Vay nóng Tima

Truyện:Y Tiên Thiểu - Chương 0223

Y Tiên Thiểu
Trọn bộ 1258 chương
Chương 0223: Giang hồ thành phú ông tỉ vạn
0.00
(0 votes)


Chương (1-1258)

Siêu sale Lazada


Nói trắng ra là, gia công lần hai thật ra chính là quá trình pha loãng dược vật, lúc trước Tùy Qua cũng đã suy nghĩ rất rõ ràng, muốn đưa Bồi Nguyên cao ra thị trường, phải trải qua quá trình pha loãng, nếu không loại thống khổ khôi phục gân cốt, người bình thường rất khó thừa nhận.

Hơn nữa, nếu hiệu quả của một loại thuốc men quá thần kỳ, đối với một số người bình thường mà nói, trong lúc nhất thời ngược lại sẽ cảm thấy khó có thể thừa nhận.

Tốt quá hoá lốp.

Nhưng, bởi vì liên quan đến linh dược, cho nên khống chế quản lý nhà xưởng gia công lần hai cực kỳ nghiêm khắc, Sơn Hùng lại càng đặc biệt phái ra tám "tiểu đệ tinh anh" ở chỗ này luân phiên canh gác, để phòng có chuyện ngoài ý muốn xảy ra.

Mấy ngày sau, nhóm tiên Đế Ngọc cao số 2 đầu tiên rốt cục cũng ra lò.

Bồi Nguyên cao sau khi gia công lần hai, tổng cộng chỉ có mười vạn tấm.

Nhóm thuốc dán này sử dụng bao bì rất đẹp mắt, hơn nữa còn được đánh dấu nhận dạng vô cùng chuyên nghiệp, để tránh bị làm nhái, lặp lại bi kịch của Đế Ngọc cao số 1.

Sau khi thuốc dán được sản xuất, Mắt Kiếng bắt đầu hỏi thăm định giá của nó.

Tùy Qua giơ tám đầu ngón tay.

- Tám mươi đồng một tờ?

Mắt Kiếng nói:

- Bao bì của chúng ta cũng mất mười đồng rồi.

- Tám trăm.

Tùy Qua thản nhiên nói.

- Cái gì? Tám trăm?

Mắt Kiếng hoảng sợ:

- Tám trăm một tờ thuốc cao dán, cái này có thể bán đi sao?

- Thuốc tốt, là có thể bán đi!

Tùy Qua khẳng định nói.

Phải biết rằng, hắn từng dùng Bồi Nguyên cao kiếm được trăm tỷ.

Mặc dù Đế Ngọc cao số 2 là Bồi Nguyên cao đã trải qua pha loãng, nhưng giá vốn vẫn không thấp, Tùy Qua dĩ nhiên không thể nào thâm hụt vốn. Huống chi, nếu không kiếm tiền, làm sao có thể ủng hộ quỹ cứu trợ vận hành? Làm sao trợ giúp những người nghèo không có tiền chạy chữa?

Tám trăm đồng một tờ thuốc dán, nghe đích xác là rất đắt.

Nhưng thuốc dán này có thể khôi phục gân cốt, sinh tàn bổ khuyết, có thể làm cho rất nhiều người tu hành nhìn thấy mà thèm thuồng.

Huống chi, nếu như có thể chữa khỏi bệnh cho một người, mang đến sức khỏe cho người ta, cho dù tám trăm đồng cũng có cái gì?

Chẳng qua, Mắt Kiếng cũng rất khó lý giải, cười khổ nói:

- Sợ rằng giá tiền này sẽ hù dọa rất nhiều người!

- Giá tiền tám trăm đồng, chỉ là giá tiền ban đầu, sau này khẳng định không chỉ như vậy. Tôi làm lão bản, chỉ để ý thuốc men và định giá. Anh chịu trách nhiệm vấn đề quản lý công ty và tiêu thụ, anh nên hỏi thăm một số nhân tài tiêu thụ chuyên nghiệp.

Tùy Qua cười nói:

- Trước kia khi chúng ta bán Đế Ngọc cao, không phải có một người tiêu thụ vô địch sao, hình như tên là "Trương Cường"?

- Cậu nói là Cường Tử.

Mắt Kiếng nói:

- Người này hoàn toàn không có văn hóa, chính là dựa vào chút vận khí cứt chó, hù dọa rất nhiều người trên đường đến mua thuốc cao dán của chúng ta.

- Không có văn hóa không đáng sợ.

Tùy Qua cười nói:

- Hắn có thể trở thành tiêu thụ vô địch, đây chính là nhân tài, không quan tâm hắn dùng thủ đoạn gì. Đúng rồi, ta nghe nói người này còn diễn mấy màn kịch bên trong quán rượu, sau đó thành công giựt giây rất nhiều người. Không tệ, mặc dù hắn không có đầu óc, nhưng làm tiêu thụ rất tốt. Anh gọi hắn đến đây đi.

Mặc dù Mắt Kiếng có chút không quá tin tưởng tên côn đồ cắc ké Cường Tử có đầu óc kinh doanh gì đó, nhưng vẫn gọi hắn tới đây.

Cường Tử vừa nghe là "Đại lão bản" gọi về, lập tức cỡi xe máy chạy như bay đến phòng làm việc.

- Mắt Kiếng ca, lão bản đâu rồi? Không phải anh kêu tôi đến gặp lão bản sao?

Đến phòng làm việc, Cường Tử nhìn Mắt Kiếng dò hỏi. Rất hiển nhiên, Cường Tử không nghĩ thiếu niên trước mắt, chính là "Đại lão bản" của bọn họ.

- Đây chính là lão bản!

Mắt Kiếng nói, lo lắng Cường Tử không biết biết điều, cố ý tăng thêm một câu:

- Cũng là lão bản của ta và Hùng ca.

Cường Tử vừa nghe, lập tức kinh hãi.

Thiếu niên này lại là lão bản của Sơn Hùng đại ca và Mắt Kiếng ca sao? Cha mẹ hắn cũng quá trâu bò rồi!

Nhìn người ta, lúc này mới bao nhiêu tuổi, đã là Đại lão bản rồi, ngay cả Hùng ca đại danh lừng lẫy, cũng phải kêu một tiếng "Lão bản", cũng quá ngưu khí rồi.

Lập tức, Cường Tử vội vàng cung kính gọi một tiếng "Chào lão bản".

Tùy Qua cười ha hả, nói:

- Không cần gò ép. Trước kia ngươi bán Đế Ngọc cao rất có thủ đoạn, vô địch tiêu thụ của công ty của chúng ta, trích phần trăm có đến vài vạn không?

- Hắc, cũng là lão bản cho.

Cường Tử cười nói.

- Không, đều là một mình ngươi kiếm.

Tùy Qua nói.

- Nhưng lão bản, gần đây thuốc dán này làm ăn không tốt lắm.

Cường Tử nói:

- Bởi vì một số thuốc dán hàng giả xuất hiện, còn có hòa thượng Thiếu Lâm tự vừa đẩy ra thị trường một loại thuốc dán da gà, làm cho công việc buôn bán thuốc dán của chúng ta tổn thất rất nhiều. Trong thời gian này, thu nhập của ta và các huynh đệ cũng thiếu rất nhiều.

- Yên tâm đi, loại chuyện này lập tức sẽ thay đổi.

Tùy Qua nói:

- Hơn nữa, ta còn chuẩn bị cho ngươi làm chủ quản tiêu thụ, truyền thụ kinh nghiệm đẩy mạnh tiêu thụ của ngươi cho những huynh đệ khác.

- Chủ quản tiêu thụ? Vậy là lên chức?

Cường Tử có chút không dám tin tưởng nói:

- Lão bản, ta không có văn hóa, cũng có thể làm quan?

- Ta thấy làm quan cũng chính là văn hóa của ngươi.

Tùy Qua nói:

- Làm kinh doanh, không liên quan đến văn hóa, số tuổi, tư chất! Ngươi có thể bán được nhiều đồ nhất chính là giỏi nhất! Ngươi có thể kiếm được nhiều tiền hơn! Trên thế giới có rất nhiều đại phú hào, cũng từ bán hàng mà lên. Trong các ngươi, rất có thể sẽ có người trở thành phú ông ngàn vạn, thậm chí phú ông tỉ vạn! Tỷ như Cường Tử, ngươi có cơ hội!

Lời này của Tùy Qua, vốn chỉ là khích lệ, ai ngờ lại nói trúng. Mấy năm sau, tên côn đồ cắc ké tên là Cường Tử này thật sự trở thành một phú ông tỉ vạn, trở thành thần tượng cho đám côn đồ thành phố Đông Giang cho tới cả tỉnh Minh Hải.

Sau này, Cường Tử còn đặc biệt xuất bản một quyển sách, tên là "Giang hồ trở thành phú ông tỉ vạn". Nhưng, bởi vì hành văn quá kém, lời lẽ thô tục bên trong quá nhiều, trực tiếp bị niêm phong.

Dĩ nhiên, những điều này để sau hãy nói.

Cường Tử lúc này, vẫn chỉ là một chủ quản tiêu thụ mới vừa được đề thăng, mơ màng hỏi Tùy Qua:

- Ta cũng có thể trở thành phú ông tỉ vạn?

- Tại sao không thể?

Tùy Qua nghiêm mặt nói:

- Chỉ cần ngươi nhận rõ phương hướng, cố gắng làm việc, nhất định sẽ làm được!

- Phương hướng gì đó ta nghe không hiểu lắm.

Cường Tử nói:

- Nhưng lúc trước ta có thể kiếm mấy vạn, nhưng ta nghĩ rất nhanh có thể kiếm được mấy chục vạn, mấy trăm vạn thậm chí nhiều hơn!

- Ý chí chiến đấu sục sôi, vậy là được rồi!

Tùy Qua cười nói:

- Nếu ngươi đã lên chức, vậy thì nên đứng ra giải quyết vấn đề khó khăn của công ty. Hiện tại, chúng ta đang chuẩn bị đẩy ra một loại thuốc dán mới, tên là Đế Ngọc cao số 2. Chính là trước mắt chuẩn bị định giá tám trăm đồng một tờ, ngươi cảm thấy có cách nào tiêu thụ không?

*****

Vừa nói, Tùy Qua vứt ra một tờ Đế Ngọc cao số 2 xuống trước mặt Cường Tử.

Cường Tử nhìn một lát, nói:

- Bao bì thật sự rất đẹp, nhưng không biết hiệu quả như thế nào?

- Hiệu quả tuyệt đối có bảo đảm!

Mắt Kiếng rất khẳng định nói:

- Ta dám bảo đảm!

- Tám trăm đồng một tờ thuốc cao dán, vừa lên tiếng, có thể dọa lùi rất nhiều người.

Cường Tử cười nói:

- Nhưng chỉ cần có công hiệu thật sự, cho dù đắt hơn nữa, cũng có thể bán được.

Tùy Qua chờ đợi chính là lời này, nhất thời cười cười.

Mắt Kiếng lại nói:

- Cường Tử, ở trước mặt lão bản, ngươi không nên nói lung tung bốc phét!

- Ta không nói bốc phét.

Cường Tử nói:

- Tám trăm đồng một tờ thuốc dán, nói đắt thì đắt, nói không đắt cũng không đắt. Hiện tại một bình rượu ngon cũng đã mấy ngàn mấy vạn, có một số người không phải một ngày uống vài bình sao. Cho nên, giá tiền này không là vấn đề, chỉ cần này thuốc dán này có hiệu quả thật sự, vậy thì nhất định có thể bán đi. Thật xin lỗi lão bản, miệng lưỡi ta thô tục.

- Không sao, nói tiếp đi.

Tùy Qua có chút hăng hái nói:

- Nếu không tìm những người phát ngôn như minh tinh, bắt đầu khai hỏa danh khí ở thành phố Đông Giang, khai thác thị trường, ngươi có làm được không?

Cường Tử suy nghĩ một lát, cười nói:

- Vậy thì phải lợi dụng Lam đại chủ biên rồi.

Nghe lời này, Tùy Qua nhất thời ngạc nhiên.


Xế chiều hôm đó, Cường Tử liền mang theo mấy người, đi giày Tây đến bệnh viện chỉnh hình thành phố Đông Giang.

Để làm chi?

Nằm vùng!

Nếu Đế Ngọc cao số 2, chuyên trị đả thương gân cốt, khôi phục gân cốt, như vậy phải tiến cử cho bệnh nhân sử dụng, đương nhiên cũng phải tìm những bệnh nhân bị tổn thương gân cốt.

Bệnh viện chỉnh hình, không thể nghi ngờ chính là chỗ loại bệnh nhân này nhiều nhất.

Hơn nữa, nơi này cũng dễ dàng chế tạo đề tài.

Cường Tử đợi ở đây không bao lâu, chợt thấy hai cha con từ bệnh viện đi ra. Nhi tử thoạt nhìn ước chừng mười hai mười ba tuổi, nhưng chống một cái nạng, phụ thân đang đỡ hắn, nhẹ giọng an ủi.

Đột nhiên, nhi tử vứt cây nạng xuống đất, khóc lóc:

- Cả đời này con không thể đá cầu rồi! Bác sĩ nói cả đời con không thể đá cầu! Tại sao! Tại sao! Con muốn đá cầu.

- Con trai, đừng nghe bác sĩ kia nói nhảm!

Phụ thân ở bên cạnh an ủi:

- Ta dẫn con đến Bắc Kinh, Thượng Hải, tìm bác sĩ tốt nhất trị liệu cho con, nhất định khiến con có thể đá cầu!

Vừa nói, phụ thân lại nhặt cây nạng lên, giao cho nhi tử:

- Đây đều là tạm thời, con đừng tức giận, tăng thêm thương thế thì thật phiền phức. Con trai, con phải tin tưởng cha, ta nhất định có thể làm cho con đá cầu trở lại!

Thật là thiên hạ không ai thương con bằng cha mẹ.

Cường Tử nghĩ thầm, cho nên móc ra một tờ danh thiếp, đi tới trước mặt hai cha con kia, nói:

- Vị tiên sinh này, ta là chủ quản tiêu thụ của công ty dược Watson, công ty của chúng ta trước mắt đang đẩy ra một loại thuốc dán mới, có hiệu quả trị liệu đả thương gân cốt, hôm nay đang miễn phí dùng thử. Chân phải của nhi tử ngài gặp tình huống này, không phải rất nghiêm trọng, nhiều nhất là hai ba tờ thuốc dán, là có thể chữa khỏi hẳn cho hắn.

- Chữa con mẹ ngươi!

Người cha đột nhiên chửi ầm lên với Cường Tử:

- Loại người bán thuốc dạo như các ngươi cút ra xa cho lão tử! Tân dược, miễn phí dùng thử gì chứ, cút sang một bên! Cái chân của con trai ta, cũng không thể để đám tôn tử rùa đen như các ngươi làm hại!

Cường Tử bị chửi như vậy rất sửng sốt, nếu là trước kia, khi còn là côn đồ, gặp phải tình huống như vậy, sợ rằng cũng không nhịn được, muốn cầm khảm đao đi chém người. Nhưng bây giờ không giống ngày xưa, nghĩ đến mới vừa thăng quan, làm chủ quản tiêu thụ, lại còn khoe khoang trước mặt lão bản, cũng không thể phá hỏng như vậy.

Cho nên, Cường Tử đè nén cơn tức giận, nói:

- Tiên sinh, ngài cẩn thận tìm hiểu đi, coi như là cho ngài, cho hài tử một cơ hội chứ sao. Chúng ta mới nghiên cứu phát minh ra loại thuốc dán này, thật sự rất linh nghiệm! Hơn nữa, thuốc dán dán trên đùi, tác dụng phụ cũng nhỏ, ngươi thử một lần...

- Ngươi còn nói nhảm nữa, ta sẽ báo cảnh sát!

Người cha cả giận nói, hoàn toàn không cho Cường Tử cơ hội.

Cường Tử thầm than một tiếng, nhưng cũng chỉ có thể nhìn hai cha con lên xe, nghênh ngang rời đi.

Trong bãi đỗ xe bên cạnh bệnh viện.

Tùy Qua và Mắt Kiếng, đang ở trên xe cũng nhìn thấy màn này.

Mắt Kiếng nói:

- Nhìn kìa, lão bản, miễn phí dùng thử cũng không được.

- Gấp cái gì.

Tùy Qua nói:

- Tên Cường Tử này có thể làm được việc.

- Không phải chứ.

Mắt Kiếng lắc đầu, cũng không ủng hộ quan điểm của Tùy Qua.

- Tiếp tục xem sao.

Tùy Qua cũng không nói gì nữa, hắn sở dĩ ở chỗ này quan sát, thứ nhất là muốn khảo sát Trương Cường, xem năng lực của hắn rút cuộc như thế nào. Thứ hai, là xem Lam đại chủ biên có thật sự bị đưa tới hay không.

Lâu rồi không nhìn thấy Lam đại chủ biên, trong lòng Tùy Qua vẫn rất nhớ nàng.

Ở cửa bệnh viện, Cường Tử mặc dù thất bại một lần, nhưng vẫn rất nhanh chỉnh đốn lại vẻ mặt, tiếp tục chờ đợi mục tiêu kế tiếp xuất hiện.

Cũng không lâu lắm, nhìn thấy mấy công nhân tức giận bước ra khỏi bệnh viện, vừa đi vừa mắng:

- Con mẹ nó bệnh viện khốn khiếp! Quá cực kỳ tàn ác rồi, không đủ tiền cũng không cho giải phẫu, còn tháo chỉ vá vết thương lại! Đúng là khốn khiếp!

Ở giữa mấy công nhân, có một tiểu tử còn trẻ tuổi, tay trái bọc một khối, khăn lông cũng bị máu nhiễm đỏ.

Cường Tử không biết thương thế của đối phương như thế nào, tiến lên hỏi thăm nguyên nhân.

Một người trong đó nói:

- Thật là quá ghê tởm! Tiểu đồng hương của ta vừa tới thành phố đi làm không lâu, sáng hôm nay, mu bàn tay bị máy cơ khí ghim phải, gân tay, xương đều bị chặt đứt. Chúng ta vội vàng đưa tới bệnh viện, kết quả bởi vì không mang đủ tiền, bác sĩ cũng không làm giải phẫu cho hắn, chúng ta kêu bọn họ thư thả mấy ngày, lập tức kiếm tiền cũng không được, còn tháo cả chỉ vá vết thương của tiểu đồng hương!

- Cha mẹ nó! Vậy thì thật táng tận lương tâm!

Cường Tử nói:

- Chẳng qua là gân cốt đả thương?

- Gân cốt đả thương, chẳng lẽ còn nhẹ sao?

Một công nhân khác nói:

- Đả thương gân cốt! Nghe bác sĩ nói, cho dù sau này chữa xong, cái tay này sẽ không còn như trước, hơn nữa hoạt động cũng sẽ bất tiện. Nghiệp chướng, tiểu tử à, sau này làm sao cưới vợ đây...

- Đừng nói nữa, mau đến bệnh viện khác đi, ta còn chảy máu đây!

Công nhân bị thương thúc giục, sắc mặt trắng bệch, đau đến mức đôi môi co quắp.

- Huynh đệ, đừng đổi bệnh viện gì cả. Chỗ này của ta có một loại kỳ dược, đặc biệt trị liệu gân cốt tổn thương, có thần hiệu khôi phục gân cốt. Thương thế của ngươi, đi đâu cũng không tốt, nhưng nếu dán thuốc dán của công ty chúng ta, vậy thì không giống với lúc trước...

Cường Tử thao thao bất tuyệt nói.

- Đi! Hỏi hồi lâu thì ra ngươi là tên bán thuốc dạo! Ta còn tưởng ngươi là nhân sĩ chánh nghĩa gì chứ!

Một công nhân nói.


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-1258)