Vay nóng Homecredit

Truyện:Y Tiên Thiểu - Chương 0302

Y Tiên Thiểu
Trọn bộ 1258 chương
Chương 0302: Quyền quý
0.00
(0 votes)


Chương (1-1258)

Siêu sale Lazada


Dù sao trên đường đến Đế Kinh, Đường Vân đã hứa nếu Tùy Qua giúp được Đường Thế Uyên, hắn sẽ giúp Tùy Qua giải quyết chuyện công ty Hoa Sinh.

Ai biết Tùy Qua vừa nằm xuống, Đường Vũ Khê lại đến.

- Sao vậy, Đường tỷ biết anh một mình khó ngủ, cho nên muốn đến cùng ngủ sao?

Tùy Qua trêu chọc nói.

- Không có gì.

Đường Vũ Khê bước vào ngồi xuống nói:

- Nhưng anh có cách nào giúp ông nội tục mệnh vài năm, nhưng vẫn khiến cho ông tinh lực dồi dào, được không? Nếu chỉ kéo dài sinh mạng nhưng không bảo trì được tinh lực, chỉ sợ ông cũng sẽ không tiếp nhận.

- Em thật hiểu rõ ý nghĩ của ông nội em.

Tùy Qua nói:

- Đúng vậy, khi nãy mọi người rời khỏi, ông nội của em có hỏi anh có cách nào kéo dài thêm vài năm cho ông, hơn nữa còn giữ được tinh lực dồi dào hay không.

- Vậy anh trả lời thế nào?

Đường Vũ Khê khẩn trương hỏi.

- Anh nói điều kiện với ông nội em.

- Đàm điều kiện? Ông nội không thích bị người dùng điều kiện uy hiếp đâu.

Đường Vũ Khê nói:

- Dương Sâm chính là muốn nói điều kiện, nhưng còn chưa nói xong đã bị ông nội cự tuyệt.

- Anh nói điều kiện nhưng ông không cự tuyệt.

- Là gì?

Đường Vũ Khê nghi hoặc.

- Anh mời ông đừng can thiệp vào chuyện giữa anh và em.

- Anh là một người tốt, thưởng cho anh!

Đường Vũ Khê hôn lên má hắn, sau đó lại nói:

- Như vậy xem ra anh đã có biện pháp tục mệnh cho ông nội sao?

- Hư!

Tùy Qua nói:

- Đây chính là bí mật. Ông nội em lưu anh lại chính vì hi vọng bảo thủ bí mật này. Lão nhân gia phi thường rõ ràng tình thế hiện tại của Đường gia, cho nên ông của em tính toán tương kế tựu kế, đánh trả một số người.

- Nếu là bí mật, vì sao anh nói cho em biết?

Đường Vũ Khê hỏi.

- Bởi vì anh đều công khai bí mật với em đó thôi.

Tùy Qua lấy lòng nói.

- Vậy sao?

Đường Vũ Khê hỏi:

- Vậy những bí mật khác trong lòng anh đây? Anh có công khai với em hay không?

- Anh làm gì còn bí mật nào?

Tùy Qua cười nói.

- Ở trước mặt em luôn trần trụi vậy thôi.

- Đừng lắm mồm!

Đường Vũ Khê mắng.

- Anh có nắm chắc không? Thật nhiều bác sĩ, kể cả vị Lữ Chính Dương kia cũng nói ông nội không còn bao nhiêu thời gian, anh đừng làm người nhà của em thất vọng.

- Đây chính là chuyện phấn khích.

Tùy Qua nói.

- Ai cũng nghĩ ông nội em sống không được bao lâu, ai cũng muốn chia cắt quyền lợi, lúc này chỉ cần ông nội em hung hăng giáo huấn bọn hắn một lần, cho bọn hắn trộm gà không được còn mất nắm gạo!

- Sao đầu của anh luôn nhiều ý nghĩ như thế chứ? Em cảm giác anh sắp trở thành chính trị gia.

- Chẳng qua bởi vì gần đây đầu óc anh thật linh quang thôi. Đúng rồi, anh của em đáp ứng giúp anh giải quyết chuyện công ty, rốt cục hắn có đi làm hay không?

- Yên tâm đi, đối với Đường gia mà nói chút phiền toái của công ty anh không xem là phiền toái gì đâu.

Đường Vũ Khê không chút lo lắng.

Đường gia, chính là một trong số ít gia tộc được xem là quyền quý chân chính.

Cho nên đúng như lời Đường Vũ Khê, phiền phức của công ty Hoa Sinh theo họ xem ra không tính là phiền phức.

Kế tiếp Đường Vũ Khê nói rõ cho Tùy Qua biết cái gì gọi là "quyền lực".

Tùy Qua bật internet, tìm tòi sự kiện ô nhiễm của công ty Hoa Sinh, nhưng chợt quỷ dị phát hiện không tìm được chút tin tức nào.

Tùy Qua không khỏi trợn tròn mắt.

Lần này hắn rốt cục tự thân thể nghiệm được uy lực của quyền lực.

Đường Vũ Khê tựa hồ đã sớm liệu được cục diện như thế, nói:

- Ai, hiện tại không còn gì đáng lo lắng. Ít nhất trong thời gian ngắn, anh không cần lo lắng sự kiện ô nhiễm sẽ chuyển biến xấu, do đó làm ảnh hưởng danh dự cùng công trạng của công ty.

- Đúng là thật lợi hại!

Tùy Qua cảm thán nói.

Người của Đường gia dùng quyền lực trực tiếp phá hủy tin tức cùng bái thiếp, làm võng dân mất đi "trận địa internet", tự nhiên không khả năng mang đến ảnh hưởng càng tệ hơn.

- Việc này không đáng là gì.

Đường Vũ Khê nói:

- Mặt khác, ngành chính phủ giám sát vu tội cho công ty của anh sẽ gặp phải ban kỷ luật thanh tra điều tra, tin tưởng rất nhanh chân tướng sẽ được rõ ràng. Đến lúc đó tiếp tục công khai kết quả điều tra, sẽ trả lại sự trong sạch cho công ty của anh.

- Chỉ đơn giản như vậy?

Tùy Qua hỏi, hắn vốn đã nghĩ tìm đủ loại biện pháp tận lực đem ảnh hưởng của sự kiện ô nhiễm hạ thấp nhất, sau đó phải vận dụng nhiều thủ đoạn đi điều tra vì sao nhân viên giám sát phải vu tội cho công ty của hắn. Ai biết bao nhiêu thủ đoạn hắn suy nghĩ còn không bằng một câu của Đường gia.

- Đích xác chỉ đơn giản như vậy.

Đường Vũ Khê nói:

- Cho nên chuyện của công ty tạm thời không cần anh quan tâm. Nhiều nhất chỉ vài ngày công ty tiếp tục khởi công. Hiện tại anh cần làm chính là trợ giúp Đường gia vượt qua cửa ải khó khăn trước mắt.

- Yên tâm đi.

Tùy Qua cười cười:

- Nhà em lợi hại như vậy, anh cũng không muốn mất đi chỗ dựa vững chắc, không phải sao? Vạn nhất ngày sau gặp phải phiền toái gì, có Đường gia hỗ trợ anh cũng không cần hao tâm tổn sức đi tìm biện pháp giải quyết.

- Nếu là chuyện phạm pháp rối loạn kỷ cương, anh đừng nghĩ Đường gia giúp anh xuất đầu.

Đường Vũ Khê nói:

- Em cũng rất chán ghét chuyện ỷ thế hiếp người.

- Yên tâm đi. Tình huống hiện tại rõ ràng là có người cậy thế lấn anh đâu.

Tùy Qua nói.

- Không nói chuyện này.

Đường Vũ Khê nói:

- Tóm lại hiện tại anh nên nghĩ biện pháp chữa bệnh cho ông nội của em đi. Anh không cảm giác thôi, nhưng đối với Đường gia mà nói ông nội chính là cột trụ, nếu lão nhân gia ngã xuống, chỉ sợ Đường gia sẽ hoàn toàn thất bại. Mấy ngày nay cha em còn chưa quay về nhà, hiển nhiên đang lo lắng sẽ xuất hiện biến cố.

- Tuy rằng anh không cảm giác được, nhưng anh sẽ toàn lực giúp em, cho nên em cứ yên tâm đi.

Tùy Qua nói:

- Tuy rằng anh không thể giúp ông nội em trường sinh bất lão, nhưng giúp ông kéo dài vài năm thì còn làm được. Tốt lắm, có chút mệt nhọc, em ngủ với anh một lát.

Hai người nằm trên giường, mơ màng ngủ một buổi sáng.

Sau cơm trưa, Tùy Qua bắt đầu nghĩ làm sao tục mệnh cho Đường Thế Uyên.

Trạng huống trước mắt của Đường Thế Uyên, Tùy Qua thật rõ ràng. Hắn không bị bệnh gì, chẳng qua tuổi già nên sinh mạng đi tới cuối đường mà thôi. Trước mắt hắn đã tám mươi, đối với một quân nhân mà nói tuổi này đã rất lớn. Bởi vì là quân nhân, từng trải qua chiến tranh tàn khốc, vì vậy cũng đủ làm giảm tuổi thọ. Cho nên hắn có thể sống tới tám mươi đích xác đã thật không dễ dàng.

Nếu muốn tục mệnh cho hắn, chỉ dùng Cố Nguyên Hoàn đã không có bao nhiêu tác dụng. Điều dưỡng chân khí đồng dạng hiệu quả rất nhỏ, bởi vì khí quan đã suy kiệt, dù dùng mộc hệ chân khí săn sóc hiệu quả cũng sẽ ngày càng kém.

Đạo lý giải quyết rất đơn giản, giảm chậm sự già cả của khí quan, làm cho nó khôi phục lại sinh cơ.

Đạo lý tuy rằng đơn giản, nhưng muốn làm thật không dễ dàng.

*****

Đường Thế Uyên cự tuyệt đề nghị của Dương Sâm, không phải vì phiêu lưu trong phẫu thuật nhổ trồng khí quan. Trên thực tế, hắn hiểu ra trạng huống bản thân hơn ai khác, sở dĩ hắn cự tuyệt Dương Sâm, chẳng qua vì Dương Sâm đem chuyện này biến thành giao dịch, nếu hắn muốn sống, phải cùng Dương gia hợp tác, làm cho Dương gia thu được càng nhiều ích lợi chính trị.

Đường Thế Uyên cự tuyệt đề nghị của Dương Sâm làm Tùy Qua có chút bội phục.

Chỉ riêng điểm này, Tùy Qua đã cảm thấy mình phải nghĩ biện pháp giúp hắn sống lâu thêm vài năm.

Tuy Tùy Qua không có cách nhổ trồng khí quan cho Đường Thế Uyên, nhưng hắn có biện pháp rót vào sinh cơ cho khí quan của lão nhân gia.

Linh dược có được công hiệu này chính là Ngũ Tạng Bổ Thiên Dịch.

Lúc trước Tùy Qua từng dùng linh dược này chữa khỏi bệnh cho Đường Vũ Khê.

Hiện tại hắn muốn dùng linh dược tục mệnh cho Đường Thế Uyên.

Nhưng tình huống của Đường Thế Uyên khác với Đường Vũ Khê. Thân thể của hắn đã già cả, không thể hạ thuốc mãnh liệt, trạng huống hiện tại của hắn nếu dùng thuốc quá mạnh chỉ sợ sẽ trái lại, khiến cho tử vong. Cho dù là linh dược cũng thế, nếu hắn không thể thừa nhận dược tính kết quả thế nào liền hiểu được.

Cho nên Tùy Qua phải dựa theo trạng huống thân thể của hắn mà điều chế thuốc, sau đó chậm rãi điều dưỡng giúp hắn khôi phục lại.

Mãi đến buổi tối, Tùy Qua mới tinh luyện ra Ngũ Hành Bổ Thiên Dịch.

Mà lúc này Đường Vũ Khê đến gọi hắn xuống dùng cơm chiều.

Đây là lần đầu tiên Tùy Qua chính thức tham gia tiệc tối gia đình của Đường gia.

Gặp phải trường hợp như vậy Tùy Qua có vài phần khẩn trương, nhất là trước kia từng vì chuyện của Đường Vũ Khê mà mâu thuẫn với Đường gia. Nhưng muốn tránh né hiển nhiên là không được, Tùy Qua đành phải kiên trì tham dự tiệc tối.

Phòng ăn của Đường gia rất lớn, không kim bích huy hoàng nhưng rộng mở sáng ngời, bàn ăn thật lớn, bởi vì người của Đường gia thật không ít.

Trong phòng ăn không có người hầu, bởi vì thức ăn đều do phụ nữ Đường gia đích thân đi làm.

Bởi vì được Tùy Qua dùng chân khí điều dưỡng, tinh thần Đường Thế Uyên tốt hơn mấy ngày trước, vì vậy cũng xuất hiện tại phòng ăn. Đường Hạo Thiên vắng mặt, không thấy Hứa Nhan Hâm. Nhưng anh của Đường Hạo Thiên là Đường Hạo Vũ, vợ chồng tứ đệ Đường Hạo Thi cũng có mặt. Mặt khác trong đời thứ ba của Đường gia, ngoại trừ Đường Vũ Khê cùng Đường Vân, còn có nhiều huynh đệ tỷ muội khác. Người em gái nhỏ nhất còn là học sinh tiểu học, khuôn mặt nhỏ nhắn béo đô đô, nhìn qua thật giúp như búp bê.

Bởi vì có mặt Đường Thế Uyên nên không khí bàn ăn thật yên tĩnh. Nghe Đường Vũ Khê nói đây là thói quen của Đường gia, vì Đường Thế Uyên không thích nói chuyện trong lúc ăn cơm, vô luận là việc nhà hay việc công.

Đột nhiên Tùy Qua thật hoài niệm thời gian cùng dùng cơm với Hứa Hành Sơn. Tuy khả năng nấu nướng của hắn thật kém cỏi, nhưng lúc ăn cơm cho người cảm giác tự do, thậm chí là ấm áp của gia đình.

Tuy phụ nữ Đường gia nấu ăn thật ngon, nhưng không khí bàn cơm làm người ta thật khó thể thích ứng.

Đường Thế Uyên cùng dùng cơm cũng chỉ là hình thức, chỉ uống được một chút canh. Nhưng ai cũng cảm giác được lão gia tử thật sự đại nạn buông xuống.

Sau khi ăn xong, Đường Thế Uyên chưa quay về nghỉ ngơi mà cho người đưa mình ra phòng khách uống trà.

Hắn cũng gọi Tùy Qua đi theo.

- Có phải cảm thấy bữa cơm chiều của Đường gia ăn không ngon?

Đường Thế Uyên hỏi, tựa hồ nhìn ra cảm xúc của Tùy Qua.

- Không phải, thức ăn ngon lắm.

Tùy Qua đáp.

- Cậu nên hiểu tôi không phải đang nói thức ăn.

Đường Thế Uyên nói:

- Tôi biết bầu không khí trong bữa cơm của Đường gia không tốt lắm. Nhưng tôi vẫn cho rằng "ăn không nói ngủ không nói" thật ra là một truyền thống tốt đẹp của Hoa Hạ chúng ta. Tiếc nuối chính là hiện giờ không ai kiên trì truyền thống này, hiện tại chỉ thói quen nói chuyện trong khi dùng cơm, nhưng còn ăn thật nhiều, thậm chí rất nhiều người cho rằng trong bàn rượu mới là địa phương nói chuyện chính sự, đây không phải lẫn lộn đầu đuôi sao? Còn dùng danh nghĩa là "văn hóa bàn rượu", đây là văn hóa cái rắm gì!

- Đường lão, tuy rằng tôi cảm thấy bầu không khí bữa cơm của Đường gia có chút quạnh quẽ, nhưng tôi đồng ý quan điểm của ngài. Nhưng gọi là văn hóa bàn rượu đối với dân chúng bình thường mà nói thật ra quá xa xôi. Tiểu nhân dân chúng tôi, chỉ cầu trên bàn cơm có thịt là được.

- Phải, là có một số ngừi đem thật nhiều đồ vật thay đổi hương vị mất rồi.

Đường Thế Uyên thở dài:

- Nhưng tôi tuyệt đối không cho phép con cháu Đường gia làm những trò đường ngang ngõ tắt này!

Khi nói ra lời đó, biểu tình Đường Thế Uyên như đinh đóng cột.

Lúc này Tùy Qua mới ý thức được cách nhìn của hắn đối với Đường Thế Uyên có chút phiến diện. Có lẽ hắn có chút độc tài, nhưng ít ra hắn là người chính trực, là một người biết làm việc vì nước vì dân.

- Ngày mai tôi muốn tham dự một hội nghị trọng yếu.

Đường Thế Uyên lại nói:

- Cậu có thể làm cho tôi thần thái sáng láng tham gia không?

Tùy Qua gật đầu, sau đó lấy ra Ngũ Tạng Bổ Thiên Dịch mới phối chế xong:

- Nhưng ngài cần phối hợp sự trị liệu của tôi.

Ngày kế, mưa tuyết đã ngừng, trong mắt trắng xóa một mảnh.

Sáng sớm Tùy Qua cùng Đường Thế Uyên lên xe đến quân khu.

Bởi vì dùng qua Ngũ Tạng Bổ Thiên Dịch, tinh thần cùng thể lực Đường Thế Uyên đã khá hơn một chút, dưới sự kiên trì của hắn, đã không cần ngồi xe lăn, chỉ chống quải trượng.

Sau khi xe tiến vào quân khu, chạy tới trước một tòa lầu màu đen.

Xe dừng ổn, lập tức có hai binh sĩ mở cửa xe.

Tùy Qua giúp đỡ Đường Thế Uyên xuống xe, sau đó đưa quải trượng, cuối cùng buông lỏng cánh tay của hắn.

Tùy Qua biết Đường Thế Uyên là một lão nhân kiên cường lại quật cường, hắn tuyệt đối không cho phép binh lính của mình nhìn thấy bộ dáng yếu ớt của hắn.

Cầm lấy quải trượng, Đường Thế Uyên thẳng sống lưng đi vào tòa lầu.

Tùy Qua cũng đi theo.

Nhưng khi tiến vào cửa, nơi này có kiểm tra thân phận người vào.

Tùy Qua vốn có chút bận tâm, nhưng sau khi hắn trình giấy tờ thì hệ thống chứng minh thân phận lại nhảy ra quân hàm thiếu úy lục quân, căn bản không cần Đường Thế Uyên nói gì đã thuận lợi thông qua.

Hội nghị cử hành trong phòng họp tầng cao nhất, bởi vì quân quy nên Đường Thế Uyên cũng không lộ ra tin tức gì với Tùy Qua.

Trên thực tế sở dĩ Đường Thế Uyên mang theo Tùy Qua đến nơi này, chẳng qua bởi vì hắn muốn Tùy Qua giúp hắn thuận lợi tham gia hội nghị, khiến cho người khác biết hắn vẫn chưa già, cũng không phải "gần đất xa trời" như trong lời đồn đãi.

Sau khi Đường Thế Uyên vào phòng họp, hội nghị rất nhanh bắt đầu.

Mà Tùy Qua đang ở trong văn phòng của Đường Thế Uyên chờ đợi.

Vừa ngồi xuống, liền thấy một tiểu thư ký xinh đẹp bưng lên một ly trà sữa nóng.

Nhìn thấy tiểu thư ký, Tùy Qua bỗng nhiên nhớ tới Mục Ngọc Thiền, lần đó Mục Ngọc Thiền thiếu chút "hại" hắn, sau đó Tùy Qua lại "hại" nàng một lần, thông qua "thổi đầu gió" với Đường Vũ Khê, để Đường Vân điều nàng đến một ngành khó khăn gian khổ, nhưng không biết nàng bị điều đi nơi nào.


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-1258)