Vay nóng Homecredit

Truyện:Y Tiên Thiểu - Chương 0405

Y Tiên Thiểu
Trọn bộ 1258 chương
Chương 0405: Phụ tử tương tàn
0.00
(0 votes)


Chương (1-1258)

Siêu sale Shopee


Giằng co một trận, hai cha con mới từ trong đau đớn tỉnh táo lại.

Chẳng qua là, hai cái cây trước ngực đã dài đến ba tấc, phiến lá cũng mọc ra ba cái.

Nắm giữ cả tình thế, Tùy Qua cảm thấy vô cùng vui mừng, nói với cha con Phương Đông Trạch:

- Ta biết các ngươi cảm thấy rất đau, nhưng đây chỉ mới bắt đầu, bởi vì thứ này sẽ tiếp tục lớn lên, đến lúc huyết nhục của các ngươi không thỏa mãn được nhu cầu sinh trưởng của nó, nó sẽ hoàn toàn phá nát bộ ngực của các ngươi. Kết quả các ngươi sẽ chết không toàn thây. Phương Đông Trạch, mau nói ra địa điểm giam giữ Mục Ngọc Thiền.

- Ngươi đừng hòng! Trừ phi ngươi chặt đứt vật này cho ta.

Phương Đông Trạch nói.

- Được.

Tùy Qua lấy ra một cây Cửu diệp huyền châm tùng, đâm vào phiến lá của Tam Nguyên Kinh Dịch thảo.

- A!

Phương Đông Trạch lập tức phát ra tiếng kêu như giết heo.

Đau đến không muốn sống, sống không bằng chết.

- Phương Đông Trạch, còn muốn thử nữa không?

Tùy Qua nói.

- Ta chết, kết quả của Mục Ngọc Thiền sẽ rất khốn khổ!

- Thật sao? Vậy ngươi chết sớm một chút đi.

Tùy Qua cũng không chịu để Phương Đông Trạch uy hiếp, lại đâm một châm tới.

Phương Đông Trạch lại hét thảm một tiếng, trong đau đớn cùng cực, Phương Đông Trạch rốt cục nói ra địa điểm của Mục Ngọc Thiền.

Sau khi nhận được tin tức, Mục Ngọc Giao lập tức cho người đi cứu Mục Ngọc Thiền.

Sau hai mươi phút, tin tức tốt truyền tới.

Mục Ngọc Thiền đã được giải cứu, hiện tại đương nhiên đến phiên Phương Đông Trạch và Phương Thiếu Đằng gặp xui xẻo.

Lúc này, Tam Nguyên Kinh Dịch thảo trước ngực hai người lại dài ra một đoạn lớn.

Tùy Qua nhìn đồng hồ, sau đó hướng hai người nói:

- Các ngươi còn nửa canh giờ. Nửa giờ nữa, vật này sẽ nổ tan ngực của các ngươi. Nhưng, trời cao có đức hiếu sinh, con người ta cũng có chút đức hiếu sinh. Cho nên, trong hai người các ngươi, ta sẽ nhổ cây cho một người. Nhớ kỹ, chỉ có một người, cho nên các ngươi hãy thương lượng với nhau.

- Cha, con thấy không cần thương lượng, cha đã lớn tuổi, con còn cuộc sống rất dài phía trước.

Phương Thiếu Đằng lập tức nói:

- Hơn nữa, con còn có thể nối dõi tông đường cho Phương gia?

- Ngươi muốn lão tử chết nhanh như vậy sao?

Phương Đông Trạch lạnh lùng nói.

- Không phải.

Phương Đông Trạch nói:

- Người đắc tội với bọn họ là cha, bọn họ khẳng định sẽ không bỏ qua cho cha.

- Xem ra ngươi thật sự muốn lão tử chết rồi.

Phương Đông Trạch bình thản nói:

- Nếu như ta không đáp ứng thì sao?

- Lão già, cha phải chết!

Phương Thiếu Đằng như phát điên nói:

- Chẳng lẽ cha còn không thấy, bọn họ mạnh hơn chúng ta rất nhiều! Cha vì Thiếu Văn, lại đi chọc vào đám người chúng ta căn bản không chọc nổi, chẳng lẽ cha chưa từng nghĩ đến sống chết của ta sao?

- Súc sinh! Ta là lão tử ngươi, không tới phiên ngươi chỉ trích!

Phương Đông Trạch quát lên.

- Lão già kia, ngươi muốn tìm chết, ta không ngăn cản, nhưng ngươi đừng kéo ta xuống nước!

Phương Thiếu Đằng càng ngày càng điên cuồng, nhớ tới trước kia Phương Đông Trạch thiên vị Phương Thiểu Văn, lại càng cảm thấy oán hận.

Lúc này, Tùy Qua đột nhiên nói:

- Còn hai mươi lăm phút nữa.

- Lão già kia, ngươi đi chết đi!

Lúc này, Phương Thiếu Đằng đột nhiên lộ ra vẻ dữ tợn, bay lên trời, tàn nhẫn đá một cước vào ngực Phương Đông Trạch, hiển nhiên đã tính toán giết chết Phương Đông Trạch.

- Nghiệt chướng!

Phương Đông Trạch tức giận mắng một tiếng, giơ quyền cản chân Phương Thiếu Đằng, sau đó lạnh lùng nói:

- Nghiệt tử! Ngươi biết tại sao lão tử thích Thiếu Văn không, bởi vì công phu của hắn hơn ngươi! Thứ công phu mèo cào ngươi học được trong hải quân lục chiến Mĩ chỉ là cứt chó, ngươi căn bản không thể nào thừa kế vị trí của lão tử!

- Lão già kia, ta sẽ dùng công phu mèo cào giết chết ngươi!

Phương Thiếu Đằng hung hăng nói, dù sao đã hoàn toàn trở mặt, đương nhiên cũng không cần cố kỵ thể diện gì nữa, Phương Thiếu Đằng lập tức thi triển độc chiêu.

- Đồ không biết sống chết!

Phương Đông Trạch lạnh lùng nói, chân khí bộc phát, đánh văng quyền cước của Phương Thiếu Đằng, sau đó đánh một quyền lên cổ Phương Thiếu Đằng, khiến cổ họng hắn nát bấy.

Phương Thiếu Đằng lập tức không thể hô hấp, che cổ họng, sắc mặt biến thành màu gan heo, tựa hồ cực kỳ không cam lòng muốn nói điều gì.

Phương Đông Trạch mặt không biểu tình, lạnh lùng nói:

- Thà rằng ta phụ người trong thiên hạ, chứ người trong thiên hạ đừng hòng phụ ta! Ngoài ra, chuyện nối dõi tông đường, ta còn có thể!

Phương Thiếu Đằng vùng vẫy mấy cái, rốt cục ngã xuống đất bỏ mạng.

Phương Đông Trạch nhìn Tùy Qua, lại nói:

- Như ngươi mong muốn rồi. Hiện tại, ngươi cắt vật trước ngực ta đi, ngươi sẽ không nuốt lời chứ?

- Ta không giữ lời giống như ngươi.

Tùy Qua bình thản nói:

- Cho nên, ngươi có thể ném kíp nổ trong lòng bàn tay đi. Nếu không, một khi dẫn bạo bom nổ, ngươi sẽ là người chết đầu tiên.

- Hừ, ngươi biết ta cài bom khắp nơi?

Phương Đông Trạch cũng không phủ nhận.

- Lão hồ ly giống như ngươi, đương nhiên không chỉ có một đòn sát thủ.

Tùy Qua nói:

- Đến đây đi, để ta cắt đứt vật trước ngực ngươi, có lẽ ngươi đã sắp phát điên rồi.

Phương Đông Trạch đích xác là sắp phát điên rồi, hai nhi tử đều chết hết, hiện tại hắn cũng thành người cô đơn một mình.

Mặc dù Phương Đông Trạch hận không thể bằm thây đám người Tùy Qua và Mục Ngọc Giao thành vạn đoạn, nhưng hắn biết lúc này mạng sống của hắn đang treo lơ lửng, nếu như không thể bảo vệ tính mạng của mình, tất cả đều là hư ảo.

Phương Đông Trạch nắm kíp nổ trong lòng bàn tay, chỉ cần hắn buông tay ra, nơi này sẽ biến thành một mảnh phế tích, chẳng qua hắn nhất định phải cẩn thận, nếu không, hắn cũng sẽ bỏ mạng ở nơi này.

Mặc dù Phương Đông Trạch không thương tiếc tính mạng của người khác, thậm chí cũng không yêu quý tánh mạng của nhi tử hắn, nhưng hắn tuyệt đối yêu quý tánh mạng của mình.

Ngược lại với Phương Đông Trạch vạn phần khẩn trương, Tùy Qua lại có vẻ rất nhẹ nhàng, tựa hồ căn bản không lo lắng đòn sát thủ của Phương Đông Trạch.

Tùy Qua lấy Cửu diệp huyền châm tùng, chia ra đâm vào mấy vị trí trên cánh tay và bộ ngực Phương Đông Trạch, sau đó liên tục đâm châm vào Tam Nguyên Kinh Dịch thảo. Nhưng lần này, Phương Đông Trạch không còn đau đớn khó chịu, ngược lại gốc cây thực vật trước ngực hắn, bắt đầu nhanh chóng khô héo, tử vong.

Phương Đông Trạch thấy thế, rốt cục thở phào nhẹ nhõm.

Khi Tam Nguyên Kinh Dịch thảo trước ngực Phương Đông Trạch hoàn toàn chết héo, Phương Đông Trạch lại phát hiện Mục Ngọc Giao đang tiến hành một cuộc đột kích nhỏ về phía hắn.

- Đây là cái gì?

Phương Đông Trạch chất vấn Tùy Qua.

- Ta đáp ứng ngươi. Nhưng Mục Ngọc Giao muốn làm gì, ta không xen vào.

Tùy Qua nói:

- Được, ngươi muốn đùa bỡn lão phu có phải không?

Cả người Phương Đông Trạch đằng đằng sát khí, tựa hồ muốn liều mạng đến cùng:

- Trong tay ta đang cầm kíp nổ! Chỉ cần ta buông lỏng tay, các ngươi cũng xong đời!

Đám người Trương Trung vừa nghe, cũng sợ hãi đến xanh mét mặt mày, chỉ hận không thể khuyên nhủ Mục Ngọc Giao bỏ qua cho Phương Đông Trạch. Chẳng qua, nhìn khẩu súng tự động trong tay Mục Ngọc Giao và bộ dạng điên cuồng của nàng, cũng không ai dám mở miệng.

*****

Tùy Qua không thèm quan tâm, nói:

- Phương Đông Trạch, ngươi cứ làm thoải mái.

- Được! Hôm nay lão phu chết cùng với các ngươi!

Phương Đông Trạch giận dữ hét, chuẩn bị buông lỏng kíp nổ.

Đám người Trương Trung, sợ đến hồn phi phách tán, nhưng quỷ dị chính là, bom không nổ.

Nói chuẩn xác, là kíp nổ không có tác dụng.

Bởi vì Phương Đông Trạch rõ ràng phát hiện, đầu ngón tay hắn không nghe sai sử.

Chỉ là động tác đơn giản như buông đầu ngón tay, Phương Đông Trạch cũng làm không được! Đầu ngón tay hắn, giống như bị bê tông đọng lại, không thể nhúc nhích!

- Thật xin lỗi, vừa rồi ta có động chút tay chân.

Tùy Qua cười nói với Phương Đông Trạch:

- Ta chỉ đáp ứng cắt gốc cây củ cải cho ngươi.

- Con bà nó.

Phạm Đông Trạch giận dữ hét lên, chỉ hận không thể phanh thây xé xác Tùy Qua.

Ầm! Ầm! Ầm!

Lúc này, Mục Ngọc Giao đã đè lên cò súng, bắn toàn bộ băng đạn vào lồng ngực Phương Đông Trạch.

Phương Đông Trạch mở to mắt, cực kỳ không cam lòng ngã xuống đất, cho đến khi hắn chết, đầu ngón tay hắn vẫn nắm chặt kíp nổ.

Trong nháy mắt Phương Đông Trạch ngã xuống đất, trong chốc lát vẻ mặt Mục Ngọc Giao tựa hồ vô cùng cảm khái.

Nhưng rất nhanh, vẻ mặt Mục Ngọc Giao trấn định lại. Bởi vì nàng biết bây giờ còn chưa phải lúc cảm khái, mặc dù phụ tử Phương Đông Trạch chết rồi, nhưng Tam Giang đường hiện tại như rắn không đầu, tình thế còn chưa lạc quan, huống chi, bây giờ còn có cảnh sát đang chờ chực bên ngoài, tồn vong của Tam Giang đường đang nằm trong thế chân tơ kẽ tóc. Bất kể thế nào, theo Mục Ngọc Giao, Tam Giang đường cũng là tâm huyết của phụ thân nàng, dù làm sao cũng không thể để nó bị phá hủy.

- Chư vị huynh đệ, Mục Ngọc Giao ta là một người ân oán phân minh. Lúc trước ta đã nói, lần này ta chỉ muốn đòi thứ của phụ thân ta từ Phương Đông Trạch. Về phần chư vị huynh đệ, ân oán lúc trước, cũng bởi vì lập trường bất đồng. Thân trong giang hồ, nhiều khi bản thân không thể tự quyết định, đạo lý này tất cả mọi người đều hiểu rõ. Cho nên, ân oán lúc trước, chúng ta xóa bỏ hết. Các huynh đệ đã chết cũng sẽ nhận được trấn an thích đáng. Quan trọng nhất là sau này, hi vọng chư vị huynh đệ có thể cùng với Mục Ngọc Giao ta phát triển Tam Giang đường!

Mục Ngọc Giao đối mặt với các nhân vật nòng cốt của Tam Giang đường, nói chuyện rất chừng mực.

Nhưng, Tùy Qua đã nhìn ra, mặc dù những người này ngoài mặt cũng ủng hộ Mục Ngọc Giao, nhưng lòng không đồng nhất, lúc này ủng hộ, chỉ là bởi vì Mục Ngọc Giao biểu hiện ra cường thế, tàn nhẫn giết chết Phương Đông Trạch, khiến bọn hắn kinh sợ mà thôi.

- Mục Ngọc Giao, dù sao cũng còn trẻ. Các đại lão này, cũng không phải đèn đã cạn dầu. Nàng muốn kinh sợ những người này, sợ rằng có chút khó khăn, chẳng lẽ, còn muốn ta thay nàng giết gà dọa khỉ hay sao?

Tùy Qua thầm tính toán trong lòng.

- Cháu gái nói rất hay. Xóa bỏ ân oán, cùng nhau phát triển!

Lúc này, một thanh âm trầm ổn, tang thương vang lên:

- Các vị, bắt đầu từ bây giờ, ân oán của Tam Giang đường đã được giải quyết, sau này cũng chỉ biết cùng nhau phát triển. Nếu không, cây ngã khỉ cũng không còn chỗ náu thân, Tam Giang đường hôm nay tràn ngập nguy cơ, nếu còn mất đoàn kết, vậy sau này cuộc sống yên ổn của chư vị cũng sẽ chấm dứt.

- Tam gia!

- Triệu Tam gia!

- Tam gia...

Triệu Tam gia, vị tam đường chủ của Tam Giang đường, cũng là nhân vật có tư cách lớn nhất của Tam Giang đường hiện giờ xuất hiện rồi.

Triệu Tam gia khẽ gật đầu, sau đó đi tới bên cạnh Mục Ngọc Giao:

- Cháu gái, ân oán giữa cháu và Phương lão đại, ta không tiện nhúng tay, cũng không tiện bình luận. Nhưng, người thắng làm vua, hôm nay cháu là Đại đương gia của Tam Giang đường rồi, ta là Tam đương gia, sau này đương nhiên còn phải nghe cháu điều khiển.

Nghe lời này, những người còn có ý không phục trong Tam Giang đường lập tức cũng bình tĩnh hơn rất nhiều.

- Tam thúc chịu rời núi giúp ta xử lý sự vụ bang phái, đương nhiên là tốt nhất.

Mục Ngọc Giao nói. Ngay cả nàng, cũng cảm thấy những người đứng ở đây có biến hóa tâm lý rất kỳ diệu.

- Tình thế cấp bách, ta cũng không thể từ chối.

Triệu Tam gia trầm giọng nói:

- Ân oán đã xong, hiện tại nên nghĩ xem làm sao thu thập cục diện rối rắm. Tai mắt của ta ở cục cảnh sát đã nói cho ta biết, tối nay tất cả cảnh sát và vũ cảnh thành phố Minh Phủ đều đang ở trạng thái đợi lệnh. Trước bình minh, bọn họ sẽ bắt đầu hành động, bắt hết tất cả chúng ta!

Triệu Tam gia vừa dứt lời, đột nhiên có người cuống quít xông tới nói:

- Không... Không xong rồi, cảnh sát tới rất nhiều!

Tiếng còi báo động chói tai, phá vỡ bầu trời bao la của thành phố Minh Phủ.

Cảnh sát Minh Phủ, tựa hồ được huy động toàn bộ.

Lần này quét dọn Tam Giang đường, là ý tứ của một vị đại nhân vật tỉnh Minh Hải.

Nghe nói, khi phòng công an tỉnh Minh Hải xin chỉ thị của vị đại nhân vật này nên xử trí Tam Giang đường như thế nào, vị đại nhân vật này đã phê chỉ thị:

Khối u ác tính!

Ý tứ của đại nhân vật thượng tầng rất khó có thể tính toán, nhưng lần này ý tứ nhắn nhủ rất rõ ràng, Tam Giang đường chính là khối u ác tính của tỉnh Minh Hải, lần này bất luận như thế nào cũng phải cắt bỏ.

Chính bởi vì như thế, tất cả cảnh lực của thành phố Minh Phủ đều được huy động, chắc chắn là muốn tận diệt Tam Giang đường.

Nhưng, Triệu Tam gia biết rõ, ở đây còn có nguyên nhân sâu xa.

Bởi vì Phương Đông Trạch dính líu quá lớn, một số đại nhân vật cấp trên của thành phố Minh Phủ cho tới tỉnh Minh Hải đều có không ít người có liên quan đến Phương Đông Trạch. Tỷ như Vương Hào, thái tử gia tỉnh Minh Hải, cũng có cấu kết với Phương Thiếu Văn, huống chi Phương Đông Trạch kinh doanh ở tỉnh Minh Hải nhiều năm như vậy, nếu như nói trong tay hắn không nắm giữ tài liệu liên quan đến một số quan viên, cũng sẽ không có người tin tưởng.

Chính bởi vì như thế, sau khi biết Phương Đông Trạch phát điên, một số đại nhân vật có dính líu đến Phương Đông Trạch, cũng ước gì tận diệt cả Phương Đông Trạch và Tam Giang đường. Dĩ nhiên, bọn họ cũng không biết, Phương Đông Trạch hiện tại đã chết.

Nghe tiếng còi cảnh sát phá vỡ bầu trời đêm, những nồng cốt của Tam Giang đường đều sợ thất thần, dù sao tối nay xảy ra quá nhiều chuyện, xuất hiện quá nhiều thương vong.

- Đại đương gia, làm sao bây giờ?

- Đại tỷ, làm sao đây?

- Mau bỏ chạy...

Trong lúc nhất thời, lòng người bàng hoàng.

- Sợ cái gì! Cảnh sát còn chưa tới, chúng ta đã tự rối loạn trận cước rồi!

Mặc dù trong lòng Mục Ngọc Giao cũng có chút lo lắng, nhưng lại lộ ra vẻ rất trấn định:

- Lúc này bỏ chạy không phải là cách, cảnh sát khẳng định đã ở lối ra, bến tàu cũng bố trí mai phục, các ngươi bỏ chạy, đó chính là tự chui đầu vào lưới!

- Ta đồng ý với suy nghĩ của cháu gái!

Triệu Tam gia nói:

- Lúc này, càng phải trấn định. Đã nhiều năm như vậy, Tam Giang đường có sóng to gió lớn gì chưa trải qua, hơn nữa hai năm qua chúng ta đã tiến hành rất nhiều chuyện làm ăn đứng đắn, cũng giảm bớt những buôn bán nhạy cảm.


Chiến Giới 4D
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-1258)