Vay nóng Tima

Truyện:Nhân Đạo Chí Tôn - Chương 0337

Nhân Đạo Chí Tôn
Trọn bộ 1489 chương
Chương 0337: A Tu La Thần Đồng
0.00
(0 votes)


Chương (1-1489)

Siêu sale Shopee


Đứng sừng sững trên đỉnh tòa tháp cao kia chính là Tư Đồ Không. Hắn chỉ cảm thấy một trận ác phong ập tới, người còn chưa tới, gió đã tới trước. Gió bị ép thành một bức tường, hung hăng lao thẳng về phía hắn. Trong lòng hắn không khỏi cả kinh, giơ tay lên đẩy mạnh về phía đạo phong tường đang ập tới trước mặt.

- Thiên Thánh Thần Chiếu! Đại Nhật Thiên Ma!

Hắn nổi giận gầm lên một tiếng, đồng thời thôi động hai đại tuyệt học của A Tu La Thánh Tộc.

Quá nhanh! Thật sự quá nhanh! Chung Nhạc liên tục giết chết Diêm Ma Nguyệt Pha, Tượng Giang, Dạ Ly, tốc độ xuất thủ cực nhanh, khiến cho đám Cự bá đều không kịp ngăn trở. Chỉ trong mấy cái hô hấp, ba gã cường giả Đan Nguyên Cảnh đã bị đánh chết. Nhất là Dạ Ly, bài danh thứ ba trong Thập Kiệt. Thực lực bậc này không nói là đạp phá cực hạn Đan Nguyên Cảnh, nhưng cách cực hạn cũng không xa bao nhiêu. Nhưng kết quả lại bị mạnh mẽ đánh chết như vậy, thời gian chiến đấu trước sau ngay cả một cái hô hấp cũng không tới. Từ lúc Chung Nhạc đánh chết Diêm Ma Nguyệt Pha tới lúc Cự bá A Tu La Tộc mở miệng hô lớn, cũng chỉ là thời gian mấy hơi thở mà thôi.

Cao thủ quyết đấu, nếu thực lực song phương không chênh lệch bao nhiêu, như vậy thời gian chiến đấu sẽ dài tới đáng sợ, có thể duy trì liên tục mấy ngày, thậm chí mấy tháng trời. Thậm chí nếu là Thần Ma giao chiến trong truyền thuyết, một phương phải mất thời gian mấy trăm năm mới có thể đánh chết đối phương. Nếu thực lực song phương chênh lệch rất lớn, vậy chiến đấu sẽ kết thúc cực nhanh. Ví dụ như tình hình trước mắt này, chính là kết quả do thực lực song phương chênh lệch quá lớn tạo thành.

Chênh lệch giữa bọn họ với Chung Nhạc chính là quá lớn! Mỗi một phương diện của Chung Nhạc cơ hồ đều đã đạt tới tận cùng. Thân thể hắn được Bất Diệt Chi Thân và Thánh dược Liên Hoa nuôi dưỡng, huyết mạch thức tỉnh, nhục thân cực mạnh, tuyệt đối không thua kém bất luận Thần Tộc gì. Cho dù so với Tông sư Võ đạo cũng không thua kém bao nhiêu. Tinh thần lực của hắn cũng cường đại chưa từng có, Nguyên thần càng luyện tới chiều cao ba mươi sáu trượng, so với Nguyên thần của Luyện Khí Sĩ Đan Nguyên Cảnh tầm thường còn mạnh mẽ hơn rất nhiều lần. Hắn lại còn tu luyện qua Hóa Sinh Huyền Công, tam định Nguyên đan, tam phân Nguyên thần, hơn nữa đã sơ bộ thống hợp quy nhất tất cả công pháp của chính mình, tu thành Thần Ma Thái Cực Đồ của chính mình.

Đám người Dạ Ly, Tượng Giang mặc dù đều là tồn tại siêu quần bạt tụy nhất trong thế hệ thanh niên Ma Tộc, mỗi một người ở trong chủng tộc của chính mình, trong cùng cảnh giới có thể nói đều là cường giả số một số hai. Nhưng so với một kẻ mà mỗi một phương diện đều tu luyện tới cực hạn như hắn, vẫn là kém hơn rất nhiều. Cường giả va chạm, chỉ một chút sơ hở cũng đủ để mất mạng, huống chi bọn họ ở trong mắt của Chung Nhạc, toàn thân đều là sơ hở chết người?

Ầm ầm!

Bàn tay Tư Đồ Không vừa mới va chạm với phong tường, liền cảm thấy chính mình tựa hồ là không phải ở trong gió, mà phảng phất như là đang ở trong hồng lưu cương thiết vô cùng đặc sệt. Áp lực của phong tường khiến cho hắn cơ hồ không thể đứng vững trên đỉnh tháp cao. Mà đúng lúc này, trên đỉnh tháp đột nhiên có thêm một đạo thân ảnh, cùng với hắn đồng thời giơ tay lên, mạnh mẽ đón đỡ Chung Nhạc đang nhào tới kia.

Hai tiếng ong ong nhẹ nhàng vang lên, chỉ thấy hai gã Luyện Khí Sĩ trên đỉnh tháp nhất tề tế khởi Nguyên đan của chính mình, năm luân sau đầu nhất tề chuyển động, hai khỏa Nguyên đan phiêu diêu bất định trong phong tường. Hai người nhất tề hiện ra ba khuôn mặt bốn cánh tay. Bên cạnh Tư Đồ Không là một nàng nữ tử lụa mỏng che mặt, hai tay mạnh mẽ đón đỡ song chưởng đang công tới của Chung Nhạc. Cặp cánh tay còn lại thì thiên biến vạn hóa, bạo phát ra các loại thần thông.

Pháp lực Chung Nhạc ngập trời oanh tới, mười hai bàn tay hung hăng va chạm với nhau. Hai người trên đỉnh tháp nhất tề kêu lên một tiếng đau đớn, đồng thời thổ huyết. Tấm Lụa mỏng phiêu tán, lộ ra dung nhan xinh đẹp của Thánh Nữ Phi. Nữ tử này đột nhiên thấp giọng nói bên tai Chung Nhạc:

- Sư huynh thủ hạ lưu tình! Ta biết rõ chân tướng của ngươi, vẫn không nói ra...

Chung Nhạc thu tay lại, ầm một tiếng rơi xuống trên đỉnh tháp, đứng chung một chỗ với Tư Đồ Không và Thánh Nữ Phi. Sắc mặt Tư Đồ Không tái nhợt, bốn cánh tay không ngừng run rẩy, không thể nhấc lên nổi.

Đúng lúc này, chỉ thấy một đầu tóc đen của Chung Nhạc tăng vọt, giống như thác nước phiêu động giữa không trung. Vô số sợi tóc cực nhanh lan tràn về phía thành lâu cách nơi này hơn mười mấy dặm, từng sợi từng sợi tóc sắc nén như kiếm. Diêm La Khang đang đứng trên thành lâu chỉ thấy vô số đạo kiếm vũ màu đen ngập trời bay lả tả phóng tới, trong lòng nhất thời hoảng sợ.

Đám sợi tóc nhiều vô số kể kia công kích thẳng về phía hắn, giống như từng đạo từng đạo tơ kiếm, bị luyện tới mức sắc bén kinh người giống như Hồn binh vậy. Hơn nữa mỗi một sợi tóc đều thi triển ra chiêu thức bất đồng, rành mạch phân minh, dày đặc mà không loạn. Diêm La Khang nhất thời đối diện với thế công cuồng bạo nhất từ lúc chào đời cho tới nay. Trong nháy mắt đã có không biết bao nhiêu đạo công kích phóng thẳng về phía hắn.

- Ma La công tử, dừng tay!

Mấy vị Cự bá cùng nhau bay tới, cao giọng quát lớn. Cự bá Diêm La Thánh Tộc lập tức xuất thủ. Hắn cũng không công kích về phía Chung Nhạc, mà là chụp về phía Diêm La Khang. Hắn cũng lo lắng sẽ kinh động tới tồn tại sau lưng Chung Nhạc, mang tới cho chính mình tai ương ngập đầu, cho nên không dám công kích Chung Nhạc, mà dự định lôi Diêm La Khang sang một bên, tránh cho hắn mất mạng dưới công kích bằng mái tóc của Chung Nhạc.

Vô số sợi tóc bị pháp lực của vị Cự bá này chấn động, từng sợi từng sợi tóc mềm nhũn rơi xuống, không có chút uy lực. Chung Nhạc nhẹ nhàng hất đầu một cái, chỉ thấy mái tóc dài tới hơn mười dặm nhanh chóng rút ngắn lại, trong khoảnh khắc mái tóc đen dài cực kỳ đáng sợ kia đã rút về lại độ dài bình thường, nhẹ nhàng phiêu động trên đầu vai hắn.

Tư Đồ Không có thể rõ ràng nhìn thấy trên rất nhiều sợi tóc của hắn còn lưu lại từng khỏa từng khỏa huyết châu. Mà trên thành lâu Hắc Tuyền Quan, trên dưới toàn thân Diêm La Khang bị vô số sợi tóc xuyên thấu, biến thành một gã huyết nhân. Khắp nơi trên người đều là từng cái từng cái lỗ máu, thậm chí ngay cả đại não cũng bị vô số sợi tóc xuyên thấu.

Cũng may vị Cự bá Diêm La Thánh Tộc kia cứu viện kịp lúc, mái tóc Chung Nhạc còn chưa kịp cắt nát đầu lâu hắn. Bằng không, cho dù là Cự bá cũng không cứu nổi hắn. Cho dù là vậy, hắn vẫn là bị trọng thương, toàn thân thẳng tắp ngã xuống. Vị Cự bá kia vội vàng thoa các loại Linh cao lên trên người hắn, tránh cho thương thế hắn phát tác mà chết.

Tư Đồ Không ngơ ngác nhìn một màn này, không khỏi rùng mình một cái, âm thầm cảm kích Thánh Nữ Phi. Mà trên Thiên Hương Lầu, Vân Hạc bị đánh tới mặt mũi bầm dập đang đứng bên cạnh Cát Tường Phi nhất thời trừng mắt cứng lưỡi nhìn một màn này, đột nhiên liên tục rùng mình mấy cái, có một loại cảm giác vừa mới lượm về một mạng.

- Đường tỷ, ngươi đánh ta thật quá tốt a!

Vân Hạc lẩm bẩm nói.

Mà La Độ La ở cách đó không xa cũng có một loại cảm giác lượm về một mạng, trong lòng âm thầm nghĩ lại mà sợ. Khi đó hắn không ngừng khiêu khích Chung Nhạc, bị Chung Nhạc đánh chết tọa kỵ Bạch Sư Tử, trong lòng hắn vẫn còn có chút không thoải mái. Tới bây giờ hắn mới biết Chung Nhạc vẫn là nhìn tại phân thượng muội muội Thiên Ma Phi mà hạ thủ lưu tình. Nếu Chung Nhạc không lưu tình, chính mình tuyệt đối có kết cục giống như đám người Tượng Giang vậy.

Mà sắc mặt Tu Hoành Túc thì âm tình bất định, khí tức phập phồng, khó có thể bình tĩnh trở lại. Tu La đứng bên cạnh hắn, thấp giọng nói:

- Hoành Túc, một lát ngươi vẫn là nhận thua thì tốt hơn. Thực lực của hắn đã đạt tới cực hạn, hơn nữa còn đã đột phá cực hạn, là thuộc về tồn tại có thể đăng lâm Thần Ma. Ngươi tuyệt đối không phải là đối thủ của hắn!

Tu Hoành Túc mạnh mẽ siết chặt nắm tay, trầm mặc không nói lời nào. Mà cách đó không xa, sắc mặt Ma Hậu nương nương cũng khẽ biến, trầm ngâm không nói gì, trong lòng thầm nghĩ:

- Ma Thánh, ngươi rốt cuộc đã gặp phải đối thủ!

Trên đỉnh tháp cao, Chung Nhạc liếc nhìn Thánh Nữ Phi bên cạnh, lộ ra thần sắc dò hỏi. Trên ba khuôn mặt Thánh Nữ Phi, từng con từng con mắt đột nhiên xác nhập lại, sáu con mắt dung hợp lại một chỗ, hóa thành một con thụ nhãn tại mi tâm. Thụ nhãn mở ra, bên trong có vô số văn lộ Đồ đằng huyền diệu không ngừng tới lui tuần tra.

- A Tu La Thần Đồng?

Chung Nhạc nghi hoặc hỏi. Thánh Nữ Phi khẽ gật đầu một cái, tản đi A Tu La Thần Đồng, thấp giọng nói:

- Lúc ngươi đối kháng một chưởng với Trưởng lão Đồ Cương, đã bị ta nhìn thấu!

Trong lòng Chung Nhạc chấn động, hỏi:

- Ngoại trừ ngươi ra, trong A Tu La Thánh Tộc các ngươi còn có bao nhiêu Luyện Khí Sĩ có được A Tu La Thần Đồng?

*****

Thánh Nữ Phi nhẹ giọng nói:

- Chỉ có một mình ta!

Trong lòng Chung Nhạc lập tức lóe lên sát niệm. Tư Đồ Không nhất thời rợn cả tóc gáy, vội vàng bảo hộ trước người Thánh Nữ Phi, bộ dáng như lâm đại địch. Cự bá A Tu La Tộc cũng không khỏi trở nên khẩn trương. Hai người cách nhau gần như vậy, nếu Chung Nhạc đột nhiên thống hạ sát thủ, chỉ sợ ngay cả hắn cũng không kịp xuất thủ cứu viện. Chung Nhạc khẽ giật mình một cái, sát niệm trong lòng đột nhiên tiêu tán, khom người cười nói:

- Khiến cho Thánh Nữ kinh hãi rồi! Đa tạ Thánh Nữ!

Thánh Nữ Phi đẩy Tư Đồ Không ra, khom người hoàn lễ, ôn nhu nói:

- Sao công tử không thống hạ sát thủ, đoạn tuyệt hậu hoạn?

Chung Nhạc thản nhiên nói:

- Vừa rồi ta quả thật muốn giết Thánh Nữ! Nhưng trong lúc bất chợt lại nghĩ tới, nếu ngươi quả thật muốn hại ta, từ lâu đã có thể lấy tính mạng của ta rồi. Ngươi đối với ta có ân, nếu ta lại hạ thủ với ngươi, chẳng phải là lấy oán trả ơn sao? Lúc trước ta gây tổn thương cho Thánh Nữ, trong lòng vô cùng hổ thẹn!

Thánh Nữ Phi bình thản nói:

- Là ta bức ngươi xuất thủ, lúc này mới bị ngươi gây thương tích, không nên tự trách!

Trong lòng Chung Nhạc vạn phần hiếu kỳ. Nữ tử này thủy chung vẫn là một bộ vô cùng thản nhiên, rất khó nhìn thấy nàng giật mình hoặc là phẫn nộ. Chỉ có lần trước sau khi bị chính mình đánh bại, lúc này mới có bộ dáng tràn ngập nộ khí.

- Khó trách chúng nữ Thiên Ma Phi, Cát Tường Phi đối với nàng cực kỳ khó chịu. Bộ dáng Thánh Nữ Phi lúc nào cũng thản nhiên như vậy, thực lực lại gần với Ma Hậu. Sau khi đánh bại đám chư nữ các nàng vẫn là thản nhiên như vậy, quả thật có thể khiến cho các nàng hận tới mức hàm răng ngứa ngáy!

Chung Nhạc cất bước quay trở về Thiên Hương Lầu. Bầu không khí trong lầu cực kỳ ngưng trọng. Chung Nhạc từ từ tiến vào. Lúc đi ngang qua bên cạnh Tu La, hắn liếc mắt nhìn chằm chằm đối phương một cái, sau đó tiến về phía trước, bình thản ngồi xuống. Khí tức Tu Hoành Túc đột nhiên bình tĩnh trở lại, trầm giọng nói:

- Ma La, ta đợi ngươi khôi phục lại trạng thái đỉnh phong, sẽ nhất quyết cao thấp một trận với ta!

Chung Nhạc khẽ mỉm cười, nói:

- Không cần! Có Cự bá Tu La Thánh Tộc ở đây, cho dù ta muốn giết ngươi cũng không có khả năng rồi! Cần gì phải làm điều thừa thải như vậy?

Lúc này, Thánh Nữ Phi cũng tiến vào Thiên Hương Lầu. Nữ tử này vẫn là dùng lụa mỏng che mặt, bộ dáng vô cùng văn tĩnh. Ma Hậu nương nương mỉm cười, nói:

- Hóa ra Thánh Nữ Phi đã tới! Mời ngồi!

Nhưng Thánh Nữ Phi cũng không ngồi xuống bên cạnh nàng, mà là ngồi xuống bên cạnh Chung Nhạc. Sắc mặt Ma Hậu nương nương cứng đờ một chút, sau đó lắc đầu cười nói:

- Nha đầu ngốc!

Trong lòng Chung Nhạc cũng cảm thấy nghi hoặc, không hiểu sao nữ tử này lại ngồi xuống bên cạnh chính mình như vậy. Thánh Nữ Phi vừa mới ngồi xuống, Thiên Ma Phi cũng lập tức ngồi xuống, chen vào bên cạnh Chung Nhạc, mà Cát Tường Phi cũng ngồi xuống, hai nữ kẹp lấy Thánh Nữ Phi vào giữa.

- Ngươi lại muốn cướp đồ vật của chúng ta sao?

Thiên Ma Phi nghiến răng, thấp giọng nói. Thánh Nữ Phi vẫn bình tĩnh ung dung, không hề lên tiếng. Hai nữ hận tới mức hàm răng ngứa ngáy, Cát Tường Phi thấp giọng nói:

- Nữ nhân phóng đãng, có thời gian lại tới đánh một trận!

Thánh Nữ Phi nhấp nháy hai mắt, cực kỳ nghiêm túc nói:

- Cần gì phải như vậy? Các ngươi cũng không phải là đối thủ của ta!

Hai nữ tức tới mức cơ hồ phát điên. Chung Nhạc có chút dở khóc dở cười, chỉ đành làm bộ như không hề nghe thấy.

Lúc này, từng vị từng vị Cự bá cũng quay trở lại Thiên Hương Lầu. Ba vị Cự bá của ba đại Thánh Tộc Dạ Xoa, Thiên Tượng, Diêm Ma đều là sát khí đằng đằng. Sắc mặt Cự bá Diêm La Thánh Tộc cũng cực kỳ không dễ nhìn. Bất quá, bốn vị Cự bá này đều không nói một lời, hiển nhiên là kiêng kỵ tồn tại sau lưng Chung Nhạc, không dám hạ thủ với hắn.

Chung Nhạc khẽ mỉm cười, nhìn về phía Ma Hậu, mỉm cười nói:

- Hiện tại nương nương đã có thể thu lại Thiên Thánh Thần Chiếu Kinh rồi a!

Trong lòng đám cường giả nhất tề chấn động một cái, lại nhao nhao nhìn về phía Thiên Thánh Thần Chiếu Kinh. Trong lòng Ma Hậu nương nương khẽ động, nhất thời biết rõ ý tứ của Chung Nhạc. Để nàng thu hồi Thiên Thánh Thần Chiếu Kinh, vậy tiêu điểm của tất cả cường giả ở đây sẽ liền chuyển sang trên người nàng. Bọn họ không dám đụng tới Chung Nhạc, nhưng không có nghĩa là không dám đụng tới nàng. Nàng là chính thê của Ma Thánh, ở trước mặt Ma Tộc thiên hạ cũng không dám động tới nàng, nhưng chỉ cần che mặt lại, bọn họ tuyệt đối là dám hạ thủ với nàng.

Sa Kỳ Sơn chợt cười hắc hắc một tiếng, nói:

- Các vị đều muốn lấy được Thiên Thánh Thần Chiếu Kinh, lại đều không muốn lưng đeo tiếng xấu, vậy hãy để cho ta tới lấy quyển Ma thư này a!

Hắn đột nhiên đứng dậy, tiến nhanh về phía Ma Hậu. Ma Hậu nương nương đột nhiên cười khúc khích, vươn tay phất một cái, quyển Thiên Thánh Thần Chiếu Kinh kia nhất thời bùng cháy, chớp mắt đã hóa thành tro tàn. Cuối cùng Ma Hậu mỉm cười nói:

- Hải Vương cần gì phải bức bách một tiểu nữ tử như vậy? Hôm nay, ngoại trừ Thiên Thánh Thần Chiếu Kinh ra, thiếp thân còn có một thiên đại phú quý, muốn tặng cho mấy vị đây!


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-1489)