← Ch.0403 | Ch.0405 → |
- Nếu là việc trong nhà, cần gì phải náo động như vậy, kết quả làm cho bao nhiêu huynh đệ phải bỏ mạng. Phương Đông Trạch, xem ra bởi vì cái chết của nhi tử đã phát điên rồi, trong chúng ta có rất nhiều đã có vợ con, cũng không thể liều mạng với hắn!
Nghe người này nói, những người còn lại đều trầm mặc, nhưng hiển nhiên đang rất chú ý lắng nghe.
- Trương Trung đại ca nói không sai.
Mục Ngọc Giao nói:
- Phương Đông Trạch đã phát điên rồi, Tam Giang đường cũng không thể vì hắn mà bị hủy diệt. Mục Ngọc Giao tôi không phải tới đối nghịch với mọi người, chẳng qua là muốn đòi lại thứ của phụ thân tôi. Chỉ cần tôi giết chết Phương Đông Trạch, tất cả vấn đề đều có thể được giải quyết dễ dàng.
- Nhưng là, chúng ta cũng không biết Phương Đông Trạch trốn ở đâu.
Một người khác nói:
- Lão hồ ly này có nhiều nơi ẩn nấp.
- Nếu hắn không chết, chúng ta cũng khó mà an tâm.
Một người khác lại nói:
- Gọi các huynh đệ của chúng ta đi tìm! Ta không tin, Phương Đông Trạch còn có thể phi thiên nhập địa!
- Không cần tìm, Phương Đông Trạch, hắn thật sự xuống đất rồi!
Lúc này, Tùy Qua đột nhiên nói.
Một điểm ngân quang từ dưới đất chui ra, Tiểu Ngân Trùng nhảy lên trên vai Tùy Qua, thấp giọng nói mấy câu.
Tùy Qua mang theo mọi người, đến một ngọn núi giả lưng chừng núi.
Trong sơn động, Tùy Qua tìm được một cánh cửa bí mật, sau đó đi dọc theo bậc thang xuống dưới, tiến vào "sào huyệt bí mật" của Phương Đông Trạch.
Sau khi xuống phía dưới, mọi người đều không khỏi kinh hãi.
Phương Đông Trạch, lại xây một điện phủ bí mật dưới lòng đất.
Dĩ nhiên, nói điện phủ hơi có chút khoa trương, nhưng không gian phía dưới rộng khoảng mấy ngàn mét, thoạt nhìn giống như một quảng trường.
Phía trên "quảng trường" dựng hai mươi mấy cái cột thô to chắc chắn, xem ra cho dù gặp động đất cấp tám, chỗ này cũng vô cùng an toàn.
Những đầu mục này đều là lần đầu tiên nhìn thấy sào huyệt bí mật của Phương Đông Trạch.
Nơi này thoạt nhìn rất trống trải, nhưng bên cạnh chồng chất không ít đồ.
Súng ống đạn dược còn chưa nói, lại còn chồng chất rất nhiều vàng bạc.
Xem ra những năm qua Tam Giang đường thật sự giàu đến chảy mỡ, nhưng phần lớn chỗ tốt đương nhiên đều bị Phương Đông Trạch cướp đoạt. Những "cán bộ" phía dưới mặc dù cũng có không ít chỗ tốt, nhưng so với Phương Đông Trạch, quả thực chính là một cọng lông trên thân bò.
Lúc này Phương Đông Trạch đang ngồi chính giữa điện phủ, phía dưới là một chiếc ghế bành màu đen, thoạt nhìn rất uy phong.
Tùy Qua đưa mắt nhìn, chỉ thấy ngón tay cái hắc bang của tỉnh Minh Hải, Phương Đông Trạch là một lão giả khoảng năm mươi tuổi, mặc dù đầu tóc đã hoa râm, nhưng ánh mắt rất sắc bén, không nhìn ra vẻ già nua, ngược lại có một loại cảm giác gừng càng già càng cay.
Bên cạnh Phương Đông Trạch là một thanh niên mặc trang phục ngụy trang, giày quân đội, trên mặt có hai vết sẹo, mắt nhìn chằm chằm mọi người. Tướng mạo của người này có chút tương tự Phương Đông Trạch, xem ra hắn chính là nhi tử Phương Thiếu Đằng. Sau lưng hai cha con này, còn đứng mười mấy người, người nào cũng là lính đánh thuê võ trang đầy đủ, dân liều mạng thuần túy.
Mặc dù nói Phương Đông Trạch ẩn náu ở đây, nhưng lại làm người ta cảm giác hắn không giống như đang trốn, mà đang chờ đợi bọn hắn tự chui đầu vào lưới.
Phương Đông Trạch đưa mắt nhìn Mục Ngọc Giao, sau đó nói:
- Cháu gái, hôm nay cháu tới không phải lúc. Ngay lúc này chơi trò đoạt quyền soán vị với ta, cháu thật biết chọn thời điểm. Chỉ có điều, vị trí của Phương Đông Trạch cũng không phải dễ ngồi, cháu gái, nếu cháu muốn chết, hôm nay ta sẽ thành toàn cho cháu.
Sau đó, Phương Đông Trạch lại nói với những đầu mục còn lại:
- Ta biết đám người các ngươi không đáng tin cậy. Nhưng như vậy cũng tốt, hôm nay đừng hòng trở về, chôn cùng ở đây đi.
- Phương lão đại, đây là ngươi ác giả ác báo!
Trương Trung quát lên, như đã lựa chọn trận doanh, Trương tổng đương nhiên muốn dẫn đầu đứng cùng trận tuyến với Mục Ngọc Giao.
- Trương Trung, thật không hiểu tại sao trong tên ngươi còn có chữ "trung".
Phương Đông Trạch hài hước cười nói.
- Phương Đông Trạch, ngươi tính làm gì?
Mục Ngọc Giao kích động nói:
- Phụ thân ta năm đó tranh đấu giành thiên hạ với ngươi, ngươi còn hứa hẹn, ngươi nói vị trí lão đại của Tam Giang đường, mọi người sẽ thay phiên làm, giống như làm tổng thống, ba vị Đường chủ mỗi người làm tám năm. Kết quả thế nào, khi đến phiên phụ thân ta làm lão đại, ngươi đã làm thế nào? Lại còn lợi dụng cảnh sát để đối phó phụ thân ta! Phương Đông Trạch, loại người bất nghĩa như ngươi, cũng xứng làm lão đại Tam Giang đường?
- Người thắng làm vua.
Phương Đông Trạch bình thản nói:
- Đó là phụ thân ngươi ngu muội. Tiếc cho hắn cũng từng đi học, lại không biết những điển cố công cao chấn chủ, lấy tước cao lộc hậu làm điều kiện để tước bỏ quyền lực. Từ xưa tới nay, người nào sau khi làm hoàng đế, lại nguyện ý chia sẻ vị trí cho công thần phía dưới?
- Ta đã sớm biết Phương Đông Trạch ngươi là nhân vật như thế, cho nên ta cũng không tính toán lý luận với ngươi.
Mục Ngọc Giao nói:
- Ta chỉ tới lấy lại thứ thuộc về phụ thân ta!
- Các ngươi sẽ chết ở đây, đương nhiên cũng bao gồm ngươi —— Tùy Qua!
Phương Đông Trạch cuối cùng đưa mắt nhìn Tùy Qua, cả người đằng đằng sát khí, hiển nhiên đã đổ mối hận giết con lên đầu Tùy Qua.
Tùy Qua xem thường, nói:
- Phương Đông Trạch, ta biết ngươi đổ cái chết của Phương Thiểu Văn lên đầu ta. Nhưng không sao, cho dù người khác không giết hắn, ta cũng sẽ giết hắn. Tiểu tử này, cho hắn một cơ hội, hắn lại không biết quý trọng, chết là đáng đời!
- Muốn chết ——
Phương Thiếu Đằng đứng sau lưng Phương Đông Trạch đột nhiên hét lớn một tiếng:
- Ngươi giết huynh đệ của ta, ngươi phải trả giá!
- Ở đây có chỗ cho ngươi nói chuyện sao!
Tùy Qua hừ lạnh một tiếng, cũng không thèm để ý tới Phương Thiếu Đằng ngang ngược càn rỡ:
- Phương Đông Trạch, cũng không sợ nói cho ngươi biết, hôm nay ta tới đây, chính là muốn giết chết phụ tử nhà ngươi, để hai con con rệp các ngươi không thể tiếp tục nhảy nữa.
- Con rệp?
Phương Đông Trạch cười lạnh nói:
- Ngươi cho chúng ta là con rệp? Không sai, ta biết ngươi là Tiên Thiên cao thủ, cũng biết đạn đối với các ngươi không có tác dụng gì. Cho nên, lần trước ngươi phế đi công phu của nhi tử ta, ta vẫn chịu đựng ngươi. Chỉ không ngờ ngươi được voi đòi tiên, hại chết nhi tử ta, cho nên ngươi nhất định phải chết! Đạn không giết được ngươi, vậy còn ống phóng rốc-két thì sao?
Phương Thiếu Đằng đứng phía sau nghe phụ thân nói, đột nhiên lấy từ sau lưng ra một ống phóng rốc-két, khiêng lên vai, nhắm vào đám người Tùy Qua.
Đám người Mục Ngọc Giao không khỏi biến sắc.
Có ai nghĩ, Phương Đông Trạch lại phát điên đến mức, thậm chí ngay cả ống phóng rốc-két cũng kiếm đến đây.
Nhưng, không chỉ Phương Thiếu Đằng, bọn lính đánh thuê sau lưng hắn cũng bắt đầu lôi vũ khí ra.
Đám lính đánh thuê này, cũng không phải ngồi không.
Tùy Qua lạnh lùng nói:
- Ta vốn định cho các ngươi một cái chết thể diện, nhưng chính các ngươi không muốn thể diện, vậy cũng không còn cách nào. Lý Nghệ Cơ, ngươi khiến bọn chúng bắt đầu tự giết lẫn nhau
*****
- Cái này... Tiên sinh, bọn lính đánh thuê này đều là nhân vật không sợ chết, muốn tạo ra ảo ảnh ảnh hưởng đến bọn chúng còn được, nếu muốn khống chế là rất khó.
Lý Nghệ Cơ có vẻ khó xử nói.
- Đồ vô dụng, thời điểm mấu chốt lại không thể sử dụng.
Tùy Qua nói:
- Vậy cũng không cần chế tạo huyễn tượng gì nữa. Tiểu Ngân Trùng, nuốt cho ta!
Theo mệnh lệnh của Tùy Qua, Tiểu Ngân Trùng đột nhiên từ dưới đất chui lên, trở nên to lớn dị thường, vừa há miệng, đã nuốt đám đánh thuê còn chưa kịp phản ứng vào trong bụng.
Sau đó, bên trong bụng Tiểu Ngân Trùng phát ra mấy tiếng kêu muộn hưởng, chắc là lựu đạn của đám lính đánh thuê nổ tung.
Nhưng, Tiểu Ngân Trùng lại có vẻ không việc gì, từ trong miệng phun ra một ngụm khói thuốc súng, sau đó đột nhiên thu nhỏ lại, chui vào trong mặt đất.
Cũng không ai biết, quái thú kinh khủng này từ chỗ nào chui ra.
Phương Thiếu Đằng vốn định dùng ống phóng rốc-két oanh kích Tùy Qua, nhưng nhìn thấy trận chiến này, quả thực bị dọa cho gần chết.
- Ngươi... Ngươi rút cuộc có lai lịch gì!
Mặc dù Phương Đông Trạch biết chuyện về Tiên Thiên cao thủ, nhưng lại chưa từng nghe nói về chuyện linh thú, vì vậy đột nhiên thấy Tiểu Ngân Trùng xông ra giết người, đã cảm thấy vật yêu quái này, quả thực còn đáng sợ hơn Tiên Thiên kỳ cao thủ.
- Ta không rảnh đi giải thích với các ngươi.
Tùy Qua lạnh lùng nói:
- Phụ tử các ngươi tự động thủ, hay là ta động thủ?
- Ài, đến lúc rồi.
Phương Đông Trạch đột nhiên than một tiếng, sau đó nói với Mục Ngọc Giao:
- Mục Ngọc Giao, đừng tưởng ngươi rất cường thế, Phương Đông Trạch ta là ai, cuối cùng ta vẫn có thể bắt được chỗ xương sườn mềm của ngươi! Ngươi nhìn xem, người kia là ai!
Phương Đông Trạch ném một cái điện thoại di động cho Mục Ngọc Giao.
Mục Ngọc Giao vừa nhìn, chỉ thấy trong điện thoại đang phát hình một cô gái bị bắt cóc, cô gái này rất giống Mục Ngọc Giao, đang giãy dụa trên ghế, nhưng căn bản không làm được chuyện gì.
- Mục Ngọc Giao, có lẽ ngươi biết cô ta?
Phương Đông Trạch nói:
- Cô ta là tỷ tỷ của ngươi. Làm sao, ngươi không chào hỏi tỷ tỷ của mình sao.
- Phương Đông Trạch, lão thất phu nhà ngươi! Ta không có muội muội là lưu manh, lão già kia, lại dám bắt cóc quân nhân quốc gia...
Trong điện thoại, Mục Ngọc Thiền đang chửi rủa Phương Đông Trạch, như vậy cũng rất phù hợp với tính cách ghét ác như cừu của nữ nhân này.
Nhưng, Phương Đông Trạch không để ý đến những thứ này, tiếp tục nói:
- Mục Ngọc Giao, ta biết tình cảm tỷ muội của các ngươi không tốt, nhưng máu mủ tình thâm. Ta nghĩ, ngươi sẽ không trơ mắt nhìn cô ta vì ngươi mà bị những nam nhân thô tục làm vấy bẩn, sau đó bị quay phim chụp hình. Ta nghĩ, cuộn phim "nữ sĩ quan quân nhân chịu hành hạ", bất luận là phát hành trên thị trường trong hay ngoài nước đều sẽ được hoan nghênh.
- Ngươi muốn thế nào?
Mục Ngọc Giao lạnh lùng nói.
- Nhìn xem... Đây chính là chỗ xương sườn mềm của ngươi đúng không.
Phương Đông Trạch đột nhiên mỉm cười, rất lớn lối nói:
- Tùy Qua, mặc dù ngươi thông minh, phái cao thủ đi bảo vệ người nhà bằng hữu của ngươi. Đáng tiếc chính là, Mục Ngọc Giao lại không cẩn thận như ngươi, dĩ nhiên, cho dù cô ta cẩn thận cũng vô dụng, ai bảo tỷ muội cô ta không hợp tâm. Nhưng, như vậy lại cho ta cơ hội lợi dụng. Mục Ngọc Giao, ngươi kêu Tùy Qua mang theo người của hắn cút đi, sau đó ngươi ở lại làm con tin cho ta, ta sẽ thả Mục Ngọc Thiền. Hắc, tới lúc đó, ta sẽ làm một thúc thúc tốt yêu thương ngươi, tự mình làm mẫu, nắm tay nhau quay một cuộn phim hay, cho ngươi hiểu được, thúc thúc ngươi còn chưa già, còn chưa tới phiên ngươi soán vị...
- Đủ rồi!
Mục Ngọc Giao lạnh lùng nói:
- Ngươi nói lời giữ lời?
- Mục Ngọc Giao, nữ nhân ngớ ngẩn này, lời nói của lão hồ ly này ngươi cũng có thể tin?
Bên kia điện thoại, Mục Ngọc Thiền quát lên:
- Ngươi đúng là ngu đến bất trị! Mau giết chết lão hồ ly này đi, đừng nói gì nữa!
- Ài, thật là tỷ muội tình thâm.
Phương Đông Trạch nói:
- Nếu tỷ muội các ngươi thích, cùng đi theo ta, ta sẽ không để ý.
- Súc sinh!
Lúc này, Lý Nghệ Cơ đứng bên cạnh Tùy Qua đột nhiên mở miệng mắng.
Phương Đông Trạch nhe răng cười nói:
- Làm sao, tiểu nha đầu nhà ngươi cũng muốn nhúng một tay, chẳng lẽ tiểu tử Tùy Qua không thỏa mãn được ngươi? Hắc hắc... Nhưng được rồi, tiểu tử Tùy Qua lợi hại như thế, ta cũng không muốn trêu chọc hắn. Mục Ngọc Giao, đừng ngơ ngác nữa, mau tới đây đi. Cũng đừng có tâm địa gian giảo, ngươi căn bản không biết Mục Ngọc Thiền ở chỗ nào, nếu như ta xảy ra chuyện, đám người như lang như hổ đó sẽ lập tức thay nhau làm thịt tỷ tỷ của ngươi, sau đó ngày mai sẽ có video đưa ra thị trường rồi.
- Được, lão già kia, ngươi thắng rồi.
Mục Ngọc Giao cắn răng nói, tựa hồ sẽ thỏa hiệp.
- Được rồi, được rồi, diễn trò kết thúc.
Tùy Qua ngăn cản Mục Ngọc Giao:
- Ta không có hứng thú xem tiếp. Phương Trạch Đông, ta nghĩ ngươi có thể lấy ra đòn sát thủ gì, không ngờ tới cuối cùng, đòn sát thủ lại vụng về như vậy.
- Chỉ cần là thủ đoạn hữu dụng, chính là thủ đoạn tốt.
Phương Trạch Đông lạnh lùng nói.
- Ừ, mặc dù ngươi rất hèn hạ, nhưng ta đồng ý những lời này của ngươi, cho nên....
Lúc này, Tùy Qua đột nhiên khẽ động, nhưng hắn chỉ giật giật đầu ngón tay, bắn hai hạt giống Tam Nguyên Kinh Dịch thảo lên ngực Phương Trạch Đông và Phương Thiếu Đằng.
Chỉ chốc lát sau, hai người nhận thấy chỗ ngực có cái gì không đúng, vội vàng kéo y phục trước ngực.
Y phục vừa kéo ra, Phương Đông Trạch thoáng cái cả kinh, sợ hãi nói:
- Làm sao... đây là thứ quỷ quái gì.
- Ngươi có thể xem nó là cây củ cải.
Tùy Qua bình thản nói, khinh thường nhìn hai cha con Phương Đông Trạch và Phương Thiếu Đằng:
- Nhưng, cây củ cải này cũng không giống củ cải bình thường, bọn chúng biết hấp thực huyết nhục của các ngươi sinh trưởng, cho đến khi hút hai cha con các ngươi thành thây khô!
Khi Tùy Qua nói đến đây, trước ngực hai người đã mọc ra cây non.
Còn Phương Thiếu Đằng, lúc này đã lấy ra một thanh tiêu đao, chuẩn bị dùng dao găm cắt bỏ gốc cây Tam Nguyên Kinh Dịch thảo, chỉ có điều dao găm mới vừa đụng vào gốc cây này, Phương Thiếu Đằng lập tức phát ra một tiếng hét như giết heo, đau đến lăn lộn trên mặt đất.
Phương Đông Trạch vốn cũng định nhổ gốc cây khả nghi này, nhưng nhìn thấy phản ứng của Phương Thiếu Đằng, làm gì còn dám lấy tay nhổ ra, nhưng Phương Đông Trạch dù gì cũng là một hảo thủ công phu, mặc dù trước mặt những người như Tùy Qua, công phu của hắn không đáng nhắc tới, nhưng dù sao nội lực tu vi cũng không kém, cho nên vội vàng dùng chân khí đối phó với gốc cây Tam Nguyên Kinh Dịch thảo này.
Chẳng qua, Phương Đông Trạch cũng không biết, hạt giống linh thảo tiến vào thân thể, đó là chuyện kinh khủng cỡ nào, gốc cây Tam Nguyên Kinh Dịch thảo vừa mọc rễ, lập tức gắn kết với mạch máu trong trái tim Phương Đông Trạch, hắn dùng chân khí nhổ gốc cây này, chẳng khác nào là dùng chân khí đốt cháy trái tim của hắn, cho nên thống khổ gặp phải chỉ hơn Phương Thiếu Đằng chứ không kém.
← Ch. 0403 | Ch. 0405 → |