Vay nóng Tima

Truyện:Y Tiên Thiểu - Chương 0323

Y Tiên Thiểu
Trọn bộ 1258 chương
Chương 0323: Con đường Tiên Thiên
0.00
(0 votes)


Chương (1-1258)

Siêu sale Lazada


Hiện tại, trong không gian « quan tài » nhỏ hẹp này, không khí đã không còn nhiều, mà đan thủy đã dâng lên bụng hắn. Xem ra, không bao lâu nữa, đan thủy sẽ vượt quá đỉnh đầu của hắn, cho đến khi bao trùm toàn bộ không gian bên trong « quan tài ».

Tới lúc đó, nếu Tùy Qua không thoát khỏi cảnh bị đan thủy dìm chết, sẽ hóa thành chất dinh dưỡng của gốc cây Bão Phúc đan mộc này.

Dưỡng khí từ từ giảm bớt.

Đan thủy từ từ tăng lên.

Tử vong cũng từ từ tới gần...

Thời gian nhanh chóng trôi qua.

Thời gian dần qua, hô hấp biến thành một chuyện cực kỳ khó khăn, suy nghĩ trong đầu cũng trở nên chậm lại. Đan thủy đã tràn đến mép Tùy Qua, đầu lưỡi truyền đến hương vị ngọt ngào, mùi vị của đan thủy cực kỳ ngọt ngào, nhưng một lát nữa, nó sẽ dâng đến lỗ mũi Tùy Qua. Khi đó, đan thủy ngọt ngào sẽ biến thành mùi vị tử thần.

Bên bờ sinh tử, Tùy Qua còn chưa lĩnh ngộ được cái gọi là hô hấp đan điền, cảnh giới thai tức.

Trong Thần Nông tiên thảo bí quyết, chỉ có miêu tả cảnh giới thai tức, nhưng l lại không nói cụ thể làm thế nào mới có thể chuyển từ hô hấp bằng miệng mũi sangg hô hấp đan điền, trên đó chỉ nói: "Nước chảy thành sông, đến lúc đó tự biết."

Hiện giờ, đan thủy đã kéo đến lỗ mũi của Tùy Qua, nhưng hắn vẫn chưa "Tự biết".

Lúc trước Tùy Qua nói với Tiểu Ngân Trùng "Cứ tiến lên ắt có đường", kết quả có đường rắm, chỉ có vách đá cheo leo!

Tuyệt lộ!

Sùng sục!

Đan thủy rót vào lỗ mũi Tùy Qua, vào phổi của hắn.

- Hô hấp đan điền, hô hấp đan điền... Ta chửi con mẹ nó chứ, đan điền của ngươi hô hấp!

Tùy Qua tức giận mắng một tiếng:

- Lão tử cũng không muốn chết trong quan tài quỷ quái này, bên ngoài còn rất nhiều mỹ nữ chờ lão tử, ta còn là sơ nam, cũng không muốn làm chất dinh dưỡng cho gốc cây Bão Phúc đan mộc này.

Ở trong "quan tài " lĩnh ngộ một hai ngày, vẫn không thể thành công, Tùy Qua đương nhiên là lửa giận hừng hực rồi.

Sau đó, Tùy Qua lại không nhịn được mắng:

- Gốc cây chết tiệt này, ngươi muốn lão tử chết đuối sao? Thiệt thòi ta cứu ngươi ra, trồng vào trong linh điền, lại dùng ngọc tủy vạn năm đề cao, để ngươi khôi phục sinh cơ nhanh như vậy, ngươi không biết hồi báo, lại còn muốn lão tử chết đuối bên trong, ngươi thật là một gốc cây vong ân phụ nghĩa!

Đây là Tùy Qua bị bức đến nóng nảy, mới bắt đầu mắng chửi, hơn nữa khi mắng, lại nuốt phải vài hớp đan thủy vào trong bụng.

Nhưng, cái bụng của Tùy Qua cũng chứa không nổi nhiều đan thủy như vậy, khi cái bụng của hắn ăn no, đoán chừng cũng hoàn toàn tẩy trắng rồi.

Vốn, Tùy Qua chỉ phát tiết một chút lửa giận trong lòng mà thôi, nhưng không ngờ, những lời mắng này lại có tác dụng, hắn lại một lần nữa cảm ứng được ý niệm tồn tại trong gốc cây Bão Phúc đan mộc. Hơn nữa, cảm ứng còn rõ ràng hơn trước.

Nhưng, ý niệm của Bão Phúc đan mộc lại mang theo tức giận, một loại tức giận mãnh liệt.

- Tại sao hận ta?

Tùy Qua thấy trao đổi với gốc cây linh mộc này có hiệu quả, tiếp tục nói:

- Là ai nhờ cậy ngươi làm quan tài? Là ai trồng ngươi vào linh điền, sau đó lại dùng linh vũ tẩm bổ, cho ngươi khôi phục sinh cơ? Đều là công lao của lão tử, ngươi không biết báo ân, ngươi còn tức giận gì chứ? A, ngươi hận ta chém cành khô của ngươi sao? Khốn khiếp, người chém cành khô của ngươi chính là con giun thối Tiểu Ngân Trùng, không phải lão tử làm, cho nên ngươi tốt nhất để đan thủy tăng lên chậm một chút, cho ta thời gian thở dốc...phì phì!

Để tạm thời tranh thủ một chút thời gian cho mình, Tùy Qua không thể làm gì khác hơn đổ tất cả tội lỗi lên đầu Tiểu Ngân Trùng.

Có lẽ lời nói của Tùy Qua nổi lên tác dụng, Tùy Qua cảm ứng được ý niệm của gốc cây Bão Phúc đan mộc bắt đầu trở nên bình thản. Hơn nữa, tốc độ tăng lên của đan thủy quả nhiên chậm đi không ít, Tùy Qua nuốt hai ngụm đan thủy vào trong bụng, tạm thời cuối cùng giải quyết nguy hiểm bị chết đuối.

- Có hiệu quả rồi!

Tùy Qua thầm nghĩ.

Tùy Qua không biết hiện tại hắn làm như vậy có phải "Ăn gian " hay không, nhưng ít nhất hắn không cần quan, khiến tất cả mất hết. Sống ở đây, cuối cùng sẽ có cơ hội thành công.

- Đan Mộc lão đại ca, ngươi xem... Ta đã giúp ngươi một tay, ngươi có thể cũng giúp ta một tay hay không?

Tùy Qua đồng học quả nhiên được voi đòi tiên, tạm thời không bị chết đuối rình rập, lại lại bắt đầu nghĩ tới mò chỗ tốt từ gốc cây đan mộc này.

- Ách, theo ngươi thì sao, ta hiện tại bị giam trong bụng của ngươi, nếu muốn ra ngoài... , nhất định phải lĩnh ngộ được phương pháp Tiên Thiên thai tức, không biết ngươi có cách giúp ta hay không? Ngươi yên tâm, nếu như ta có thể còn sống ra ngoài, sau này nhất định sẽ chiếu cố ngươi gấp bội, cho ngươi được ăn uống tốt...

Bão Phúc đan mộc đương nhiên sẽ không nói chuyện, nhưng ý niệm của nó đúng là thật sự tồn tại. Sau khi Tùy Qua hết sức chăm chú, hắn cảm ứng được trong ý niệm của gốc cây Bão Phúc đan mộc tựa hồ có thứ giống như "Trí nhớ " chảy qua, đây có lẽ là trí nhớ cổ xưa của gốc cây Bão Phúc đan mộc.

Trong thần thức của Tùy Qua, tựa hồ cảm ứng được quá trình gốc cây Bão Phúc đan mộc sinh ra, khi đó sinh cơ bừng bừng, linh khí trong thiên địa vô cùng dư thừa. Trong thế giới đó, linh thảo, linh mộc khắp nơi đều có, dã thú và người giữa thiên địa, tựa hồ cũng vô cùng cường đại, bởi vì khi hô hấp, cũng sẽ tự nhiên hút vào không ít linh khí thiên địa. Cho nên, cho dù là người phàm, cũng dị thường cường tráng...

Rất nhiều tin tức xẹt qua thần thức của Tùy Qua, giống như một bộ phim quay chậm, bởi vì cảm nhận được chính là trí nhớ của gốc cây Bão Phúc đan mộc này, chứ không phải là trí nhớ của người khác, từ góc độ của Tùy Qua, rất nhiều thứ hắn không cách nào hoàn toàn hiểu được, huống chi phương thức tu hành của gốc cây đan mộc này hoàn toàn bất đồng với người tu hành, làm linh mộc, bản thân chính là thiên địa linh khí dựng dục sinh ra, cho nên một cách tự nhiên có thể cảm ứng và hấp thu thiên địa linh khí, căn bản không có cái gọi là bình cảnh giống như con người.

Bình cảnh?

Nghĩ đến bình cảnh, trong lòng Tùy Qua bỗng nhiên tuôn ra một loại lĩnh ngộ.

Tiên Thiên sơ kỳ, chính là cảnh giới thai tức.

Thai tức, thật ra chính là dùng đan điền hô hấp, dùng rốn hô hấp, giống như phương thức hô hấp của trẻ nhỏ khi ở trong bụng mẹ.

Vậy tức là nói, mỗi người khi còn chưa ra đời, đã hiểu được phương pháp Tiên Thiên thai tức. Sau khi ra đời, vì hậu thiên có hạn, mới chuyển thành hô hấp bằng miệng mũi phổi, nhưng điều này đã nói rõ một vấn đề, bản thân con người hiểu được phương pháp thai tức. Chẳng qua, theo biến chuyển của hậu thiên, mới quên lãng phương thức này. Còn quá trình tu hành, chính là quay về cội nguồn, tìm lại phương pháp hô hấp Tiên Thiên.

Cho nên, đột phá hậu thiên bình cảnh không có bất kỳ công pháp nào, bởi vì quá trình không phải là thứ công pháp khẩu quyết có thể miêu tả, hơn nữa con đường Tiên Thiên của mỗi người cũng bất đồng. Thứ Tùy Qua muốn, chính là tìm được con đường thuộc về hắn.

*****

- Bão Phúc đan mộc, để nước của ngươi tới mạnh hơn một chút đi!

Tùy Qua chợt nói, lúc này hắn rốt cục lĩnh ngộ được biên giới của con đường Tiên Thiên, hiện tại chính là lúc hắn bắt đầu đi nếm thử, chứng minh.

Tích! Tích!

Đan thủy dâng lên mũi, hô hấp dừng lại.

Trong chốc lát, đầu óc Tùy Qua trở nên trống rỗng, giống như đã chết.

Phòng săn sóc đặc biệt.

Lam Lan từ từ tỉnh lại.

Ánh mặt trời ấm áp chiếu rọi khắp gian phòng.

Trong phòng còn có một nữ y tá.

Đủ loại dấu hiệu cho thấy, nơi này không phải là thiên đường.

- Mình còn sống.

Lam Lan nghĩ thầm. Nàng rõ ràng nhớ lúc ấy khi nàng và Tùy Qua đang ở phòng ăn, đột nhiên ngực bị trúng đạn, sau đó cuối cùng ý thức dừng lại ở cảnh Tùy Qua ôm nàng ngã nhào xuống đất.

Khi đó, Lam Lan từng muốn, chết đi trong lòng hắn, đó cũng là một kết cục không tệ.

Chẳng qua, không ngờ nàng vẫn còn sống.

Lam Lan kéo quần áo bệnh nhân, nhìn vào ngực, trước ngực có một vết sẹo lớn bằng quả trứng gà, điều này nói rõ lúc trước nàng chắc chắn đã trúng đạn. Nhưng vết sẹo này đã rất nhạt, tựa hồ rất nhanh sẽ hoàn toàn biến mất.

- Chẳng lẽ, mình đã hôn mê lâu lắm sao?

Trong ý thức của Lam Lan đột nhiên xuất hiện một suy nghĩ làm cho nàng cảm thấy có chút kinh hãi. Bởi vì nàng từng xem một bộ phim tương tự, một bệnh nhân sau khi ngã bệnh biến thành người thực vật, hôn mê hơn hai chục năm, đến khi tỉnh lại, cũng đã cảnh còn người mất.

Nếu quả thật như thế, Lam Lan càng thêm lo lắng có phải nàng đã già hay không.

Đối với một nữ nhân mà nói, sợ nhất chính là dung nhan già úa, tuổi xuân từ từ dễ dàng trôi qua.

- Lam tiểu thư, cô tỉnh lại rồi... Cô làm gì thế?

Một y tá thấy Lam Lan ngồi dậy, sau đó nhanh chóng chạy vào phòng vệ sinh, hồn nhiên không biết chuyện gì xảy ra.

May là, chỉ chốc lát sau, Lam Lan lại từ trong phòng vệ sinh chạy ra, hỏi nữ y tá:

- Tôi hôn mê bao lâu rồi?

Nữ y tá có chút mờ mịt nói:

- Khoảng ba ngày.

- Ba ngày? Chỉ có ba ngày, cô không gạt tôi chứ?

Lam Lan hỏi.

Nữ y tá lắc đầu.

- Vết thương trước ngực tôi, làm sao lại khỏi nhanh như vậy?

Lam Lan hỏi.

Nữ y tá suy nghĩ một lát, nói:

- A, cô hỏi cái này sao? Thật ra tôi cũng cảm thấy rất kỳ quái, lúc trước tôi được sắp xếp để săn sóc đặc biệt cho cô, nghe nói cô bị trúng đạn, tôi thật sự có chút lo lắng cô không qua khỏi, nhưng không ngờ sau khi cô rời khỏi phòng giải phẩu, rồi đưa đến phòng bệnh, hoàn toàn không giống như một người bị trọng thương, ngược lại giống như một người bệnh hôn mê.

- Tại sao lại như vậy?

Lam Lan hỏi.

- Tôi nghe chủ nhiệm Trang nói, lúc ấy khi cô được đưa vào phòng giải phẩu, có hai người mạnh mẽ yêu cầu được vào phòng phẫu thuật, một người còn trẻ tuổi, giống như một học sinh, một người là lão đầu tóc trắng xoá. Tôi nghe nói người trẻ tuổi kia đã điều chế một loại dược vật kỳ lạ trong phòng giải phẫu cho cô, sau đó chữa khỏi trái tim bị hao tổn của cô, hơn nữa còn làm miệng vết thương của cô nhanh chóng khép lại.

- Người trẻ tuổi... Học sinh... Chẳng lẽ là Tùy Qua?

Lam Lan lẩm bẩm nói, trong lòng bỗng nhiên thấy ngọt ngào. Nhưng lại cảm thấy có cái gì không đúng, y tá nói lúc ấy có hai người đi cùng nàng vào phòng giải phẫu, chẳng lẽ không phải là Tùy Qua? Nhưng nếu không phải hắn, Lam Lan cũng không biết người nào có bản lãnh lớn như vậy, có thể làm cho lồng ngực bị thương nhanh chóng khôi phục như cũ.

- Nếu hắn là bằng hữu của cô, cô hỏi hắn không phải rõ ràng sao.

Nữ y tá nhắc nhở Lam Lan, lấy điện thoại của Lam Lan từ trong ngăn kéo ra.

Sau khi Lam Lan nhận lấy điện thoại di động, vội vàng bấm số điện thoại của Tùy Qua.

Ai ngờ lại không cách nào liên lạc được.

Lam Lan nhất thời lo lắng, gọi lại một lần nữa.

Tình huống vẫn như thế.

- Xảy ra chuyện gì rồi?

Lam Lan lo lắng nói, định rời khỏi phòng bệnh đi tìm Tùy Qua.

- Lam tiểu thư, cô đừng ra ngoài.

Nữ y tá vội vàng khuyên Lam Lan.

- Tại sao?

- Bên ngoài có cảnh sát trông chừng, sẽ không cho cô rời đi.

Nữ y tá nói:

- Hiện tại toàn bộ cảnh sát Đông Giang đều được xuất động, truy bắt hung thủ bắn trúng cô, trước khi cảnh sát chưa bắt được tên đạo tặc đó, chỉ sợ bọn họ sẽ không dễ dàng để cô rời đi.

- Tôi không quan tâm!

Lam Lan nói, ngay cả quần áo cũng không thay, mở cửa phòng bệnh chạy ra ngoài.

Sau khi cửa phòng mở ra, quả nhiên Lam Lan nhìn thấy có hai gã cảnh sát giữ cửa, hai đầu hành lang cũng có hai vị cảnh sát đứng, giống như muốn giới nghiêm. Nhìn thấy Lam Lan bước ra, một người cảnh sát nói:

- Lam tiểu thư, cô đã tỉnh lại rồi, chúng tôi sẽ lập tức báo cáo với cấp trên, xin cô tiếp tục ở lại phòng bệnh, chúng tôi sẽ bảo vệ an toàn cho cô.

- Tôi muốn ra ngoài.

Lam Lan nói.

Viên cảnh sát vừa nghe, nhất thời khó xử nói:

- Lam tiểu thư, xin cô đừng làm khó chúng tôi. Nếu lúc này chúng tôi để cô rời đi, chỉ sợ hôm nay tôi sẽ phải mất chén cơm. Thật xin lỗi.

Lam Lan nhìn điệu bộ này, nhất thời nghĩ tới điều gì.

Cho nên, nàng quay lại phòng bệnh, đóng cửa rầm một cái, sau đó bấm một số điện thoại, lớn tiếng nói:

- Lam Văn Cẩm, cha đang làm gì vậy! Phiền cha thu lại đặc quyền đãi ngộ dối trá này được không?

- Tiểu Lan con tỉnh lại rồi?

Giọng nói của Lam Văn Cẩm cao hứng mà trầm ổn, hiển nhiên bất cứ lúc nào, hắn đều có thể giữ vững hình tượng đại nhân vật thản nhiên:

- Tiểu Lan, ta làm như vậy, chỉ vì muốn bảo đảm an toàn cho con.

- Tôi rất an toàn, vô cùng an toàn.

Lam Lan nói:

- Trước kia cha không quan tâm đến cuộc sống của tôi, hiện tại xảy ra chút chuyện lại làm dư luận xôn xao, tôi thật không rõ, cha rút cuộc muốn biểu hiện với tôi, cha là một người cha tốt, hay là muốn biểu hiện với người khác tôi là con gái của Phó tỉnh trưởng Lam Văn Cẩm?

- Tiểu Lan, con đang nói nhăng gì vậy!

Lam Văn Cẩm hiển nhiên cũng không chịu lời lẽ sắc bén của nữ nhi:

- Cái gì gọi là cha không quan tâm tới con. Nếu cha không quan tâm tới con, có cần kêu nhiều người tới bảo vệ con như vậy không, có dặn dò bệnh viện dành cho con đãi ngộ tốt nhất không? Nếu như cha không quan tâm đến con, con cho rằng với tác phong làm việc của loại người như con, chương trình "Thị sát Đông Giang" của con thật sự có thể tiếp tục tồn tại hay không? Chỉ sợ đài trưởng của con đã cho kết thúc từ lâu rồi.

- A, vậy sao? Vậy thì thật sự cám ơn cha đã chiếu cố rồi.

Lam Lan nói:

- Nhưng cha có thể nói cho tôi biết, tại sao khi tôi còn bé, hi vọng phụ thân có thể cùng xem phim hoạt hình với tôi, nhưng lại nghe từ trong điện thoại lúc nào cũng là "bận rộn công việc, bận rộn xã giao". Khi tôi và mẹ muốn cùng cha ăn cơm, nhưng đợi đến lúc thức ăn lạnh như băng, cha chỉ là một con sâu rượu say như chết trở về. Còn rất nhiều việc khác, tôi không muốn nói ra, cha cho rằng những thứ đó là cha quan tâm tôi sao?


Stickman AFK: Liên Minh Bóng Đêm

Chương (1-1258)