Vay nóng Tima

Truyện:Y Tiên Thiểu - Chương 0310

Y Tiên Thiểu
Trọn bộ 1258 chương
Chương 0310: Âm thầm đánh giá
0.00
(0 votes)


Chương (1-1258)

Siêu sale Shopee


Trà lâu Phúc Lai Các, nằm ở trung tâm Đế Kinh, là một tòa lầu giả cổ, tổng cộng có tám tầng.

Lúc này Tùy Qua, Đường Vân cùng Thang Vân Long đang ngồi trên lầu tám.

Ở ngoài cửa, Tống Văn Hiên đang đứng thẳng, bên cạnh là cảnh vệ của Thang Vân Long.

Vẻ mặt ngạo khí cùng hung hăng càn quấy của Thang Vân Long đã biến mất, xem ra hắn đã bị Tùy Qua mài hết móng vuốt.

Nhìn thấy Tùy Qua cùng Đường Vân, Thang Vân Long vội vàng nói chuyện khép nép, nâng chén trà nói:

- Hai vị, không nói chuyện khác, lần này tôi xin bồi lễ với hai vị trước. Sự tình hôm nay tôi thật có lỗi, hi vọng hai vị bỏ qua cho.

Tùy Qua cùng Đường Vân uống cạn chén trà, xem như cho Thang Vân Long mặt mũi.

Thang Vân Long thấy hai người đã uống trà, trong lòng có chút trấn định, lại nói:

- Anh của tôi...

- Tôi biết, tính tình của đại ca anh chính là như vậy.

Đường Vân tiếp lời của hắn:

- Dù sao hắn là nhân vật truyền kỳ trong Đế Kinh thôi. Tôi nhớ lúc còn nhỏ, nghe nói đại ca anh chính là đại thiếu trong thủ đô, tâm cao khí ngạo, nghe nói không hề xem bất luận kẻ nào vào mắt. Nhân vật như vậy làm sao chịu hướng ai cúi đầu đây.

Đường Vân cố ý nói như vậy chính là muốn kích thích tâm linh đã bị thương của Thang Vân Long.

Quả nhiên, Thang Vân Long nói:

- Phải, anh của tôi thật giỏi lắm. Nhưng hắn cũng là người vô tình, vì mặt mũi của hắn, ngay cả tình anh em cũng không để ý, thật sự là độc ác! Hắn thật sự là độc ác!

Nói tới đây hắn uống cạn chén trà, giống như xem trà thay rượu mà uống.

- Kỳ thật cũng có thể lý giải.

Đường Vân nói:

- Dù sao hiện tại Thang Vân Bằng thật nổi bật, chẳng những công phu cường hãn, hơn nữa cũng nổi bật trong quân đội, đã là lữ trưởng, khẳng định rất được trưởng bối nhà anh xem trọng, ngay cả tôi cũng thật hâm mộ đâu.

Một câu này thật sự đâm trúng chỗ đau của Thang Vân Long.

Vẻ mặt hắn thay đổi, sau đó nói:

- Đừng nói tới hắn! Đường Vân, nói chuyện trước mắt đi, hai người muốn thế nào mới trị chân của tôi? Cần tiền hay những vật khác?

- Tôi biết Thang gia không thiếu tiền.

Tùy Qua lên tiếng:

- Nhưng nếu quả thật tôi muốn thu chẩn kim của anh, cho dù là anh cũng sẽ cảm thấy thật khó giải quyết. Anh xem cái này...

Tùy Qua đem di động đưa cho Thang Vân Long, bên trên là tin tức quy củ của Đế Ngọc Cao số 2.

Chứng kiến nội dung kia, Thang Vân Long biến sắc.

Đường Vân nói:

- Đúng vậy, đây không phải giả. Dược vật này của Tùy Qua người nào mà muốn sử dụng, thường phải trả giá một phần ba thậm chí là nửa tài sản trao đổi. Cho nên dù là anh cũng sẽ cảm thấy khó giải quyết. Nhưng hôm nay Tùy Qua không có yêu cầu này.

- Vậy anh muốn thế nào?

Thang Vân Long hỏi, trong lòng càng thêm kiêng kỵ Tùy Qua.

- Anh nói cho tôi biết trước, hôm nay là ai bảo anh giành phòng của chúng tôi?

Tùy Qua hỏi.

- Việc này...

Thang Vân Long do dự, bởi vì hắn đã đáp ứng người kia không đề cập với bất luận kẻ nào.

- Anh đã gặp khó khăn, vậy chờ anh suy nghĩ kỹ rồi nói sau.

Tùy Qua muốn đứng dậy rời đi.

- Đợi một chút...

Thang Vân Long rất nhanh làm ra quyết định:

- Là Dương Sâm.

- Dương Sâm!

Đường Vân hừ một tiếng:

- Nguyên lai là tên này!

- Tôi cũng nghĩ là hắn.

Tùy Qua nói:

- Nếu không Đế Kinh lớn như vậy, bao nhiêu chỗ dùng cơm, vì sao Thang thiếu lại trùng hợp đụng phải chúng ta. Xem ra Dương Sâm muốn hại chết Thang thiếu đó thôi.

- Hắn là bạn của tôi, làm sao có thể hại tôi.

Thang Vân Long nói.

- Bởi vì đầu óc hắn thông minh hơn anh, biết cái gì là mượn dao giết người.

Tùy Qua nói:

- Nếu hắn không khả năng hại anh, như vậy chân của anh làm sao biến thành dạng này, vì sao anh phải trở mặt với đại ca anh đây?

- Việc này...Vì sao Dương Sâm phải làm như vậy!

Thang Vân Long hình như đã tin lời Tùy Qua.

- Hắn vì sao phải như vậy?

Đường Vân hừ lạnh nói:

- Đương nhiên là muốn hai nhà chúng ta đối địch lẫn nhau, sau đó hắn ngư ông thủ lợi. Hiện tại ông nội của tôi bệnh nặng, ai cũng muốn đến tiếp thu quyền lực của Đường gia chúng tôi. Mà Dương gia dù nằm mộng cũng muốn đem thế lực vươn vào trong quân đội, vốn bọn hắn luôn không có cơ hội, nhưng hiện tại lại có. Hơn nữa hắn còn lợi dụng anh khiến hai nhà chúng ta bất hòa.

Thang Vân Long cũng là một quân nhân, tự nhiên đầu óc cũng không quá cong nhiễu, nghĩ nghĩ, chợt nói:

- Trời ạ! Tên vương bát đản Dương Sâm, thật quá ghê tởm, lại dám lợi dụng lão tử!

- Ai bảo anh ngu xuẩn đâu.

Tùy Qua nghĩ thầm, sau đó lại nói:

- Đáp án câu hỏi này tôi đã biết, tôi rất hài lòng. Như vậy hiện tại chúng ta có thể nói chuyện trị chân cho anh.

Thang Vân Long vội vàng làm ra vẻ chăm chú lắng nghe.

- Yêu cầu này rất đơn giản.

Tùy Qua nói:

- Anh đến Đường gia ở một thời gian ngắn.

- Đến Đường gia ở một thời gian ngắn? Chỉ đơn giản như vậy?

Thang Vân Long nghi hoặc khó hiểu.

- Chỉ đơn giản như vậy.

Tùy Qua nói:

- Nguyên bản anh của anh không xin lỗi, tôi vốn không muốn trị chân cho anh. Nhưng Đường Vân nói oan gia nên giải không nên kết, còn nói ông nội anh cùng Đường lão đều là bạn cũ, không cần phải làm như đối thủ một mất một còn. Cho nên tôi mới định trị chân cho anh. Nhưng bởi vì anh của anh trộn lẫn, dược vật vốn định trị chân cho anh đã dùng xong. Cho nên cần phải phối chế lần nữa. Hơn nữa chân của anh đã băng thạch cao, còn dùng dược vật khác, biến thành có chút phức tạp. Vì vậy muốn ổn thỏa phải để anh ở lại Đường gia nhận trị liệu. Chờ sau khi chân anh lành lại thì có thể về nhà rồi.

- Thật...chỉ đơn giản như vậy?

Đối mặt với sự chuyển biến của Tùy Qua, Thang Vân Long tựa hồ có chút không dám tin tưởng.

- Phải.

Tùy Qua nói:

- Chẳng lẽ anh nghĩ rằng tôi còn muốn hại anh sao? Xem đi, Vân ca, tôi đã nói nên hung hăng gõ hắn một khoản tiền hắn mới tin được, mà anh còn không tin tôi.

Đường Vân cười cười không đáp.

Thang Vân Long đã mài hết tính tình, cho nên cảm thấy sự tình cũng không khả năng sẽ tệ hơn, bởi vậy dựa theo lời đề nghị của Tùy Qua, quyết định tạm thời ở lại Đường gia.

Ai biết buổi tối Thang Vân Long mới đến Đường gia, liền nhận được điện thoại của Thang Vân Bằng, Thang Vân Bằng lại mắng cho hắn một trận, nói hắn không có khí khái, không có tôn nghiêm. Lần này Thang Vân Long cũng không khách khí, gây cãi một trận với Thang Vân Bằng.

Đường Thế Uyên lại biểu hiện rất có hứng thú đối với cách xử lý sự kiện này của Tùy Qua.

Nhưng hắn vẫn chưa hỏi nguyên nhân bên trong.

Mặt khác khi thân thể dần tốt hơn, Đường Thế Uyên bắt đầu tiếp xúc một ít nhân vật trọng yếu trong nhà, làm ra một ít bố trí cùng an bài, điều này làm người của Đường gia có cảm giác mưa gió nổi lên.

Từ ngày Dương Sâm cùng Tùy Qua gặp lại đã không thấy tiếp tục xuất hiện.

Nhưng Tùy Qua thật không tin tiểu tử kia đã cút ra nước ngoài lần nữa.

Nhiệm vụ chủ yếu của hắn hiện tại là điều dưỡng thân thể cho Đường Thế Uyên, thuận tiện trị chân cho Thang Vân Long.

*****

Sáng hôm sau, Tùy Qua gõ vỡ thạch cao trên chân Thang Vân Long, rửa sạch dược vật trên vết thương, không cho phép hắn uống thuốc giảm nhiệt hay giảm đau, dù hắn cũng biết công phu nhưng vẫn bị đau đến chết đi sống lại.

Đối với việc vì sao Tùy Qua đưa Thang Vân Long tới ở lại trong Đường gia, ngay cả Đường Vân cũng cảm thấy phi thường tò mò. Nhưng Tùy Qua chưa cho hắn biết nguyên nhân, chỉ nói Thang Vân Long ở lại nơi này, ngày sau sẽ có tác dụng.

Ngay trong lúc Tùy Qua chữa bệnh cho Đường Thế Uyên, bên ngoài đồn đãi càng lúc càng lớn. Tùy Qua không biết tin tức từ đâu mà đến, nhưng cảm giác được đủ loại âm mưu đan xen cùng ích lợi trong những tin tức kia.

Rốt cục chuyện điều động của Đường Vân cũng kết thúc.

Có thể đoán được Đường Vân bị điều tới một chức quan nhàn tản, thuộc bộ văn hóa của một quân khu.

Như lời tự giễu của Đường Vân, điều tới nơi này chỉ có một chỗ tốt duy nhất, đó là mỗi ngày có thể thưởng thức ca múa.

Đây là tín hiệu thăm dò.

Thật hiển nhiên có một ít người có quyền thế trong quân đã bắt đầu động thủ.

Điều động Đường Vân sẽ không dao động căn cơ của Đường gia, nhưng cũng là tín hiệu thăm dò lực nhẫn nại của Đường gia.

Đối với việc này Đường gia không hề có biểu hiện gì.

Vì thế vài ngày sau lại có vài người của Đường gia trong quân bộ, võ cảnh cùng công an cũng bắt đầu lục tục xuất hiện tình huống điều động, hơn nữa đều là điều động chức quan nhàn tản.

Tình huống đã thật rõ ràng, có người không kềm nén được nữa, bắt đầu muốn lay động căn cơ của Đường gia trong quân.

Đối với mấy tin tức này Tùy Qua nhận được từ miệng Đường Vân, nhưng hắn không hề lo lắng.

Bởi vì Tùy Qua thật rõ ràng, căn cơ của Đường gia tập trung trong tay một người, chính là Đường Thế Uyên. Chỉ cần Đường Thế Uyên vượt qua một tháng như lời đồn đãi, như vậy Đường gia vẫn đứng vững không ngã.

Lại qua thêm vài ngày, rốt cục truyền tới tin tức nặng cân: đến lượt Đường Hạo Thiên bị điều động.

Đây cũng không còn là thăm dò, mà có chút phe phái bắt đầu "tuyên chiến" với Đường hệ.

Tùy Qua biết rốt cục Đường Thế Uyên sẽ xuất thủ.

Quả nhiên sang hôm sau, Đường Thế Uyên mời dự hội nghị quân ủy, thông qua một quyết định trọng đại hạng nhất. Sắp tới hải lục không tam quân sẽ diễn ra đại quy mô diễn tập trên biển. Hơn nữa đội hình mẫu hạm mới thành lập cũng sẽ tham dự diễn tập. Hội nghị đồng thời quyết định nhâm mệnh Đường Thế Uyên làm tổng chỉ huy quân diễn, Đường Hạo Thiên làm chỉ huy trưởng hạm đội trên biển.

Nội dung hội nghị truyền ra, cả nước kinh động.

Mà sau khi tin tức này truyền ra, người chân chính kinh hãi đảm chiến là một ít đối thủ tham dự đối phó Đường hệ. Bởi vì có câu nói, hỗn quan trường sợ nhất là làm sai đội. Rất nhiều người đều nghĩ lần này Đường Thế Uyên sẽ rơi rụng, Đường hệ hoàn toàn thất bại, cho nên tham dự giành quyền, ai biết Đường lão đầu tử vốn co đầu rúc cổ trong nhà "chờ chết", chẳng những không chết, còn lộ mặt làm ra một danh tác như thế.

Danh tác lần này làm đối thủ của Đường gia trở tay không kịp.

Một ít người chuẩn bị a dua vừa thấy thủ bút của Đường Thế Uyên, nhất thời hoảng sợ vội vàng đứng bên Đường hệ, đồng thời làm khó dễ với phe phái đối địch của Đường gia. Trong một tuần ngắn ngủi, nhiều ngành quân sự chính trị đều xuất hiện thật nhiều điều động, đồng thời ngành ban kỷ luật thanh tra cũng liên tục nhận được tố giác tham ô hủ bại, nhất thời bề bộn đến gà bay chó chạy.

Nhưng làm Tùy Qua có chút thất vọng chính là, trong danh sách những nhân vật rơi đài không có mấy người họ Dương. Thật hiển nhiên, đấu tranh lần này tuy Dương hệ nhận một ít tổn thất, nhưng không lớn lắm. Bởi vậy có thể thấy được Dương hệ ở trong chính đàn gốc rễ thật sâu, khó trách ngày trước Đường Thế Uyên muốn hai nhà kết hợp.

Xem ra Dương Sâm còn có thể nhảy nhót một đoạn thời gian.

Đấu tranh chính trị thường được khống chế trong một trình độ nhất định, sau khi Đường hệ đấu suy sụp một nhóm người, đã bắt đầu dừng lại động tác.

Nhưng trong khoảng thời gian này, có một ít thái tử gia Đế Kinh lại biến mất. Có người vào tù, có người chạy qua Mỹ, Canada, còn có kẻ mất đi hết thảy, thành kẻ nghèo hèn.

Trạng huống thân thể của Đường Thế Uyên đã xem như ổn định.

Thang Vân Long vẫn ở lại Đường gia, tuy rằng thương thế đã khá hơn một chút nhưng chưa hoàn toàn khỏi hẳn. Rơi vào đường cùng hắn chỉ phải ở lại Đường gia, mà người của Thang gia cũng không ai đến thăm hắn, giống như hoàn toàn quên lãng hắn.

Nhiệm vụ đến Đế Kinh của Tùy Qua hình như đã đạt tới, nhưng hắn không có ý tứ rời đi.

Hắn còn đang đợi, chờ đợi động tác của Dương Sâm.

Tùy Qua đợi thêm hai ngày, rốt cục đã đợi được động tác của Dương Sâm.

Hội đấu thầu thu mua dược phẩm của quân đội đã bắt đầu.

- Cậu muốn tham gia hội đấu thầu lần này?

Nghe Tùy Qua đưa ra ý tứ, Đường Thế Uyên thản nhiên hỏi:

- Có ý tứ gì đây? Cậu muốn kiếm nhiều tiền?

- Kiếm tiền không phải nguyên nhân thiết yếu nhất.

Tùy Qua nói:

- Cho dù không tham gia đấu thầu của quân bộ, dược vật mà tôi nghiên phát cũng có thể kiếm được nhiều tiền. Đối với việc này tôi thật tự tin. Nguyên nhân thiết yếu nhất là vì Dương Sâm tham dự cạnh tranh lần này, tôi không thể để cho hắn như nguyện.

- A, vì sao? Ân oán cá nhân?

Đường Thế Uyên hỏi.

- Trước đó Dương Sâm có đến tìm qua ngài, muốn đặt điều kiện giao dịch nhổ trồng khí quan cho ngài. Tuy rằng tôi không biết nội dung cụ thể, nhưng tôi khẳng định có quan hệ với y dược.

Tùy Qua nói. Sở dĩ hắn khẳng định như vậy là bởi vì khi còn ở Đông Giang, Dương Sâm từng tỏ vẻ có chí hướng trong phương diện này, không, phải nói là dã tâm.

- Đầu óc của cậu quả nhiên thật linh quang.

Đường Thế Uyên nói:

- Đúng vậy, tiểu tử Dương Sâm đích xác có dã tâm như vậy. Kỳ thật tôi vốn nghĩ tới Dương Sâm sẽ đưa ra yêu cầu để Dương hệ tiến vào quân bộ, nhưng không nghĩ tới yêu cầu của hắn là số định mức thu mua dược vật của quân đội. Điều này làm cho tôi cảm thấy có chút nghi hoặc, bởi vì trong tay Dương gia nắm thật nhiều tài nguyên, hẳn không thiếu tiền mới phải. Nhưng dù sao tôi cũng là một người lính, cho nên không thích bị người hiếp bức bàn điều kiện, Dương Sâm còn chưa nói xong đã bị tôi cự tuyệt.

- Không thiếu tiền, cũng không có nghĩa bọn hắn không cần tiền.

Tùy Qua nói:

- Việc đấu thầu thu mua dược vật của quân đội vốn là một khối thịt béo lớn. Mặt khác nhu cầu của quân đội với y dược không chỉ cực hạn ở việc bị thương, hay cảm mạo linh tinh gì đi? Thậm chí có vài bộ đội, dược vật là "vũ khí mềm". Trong những dược vật này, có thể giúp một người không cần ngủ trong thời gian dài, lại có được thể lực dồi dào. Có loại dược vật tăng lên thể lực cùng lực công kính của binh lính. Thậm chí còn có dược vật có thể thu được năng lực đặc thù, đúng không?

Nghe xong lời này, Đường Thế Uyên bỗng nhiên nhíu mày:

- Là Đường Vân nói với cậu?


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-1258)