Vay nóng Tinvay

Truyện:Y Tiên Thiểu - Chương 0416

Y Tiên Thiểu
Trọn bộ 1258 chương
Chương 0416: Đối trận tâm ma
0.00
(0 votes)


Chương (1-1258)

Siêu sale Shopee


Một bóng người quen thuộc.

Nói nhảm, bóng người kia chính là Tùy Qua, hắn có thể không quen thuộc với mình được sao!

- Ma đầu, ngươi lại giở trò gì vậy?

Tùy Qua nhìn "chính mình" phía trước, không biết tâm ma này đang giở thủ đoạn gì.

- Ngươi vẫn không rõ sao?

Ma đầu nói với Tùy Qua:

- Ta chính là tâm ma của Đường Vũ Khê. Cũng tức là nói, ngươi chính là tâm ma của Đường Vũ Khê, chúng ta đều là tâm ma của nàng.

- Tâm ma cái mặt mẹ ngươi!

Tùy Qua mắng, ngưng tụ ra một đạo kiếm quang năm màu, chém tới Tùy Qua đối diện.

Nhưng điều khiến Tùy Qua không nghĩ tới chính là, đối phương lại cũng thả ra một đạo kiếm quang đồng dạng.

Ầm!

Kiếm khí chạm vào nhau. Nổ tung! Vỡ vụn!

- Tùy Qua, ngươi thật là ngu ngốc!

Ma đầu nhe răng cười nói:

- Ngươi biết tại sao ta lại dễ dàng chiếm cứ thân thể Đường Vũ Khê như vậy không? Bởi vì ta chính là xuất hiện với bộ dạng của ngươi. Nàng quá tín nhiệm ngươi, thậm chí còn hơn chính nàng, cho nên ta rất dễ dàng chiếm cứ thân thể của nàng.

- Ma đầu, ngươi quả nhiên rất vô sỉ!

Tùy Qua cười lạnh nói.

- Không có cách nào.

Na đầu tự phụ nói:

- Biết tại sao người tu hành các ngươi gọi chúng ta là tâm ma không? Bởi vì chúng ta có thể rình trộm chỗ yếu ớt nhất trong lòng các người, sau đó lợi dụng. Cho nên, bên trong thế giới tinh thần, chúng ta tựa hồ là bách chiến bách thắng.

- Thúi lắm! Nếu các ngươi là bách chiến bách thắng, vậy bệnh viện tâm thần đã sớm kín người rồi.

Tùy Qua xem thường nói:

- Hôm nay, ngươi nhất định sẽ thua trong tay ta!

- Làm sao, lại muốn động thủ sao?

Ma đầu cười nói:

- Đừng vội động thủ, cho dù động thủ ngươi cũng không giết được ta. Không bằng, ta để ngươi xem chút trò hay trước. Ta nghĩ, hiện tại ngươi nhất định rất muốn biết tình huống của Đường Vũ Khê đúng không?

Tùy Qua không tỏ ý kiến.

Ma đầu cười gian một tiếng, sau đó dùng tay chỉ ra, nhất thời vách tường sắt cứng sau lưng hắn biến mất.

Sau lưng vách tường sắt cứng kia, chính là một thế giới khác.

Thế giới này, rất gần với thế giới thực tế.

Chẳng qua, đây không thế giới chân thật, bởi vì trong thế giới này, "Tùy Qua" đang nói chuyện vui vẻ với Thẩm Quân Lăng.

Đây là một quán cà phê sang trọng."Tùy Qua" và Thẩm Quân Lăng đang ngồi bên trong một chiếc ghế tình nhân, sau đó hai người hôn nhau mãnh liệt.

Bên ngoài quán cà phê, Đường Vũ Khê vừa vặn đi ngang qua, vừa hay nhìn thấy màn này.

Xuyên thấu qua cửa kính, Đường Vũ Khê nhìn thấy rất rõ cảnh tượng bên trong.

Trong mắt Đường Vũ Khê rơi đầy lệ.

Sau đó, hình ảnh lại biến đổi, lại xuất hiện một màn khác.

Dưới tòa nhà đài truyền hình thành phố Đông Giang, "Tùy Qua" đang cầm một bó hoa hồng, còn "Lam Lan" mới từ trong tòa nhà đi ra, sau đó nhiệt tình ôm choàng lấy Tùy Qua. Tùy Qua ôm lấy Lam Lan xoay tròn, miệng hai người lại gặp nhau, không coi ai ra gì.

Lần này, Đường Vũ Khê trùng hợp lái xe đi ngang qua, cũng thấy màn này rất rõ ràng.

Lúc này, Tùy Qua thấy Đường Vũ Khê hung hăng túm tay lái, tựa hồ trong lòng đã nhẫn nại đến cực hạn.

Tâm niệm Tùy Qua lại động, thấy Đường Vũ Khê khổ sở như vậy, chỉ hận không thể xông lên giải thích rõ ràng cho nàng.

Nhưng hình ảnh lại một lần nữa thay đổi.

Lần này, lại là Tiểu Hoa!

Không ngờ, ma đầu ghê tởm này, thậm chí ngay cả Tiểu Hoa cũng không buông tha.

Bất đồng là, cảnh tượng lần này là ở cửa giáo khu Phát Phong.

Hơn nữa, chuyện xảy ra lần này càng không thể tin.

Ở cửa trường học, "Tiểu Hoa" tới thăm Tùy Qua, hơn nữa còn mang đến cho Tùy Qua một số đặc sản của huyện Hoàng Bình. Lúc này, vị "Tùy Qua" đồng học lại còn nói một câu khiến Tùy Qua thật sự cũng cảm thấy xấu hổ... :

- Tiểu Hoa, anh không muốn ăn những thứ này, anh muốn ăn em.

Còn Tiểu Hoa cười khanh khách nói:

- Ca, anh thật là xấu! Nếu để Đường tỷ tỷ biết được, sợ rằng nàng sẽ ghen điên lên mất!

- Mặc kệ cô ta, em không nói, anh không nói, cô ta làm sao biết. Huống chi, đợi gạo sống nấu thành cơm chín, còn sợ gì nữa!

- Anh, anh thật là xấu! Nhưng, ai bảo em là con dâu nuôi từ bé của nhà anh, anh muốn làm gì, em còn có thể phản kháng hay sao.

Trong cảnh tượng này, đương nhiên cũng có Đường Vũ Khê, nàng đang từ trong nhà Hứa Hành Sơn đi ra ngoài, lái xe đi qua nơi này.

Trong xe, Đường Vũ Khê đã lệ rơi đầy mặt.

Tùy Qua biết, Đường Vũ Khê trong mấy cảnh tượng này, là Đường Vũ Khê thật sự.

Lúc này, Tùy Qua cũng hiểu ma đầu kia làm thế nào dễ dàng đánh bại tinh thần của Đường Vũ Khê, lấy được quyền khống chế thân thể của nàng.

Tâm ma quả nhiên là tâm ma, nó thật sự tìm được nhược điểm trong lòng Đường Vũ Khê, hơn nữa thành công lợi dụng nhược điểm này.

Nhược điểm trong lòng Đường Vũ Khê chính là Tùy Qua.

Nhưng "Tùy Qua" này, không phải là Tùy Qua chân chính, mà là Tùy Qua do tâm ma chế tạo.

Nhưng đồng thời cũng là Tùy Qua Đường Vũ Khê sợ nhất.

Đường Vũ Khê sợ cái gì?

Đương nhiên là nàng sợ Tùy Qua, là một kẻ sở khanh, lừa gạt nàng, sợ nàng yêu nhầm người.

Tâm ma bắt được điểm này, cho nên chế tạo ra một tên Tùy Qua khốn kiếp, súc sinh trong thế giới tinh thần của nàng, sau đó càng không ngừng dùng "Tùy Qua" này hành hạ Đường Vũ Khê, đánh tan tinh thần của nàng.

Rất hiển nhiên, tên tâm ma giảo hoạt này đã thành công.

Nó vô cùng thành công lợi dụng Tùy Qua đánh tan tinh thần của Đường Vũ Khê.

- Vũ Khê, đừng để súc sinh kia lừa gạt!

Tùy Qua hét lớn về phía Đường Vũ Khê.

Nhưng lúc này, hình ảnh biến mất, vách tường lại khôi phục.

- Nàng không nghe được thanh âm của ngươi.

Ma đầu lãnh khốc nói:

- Tinh thần lực của nàng, đã bị ta trục xuất đến một nơi khác, đợi sau khi tinh thần của nàng bị ngươi hành hạ đến phát điên, ta sẽ dễ dàng hoàn toàn thu thập nàng.

- Tên súc sinh này! Đây không phải ta!

Tùy Qua giận dữ hét.

- Dĩ nhiên.

Ma đầu cười nói:

- Đây không phải ngươi. Nhưng, đó là ta căn cứ vào ngươi chế tạo nên, cho nên ngươi chính là tâm ma của nàng. Thế nào, có phải ngươi cảm thấy rất căm tức hay không? Căm tức là được rồi, ngươi càng căm tức, chết lại càng mau!

- Cho dù ta chết, ta cũng có thể giết chết ngươi!

Tùy Qua lạnh lùng nói, mấy đạo kiếm quang năm màu chia ra chém tới.

Vù! Vù! Vù!

Kiếm khí gào thét.

Mặc dù những kiếm khí năm màu này cũng là tinh thần lực ngưng tụ mà thành, cũng không phải kiếm khí chân chính, nhưng kiếm ý vẫn uy thế kinh người, xé toang không gian, chém về phía ma đầu.

Nhưng lúc này, ma đầu kia lại đột nhiên biến mất.

Tùy Qua dùng tinh thần lực ngưng tụ kiếm quang năm màu, chém lên vách tường sắt cứng, phát ra một tiếng vang chói tai.

Nhưng vách tường kia không bị kiếm quang năm màu chém ra, thậm chí không có một chút dấu vết.

- Nhìn thấy chưa, đây chính là chênh lệch giữa chúng ta!

Thanh âm cuồng vọng của ma đầu tiếp tục vang lên trong phòng, nhưng hắn đã hoàn toàn biến mất:

- Tùy Qua, bất luận ở bên ngoài, ngươi cường đại đến cỡ nào, nhưng trong thế giới tinh thần, ngươi vĩnh viễn không thắng được ta, ta chính là chúa tể của thế giới này, ta chính là tồn tại nắm trong tay tất cả, ta chính là...

*****

- Ngươi chính là một tên ngu ngốc!

Tùy Qua giận dữ hét:

- Kiếm quang năm màu! Hào quang thiên đạo! Phá cho ta!

Trong tiếng rống giận của Tùy Qua, tinh thần lực của hắn ngưng tụ thành trăm ngàn đạo kiếm quang năm màu.

Hào quang thiên đạo!

Đây là một trong những tuyệt chiêu của Khổng Bạch Huyên, cũng là chiêu thức để lại cho Tùy Qua ấn tượng cực kỳ sâu sắc.

Lúc này, vì cứu vớt Đường Vũ Khê, để giết chết tâm ma chết tiệt này, Tùy Qua đương nhiên cũng muốn thi triển ra đòn sát thủ uy mãnh nhất.

Ầm! Ầm!

Trăm ngàn đạo kiếm quang năm màu, liên tiếp đánh lên vách tường, phát ra thanh âm đinh tai nhức óc.

Tùy Qua cảm giác được, dưới oanh tạc của kiếm quang năm màu, không gian do ma đầu chế tạo tựa như đã bắt đầu trở nên không ổn định.

Nhưn, cũng chỉ không ổn định mà thôi, không gian này vẫn không chân chính sụp đổ.

- Phá! Phá cho ta! Phá! Phá! Phá!

Tùy Qua không cam lòng rống giận, lấy nhiều tinh thần lực hóa thành kiếm quang năm màu, từng đợt từng đợt đánh lên bức tường đối diện.

Tùy Qua không cách nào khẳng định, phía sau bức tường kia có phải Đường Vũ Khê hay không. Nhưng hắn không kịp quan tâm nhiều như vậy, hắn muốn liều mạng!

Kiếm quang năm màu, chính là công kích sắc bén nhất của Tùy Qua.

Cho nên, Tùy Qua chỉ có thể lấy nhiều tinh thần lực hơn hóa thành kiếm quang năm màu, toàn lực oanh kích!

Oanh kích!

- Phá! Phá!

- Phá!

- Phá cho lão tử!

-...

Tùy Qua rống giận, kiếm ý hỗn hợp với tức giận, không ngừng phát tiết.

Vách tường đối diện rốt cục cũng bắt đầu xuất hiện vết nứt.

Tinh thần lực của Tùy Qua tựa hồ lại muốn tiêu hao, nhưng hắn vẫn ương ngạnh oanh kích lên vách tường.

Răng rắc!

Trên vách tường xuất hiện một vết nứt lớn bằng đầu ngón tay, có ánh sáng xuyên thấu qua.

Tựa hồ, vách tường kia rất nhanh sẽ sụp đổ.

Nhưng lúc này, tinh thần lực Tùy Qua cũng đã đến cực hạn.

-.. Phá... Cho ta.

Tùy Qua thở hổn hển, không cam lòng rống giận, nhưng cũng không cách nào ngưng tụ ra kiếm quang năm màu nữa rồi.

Hắn không cam lòng co quắp trên mặt đất.

- Tùy Qua, ngươi ương ngạnh hơn tưởng tượng của ta!

Thanh âm của ma đầu một lần nữa vang lên:

- Nói thật, cho dù là cường giả cảnh giới Tỏa Hồn, cũng không cách nào dùng tinh thần lực chế tạo ra kiếm khí sắc bén như vậy, cũng không có ý chí cường đại như ngươi. Đáng tiếc, ta đã nói lúc trước, ngươi vĩnh viễn không thắng được ta!

Sau đó, ma đầu kia lại xuất hiện trước mặt Tùy Qua.

- Không sai, trên vách tường này đúng là xuất hiện một cái khe, nhưng cũng chỉ là cái khe mà thôi.

Ma đầu cười nói:

- Ngươi biết phía sau vách tường này là gì không? Hiện tại ta sẽ cho ngươi xem!

Ma đầu vung tay lên, vách tường kia đột nhiên biến mất, nhưng phía sau vách tường lại là một vách tường khác!

- Thấy không, ha ha!

Ma đầu cuồng tiếu nói:

- Ở đây còn có chín vách tường. Ngươi dốc hết toàn lực, ngay cả một vách tường cũng không thể phá vỡ, lại còn vọng tưởng giết ta, cứu Đường Vũ Khê, quả thực là tức cười.

- Súc sinh!

Tùy Qua vô lực mắng, co quắp té trên mặt đất, tựa như đã tiêu hao hết tất cả tinh thần lực.

Ma đầu đi tới trước mặt Tùy Qua, từ trên cao nhìn xuống nói:

- So với rất nhiều phế vật, ngươi rất khá. Đáng tiếc, ngươi quá cuồng vọng, quá tự đại! Trong thế giới tinh thần này, ngươi chỉ là một con kiến nhỏ mà thôi, ta chỉ cần động một đầu ngón tay, là có thể bóp chết ngươi! Được rồi, ngươi đi chết.

Trên người ma đầu, đột nhiên toát ra ngọn lửa màu hồng tím, sau đó đá nó về phía Tùy Qua, chuẩn bị bao vây hắn trong ngọn lửa, hoàn toàn đốt cháy.

- A!

Tùy Qua hét thảm một tiếng.

Ngọn lửa này, phảng phất muốn thiêu đốt linh hồn của Tùy Qua.

Nhưng sau tiếng kêu thảm thiết, Tùy Qua lại rống lớn nói:

- Tiên Viên sư tôn! Đến phiên ngươi!

Trong ngọn lửa, một lão nhân tóc trắng xoá, mặc bố y, đeo ba lô hái thuốc, khiêng cái cuốc đột nhiên hiện thân.

Lão nhân này vừa hiện thân, nhất thời sinh ra một luồng tiên khí phiêu dật, ngọn lửa vây khốn xung quanh thân thể Tùy Qua nhất thời biến mất, sau đó lão nhân kia đối mặt với ma đầu, ánh mắt vừa trừng, giống như tia chớp, ánh mắt rơi lên người ma đầu, thân thể ma đầu quơ quơ, giống như bị điện giật. Lúc này, cái cuốc trên người lão nhân đột nhiên từ trên bả vai bắn ra, lao về phía ma đầu.

Tựa hồ còn nhanh hơn tia chớp!

Cái cuốc trên vai Tiên Viên chân nhân, tựa hồ trở thành vũ khí uy mãnh nhất trong vũ trụ thiên địa, phá vỡ cách trở không gian, hóa thành một đạo bạch quang, xẹt qua cổ ma đầu.

Vù!

Sau khi bạch quang biến mất, Tùy Qua mới nghe thấy thanh âm phá không của cái cuốc.

Sau đó, Tùy Qua thấy cái đầu ma đầu bay lên giữa không trung.

- Làm sao có thể...

Đây là thanh âm cuối cùng của ma đầu, tiếp theo cái đầu cũng biến mất.

Sau đó, thân thể ma đầu cũng bắt đầu hóa thành sương khói, từ từ biến mất.

Gian phòng quỷ dị cũng bắt đầu tan rã.

Tất cả huyễn tượng do ma đầu chế tạo cũng biến mất.

Lúc này, một cảnh tượng quen thuộc xuất hiện trước mặt Tùy Qua.

Đây là bên ngoài một khách sạn, Đường Vũ Khê đang ngồi trên xích đu ngoài vườn hoa, nàng nhẹ nhàng đung đưa, nước mắt giống như lá rụng trong gió thu, không ngừng bay xuống.

Tùy Qua đau lòng, chậm rãi đi tới, nhẹ giọng kêu:

- Vũ Khê, anh tới rồi.

Đường Vũ Khê nhìn Tùy Qua, đột nhiên lao vào trong ngực hắn, hung hăng đánh lên lồng ngực Tùy Qua:

- Tại sao anh muốn thương tổn em như vậy! Tại sao... Anh quá ghê tởm, rất đáng hận...

- Đó không phải là anh.

Tùy Qua ôm chặt Đường Vũ Khê nói:

- Đó không phải là anh... Thật sự không phải là anh!

- Em biết.

Đường Vũ Khê đột nhiên nói:

- Em biết, anh không phải người như vậy!

- Cho dù anh là người như vậy, anh sẽ không để em biết, đúng không?

Đường Vũ Khê lại nói.

Tùy Qua thật là dở khóc dở cười, đành phải cười khổ nói:

- Cũng đúng, anh sẽ không làm ra chuyện ngu xuẩn như vậy. Chỉ có điều, em biết rất rõ là giả, tại sao còn thương tâm như vậy.

- Em biết đây là nằm mơ.

Đường Vũ Khê nói:

- Cho dù là nằm mơ, thấy anh thân mật với nữ nhân khác, em cũng rất tức giận. Chỉ có điều, giấc mộng này quá chân thật, nhưng may chỉ là mộng, hơn nữa giấc mộng này cũng cho em thấy rõ, thì ra em chính là một nữ nhân lòng dạ hẹp hòi!

- A... Không sao, bất luận em lòng dạ hẹp hòi hay là trong bụng có thể chống thuyền, em cũng là nữ nhân của anh.

Tùy Qua hào khí nói.

- Nữ nhân của anh? Cũng không biết xấu hổ, ai là nữ nhân của anh chứ!

Đường Vũ Khê hừ nói:

- Nhưng, hiện tại em cũng muốn thật sự trở thành nữ nhân của anh.

- Cái này...

Tùy Qua xoa lỗ mũi nói:

- Sợ rằng không có cách nào làm được. Chẳng lẽ em quên mất, đây là em đang nằm mộng. Cho dù chúng ta làm cái gì, cũng chỉ là một trận xuân mộng mà thôi. Xuân mộng căn bản không có thực chất, nhiều lắm là anh, chỉ lưu lại một chút giang xuân trong đũng quần.

- Anh thật đáng ghét!

Đường Vũ Khê cười mắng:

- Nhưng, chờ sau khi em tỉnh lại, em sẽ "ăn" anh!

- Vậy em mau tỉnh dậy đi.

Tùy Qua nói.


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-1258)