← Ch.0577 | Ch.0579 → |
Tùy Qua đồng học đột nhiên chỉ lên đầu Đường Vũ Khê nói. Lời này quả nhiên hữu hiệu, nàng lập tức đem lực chú ý đặt trên tóc, khẩn trương vạch ra nhìn xem:
- Tóc bạc ở đâu? Như thế nào đã tới tiên thiên kỳ còn có tóc bạc?
- Đã không có, anh lừa em thôi.
Tùy Qua ôm sát thân hình đẫy đà của nàng, giải thích:
- Nha đầu ngốc, tiểu Ngân Trùng chỉ nói hưu nói vượn mà thôi đâu. Lạc Thanh Liên là tổ trưởng cửu tổ Long Đằng, trong lòng nàng tựa hồ có hảo cảm với đại boss Tang Thiên Long Đằng, đối với anh chỉ có ác cảm mà thôi.
- Hừ! Anh làm sao biết người ta ác cảm với anh? Anh không phải giống như lời của tiểu Ngân Trùng, theo đuổi người ta đi? Cái gì mà hoàng giả khí phát ra, hừ, em nghĩ anh là sắc lang khí phát ra, nơi nào có mỹ nữ chui nơi đó.
- Đã nói không phải.
Tùy Qua nghiêm túc nói:
- Có lẽ là có chuyện, em đừng ăn dấm chua.
- Như thế nào? Tức giận sao?
Đường Vũ Khê thấy ngữ khí của hắn không còn nhẹ nhàng như trước, tưởng hắn tức giận, nói:
- Chỉ đùa một chút mà thôi. Em biết từ lần trước về Đế Kinh lúc ngự kiếm phi hành em nghe anh nói những lời kia, đã biết anh thành thục, không còn là lãng tử nhìn thấy mỹ nữ liền dán đi lên.
- Nếu như vậy em còn hiểu lầm anh.
Tùy Qua cuối cùng thở ra một hơi nhẹ nhõm.
- Giữa vợ chồng, nói giỡn có chút tình thú thôi.
Đường Vũ Khê cười nói:
- Anh càng khẩn trương càng chứng minh trong lòng anh có người ta, em đương nhiên là cao hứng. Lạc Thanh Liên gì đó em không có hứng thú, nhưng Thanh Đế Mộc Hoàng giáp trụ cho em xem, nhìn xem có phải thật có hoàng giả khí, làm cho mấy em gái nhìn thấy liền không nhịn được dán lên.
- Đường đại tiểu thư, đó là Mộc Hoàng giáp trụ, chân khí hoàng giả mộc hệ, nghe em nói như vậy giống như là thuốc kích dục vậy đó.
Tùy Qua buồn bực nói.
- Mặc kệ vậy, cho em xem!
Đường Vũ Khê kéo áo Tùy Qua:
- Cởi quần áo, đem Mộc Hoàng giáp trụ biểu hiện ra, cho em thấy rõ ràng!
Tùy Qua bất đắc dĩ, nhưng lại càng yêu Đường Vũ Khê, đành thỏa mãn ý nguyện của nàng.
Chứng kiến trên thân Tùy Qua xuất hiện vân gỗ màu xanh, sau đó hiện ra thanh sắc quang mang, đích xác có chân khí của hoàng giả, nhưng Đường Vũ Khê ngoài miệng lại nói:
- Nghe Trầm Quân Lăng nói thật mơ hồ, em còn tưởng rằng giáp trụ rất ngưu bức, nói nửa ngày lại là một mộc đầu nhân!
Mộc đầu nhân?
Tùy Qua đang định phản bác, đột nhiên cảm giác có một cỗ thần niệm cường đại truyền tới, vì vậy liền dùng thần niệm phản kích, hừ lạnh nói:
- Người tới là ai?
- Người giết ngươi chứng đạo!
Đối phương dùng thần niệm nói:
- Đến đây đi, ta đã thay ngươi xem xét nơi táng thân!
Tùy Qua hôn lên mặt Đường Vũ Khê, bay ra cửa sổ biến mất không còn nhìn thấy.
Đường Vũ Khê buồn bực nói:
- Anh mặc quần vào rồi hãy đi chứ!
Một kim một tím hai đạo quang mang bay vút trên bầu trời Đông Giang, nhanh chóng đi xa, tựa hồ còn nhanh hơn cả sao băng.
Hơn một tiếng sau hai người đã đi xa ngoài ngàn cây số.
Tốc độ cực nhanh là có thể nghĩ.
Cuối cùng hai đạo nhân ảnh bay vào bên trong một dãy núi non, dừng trên hai đỉnh núi.
Dãy núi này là phạm vi của tu hành giới, bởi vì bốn phía có trận pháp che giấu nên người thường không thể tới nơi này. Nhưng mặc dù là tu hành giới, linh khí cũng không nhiều hơn thế tục giới bao nhiêu, nhưng cây cối cao lớn hơn, hiển nhiên tu sĩ cũng không cần dùng tới nên cổ mộc vùng này tránh được một kiếp.
Hai đạo nhân ảnh, một người là Tùy Qua. Đương nhiên lúc này hắn đã mặc lại quần áo.
Tùy Qua đứng trên đỉnh núi, nhìn thanh niên ở đỉnh núi đối diện, vẻ mặt thật ngưng trọng.
Người đừng đối diện thoạt nhìn hơn ba mươi tuổi, nhưng tuổi thật thì không thể biết, chân khí cường đại, mây mù khắp chung quanh không ngừng bị hắn hấp thu vào trong thân thể, sau đó hóa thành nguyên khí của bản thân.
Đối phương cấp cho Tùy Qua cảm giác tựa hồ toàn thân lỗ chân lông của hắn mỗi thời mỗi khắc đều đang hấp thu thổ nạp thiên địa linh khí, hơn nữa số lượng thật lớn, tựa hồ thân thể hắn chính là động không đáy, có thể hấp thu thiên địa linh khí vô hạn độ.
Tùy Qua đánh giá đối phương, đồng thời người nọ cũng đang đánh giá Tùy Qua, sau đó dùng khẩu khí ngạo nghễ nói:
- Tùy Qua, ngươi hẳn nên tự hào đây là lần đầu tiên ta dùng ánh mắt đánh giá đối thủ đến nhìn ngươi.
- A, khẩu khí cuồng như vậy?
Tùy Qua hỏi:
- Như vậy, đối thủ của ta, hãy xưng tên ra!
- Ngu Kế Đô!
Trong miệng đối phương thốt ra ba chữ. Hắn vốn tưởng rằng Tùy Qua sẽ kinh ngạc, đáng tiếc hắn lại nhìn không ra chút biểu tình biến hóa, điều này làm cho hắn thất vọng, càng làm cho hắn phẫn nộ:
- Bất kỳ kẻ nào khinh thị ta cũng đã chết trong tay của ta! Tùy Qua, ngươi hẳn phải chết không thể nghi ngờ, nhưng hi vọng hôm nay ngươi biểu hiện không làm cho ta quá thất vọng!
Lúc này Tùy Qua mới biết đối phương là Ngu Kế Đô.
Đối với người này Tùy Qua cũng không xa lạ, hắn biết "đại quân thảo phạt" của phường hội là do người kia âm thầm ra lệnh cùng thao tác, nhưng không nghĩ tới tu vi cảnh giới của hắn cao như thế.
Với cảnh giới của người kia, trước khi Tùy Qua đột phá âm dương cảnh là có thể hoàn toàn diệt sát hắn.
Nhưng không biết vì sao đối phương lại không ra tay, lại ra lệnh cho người khác đối phó mình, mà bản thân hắn lại chỉ đứng sau lưng.
Hiện tại kế hoạch thất bại, ngược lại đi xuất thủ.
Nhưng Tùy Qua cũng không nghĩ nhiều, chỉ bình tĩnh nói:
- Không biết làm thế nào ngươi mới không thất vọng?
- Để cho ta cảm thấy được ngươi có tư cách làm đối thủ của ta!
Ngu Kế Đô lạnh lùng nói:
- Ta đã đem ngươi xem là đối thủ ngang hàng. Cho nên ngươi nhất định phải biểu hiện ra được thực lực ngang hàng, để cho ta cảm thấy mình tự tay diệt sát ngươi sẽ không bôi nhọ chính mình!
Cuồng vọng!
Hung hăng càn quấy!
Đây là cách nhìn của Tùy Qua đối với Ngu Kế Đô.
Nhưng Tùy Qua cũng phải thừa nhận đối phương có vốn liếng hung hăng càn quấy.
Một cao thủ kết đan kỳ, đích xác có thể làm như thế.
Cho dù Tùy Qua có được Thanh Đế Mộc Hoàng giáp trụ, nhưng chỉ là âm dương cảnh mà thôi. Cho nên đối phương cho rằng với cảnh giới tu vi kết đan kỳ, tất nhiên có thể đem Tùy Qua gắt gao áp chế, hoàn toàn trấn áp!
Nhưng Tùy Qua hiển nhiên không cho rằng như vậy.
- Tựa hồ thời gian vẫn còn sung túc, ta sẽ cùng ngươi tiếp tục chuyện phiếm vài câu.
Tùy Qua nói:
- Đầu tiên, ta rõ ràng nói cho ngươi biết, ngươi nhất định sẽ thất vọng! Thất vọng không phải vì thực lực của ta không đủ, mà là ta sẽ làm thịt ngươi!
- Làm thịt ta?
Ngu Kế Đô tựa hồ nghe được chuyện cười thật lớn:
- Ngươi chỉ là đầu côn trùng! Ngươi có biết cái gì là kết đan kỳ sao! Ngươi vĩnh viễn sẽ không biết một cao thủ kết đan kỳ lợi hại bậc nào!
- Vậy sao? Có lẽ ta cảm thấy ngươi còn chưa hiểu biết Thanh Đế Mộc Hoàng giáp trụ có ý vị thế nào!
*****
Tùy Qua thản nhiên nói, trực tiếp đâm vào chỗ yếu ớt nhất trong nội tâm Ngu Kế Đô:
- Trong tu hành giới hiện giờ, cảnh giới kết đan kỳ đích xác rất khá, nhất là với tuổi của ngươi, có lẽ tiền đồ vô lượng. Nhưng dù tu hành giới có suy nhược, nhưng kết đan kỳ tin tưởng vẫn không ít đi. Nhưng Thanh Đế Mộc Hoàng giáp trụ trên người ta, thiên hạ có mấy người? Ngu Kế Đô, ngươi bước vào kết đan kỳ lại như thế nào, ở trước mặt ta, ngươi đừng hòng có nửa điểm uy phong! Bởi vì thân ta có thiên địa hoàng giả khí, mà ngươi bất quá chỉ là kẻ nhỏ bé bình thường!
Nhỏ bé bình thường!
Nghe được bốn chữ này, Ngu Kế Đô giống như dã thú bị đâm trúng yếu hại, giận dữ hét:
- Tùy Qua! Hôm nay ta muốn giết chết hoàng giả gì đó như ngươi, ta muốn làm cả tu hành giới đều cũng biết, Ngu Kế Đô mới là thiên tài chân chính! Mà ngươi chỉ là tiểu bạch kiểm gặp vận khí phân chó mà thôi! Trên trời dưới đất sẽ không còn ai cứu được ngươi! Cho dù là các nguyên lão phường hội cũng không ngăn cản được quyết tâm của ta, vì giết đi hoàng giả mộc hệ tương lai như ngươi, ta chống lại mệnh lệnh nguyên lão, bỏ qua địa vị trong phường hội! Bởi vì ta tuyệt đối không cho phép, tên tiểu bạch kiểm như ngươi áp đảo được ta! Vĩnh viễn không được!
Vừa gầm lên giận dữ, khí thế của Ngu Kế Đô tựa hồ tăng lên tới đỉnh, thiên địa linh khí hình thành một lốc xoáy cực lớn, ngay lúc hắn muốn ra tay, Tùy Qua lại lớn tiếng nói:
- Ngu Kế Đô! Ta bội phục ngươi!
Ngu Kế Đô nghe xong lời này không khỏi thoáng sững sờ.
Tùy Qua tiếp tục nói:
- Ngu Kế Đô, ta thật sự bội phục ngươi! Vì quyết chiến với ta, vì giết ta, ngươi lại buông tha địa vị trong phường hội, bỏ qua hết thảy theo ta một trận chiến, xem như ngươi có dũng khí, là một nam nhân!
- Ca ngợi...cũng không làm cho ta sẽ hạ thủ lưu tình với ngươi!
Ngu Kế Đô hừ lạnh nói.
Nhưng lời của Tùy Qua khiến trong lòng Ngu Kế Đô có chút thoải mái, bởi vì đối với hắn mà nói, làm ra quyết định như vậy đích thật là không dễ dàng. Đây cũng là lý do vì sao hắn trải qua ba ngày đêm suy nghĩ mới làm ra quyết định như vậy, hơn nữa còn trải qua bế quan, đem một thân tu vi cùng khí thế tăng lên tới đỉnh mới xuất hiện tìm Tùy Qua quyết chiến.
Điểm này cũng đích xác chứng minh hắn là một người cao ngạo chân chính, hắn có thể cho phép Tùy Qua đánh bại hắn trong sinh ý kinh doanh, có thể khoan dung Tùy Qua tùy ý bật đáp trong thế tục giới, nhưng hắn tuyệt đối không cho phép thực lực Tùy Qua áp đảo trên hắn!
Thiên tài, không thể bị làm nhục!
Không khéo chính là Tùy Qua đồng học cũng nhìn ra động cơ cùng ý tưởng của Ngu Kế Đô, hơn nữa tính toán sẽ lợi dụng.
- Đây không phải ca ngợi, đây chỉ là tinh tinh tương tích.
Tùy Qua tiếp tục nói:
- Ngu Kế Đô! Tuy rằng ta cảm thấy ngươi có chút cuồng vọng quá mức độ, nhưng phẩm chất cơ bản khi làm cường giả ngươi vẫn có. Tỷ như ngươi không tự mình động thủ với nữ nhân cùng người nhà của ta.
- Ta vốn khinh thường làm chuyện này!
Ngu Kế Đô càng thêm ngạo nghễ.
- Đúng vậy.
Tùy Qua cười nói:
- Cho nên ta rất bội phục ngươi. Nhưng mà, so sánh với ngươi, ta sẽ không có đạo đức tốt như vậy. Khổng Bạch Huyên, động thủ đi...
Vẻ mặt Ngu Kế Đô đại biến, kinh hãi chấn động, ngay khoảnh khắc hắn vừa phân tâm, Tùy Qua động thủ!
Trong khoảnh khắc Tùy Qua động thủ, đã đột phá vận tốc âm thanh, xé rách không gian, làm cho người ta cảm giác như hắn còn chưa nói xong nhưng người đã đến trước mặt Ngu Kế Đô, Chấn Linh Sừ vẽ ra một đường cong vô cùng huyền diệu trên không trung, mang theo uy thế sắc bén cùng mộc hoàng cương khí đánh thẳng xuống đầu Ngu Kế Đô!
Nhanh không thể tưởng tượng nổi.
Trong hai mắt Ngu Kế Đô tuôn ra điện mang, tuy rằng vừa rồi bị lời nói của Tùy Qua làm phân tâm, mất đi tiên cơ, nhưng hắn vẫn chưa lui ra phía sau. Khi Chấn Linh Sừ xuất hiện trên đỉnh đầu, trên người hắn đột nhiên bắn ra hắc sắc tiểu đỉnh, tiểu đỉnh nhoáng lên, biến thành lớn như một căn phòng, đón lấy Chấn Linh Sừ, hơn nữa trong hắc đỉnh vươn ra bàn tay tối đen chộp lấy Chấn Linh Sừ đang đánh xuống!
- Linh khí!
Tùy Qua hừ lạnh một tiếng, bàn tay trong hắc đỉnh chính là khí linh, mặc dù là biết rõ nhưng Tùy Qua không dự tính thu hồi Chấn Linh Sừ. Bởi vì đây là một kích hắn vận sức phát động, nếu kích thứ nhất còn chưa thi triển đã thu hồi, sẽ làm khí thế suy yếu, tiên cơ vất vả xây dựng cùng ưu thế cũng biến mất không còn sót lại chút gì.
- Chém!
Cho nên Tùy Qua không lui bước, Chấn Linh Sừ hung hăng đánh tới.
Bàn tay cùng Chấn Linh Sừ va chạm vào nhau, phát ra tiếng vang nặng nề, giống như bàn tay là một khối hắc thiết mà không phải thân thể huyết nhục. Bất quá Tùy Qua chợt hiểu, khí linh cũng không phải thân thể huyết nhục, mà là một thể với pháp bảo, chém lên khí linh chẳng khác nào chém lên pháp bảo.
Nhưng Hắc Ngục Vương Đỉnh thật sự lợi hại, cứng đối cứng lại có thể nắm lấy Chấn Linh Sừ, hơn nữa từ trong đỉnh truyền ra tiếng nhanh cười:
- Chỉ là bảo khí mà thôi lại dám đánh bổn tòa, ta sẽ đem ngươi tạo thành sắt vụn!
- Chấn!
Tùy Qua hét lớn một tiếng, mộc hoàng cương khí rót vào Chấn Linh Sừ, trong thoáng chốc phù văn trên Chấn Linh Sừ đại thịnh, đem đặc tính "chấn" của nó phát huy ra tới cực hạn, cứng rắn chấn khai bàn tay kia, sau đó Tùy Qua thuận thế vung lên, Chấn Linh Sừ hung hăng chặt xuống miệng đại đỉnh.
Pháp bảo đánh nhau, phát ra tiếng vang thật lớn.
- Ngao!
Đại đỉnh màu đen đột nhiên thu nhỏ, sau đó bay về trên đỉnh đầu Ngu Kế Đô.
Chấn Linh Sừ cũng bắn về trên vai Tùy Qua.
Không ngờ lại là cục diện ngang ngửa!
Nhưng Tùy Qua lại biết lần này hắn đã có chút rơi vào hạ phong.
Pháp bảo cấp bậc linh khí có một ưu đãi lớn, chính là khi chủ nhân bị công kích sẽ tự động đỡ cho chủ, cho nên muốn đánh lén chỉ vô ích, trừ phi có thể ở trong nháy mắt đem linh khí lẫn chủ nhân cùng nhau miểu sát.
Nhưng cẩn thận nghĩ lại, trong tay Ngu Kế Đô có linh khí cũng là chuyện bình thường, ít nhất người này cũng là một trong thiếu đương gia của phường hội, nếu trong tay không có vũ khí có tính uy hiếp chẳng phải tỏ vẻ phường hội rất vô năng hay sao?
Nhưng thật sự làm Tùy Qua cảm thấy đau lòng chính là một kích vừa rồi đã làm lưỡi cuốc của Chấn Linh Sừ bị xuất hiện lỗ hổng.
Dù sao cũng là pháp bảo cấp bậc bảo khí, quả nhiên không thể đánh bừa cùng linh khí.
Ngu Kế Đô hiển nhiên cũng lưu ý điểm này, thản nhiên nói:
- Trộm gà không được còn mất nắm gạo. Không biết ngươi có cảm tưởng gì?
- Vừa rồi chỉ là tập thể dục mà thôi.
Tùy Qua đem Chấn Linh Sừ thu vào trong Hồng Mông Thạch, thanh sắc vân gỗ bắt đầu hiển hiện khắp toàn thân, theo vân gỗ xuất hiện, khí thế cùng tinh thần của hắn cũng gia tăng:
- Hiện tại mới chính thức bắt đầu!
- Hắc Vương! Thập Phương Hắc Ngục!
Ngu Kế Đô đột nhiên hét lớn một tiếng, cầm Hắc Ngục Vương Đỉnh trong tay, phi thân lên không, hướng Tùy Qua đánh úp tới, hiển nhiên ý tưởng của hắn cũng giống như Tùy Qua, sẽ không cho đối thủ cơ hội đề thăng khí thế lên tới đỉnh.
← Ch. 0577 | Ch. 0579 → |