Vay nóng Tinvay

Truyện:Nhân Đạo Chí Tôn - Chương 0288

Nhân Đạo Chí Tôn
Trọn bộ 1489 chương
Chương 0288: Cường viện chạy tới
0.00
(0 votes)


Chương (1-1489)

Siêu sale Lazada


Thiên Địa Pháp Tướng của cường giả Pháp Thiên Cảnh kia vô cùng nguy nga vĩ ngạn. Chung Nhạc vừa mới cất bước phóng chạy, đã thấy bàn tay mây trắng khổng lồ kia đã vươn ra tới hơn mười dặm, đại thủ âm sâm, đập thẳng về phía chính mình.

Đây không phải là chân thân của cường giả Pháp Thiên Cảnh kia, mà chỉ là do vân khí ngưng tụ thành. Chân thân của vị cường giả Pháp Thiên Cảnh kia hiện tại vẫn còn cách nơi này hơn ngàn dặm. Bất quá, pháp lực hắn vô cùng hùng hồn, tuyệt đối là cự vô bá trong Pháp Thiên Cảnh, thi triển ra Thiên Địa Pháp Tướng có thể hình thành tại ngoài ngàn dặm, giết chết đối thủ.

- Lớn!

Chung Nhạc quát lớn một tiếng, kim kiếm bằng vũ nhanh chóng lớn lên, hóa thành cự kiếm ba ngàn trượng, bất quá cũng chỉ không xê xích bao nhiêu với bàn tay kia, có thể tưởng tượng Pháp tướng của cường giả Pháp Thiên Cảnh kia to lớn tới mức nào.

Kim kiếm bằng vũ chém về phía cự thủ bạch vân kia, giống như cắt vào tường thành vô cùng kiên cố vậy. Mặc dù kim kiếm bằng vũ là một bộ phận của Thánh khí Thần Dực Đao của Côn Bằng Thần Tộc, nhưng cũng không thể hoàn toàn chặt đứt cự thủ mấy trắng này, chỉ có thể chặt đứt hai ngón tay của hắn, đã không thể chém vào được nữa.

Kim kiếm bằng vũ sau khi chặt đứt hai ngón tay, bị kẹt lại trong ngón giữa của cự thủ bạch vân, trong nhất thời không thể rút ra. Lại thấy bàn tay kia chợt nắm lại, cầm thật chặt kim kiếm bằng vũ, nắm tay hung hăng đập xuống phía dưới.

Chung Nhạc bị lực phản chấn từ trong kim kiếm bằng vũ truyền tới chấn cho cơ hồ từ trong trạng thái Linh thể hợp nhất tách ra. Cự quyền bạch vân kia nắm chặt kim kiếm bằng vũ, nắm tay còn chưa rơi xuống trên người hắn, không khí đã bị ép tới mức ngưng tụ thành thực chất, hóa thành vách chắn không khí. Trên đại địa xuất hiện một dấu quyền ấn thật lớn, đại địa trong quyền ấn không ngừng trầm xuống. Kích thước dấu quyền trên mặt đất kia cũng có tới mấy dặm.

Thân thể Chung Nhạc ào ào rơi xuống, cơ hồ không thể phi hành. Kim Ô Song Dực sau lưng bị cụ phong thổi cho gãy gập, từ giữa không trung tà tà rơi xuống. Cự quyền bạch vân còn chưa oanh xuống, đã có uy năng khủng bố như vậy.

Chung Nhạc cật lực vỗ cánh, khống chế phương hướng chính mình, xéo xéo bay xuống, ầm một tiếng nện vào trong núi rừng. Thân thể Tam Túc Kim Ô thật lớn không ngừng lăn lộn, đụng sập từng đám từng đám cây cối. Những nơi Kim Ô đi qua, khắp nơi dâng lên liệt hỏa hừng hực, hỏa thụ lưu lại khắp nơi trên mặt đất.

Chung Nhạc lăn lộn hơn mười dặm, đột nhiên phóng người bay lên, Tam Túc Kim Ô vỗ cánh phóng đi. Mà ở sau lưng hắn, cự quyền bạch vân kia ầm một tiếng nện xuống trên mặt đất, chấn cho đá núi giống như bùn đất vậy, không ngừng vung vẫy bốn phía, đại địa răng rắc nứt vỡ. Sau đó lại thấy hai ngón tay bạch vân bị chém kia rơi xuống mặt đất. Hai ngón tay bạch vân này cũng có độ dài gần một dặm. Sau khi chúng rơi xuống đất, mây trắng đột nhiên tụ hợp vặn vẹo, hóa thành hai vị lão giả mi trắng râu trắng, dung mạo giống nhau như đúc, nhìn bộ dáng hẳn là Trọng Lê Thần Tộc.

Hai vị lão giả mi trắng râu trắng này đều là mây trắng biến thành, là do pháp lực của cường giả Pháp Thiên Cảnh kia hiển hóa mà thành, là một bộ phận Thiên Địa Pháp Tướng của hắn, chiều cao cũng ba bốn trăm trượng. Sau khi hai vị lão giả bạch vân kia rơi xuống đất, lập tức bay thẳng lên không trung, đuổi sát theo sau Chung Nhạc. Từng đạo từng đạo thần thông rợp trời ngập đất oanh kích về phía Chung Nhạc.

Cùng lúc đó, cự nhân bạch vân giữa không trung chậm rãi thu quyền, cầm chặt kim kiếm bằng vũ, muốn thu hồi kiện Thần binh này.

- Nhỏ nhỏ nhỏ!

Chung Nhạc vừa phóng chạy vừa quát lớn. Kim kiếm bằng vũ nằm trong bàn tay cự nhân bạch vân có chiều dài hơn ba ngàn trượng, trong lúc bất chợt kịch liệt thu nhỏ lại, trong nháy mứt chỉ còn có độ dài ba thước, từ kẽ ngón tay cự nhân chui ra, phá không bay đi.

Chung Nhạc điên cuồng phi hành phía trước, ngay sau lưng chính là hai vị lão giả bạch vân truy sát theo. Các loại thần thông ở phía sau hóa thành bức tường thần thông diện tích hơn mười dặm, nghiền ép về phía hắn.

- Lớn lớn lớn!

Kim kiếm bằng vũ nhanh như tia chớp vọt tới, bay tới sau lưng hai vị lão giả bạch vân, sau đó điên cuồng tăng vọt. Cự kiếm ba ngàn trượng chặt hai vị lão giả bạch vân kia làm đôi. Sau đó kiếm quang lại lóe lên, hai vị lão giả bạch vân kia bị cắt thành không biết bao nhiêu khối. Tiếp theo kim kiếm bằng vũ nhanh chóng thu nhỏ lại, nhanh như tia chớp chui vào trong cánh chim của Tam Túc Kim Ô, ẩn nấp xuống.

Chỉ thấy hai vị lão giả bạch vân kia bị cắt thành vô số khối, rào rào rơi xuống đất, lại tự bay thẳng lên không trung, hóa thành từng vị từng vị lão giả bạch vân giống nhau như đúc, kích thước không sai biệt lắm với người bình thường, lại cất bước đuổi theo Chung Nhạc. Nhưng lúc này bọn họ đã không thể đuổi kịp hắn nữa.

Mà Thiên Địa Pháp Tướng trên không trung chợt nắm lại ba ngón tay, một lần nữa oanh kích Chung Nhạc. Chung Nhạc lại tế khởi một kiếm, chặt đứt ngón giữa của hắn, chạy ra khỏi phạm vi một quyền này bao phủ, giá ngự phong hỏa bão táp lao đi, sau lưng chỉ lưu lại một đạo cầu vồng Hỏa khí.

Đám lão giả bạch vân truy đuổi bên dưới kia phốc phốc nổ tung, hóa thành từng đóa từng đóa mây trắng xinh xắn, bay lên trên không trung. Mà ngón giữa đang rơi xuống giữa không trung kia cũng phốc một tiếng nổ tung, hóa thành mây trắng, quay trở về bàn tay của Thiên Địa Pháp Tướng kia.

- Bỏ chạy thật nhanh!

Cặp mắt Thiên Địa Pháp Tướng kia về phương hướng Chung Nhạc bỏ chạy, đột nhiên hừ lạnh một tiếng, phốc một tiếng nổ tung, hóa thành mây trắng đầy trời. Trên không trung mây trắng thong thả trôi đi, phảng phất như tôn cự nhân bạch vân kia chưa từng bao giờ xuất hiện vậy.

Một lúc sau, một vị lão giả giống lão giả bạch vân vừa rồi như đúc cưỡi chiến xa chạy tới, trước chiến xa là hai con Hỏa Liệt Điểu kéo xe. Phía sau chiến xa là từng gã từng gã cường giả tới từ Nam Hoang và Tây Hoang. Lão giả trên chiến xa chính là Trường Không tiên sinh của Chúc Dung thị.

Trọng Lê Thần Tộc cũng không phải toàn bộ đều là Tông sư Võ đạo, cũng có hơn phân nửa là Luyện Khí Sĩ. Trong số đó, đạt được thành tựu kinh người cũng không phải là số ít. Mà vị Chúc Dung Trường Không này chính là một người trong số đó. Vừa rồi chính là hắn thi triển ra Thiên Địa Pháp Tướng, tụ vân khí thành nhục thân, xuyên qua hơn ngàn dặm truy sát Chung Nhạc. Cũng may Chung Nhạc có kim kiếm bằng vũ, bằng không, ngay cả khả năng đào tẩu cũng không có.

- Khó trách các ngươi không bắt được hắn! Hai tiểu bối Nhân Tộc Chung Sơn thị và Khâu Đàn thị này quả thật rất khó bắt giữ. Khâu Đàn thị giỏi về bày trận, Chung Sơn thị giỏi về lâm trận phát huy, làm sao các ngươi có thể bắt được hắn?

Chúc Dung Trường Không lạnh nhạt nói:

- Phía trước phát hiện thi thể hơn mười nàng Ma nữ bộ hạ của Hoa Trân phu nhân, nghe nói cũng là chết trong tay bọn họ, khiến cho Hoa Trân phu nhân cực kỳ tức giận. Nơi này đã không có chuyện của các ngươi, các ngươi đều trở về đi!

Một vị Tông sư Võ đạo Hạ thị vội vàng nói:

- Trường Không tiên sinh, Chung Sơn thị và Khâu Đàn thị này cực kỳ giảo hoạt, nếu để bọn chúng chạy thoát, tuyệt đối là khó có thể sưu tầm. Có chúng ta ở đây, sẽ có thể giúp tiên sinh phong tỏa phương vị của bọn chúng!

Chúc Dung Trường Không cười nói:

- Ta chính là lo lắng các ngươi đấu không lại hai tên tiểu quỷ này, mới để cho các ngươi trở về!

Đám người nhao nhao cười nói:

- Có Trường Không tiên sinh ở đây, cho dù bản lĩnh của bọn chúng có mạnh hơn gấp trăm lần, cũng không làm gì được chúng ta chút nào! Càng huống chi, bọn chúng bất quá chỉ là hai tên Luyện Khí Sĩ Linh Thể Cảnh, mà tu vi chúng ta ít nhất đều là Linh Thể Cảnh! Không nói đâu xa, chỉ cần mấy vị Tông sư Võ đạo Đan Nguyên Cảnh cùng tiến lên, quấn lấy bọn chúng, những Luyện Khí Sĩ còn lại ở xa xa đánh ra thần thông, sẽ có thể dễ dàng tru sát bọn chúng rồi!

Chúc Dung Trường Không suy tư một lúc, cuối cùng gật đầu đáp ứng. Hắn cũng cần những cao thủ Hiếu Mang Thần Tộc và Thần Tộc khác giỏi về truy tung phong tỏa hướng đi của Chung Nhạc và Khâu Cấm Nhi. Bản thân hắn không giỏi truy tung, vạn nhất để cho Chung Nhạc chạy thoát, lại muốn tìm được tung tích của Chung Nhạc, vậy thì khó khăn hơn rất nhiều.

Chung Nhạc cõng theo Khâu Cấm Nhi toàn lực phi hành, bay ra hơn vạn dặm, lúc này mới đáp xuống. Toàn lực phi hành cũng không thể kéo dài quá lâu, phi hành hơn vạn dặm đã là cực hạn của hắn. Khâu Cấm Nhi lập tức quan tưởng Đằng Nhân, Đằng Nhân nâng hai người lên, phát lực phóng như điên, mà Chung Nhạc thì ngồi trên lá dây leo điều tức, khôi phục pháp lực.

Khâu Cấm Nhi lại lấy ra Đồ Đằng Thần Trụ, liên hệ với Kiếm Môn, báo cho Khâu phu nhân biết phương vị hiện tại của chính mình, để Khâu phu nhân thông tri cho cao thủ của Kiếm Môn tới viện trợ.

Không bao lâu sau, sắc mặt Chung Nhạc đột nhiên khẽ biến, hóa thành Kim Ô cõng Khâu Cấm Nhi lên, bão táp lao đi. Chỉ thấy mây trắng trên thiên không đột nhiên biến ảo, lại muốn một lần nữa hiện ra Thiên Địa Pháp Tướng của Chúc Dung Trường Không.

*****

- Ha hả... ngươi toàn lực bỏ chạy, có thể chạy được bao xa?

Thiên Địa Pháp Tướng kia phiêu tán, cười lạnh nói.

Chung Nhạc và Khâu Cấm Nhi một đường phóng chạy, hành tung càng thêm quỷ bí. Bọn họ chạy hai ngày, chạy ra hơn bốn vạn dặm, vẫn không thể thoát khỏi Chúc Dung Trường Không, trái lại bị Chúc Dung Trường Không càng đuổi càng gần. Cả hai người đều mệt mỏi tới mức cơ hồ không thể kiên trì được nữa.

Truy tung lúc trước, bởi vì không có cường giả Pháp Thiên Cảnh truy sát, Khâu Cấm Nhi mới có thể mang theo Chung Nhạc chạy thoát. Mà hiện tại bị một gã cường giả Pháp Thiên Cảnh treo ở sau người, độ khó bỏ chạy đề thăng lên không biết gấp bao nhiêu lần. Cũng may bọn họ đã tìm hiểu ra Bất Tử Chi Thân của Quỳ Long Thần Tộc, lúc này mới có thể kiên trì được cho tới bây giờ. Bất quá tới hiện tại, bọn họ cũng rất khó kiên trì thêm nữa.

Một chiếc chiến xa băng ngang không trung, Chúc Dung Trường Không ngồi trong xe, ánh mắt dõi về nơi xa xăm, phân phó một gã Luyện Khí Sĩ trên xe:

- Phía trước chính là biên quan trấn thủ Tây cương. Mau thông tri tướng lĩnh biên quan, phong tỏa biên quan lại, tra xét tung tích của Chung Sơn thị và Khâu Đàn thị!

Gã Luyện Khí Sĩ kia xưng vâng, lấy ra Đồ Đằng Trụ, liên hệ với biên quan, để cho biên quan cẩn thận đề phòng.

Mà trên mặt đất dưới chiến xa, hơn mười con Bàn Ngao nhanh chóng phóng chạy. Còn có những cường giả Thần Tộc Tây Hoang khác cũng đang tỉ mỉ sưu tầm tung tích, nhanh chóng chạy về phía trước.

- Chỉ sợ hôm nay sẽ bị hắn đuổi kịp a. Bất quá, chúng ta cũng sắp tới Tây Hoang!

Chung Nhạc ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy biên quan chắn giữa Nam Hoang và Tây Hoang đã xuất hiện trong tầm mắt, cách bọn họ còn chừng ngàn dặm, lập tức một lần nữa đáp xuống, nói với Khâu Cấm Nhi:

- Sư muội, những tên kia qua một đoạn thời gian nữa mới đuổi kịp. Chúng ta thừa dịp hiện tại nghỉ ngơi trong chốc lát, cấp cho hắn một kích ngoan độc, tru diệt hết thảy đám chó săn mà hắn mang tới. Đám chó săn này không trừ, rất khó thoát khỏi hắn!

Khâu Cấm Nhi gật đầu, khẽ quát một tiếng. Chỉ thấy cây rừng bốn phía điên cuồng sinh trưởng, hóa thành từng gốc từng gốc cự mộc. Chung Nhạc lại dùng Kiếm khí khắc họa văn lộ Đồ đằng trên đám cự mộc này, bày bố trận thế.

Hai người không ngừng len lỏi giữa núi rừng, khắc đầy văn lộ Đồ đằng trên tất cả những cây cổ thụ trong phương viên trăm dặm. Hai tay Khâu Cấm Nhi tầng tầng vỗ xuống mặt đất, từng gốc từng gốc cổ thụ đột nhiên chìm xuống, trốn vào trong lòng đất, biến mất không thấy đâu nữa. Sau khi bố trí xong hết thảy, Chung Nhạc cầm tay Khâu Cấm Nhi, thấp giọng nói:

- Không cần sợ!

Hắn vừa dứt lời, chỉ thấy Thái Dương Chân Hỏa hừng hực tuôn ra, bao vây hai người vào bên trong. Thái Dương Chân Hỏa ngăn cách hết thảy khí tức của hai người, không để tiết lộ ra ngoài. Chung Nhạc mang theo Khâu Cấm Nhi vòng đường cũ trở về, lui về phía sau mấy trăm dặm, đi tới trước một cái hồ nước.

Tâm niệm Chung Nhạc khẽ động, ánh trăng tráo thể, mang theo Khâu Cấm Nhi chìm vào lòng hồ, cẩn thận ẩn núp xuống.

Không bao lâu sau, đã thấy trên không trung bay tới một chiếc chiến xa hoa lệ, phóng như bay qua. Trên mặt đất lại ầm ầm rung động, hơn mười con Bàn Ngao và một đám cường giả Thần Tộc Tây Hoang khác truy tung tới, chạy nhanh về phía trước.

Ầm ầm!

Đúng lúc này, núi non run rẩy, vô số cự mộc phá đất chui lên, hóa thành ba tôn Thần Nhân Kim Ô, Cú Mang, Quỳ Long cao tới trăm trượng, ngang dọc chém giết, tàn thi văng tứ tung bốn phía.

Trên không trung, chiếc chiến xa kia lập tức dừng lại. Ngay sau đó, chỉ thấy một bàn tay khổng lồ hạ xuống, dang rộng năm ngón tay, đánh tan hết thảy ba tôn Thần Nhân Kim Ô, Cú Mang và Quỳ Long, phá giải trận thế do Chung Nhạc và Khâu Cấm Nhi bày bố.

- Khốn kiếp!

Chúc Dung Trường Không tức giận hừ lạnh một tiếng. Chỉ thấy trong trận pháp tàn thi la liệt khắp nơi trên mặt đất, đám cường giả Thần Tộc vừa rồi vậy mà không một ai may mắn thoát khỏi, hết thảy đều chết trong tòa Tam Tuyệt Trận này.

Một gã Tông sư Võ đạo liên hệ với biên quan, vội vàng bẩm báo:

- Trường Không tiên sinh, biên quan truyền tới tin tức, nói bọn họ không phát hiện tung tích của Khâu Đàn thị và Chung Sơn thị...

Thân thể Chúc Dung Trường Không chấn động một cái, mây trắng ngập trời hội tụ lại, hóa thành một tôn Thiên Địa Pháp Tướng thật lớn đứng sau lưng, cười lạnh nói:

- Không đi biên quan, như vậy bọn chúng vẫn còn ở phụ cận. Ha hả... quả nhiên lá gan không nhỏ a! Bất quá, đây chính là tự tìm đường chết! Địa Thính, đi nghe một chút động tĩnh dưới lòng đất, không nên để cho bọn chúng thoát đi dưới lòng đất!

Một gã Luyện Khí Sĩ Thần Tộc vội vàng từ trên chiến xa nhảy xuống, hóa thành một con Cự thú áp sát mặt đất, nghiêng tai lắng nghe.

Ánh mắt Chúc Dung Trường Không lạnh lẽo, nhãn mâu khẽ biến hóa, trong mắt bắn ra hai đạo quang trụ, quét xuống dưới:

- Chung Sơn thị, Khâu Đàn thị, các ngươi hẳn là đang trốn ở phụ cận a? Các ngươi thật sự cho rằng có thể thoát khỏi con mắt của ta sao?

Hai đạo quang trụ kia quét ngang phương viên vài dặm, từng chút từng chút quét nhìn, dần dần đi tới bên cạnh cái hồ nước kia.

Dưới đáy hồ, trên trán Khâu Cấm Nhi toát ra một tầng mồ hôi lạnh. Nàng lấy ra Đồ Đằng Thần Trụ, liên hệ với Khâu phu nhân, mẫu thân của chính mình. Mà Chung Nhạc cũng không khỏi toàn thân căng thẳng, chuẩn bị cõng theo nàng giết ra.

Đột nhiên, hai đạo quang trụ kia chợt thu hồi, lại nghe một đạo thanh âm sang sảng cười nói:

- Tả sư huynh, ta và ngươi hai người chúng ta có thể trước khi biên quan kịp phản ứng, đánh chết lão gia hỏa này không?

- Khó nói!

Một đạo thanh âm khác thản nhiên nói:

- Nhưng có thể thử một chút!


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-1489)