← Ch.0185 | Ch.0187 → |
Lâm Thập an bài người đưa Tùy Qua trở về thành phố Đông Giang, sau đó vẻ mặt âm tình bất định.
Không khí trong phòng có chút quỷ dị.
Người của Lâm gia câm như hến, không người nào muốn mở miệng nói câu đầu tiên.
- Làm sao, thương thế của ta có chuyển cơ rồi, các ngươi mất hứng?
Lâm Thập chợt âm trầm hỏi một câu.
- Chúng ta cao hứng!
-Đúng vậy, thật sự rất cao hứng.
- Đây là chuyện tốt, phải ăn mừng!...
Nhất thời, những người này nhảy ra liên tục nịnh nọt.
- Khốn khiếp!
Lâm Thập đột nhiên mắng to:
- Một tờ thuốc dán, lại lấy đi gia sản tỉ vạn của ta, đây đâu phải thuốc cao dán, quả thực chính là bùa đòi mạng!
Những người còn lại ngây ngẩn cả người, nhưng vẫn không dám trả lời.
Rốt cục, Lâm Tiểu Thập kiên trì nói:
- Phụ thân, cho dù hắn cầm được tiền, chỉ sợ cũng sẽ mất mạng!
Lâm Thập quay đầu nhìn nhi tử, đột nhiên cười to nói:
- Tốt! Không hổ là nhi tử của ta, nói hay lắm! Cơ nghiệp cả đời ta vất vả tạo dựng, hắn vừa mở miệng đã lấy đi một nửa, hắc... Quả thật là nằm mộng giữa ban ngày!
Trên bảng xếp hạng phú hào của Hoa Hạ, tài sản của Lâm Thập chủ yếu từ bất động sản, gia tài ước chừng hai trăm tỷ.
Vì vậy, lần trị liệu này của Tùy Qua ước chừng là một trăm tỷ.
Số tiền khổng lồ như thế, cũng khó trách người của Lâm gia, bao gồm cả Lâm Thập không cách nào tiếp nhận.
Nhưng để sau này có thể đứng dậy, để có thể tiếp tục sung sướng, Lâm Thập đã thông qua các phương thức tiền mặt, bất động sản, cổ phiếu trả tiền cho Tùy Qua. Dĩ nhiên, Tùy Qua cũng không ngốc, cho nên đặc biệt gọi luật sư và kế toán viên cao cấp ở công ty dược Watson trước kia. Mặc dù công ty dược Watson tạm thời đóng cửa, nhưng tiền lương của những người này vẫn được phát, đương nhiên không thể để bọn họ nhàn rỗi.
Lâm Tiểu Thập tận mắt nhìn thấy màn này, đau lòng đến độ rỉ máu.
Một trăm tỷ, cứ như nước đổ lá khoai.
Cho dù là nhi tử ruột thịt như Lâm Tiểu Thập, cũng không thể thừa kế một nửa tư sản của phụ thân.
Nghĩ tới đây, Lâm Tiểu Thập chỉ hận không thể lập tức giết chết Tùy Qua.
Lúc này, Lâm Tiểu Thập nhìn chiếc xe chở Tùy Qua rời khỏi khu biệt thự, căm hận nói:
- Tên khốn khiếp này, ta nhất định phải đích thân làm thịt hắn! Hắn lại dám trắng trợn cướp bóc tư sản của chúng ta!
- Loại chuyện nhỏ nhặt này, cần chúng ta tự thân động thủ sao?
Lâm Thập lạnh lùng nói:
- Giao cho nhân sĩ chuyên nghiệp làm đi. Giết hắn rồi, cầm lại những giấy tờ chuyển dời tài sản của chúng ta. Những thứ thuộc về chúng ta, dĩ nhiên sẽ trở lại.
Lâm Tiểu Thập nhe răng cười một tiếng, mới nói:
- Phụ thân, con đã điều tra rồi, trước mắt ở đại lục, người của tổ chức "Hắc Xà" rất chuyên nghiệp, uy tín cũng cao, con thấy nên giao cho bọn họ làm.
- Không. Người của "hắc xà" làm sao bằng "thích khách"
Lâm Thập rất có kinh nghiệm nói:
- Tiểu Thập, cha rất coi trọng con. Nhưng con phải nhớ kỹ, người muốn có thành tựu phải có quan hệ cả ngoài sáng lẫn trong tối. Ở ngoài sáng, là thủ đoạn buôn bán cao minh; ở trong tối, là rửa tiền, trốn thuế, để cho đối thủ bốc hơi. Người của "thích khách" từng giúp ta giải quyết vô số vấn đề khó khăn, lần này bọn họ đương nhiên cũng sẽ thành công.
Lâm Tiểu Thập vui lòng phục tùng nói:
- Khó trách phụ thân làm ăn, lúc nào cũng thuận lợi.
Cướp tiền thành công!
Lúc này Tùy Qua cùng Giang Đào, Cao Phong và Liễu Tiểu Đồng đang ăn lẩu, uống rượu bên ngoài giáo khu Phát Phong, khỏi phải nói cao hứng biết bao nhiêu.
Lúc này ban đê, bên ngoài trời mưa lạnh, ăn lẩu quả nhiên là một đại hưởng thụ.
- Tùy Qua, hôm nay có chuyện gì vui sao?
Giang Đào vừa ăn uống thả cửa vừa nói.
- Đương nhiên là có chuyện vui rồi.
Tùy Qua cười nói.
- Cậu bị phá thân đồng tử rồi sao?
Cao Phong nói.
- Nhìn bộ dạng hắn như vậy, hơn phân nửa là bị người ta phá mấy lần rồi.
Liễu Tiểu Đồng uống rượu, ngôn ngữ cũng bắt đầu phóng túng.
- Không phải, không phải.
Tùy Qua cười nói:
- Tiểu đệ ta gần đây phát tài.
- Chẳng lẽ trúng thưởng vé số?
Giang Đào hỏi, chợt lắc đầu:
- Không thể nào! Vé số của quốc gia chúng ta, muốn trúng độc đắc chỉ có thể đợi kiếp sau.
- Đừng thừa nước đục thả câu nữa, mau nói đi.
Cao Phong nói.
- Có người tặng ta một trăm tỷ.
Tùy Qua cười nói.
Phụt!
Liễu Tiểu Đồng phun ra một ngụm rượu, nói:
- Ngươi đang nằm mơ sao?
- Một trăm tỷ, trò chơi kim tệ sao?
Cao Phong cười nói.
- Làm sao năm nay nói thật đều không có ai tin chứ?
Tùy Qua có chút buồn rầu nói.
- Mẹ kiếp, nếu cậu thật sự có một trăm tỷ... , còn không biết xấu hổ mời chúng tôi ăn lẩu ở nơi thế này?
Giang Đào nói.
- Cha mẹ nó! Giống như cậu nói, thành phú ông tỉ vạn, thì không thể tới những chỗ này ăn cơm sao? Có phải phòng vệ sinh cũng muốn dùng phòng VIP không?
Tùy Qua phản bác:
- Giang Đào đồng học à, lúc nào cậu cũng phải giữ một trái tim bình tĩnh.
- Ta muốn thành phú ông tỉ vạn, cần gì trái tim bình tĩnh, sẽ phải sống phóng túng!
Giang Đào nói ra tiếng lòng của mình.
Tùy Qua cười nói:
- Đợi cậu ngày nào đó thật sự mất đi lý tưởng cuộc sống, chỉ muốn sống phóng túng, ca sẽ đưa cho cậu một tỉ tiêu xài.
- Mặc dù mình biết không phải là thật. Nhưng, huynh đệ này vẫn rất cảm kích. Nào, cạn ly!
Giang Đào nói, cùng Tùy Qua chạm chén.
- Này, vậy chúng ta thì sao?
Liễu Tiểu Đồng hỏi.
- Tất nhiên không bên này nặng bên kia nhẹ. Hai người các cậu cũng giống như vậy!
Tùy Qua ha hả cười nói.
Bốn người ăn hơn một giờ, lúc này mới ngất ngư chui ra khỏi quán lẩu.
Mặc dù phía ngoài đang có mưa nhỏ, nhưng bốn người ăn xong khí thế ngất trời, cho nên cũng lười mở dù, cứ như vậy ngất ngưởng đi về phía cổng trường học.
Một lát sau, Tùy Qua nhận thấy có người đang theo dõi mình.
Cho nên, Tùy Qua nói với Giang Đào, Cao Phong và Liễu Tiểu Đồng:
- Các huynh đệ, các cậu về trước đi, mình nhịn không nổi, tìm một chỗ đi tiểu một cái.
Cao Phong nói:
- Tìm nơi nào nữa, giải quyết ngay ở tường rào đi!
- Được rồi, mình sẽ làm tường rào vỡ tung.
Tùy Qua cười cười, chia tay ba người kia.
Con đường bên ngoài cửa giáo khu Phát Phong cũng không dài, đều do nông dân địa phương xây dựng làm nơi kiếm tiền của học sinh, cho nên Tùy Qua rất nhanh đã đi tới cuối phố. Phía trước mặt, chính là đất đai, vườn trái cây. Nơi xa hơn, chính là Tê Hà sơn và Thanh giang.
Vào buổi tối, các học sinh bình thường đều rất ít giao thiệp với những nơi bên ngoài.
Tùy Qua đương nhiên không có gì lo lắng, đi tới chỗ bóng tối cuối phố, sau đó làm động tác đi tiểu.
Ngay vào lúc này, trên lưng hắn đột nhiên bị một thứ gì cứng rắn lạnh như băng chỉa vào.
Không phải đao, là súng!
- Cho lý do đi.
Tùy Qua bình tĩnh nói. Sát thủ giết người, cũng phải có lý do không phải sao.
- Lấy tiền tài của người, thay người tiêu tai họa, đây chính là lý do.
Sát thủ sau lưng nói:
- Nhưng, nếu như ngươi đưa giấy tờ chuyển giao tài sản của Lâm gia cho ta... , có lẽ còn có thể giữ mạng sống.
← Ch. 0185 | Ch. 0187 → |