Vay nóng Tinvay

Truyện:Y Tiên Thiểu - Chương 0349

Y Tiên Thiểu
Trọn bộ 1258 chương
Chương 0349: Không thành kế
0.00
(0 votes)


Chương (1-1258)

Siêu sale Shopee


Loại hành vi này của Tùy Qua kích thích thật sâu đến nội tâm cùng thần kinh mẫn cảm của hắn, để bệnh tâm thần trong lòng hắc y lão giả này trong nháy mắt đạt được cao trào. Ở trong mắt hắc y lão giả, loại hành vi này của Tùy Qua quả thực chính là lãng phí, bạo điễn thiên vật. Hắc y lão giả làm một người tu hành, một người tu hành đem đan dược xem như là của quý, căn bản không thể tiếp thu cách làm này của Tùy Qua.

Giờ khắc này, hắc y lão giả thật đúng là hận không thể lập tức đem Tùy Qua đánh chết, bởi vì hắn không chịu tiếp nhận loại hành vi lãng phí này của Tùy Qua!

- Lão già kia, nghĩ không ra ngươi đúng là không có già đến hồ đồ, biết được ta là dùng đan dược thôi động pháp bảo!

Tùy Qua nhìn lão giả này, có chút thương hại nói rằng:

- Ngươi nếu yêu thương đan dược như vậy, thề thì không bằng như này đi, ngươi làm nô bộc cho ta, ta sẽ ban thưởng đan dược cho ngươi?

Giáo khu Phát Phong, căn cứ bồi dưỡng thực vật.

Phòng bảo vệ, chiếc TV cũ lấp lánh tuyết hoa, lão đại gia bảo vệ đã ngủ say rồi.

Hai ảnh tử vô thanh vô tức lướt qua đại môn, tiến nhập trong căn cứ bồi dưỡng thực vật, trực tiếp hướng phía nhà kính ấm đi đến.

- Ngu công tử, ta nghĩ ngươi nên sớm làm như vậy.

Một thanh âm của nữ nhân vang lên:

- Ngươi thực sự quá cẩn thận, quá kiêng kỵ hậu trường của tiểu tử kia. Lúc này đây không phải đúng không, nếu tiểu tử kia thích đến nơi này như vậy, nói vậy ở đây hẳn là có bí mật gì đó của hắn. Chúng ta trực tiếp tới nơi này, cái gì cũng đều có thể biết được rõ ràng.

- Kinh Nguyên Phượng, sự tình nào có đơn giản như ngươi tưởng tượng vậy.

Một thanh âm nam tử nói rằng:

- "Hành hội" Khổ tâm kinh doanh nhiều năm như vậy, không cho phép xuất hiện bất cứ sai lầm nào. Tiểu tử này tu vi tuy rằng không đến mức khiến cho ta ngươi kiêng kỵ, thế nhưng vị phía sau lưng hắn kia, thật là khiến người khác kiêng kỵ. Do đó, ta cho ngươi vẫn âm thầm thu thập toàn bộ tin tức về hắn. Từng bước cẩn thận chính là lo lắng vì sự phát triển của "hành hội" mang đến ảnh hưởng bất lợi.

- Ngu công tử, nếu tiểu tử này thực khiến người kiêng kỵ mà nói, vì sao không thẳng thắn mặc cho hắn làm đi?

Kinh Nguyên Phượng không giải thích được nói.

- Kinh Nguyên Phượng, tu vi của ngươi tuy rằng không tệ, thế nhưng đầu óc lại quá mức đơn giản.

Vị Ngu công tử này tự nhiên chính là Hoa Hạ y dược hành hội nguyên lão Ngu Kế Đô. Ngu Kế Đô và Kinh Nguyên Phượng tối nay đến thăm, tự nhiên là có điểm mưu đồ.

- Kinh Nguyên Phượng, ngươi âm thầm điều tra hắn lâu như vậy, lẽ nào ngươi sẽ không nghĩ tới hắn vì sao cần Linh Dược tới cứu trị người bình thường sao?

Ngu Kế Đô lại nói.

- Làm náo động mà thôi.

Kinh Nguyên Phượng khinh thường nói rằng:

- Làm người tu hành, lẽ nào ai sẽ quan tâm chết sống của mấy người bình thường sao? Tiểu tử này, không ngoài chính là muốn lợi dụng Linh Dược tạo ra chút danh tiếng, tụ tập chút danh khí. Sau đó lại đùa bỡn mấy mỹ nữ thế tục mà thôi. Bất quá, hắn cảnh giới thấp, tâm tình lại cũng rất thấp. Nữ nhân thế tục vô luận có xinh đẹp cỡ nào, cũng bất quá là mười năm nở hoa mà thôi. Mười năm vừa qua đi, rất nhanh cũng sẽ tuổi già sắc giảm, sao có thể giống như nữ nhân giới tu hành chúng ta đều là có trú nhan chi thuật.

Ngu Kế Đô đưa tay ở trên gương mặt của Kinh Nguyên Phượng nhéo một cái, sau đó nói rằng:

- Thực sự là khoe khoang thôi sao! Nhưng coi như là bản công tử cũng kiên quyết sẽ không bởi vì khoe khoang mà đem Linh Dược lãng phí ở trên thân thể những con người thế tục tựa như đám kiến hôi này. Phải biết rằng, khoe khoang cũng có rất nhiều thủ đoạn, ai lại sẽ đem Linh Dược trân quý không gì sánh được cầm đến để khoe khoang đây?

- Điều này... xác thực là như thế này đây!

Kinh Nguyên Phượng nói:

- Lẽ nào tiểu tử kia là một tên điên?

- Nếu như hắn thực sự là người điên thì tốt rồi.

Ngu Kế Đô nói:

- Thông qua mấy ngày nay quan sát, ta phát hiện một vấn đề!

- Vấn đề gì?

- Tiểu tử kia đối với linh thảo, linh dược nhận thức tựa hồ so với chúng ta không cùng một đẳng cấp.

Ngu Kế Đô nói:

- Trong mắt hắn, linh thảo tựa hồ liền cùng với dược thảo bình thương không khác biệt lắm. Linh dược, tựa hồ cũng giống như thuốc bình thường vậy. Hắn sở dĩ có giá trị quan như thế, ta nghĩ hẳn là chỉ có một khả năng. Hắn nhất định có thật nhiều linh dược, linh thảo, thậm chí là cuồn cuộn không dứt.

- Cuồn cuộn không dứt?

Kinh Nguyên Phượng sợ hãi nói:

- Hắn nếu có bản lĩnh như vậy, thế chẳng phải là so với hành hội chúng ta còn trâu bò hơn sao?

- Đây chỉ là ta đoán mà thôi.

Ngu Kế Đô nói:

- Về phần suy đoán này có sát với thực tế hay không, phải xem bên trong nhà kính ấm của hắn đết tột cùng có cái gì?

- Vậy còn không đơn giản, để ta trực tiếp mở nó lên!

Kinh Nguyên Phượng nói.

Ngu Kế Đô ngăn cản hành vi quá kích của Kinh Nguyên Phượng, nói rằng:

- Nếu như cần bạo lực mà nói, ta còn cần sai sử lão già Hàn Côn kia đến kiềm chế Tùy Qua sao? Hàn Côn độc lai độc vãng, hơn nữa không phải người của hành hội chúng ta, do đó ta mới để cho hắn đi làm chuyện này. Ngay cả hắn xảy ra chuyện gì, cũng sẽ không khiến người sau lưng Tùy Qua truy tung đến trên đầu chúng ta.

- Công tử cao minh.

Kinh Nguyên Phượng nói:

- Hàn Côn lão già kia cũng là cực kỳ ngu xuẩn, chính hắn nếu như không thể có thể đột phá Tiên Thiên bước vào Trúc cơ kỳ, vậy đã không thể sống được mấy năm nữa, lại cư nhiên còn nghĩ đến con của hắn, muốn mời người của "hành hội" thay con của hắn kéo dài tánh mạng. Hắc, lại nói tiếp, đứa con kia của hắn không có bước vào Tiên Thiên kỳ, thoạt nhìn so với Hàn Côn còn già hơn đấy.

- Đây là cái gọi là thất tình lục dục a. Nếu như nhìn không thấu triệt, chung quy sẽ vì điều này mà mệt mỏi.

Ngu Kế Đô nói rằng, đi nhanh tới một căn nhà kính ấm. Khóa ở trên cửa căn nhà kính ấm đó nhất thời hóa thành hư không.

Kinh Nguyên Phượng theo sát phía sau Ngu Kế Đô, mong muốn lúc này đây có thể vạch trần bí mật của tiểu tử Tùy Qua kia.

" Hành hội" là tuyệt đối không cho phép có kẻ nào nằm ngoài sự khống chế của bọn họ.

Ngay khi Ngu Kế Đô tiến nhập nhà kính ấm, hắn vốn dĩ cho rằng hắn đang đắc ý, kinh hỉ, thoả thuê mãn nguyện...

Thế nhưng, những biểu tình hẳn nên xuất hiện nhất này cũng không có xuất hiện ở trên mặt của Ngu Kế Đô.

Lúc này, trên khuôn mặt tuấn tú của Ngu Kế Đô chỉ có phẫn nộ và nghi hoặc.

- Bên trong này... tại sao lại là khoảng không?

Kinh Nguyên Phượng sau khi đi vào, nhịn không được kinh hô.

Xác thực, cục diện trước mắt này thực sự khiến người ta khó hiểu.

Bên trong nhà kính ấm này cư nhiên không có gì cả, trống rỗng, giống như là bị quỷ càn quét vậy. Thế nhưng, nếu như bên trong này thực sự là không có gì mà nói, Tùy Qua tiểu tử kia vì cái gì phải ở chỗ này tiêu hao nhiều thời gian như thế?

*****

- Còn có mấy căn nhà kính ấm nữa!

Kinh Nguyên Phượng nói rằng:

- Chúng ta đi xem sao!

- Ngươi đi xem đi.

Ngu Kế Đô mặt đen lại nói rằng:

- Nếu như ta đoán không sai, bên trong mấy căn nhà kính ấm đó cũng có thể là trống không.

- Làm sao có thể?

Kinh Nguyên Phượng giật mình nói, sau đó lấy tốc độ cực nhanh ở trong mấy căn nhà kính ấm còn lại tìm kiếm một phen. Ngu Kế Đô đoán không sai, trong tám căn nhà kính ấm còn lại cũng là trống rỗng, đồ vật gì cũng không có. Nếu như vào lúc bình thường, Kinh Nguyên Phượng vẫn còn có thể nói "Công tử tính toán không bỏ soát" đủ loại lời nói nịnh bợ, nhưng lúc này Kinh Nguyên Phượng tự nhiên biết Ngu Kế Đô đã sắp sửa nổi giận rồi. Vì vậy, nàng thử thăm dò nói rằng:

- Công tử... Bằng không, ta thẳng thắn đem nơi này của hắn toàn bộ hủy đi?

- Hủy đi lại có tác dụng gì?

Ngu Kế Đô tuy rằng cực kỳ phẫn nộ, thế nhưng giọng nói cũng rất bình tĩnh:

- Là ta đánh giá thấp năng lực của tiểu tử kia. Xem ra, hắn cũng sớm đã nhận thấy được có người âm thầm điều tra tình huống của hắn, do đó cố ý bày nghi trận, ở chỗ này làm ra mấy cái lều, che giấu tai mắt người khác. Xem ra, chúng ta đều bị hắn đùa giỡn.

- Gia hỏa này... dùng không thành kế?

Kinh Nguyên Phượng nói rằng:

- Chết tiệt! Ta phải đem tiểu tử kia chém thành thịt vụn!

- Ta cũng hận không thể đem tiểu tử kia bằm thây! Nhưng...

Ngu Kế Đô giọng nói vừa chuyển:

- Hiện tại, chúng ta chỉ có thể rời khỏi, nơi này căn bản không có gì để tìm cả.

- Chết tiệt!

Kinh Nguyên Phượng hung hăng nói rằng:

- Hàn Côn lão già kia làm sao bây giờ?

- Nếu tiểu tử Tùy Qua kia đã sớm có phòng bị, ta xem Hàn Côn lão già kia nhất định là dữ nhiều lành ít.

Ngu Kế Đô nói rằng:

- Bất quá, hắn chỉ là một con cờ mà thôi, thậm chí căn bản cũng không biết phía sau là ta đang thao túng mệnh vận của hắn. Do đó, vô luận hắn chết hay không chết, đều không có gì quan trọng.

- Công tử cao minh!

Kinh Nguyên Phượng tìm được cơ hội vỗ mông ngựa một cái, sau đó nói:

- Như vậy, nhi tử của lão già Hàn Côn kia thì sao?

- Thế nào, ngươi thật đúng là đã cho rằng ta sẽ nghĩ biện pháp kéo dài tánh mạng cho nhi tử của lão già kia?

Ngu Kế Đô khinh thường nói:

- Nhi tử của lão gia kia ngay cả Tiên Thiên kỳ đều không phải. Hoàn toàn là một tên phế vật. Ta vì sao lại ở trên người một tên phế vật lãng phí bất luận tài nguyên gì. Đúng rồi, phế vật kia bây giờ không phải là đang ngây ngốc ở trong Triệu Ninh Phi sơn trang sao, vậy hãy để cho Triệu Ninh Phi đến xử trí đi.

Sau khi nói xong, Ngu Kế Đô hóa thành một đạo ngân quang, trốn vào trong bầu trời đêm.

Kinh Nguyên Phượng phóng xuất phi kiếm, hóa thành một đạo tử quang, sau đó cũng tiêu thất ở trong trời đêm.

Khu ngoại ô thành phố Đông Giang.

Lúc này Tùy Qua hồn nhiên không biết bản thân hắn vừa mới thành công dùng một chiêu không thành kế đối với Ngu Kế Đô công tử.

Tùy Qua kỳ thực cũng không có suy nghĩ cao minh như Ngu Kế Đô tưởng vậy. Hắn chỉ là trùng hợp lấy đi toàn bộ đồ đạc bên trong mấy căn nhà kính ấm. Còn Ngu Kế Đô và Kinh Nguyên Phượng lại trùng hợp vào tối nay mới đi thăm dò bên trong nhà kính ấm của Tùy Qua. Kết quả, trời xui đất khiến, Tùy Qua để Ngu Kế Đô quỷ quyệt, thâm trầm lại tính sai một hồi.

Người tính không bằng trời tính, lời này thật đúng là không có sai.

Mà lúc này Mà lúc này, Tùy Qua đang cùng với hắc dạ lão giả, cũng chính là lão quỷ Hàn Côn theo như lời trong miệng Ngu Kế Đô giằng co.

Ầm!

Lại là một tiếng nổ vang thật lớn.

Đây đã là lần thứ ba song phương giao thủ.

Có lẽ nói, đây đã là lần thứ ba Hàn Côn xuất thủ về phía Tùy Qua, nhưng Tùy Qua vẫn da lông không tổn hại, vững như thái sơn đứng tại chỗ.

Chiến quả như vậy, khiến Hàn Côn rất là căm tức.

Phải biết rằng, Hàn Côn đó là Tiên Thiên hậu kỳ cường giả. Một người tu hành Tiên Thiên hậu kỳ, hoàn toàn có thể đơn giản áp chế được mười người tu hành Tiên Thiên trung kỳ, bởi vì cảnh giới chênh lệch là rất khó dùng số lượng để đền bù. Tỏa hồn cảnh giới không chỉ có Tiên Thiên chân khí so với người tu hành ích cốc cảnh giới nồng hậu hơn một chút vậy, mà là phương thức công kích đã siêu thoát lực lượng phổ thông, tấn thắng đến mặt tinh thần.

Tỏa hồn có thể "khóa lại" tinh thần của đối thủ, đồng thời hướng về phía đối thủ phát động công kích mặt tinh thần.

Chính vì vậy, mỗi một lần Hàn Côn toàn lực công kích, cũng làm cho Tùy Qua cảm giác được bốn phía quỷ khí âm sâm, ảo giác trùng trùng, giống như là rời vào trong địa ngục vậy.

Nếu như không phải là Tùy Qua có Tam Thánh Phong nơi tay, đồng thời lại có đại lượng Tinh Nguyên Đan để chống đở, Tùy Qua căn bản cũng không có khả năng ngăn trở được Hàn Côn.

Mà Hàn Côn ở đối diện cũng đã bị Tùy Qua kích ra chân hỏa.

Chân chính khiến cho Hàn Côn phẫn nộ cũng không phải Tùy Qua cường đại, mà là Tùy Qua thằng nhãi này quá lãng phí.

Mỗi một lần va chạm, thằng nhãi Tùy Qua này sẽ tiêu hao một viên Tinh Nguyên Đan, tuy rằng Tùy Qua không đau lòng, thế nhưng Hàn Côn lại là thương tiếc như mạng. Bởi vì Hàn Côn luôn cảm thấy, hắn cần phải nhanh chóng một chút trấn áp Tùy Qua, những đan dược này hẳn nên thuộc về hắn. Như vậy Tùy Qua hiện đang tiêu hao mỗi một viên đan dược, trên thực tế giống như là đang tiêu hao đan dược của Hàn Côn hắn vậy.

- Tiểu tử! Ngươi thực sự đã khiến lão phu tức giận! Ngươi triệt để khiến lão tử tức giận rồi!

Hàn Côn nhìn Tùy Qua, trong hai mắt tựa hồ có hỏa diễm muốn phun ra ngoài:

- Chờ ngươi rơi vào trong tay ta, ta nhất định cho ngươi sống không bằng chết!

- Ha ha...

Đúng lúc này, Tùy Qua lại bỗng cười rộ lên, trong tiếng cười tràn ngập khinh thường, khiến cho Hàn Côn cảm thấy một trận bất an.

- Tiểu tử, ngươi cười cái gì!

Hàn Côn cả giận nói.

- Ta cười ngươi không biết tự lượng sức mình!

Tùy Qua lạnh lùng nói rằng:

- Ngươi muốn khiến cho ta sống không bằng chết, ngươi có bản sự này sao? Ngươi có sao!

Hàn Côn không biết Tùy Qua từ đâu mà có lòng tự tin mạnh mẽ như vậy, giận dữ hét:

- Tiểu tử, ngươi thật sự đã cho rằng ta không làm gì được ngươi sao? Ta chỉ là lo lắng một chưởng đánh chết ngươi, do đó vừa rồi chỉ mới dùng ba thành công lực mà thôi. Ngươi thật sự đã cho rằng ta cũng chỉ có chút năng lực như vậy sao?

Hàn Côn lúc trước đích xác không có xuất toàn lực, thế nhưng vừa rồi hắn đã dùng tới năm thành lực lượng mà không phải ba thành.

- Thật không?

Tùy Qua lại cười nhạt một tiếng:

- Nếu như ngươi đã ra khỏi ba thành lực lượng mà nói, như vậy ngươi nhất định phải chết! Bởi vì vừa rồi ta chỉ dùng một thành lực lượng mà thôi!

- Một thành?

Hàn Côn giống như là nghe được một câu chuyện cười vậy, cười như điên nói:

- Tiểu tử, cũng không sợ chém gió đứt lưỡi ngươi sao! Ngươi bất quá là tu vi Tiên Thiên trung kỳ mà thôi, ngươi thật sự nghĩ ta không biết ngươi có bao nhiêu năng lực sao?


Stickman AFK: Liên Minh Bóng Đêm

Chương (1-1258)