, giao, chính là Độc Giao bang.

Hiện tại Cuồng Hùng bang đã hoàn toàn tiếp quản sinh ý trên đất bằng của Đông Giang, mà Độc Giao bang luôn làm sinh ý trên nước tại Đông Giang.

Vốn hai bang phái nước giếng không phạm nước sông, mọi người bình yên vô sự.

Nhưng lần này Sơn Hùng xảy ra chuyện ngoài ý muốn, có lẽ theo Độc Giao bang xem ra đây là một cơ hội thật tốt, cho nên Độc Giao bang rốt cục quyết định lên bờ.

Nhưng lão đại Độc Giao bang – Độc Giao, vẫn xem như là người biết chừng mực. Biết nếu hai bang toàn diện giao chiến, cho dù may mắn thủ thắng cũng rơi vào cục diện lưỡng bại câu thương, vì vậy không để thủ hạ xung đột với Cuồng Hùng bang, mà y theo quy củ cũ, phát ra "thiệp bái sơn" với Cuồng Hùng bang.

Thiệp bái sơn, chính là khiêu chiến.

Dùng vũ lực phân chia địa bàn.

Loại chuyện này ở trước kia phi thường thịnh hành.

Tuy rằng công phu của Đao tử gần đây có tiến bộ, nhưng vẫn chưa bước vào luyện khí kỳ, cho nên hắn không nắm chắc đối chiến được với Độc Giao.


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-1258)