← Ch.0552 | Ch.0554 → |
Ngưu Duyên Tranh tán thưởng không thôi, nói:
- So sánh ra, pháp lực Trúc Cơ sơ kỳ thật sự quá yếu! Nếu như tôi giaot hủ với Tùy tiên sinh, cho dù Tùy tiên sinh không thúc dục pháp bảo, tôi cũng phải thua không thể nghi ngờ!
- Đúng!
Hàn Côn nói:
- Cương Khí Cảnh phóng xuất cương khí, xem nó như pháp bảo sử dụng. Quả nhiên cảnh giới càng cao, chênh lệch cũng càng cao hơn nhiều. Nhưng mà chỉ là đột phá một tầng cảnh giới làm sao dễ dàng chứ?
- Nói dễ dàng cũng không dễ dàng, nói khó cũng không khó.
Tùy Qua mỉm cười nói.
- Đúng vậy!
Tuy Tống Văn Hiêncòn chưa đột phá Trúc Cơ Kỳ, nhưng mà công phu vuốt mông ngựa lại tăng trưởng.
- Nếu như chúng ta tự hành lĩnh ngộ, muốn đột phá tự nhiên là muôn vàn khó khăn. Nhưng mà đi theo Tùy tiên sinh, khó hơn nữa cũng thành không khó.
- Ha ha, Tống lão ông quá đề cao tôi rồi. Nhưng mà tu hành chi đạo, tôi xác thực là có nhận thức đặc biệt.
Tùy Qua nói:
- Yên tâm đi, thời điểm mọi người đột phá, tôi tự nhiên tương trợ. Mặt khác, Tống lão hiện tại tu vị đã là Tiên Thiên hậu kỳ đỉnh phong, cũng nên chuẩn bị Trúc Cơ Kỳ a?
Tống Văn Hiên vội vàng nói:
- Làm phiền Tùy tiên sinh, đã chuẩn bị hoàn toàn, chỉ còn chờ cơ hội.
- Yên tâm đi Tống lão, ông trùng kích Trúc Cơ Kỳ cần đan dược và pháp bảo, tôi tự nhiên sẽ sớm chuẩn bị thỏa đáng.
Tùy Qua nói:
- Hàn lão những ngày này nhiều lần giao dịch với Hàn Viêm Minh đạo hữu, lấy tới một ít pháp bảo không tệ. Sau đó tôi sẽ dùng thiên lôi rèn luyện sau đó giao cho ông Trúc Cơ a.
- Đa tạ Tùy tiên sinh!
Tống Văn Hiên vui mừng quá đỗi.
Thời điểm này có người đến báo, người của mấy gia tộc gần đó sai người tới tặng lễ.
- Những người này thật sự là cỏ đầu tường mà! (cây cỏ rất mềm, nó mọc trên bờ tường thì gió thổi hướng nào nó ngả sang hướng đó, ý nói kẻ ăn ở hai lòng)
Tống Văn Hiên hừ lạnh một tiếng, nhưng mà nghĩ tới bọn họ cũng là cỏ đầu tường, trên mặt cũng xấu hổ.
Tùy Qua cũng không có vạch trần vết sẹo của Tống Văn Hiên, nói ra:
- Đắc đạo cần không ít đạo hữu tương trợ. Có người chịu tới tới gặp chúng ta cũng không phải chuyện tốt đâu. Nếu chỉ tặng quà thì cứ thu đi.
- Tùy tiên sinh, những người này cũng không thật tâm a.
Tống Văn Hiên nói:
- Trước đó bọn họ đã chuẩn bị phân rõ giới hạn với chúng ta rồi.
- Đương nhiên tôi biết rõ.
Tùy Qua nói:
- Bọn họ cũng chỉ áp bách dưới dâm uy của ' Hành Hội ' mà thôi, cho nên cũng có thể hiểu được. Hiện tại bọn họ đã muốn ôm chắc quan hệ với chúng ta, cũng không thể khiến bọn họ thất vọng đau khổ phải không?
- Tùy tiên sinh nói đúng!
Tống Văn Hiên vội vàng gật đầu, không dám trái ý Tùy Qua.
- Chúc mừng Tùy tiên sinh, luôn cố gắng cho giỏi hơn!
Thời điểm này trên không trung có giọng nói vang vọng, một đạo kiếm quang màu đen lao nhanh, từ xa tới gần.
Trong chớp mắt một tu sĩ mặc cẩm y, gương mặt đỏ xuất hiện trước mặt mọi người.
Người này Tùy Qua lúc trước đã gặp mặt, chính là người tu hành tự nhận là người làm ăn, Hàn Viêm Minh.
Hàn Viêm Minh thời điểm này xuất hiện ở đây, hiển nhiên nói rõ là người cùng đường với Tùy Qua, chuyện này khiến Tùy Qua cảm thấy ngoài ý muốn.
Theo lý thuyết, Hàn Viêm Minh là người làm sinh ý, người làm ăn có lẽ hiểu phân tích lợi và hại, thời điểm này hắn nói rõ ủng hộ Tùy Qua, dường như quá không phù hợp với phong cách làm ăn.
Nhưng mà ánh mắt Tùy Qua nhìn qua phiếu sau Hàn Minh Viêm, lập tức con mắt sáng ngời nói:
- Xem ra cũng phải chúc mừng Hàn đạo hữu, ngươi đã đi trước một bước tiến vào Cương Khí Cảnh.
- Nghe đạo không phân trước sau.
Hàn Viêm Minh nói:
- Ngược lại là Tùy đạo hữu, vừa bước vào Cương Khí Cảnh, thanh mộc cương khí đã tinh thuần như vậy, thật sự làm cho người ta hâm mộ.
- Hàn đạo hữu quá khen.
Tùy Qua khiêm tốn nói.
Đến Cương Khí Cảnh thì cương khí thuộc tính càng tinh thuần, phẩm chất càng cao, uy lực cũng cường đại. Cho nên Hàn Viêm Minh mới nói như thế. Nhưng mà Hàn Viêm Minh cũng không biết, Tùy Qua vốn chính là dùng cỏ cây nhập đạo, bắt đầu từ Thối Thể đã có thể thu thập nguyên khí cỏ cây, cho nên cho tới nay chân khí của hắn mới là nguyên khí cỏ cây tinh khiết nhất, chuyển hóa làm cương khí thì càng tinh thuần.
Chỉ cần dùng phẩm chất mà nói, cương khí của Tùy Qua chính là thanh mộc cương khí thuần chánh nhất.
Đương nhiên có người tu hành đồng thời tu luyện hai, ba loại cương khí, thậm chí có chút quái tài đồng thời tu luyện năm loại cương khí, ngũ hành tương sinh tương khắc, có được nhiều loại cương khí như vậy, có đôi khi có thể chiếm chút ưu thế, nhưng mà nếu như cương khí phẩm chất không đủ thuần khiết, thuộc tính nhiều hơn nữa cũng vô dụng. Thời điểm chơi trò chơi bắn sung, tuy súng ống đều là một điểm, nhưng khả năng đụng phải cao thủ chơi súng ngắn tuyệt đỉnh, có thể bắn nổ đầu người khác vô số lần.
Hàn Viêm Minh tu luyện là quỳ thủy cương khí, tuy mấy ngày trước bước vào Cương Khí Cảnh, nhưng mà phẩm chất cương khí còn kém Tùy Qua nhiều. Hàn Viêm Minh nghiêm mặt nói:
- Sự thật như thế! Tùy đạo hữu thật là kỳ tài! Chính bởi vì như thế, cho dù là người ' Hành Hội ' mất hứng, Hàn Viêm Minh cũng có ý định kết giao với bằng hữu.
- Tốt. Hàn đạo hữu quả nhiên sảng khoái.
Tùy Qua nói.
- Kỳ thật lúc này tôi bước vào Cương Khí Cảnh, cũng là nhờ những viên Tinh Nguyên Đan của đạo hữu lúc trước.
Hàn Viêm Minh nói:
- Anh cho tôi những viên Tinh Nguyên Đan kia phẩm chất quá tốt, nguyên khí mười phần, cho nên thời điểm trùng kích Cương Khí Cảnh tôi không cần phân tâm loại bỏ tạp chất của nó. Chỉ bằng vào điểm này, Hàn Viêm Minh tôi kết giao bằng hữu với anh là định chắc rồi.
- Nếu Hàn đạo hữu tín nhiệm tội như thế, tôi cũng có chuyện cần anh hỗ trợ đấy.
- Tùy đạo hữu nói là pháp bảo cùng linh thảo sao?
Hàn Viêm Minh nói:
- Linh thảo hiện nay tôi không có, nhưng mà pháp bảo đúng là thú thập được vài món, lần trước nghe được Hàn Côn đạo hữu đã từng nói qua, tôi cũng mang theo vài thứ tới, nếu như Tùy đạo hữu để mắt, tùy thời có thể giao dịch.
- Như thế quá tốt.
Tùy Qua đại hỉ nói.
- Tùy tiên sinh, bên trong đã chuẩn bị tốt rượu và thức ăn.
Tống Thiên Húc nói:
- Không bằng mời Hàn tiền bối đi vào uống một chén rượu nhé? Sau đó vừa uống vừa bàn.
- Như thế rất tốt.
Hàn Viêm Minh cười to nói.
Hàn Viêm Minh tuy là người làm ăn, nhưng mà lại là người làm ăn lấy thành tín làm gốc, hắn bán thứ gì cho Tùy Qua đều có giá công cạo. Hơn nữa Hàn Viêm Minh hiển nhiên giao du rộng lớn, cho nên trong tay có không ít thứ tốt, làm cho Tùy Qua rất thoả mãn. Tống Văn Hiên, Trầm Thái Sùng Trúc Cơ cần các pháp bảo gì hắn cũng đi tìm giúp.
Sau khi giao dịch chấm dứt, Hàn Viêm Minh càng tỏ vẻ, hắn sẽ đi bái phỏng một ít bạn bè, sau đó khuyên bảo bọn họ không nên tham dự vào tranh đấu của "Hành Hội" và Tùy Qua, mặt khác ý định lại đi thu thập một ít pháp bảo, linh thảo cho Tùy Qua.
*****
Mà Tùy Qua bánh chưng đi, bánh chocola lại, tỏ vẻ ngày sau có đan dược phẩm chất tốt, cũng sẽ ưu tiên giao dịch với Hàn Viêm Minh, mà đây chính là kết quả Hàn Viêm Minh suy nghĩ, kể từ đó song phương cũng tăng thêm tình hữu nghị.
Hàn Viêm Minh sau khi rời khỏi, Tùy Qua tự nhiên cũng không cần mọi người hộ pháp, vì vậy cũng tiếp tục cho Ngưu Duyên Tranh cùng Hàn Côn đi thu thập linh thảo, pháp bảo, đồng thời dặn dò bọn họ gần đây phải cẩn thận, một khi phát hiện có bất cứ thì lập tức chạy trốn, an toàn là đệ nhất.
Khá tốt người tu hành Trúc Cơ Kỳ, cũng có thể ngự kiếm phi hành, cho nên tốc độ bỏ chạy cũng thật nhanh, chỉ cần tính cảnh giác cao, cũng không ai có thể chém giết bọn họ được.
Tùy Qua quay lại khu giao dịch.
Thời điểm này đã qua lúc tan việc, nhưng mà Đường Vũ Khê vẫn chưa về.
Vì vậy Tùy Qua ăn ít đồ, sau đó quay về phòng. Đương nhiên Tùy Qua không có nóng lòng ngủ, hắn cho tinh thần lực tiến vào không gian Hồng Mông thạch sau đó dùng thiên kiếp thần lôi rèn luyện pháp bảo mua được từ chỗ Hàn Viêm Minh, dùng tăng phẩm chất của chúng lên, sau đó lại không sợ người khác làm phiền địa rèn luyện Tinh Nguyên Đan, bởi vì đan dược gần đây tiêu hao quá lớn.
May mắn tài liệu luyện chế Tinh Nguyên Đan cũng không phức tạp, hơn nữa Tùy Qua đã sớm luyện lô hỏa thuần thanh, cho nên luyện chế tốc độ cực nhanh.
Tùy Qua cũng không biết luyện đan bao lâu, sau đó cảm giác được trong phòng có chút động tĩnh, vì vậy hắn đình chỉ luyện đan, tinh thần lực trở lại thân thể, mở to mắt thì nhìn thấy Đường Vũ Khê từ ngoài đi vào phòng, trong ánh mắt hơi mỏi mệt.
Nhìn thấy Tùy Qua, Đường Vũ Khê thu liễm thần sắc mệt mỏi, cười nói:
- Xử lý một chút chuyện nên về muộn.
- Không có việc gì. Ăn cái gì chưa?
Tùy Qua ân cần hỏi thăm.
- Nếm qua.
Đường Vũ Khê cười nói.
- Phải ăn no mới được, bằng không sao chịu nổi anh giày vò!
- Nha đầu ngốc, em cho rằng anh thật sự đói bụng ăn quàng, hoàn toàn không để ý cảm thụ của em sao?
Tùy Qua cười nói:
- Anh biết rõ em buồn ngủ, vậy nghỉ ngơi thật tốt đi. Chúng ta chỉ nằm an tĩnh, sau đó ngắm sao, Ân, chỉ là ngắm sao thuần khiết thôi.
- Anh khống chế nổi sao?
Đường Vũ Khê cười nói.
- Đương nhiên.
Tùy Qua nói ra:
- Anh cũng không phải cầm thú, hoàn toàn không để ý cảm thụ của em sao?
- Thật sao, vậy bây giờ còn khống chế nổi không?
Đường Vũ Kh ưu nhã xoay người, sau đó linh xảo cởi áo ngoài, lộ ra thân hình hoàn mỹ thành thục, thân hình hấp dẫn tới cực điểm, y phục mỏng như cánh ve, làm cho Tùy Qua hoa mắt mê ly.
- Anh... Được rồi, anh thật sự là cầm thú.
Tùy Qua nói ra, bổ nhào qua sau đó kéo nàng lên giường.
Sau một lát phong sinh thủy khởi, hai người không ngừng hít thở dồn dập.
Nhưng là lúc này đầu óc Tùy Qua thanh tĩnh lại, đột nhiên đình chỉ động tác.
Đường Vũ Khê sững sờ, hiển nhiên không nghĩ tới Tùy Qua vào lúc này lại có thể khống chế dục vọng, không cho kiếm vào bao, trong lòng tự nhủ Tùy Qua tên này xem ra có tiến bộ.
Nhưng thời điểm này, Tùy Qua cũng hưng phấn nhìn qua Đường Vũ Khê nói:
- Anh biết phải làm thế nào giúp em đột phá bình cảnh, bước vào Tiên Thiên kỳ rồi!
Đường Vũ Khê nghe xong cũng hưng phấn lên, hiếu kỳ nói:
- Anh có biện pháp nào?
- Trộm thiên cơ!
- Đừng làm ra vẻ nho nhã như vậy, cái gì là trộm thiên cơ?
Đường Vũ Khê bất mãn nhìn Tùy Qua nói ra.
- Ách... Đơn giản mà nói, chính là ăn gian.
Tùy Qua nói ra.
- Tu hành cũng có thể ăn gian sao?
Đường Vũ Khê không hiểu ra sao.
- Đương nhiên.
Tùy Qua nói ra,
- Đừng quên tu vị của em lúc trước tăng nhanh như vậy, từ loại trình độ nào đó mà nói em đã ăn gian rồi.
- Em ăn gian thế nào?
Đường Vũ Khê giải thích:
- Tu vị của em là do em vất vả tu luyện có được đấy.
Tùy Qua trực tiếp im lặng, sau đó kiên nhẫn giải thích với nàng:
- Đường Vũ Khê đồng học, có tự tin là tốt, nhưng mà vô cùng tự tin là không tốt. Em nghĩ lại xem, tu vị của em tăng lên thật nhanh, em có biết ca ca, ba ba của em công phu hiện tại cũng chưa chắc cao như em không? Bọn họ vì đạt tới một bước này, em biết bọn họ trả giá bao nhiêu cố gắng không?
- Ách... Nghe anh nói như vậy, hình như là thế.
Đường Vũ Khê nói:
- Ca ca từ nhỏ đã tập võ, có danh sư chỉ điểm, nhưng mà luyện rất vất vả, tập võ tu hành dường như không dễ dàng.
- Đương nhiên không dễ dàng.
Tùy Qua nói:
- Sở dĩ em cảm thấy dễ dàng, đó là bởi vì lúc trước anh dùng chân khí đả thông kinh mạch toàn thân của em, cho nên em trong Luyện Khí Kỳ không có gặp bình cảnh gì, hơn nữa em phục dụng nhiều linh dược như vậy, thể chất cũng hơn xa người thường, từ loại trình độ nào đó là em đã ăn gian.
- Được rồi, nghe anh nói như vậy, đúng là như thế.
Đường Vũ Khê có chút buồn bực nói, vốn nàng còn cho rằng đây là kết quả do nàng cố gắng mà thành.
Tùy Qua nhìn ra tâm lý vụn vặt của nàng, an ủi:
- Đương nhiên, Đường Vũ Khê đồng học em có cố gắng là khẳng định. Nhưng mà con đường tu hành, không chỉ riêng cố gắng là được, các loại kỳ ngộ, vận khí cũng không thể thiếu. Ngẫu nhiên cần phải làm cái khác. Trộm thiên cơ chính là ăn gian. Bởi vì con đường tu hành chính là nghịch thiên mà đi, cho nên ăn gian chính là trộm thiên cơ, cũng là mưu lợi với trời.
- Được rồi, em hiểu.
Đường Vũ Khê nói:
- Nhưng mà, Tiên Thiên kỳ cũng không dễ dàng đột phá, đây chính là anh nói. Hơn nữa em biết rõ trong đó khẳng định có nguy hiểm to lớn, nếu không anh nhất định đã sớm cho chúng ta đi thử rồi.
Tùy Qua lại nghe thấy từ "Chúng ta ", nhưng mà hắn làm như không nghe thấy, tiếp tục nói:
- Anh đoán đúng. Tiên Thiên kỳ, kỳ thật chính là cánh cửa bắt đầu tu hành. Rất nhiều người tập võ cả đời cũng không cách nào đẩy cánh cửa này ra. Cho nên mới có cách nói bước vào Tiên Thiên, một bước lên trời. Tấn chức Tiên Thiên kỳ, không chỉ thọ nguyên tăng gấp đôi, hơn nữa cũng không dễ dàng già yếu...
- Sẽ không già yếu?
Đường Vũ Khê dường như thích nghe nhất là chỗ tốt này.
- Là không dễ dàng già yếu.
Tùy Qua sữa chửa nói,
- Nhưng mà về vấn đề xinh đẹp, em có thể yên tâm, không qua bao lâu anh sẽ luyện chế Trúc Nhan Đan rồi.
- Đừng nói cái gì Trú Nhan Đan, em hiện tại thầm nghĩ phải đột phá Tiên Thiên kỳ! Em cảm giác mình bắt đầu già yếu rồi!
Đường Vũ Khê gấp gáp nói.
Tùy Qua đồng học trực tiếp im lặng, nói:
- Em bây giờ đang phong nhã hào hoa, thanh xuân tươi đẹp, có thể nói là thời gian tốt nhất của nhân sinh, bây giờ lại suy nghĩ cái gì già yếu, anh thật sự phục nữ nhân các người.
- Nữ nhân cá người?
Đường Vũ Khê đâm vào đúng chỗ hiểm.
- Nữ nhân đều giống nhau!
Tùy Qua phản ứng cũng rất nhanh.
- Các người đúng là buồn lo vô cớ.
- Đó là bởi vì thời gian tốt nhất của nữ nhân không được mấy năm.
← Ch. 0552 | Ch. 0554 → |