← Ch.0613 | Ch.0615 → |
- Phải đó, Tùy Qua, tôi cảm thấy cậu thật sự rất đáng giận!
Thần tình Cao Phong cũng bất mãn.
- Làm sao vậy? Tôi làm sai chỗ nào?
Tùy Qua ngồi bên mép giường, ôn hòa nhã nhặn nói.
- Cậu sai chỗ nào? Cậu biết rõ tâm tư của chúng tôi đối với Cát Hiểu Mẫn, cậu lại gọi nàng đi làm việc trong nhà ấm với Liễu Tiểu Đồng, cậu không phải chế tạo cơ hội cho cậu ấy sao? Gần quan được ban lộc, đạo lý này có ai còn không biết đây.
Giang Đào thập phần tức giận nói.
- Giang Đào, sao tôi luôn cảm thấy cậu thích ăn dấm chua thôi đây? Còn có Cao Phong cũng vậy. Trước đó hai người không phải hoài nghi Cát Hiểu Mẫn có hảo cảm với tôi sao, hiện tại vì phủi sạch hiềm nghi, tôi mời nàng đi giúp Liễu Tiểu Đồng, lẽ ra cậu nên cao hứng mới phải.
Tùy Qua giải thích.
- Tôi cao hứng cái rắm!
Giang Đào cả giận nói:
- Thật vất vả bồi dưỡng một chút hảo cảm, lại bị cậu mạnh mẽ tách ra, tôi thật có tâm tư muốn giết người. Cậu đó, thật tốt với Liễu Tiểu Đồng quá đi, phân cổ phần công ty cho hắn không nói, còn...
- Giang Đào!
Tùy Qua ngắt lời Giang Đào, sau đó đứng lên bình tĩnh nói:
- Cậu cảm thấy được tôi là người thích châm ngòi cảm tình giữa huynh đệ sao?
- Tôi nghĩ cậu không phải, nhưng sự thật xảy ra trước mắt!
Giang Đào giống như đã mất lý trí.
- Nếu như vậy tôi cũng không có gì để giải thích, cũng không cần giải thích với cậu.
Tùy Qua nói, trực tiếp đi ra mở cửa bỏ ra ngoài.
Kế tiếp bên trong phòng ngủ biến thành nặng nề.
Thật lâu sau Cao Phong mới nói:
- Giang Đào, cậu nói xem có phải chúng ta trách lầm Tùy Qua không?
- Nào có hiểu lầm hắn?
Giang Đào nói:
- Tôi không phải đều nói tình hình thực tế hay sao?
- Đây chẳng qua là ý nghĩ của cậu.
Cao Phong khẽ thở dài:
- Có lẽ, chúng ta sao không lên tiếng hỏi xem Cát Hiểu Mẫn nghĩ như thế nào?
- Nàng...nàng nghĩ như thế nào?
Giang Đào nói:
- Chẳng lẽ tôi đối với nàng không tốt sao?
- Đây không phải vấn đề tốt hay không tốt.
Cao Phong đáp:
- Tôi là nói, có lẽ do chính Cát Hiểu Mẫn yêu cầu đi làm việc với Liễu Tiểu Đồng đâu. Dù sao chuyên nghiệp của nàng, hơn nữa gia cảnh của nàng không tốt, một công tác kiêm chức đối với nàng mà nói phi thường trọng yếu. Không giống chúng ta, đều có gia đình chuẩn bị sẵn sàng.
- Ta kháo! Vì sao cậu không nói sớm?
Giang Đào kêu lên:
- Tôi thật sự là choáng váng ah. Tùy Qua vốn không phải người như vậy, hơn nữa nữ nhân của hắn thật xuất sắc, Đường lão sư đúng là vưu vật, không có đạo lý hắn cần đi giành nữ nhân của chúng ta đi.
- Nữ nhân của chúng ta cái rắm!
Cao Phong cải chính:
- Của tôi, hoặc là của cậu. Đương nhiên của tôi là đa số.
- Nhất định là của tôi!
Giang Đào nói.
- Tranh luận việc này cũng vô dụng.
Cao Phong khẽ thở dài:
- Mệt cho chúng ta còn truy nữ sinh đâu, ngay cả người ta suy nghĩ gì cũng không biết. Mà hai chúng ta chỉ biết tặng hoa, nhắn tin tâm sự, ngoài ra không biết thêm gì khác. Tiếp tục như vậy còn truy cái đầu, chỉ sợ thật sự bị Liễu Tiểu Đồng đắc thủ rồi đi.
- Dám! Tôi sẽ liều mạng với hắn!
Giang Đào hung hăng nói.
- Cậu cũng biết đó đều là lời nói nhảm.
Cao Phong nói:
- Cát Hiểu Mẫn cũng không thuộc về của ai. Cho nên hết thảy phải do chính nàng làm quyết định, mà hai chúng ta chỉ có thể toàn lực ứng phó theo đuổi, làm gì có đạo lý can thiệp cùng bắt buộc người ta chứ.
- Kháo! Cao Phong, không nghĩ tới cậu ngoại trừ chơi game, còn biết nhiều đạo lý như vậy?
Giang Đào kinh ngạc nói:
- Thật sự là phải có cách nhìn khác với cậu đó.
- Đừng châm chọc.
Cao Phong nói:
- Tốt xấu tôi cũng dựa vào năng lực của mình thi vào Đông đại, cậu nghĩ tôi thật sự là kẻ ngu xuẩn chỉ biết chơi game thôi sao? Trên thực tế có rất nhiều chuyện tôi đã sớm thấy rõ ràng.
- Cậu thấy rõ ràng? Có ý tứ gì?
Giang Đào khó hiểu hỏi.
- Hôm nay tôi sẽ không chơi game, tâm sự với cậu một chút.
Cao Phong than thở một tiếng, nằm trên giường nói:
- Biết vì sao mỗi ngày tôi chỉ chơi game không thôi sao?
- Cậu thích sa đọa, thích chơi trò chơi thôi.
Giang Đào nói, ngồi xuống bên cạnh.
- Đúng vậy, tôi thích.
Cao Phong nói:
- Nhưng không phải sa đọa, tôi chỉ phóng túng chính mình một chút mà thôi. Dù sao tốt nghiệp xong tôi cũng phải nghe theo sắp xếp của cha mẹ, kết hôn sinh con gì đó, không phóng túng một chút thì sau này đi vào khuôn khổ, không phải thật nhàm chán hay sao?
- Cậu giỏi!
Giang Đào thở dài:
- Được, mọi người đều thông suốt, có tôi hồ đồ tự cho mình thông minh. Ai, cậu đi chơi game đi, tôi đi căn tin uống vài chai bia giải buồn. Sau đó tìm cơ hội xin lỗi Tùy Qua.
- Cậu nói chuyện này chỉ vô dụng.
Cao Phong nói:
- Chúng ta hiện tại công bình cạnh tranh, tôi sẽ không rời khỏi. Nhưng hôm nay tôi không muốn chơi. Đợi lát nữa tôi tới tìm Liễu Tiểu Đồng, nàng có thể đi làm kiêm chức, tôi cũng làm được chứ sao không.
- Đúng vậy, tôi miễn phí đi làm việc, chẳng lẽ tiểu tử kia dám trọng sắc khinh bạn, không cho chúng ta đi?
Giang Đào chợt nói.
Tùy Qua rời khỏi phòng 403, tâm tình vẫn không bị ảnh hưởng, bởi vì hắn biết hai người bạn sớm muộn sẽ hiểu rõ, hắn cũng không cần để trong lòng.
Vào buổi trưa, Tùy Qua đến một trang viên của Trầm gia nằm gần Phát Phong trấn gặp mặt một khách nhân trọng yếu.
Người này chính là Tang Thiên.
Lão đại Long Đằng.
Từ khi nhận thức càng nhiều về Long Đằng, quan hệ giữa Tùy Qua cùng họ càng thêm mật thiết, từ tôn kính mà không thể gần gũi, biến thành nửa người của Long Đằng, từ buôn bán hợp tác biến thành hai bên cùng ủng hộ.
Nhất là sau khi kề vai chiến đấu cùng thành viên Long Đằng vài lần, Tùy Qua cảm nhận được bọn họ chân thành tin cậy, có tâm huyết. Bọn họ không phải là những công cụ chỉ biết nghe lệnh mà làm, mà là một nhóm người có tâm huyết cùng đại nghĩa dân tộc, có thể chống đỡ long hồn của Hoa Hạ. Cho nên Tùy Qua cảm thấy hợp tác cùng bọn họ, trở thành bạn bè của họ thật sự rất tốt.
- Đây là sản nghiệp của Trầm gia?
Trong đình, Tang Thiên nhìn Tùy Qua hỏi.
- Phải.
Tùy Qua gật đầu:
- Long Đằng, quả nhiên có bổn sự giám sát thiên hạ sao.
- Đây không phải bổn sự, đây là nghĩa vụ.
Tang Thiên nói:
- Tu hành thế gia nằm giữa tu hành giới cùng thế tục giới, những người này nếu không giám sát thật dễ dàng gây sóng gió, ảnh hưởng sự vững vàng của thế tục giới. Đương nhiên, Long Đằng làm việc này không chỉ vì thi hành mệnh lệnh, cũng vì giữ gìn người thường trong thế tục giới. Bởi vì vô luận gặp phải tai nạn gì, thảm nhất luôn là người bình thường.
- Việc này tôi tuyệt đối đồng ý.
Tùy Qua thở dài nói:
- Mặc dù nói tai nạn vô tình. Nhưng ở trước mặt tai nạn, những người có thân phận địa vị, có được bảo hộ tốt nhất, có trang bị chạy trốn tốt nhất, chỉ cần có một đường sinh cơ, bọn hắn đều chạy được, mà người thường cũng chỉ còn chờ chết. Huống chi Long Đằng còn có một tổ, đặc biệt phụ trách an toàn của đại lão chính phủ đâu.
- A, Tùy lão đệ vẫn vì việc này canh cánh trong lòng sao?
← Ch. 0613 | Ch. 0615 → |