← Ch.0849 | Ch.0851 → |
Cùng lúc đó, trong thế lực bốn chân giới trấn thủ, phạm vi thế lực trấn thủ Âm Thánh chân giới, một viên nhân tinh to lớn cách bản doanh bốn chân giới trấn giữ không xa lắm, tinh cầu vặn vẹo như thang tỏa ra ánh sáng rực rỡ, trong nhân tinh này vị trí tựa trái tim người có một đại lục xanh.
Trên đại lục tràn ngập cỏ xanh, núi xanh biếc trập trùng, thật nhiều con thú đầy linh tính đang chơi đùa. Gió thổi mặt cỏ, tiếng xột xoạt quanh quẩn, cùng gió mát hợp cùng một chỗ, hình thành khoảnh trời tươi đẹp động lòng người.
Chính giữa thảo nguyên có một lều da, ngoài lều có tám đứa con nít vui cười chơi đùa, rất là sung sướng, tiếng cười trong trẻo vang vọng.
Bên trong lều có một cô gái áo xanh chỉ thấy bóng lưng cô, đang soi gương đồng, chải tóc. Cô ngồi đó, thân hình yểu điệu khiến người mơ màng.
......
Lại qua ba mươi giây, Tây Hoàn tinh vực tia chớp tím nổ càng kịch liệt, chẳng những từ tu chân tinh thấy được, ngay cả tu sĩ lao nhanh trong trời sao cũng biến sắc mặt. Ánh sáng xung quanh họ trong khoảnh khắc biến thành màu tím, họ cảm nhận quy tắc thiên địa bốn phía vặn vẹo, lùi lại.
Tình hình này khiến các tu sĩ nhìn thấy thì tinh thần rung động, cùng nhìn tia chớp tím như biển trong trời sao.
Trong thế lực trấn thủ Âm Thánh chân giới, bên ngoài Thái A Tinh, có một thanh niên mặc áo lam trán có ấn ký ngọn lửa, vị trí này vốn nên là hoa đào. Biểu tình gã thản nhiên, ngoài người có ngọn lửa vô hình, cất bước chậm rãi đi vào nhân tinh này. Gã nhấc chân đi vào sâu bên trong tinh cầu, đại lục xanh đó, dừng bên ngoài lều.
"Kính chào phó tướng Đạo Nhân."
Khi thanh niên đến thì tám đứa con nít đang chơi đùa liền ngừng tiếng cười, đứng trước mặt thanh niên, chắp tay cúi đầu.
Thanh niên Đạo Nhân mỉm cười với tám đứa trẻ, ánh mắt dịu dàng nhìn cái lều.
"Ngũ Lệ Tử, nàng vẫn không thể gặp ta sao?" Gã nhẹ giọng hỏi.
Trong lều không phát ra câu nói gì, cô gái mặc áo xanh như là không nghe thấy, vẫn chải tóc thề.
.... .
Giây thứ chín mươi cuối cùng trôi qua, Đạo Nhân ở ngoài lều cười khổ lắc đầu, xoay người rời đi, từ khi gã trở thành sứ giả Hỏa Chúc chân tướng thì ngàn năm nay Ngũ Lệ Tử không gặp gã nữa. Mặc dù cách mấy ngày gã sẽ đến đây một lần nhưng vẫn không cách nào hòa hoãn mối quan hệ.
Khi Đạo Nhân xoay người định rời khỏi Thái A Tinh thì bỗng có tiếng nổ kinh thiên động địa chấn động cả tinh vực, khiến các ngôi sao run lên. Thái A Tinh rung lắc kịch liệt, tất cả sinh linh trên đại lục xanh đều kinh sợ. Tám đứa trẻ biến sắc mặt.
Theo tiếng nổ vang vọng, một thanh âm lạnh lùng vô tình khuếch tán phạm vi thế lực trấn thủ Âm Thánh chân giới.
"Ngoài phong không trận, Tây Hoàn tinh vực, có lực lượng mười lăm tầng định phá trận, mức độ cỡ này cần hai ngàn một trăm ba mươi năm có thể phá."
Thanh vang lên, tu sĩ trong tất cả tinh cầu thế lực trấn thủ Âm Thánh chân giới biến sắc mặt, nhiều người mau chóng bay khỏi tu chân tinh. Có nhiều người đầu óc ù vang, lộ vẻ hoảng hốt.
Không phải họ không gặp kẻ điên cuồng trong tội nghiệt phế địa muốn công kích phong không trận, nhưng từ xưa đến nay chỉ có ba lần lực lượng mười lăm tầng!
Hiện tại là lần thứ tư!
Mặc dù ba lần trước người tội nghiệt phế địa đều thất bại nhưng có thể lần đầu tiên công kích đã dẫn động lực lượng mười lăm tầng, trong bốn lần thì đây là lần đầu tiên!
"Lực lượng mười lăm tầng thì sao chứ, phong không trận chưa từng bị người phá vỡ, lần này cũng thế thôi."
"Đám người tội nghiệt to gan quá, dám công kích phong không trận. Ta còn nhớ ba lần trước đều có ghi chép, mỗi lần họ thất bại là chân vệ Âm Thánh chân giới ta sẽ tản ra ngoài, diệt sát phạm vi lớn."
"Hừ, bọn họ đang tìm chết! "
Nhân tinh vang tiếng lạnh lùng, từng thần niệm quanh quẩn trong tinh vực, có hơn mấy ngàn người lao nhanh trong trời sao, thân hình chớp lóe vọt hướng phong không trận. Họ là lớp kẻ đối chiến thứ nhất, muốn xem rốt cuộc là ai mắt mù dám xúc phạm bốn chân giới bọn họ.
Nhưng khi đám người mới bay đi, chưa ra ngàn mét thì bỗng có tiếng nổ càng mãnh liệt vang lên, chớp mắt chấn động tám hướng, khiến trời sao lung lắc. Tiếng nổ kịch liệt đinh tai nhức óc, thành vô cùng hoảng sợ, thanh âm lạnh lùng của nhân tinh lại vang vọng.
"Ngoài phong không trận, Tây Hoàn tinh vực, có lực lượng mười chín tầng định phá trần, mức độ này cần một trăm hai mươi lăm năm có thể phá."
Khi thanh âm vang vọng, bên ngoài phong không trận, trong tia chớp tím Tô Minh bình tĩnh đứng, thu lại tay phải. Trước mặt hắn là ngân hà vô tận, bên trong phát ra tiếng nổ, có vô số ngôi sao đang va chạm, tiếng nổ kịch liệt không dứt.
"Không uổng là phong không trận." Tô Minh lạnh nhạt nói.
"Nhưng... có thể ngăn cản trận chưởng sinh duyên diệt này tồn tại một sai sót trí mạng, nó... thuộc về trời sao này." Tô Minh giơ lên tay phải, phù văn thần nguyên ở mắt phải chợt lóe, nhẹ nhàng hạ xuống.
Khoảnh khắc một chưởng cách không đánh xuống, ngân hà trước mặt hắn tăng lớn tiếng nổ hơn. Trong tiếng nổ ầm ầm, vô số ngôi sao va chạm bùng nổ, liên miên bất tận. ý chí Tô Minh tản ra, chớp mắt bao phủ tám hướng, vòng quanh quy tắc và phép tắc khung trời này tan biến.
Phép tắc và quy tắc tan biến, ngân hà như mất đi lực lượng khiến chúng nó bềnh bồng trong trời sao. Ở trước mặt Tô Minh nó rơi nhanh xuống.
Từ xa nhìn lại tình hình rung động lòng người, khiến họ chấn động, ngân hà thành mưa rơi trên trời sao.
Đây là thế lực bốn chân giới trấn thủ, phong không trận lần đầu tiên bị phá, loại phá này toát ra quái dị khiến người không thể tin. Không phải mạnh mẽ đánh mở, không dùng khéo léo tránh đi mà là rút đi quy tắc cùng phép tắc, khiến trận pháp như mất đi lực lượng căn bản, tựa nước mưa, tựa rèm cuốn tro ở cửa phòng ngăn tro bụi mất đi dây thừng rơi rụng, cũng khiến chỗ này mất đi cửa.
Tô Minh mặt không biểu tình, Xích Hỏa Hầu ở đây không có nhiều tác dụng đã hóa thành đồ đằng. Khi phong không trận rơi rụng thì Tô Minh cuốn mười vạn dặm tia chớp tím, bước một bước vào tinh vực bốn chân giới trấn thủ mà nhiều năm qua không ai tiến vào.
" Cuộc chiến này phải nhanh! "
"Đánh nhanh thắng nhanh! "
"Phong không trận... mất đi lực lượng căn nguyên, tinh vực thế lực trấn thủ Âm Thánh chân giới, kẻ xâm nhập đến."
Giọng lạnh lùng của nhân tinh vào khoảnh khắc phong không trận rơi rụng thì vang vọng trong trời sao.
Hễ ai nghe thấy thì đều biến sắc mặt, tốc độ trận bị phá quá nhanh, nhanh đến mọi người không có chút chuẩn bị. Có thể làm được điều này phải cần vài tu sĩ chưởng sinh duyên diệt mới được, nhưng tội nghiệt phế địa không có khả năng tồn tại những người đó, trừ phi... dị tộc thần nguyên tinh hải ra ngoài. Như vậy xem ra trong suy nghĩ của mọi người thì chắc chắn đối phương có rất nhiều kiếp nguyệt, kiếp dương, hay hoặc là có nhiều pháp bảo vô cùng cường đại.
Vô cùng nguy hiểm và giật mình lan tràn trong phạm vi thế lực trấn thủ Âm Thánh chân giới.
"Niệm của nhân tinh đem tất cả người đến tội nghiệt phế địa bày ra trước mặt ta."
Trên Thái A Tinh, Đạo Nhân nghe tiếng nổ dữ dội, cũng nghe giọng nhân tinh vang vọng. Gã biểu tình âm trầm nhưng không kinh hoàng, tuy nhiên, sau ba giây gã biến sắc mặt.
← Ch. 0849 | Ch. 0851 → |