← Ch.786 | Ch.788 → |
- Mộ Hàn?
- Hắn còn chưa có chết! Làm sao có thể?
- Hắn lại trở về!
"..."
Trong Đại Thiên Linh Đảo tiếng kinh hô vang lên liên tục, đám người Thái Thượng Phong trên không trung sắc mặt đại biến, bọn chúng cảm giác được tu vị của Mộ Hàn đã là Thiên Nhân Cảnh đỉnh phong. Lúc trước Mộ Hàn còn là Thái Vi Cảnh đã khó đối phó như vậy rồi, hôm nay tu vị tăng lên trên diện rộng ai có thể chống lại?
- Mộ Hàn!
Trong Linh Tiên Đảo, Thái Thượng Thiên càng hỏng sợ kinh hô lên, rốt cuộc hắn cũng hiểu được rồi, cảm giác nguy hiểm là tới từ Mộ Hàn.
- Chư vị, từ khi chia tay tới giờ vẫn khỏe chứ?
Nhẹ nhàng cười cười, thân ảnh của Mộ Hàn xuyên qua không gian, xuất hiện trước mặt đám người Thái Thượng Phong, tốc độ cực nhanh khiến vô số người Linh Hư tộc tâm thần kinh hãi.
Thái Thượng Trạch cũng không ngoại lệ, hắn vẫn là cường giả bán thần của Linh Hư tộc, miễn cưỡng trấn định tâm thần, hét to lên tiếng:
- Nghiệp chướng, ngươi may mắn tránh được một kiếp, không biết thu liễm lại còn quay về ' Đại Thiên Linh Đảo ', xem ra ngươi thật sự là không biết chữ ' chết ' viết như thế nào rồi.
Tuy giọng của hắn như sấm nhưng có thể thấy sắc mặt Thái Thượng Trạch lúc này ngoài mạnh trong yếu.
- Ta không biết không có sao, ngươi có thể tới dạy ta mà!
Sau một khắc Thái Thượng Trạch đã bị Mộ Hàn bóp cổ.
Từ khi Mộ Hàn ra tay đến khi Thái Thượng Trạch bị bắt tất cả chỉ diễn ra trong thời gian cực ngắn, làm cho người ta không kịp nhìn, lúc nhiều người Linh Hư tộc tỉnh hồn lại thì Thái Thượng Trạch đã bị bóp cổ như "con vịt", gương mặt đỏ hồng. Bị Mộ Hàn bóp cổ và tứ chi không nhúc nhích.
- Cái này, cái này...
Thái Thượng Phong nhìn qua cảnh này sắc mặt tái nhợt, bờ môi run rẩy, quả thực không dám tin vào con mắt của mình nữa, đường đường cường giả bán thần, hôm nay trong tay Mộ Hàn không có sức hoàn thủ? Như thế xem ra Mộ Hàn muốn tiêu diệt cả Linh Hư tộc chẳng phải là dễ dàng?
Vô số hòn đảo của Đại Thiên Linh Đảo lúc này lâm vào tĩnh mịch.
Trong suy nghĩ của người Linh Hư tộc bình thường, Thái Thượng Trạch là bán thần chẳng khác gì thần linh, nhưng bây giờ Thái Thượng Trạch trong tay Mộ Hàn yếu như con kiến. Tương phản thât lớn khiến đám người Linh Hư tộc không cách nào tiếp nhận được.
- Thái Thượng Trạch, ngươi có nên nói cho ta biết chữ ' chết ' nên viết thế nào hay không?
Mộ Hàn cười tủm tỉm nói.
- Ách, ách...
Thái Thượng Trạch hé miệng suýt nữa bị Mộ Hàn bóp cổ hít thở không thông, không cách nào nói ra câu nào nguyên vẹn, trong cổ họng chỉ có mấy âm tiết tối nghĩa, đôi mắt mở to nhìn qua Mộ Hàn. Trên mặt tràn đầy thần sắc hoảng sợ và khó tin.
- Xem ra ngươi cũng không biết, có lẽ nên tìm người dạy ta rồi.
Mộ Hàn mỉm cười, con mắt nhìn qua phía trước.
Ánh mắt đảo qua đám người Linh Hư tộc trước mặt thì bọn họ nhao nhao tránh lui. Cuối cùng chỉ còn lạiThái Thượng Phong và rải rác mấy Thiên Nhân Vũ Tiên.
- Mộ Hàn, ngươi... Ngươi định làm cái gì?
Thái Thượng Phong quát hỏi, trên mặt đầy hoản sợ.
- Ta muốn...
Mộ Hàn cười hắc hắc, nói còn chưa dứt lời thì kinh ngạc hô nhỏ, cánh tay phải hất lên. Thái Thượng Trạch rơi xuống như thiên thạch, lập tức chui vào trong nước biển, mà thân ảnh của Mộ Hàn vượt qua hư không cực nhanh, trong khoảng khắc đã ở bên ngoài mấy trăm dặm.
Phía trước có một đạo thân ảnh đang chạy thục mạng.
Người nọ chính là Thái Thượng Thiên!
Cảm ứng được hình ảnh Mộ Hàn bắt Thái Thượng Trạch thì Thái Thượng Thiên đã hiểu mình không phải đối thủ của Mộ Hàn. Trong lúc này hắn chỉ có một suy nghĩ, đó chính là chạy trốn.
- Thái Thượng Thiên, nếu như tu vị của ta còn dừng lại ở Thái Vi Cảnh, ngươi muốn chạy trốn thì ta đúng là không thể làm gì ngươi, nhưng hiện tại ta là Thiên Nhân Cảnh đỉnh phong, ngươi không có chút cơ hội thoát đâu!
Mộ Hàn chậm rãi mở miệng, giọng nói truyền vào trong tai Thái Thượng Thiên.
- Vô Linh Tàng Không Độn Pháp!
Thấy Mộ Hàn càng đuổi càng gần, Thái Thượng Thiên đáy lòng phát lạnh, lập tức sử dụng công pháp võ đạo của Linh Hư tộc ra, thân hình co rút lại giống như hạt bụi, dùng mắt thường cũng khó thấy, trong khoảnh khắc đã biến mất không thấy bóng dáng.
- Lại là chiêu này?
Mộ Hàn cười lạnh ra tiếng, thân ảnh của hắn như hóa thành hạt bụi tan rã vào hư không.
Trên không biển cả cách đó mấy ngàn dặm, hư không có chút chấn động, thân ảnh của Thái Thượng Thiên chợt hiển lộ ra.
Thở dài, Thái Thượng Thiên cười lạnh mỉa mai, nói:
- Mộ Hàn, ta dùng ' Vô Linh Tàng Không Độn Pháp ', chỉ bằng ngươi muốn bắt ta? Thật sự là...
Tiếng nói còn chưa dứt, vui vẻ trên mặt Thái Thượng Thiên cứng đờ lại, bởi vì đúng lúc này một đạo thân ảnh lăng không hiện ra trước mặt của hắn, hơn nữa lúc này có một bình chướng bao phủ không gian, làm cho hắn muốn chạy trốn đều trốn không thoát.
- Mộ Hàn...
Hét ra hai chữ này như bệnh tâm thần, Thái Thượng Thiên dừng hét. Đường đường Thái Hoàng của Linh Hư tộc, sau khi thấy Thái Thượng Trạch bị Mộ Hàn bắt như con vịt, cảnh này lại xuất hiện trên người Thái Thượng Thiên.
- Không... Nên... Giết... Ta...
Thái Thượng Thiên kinh hãi gần chết, gian nan nói ra mấy chữ này.
- Yên tâm, ta tạm thời sẽ không giết ngươi, ta chỉ muốn ' Cổ Thần châu '.
Mộ Hàn thoáng buông tay ra, trên mặt tươi cười nhẹ nhàng, nhưng trong lòng thì cảm khái vô hạn, chẳng bao lâu trước đó Thái Hoàng của Linh Hư tộc này chính là cái bóng mờ bao phủ trên đầu của mình, làm cho mình thời thời khắc khắc phải che dấu thân phận để tránh kinh động Linh Hư tộc và bị đuổi giết, nhưng bây giờ người mạnh nhất Linh Hư tộc biến thành kẻ đáng thương trong tay của mình, nơm nớp lo sợ, cầu khẩn tha mạng.
- Cổ Thần châu, ta cho ngươi, ta cho ngươi...
Thái Thượng Thiên không có chút tâm tư phản kháng nào cả, nhanh chóng hít sâu mấy hơi, trogn tâm cung có một viên châu hiện ra ngoài, chỉ cần có thể giữ được tánh mạng, đừng nói là một viên "Cổ Thần châu ", cho dù là đồ trân quý hơn hắn vẫn lấy ra được.
- Rất tốt.
Hơi cảm ứng một phen, Mộ Hàn liền biết rõ "Thái Thượng Thiên" cũng không có lừa bịp, lấy ra chính là "Cổ Thần châu " chân chính.
- Thái Thượng Thiên, ngươi có thể cút!
- Đúng, đúng!
Bị Mộ Hàn quát lớn như vậy, mặc dù Thái Thượng Thiên cũng xấu hổ và tức giận, nhưng mà trên mặt phải tươi cười, sợ chọc giận Mộ Hàn và bị giết.
- Thái Thượng Thiên, tạm thời buông tha ngươi, nhưng không có nghĩa sau này bỏ qua cho ngươi.
Mộ Hàn nói vọng từ phía sau làm cho Thái Thượng Thiên cảm thấy nội tâm co rút lại.
- Nhớ kỹ, nên giữ mạng trong đại chiến với U Ảnh tộc sắp diễn ra, một khi đại chiến chấm dứt, ta sẽ đi tới tìm ngươi.
Đại chiến? Đại chiến cí gì?
Thái Thượng Thiên lúc này suy nghĩ một chút liền ném ra sau đầu, thời điểm này hắn phải tránh xa Mộ Hàn càng xa càng tốt, chuyện sau đó nói sau.
- Cổ Thần châu đến tay, có thể quay về Bảo Tiên Thiên Vực.
Lúc thu "Cổ Thần châu" vào "Tử Hư Thần Cung ", trên mặt Mộ Hàn tươi cười.
- Nhưng mà trước khi quay về còn phải đi Không Minh Thiên Vực một chuyến, ở trong ' Vô Cực Thâm Uyên ' lấy ' Bão Nhất Thạch ' có phong ấn một tia linh hồn của Thái Thanh cùng Mộ Chiêu Nghi, phải mau chóng cải tạo thân thể cho bọn họ, một khi chiến tranh bộc phát Không Minh Thánh Thiên Vực sẽ bị phá hư, rất có thể khiến Bão Nhất Thạch bị tai họa.
Nghĩ xong thân ảnh Mộ Hàn biến mất trong hư không, trong nháy mắt biến mất ở chân trời.
*****
Vèo! Vèo...
Bảo Tiên Thiên Vực, trong băng nguyên mênh mông, đột nhiên tiếng xé gió rất nhỏ vang lên, chợt có mấy trăm đạo thân ảnh hiển hiện trên không trung.
- Chư vị, phía trước chính là ' Thái Tố Thành Cổ '."
Một tiếng cười vang lên, nói chuyện chính là Ly Hỏa Thiên Vực "Huyền Vũ môn" xuất thân "Côn Lôn Tiên Phủ" tu sĩ Đồ Giang, bên cạnh hắn là tu sĩ mới gia nhập.
Hôm nay Đồ Giang xưa đâu bằng nay, tu vị đột phá đến Thần Hải ngũ trọng thiên, đã là một trưởng lão quyền cao chức trọng trong "Côn Lôn Tiên Phủ".
Mà hôm nay "Côn Lôn Tiên Phủ " thực lực cũng vượt xa lúc trước.
Từ khi xảy ra thảm kịch trong tiên phủ, Cổ Thương Phong cường lực phổ biến nên Xích Thành Thiên Vực "Chân Vũ Thánh Sơn ", Ly Hỏa Thiên Vực "Huyền Vũ môn ", Thái Bình Thiên Vực "Hoàng Tuyền Dạo ". , Tử KimThiên Vực "Thanh Minh Kiếm Phái " cùng Chân Dương Thiên Vực "Huyễn Thần Tâm Tông " năm đại phân tông bắt đầu tương dung vào "Côn Lôn Tiên Phủ". Cho tới bây giờ "Côn Lôn Tiên Phủ" không còn phân chủ tông và phân tông.
Trước kia đi theo Mộ Hàn vào Thái Tố Thành Cổ nên Đồ Giang cùng Lâu Lan Tuyết thực lực đột nhiên tăng mạnh, một bước tiến vào Thần Hải cảnh, dần dần thượng vị. Cho tới bây giờ Cổ Thương Phong cùng đám người Tang Bá dốc lòng tu luyện, sự vụ tông phái trên cơ bản do đám người Đồ Giang xử lý.
Về phần những trưởng lão và đệ tử "Côn Lôn Tiên Phủ" trước đó không ít rời đi.
Với chuyện này Cổ Thương Phong cũng không ngăn cản, mặc kệ rời khỏi hay những tu sĩ lòng mang bất chính đi rồi, lực ngưng tụ của "Côn Lôn Tiên Phủ" tăng mạnh hơn nữa. Hơn nữa đệ tử hàng năm gia nhập "Côn Lôn Tiên Phủ" cũng nhiều hơn, tất cả chuyện này bởi vì trong "Côn Lôn Tiên Phủ" có Võ Tiên tọa trấn!
Trong tiểu Thiên Vực thế giới có rất ít tu sĩ Hư Kiếp, lực hiệu triệu của Võ Tiên có thể nghĩ.
- Trưởng lão, ngươi trước kia cũng từng đi qua ' Thái Tố Thành Cổ '. Thời điểm nó bị phong ấn là dạng gì?
- Trưởng lão, U Ảnh tộc rốt cuộc có bao nhiêu người?
- Nhiều năm không có nhìn thấy người U Ảnh tộc, không biết chúng khi nào quay về...
"..."
Đám đệ tử chung quanh không ngừng trò chuyện, hoặc hỏi thăm Đồ Giang các loại vấn đề. Chỉ chốc lát mọi người đã bay tới không trung Thái Tố Thành Cổ.
Chung quanh băng tuyết khắp nơi. Nhưng không cách nào bao phủ cổ thành.
Trên mặt đất đầy khe rãnh lúc này có thể nhìn thấy rõ ràng. Có thể nghĩ lúc trước U Ảnh tộc cùng Bảo Tiên Thiên Vực đại chiến kịch liệt thế nào.
- Sau khi hủy diệt Thái Tố Thành Cổ, U Ảnh tộc mặc dù đã lui đi nhưng vách tường không gian đi thông tới U Ảnh tộc vẫn còn, về sau thái thượng trưởng lão lại phong ấn nó. Nhưng mà lối đi kia tụ tập không gian chi lực quá cường đại. Mặc dù là thái thượng trưởng lão cũng khó có thể triệt để phong ấn lại, thường cách một đoạn thời gian phải tới đây gia tăng lực lượng phong ấn. Chư vị, phong ấn đang ở bên cạnh.
Đồ Giang nói "Thái thượng trưởng lão" tự nhiên chính là Cổ Thương Phong, lúc vừa dứt lời hắn đã bay lên.
Trước mặt hắn là một tấm bia đá. Trên bia đáng sáng ngời, đạo văn tràn ngập.
Chung quanh tấm bia đá này có xây một cung điện..
Đồ Giang cũng đáp xuống, mấy trăm người trong cung điện đi ra, khom người thi lễ.
- Bái kiến Đồ trưởng lão.
Cơ hồ mỗi người đều tươi cười rạng rỡ.
- Rất tốt, các ngươi rất nhanh có thể quay về ' Côn Lôn Tiên Phủ '.
Đồ Giang thoả mãn gật đầu, quay người nhìn qua mấy trăm đệ tử mới, cười nói:
- Chư vị, kế tiếp các ngươi sẽ ngây ngốc ở đây nửa năm. Nửa năm này các ngươi sáng sớm phải dùng ' Lục Diệp Tiên Tinh ' rót lực lượng vào phong ấn, không được lười biếng!
- Vâng!
Những đệ tử mới đáp.
- Hồi phủ!
Biến cố bất thình lình chẳng những làm cho Đồ Giang ngơ ngẩn, đám đệ tử Dương Hồ Cảnh chung quanh cũng kinh nghi bất định.
Oanh!
Tiếng nổ lại vang lên, chợt âm thanh "Răng rắc" thâm thúy vang lên, tấm bia đá này xuất hiện vết rạn.
- Không tốt!
Đồ Giang nghĩ tới cái gì đó, sắc mặt đại biến rống to lên.
- Phong ấn đã bị công kích, đích thị là U Ảnh tộc trở về!
- Cái gì? U Ảnh tộc?
- Lực lượng công kích phong ấn phi thường cường đại, thông đạo đoán chừng sẽ nhanh chóng bị đả thông.
- Không xong! Chúng ta nguy hiểm...
"..."
Mấy ngàn đệ tử mới hai ba năm trước đột phá lên Dương Hồ Cảnh, chưa bao giờ thấy qua U Ảnh tộc nên thất kinh.
- Rút lui! Mau bỏ đi!
Đồ Giang không chút do dự hét lên.
Nghe được hắn hét lên dám người chung quanh như tỉnh mộng, nhao nhao dùng tốc độ nhanh nhất dốc sức liều mạng bay về "Côn Lôn Tiên Phủ".
Đồ Giang theo phía sau mọi người, hắn phi thường rõ ràng nếu U Ảnh tộc quay về, đám người bọn họ lưu lại đây không khác châu chấu đá xe, trong khoảng khắc sẽ tan thành mây khói, chỉ có đốc toàn bộ thực lực của Thiên Vực mới có thể ngăn cản thế công của U Ảnh tộc.
Cho nên trong khi lẫn trốn, Đồ Giang cũng lập tức thông qua "Linh Tê Châu" đem tin tức truyền về "Côn Lôn Tiên Phủ".
Ân?
Lúc Lâu Lan Tuyết nghe tin tức của Đồ Giang thì trong một tòa cung điện củ "Côn Lôn Tiên Phủ" Côn Lôn Sơn, Cổ Thương Phong đang tu luyện mở to mắt, hai mắt toát ra một tia chấn kinh.
- U Ảnh tộc... Trở về, hơn nữa trùng kích phong ấn chính là Võ Tiên...
Vèo! Lời còn chưa dứt thân ảnh của Cổ Thương Phong biến mất trong cung điện.
Oanh!
Bỗng dưng tiếng nổ mạnh kinh thiên vang vọng, tấm bia đá lại rung lên lần nữa, trong khoảng khắc đã hóa thành bột mịn, một cửa động tối đen hiện r, hơn nữa bắt đầu khuếch trương cực nhanh, thời gian qua một đã mở rộng vài trăm mét.
Hô! Hô...
Từng đạo thân ảnh từ trong động lao ra ngoài, trong nháy mắt ngàn vạn U Ảnh tộc đã xuất hiện ở phế tích Thái Tố Thành Cổ...
*****
- Nhanh! Nhanh!
Lực lượng tinh thần của Đồ Giang vẫn chú ý động tĩnh phong ấn, cảm ứng được nhiều thân ảnh đi ra ngoài thì lập tức cả kinh lanh cả người, không ngừng thúc giục đệ tử tiên phủ rời đi, có mấy chục tên U Ảnh tộc đã phát hiện nên đuổi theo rồi.
Mà đám người U Ảnh tộc đuổi theo nhanh như lưu tinh, hơn nữa mỗi người đều cho hắn cảm giác thâm bất khả trắc, rất có thể đều là cường giả Hư Kiếp.
Chỉ cần bị một người đuổi kịp thì gần ngàn người bọn họ toàn quân bị diệt.
Những đệ tử tiên phủ cũng phát hiện động tĩnh ở Thái Tố Cổ Thành, đang sợ hãi trong lòng, hận không thể sinh ra đôi cánh, lập tức trở về "Côn Lôn Tiên Phủ".
Truy đuổi qua ngàn dặm, khoảng cách song phương đang từ từ rút ngắn lị.
- Nhân loại, không nên chạy trốn, dừng lại ngoan ngoãn nhận lấy cái chết...
Âm thanh càn rỡ vang vọng thiên địa, những U Ảnh tộc này đang vui vẻ dữ tợn, nhìn qua đám người Đồ Giang với ánh mắt mèo vờn chuột
Nghe giọng nói không ít đệ tử tiên phủ sinh ra cảm giác tuyệt vọng.
Thời gian trôi qua thật nhanh, khoảng cách song phương tiến từng bước giảm bớt, rất nhanh chỉ còn mấy trăm mét, thậm chí đã nghe được tiếng xé gió của đối phương.
- Nên chấm dứt, chết đi cho ta!
Trong đó một gã U Ảnh tộc cười lớn, trăm ngàn đạo tơ mỏng từ trong "Nguyệt Thần Mi Ấn" bắn ra ngoài, giống như lưu tinh lao tới đám người Đồ Giang và gần ngàn đệ tử tiên phủ, hồng mang đi qua nơi nào đều tràn ngập khí tức điên cuồng, làm nội tâm bọn họ rung sợ.
- Hết!
Đám người Đồ Giang đáy lòng thở dài, nhận mệnh dừng trên hư không, nhắm mắt lại.
Chuyện tới mức này không nhận mệnh cũng chẳng làm được gì, địch nhân cường hãn tới mức có thể nghiền nát tất cả phản kích. Dưới tình huống như vây nên chờ đợi tử vong hàng lâm. Đám đệ tử tiên phủ không có trấn định như Đồ Giang như, la hét như bệnh tâm thần, có người chửi bới, có người cầu xin tha thứ..
Trong nháy mắt qua đi Đồ Giang lại kinh ngạc phát hiện công kích trong dự liệu không có hàng lâm, ngược lại sau lưng vang lên tiếng kinh hô.
- Ah, khí tức thật cường đại, chạy mau!
- Võ Tiên! Là một Võ Tiên!
- Bảo Tiên Thiên Vực tại sao có Võ Tiên?
"..."
Võ Tiên? Chẳng lẽ là thái thượng trưởng lão chạy đến?
Đồ Giang khẽ giật mình, chợt kinh hỉ vạn phần mở to mắt, nhìn tấy một tia thiểm điện nhanh như thiểm điện bay đi.
Dường như không phải thái thượng trưởng lão...
Trong đầu vô ý thức hiện ra suy nghĩ này, Đồ Giang như phản xạ có điều kiện quay người nhìn lại, nhìn thấy thân ảnh kia tỏa ra hào quang màu tím chói mắt. Trong khoảnh khắc đã bao phủ mười mấy Hư Kiếp Cảnh của U Ảnh tộc. Thoáng chốc những U Ảnh tộc kia tan rã như băng tuyết gặp nắng xuân.
Trong nháy mắt mười mấy tên U Ảnh tộc tan biến trong thiên địa, giống như chưa từng xuất hiện qua bao giờ. Mà đạo hào quang thu liễm và Đồ Giang ngưng mắt nhìn lại, dường như là một thanh đao thiểm điện. Lại như sinh vật sống, hoàn toàn quái lạ.
- Chết! U Ảnh tộc chết cả rồi!
- Ha ha, chúng ta được cứu trợ!
- Là ai cứu chúng ta? Chẳng lẽ là thái thượng trưởng lão, Bảo Tiên Thiên Vực chỉ có lão nhân gia là Võ Tiên!
"..."
Sững sờ ngắn ngủi qua đi. Những đệ tử tiên phủ tránh được một kiếp kích động kêu to, trên mặt tràn đầy vui sướng sống sót sau tai nạn.
- Đây là...
Đồ Giang cũng sững sờ địa nhìn qua thanh đao màu tím, một cảm giác quen thuộc và âm thanh khó quên vang lên bên tai.
- Đồ huynh. Nhiều năm không gặp ngươi vẫn tốt chứ?
Kìm lòng không được nhìn qua tiếng nói. Một nam tử trẻ tuổi tươi cười đạp không bay tới, càng ngày càng rõ ràng trong mắt Đồ Giang.
Hơn ngàn đệ tử chung quanh cảm thấy kinh ngạc, kinh ngạc nhìn qua nam nhân trẻ tuổi kia, hai mặt nhìn nhau, ra tay không phải là thái thượng trưởng lão Cổ Thương Phong?
- Mộ Hàn!
Đồ Giang bật thốt kêu lên, thân ảnh bứn tới, lập tức liền xuất hiện trước mặt nam tử trẻ tuổi kia, mừng rỡ như điên cười nói:
- Thật là ngươi! Ngươi trở về khi nào?
- Vừa về không lâu, khá tốt quay về kịp thời.
Mộ Hàn cười mỉm nói.
Rời khỏi Đại Thiên Linh Đảo thì Mộ Hàn đi xem tới Không Minh Thiên Vực, su đó mng khối "Bảo Nhất Thạch" thu vào tâm cung, rồi sau đó không dừng lại bay thẳng tới Bảo Tiên Thiên Vực. Thông qua sử dụng "Cổ Thần châu" tuần hoàn vô hạn nên hắn chỉ dùng mấy ngày là về tới.
Mộ Hàn cho rằng mình quay về đã nhanh, lại không nghĩ rằng U Ảnh tộc động tác nhanh hơn, đã xuất hiện trong Bảo Tiên Thiên Vực. Nếu không có Mộ Hàn quay về kịp thời, đám người Đồ Giang chắc chắn toàn quân bị diệt. Cổ Thương Phong mặc dù đã chạy đến nhưng hắn chỉ có tu vị Giới Không Cảnh hoàn toàn không kịp cứu viện.
- Đúng vậy a, nếu không phải ngươi chúng ta đã xong đời rồi.
Đồ Giang cảm khái ngàn vạn, chợt tò mò hỏi:
- Mộ Hàn, ngươi bây giờ đột phá đến Võ Tiên a, mấy chục tu sĩ Hư Kiếp Cảnh không ngăn được một đao của ngươi a, chậc chậc!
Nói xong lời cuối cùng mặc dù Đồ Giang tính tình cởi mở rộng rãi cũng phải hâm mộ.
- Đừng hâm mộ ta, ngươi cũng có cơ hội.
Mộ Hàn cười một cái, nói:
- Đồ huynh, ngươi quay về tiên phủ trước đi, ta đi tới Thái Tố Cổ Thành, lập tức trở về sau.
- Mộ Hàn, chỗ đó rất có thể có Võ Tiên!
Đồ Giang ăn cả kinh.
- Không sao, mạnh hơn nữa cũng chỉ là Võ Tiên, cũng không ngăn được một đao của ta đâu!
Mộ Hàn cười ha hả, thân ảnh như điện và bay đi phía sau, thanh "Cửu Long Lôi Vương Đao" lập tức gào thét bay theo.
- Cẩn thận!
Đồ Giang chỉ kịp nói câu này, Mộ Hàn đã biến mất trong tầm mắt của hắn.
- Trưởng lão, hắn là ai? Lợi hại như vậy!
- Mộ Hàn, cái tên rất quen thuộc...
- Ngay cả Võ Tiên cũng không được một đao của hắn, chẳng lẽ hắn còn mạnh hơn thái thượng trưởng lão sao?
"..."
Những đệ tử tiên phủ xúm lại, ngươi một lời ta một câu tìm hiểu.
- Hắn chính là phủ chủ ' Côn Lôn Tiên Phủ ', mới từ Thánh Thiên vực trở về! Đi thôi, chúng ta quy về!
Đồ Giang vung tay lên, quay người về phía trước, nhưng trong lòng có chút lo lắng, lực lượng tinh thần lặng yên lộ ra ngoài tâm cung, lần nữa lan tràn tới Thái Tố Cổ Thành.
- Phủ chủ?
Nghe hai chữ này đông đảo đệtử giật mình, đột nhiên nhớ tới năm đó ở Bảo Tiên Thiên Vực truyền ra một cái tên xôn xao một thời...
- Không nghĩ tới đại chiến này bộc phát sớm như vậy.
Trên không trung mấy ngàn thước, Mộ Hàn nhíu mày, hắn vốn cho rằng còn hơn hai tháng U Ảnh tộc mới có thể khai chiến toàn diện với Thiên Vực thế giới, có lẽ từ tình huống của Bảo Tiên Thiên Vực xem ra U Ảnh tộc không ngờ khai chiến sớm hơn. Nghĩ lại Mộ Hàn đã đoán được chuyện này có quan hệ tới mình.
Chính mình tại "U Ảnh thần hội" là "Thịnh Quang" đạt được nhiều "Hồn tinh" nhất, cũng quan sát qua Võ Thần "Hồn ảnh" đột nhiên biến mất, thậm chí ngay cả huynh trưởng "Thịnh Quang" là Thịnh Dạ là thống lĩnh địa cầu mười tám quyền cao chức trọng cùng nhau biến mất rất dễ dàng khiến cao tầng U Ảnh tộc cho rằng bọn họ phản bội.
Dưới tình huống như vậy sớm khai chiến chẳng có gì lạ.
Chiến tranh rốt cục vẫn phải bắt đầu!
← Ch. 786 | Ch. 788 → |