← Ch.0801 | Ch.0803 → |
Rốt cuộc Tùy Qua lại quay về thành phố Đông Giang.
Từ tin tức An Vũ Đồng nhận được, Lam Lan đã đi tới kinh thành.
Nghe thấy tin tức này, Tùy Qua hơi thất lạc.
Nhưng mà làm cho Tùy Qua kinh hỉ là, Lam Lan cùng An Vũ Đồng hai người đã đột phá tới Tiên Thiên kỳ, chuyện này nói rõ thiên phú tu hành của hai nàng không tệ, đương nhiên Tùy Qua cho đan dược cùng chỉ đạo không thể bỏ qua.
An Vũ Đồng pha cho Tùy Qua một ly trà xanh, sau đó nghiêng mình nằm lên sô pha, dựa vào lồng ngực của Tùy Qua, nhẹ giọng hỏi:
- Như thế nào, có phải nhớ biểu tử hay không?
- Hắc... Nói cái gì đó.
Tùy Qua cười nhạt một tiếng.
- Đừng cho rằng em không biết.
An Vũ Đồng hừ một tiếng, nói:
- Tâm tư của anh, em còn không hiểu sao, anh cũng không phải là người một... mà... Anh không cần giả vờ trước mặt của em, em không ngại đâu.
- Không ngại?
Tùy Qua cười ha ha, dùng tay vuốt ve mái tóc dài mềm mại của An Vũ Đồng, nói:
- Thế tại sao anh lại nghe được đố kỵ vậy?
- Hừ! Ghen là bản năng của nữ nhân, bất kỳ nữ nhân nào cũng không ngoại lệ, trừ phi là thánh nữ!
An Vũ Đồng hừ một tiếng, nhưng cũng không thật tức giận, nói tiếp:
- Em thấy biểu tỷ cũng có ý với anh. Nếu anh thật sự muốn nàng, anh cứ thay đổi hành động đi, cho dù bá vương ngạnh thượng cung cũng không có gì, dù sao biểu tỷ cũng khẳng định không ngăn được.
- Cái gì bá vương ngạnh thượng cung, Tùy Qua anh còn dùng thủ đoạn bỉ ổi đó sao?
Tùy Qua thò tay vuốt lên bờ mông An Vũ Đồng, dẫn tới An Vũ Đồng một tiếng thét lên, tiếng thét này mang theo dục vọng, Tùy Qua cấm dục trong giới tu hành đã lâu, bây giờ trải qua kích thích như vậy, lật người áp An Vũ Đồng dưới thân, vẫn không quên động đầu ngón tay phá tan ngăn cách. Tuy hiện tại là ban ngày, nhưng mà hai người dục hỏa thiêu thân, còn quản cái gì trời sáng trời tối, nhanh chóng lao vào nhau hôn kích tình, hai người lại kết hợp với nhau.
Thật lâu, thật lâu.
Không biết giày vò tới bao giờ...
Hiện tại trên giường đã dừng lại, hai người vẫn quấn lấy nhau như bạch tuộc.
Thân thể bóng loáng của An Vũ Đồng lúc này phủ kín mồ hôi, nàng có chút u oán nhìn Tùy Qua nói:
- Em hiểu rõ vì sao anh cổ vũ em tu hành rồi, anh lo lắng em không hầu hạ anh được, sau khi tăng tu vị lên mới có thể thỏa mãn anh, đúng không?
- An An, lời này của em quá không có lương tâm, cái gì thỏa mãn anh, chẳng lẽ em không thỏa mãn?
Tùy Qua cố ý xụ mặt nói,
- Vừa rồi không biết ai áp lên người của anh, lại bảo anh cố gắng thêm, còn nói là muốn ép khô anh...
- Anh chán ghét... A......
An Vũ Đồng còn chưa có nói xong, lại bị Tùy Qua phong kín miệng, sau đó bắt đầu không an phận.
Sau một lát hai người lại lâm vào ý loạn tìn mê, Tùy Qua đang muốn tiến thêm một bước, lại bị An Vũ Đồng ngăn cản:
- Anh chết đi, anh thật sự muốn giết em sao... A...... Không được, tính toán là em sai, anh nên tai họa người khác đi...
Thấy An Vũ Đồng liên tục xin tha, Tùy Qua cũng khôn tiếp tục "Tiến quân", tuy cảm giác tinh lực không phóng ra ngoài. Nhìn thấy Tùy Qua không có làm thêm, An Vũ Đồng như được đại xá nói:
- Ai, anh không phải là người mà!
- Ách... Cái này xem như ca ngợi hay làm thấp đi vậy?
- Anh cảm thấy thế nào?
- Anh xem như đang ca ngợi.
Tùy Qua vung tay lên, cách không kéo màn lên, kinh ngạc nói:
- Ồ, vì sao đã có trăng rồi?
- Anh còn không biết xấu hổ hỏi em sao?
An Vũ Đồng lườm Tùy Qua, nói:
- Anh giày vò em cả ban ngày, anh có biết không?
- Nha đầu ngốc, chuyện này vĩnh viễn không thấy đủ.
Tùy Qua cười nói:
- Như lời em nói, cố gắng một mình không được. Bằng không chúng ta thêm một lần nữa, anh chỉ cam đoan mình ' cho ', không có cố gắng nha.
- Được rồi, mặc cho anh lưỡi nở hoa, tối nay bổn cô nương không bị anh lừa gạt.
An Vũ Đồng dường như không bị "Mắc lừa".
Đáng tiếc là, hồ ly giảo hoạt không thoát khỏi tay thợ săn cao minh, An Vũ Đồng vừa mới dứt lời thì phát hiện hạ thâm bị công kích, sau đó nàng thân bất do kỷ rên xiết, rất hiển nhiên nàng bị Tùy Qua "Đánh lén" đắc thủ.
- Anh thật vô sỉ, dám bá vương ngạnh thượng cung với em.
An Vũ Đồng kiều mỵ nhìn Tùy Qua.
- Đây không phải bá vương ngạnh thượng cung, đây phải là bá vương hồi mã thương nha.
- Chán ghét!
An Vũ Đồng nói chán ghét, nhưng mà thân thể không có nửa phần chán ghét Tùy Qua.
- Được rồi.
Tùy Qua lúc này nghiêm túc, nói:
- Vừa rồi không phải anh đã nói sao, anh lúc này là cho, mà không cố gắng, kỳ thật đây cũng là tu hành, chỉ là tu vị em chưa đủ, không cách nào thể nghiệm chỗ tốt trong đó. Tối nay anh sẽ làm tốt, cho em nếm thử đan thủy đan pháp chính tông là thế nào.
- Đi, dù sao đã không làm lại tặc giường như anh, anh muốn làm gì thì làm đi.
An Vũ Đồng nói.
- Em chỉ cần ổn định tâm thần là được.
Tùy Qua nhìn An Vũ Đồng nói, sau đó triển khai Thiên Tinh Tâm Công, trước kia Tùy Qua muốn cùng tu hành Thiên Tinh Tâm Công với An Vũ Đồng, nhưng lúc đó tu vị An Vũ Đồng tu vị còn chưa đạt tới Tiên Thiên kỳ, nhất là còn chưa đạt tới cảnh giới tỏa hồn, bởi vậy căn bản không thể hiểu được ảo diệu của Thiên Tinh Tâm Công, mà lúc này An Vũ Đồng tu vị đã đạt tới Tiên Thiên trung kỳ. Tùy Qua và nàng cùng tu hành Thiên Tinh Tâm Công, trừ thỏa mãn Tùy Qua, còn có thể giúp An Vũ Đồng mau chóng đột phá đến cảnh giới tỏa hồn.
Dù sao cảnh giới tỏa hồn cũng không phải là chỉ dựa vào đan dược là có thể đột phá, dù sao đây là tu hành mặt tinh thần. Mà công pháp tu hành tinh thần, Thiên Tinh Tâm Công không thể nghi ngờ là công pháp tinh diệu nhất mà Tùy Qua đã gặp.
An Vũ Đồng tự nhận là không thể làm gì, cho nên mặc Tùy Qua bài bố, nàng vốn tưởng rằng thân thể vừa mới bị bão tố "Tàn phá ", nhưng mà không nghĩ tới Tùy Qua lại tinrht áo và trịnh trọng như vậy, thậm chí còn có nghiêm túc trong đó.
- Chẳng lẽ mình thật sự hiểu lầm sắc lang này?
An Vũ Đồng nghĩ trong bụng.
- Đúng vậy, em đã hiểu lầm anh!
Giọng của Tùy Qua vang lên bên tai An Vũ Đồng, rất nhu hòa nói với nàng.
- Nhưng mà, anh đúng là sắc lang!
- Anh... Anh biết suy nghĩ của em!
An Vũ Đồng hoảng sợ nói.
- Có một câu ngạn ngữ nói như thế nào nhỉ, chiếm được thể xác sẽ chiếm được tâm linh của nữ nhân.
Tùy Qua nghiêm trang nói.
- Chán ghét!
An Vũ Đồng lườm Tùy Qua, sau đó còn nói:
- Anh biết em hiện đang nghĩ gì sao?
- Em nghĩ kế tiếp anh sẽ làm gì!
Tùy Qua quả nhiên lại đoán ra suy nghĩ của An Vũ Đồng.
- Cái này... Làm sao có thể?
An Vũ Đồng rất là khó hiểu.
- Không có gì không có khả năng.
Tùy Qua nói:
- Chúng ta không chỉ có thân thể liên thông, tâm linh cũng liên thông với nhau, nhưng mà em còn chưa cảm nhận được điểm này.
- Anh nói hai người chúng ta tâm linh tương thông? Thế em phải cảm ứng được anh mới đúng chứ?
An Vũ Đồng nói.
← Ch. 0801 | Ch. 0803 → |