Vay nóng Tima

Truyện:Nhân Đạo Chí Tôn - Chương 0385

Nhân Đạo Chí Tôn
Trọn bộ 1489 chương
Chương 0385: Thực lực Bạch Trấn Bắc
0.00
(0 votes)


Chương (1-1489)

Siêu sale Shopee


Kình Vương Thuyền và thi cốt Kình Vương nhanh chóng chìm xuống đáy biển. Chung Nhạc lập tức giật mình tỉnh lại, nhưng hắn cũng không có đứng dậy. Hiện tại hắn đang trong thời kỳ mấu chốt trọng luyện Nguyên đan, nhất định phải toàn lực luyện chế Nguyên đan. Bằng không, chỉ hơi chút lơ là sẽ liền kiếm củi ba năm thiêu một giờ.

Bạch Trấn Bắc mạnh mẽ vỗ hai tay một cái, hai bàn tay đánh vào cùng một chỗ, ở dưới đáy biển phát ra một thanh âm bạo minh. Nước biển nhất thời bị bốc hơi một mảnh lớn. Đàn cá mập số lượng tới mấy ngàn bốn phía nhất thời bị chấn cho nội tạng tổn hại, đại não hóa thành tương hồ, chết oan chết uổng. Máu tươi đỏ thắm nhuộm đỏ cả một phiến biển rộng.

Chung Nhạc khẽ nhíu mày, gia tăng tốc độ ngưng luyện Nguyên đan, trong lòng thầm nghĩ:

- Không ngờ Sa Kỳ Sơn lại còn dám đặt chân lên Đông Hải! Là kẻ nào cho hắn lá gan lớn như vậy? Lẽ nào hắn không sợ Long Tộc nữa sao?

Sắc mặt Bạch Trấn Bắc đặc biệt ngưng trọng, trầm giọng nói:

- Chúng ta đi lên, ra khỏi nước biển! Ở trong nước biển có thể địch nổi Hải Vương, sợ rằng chỉ có Cự bá của Long Tộc mà thôi. Chỉ có bay lên khỏi mặt biển, ta mới có nắm chắc có thể tranh phong với Sa Kỳ Sơn!

Bạch Thương Hải thấp giọng nói:

- Sư phụ, Sa Kỳ Sơn bất quá cũng chỉ là một vị Cự bá mà thôi. Luận tu vi thực lực, sư phụ cũng không yếu hơn hắn, vì sao...

Tinh thần lực Bạch Trấn Bắc ba động, nâng Chung Nhạc và Bạch Thương Hải lên, bay về phía trên mặt biển, lắc đầu nói:

- Không giống nhau! Thi triển thần thông ở trong nước biển và ở trên lục địa, hiệu quả có thể nói là khác nhau một trời một vực! Ở trong biển có nước biển trở ngại, bất luận là uy lực hay là tốc độ của thần thông đều sẽ suy giảm thật lớn. Bản thân Sa Kỳ Sơn chính là Hải thú trong biển, ở trong nước có được mười hai thành chiến lực, sau khi lên trên bờ, thực lực mới không bằng ở trong biển. Thực lực hắn lúc ở trên bờ đã cường đại như vậy, ở trong biển khẳng định sẽ càng mạnh hơn, cho nên nhất định phải ra khỏi nước biển!

Hắn tiếp tục nói:

- Trở thành Bạch Trạch thị, chủng tộc bác học nhất trong Vạn Tộc, nhất định phải biết rõ nhược điểm của những chủng tộc khác, đồng thời cũng phải biết rõ ưu điểm của bọn họ, như vậy mới có thể bách chiến bất bại!

Ngay tại một khắc ba người nổi lên, đã nghe một tràng cười dài truyền tới:

- Bạch sư huynh nói không sai! Không hỗ là Bạch Trạch thị! Ở trong biển, nếu bàn về uy lực thần thông, ta có thể xếp vào mười hạng đầu. Mà trong số này ngoại trừ ta ra, còn lại đều là Long Tộc! Bất quá, ta càng muốn biết, Bạch Trạch thị các ngươi cho rằng nhược điểm của ta là ở nơi nào?

- Sa Kỳ Sơn đã tới!

Dưới chân ba người Bạch Trấn Bắc, một con Thanh Bối Bạch Sa khổng lồ mở ra cái miệng to như chậu máu, phóng vọt lên cao, muốn một ngụm thôn phệ ba người. Con cá mập to lớn không gì sánh được này chính là bản thể của Sa Kỳ Sơn. Lúc này, hắn đã hiện ra bản thể, toàn thân yêu khí vô cùng nồng đậm, cơ hồ có thể xông ngất người khác, mà mùi tanh thì lại càng là nồng nặc.

Hắn mở ra cái miệng lớn, trong miệng khắp nơi đều là răng nhọn hình răng cưa. Trong nháy mắt cái miệng mở ra, trên không trung hải dương truyền tới áp lực cực kỳ đáng sợ, ngăn cản ba người Bạch Trấn Bắc. Mà trong miệng Bạch Sa lại truyền tới hấp lực kinh người, hút lấy ba người, kéo về phía trong miệng Sa Kỳ Sơn.

Bạch Trấn Bắc chụp lấy Chung Nhạc và Bạch Thương Hải, cật lực ổn định lại thân hình. Đột nhiên lồng ngực hắn chợt chấn động, trước ngực trúng phải một kích, xương sườn nhất thời đứt đoạn.

Phốc!

Lồng ngực Bạch Trấn Bắc đột nhiên vỡ ra một cái lỗ máu, bị một đạo thần thông vô hình xuyên thấu, máu tươi chảy vào trong biển. Hắn nhất thời khó có thể ổn định lại thân hình, thân bất do kỷ rơi về phía trong miệng Sa Kỳ Sơn.

Sa Kỳ Sơn vận dụng thần thông Thủy hệ, chuỗi văn lộ Đồ đằng của hắn có màu sắc đồng dạng với nước biển. Thần thông ẩn núp bên trong biển rộng, được nước biển che giấu, khiến cho người ta căn bản không nhìn rõ lúc nào hắn vận dụng thần thông, hay vận dụng thần thông gì, hoặc thần thông là từ chỗ nào đánh tới. Đây mới là chỗ đáng sợ nhất! Ở trong hải dương động thủ với Cự bá tinh thông thần thông Thủy hệ, thường thường ngay cả thần thông của đối phương là cái gì cũng nhìn không rõ, đã bị tang mệnh rồi.

Mắt thấy ba người sắp sửa bị nuốt vào trong miệng Sa Kỳ Sơn, đột nhiên Bạch Trấn Bắc chợt cười lạnh một tiếng, lấy ra một cây đại chùy dài nhỏ, giơ cao đầu chùy gõ mạnh một cái lên trên lỗ mũi của Sa Kỳ Sơn.

Đầu óc Sa Kỳ Sơn nhất thời mê mê man man, máu mũi chảy dài, cái miệng rộng không khỏi khép lại. Bạch Trấn Bắc nhân cơ hội phóng thẳng lên cao, mang theo Chung Nhạc và Bạch Thương Hải bay về phía trên mặt biển.

Sa Kỳ Sơn nổi giận gầm lên một tiếng, đột nhiên lắc mình một cái, hóa thành một gã quái nhân mặt cá mập, cái mũi bị đánh bẹp, sống mũi bị đạp gãy cong veo, cặp mắt nhỏ ti hí không ngừng nhấp nháy, nước mắt chảy dài, cơ hồ không thể mở mắt ra.

- Đây chính là nhược điểm của ta mà Bạch Trạch thị biết sao? Chẳng khác nào trò đùa trẻ con cả!

Sa Kỳ Sơn rống giận một tiếng, thần thông chấn động biển rộng, sóng biển dâng trào, hóa thành từng tầng từng tầng thủy lao, vây khốn ba người Bạch Trấn Bắc. Bạch Trấn Bắc đột nhiên vung tay ném Chung Nhạc và Bạch Thương Hải ra xa, xoay người nghênh đón Sa Kỳ Sơn, cao giọng nói:

- Thương Hải, ngươi mang theo hắn đi trước, rời khỏi mặt biển!

Bạch Thương Hải đón lấy Chung Nhạc, lập tức bơi lên trên mặt biển.

Mà ở bên dưới, Sa Kỳ Sơn đột nhiên rút ra một thanh quái đao. Hình dáng thanh đao này giống như một cái vây lưng cá mập, thân đao hình tam giác, có tay cầm thật dài. Trong tay Bạch Trấn Bắc thì cầm cây đại chùy, trên đỉnh đầu lại có một cái bảo ấn bay ra.

Hai vị Cự bá giao thủ dưới biển sâu. Bạch Trấn Bắc không kịp đề phòng, sau lưng lại trúng phải một đạo thần thông, bị đánh tới mức trong miệng thổ huyết, da thịt sau lưng bị đánh nát bấy.

Hai vị Cự bá dùng nhanh đánh nhanh. Bạch Trấn Bắc càng lúc càng không địch lại. Ở trong biển, uy lực thần thông của hắn bị suy giảm hơn phân nửa, tốc độ cũng giảm xuống hơn phân nửa, mà Hồn binh cũng như vậy, tương đương với triệt tiêu đi hơn phân nửa thực lực của hắn. Mà Sa Kỳ Sơn thì lại là càng đánh càng hăng. Đột nhiên, Bạch Trấn Bắc ném cây búa, một quyền oanh lên trên lỗ mũi của Sa Kỳ Sơn. Cặp mắt Sa Kỳ Sơn nhất thời sưng phồng, nước mắt chảy giàn giụa, trước mắt một mảnh trắng xóa.

Bành bành bành!

*****

Bạch Trấn Bắc liên tục không ngừng nện xuống không biết bao nhiêu quyền, đập tới mức toàn bộ khuôn mặt trắng tinh của Sa Kỳ Sơn đều lõm xuống, cặp mắt cái gì cũng không thể nhìn thấy.

Ầm ầm!

Sa Kỳ Sơn điên cuồng bạo phát thần thông, oanh kích bừa bãi bốn phía. Trên người Bạch Trấn Bắc cũng trúng không biết bao nhiêu đạo thần thông, bị đánh bay ra ngoài, khóe miệng không ngừng chảy máu.

Bạch Thương Hải mang theo Chung Nhạc vừa mới sắp sửa bay lên mặt biển, đột nhiên Bạch Trấn Bắc đã từ phía dưới bay lên, chụp lấy hai người, phá vỡ mặt biển, phóng thẳng lên không trung. Ngay dưới chân hắn, một con Đại Bạch Sa giống như một tòa tiểu đảo nhảy lên khỏi mặt biển, men theo mùi máu táp mạnh một cái về phía ba người.

Bạch Trấn Bắc dẫm mạnh một cước lên trên lỗ mũi Đại Bạch Sa. Con Bạch Sa kia kêu la thảm thiết, chìm lại vào trong biển, lâm vào hôn mê, cái bụng lật ngửa lên trên. Bạch Trấn Bắc thở phào nhẹ nhõm, trấn trụ thương thế, mỉm cười nói:

- Trong biển ta không phải là đối thủ của hắn, nhưng lên khỏi mặt biển, ta có thể đánh hắn tới mức ngay cả mẹ hắn đều nhận không ra... Nhược điểm của Sa Kỳ Sơn chính là cái mũi hắn...

Thanh âm hắn còn chưa dứt, sắc mặt đột nhiên kịch biến, vung tay ném Chung Nhạc và Bạch Thương Hải ra xa xa. Thân thể hắn đột nhiên đại biến, hóa thành một con Dị thú toàn thân trắng tinh, đầu như sơn dương, lưng mọc hai cánh, thân như kỳ lân, bốn chân như long trảo, lông mao toàn thân trắng tinh không có một tia tạp lông.

Thình thịch!

Thân thể hắn không ngừng chấn động, huyết quang lóe lên, bị mạnh mẽ đánh bay.

- Bạch Trấn Bắc, ngươi biết được nhược điểm của Sa Kỳ Sơn chẳng có gì lạ. Nhưng ngươi biết được nhược điểm của Trọng Lê Thần Tộc chúng ta không?

Bạch Trấn Bắc không ngừng lăn lộn, thật không dễ dàng mới đứng vững lại thân hình, nhịn không được lại phun ra một ngụm lão huyết. Hắn ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy hai vị Thiên sư Võ đạo đã xuất hiện trên mặt biển, sau lưng hiện ra dị tượng Thần Nhân mặt thú thân người, đầu mọc sừng trâu, chân đạp Hỏa Long. Đó là hư ảnh Thần Nhân do khí huyết biến thành, hư ảnh của Hạ Hầu!

Hai vị Thiên sư Võ đạo Trọng Lê Thần Tộc Hạ Trọng Tấn, Hạ Trọng Quang cuối cùng cũng đã tới.

Bạch Trấn Bắc phun ra một ngụm máu, cười ha hả, nói:

- Nhược điểm của Thiên sư Võ đạo Trọng Lê Thần Tộc, ta tự nhiên là biết rõ. Nếu huynh đệ các ngươi không tin, không ngại một đối một tỷ thí với ta một trận, ta tự nhiên sẽ để cho các ngươi biết rõ nhược điểm của các ngươi là ở chỗ nào!

- Vẫn là không cần rồi!

Hạ Trọng Tấn, Hạ Trọng Quang đột nhiên nhất tề di chuyển, tốc độ nhanh như bôn lôi, nhanh như thiểm điện tiếp cận, một trái một phải vây công về phía Bạch Trấn Bắc, lạnh lùng nói:

- Bạch Trạch thị đã chết, mới là Bạch Trạch thị khiến cho chúng ta yên tâm!

Chiến đấu cận chiến, Tông sư Võ đạo chính là vô địch, đây là sự thật sớm đã được công nhận. Ngoài ra, còn có một sự thật sớm đã được công nhận nữa, đó chính là hai người thành hổ, ba người thành Long. Tông sư Võ đạo liên thủ cận chiến, vậy thì không phải là một cộng một thành hai đơn giản như vậy. Hai vị Tông sư Võ đạo liên thủ cận chiến, chiến lực có thể đề thăng lên gấp bội.

Hạ Trọng Tấn, Hạ Trọng Quang lại càng là Thiên sư Võ đạo, tồn tại cấp bậc Cự bá, liên thủ cận chiến lại càng khủng bố hơn. Trên cơ bản, ngoại trừ cường giả Cự bá Thông Thần Cảnh ra, bất luận Cự bá Chân Linh Cảnh nào bị bọn họ quấn lấy chính là chết chắc, căn bản không có khả năng phản kháng.

Đột nhiên, Bạch Trấn Bắc chợt giơ tay nhổ xuống cặp sừng sơn dương trên đỉnh đầu, thân thể thu nhỏ lại, hóa thành lão giả áo bào trắng, nhanh chóng lui về phía sau.

Hạ Trọng Tấn và Hạ Trọng Quang không ngừng đuổi sát theo, thu hẹp cự ly. Cuối cùng, ba người va chạm với nhau. Thân thể Bạch Trấn Bắc vẫn không ngừng lui về phía sau, sợ bị hai người giáp công. Chỉ thấy chỉ chưởng quyền cước ba người không ngừng tung bay biến hóa.

Thân thể Hạ Trọng Tấn và Hạ Trọng Quang lúc lớn lúc nhỏ, cánh tay lúc dài lúc ngắn, đầu ngón tay lúc thô lúc mảnh. Lúc mảnh thì như ngân châm, lúc thô thì như cự trụ. Mà đầu tóc hai người lại giống như từng cây từng cây kiếm mỏng, trên dưới trái phải tung bay đâm xuyên, phát huy biến hóa của nhục thân vô cùng nhuần nhuyễn, khiến cho người ta không kịp nhìn. Hai người bọn họ phảng phất như toàn thân cao thấp không thứ gì không thể trở thành vũ khí, trở thành Hồn binh. Mỗi một cái bộ kiện nhục thân đều có thể phát huy ra uy năng uy lực của Hồn binh cấp Cự bá.

Thậm chí trong miệng hai người thỉnh thoảng lại phát ra thanh âm rống giận. Tiếng thét của bọn họ vậy mà cũng là một loại thủ đoạn công kích, chấn động Nguyên thần đối phương, chấn tan thần thông của đối phương, trùng kích nhục thân đối phương. Thiên sư Võ đạo thật sự quá cường đại rồi! Trong thời gian mấy cái hô hấp, trên người Bạch Trấn Bắc đã có thêm không biết bao nhiêu vết thương.

Mà hai tay lão giả này cầm sừng dê, trên dưới tung bay, không ngừng công kích về phía Hạ Trọng Tấn và Hạ Trọng Quang. Đỉnh nhọn của cái sừng dê không ngừng chỉ chỉ điểm điểm, thỉnh thoảng lại đâm lên trên người hai vị Thiên sư Võ đạo. Nhưng nhục thân hai vị Thiên sư Võ đạo mạnh mẽ tới mức nào, cặp sừng dê ngay cả làn da của bọn họ cũng không thể đâm phá.

Bất quá, tốc độ của Bạch Trấn Bắc cũng cực kỳ kinh người, sau lưng mở ra một cặp cánh bạch sắc nho nhỏ, không ngừng bay nhanh về phía sau, khiến cho hai người Hạ Trọng Tấn và Hạ Trọng Quang thủy chung không thể giáp công, chỉ có thể không ngừng lao thẳng về phía trước, chính diện chống lại hắn. Trên người Bạch Trấn Bắc không ngừng chảy máu, thân hình càng lúc càng lảo đảo, nhìn tình thế hẳn là bại vong sắp tới.

Đột nhiên, cặp sừng dê trong tay Bạch Trấn Bắc nhất tề điểm ra, điểm lên chỗ hổ khẩu của Hạ Trọng Tấn và Hạ Trọng Quang. Thân thể hai vị Thiên sư Võ đạo nhất thời chấn động một cái, chỉ cảm thấy khí huyết hỗn loạn, khí huyết toàn thân nghịch lưu, va chạm lẫn nhau, trong lòng không khỏi kinh hãi. Cùng lúc đó, tại những địa phương vốn dĩ bị sừng dê điểm qua trên thân thể bọn họ, khí huyết đột nhiên ngưng tụ, huyết áp bạo tăng, liên hệ giữa Nguyên thần với nhục thân nhất thời không còn chặt chẽ như trước nữa.

Bành bành bành!

Trong cơ thể hai vị Thiên sư Võ đạo không ngừng vang lên thanh âm bạo tạc kịch liệt, làn da cao thấp toàn thân không ngừng nổ tung, máu tươi phun trào thành vòi, bắn ra từng đạo từng đạo huyết tuyến, máu tuôn xối xả. Hạ Trọng Tấn và Hạ Trọng Quang đồng thời thổ huyết, chỉ thấy nhục thân không ngừng chấn động, Nguyên thần hai người vậy mà không thể khống chế, thoát thể bay ra. Hai người không khỏi bị dọa cho hồn phách lên mây.

Thân thể của Thiên sư Võ đạo chính là Vô Lậu Chi Thể, đừng nói là khí huyết, cho dù là Nguyên thần, hồn phách... cũng đều không thể bay ra khỏi Vô Lậu Chi Thể. Cho dù sau khi bọn họ chết đi, Nguyên thần cũng sẽ bị vây khốn trong cơ thể, nhục thân thành Linh.

Mà bây giờ, Bạch Trấn Bắc chỉ dùng một cặp sừng dê, không ngờ lại có thể phá vỡ Vô Lậu Chi Thể của bọn họ. Lúc trước cặp sừng dê chỉ chỉ điểm điểm, đâm lên trên thân thể bọn họ, chính là giai đoạn tạo tiết điểm khí huyết, dẫn phát huyết mạch bạo động. Trước là phá Vô Lậu Chi Thể, sau lại phá nhục thân Nguyên thần.

Bạch Trấn Bắc lại phun ra một ngụm máu, thân hình bay ngược về phía sau, đáp xuống bên cạnh Bạch Thương Hải, cười thảm nói:

- Tiểu tử thối, nhìn thấy chưa? Bạch Trạch thị ta không hề thua kém bất kỳ một chủng tộc nào! Chỉ có không gì không biết, mới có thể không gì không làm được... Phốc!

Hắn lại phun ra một ngụm máu tươi, khí tức nhất thời tan tác, khí thế suy kiệt, ngã rạp xuống mặt đất.


Chiến Giới 4D
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-1489)