← Ch.0194 | Ch.0196 → |
Tùy Qua nói với Thẩm Quân Lăng:
- Đợi lúc nào hắn thay đổi chủ ý, ta lại đến chữa trị cho hắn.
- Rượu này không tệ, ta cầm đi, dù sao cũng là rượu Lâm lão bản chuẩn bị mời ta uống.
Thẩm Quân Lăng nói, mượn gió bẻ măng lấy đi một số bình Lafite. Lúc rời đi, Tùy Qua thuận tay lật tấm bảng "Bên trong đang làm việc, chớ quấy rầy" ở cửa. Rất hiển nhiên, lão gia hỏa này, thường xuyên cùng thư ký "bận việc", cho nên mới đặc biệt chuẩn bị một tấm bảng như vậy.
Sau khi Tùy Qua và Thẩm Quân Lăng rời đi hơn một giờ, vị thư ký lúc này mới tỉnh lại, đang muốn báo cảnh sát, lại bị Lâm Thập ngăn trở.
Lúc này, á huyệt của Lâm Thập cũng đã giải trừ.
Lâm Thập kêu thư ký bấm một số điện thoại, sau đó nói với đối phương:
- Kinh Kha, các ngươi thất bại, nhiệm vụ hủy bỏ! Tiền thuê cũng không còn!
- Lâm lão đầu, ngươi có thể không trả tiền thuê, nhưng nhiệm vụ sẽ không hủy bỏ!
Bên kia điện thoại có người giận dữ hét:
- Bởi vì nhi tử ta đã chết!
- Tùy ngươi.
Lâm Thập cúp điện thoại, trong lòng thầm mắng tổ chức sát thủ chó má, làm hư việc nhiều hơn là thành công! Dĩ nhiên, cũng bởi vì hắn quá tham lam, muốn lấy lại số tiền khám bệnh trả cho Tùy Qua, mới có kết quả ngày hôm nay.
Trong lòng Lâm Thập vô cùng căm tức.
Sau đó, hắn kêu thư ký gọi Lâm Tiểu Thập đến.
Lâm Tiểu Thập đi tới trước mặt Lâm Thập, kinh hô:
- Phụ thân, cha... cha tại sao?
- Báo ứng.
Lâm Thập thở dài nói:
- Tiểu tử kia không chết! Cho nên, hắn đến đối phó ta!
- Con phải báo cảnh sát! Con muốn hắn ngồi tù!
Lâm Tiểu Thập cả giận nói.
- Có thể sao?
Lâm Thập hừ lạnh nói:
- Nếu như báo cảnh sát, vậy chuyện sát thủ phải giải thích thế nào? Hơn nữa, hiện tại trong tay hắn có nhiều tiền như vậy, một khi chúng ta kiện hắn, hắn cũng sẽ mời luật sư, cũng có thể mua được quan toà.
- Vậy làm sao bây giờ?
Lâm Tiểu Thập cả giận nói.
- Còn có thể làm sao?
Lâm Thập thở dài nói:
- Có lẽ, là chúng ta sai lầm rồi. Nếu như không phải chúng ta quá tham lam, không đi đoạt một trăm tỷ tư sản kia, cũng sẽ không có chuyện như vậy. Đúng rồi, tiểu tử kia nói, nếu như cho hắn thêm một nửa tư sản... , hắn còn có thể chữa khỏi cho ta.
Nghe lời này, lồng ngực Lâm Tiểu Thập giống như bị búa tạ đấm vào, cảm giác vô cùng thống khổ.
Sau đó, Lâm Tiểu Thập nói với thư ký:
- Cô ra ngoài một lát, tôi có lời muốn nói với phụ thân.
Đợi thư ký ra ngoài, Lâm Tiểu Thập đi tới bên cạnh Lâm Thập, cúi người xuống nói bên tai hắn:
- Phụ thân, vì thân thể của cha, Lâm gia chúng ta đã mất đi một nửa tư sản rồi. Bất luận là ta, hay là những người khác, chúng ta cũng không thể mất đi một nửa tư sản còn lại....
- Ngươi... Ngươi muốn làm gì?
Lâm Thập hừ lạnh nói:
- Số tiền này là của ta, ta muốn xử lý như thế nào, là chuyện của ta!
- Phụ thân, ngài đừng cố chấp.
Lâm Tiểu Thập vô cùng đau đớn nói:
- Xin lỗi, phụ thân, con hứa sẽ báo thù cho cha. Nhưng một nửa gia sản còn lại, ta cũng không thể mất đi, thật xin lỗi...
Vừa nói, Lâm Tiểu Thập dùng khăn ướt bịt kín mặt Lâm Thập.
- Tên tiểu súc...
Lâm Thập muốn mắng nhi tử súc sinh, nhưng đã không cách nào hô hấp được nữa.
Qua hồi lâu, Lâm Tiểu Thập rốt cục buông lỏng bàn tay.
Đến cửa phòng làm việc, Lâm Tiểu Thập nói với thư ký:
- Bệnh cũ của phụ thân tôi tái phát. Một thời gian nữa, cô qua bộ phận nhân sự làm quản lý.
Thành phố Minh Phủ, quán rượu Phủ Thiên.
Đây là một trong những quán rượu nổi tiếng nhất của thành phố Minh Phủ, vào ban đêm, người ra vào tấp nập. Phòng vip trên tầng hai của quán rượu càng được yêu thích.
Lúc này, Nhuế Cường đang ở trong một căn phòng như vậy, ngồi uống rượu với hắn chính là Lâm Tiểu Thập.
Ngoài hai người bọn họ ra còn có mấy cô gái quần áo xốc xếch, vừa uống rượu với Lâm Tiểu Thập, vừa chơi một số trò mờ ám.
Tâm tình của Lâm Tiểu Thập hiển nhiên rất không tốt, cho nên hoàn toàn không thương hương tiếc ngọc tình, hết bóp lại nhéo, khiến những cô gái này kêu đau liên tục, nhưng bởi vì Lâm Tiểu Thập cho tiền trà nước cực cao, những cô gái này cũng chỉ có thể cắn răng chịu đựng.
Bên cạnh Nhuế Cường mặc dù có hai nữ tử, nhưng hắn vẫn thờ ơ, nói với Lâm Tiểu Thập:
- Trễ như thế còn gọi ta ra ngoài, không phải để xem cậu chơi nữ nhân, uống rượu chứ?
- Cho ngươi chơi nữ nhân miễn phí, ngươi còn không vui sao?
Lâm Tiểu Thập hỏi.
- Ta không có hứng thú với đám nữ nhân dơ bẩn này.
Nhuế Cường rất cao ngạo nói.
Lâm Tiểu Thập hừ lạnh một tiếng, đuổi những cô gái ra ngoài.
- Tay trung y tôi giới thiệu rút cuộc như thế nào rồi?
Nhuế Cường giả vờ lơ đãng hỏi. Trên thực tế, hắn đã biết rất nhiều tin tức, chỉ hi vọng nhận được chứng nhận và tin tức nhiều hơn từ chỗ Lâm Tiểu Thập.
- Hừ! Tiểu tử kia thật sự đáng chết!
Lâm Tiểu Thập hừ lạnh nói, hung hăng uống một ngụm rượu.
- Y thuật của hắn không được sao? Không trị lành bệnh cho phụ thân ngươi sao?
Nhuế Cường hỏi.
- Không, y thuật của tiểu tử kia rất tốt, nhưng quá sức tham lam!
Lâm Tiểu Thập nói:
- Hắn lại muốn lấy một nửa tư sản của nhà chúng ta làm tiền khám bệnh! Phụ thân ta... mặc dù được hắn chữa khỏi bệnh, nhưng vì chuyện này mà buồn bực chết rồi.
Lời nói phía sau là Lâm Tiểu Thập bố trí. Lão tử hắn đích xác đã chết, nhưng là hắn tự thân động thủ. Dĩ nhiên, Lâm Tiểu Thập không thể nào nói như vậy với Nhuế Cường, nếu không số tư sản hắn thừa kế, rất nhanh sẽ bị người khác chia cắt.
- Một nửa tư sản, tiểu tử này quả nhiên quá độc ác rồi!
Nhuế Cường mắng, trong lòng vẫn đang suy nghĩ đáng đời nhà ngươi. Sau đó, Nhuế Cường lại nói:
- Vậy ngươi định làm thế nào? Thù giết cha bất cộng đái thiên.
- Đúng vậy.
Lâm Tiểu Thập nói:
- Thù giết cha nhất định phải báo! Nhưng tiểu tử kia có công phu rất lợi hại, ta lo lắng đánh rắn không chết còn bị rắn cắn. Ài, Nhuế Cường, lần này ta thật không biết nên cảm tạ ngươi, hay oán ngươi.
- Cha mẹ nó! Chẳng lẽ người lão tử tiến cử cho ngươi lại sai lầm?
Nhuế Cường cả giận nói, đứng dậy muốn rời đi.
Lâm Tiểu Thập kéo Nhuế Cường lại nói:
- Ta cũng chỉ nói như vậy mà thôi, lần này đúng là không thể trách ngươi, ta nghĩ ngươi cũng không ngờ, tiểu tử kia lại là một người lòng tham không đáy. Hừ, chữa bệnh mà thôi, thu tám mười vạn là đủ rồi, nhiều lắm kêu lão tử tặng cho hắn một ngôi nhà nhỏ là được. Nhưng hắn lại đòi một nửa tư sản của chúng ta, ngươi nói đây không phải là có chủ tâm muốn chết sao!
- Đúng là, kẻ tham lam đáng chết!
Nhuế Cường nói:
- Tìm hai sát thủ giết chết hắn là được.
- Nhưng công phu của tiểu tử kia rất tốt.
Lâm Tiểu Thập buồn bực nói.
Thật ra Lâm Tiểu Thập cũng không phải muốn trả thù cho cha, mấu chốt là những tư sản trong tay Tùy Qua, theo Lâm Tiểu Thập thấy đều thuộc về Lâm gia bọn hắn. Tùy Qua động đến "bánh ngọt" của cha con hắn nên phải chết! Nhất định phải chết!
← Ch. 0194 | Ch. 0196 → |