Vay nóng Tinvay

Truyện:Y Tiên Thiểu - Chương 0224

Y Tiên Thiểu
Trọn bộ 1258 chương
Chương 0224: Không có tiền thì cắt chỉ
0.00
(0 votes)


Chương (1-1258)

Siêu sale Lazada


- Con mẹ nó, ta cho ngươi dùng thử miễn phí cơ mà!

Cường Tử cao giọng nói:

- Không sai, ta chính là bán thuốc dạo! Nhưng bán thuốc dạo cũng có lương tâm! Thấy tình huống của tiểu huynh đệ như thế, ta cũng thấy không đành lòng! Các ngươi đổi bệnh viện, làm gì có bệnh viên nào không đòi tiền? Nếu không có tiền, trì hoãn chữa bệnh càng thêm phiền phức. Thuốc của ta cho các ngươi dùng miễn phí, cũng không được sao.

- Miễn phí? Thật Sao?

Thanh niên bị thương hỏi.

- Miễn phí!

Cường Tử khẳng định nói.

- Được! Dù sao ta cũng như vậy rồi, giờ cũng chỉ liều mạng!

Công nhân trẻ tuổi cắn răng nói, nhớ tới tao ngộ bi thảm gặp gỡ lúc trước, lúc này cũng quyết định chắc chắn, trực tiếp liều mạng.

Vừa nói, người công nhân trẻ tuổi vừa mở chiếc khăn lông.

Cường Tử vừa nhìn vết thương:

- Cha mẹ nó! Lại đang chảy máu à!

Cường Tử kinh hãi, hắn có thể không sợ hãi sao! Bởi vì trong tay hắn chỉ có Đế Ngọc cao số 2, căn bản không có thuốc cầm máu!

Nhưng, công nhân trẻ tuổi để lộ ra vết thương, nhất thời thu hút rất nhiều người xung quanh.

Đầu năm nay, người thấy việc nghĩa hăng hái làm chưa chắc nhiều, nhưng người xem náo nhiệt nhất định không ít.

- Ngươi không phải cho dùng thuốc miễn phí sao, mau chữa trị đi!

Một công nhân thúc giục Cường Tử.

- Ta chỉ có thuốc trị liệu đả thương gân cốt, không mang theo thuốc cầm máu.

Cường Tử kiên trì nói, lúc này thật sự vô cùng lúng túng.

Người vây xem nhất thời trợn tròn mắt, con mẹ hắn không có thuốc cầm máu, làm sao làm?

- Ngươi có phải có chủ tâm muốn đùa giỡn chúng ta hay không!

Một công nhân không vui, định tiến lên đi đánh Cường Tử.

Quả đấm vừa giơ lên giữa không trung, đã bị người khác nhẹ nhàng nắm lấy.

- Ta là trung y, ta sẽ cầm máu cho vị huynh đệ kia.

Một thanh âm bình thản nói.

Cường Tử vừa nhìn, nhất thời cảm kích không dứt: lão bản lại tự mình thay hắn giải vây!

Tùy Qua lấy ra một cây Cửu diệp huyền châm tùng, đâm vào huyệt vị của vị công nhân trẻ tuổi, lại độ vào chút ít chân khí.

Nhất thời, vết thương của người công nhân ngừng chảy máu.

- Thần! Thật đúng là thần kỳ!

Một công nhân khác khen ngợi:

- Mẹ kiếp! Sớm biết trung y tài giỏi như vậy, nên đi tìm trung ý rồi, đến bệnh viện chó má này để làm gì!

Người xung quanh thấy vậy cũng âm thầm lấy làm kỳ lạ. Bất kể nói thế nào, thuật châm cứu của tiểu tử này thật sự rất lợi hại, thoáng cái đã cầm máu cho bệnh nhân.

Tùy Qua nói với Cường Tử:

- Vị đại ca này, không phải ngươi nói có thuốc sao chuyên trị đau đớn gân cốt sao, hiện tại đã cầm máu rồi, có thể cho vị huynh đệ kia dùng thử chứ.

Lúc này Cường Tử mới phục hồi tinh thần, sau đó lấy ra một tờ Đế Ngọc cao số 2, mở bao bì trước mặt mọi người.

- Thuốc cao dán!

- Không phải tên lừa gạt chứ!

Vừa nhìn thấy Cường Tử lấy ra thuốc cao dán, mọi người nhất thời nghị luận rối rít.

Ngay cả mấy công nhân, cũng lộ ra vẻ khó tin.

Năm nay, những kẻ lừa gạt bán cao da chó thật sự nhiều lắm, không thể không phòng.

May là, chỉ miễn phí mà thôi, cũng không có gì.

Cường Tử xé mở phong bì thuốc dán, nhất thời một mùi thuốc nồng đậm lan ra xung quanh.

Phàm là người nào ngửi thấy mùi thuốc này, cũng cảm thấy tinh thần phấn chấn, đầu óc cũng thanh tỉnh không ít.

Đây là thuốc dán gì?

Mọi người nghĩ thầm, nhất thời nổi lên lòng hiếu kỳ với thuốc dán này.

Cường Tử nhẹ nhàng dán thuốc dán lên miệng vết thương của người công nhân trẻ tuổi.

Lúc này, từ cửa bệnh viện đột nhiên lao ra mấy tên an ninh, hét về phía đám người Cường Tử:

- Ở đâu ra tên bán thuốc dạo này, cút ngay cho tao! Nếu không, lập tức đưa các ngươi đến đồn công an!

Hiện tại mặc dù đám người Cường Tử đã "hoàn lương", nhưng trước kia vẫn là giang hồ trên đường phố, làm sao đặt mấy tên an ninh trong mắt, căn bản không thèm để ý, hơn nữa còn nói với mấy công nhân:

- Các ngươi đừng sợ. Ngoài ra, với thương thế của vị tiểu huynh đệ này, ta thấy ít nhất phải dán ba miếng thuốc dán mới có thể khỏi hẳn. Yên tâm đi, hai miếng thuốc dán kia, ta cũng sẽ không lấy tiền!

- Cha mẹ nó! Không nghe thấy lão tử nói chuyện sao!

Tiểu đội trưởng an ninh giơ cây gậy trong tay nói:

- Nếu không cút đi, ta sẽ cho ngươi nếm đòn. Còn ngươi nữa, tên lang trung, trung y chó má, cút sang một bên cho ta!

Sau khi uy hiếp Cường Tử, tên an ninh lại bắt đầu uy hiếp Tùy Qua.

Cường Tử thấy đám an ninh này lại dám uy hiếp lão bản, nhất thời không thể nhịn được nữa, thoáng cởi bỏ tây trang, sau đó kéo cao hai tay áo, lộ ra hai cánh tay đầy hình xăm, hung tính mắng tên tiểu đội trưởng:

- Tên mắt mù này! Cũng không nhìn xem người đứng trước mặt là ai, lại dám đối lớn tiếng với lão bản ta! Nói cho ngươi biết, lão tử tên là Trương Cường, hiện tại mặc dù lão tử làm chủ quản tiêu thụ, nhưng nếu ngươi chọc giận lão tử, lão tử sẽ dẫn người chém chết ngươi!

- Trương Cường? Cha mẹ nó, người này là tam lang liều mạng của Cuồng Hùng bang "Cường Tử" mà!

Có một an ninh, nhận ra địa vị của Cường Tử.

Nhắc tới Cuồng Hùng bang, mấy an ninh khác lập tức lui trở về.

Tiểu đội trưởng an ninh nhất thời lạc lõng, thấy Cường Tử như hung thần ác sát, sợ xanh cả mặt, vội vàng nói:

- Cường... Cường ca, ta có mắt không thấy thái sơn...

- Đừng nói nhảm nữa, ngươi cút ra xa cho ta, đừng đụng tới lão bản ta!

Cường Tử cười lạnh nói.

Tiểu đội trưởng an ninh vừa nghe, như được đại xá, vội vàng chuồn mất.

Lúc này một "nhân viên tiêu thụ" đi tới, thấp giọng nói bên tai Cường Tử:

- Cường ca, Lam đại chủ biên đã tới.

Giọng nói của người này mặc dù rất thấp, nhưng Tùy Qua vẫn nghe được rõ ràng.

Lam Lan đã đến rồi sao?

Tùy Qua đưa mắt nhìn lại, quả nhiên thấy một chiếc xe của đài truyền hình lái vào bệnh viện.

Lần này, Lam Lan hiển nhiên được dân chúng báo tin, cho nên mang theo xe phỏng vấn chuyên dụng của đài truyền hình, máy ảnh, máy quay phim cũng mang theo.

Lực ảnh hưởng và lực hấp dẫn của Lam đại chủ biên hiển nhiên cường đại hơn "Cỏ dại ca", cho nên khi nàng vừa xuất hiện, lập tức liền trở thành tiêu điểm của mọi người. Lam Lan là nhận được đầu mối tin tức mới chạy tới đây, người cung cấp đầu mối tin tức này, chính là người của Cường Tử.

Sau khi Lam Lan xuất hiện, không chỉ thu hút sự chú ý của dân chúng, mà cũng thu hút chú ý của bệnh viện.

Nhất thời, trong tiếng hô của dân chúng và yêu cầu của Lam Lan, vị bác sĩ mạnh mẽ cắt chỉ cho người công nhân trẻ tuổi cũng bị đẩy ra.

Lam Lan cũng không biểu hiện lòng đầy căm phẫn, rất khách quan phỏng vấn vị bác sĩ này:

- Xin hỏi bác sĩ Lâm, ngài nghĩ như thế nào mà đi cắt chỉ vết thương đã được xử lý của bệnh nhân?

Vị bác sĩ này vốn không muốn lộ diện, nhưng hôm nay hắn đã thành cái đích cho mọi người chỉ trích, bị lãnh đạo bệnh viện đẩy ra ngoài, đành phải kiên trì nói:

*****

- Đây không phải là ý nghĩ vốn có của tôi. Thật ra tôi cũng rất thông cảm cho vị huynh đệ công nhân này, nhưng làm bác sĩ của bệnh viện, tôi phải tuân thủ quy định của bệnh viện. Còn quy định của bệnh viện chúng tôi chính là không cho phép tiến hành trị liệu dưới tình huống thiếu tiền viện phí. Tôi chỉ là một bác sĩ, tôi cũng cần nuôi sống gia đình, cho nên tôi không thể mạo hiểm làm trái lại quy định của bệnh viện.

- Nói như vậy, trong lòng ngài quy định của bệnh viện lớn hơn thiên chức cứu người, thậm chí quan trọng hơn tính mạng của bệnh nhân, đúng không?

Lam Lan bình tĩnh che dấu sát cơ:

- Ngài có nghĩ, ngài hành động như vậy, không chỉ làm chậm trễ thời cơ trị liệu của bệnh nhân, khiến bệnh tình nặng hơn, tạo thành bao nhiêu thương tổn trong lòng bệnh nhân? Quy định là vật chết, con người là vật sống, làm một bác sĩ, ngài có thể coi thường bệnh nhân, coi thường tánh mạng như thế sao? Chẳng lẽ ngài chưa từng nghĩ, bởi vì ngài kéo dài thời gian, cánh tay hắn vốn có thể chữa khỏi, có lẽ sẽ lưu lại di chứng cả đời không?

- Khỏi hẳn cái rắm!

Vị bác sĩ rất phiền não mắng một tiếng thô tục:

- Xương tay, gân tay của hắn đều bị ghim chặt đứt, có thể khỏi hẳn mới là lạ!

- Ta chửi con mẹ nó chứ, đồ khốn kiếp, ngươi không trị cho ta còn chưa nói, lại còn rủa ta nữa sao!

Vị công nhân trẻ tuổi mắng, thậm chí muốn động thủ đánh người.

Nhưng lúc này, công nhân trẻ tuổi lại phát hiện bàn tay bị thương của hắn hình như không còn đau đớn như lúc trước, hơn nữa có một loại cảm giác mát mẻ, nhẹ nhàng.

- Đợi một chút... bàn tay của ta, thật giống như có chuyển biến tốt đẹp!

Công nhân trẻ tuổi đột nhiên vui mừng nói.

Cường Tử lập tức không mất thời cơ nói:

- Đó là khẳng định, thuốc dán Đế Ngọc cao số 2 của công ty chúng ta, chính là đặc biệt trị liệu gân cốt tổn thương, có thể khôi phục gân cốt. Nói cho ngươi biết, giá tiền của loại thuốc dán này đã là tám trăm đồng một tờ, ta trị liệu miễn phí cho ngươi là cơ hội hiếm có đấy!

- Đế Ngọc cao?

Trong số những người đứng quanh, có người nói:

- Ta từng nghe nói đến loại thuốc dán này, trước kia trị liệu đau đớn phong thấp, bị thương, hiệu quả rất tốt. Nhưng hiện tại, hiệu quả hình như không còn được như trước.

- Ngươi sợ mua phải hàng nhái rồi!

Một người khác nói:

- Bệnh phong thấp của ta vẫn dùng Đế Ngọc cao trị tốt.

Cường Tử vừa nghe, nghĩ thầm trận thế này thật tốt, lại nói:

- Đó là Đế Ngọc cao số 1, hiện tại là Đế Ngọc cao số 2. Đây cũng là thứ rất tốt, ta cũng không nói khoác. Đợi thương thế của vị huynh đệ kia được chữa khỏi, mọi người sẽ biết ta có nói khoác hay không.

- Vậy thương thế của ta, lúc nào mới có thể khỏi?

Vị công nhân trẻ tuổi hỏi.

- Nhiều nhất là một tuần lễ!

Cường Tử vỗ ngực bảo đảm nói:

- Có thêm hai miếng dán Đế Ngọc cao số 2, bảo đảm ngươi có thể khỏi hẳn! Dù sao Lam đại chủ biên cũng ở đây, cứ xem như một nhân chứng, một tuần lễ nữa ta bảo đảm chút thương thế này của ngươi có thể khỏi hẳn!

- Có thể khỏi hẳn mới là lạ.

Vị bác sĩ lúc trước không nhịn được phản bác:

- Tên bán thuốc dạo ghê tởm cũng dám ở đây gạt người!

- Ta gạt người? Vậy còn hơn loại bác sĩ thấy chết mà không cứu!

Cường Tử mắng.

Tình huống lộ ra vẻ hỗn loạn, lúc này Lam Lan đối mặt với ống kính nói:

- Đúng như mọi người chứng kiến, đây chính là một chuyện phát sinh ở bệnh viện chỉnh hình. Trong xã hội đề xướng hài hòa hôm nay, mâu thuẫn giữa bác sĩ và bệnh nhân đang không ngừng sâu sắc, bất luận làm bệnh nhân hay là phía bệnh viện, cũng nên suy nghĩ tại sao lại xuất hiện tình huống như thế... Sức khỏe là vô giá, nhân mạng lớn hơn trời, tiền thật sự quan trọng hơn tính mạng con người hay sao? Vị đồng học này, xin ngài trả lời ý kiến về vấn đề này.

Tùy Qua đang thưởng thức Lam Lan tác nghiệp, bất ngờ lại bị nàng chĩa mũi nhọn vào mình.

- Tôi... Tôi chỉ là người đi qua đường.

Tùy Qua nói.

Bên cạnh vang lên một tràng cười.

Tố chất của Lam Lan quả nhiên rất cao, tiếp tục nói:

- Nghe mọi người nói vết thương của vị tiểu huynh đệ này là ngươi cầm máu đúng không?

- Tôi thuận tiện đi ngang qua nơi này, thấy tình huống như thế, cho nên thuận tiện ra tay giúp đỡ.

Tùy Qua ra vẻ chánh nghĩa:

- Tôi nghĩ, làm bác sĩ, bất luận là trung hay tây y, gặp phải tình huống như vậy, cũng sẽ vui lòng trợ giúp bệnh nhân giải quyết vấn đề khó khăn. Huống chi, việc làm của tôi rất nhỏ bé, muốn chữa khỏi thương thế của vị huynh đệ kia còn phải xem hiệu quả của thuốc dán này. Đúng rồi, thuốc dán này tên là gì?

- Đế Ngọc cao số 2.

Cường Tử vội vàng nói, nghĩ thầm lão bản thật là khôn khéo, biết lúc nào bất động thanh sắc cắm vào quảng cáo.

- Đế Ngọc cao số 2, thật là cái tên kỳ lạ, nhưng xem ra rất hữu hiệu.

Tùy Qua hỏi vị công nhân trẻ tuổi:

- Đúng không?

- Ừ, có hiệu quả!

Vị công nhân trẻ tuổi nói:

- Ta thấy thuốc dán này rất tốt!

- Đại ca, cám ơn ngươi.

Công nhân trẻ tuổi nói với Tùy Qua, lại cảm tạ Cường Tử nói:

- Các ngươi cũng là người tốt. Cầm máu miễn phí cho ta, lại miễn phí cho ta thuốc dán, cho dù bàn tay của ta không khỏi, ta cũng cảm tạ các ngươi.

- Nhất định sẽ khỏi!

Cường Tử nói:

- Nếu không khỏi, vậy không phải là phá hỏng nhãn hiệu của chúng ta sao. Lam chủ biên ở đây rồi, lên Ti vi rồi, nếu thương thế của ngươi không khỏi, thuốc dán của chúng ta cũng chỉ có thể vứt ngoài đường!

Khi đám người đang nhốn nháo, lãnh đạo bệnh viện rốt cục cũng xuất hiện.

Vị lãnh đạo này sau khi xuất hiện, việc làm đầu tiên chính là lập tức cách chức vị bác sĩ kia, sau đó thành khẩn xin lỗi, còn tỏ vẻ nếu như vị công nhân trẻ tuổi muốn quay lại trị liệu, bệnh viện có thể giảm một số phí dụng trị liệu thích hợp.

- Ta không quay lại trị liệu!

Công nhân trẻ tuổi quật cường nói:

- Các ngươi chính là dùng đại kiệu đến mời ta cũng không quay lại! Dù sao bác sĩ các ngươi cũng nói, trị không hết thương thế của ta, nhất định sẽ lưu lại di chứng, vậy ta còn trở về làm cái rắm gì!

- Chúng ta tôn trọng tự do của ngươi.

Lãnh đạo rất bình thản nói. Trên thực tế, hắn cũng không muốn nhận vị công nhân này vào bệnh viện, không kiếm được tiền, còn rước lấy một số phiền toái.

Lam Lan vốn muốn công kích mấy câu, nhưng hôm nay thấy Tùy Qua, làm cho trạng thái của nàng chịu một chút ảnh hưởng.

Vội vã kết thúc tiết mục thu hình, Lam Lan chưa lên xe trở về đài truyền hình, mà lén gọi điện cho Tùy Qua.

Tùy Qua biết không thể tránh mặt, đành phải đến một quán cà phê gần bệnh viện, gặp mặt Lam Lan.

Sau khi gặp mặt, Tùy Qua rõ ràng cảm giác được ngăn cách giữa hai người.

Rốt cục vẫn càng lúc càng xa.

Vốn lần trước đến tỉnh Sán Tây, Tùy Qua còn có cơ hội cứu vớt quan hệ với Lam Lan. Không ngờ thần xui quỷ khiến, "tình địch" An Vũ Đồng lại một lần nữa thành công phá hư cơ hội kéo gần quan hệ giữa hắn và Lam Lan.


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-1258)