← Ch.0213 | Ch.0215 → |
Căm tức hơn là, cho dù trải qua tra khảo, kết quả cuối cùng vẫn khó tránh khỏi cái chết, như vậy thật không đáng.
Nhưng rút cuộc phải làm sao?
- Ngươi muốn biết cái gì.
Tùy Qua hỏi. Vừa bắt đầu đã mạnh miệng, hiển nhiên không phải cử chỉ sáng suốt.
Thành thật mà nói, Tùy Qua cũng có chút sợ đau.
- Linh thảo của ngươi từ đâu tới?
Bùi Ngọc Trần hỏi.
- Ta tự trồng.
Tùy Qua đáp.
- Cây giống linh thảo từ đâu mà đến?
- Ta tự đào tạo.
- Đào tạo như thế nào?
- Dùng hai tay.
- Xem ra ngươi thật sự không biết sống chết.
Bùi Ngọc Trần cười lạnh nói:
- Tiểu tử nhà ngươi không biết từng nghe qua một loại pháp thuật tên là "Lục soát hồn thuật" hay chưa? Loại pháp thuật này một khi triển khai, bất luận trong đầu ngươi có thứ gì, cho dù ngươi cất giấu sâu trong linh hồn, cũng có thể lục soát ra. Chỉ có điều, người trải qua Lục soát hồn thuật, hồn phách sẽ bị hao tổn, sau khi chết rất nhanh sẽ biến mất, ngay cả đầu thai chuyển thế cũng không làm được! Mặt khác, người bị lục hồn, sẽ thừa nhận thống khổ khổng lồ! Ta vừa vặn có đủ tu vi, cũng vừa vặn có một môn pháp thuật như vậy! Ngươi muốn thử không?
- Lục soát hồn thuật?
Tùy Qua đúng là chưa từng nghe qua, nhưng biết lão già này khẳng định không phải lừa gạt hắn.
Chẳng qua là, dù sao cũng phải chết, lục soát hồn cũng không có gì, Tùy Qua căn bản không ngần ngại chuyện sau khi chết. Nhưng Tùy Qua rất để ý đến chuyện Thần Nông tiên thảo bí quyết sẽ rơi vào trong tay loại người như Bùi Ngọc Trần.
Cho nên, Tùy Qua quyết định chắc chắn, hào khí tỏa ra, dũng cảm nói:
- Lão gia nầy, bớt nói nhảm đi! Tiểu gia thường xuyên chơi trò lục cẩu, thật đúng là không có chơi đùa lục hồn, muốn lục soát thì lục soát đi!
- Tốt! Ngươi quả nhiên có chủ tâm muốn chết!
Bùi Ngọc Trần đưa tay lên, nhất thời ném Tùy Qua lên giữa không trung, sau đó bàn tay túm lấy đầu Tùy Qua, tính toán thi triển Lục soát hồn thuật đối với Tùy Qua.
Vù! Vù! Vù! Vù!
Năm đầu ngón tay của Bùi Ngọc Trần toát ra khí tức lạnh như băng, tà ác.
Loại khí tức này đưa vào đỉnh đầu Tùy Qua, nhất thời khiến cho thân thể Tùy Qua run lên, thấy lạnh cả người, tựa hồ ngay cả linh hồn cũng bị đông cứng. Sau đó, Tùy Qua cũng cảm giác được một luồng ý thức ngoại lai tiến vào thân thể của hắn, tựa hồ muốn xé linh hồn hắn thành mảnh nhỏ, sau đó từ trong linh hồn của hắn tróc ra một số tin tức trọng yếu.
Cực độ khó chịu, cực độ thống khổ.
Loại thống khổ này không đến từ thân thể, mà đến từ linh hồn!
Bị một luồng ý thức khác xâm nhập thân thể, xé rách linh hồn, cảm giác như vậy quả nhiên là sống không bằng chết.
Tùy Qua có thể cảm giác được, một số trí nhớ của hắn bị lấy ra ngoài, luồng thần thức đó chủ yếu là tìm kiếm linh thảo, linh dược.
Tùy Qua liều mạng muốn bảo vệ bí mật, nhưng căn bản không chống đỡ được luồng thần thức xâm lấn, bí mật của Thần Nông tiên thảo bí quyết tựa hồ sẽ bị luồng thần thức lôi ra từ trong trí nhớ.
Ầm!
Nhưng vào lúc này, trong đầu Tùy Qua nổ vang một trận, sâu thăm trong linh hồn và trí nhớ của hắn, đột nhiên nổ tung một đoàn kim quang, sau đó dần hiện ra sáu chữ lớn màu vàng:
Thần Nông tiên thảo bí quyết!
Chữ to màu vàng vừa xuất hiện, luôn gthần thức tiến vào thân thể Tùy Qua nhất thời bị bức lui.
Còn thân thể Tùy Qua bỗng nhiên trở nên nhẹ nhàng, cảm giác sống không bằng chết lúc trước thoáng cái biến mất.
- Ghê tởm!
Bùi Ngọc Trần kêu lên một tiếng, thu hồi bàn tay áp trên đầu Tùy Qua.
Lục soát hồn thuật lần nào cũng thành công, vậy mà lại vô dụng với tiểu tử này, điều này làm cho Bùi Ngọc Trần vô cùng tức giận!
- Lão già kia, làm sao ngươi không tiếp tục lục soát?
Tùy Qua biết đối phương đã lén chịu thiệt thòi, tiếp tục cứng rắn nói:
- Có phải lục soát đến phim SEX của tiểu gia, lão già ngươi không chịu được kích thích?
- Lão phu đã nói, nhất định sẽ làm cho ngươi sống không bằng chết!
Bùi Ngọc Trần dữ tợn cười một tiếng, quăng Tùy Qua lên không trung, sau đó dùng chân khí giữ hắn lại giữa không trung, thúc dục phi kiếm bay đến trước mặt Tùy Qua:
- Ta sẽ dùng phi kiếm mỗi ngày róc của ngươi chín chín tám mươi mốt miếng thịt!
- Làm đi, lão tử coi như giảm cân!
Tùy Qua mắng.
Dù sao cầu xin tha thứ cũng vô dụng, Tùy Qua cảm thấy chi bằng cứng rắn đến cùng.
- Đáng chết!
Bùi Ngọc Trần tức giận kêu lên, phi kiếm chậm rãi chém tới chỗ kín của Tùy Qua.
- Cha mẹ nó, ta chửi tám mươi đời tổ tông lão chó hoang nhà ngươi!
Tùy Qua buột miệng nổi giận mắng, lão gia hỏa này cũng quá ghê tởm, vừa bắt đầu đã khai đao với tiểu đệ của Tùy Qua, thật là ghê tởm tới cực điểm.
Trong lòng Tùy Qua thầm biệt khuất, buồn bực, tiểu đệ của hắn đi theo hắn mười mấy năm, cả ngày chỉ biết thải ra cứt đái, hơn nữa cứ duy trì như vậy mười mấy năm, nhẫn nhục chịu khó, chưa từng bãi công. Không ngờ, ngay cả mùi vị con gái cũng không chưa được nếm qua, chưa từng có một đêm yên ổn, giờ phải bỏ mình, thật sự rất không thoải mái!
Người trước khi chết, mới biết trong lòng còn có rất nhiều nuối tiếc.
Thấy phi kiếm của Bùi Ngọc Trần chậm rãi chém tới, Tùy Qua mới biết thì ra trong lòng hắn còn có nhiều tiếc nuối như vậy, nhưng trong tất cả tiếc nuối, sự thật vẫn còn là "gà tơ" khiến cho hắn tiếc nuối hơn cả.
Nếu hôm nay bị chết ở đây, sợ rằng xuống âm phủ, cũng còn là "Quỷ đồng tử", không chừng sẽ bị quỷ hồn khác khinh bỉ.
Đáng thương!
Vù!
Thấy Tùy Qua vẫn không chịu hàng phục, phi kiếm của Bùi Ngọc Trần chợt gia tốc, chém tới hướng mục tiêu!
Nhưng vào lúc này, màu sắc bầu trời đột nhiên thay đổi, ngay cả thời gian cũng trở nên cực kỳ chậm chạp.
Hào quang.
Hào quang ngũ sắc!
Cả bầu trời, tựa hồ đều bị hào quang ngũ sắc chiếu sáng.
Tùy Qua cũng không rõ lắm, vì sao mùa đông còn có hào quang, cũng không biết, vì sao hiện tại rõ ràng không phải ban đêm, làm sao cũng có hào quang.
Nhưng, đây chắc chắn là hào quang đẹp nhất Tùy Qua từng gặp trong đời.
Hào quang ngàn dặm, hào quang đầy trời.
Hào quang ngũ sắc đầy trời, khiến lòng hắn như say.
Trong khoảnh khắc, Tùy Qua thậm chí quên luôn phi kiếm đang chém về phía tiểu đệ của hắn.
Ánh mắt của mọi người, cũng bị hào quang đầy trời này thu hút.
Cho dù là Bùi Ngọc Trần cũng không ngoại lệ.
Hào quang ngũ sắc này, mọi người chưa từng thấy qua.
Theo thứ tự là năm loại màu sắc xanh, vàng, đỏ, đen, trắng.
Cực kỳ rung động tinh thần!
- Chẳng lẽ, ngay cả ông trời cũng bị tinh thần sơ nam ương ngạnh bất khuất của ta cảm động hay sao?
Tùy Qua nghĩ thầm.
Chẳng qua, ý nghĩ này mới vừa xuất hiện, thanh phi kiếm của Bùi Ngọc Trần đã chém đến chỗ kín.
Nhưng vào lúc này, trong hư không chỗ kín của Tùy Qua đột nhiên tuôn ra một điểm kiếm quang, đánh trúng vào phi kiếm của Bùi Ngọc Trần.
Phi kiếm nhìn như uy lực kinh người, giống như máy bay bị lôi điện đánh trúng, nhất thời dừng lại, thân kiếm run rẩy, lập tức chuyển ngoặt, trở lại trong tay Bùi Ngọc Trần.
- Cao nhân phương nào, kính xin hiện thân!
Bùi Ngọc Trần cho phi kiếm vào vỏ, chắp tay hỏi.
*****
- Hôm nay, ta tận diệt Bùi gia!
Trong thiên không, đột nhiên truyền tới một thanh âm kỳ ảo.
Theo thanh âm này xuất hiện, hào quang đầy trời đột nhiên thu lại, sau đó trong hư không xuất hiện một đạo kiếm quang ngũ sắc dài hơn ba trượng, một nữ tử đạo bào màu trắng, chân không giẫm kiếm quang, ngự kiếm phá không mà đến, sau đó đứng bên cạnh Tùy Qua.
Nữ tử này nhìn dung mạo, tựa hồ không quá hai mươi tuổi, khuôn mặt cực đẹp, lông mày như vẽ, da trắng như tuyết, mái tóc đen nhánh vẫn rũ xuống dưới vai, ở lọn tóc thắt một sợ dây lụa ngũ sắc, phía trên tràn ngập các loại màu sắc, cũng không biết là bảo vật gì.
Cô gái này không trang điểm, không đeo minh châu, nhưng Tùy Qua vẫn cảm giác rất rõ ràng, dưới lớp áo đạo bào màu trắng là một giai nhân xinh đẹp tuyệt thế, gần như thần tiên.
Trong chốc lát, cả thiên địa, tựa hồ cũng lây nhiễm mấy tia tiên khí.
Tùy Qua thoáng chốc có loại cảm giác từ trần thế đến tiên cảnh.
Tùy Qua chưa từng nghĩ, một nữ tử có thể xinh đẹp như vậy, cảm giác như vẻ đẹp không nhuộm phàm trần, làm cho người ta không dám sinh lòng mạo phạm, khinh nhờn.
Đáng tiếc chính là, nhìn trang phục của nàng lại là một đạo cô.
Thật sự là đáng tiếc.
- Xin hỏi tiên cô là ai? Nếu chúng ta có chỗ mạo phạm, kính xin bao dung.
Bùi Ngọc Trần cẩn thận nói chuyện, nhưng hắn là nhân vật cáo giá, đương nhiên sẽ không cho rằng cô gái trước mắt chỉ là một tiểu cô nương hai mươi tuổi, với tu vi cao tuyệt như thế, rất có thể đã là "lão quái vật" ngàn năm trong truyền thuyết rồi.
Tóm lại, đạo cô đột nhiên xuất hiện này khiến cho Bùi Ngọc Trần cũng cảm thấy áp lực khôn cùng, tựa hồ bất cứ lúc nào cũng có thể bị đối phương giết ngay lập tức.
- Ta nói rồi, hôm nay ta muốn tiêu diệt Bùi gia!
Giọng nói của đạo cô vẫn rất bình tĩnh, tựa hồ giết người diệt tộc, chỉ là chuyện rất bình thường.
Bùi Ngọc Trần vừa nghe, biết chuyện không có chuyển cơ, nhất thời trầm mặt nói:
- Cho dù đệ tử Bùi gia ta thề đánh một trận tử chiến, ngươi cũng chưa chắc đòi được chỗ tốt!
Theo Bùi Ngọc Trần thấy, tu vi của đối phương có lẽ cao hơn hắn một bậc, Bùi gia còn có ba vị Tiên Thiên cao thủ, còn có nhiều người tu hành Luyện Khí kỳ như vậy, nếu tập hợp chung một chỗ, chưa chắc không thể đánh lui, thậm chí đánh chết đối phương.
Huống chi, tổ tiên Bùi gia đã bố trí một tuyệt sát đại trận gần sơn trang, một khi trận pháp mở ra, Bùi Ngọc Trần có thể mượn lực lượng của đại trận để đối phó địch nhân xâm phạm, phần thắng sẽ gia tăng rất lớn.
Nghĩ tới đây, Bùi Ngọc Trần cắn nát đầu lưỡi, phun một ngụm máu lên phi kiếm của hắn.
Vù!
Phi kiếm của Bùi Ngọc Trần nhất thời nhanh như tia chớp đâm vào dưới đất sơn trang Bùi gia, trong chốc lát mở ra đại trận thủ hộ của Bùi gia.
Đám người Bùi Thường Phong, Bùi Thường Hạo nhanh chóng triển khai thân pháp, chiếm cứ các vị trí của trận pháp, dùng công lực bản thân thúc dục uy lực trận pháp tăng lên.
Ầm!
Một đạo quang mang xích hồng từ phía dưới sơn trang Bùi gia phun ra, sau đó phóng lên cao.
Bùi Ngọc Trần thúc dục ngự kiếm thuật, nhất thời thao túng quang mang này, tạo thành một thanh đại kiếm dài hơn mười trượng!
- Không biết trời cao đất rộng!
Bùi Ngọc Trần nói với đạo cô:
- Trận này chính là tổ tiên khai sơn của Bùi gia ta sở kiến, toàn lực thúc dục, có thể chống đỡ cao thủ Kết Đan kỳ tiến công, ngươi là cái gì, cũng dám kêu gào diệt Bùi gia ta...
Tùy Qua không ngờ Bùi Ngọc Trần còn nói nhảm nhiều như vậy, vì sao vị đạo cô kỳ quái này còn không sớm ra tay, định đợi người ta dọn xong trận thế sao.
Nhưng vẻ mặt của đạo cô vẫn không chút biến hóa, giống như không nghe thấy lời nói của Bùi Ngọc Trần, nàng khẽ mở miệng, đột nhiên quát lên từng chữ:
- Ngũ sắc thần linh! Sáng mờ vạn đạo!
Vù! Vù! Vù! Vù!
Trong chốc lát, từ dưới chân nàng, đột nhiên nổ bắn ra hào quang ngũ sắc, ánh sáng khuếch tán, trong chốc lát tràn ngập thiên địa.
Hào quang ngàn dặm!
Ngũ sắc hào quang theo thứ tự là xanh, vàng, đỏ, đen, trắng, chiếu rọi bầu trời thành năm màu.
Một cảnh tượng tuyệt đẹp!
Nhưng hào quang đầy trời, cũng là kiếm khí, kiếm quang biến thành.
Hào quang ngàn dặm, kiếm khí vạn đạo, quang hàn cửu châu!
Tùy Qua thấy tình hình này, khiếp hãi đến nỗi con ngươi cũng muốn lòi ra.
Còn đám người Bùi Ngọc Trần, nhất thời mặt xám như tro tàn!
Kiếm khí của một người lại có thể lợi hại đến trình độ này, quả thực đúng là điều chưa từng nghe nói.
Nữ nhân này rút cuộc có địa vị gì mà lợi hại như vậy!
- Đi!
Đạo cô chỉ một ngón tay, kiếm quang ngũ sắc đầy trời đột nhiên tiến về phía sơn trang Bùi gia.
Bùi Ngọc Trần vội vàng thả cự kiếm thủ hộ sơn trang, hi vọng có thể đánh lui đạo cô kinh khủng này.
Ầm!
Chẳng qua, cự kiếm này vừa va chạm với kiếm quang ngũ sắc do đạo cô phát ra, lập tức vỡ vụn, căn bản không chịu nổi một kích!
Sau đó, dòng nước lũ do kiếm quang ngũ sắc tạo thành xuyên qua người Bùi Ngọc Trần, cường giả Trúc Cơ kỳ này nhất thời bị xoắn giết đến mức hài cốt không còn, ngay cả một chút lực phản kháng cũng không có.
Vù! Vù!
Kiếm quang ngũ sắc dễ dàng đánh nát đại trận phòng ngự của Bùi gia, sau đó nuốt trọn sơn trang Bùi gia.
Đám người Bùi Thường Phong ở trước mặt kiếm quang ngũ sắc này, còn không bằng gà đất chó kiểng, vừa đụng phải kiếm quang ngũ sắc này, Tiên Thiên chân khí hộ thể cũng không dùng được, lập tức bị giết hết.
Về phần những người tu hành Luyện Khí kỳ, quả nhiên giống như con kiến hôi, dính vào kiếm quang ngũ sắc lập tức chết lềnh bà lềnh bềnh.
Bùi gia đã tao ngộ tru diệt kinh khủng nhất.
Thế gia ngàn năm thoáng chốc bị diệt hết.
Trong nháy mắt, tất cả người tu hành của Bùi gia đều bị giết hết.
Trừ nữ nhân và hài tử, không một ai may mắn thoát khỏi.
Nhuế Cường ẩn thân trong sơn động phía dưới một ngọn núi giả.
Kể từ khi đạo cô kia xuất hiện, hắn cũng cảm giác tình huống không ổn, cho nên không giống như những người khác hăng máu đi thúc dục trận pháp, mà tìm một nơi bí mật trú ẩn.
Sự thật chứng minh, Nhuế Cường đã lựa chọn chính xác, hắn tinh tường cảm giác được người của Bùi gia không ngừng bị giết hết.
Rốt cục, tất cả đều trở nên yên tĩnh.
Chết sạch sao?
Nhuế Cường thở phào nhẹ nhõm, lần này Bùi gia coi như xong, nhưng sản nghiệp khắp nơi của Bùi gia đều rơi vào trong tay hắn.
Khi đó, hắn đồng dạng có thể nở mày nở mặt hưởng thụ cuộc sống vương giả.
Nghĩ tới đây, Nhuế Cường ngược lại nở nụ cười.
Vù!
Nhưng vào lúc này, một đạo kiếm quang hắc sắc bổ trúng vào ngọn núi giả hắn đang ẩn thân, cả người của hắn, đồng loạt bị chém thành hai nửa.
Bùi gia bị diệt.
Nhuế Cường sinh ra là người của Bùi gia, đến chết cũng là quỷ của Bùi gia.
Bùi gia không còn, hắn cũng không cách nào hưởng thụ phú quý.
Đây là số mệnh!
Thân thể Tùy Qua bị một luồng lực vô hình kéo, chậm rãi rơi xuống mặt đất.
Hắn nằm trên mặt đất, ngưỡng mộ nhìn vị đạo cô cao nhân.
Nữ tử mặc đạo bào màu trắng từ giữa không trung từ từ rơi xuống, giống như tiên giáng trần.
← Ch. 0213 | Ch. 0215 → |