← Ch.0215 | Ch.0217 → |
Dân chúng gần đó mặc dù hiếu kỳ, nhưng bởi vì vẫn biết núi Khô Cốt là vùng đất hung sát, cho nên vẫn không dám tới gần. Nhưng một nhóm trộm mộ cũng nghe tin lập tức hành động, những người này không tin quỷ thần, đương nhiên không sợ hung sát gì đó. Sau khi trộm mộ tiến vào, một số dân liều mạng, buôn lậu cũng lần lượt tiến vào.
Nhưng ngay sau đó, núi Khô Cốt đã bị quân đội bao vây.
Một số kẻ trộm mộ phản ứng chậm, trở thành cá nằm trong chậu của quân đội, dựa vào nơi hiểm yếu chống lại, bị đánh gục tại chỗ!
Buổi tối hôm đó, một nữ tử thần bí mặc quần áo công phu màu trắng, trên ống tay áo thêu hình rồng, cùng với người phụ trách bên quân đội cùng tiến vào Bùi gia sơn trang.
Nữ tử thần bí cẩn thận kiểm tra từng thi thể trên mặt đất, sau đó nói với người phụ trách quân đội:
- Phần lớn người chết bởi Tiên Thiên kiếm khí. Một phần nhỏ, là bị thần bí hạt giống xâm nhập não bộ, khí quan thân thể mà chết, nhưng không có tính lây truyền.
Người phụ trách quân đội vừa nghe, nhất thời thở phào nhẹ nhõm, nói:
- Không phải bệnh truyền nhiễm là tốt rồi. Mẹ kiếp, ta còn tưởng là vũ khí sinh hóa của Nhật Bản lưu lại Hoa Hạ trước kia bị để lộ. Nhìn những người này xem, trên đỉnh đầu lại mọc ra cây nấm, nhìn thấy đã cảm thấy kinh khủng.
- Không phải nấm, là linh chi.
Nữ tử thần bí rất chuyên nghiệp nói.
- Linh chi?
Sĩ quan kia kinh ngạc nói:
- Linh chi có thể mọc trên thi thể?
- Vốn là không, nhưng hiện tại lại có thể.
Nữ tử thần bí nói:
- Nhưng, khi những linh chi này sinh trưởng, bọn họ còn không phải là thi thể. Đáng tiếc, những linh chi này vốn là thứ vô cùng tốt, nếu có thể trưởng thành hoàn toàn, chính là thứ tốt chân chính. Nhưng, cũng không thể lãng phí những thứ này, thu thập toàn bộ, sau này có thể làm thuốc.
- Không thành vấn đề, nếu như ngươi cần dùng, những linh chi này giao cho ngươi xử trí.
Vị sĩ quan vội vàng nói. Cho dù ăn linh chi thật sự có thể kéo dài tuổi thọ, nhưng nghĩ đến chúng sinh trưởng trên thi thể, hắn hoàn toàn không có hứng thú.
- Ta còn phải ở đây cẩn thận kiểm tra, tìm tòi một phen, cũng không làm phiền các ngươi cùng đi nữa.
Nữ tử thần bí lại nói.
- Vậy cần hai binh lính tới bảo vệ ngươi không? Nơi này trời tối, chỗ này lại như vậy.
Sĩ quan kia quan tâm hỏi.
- Ngươi cảm thấy ta cần phải bảo vệ sao?
Nữ tử thần bí nói, giọng nói rất bình thản, nhưng có một luồng ngạo khí.
Vị sĩ quan quân lúc này mới nghĩ đến thân phận của người trước mặt, nói:
- Ta có chút tò mò, nhưng phương diện dư luận xử lý thế nào đây?
- Phía trên nói, nếu trộm mộ cũng tới, vậy thì nói địa chất biến hóa, đào được cổ mộ Đông Hán. Trong thời gian ngắn, bởi vì cơ quan văn hóa khảo cổ quốc gia muốn tiến hành khảo sát, cho nên vẫn tiến hành giới nghiêm. Mặt khác, những thứ trộm mộ lấy đi, phải nghĩ cách đuổi theo đòi lại.
Nữ tử thần bí nói.
- Được.
Vị sĩ quan gật đầu, sau đó rời đi.
Đêm đó, Tùy Qua cũng trở lại thành phố Đông Giang.
Việc làm đầu tiên, chính là đi gặp lão địa chủ và Ngưu Tiểu Hoa. Dĩ nhiên, khi rời khỏi Bùi gia sơn trang, Tùy Qua cũng đã báo bình an.
Lão địa chủ và Ngưu Tiểu Hoa, được Thẩm Quân Lăng đưa đến trong căn hộ của nàng.
Điều khiến Tùy Qua không ngờ chính là, Thẩm Thái Sùng cũng đang ở đây.
Điều này có ý nghĩa như thế nào, ý nghĩa Thẩm Thái Sùng tự mình phụ trách an toàn cho lão địa chủ cùng Ngưu Tiểu Hoa!
Lúc này, ấn tượng của Tùy Qua đối với Thẩm Thái Sùng không khỏi có chút thay đổi. Dĩ nhiên, cũng không phải nói Thẩm Thái Sùng nhiều tình người, mà là tán đồng của Tùy Qua đối với tác phong làm việc và ánh mắt của Thẩm Thái Sùng.
Tùy Qua hỏi thăm Thẩm Quân Lăng tình huống lúc đó.
Thì ra, sau khi Thẩm Quân Lăng nhận được tin tức của Tùy Qua, lập tức hiểu ra hàm ý ẩn chứa trong lời nói củaTùy Qua, sau đó nàng không chút do dự, lập tức liên lạc với Thẩm Thái Sùng.
Thẩm Thái Sùng nhận được hỏa linh chi của Tùy Qua, đương nhiên thiếu Tùy Qua một đại nhân tình, cho nên không từ chối, hơn nữa còn lập tức đích thân thi triển thân pháp, nhanh chóng chạy vội trăm cây số tới thành phố Minh Phủ, quả nhiên ở giữa đường đã đón được lão địa chủ và Ngưu Tiểu Hoa. Người của Bùi gia chịu trách nhiệm "áp tải", đương nhiên cũng bị Thẩm Thái Sùng giết chết.
Thẩm Thái Sùng làm như vậy, đương nhiên là mạo hiểm đắc tội với Bùi gia. Nhưng hắn vẫn làm như vậy, hơn nữa sau khi nhận được người, tự mình trấn giữ bảo vệ, đây chính là biểu hiện coi trọng đối với Tùy Qua.
Khi Tùy Qua đến nhà trọ của Thẩm Quân Lăng, Thẩm Thái Sùng đang cùng lão địa chủ chơi cờ tướng, còn Ngưu Tiểu Hoa cũng đang cùng Thẩm Quân Lăng tán gẫu, hơn nữa nhìn bộ dạng, hai người có vẻ rất tâm đầu ý hợp.
Thấy Tùy Qua vào nhà, Ngưu Tiểu Hoa vui mừng từ trên ghế salon nhảy xuống, sau đó không quan tâm đến cái gì, thoáng cái lao vào trong lòng Tùy Qua:
- Ca, ca cuối cùng cũng trở lại, không bị thương chứ, thật sự không sao chứ...
Tùy Qua không ngờ Ngưu Tiểu Hoa luôn luôn xấu hổ lại có thể lao vào lòng mình trước mặt nhiều người như vậy, nhưng chợt thấy thoải mái, Ngưu Tiểu Hoa hiện tại đã gọi hắn là "ca" rồi, có lẽ chỉ là muội muội quan tâm đến ca ca mà thôi.
Chỉ chốc lát sau, Ngưu Tiểu Hoa mới đỏ mặt rời khỏi lồng ngực Tùy Qua, sau đó trở lại trên ghế sa ***.
Tùy Qua đầu tiên gửi lời cảm ơn tới Thẩm Thái Sùng.
Nếu không phải Thẩm Thái Sùng tự mình đi trước cứu lão địa chủ và Ngưu Tiểu Hoa, hậu quả của hai người bọn họ rút cuộc như thế nào, cũng khó có thể dự liệu.
So với tính mạng của lão địa chủ cùng Ngưu Tiểu Hoa, một đóa hỏa linh chi có là gì.
Cho nên, theo Tùy Qua thấy, lần này hắn lại thiếu Thẩm Thái Sùng một ân tình.
Vì vậy, tình cảm này ngày sau phải nghĩ cách hồi báo.
Thẩm Thái Sùng nghe thấy Tùy Qua gửi lời cảm ơn, cười ha ha nói:
- Tiểu Tùy, cậu không cần phải khách khí. Lần này ta xuất thủ, một là muốn trả nhân tình của cậu, mặt khác, ta cũng có tư tâm, hi vọng sau này, cậu có thể chiếu cố Thẩm gia một chút.
Thẩm Thái Sùng quả nhiên rất trực tiếp, không che dấu mục đích của hắn.
Nhưng, như vậy lại hay, cũng phù hợp với tính cách của Tùy Qua. Vì vậy, Tùy Qua vội vàng nói:
- Thẩm gia yên tâm, lần này ngài mạo hiểm đắc tội với Bùi gia, ra tay giúp ta, ta đương nhiên sẽ có hồi báo.
- Muốn có thu hoạch, có đôi khi cần mạo hiểm một chút.
Thẩm Thái Sùng nói:
- Mặc dù Bùi gia có ba Tiên Thiên cao thủ, nhưng chỉ có một người là Tiên Thiên trung kỳ, hiện tại không phân cao thấp với lão phu, cho nên lão phu còn chưa đến mức khúm núm bọn họ. Huống chi, ngươi có thể bình yên trở về, chứng minh phán đoán của lão phu là chính xác, lần này mạo hiểm cũng đáng.
Thần sắc của Tùy Qua có chút dị thường nói:
- Thật ra, Bùi gia cũng không chỉ có ba Tiên Thiên cao thủ, còn có một Trúc Cơ kỳ cường giả!
- Trúc Cơ... Kỳ?
Thẩm Thái Sùng hoảng sợ, thoáng cái đứng lên.
*****
Trúc Cơ kỳ, ngự kiếm phi hành, chém thủ cấp kẻ địch ngoài ngàn bước, cho dù là cao thủ Tiên Thiên kỳ, cũng không phải là nhất hợp chi tướng. Cho nên, nghe thấy Bùi gia còn có Trúc Cơ kỳ, Thẩm Thái Sùng cũng sợ hãi.
Nhưng rất nhanh Thẩm Thái Sùng liền nghi ngờ nói:
- Nếu bọn họ thật sự có cao thủ Trúc Cơ kỳ trấn giữ, vậy làm sao ngươi còn có thể sống trở về?
- Bởi vì có một người lợi hại hơn Trúc Cơ kỳ xuất hiện giúp ta một tay.
Tùy Qua nói.
Tin tức này, là Tùy Qua cố ý để lộ ra cho Thẩm Thái Sùng.
Hiện nay, thực lực của Tùy Qua cũng không phải rất mạnh, hơn nữa cũng không cách nào đột phá đến cảnh giới cực cao trong thời gian ngắn, thậm chí ngay cả Tiên Thiên kỳ cũng khó mà đột phá, cho nên biện pháp duy nhất chính là tìm một núi dựa.
Đạo cô thần bí kia, chính là "núi dựa" của Tùy Qua, mặc dù nàng chưa chắc thừa nhận, nhưng chuyện nàng ra mặt vi Tùy Qua cũng là sự thật.
Chỉ cần điểm này được chứng thật, bất luận là ai ngờ muốn đối phó Tùy Qua, đều phải nghĩ kĩ có thể chống đỡ được kiếm quang ngũ sắc của đạo cô kia hay không.
Là ngũ sắc thần linh.
Tùy Qua nhớ lại "phi kiếm" xinh đẹp kinh diễm và tàn khốc biến thái.
Thẩm Thái Sùng quả nhiên động dung:
- Vậy những người còn lại của Bùi gia?
- Toàn bộ bị nàng chém giết.
Tùy Qua nói.
- Toàn bộ?
Thẩm Thái Sùng hoảng sợ.
- Toàn bộ.
Tùy Qua gật đầu, sau đó giải thích một chút:
- Ngoại trừ nữ nhân và hài tử, còn lại đều không có ngoại lệ.
Thẩm Thái Sùng hít một hơi khí lạnh.
Không ngờ người xuất thủ cứu Tùy Qua thật sự lợi hại như vậy, hơn nữa chuyện này chắc chắn sẽ dấy lên sóng lớn trong các gia tộc tu hành.
Nhưng, trong lòng Thẩm Thái Sùng lại âm thầm cảm thấy may mắn. May nhờ lần này đứng về phía Tùy Qua, nếu không hậu quả thật sự không thể tưởng tượng.
Bùi gia, ba Tiên Thiên, một Trúc Cơ kỳ, còn có nhiều Luyện Khí kỳ như vậy, lại bị giết chết toàn bộ, ngay cả một người cũng không thể chạy trốn, tu vi như thế, quả thực là quá kinh khủng, quá kinh khủng!
Thẩm Thái Sùng nghe Tùy Qua kể lại, liền cảm giác được một luồng áp lực.
- Chiếu tướng!
Lúc này, lão địa chủ đột nhiên cười lớn:
- Thẩm lão à, ta cuối cùng cũng thắng ngươi rồi!
Màn đêm buông xuống, Thẩm Thái Sùng đang đặt yến tiệc chiêu đãi lão địa chủ cùng Ngưu Tiểu Hoa ở khách sạn Đông Châu hào hoa nhất thành phố Đông Giang, cũng là để an ủi Tùy Qua. Buổi dạ tiệc này, nhìn như chỉ là một dạ tiệc gia đình nhỏ, nhưng lại đại biểu cho sự tán đồng của Thẩm Thái Sùng đối với Tùy Qua, cũng đại biểu cho lập trường của Thẩm gia, chuẩn bị dựa sát vào Tùy Qua.
Vốn với tu vi của Tùy Qua, Thẩm Thái Sùng không cần coi trọng như thế. Nhưng bởi vì tin tức Bùi gia bị diệt nhận được chứng thật, Thẩm Thái Sùng nhất thời ý thức được sau lưng Tùy Qua, có một luồng thế lực vô cùng cường đại làm núi dựa, chỉ sợ núi dựa này chỉ là một người, cũng đủ để uy hiếp rất nhiều thế gia tu hành rồi. Mặt khác, có một núi dựa lớn như vậy, cũng không khó giải thích tại sao lúc trước Tùy Qua lại xuất thủ "hào phóng" như vậy.
Suy nghĩ của Thẩm Thái Sùng rất đơn giản: nếu đụng phải một hảo tiểu tử như vậy, đương nhiên phải giữ chặt, thứ nhất bản thân mình có thể nhận được chỗ tốt, đề cao tu vi; thứ hai, đối với đời sau của Thẩm gia, cũng có điểm rất tốt.
Chính bởi vì như thế, Thẩm Thái Sùng mới hạ thấp tư thái, hơn nữa tận lực tạo dựng quan hệ tốt đẹp với người nhà Tùy Qua.
Dĩ nhiên, mặc dù Thẩm Thái Sùng không làm như thế, Tùy Qua cũng cảm thấy thiếu Thẩm Thái Sùng một đại nhân tình.
Sau khi đoàn người đến đại sảnh khách sạn Đông Châu, lập tức có phục vụ tiến lên đón, sau đó hỏi thăm mọi người cần gì.
- Chúng tôi đã đặt phòng ăn ở tầng cao nhất, nhờ cô dẫn chúng tôi lên đó.
Thẩm Quân Lăng nói với muội muội phục vụ.
- Cô là Thẩm tiểu thư sao?
Muội muội phục vụ nói:
- Thật xin lỗi, Thẩm tiểu thư, phòng cô hẹn trước đã bị hủy bỏ, nhưng chúng tôi đã giữ lại một phòng VIP xa hoa cho cô, cô thấy có được không?
Thẩm Quân Lăng nhất thời nhíu mày, nói:
- Gọi quản lý của các người tới giải thích cho tôi.
- Thật xin lỗi, đây là quyết định của tổng giám đốc chúng tôi.
Muội muội phục vụ áy náy nói:
- Thật xin lỗi, nhưng bởi vì tổng giám đốc của chúng tôi muốn mở tiệc chiêu đãi khách nhân trọng yếu, cho nên chỉ có thể xin các vị thông cảm.
- Hừ.
Thẩm Thái Sùng hừ một tiếng, sau đó nói với Thẩm Quân Lăng:
- Cháu gọi điện thoại, kêu Triệu Thiên Mục lập tức tới đây!
Triệu Thiên Mục, là ông trùm ăn uống khách sạn thành phố Đông Giang, cũng là chủ tịch của khách sạn Đông Giang.
Muội muội phục vụ nghe lời này, cười nhạt, nghĩ thầm lão đầu tử này là người nào chứ, cũng có thể gọi chủ tịch của chúng ta tới đây.
Nhưng, muội muội phục vụ vẫn tương đối có tố chất, rất lễ phép mỉm cười, sau đó mời đám người Tùy Qua đến một bên uống trà chờ đợi.
Sắc mặt Thẩm Thái Sùng thật sự rất khó coi, vốn là muốn thừa sắt còn nóng, kéo gần hơn một chút tình cảm của hai nhà, ai ngờ lại đụng phải chuyện bực mình này.
Thẩm Quân Lăng ở một bên gọi điện thoại.
Lúc này, có một chiếc xe đắt tiền dừng trước cửa khách sạn, mấy công tử ca mỉm cười xuống xe, bên cạnh còn có mấy nữ nhân xinh đẹp ăn mặc thời thượng đi cùng, đoàn người cười đùa đi vào khách sạn.
Trong đó một thanh niên mặc tây trang, đeo mắt kiếng vàng nói với muội muội phục vụ:
- Xảy ra chuyện gì vậy? Tại sao những người này lại ngồi ở đại sảnh?
Muội muội phục vụ vội vàng nói:
- Bọn họ vốn đặt trước phòng ăn ở tầng cao nhất, nhưng bởi vì ngài hủy bỏ, cho nên muốn tìm chủ tịch trách cứ.
- Trách cứ? Trách cứ cái gì?
Thanh niên cau mày nói:
- Tôi chính là tổng giám đốc của khách sạn này Triệu Ích Thanh, các người có bất mãn gì, có thể trực tiếp phản ứng với tôi. Nhưng, hôm nay phòng ăn của tầng cao nhất, tôi muốn dùng để mở tiệc chiêu đãi bằng hữu, đương nhiên không thể cung cấp cho các người rồi.
- Gọi gia lão tử của ngươi tới đây giải thích cho ta, ngươi còn chưa đủ tư cách.
Thẩm Thái Sùng khinh thường nói.
- Ngươi... Lão già này!
Triệu Ích Thanh hừ một tiếng, nói với một người phục vụ khác:
- Cô dẫn các bằng hữu của tôi đi trước.
- Ích Thanh, phòng ăn tầng cao nhất lớn như vậy, ngồi thêm mấy người có quan hệ gì. Huống chi, hai vị tiểu thư này cũng là nhân vật thiên tư quốc sắc, cậu sắp xếp cho người ta ngồi ở phòng kín gió, đây không phải là mạo phạm giai nhân sao?
Một vị công tử ca nói, ánh mắt tham lam xẹt qua người Thẩm Quân Lăng và Ngưu Tiểu Hoa.
Thẩm Quân Lăng thì thôi, nhưng Ngưu Tiểu Hoa vội vàng nấp sau lưng Tùy Qua.
Triệu Ích Thanh đương nhiên cũng nhìn ra vẻ thùy mị không tầm thường của Thẩm Quân Lăng và Ngưu Tiểu Hoa, một người là vưu vật thành thục, một người là thiếu nữ ngây ngô, đúng là hơn hẳn đám nữ nhân đi theo bọn hắn. Cho nên, giọng nói của Triệu Ích Thanh có chút hòa hoãn, tiến lên nói với Thẩm Quân Lăng:
- Vị mỹ nữ kia, nếu cô nể mặt uống một chén với mấy bằng hữu của tôi, người nhà và bằng hữu của cô cũng có thể tới phòng ăn dùng cơm miễn phí.
← Ch. 0215 | Ch. 0217 → |