Vay nóng Tima

Truyện:Nhân Đạo Chí Tôn - Chương 0387

Nhân Đạo Chí Tôn
Trọn bộ 1489 chương
Chương 0387: Lấy một chọi ba
0.00
(0 votes)


Chương (1-1489)

Siêu sale Shopee


- Ngươi để ta đoán?

Đầu óc Sa Kỳ Sơn nhất thời phát mộng. Hai vị Thiên sư Võ đạo vừa mới đối mặt trong một cái hô hấp đã lập tức bị phá vỡ Vô Lậu Chi Thể, đây là chuyện trước giờ chưa từng xảy ra. Dù sao Chung Nhạc vẫn chỉ mới là Đan Nguyên Cảnh, so với Thiên sư Võ đạo còn kém tới hai đại cảnh giới. Một cái cảnh giới đã có thể đè chết người, càng huống chi là hai cái cảnh giới?

Bạch Trấn Bắc có thể phá vỡ Vô Lậu Chi Thể của hai vị Thiên sư Võ đạo, chủ yếu là dựa vào nội tình năm vạn năm qua của Bạch Trạch thị, nghiên cứu thấu triệt sở trường và khuyết điểm của các tộc khác. Hơn nữa, bản thân Bạch Trấn Bắc cũng là một vị Cự bá, có được nội tình và thực lực này. Dù vậy, Bạch Trấn Bắc cũng là bị trọng thương, hôn mê bất tỉnh.

Nhưng Chung Nhạc lại chỉ dựa vào một thanh kim kiếm bằng vũ, ngay cả một chút thương tổn cũng không có, đã đánh Hạ Trọng Tấn và Hạ Trọng Quang tới mức hoa rơi nước chảy, phá vỡ Vô Lậu Chi Thể của hai người, bức cho bọn họ không thể không tránh lui. Bạch Trấn Bắc thân là Cự bá cũng không thể làm được tới bước này, sợ rằng chỉ có Bạch Trạch thị tu vi cảnh giới Thông Thần Cảnh mới có được năng lực này. Cho nên Sa Kỳ Sơn mới cho rằng Chung Nhạc không phải là Chung Nhạc.

Hắn từng tận mắt nhìn thấy qua bản lĩnh của Chung Nhạc, mặc dù cũng là kinh tài tuyệt diễm, có thể xưng hùng trong Đan Nguyên Cảnh, thậm chí còn có thể chiến thắng một hai vị tồn tại Pháp Thiên Cảnh. Nhưng muốn biểu hiện uy phong trước mặt Chân Linh Cảnh thì vẫn còn xa xa không đủ nhìn.

Bạch Thương Hải càng là chấn kinh tới tột đỉnh, lẩm bẩm:

- Chỉ có không gì không biết, mới có thể không gì không làm được... Chung sư huynh rõ ràng đã chân chính làm được điểm này. Hắn phá giải Vô Lậu Chi Thể của hai vị Thiên sư Võ đạo so với sư phụ ta càng thành thạo hơn, càng tùy tiện hơn! Đây mới thật sự là không gì không biết, không gì không làm được...

Hắn dù sao cũng là Bạch Trạch thị, là chủng tộc nổi danh với tri thức uyên bác, vừa rồi Chung Nhạc va chạm với hai vị Thiên sư Võ đạo, cũng không phải là dùng thực lực chân chính của hắn phá giải Vô Lậu Chi Thể của đối phương, mà là dùng kỹ xảo không cách nào tưởng tượng để phá giải. Dùng lực lượng nhỏ nhất tạo thành phá hư lớn nhất, thủ đoạn sử dụng so với thủ đoạn ngăn chặn khí huyết của đối phương của Bạch Trấn Bắc càng cao thâm hơn nhiều. Chung Nhạc chính là lựa khe hở mà chui vào, mượn lực lượng của đối phương đả kích thân thể đối phương, kỹ xảo tinh diệu tới cực điểm. Đừng nói là Bạch Trấn Bắc, sợ rằng cho dù là cường giả Thông Thần của Bạch Trạch thị cũng không làm được trình độ hắn như được.

Sắc mặt Sa Kỳ Sơn cực kỳ ngưng trọng, cẩn cẩn thận thận nhìn chằm chằm Chung Nhạc, thấp giọng nói:

- Chung Sơn thị chân chính sớm đã bị ăn mất rồi! Ngươi hẳn là một vị Thần Ma nào đó đã đoạt xá, ký sinh trong cơ thể Chung Sơn thị?

Chung Nhạc cất bước tiến về phía Sa Kỳ Sơn. Sa Kỳ Sơn không ngừng lui về phía sau, đột nhiên phất ống tay áo một cái. Một đám yêu vân vô cùng tanh hôi tuôn trào ra, trong yêu vân ẩn chứa vô số văn lộ Đồ đằng đan xen, hóa thành một tôn cự nhân thân người mặt cá mập, một quyền oanh về phía Chung Nhạc.

Chung Nhạc giơ tay lên, kiếm quang từ dưới đâm thẳng lên trên. Chỉ thấy tôn cự nhân thân người mặt cá mập kia ở trong quang vũ không ngừng phân giải, thần thông nhanh chóng tiêu tán.

Ánh mắt Sa Kỳ Sơn sáng ngời, cười hắc hắc nói:

- Hóa ra ngươi vẫn còn là cảnh giới Đan Nguyên Cảnh, chỉ là dựa vào nhãn lực và thần thông tinh diệu, lúc này mới có thể phá được thần thông của ta. Ngươi có thể phá giải được thức thần thông này của ta không?

Lồng ngực hắn gồ lên, đột nhiên quát lớn một tiếng, chỉ thấy âm ba cuồn cuộn hóa thành một cái chuông lớn bay thẳng về phía trước.

Đương!

Cái chuông lớn chấn động một tiếng, vô số sông băng vỡ nát, những nơi sóng âm đi qua, hết thảy mọi thứ đều bị chấn thành bột mịn. Đây là công kích âm ba, cũng không phải là thần thông hữu hình. Sa Kỳ Sơn chỉ từ việc vừa rồi Chung Nhạc phá vỡ một thức thần thông của hắn, lập tức liền nhìn ra tu vi của Chung Nhạc cũng không mạnh mẽ tới đâu. Cái mà Chung Nhạc dựa vào chỉ là kiến thức thâm hậu đối với thần thông.

Công kích âm ba vô hình chính là không chỗ nào không lọt vào, căn bản khó lòng phòng bị, chỉ có thể dựa vào tu vi chống đỡ. Mà điểm yếu của Chung Nhạc lại chính là tu vi. Sa Kỳ Sơn là tồn tại cảnh giới Thông Thần Cảnh, một thân tu vi vô cùng thâm hậu, mặc dù đã bị thương, nhưng cũng xa xa không phải Chung Nhạc có khả năng địch nổi.

Đạo âm ba kia ầm ầm oanh kích thẳng tới. Chung Nhạc quát khẽ một tiếng, nhục thân nhất thời tăng vọt. Sáu đại Bí cảnh Nguyên thần hết thảy mở ra, sau đầu hiện ra sáu đạo quang luân, Thần Ma Thái Cực Đồ mở ra, Nhật Nguyệt Luân Hồi xoay tròn. Hắn hiện ra chân thân Phục Hy, hóa thành Thần Nhân Phục Hy, Thần Ma một thể, đề thăng thực lực của chính mình tới cực hạn.

Toàn thân Chung Nhạc đột nhiên hiện ra từng đạo từng đạo văn lộ Đồ đằng huyễn lệ, đan xen giao thoa, hóa thành một cái chuông lớn bán trong suốt. Cái chuông cũng đồng dạng chấn động một tiếng. Vô số văn lộ Đồ đằng huyễn lệ phức tạp đan xen thành những chuỗi văn lộ Đồ đằng kỳ dị, vô cùng phức tạp, lại xinh đẹp lộng lẫy, phảng phất như có thể chiếu rọi ra từng đoạn từng đoạn lịch sử đã bị chôn vùi, những đoạn tuế nguyệt cổ lão. Văn lộ Đồ đằng ở trên vách chuông không ngừng lưu chuyển, tiếng chuông du dương lại như từ tại trên thời quang cổ lão truyền tới. Mặc dù tiếng chuông không hung mãnh như tiếng chuông của Sa Kỳ Sơn, nhưng lại có thể chống đỡ toàn bộ tiếng chuông của Sa Kỳ Sơn.

Cùng lúc đó, Chung Nhạc cầm kiếm giết tới. Sa Kỳ Sơn nhất thời cả kinh một trận, tế khởi yêu đao vây cá mập. Thanh quái đao hình tam giác mạnh mẽ chém xuống, trong tay không ngừng phát ra các loại thần thông, uy lực kinh thiên động địa.

Uy lực của thần thông do Cự bá phát ra là đáng sợ tới mức nào? Đám sông băng bốn phía đều bị chấn cho không ngừng run rẩy, vết nứt chằng chịt. Có dòng sông băng còn ầm ầm đùng đùng vỡ nát, dòng sông băng muôn đời không thay đổi nhất thời bị hủy hoại trong chốc lát.

Đột nhiên, hai vị Thiên sư Võ đạo Hạ Trọng Tấn, Hạ Trọng Quang thành công trấn áp được thương thế, miễn cưỡng trấn trụ Nguyên thần quay trở về trong cơ thể, một lần nữa phóng thẳng tới, liên thủ công kích về phía Chung Nhạc. Hai vị Thiên sư Võ đạo mặc dù đã bị phá hủy Vô Lậu Chi Thể, thực lực đại tổn, nhưng dù sao tu vi cảnh giới vẫn còn. Bọn họ cắn răng trấn trụ thương thế, lực công kích đánh ra vẫn là không gì sánh được.

Ba vị Cự bá liên thủ, hợp lực vây công Chung Nhạc. Hạ Trọng Tấn và Hạ Trọng Quang dùng thân thể chính mình làm lá chắn, làm chuy, làm đao, cận thân đánh một trận với Chung Nhạc. Mà Sa Kỳ Sơn thì công kích từ xa, dùng thần thông làm thủ đoạn công kích, yêu đao vây cá mập làm thủ đoạn cận chiến, không ngừng thống hạ sát thủ về phía Chung Nhạc.

Tràng diện nhất thời sôi động tới cực điểm. Thiên sư Võ đạo xuất thủ, thực lực cơ hồ có thể đánh nứt không gian, chỉ chưởng chấn động, lôi âm cuồn cuộn. Xung quanh thân thể Chung Nhạc liên tục vang lên tiếng sấm. Đồng thời, trong miệng hai vị Thiên sư Võ đạo còn phát ra từng tiếng từng tiếng rống lớn, thanh âm thét to so với lôi âm còn vang vọng hơn một bậc. Hiển nhiên, hai vị Thiên sư Võ đạo cũng đã nhìn ra khuyết điểm của Chung Nhạc, sử dụng công kích âm ba. Đây tuyệt đối là đại sát khí nhằm vào Chung Nhạc. Bất quá, tiền đề chính là nhất định phải phá vỡ được thần thông phòng ngự của hắn trước đã.

Mà Sa Kỳ Sơn thì ở bên ngoài, không ngừng phát ra các loại thần thông, đánh tới mức long trời lở đất. Ngoài ra, thỉnh thoảng lại có từng tràng tiếng chuông vang lên, dùng âm ba công kích Chung Nhạc.

Khiến cho ba vị Cự bá kinh hãi chính là, cái chuông lớn bao phủ toàn thân Chung Nhạc kia không ngừng xoay tròn, thân chuông vẫn như cũ bán trong suốt, văn lộ Đồ đằng cấu thành những chuỗi văn lộ vô cùng phức tạp, vẫn như cũ gắt gao khóa lại không gian, khiến cho bất luận âm ba gì cũng không thể truyền vào. Cho dù là thần thông của bọn họ đánh lên trên đó, cũng không thể nào đánh nát cái chuông lớn này.

Hiển nhiên, loại thần thông này đã vượt qua sự hiểu biết của bọn họ, chẳng những bọn họ chưa từng nhìn thấy, chưa từng nghe qua, mà cho dù là Bạch Trạch thị nổi danh bác học cũng chưa từng gặp qua, chưa từng nghe qua.

Ba vị Cự bá gần như phát điên, tốc độ công kích càng lúc càng nhanh. Ba đạo thân ảnh không ngừng phóng chạy, di chuyển xung quanh cái chuông lớn này, các loại công kích như mưa rào hạ xuống.

Bốn người di chuyển trên băng nguyên, những nơi bọn họ đi qua, tất cả sông băng đều bị vỡ nát. Bọn họ chiến đấu cả ngàn dặm, hủy hoại cũng cả ngàn dặm, đánh tới mức long trời lở đất. Trên đám băng tuyết bị chấn thành bột mịn, vết máu lưu lại cực kỳ chói mắt.

Sa Kỳ Sơn thì còn tốt một chút, dù sao hắn cũng là công kích từ xa. Chung Nhạc bị Hạ Trọng Tấn và Hạ Trọng Quang quấn lấy, không thể công kích về phía hắn, cho nên không có bị thương. Mà hai vị Thiên sư Võ đạo Hạ Trọng Tấn và Hạ Trọng Quang lại không ngừng bị thương. Bàn tay, cánh tay, lồng ngực, cái cổ, đầu lâu... đều bị kim kiếm bằng vũ cắt cho khắp nơi đều là vết máu. Cũng may thân thể Thiên sư Võ đạo sinh cơ bừng bừng, sinh mệnh lực kinh người, những vết thương này cũng không quá sâu, còn không lấy nổi tính mạng của bọn họ. Nhưng bị một gã Luyện Khí Sĩ Đan Nguyên Cảnh đánh cho bị thương thành như vậy, khiến cho lòng tin của hai vị Thiên sư Võ đạo nhất thời đại giảm, thậm chí còn hoài nghi thực lực và tư chất của chính mình.

Bạch Thương Hải ở một bên thì nhìn tới mức ngây người. Chỉ thấy cái chuông lớn kia bảo hộ toàn thân Chung Nhạc, chống lại sự vây công của ba vị Cự bá. Ba người vừa đánh vừa không ngừng chạy nhanh về phía trung tâm Bắc Hoang. Những nơi bọn họ đi qua, hết thảy đều bị hủy diệt.

- Các ngươi quá yếu rồi!

Bạch Thương Hải nghe được bên trong cái chuông lớn vang lên một tràng cười kiêu ngạo. Hắn không khỏi tỉnh thần lại, vội vàng cõng Bạch Trấn Bắc lên, nhanh chóng đuổi theo ba người bọn họ. Hắn từ xa nhìn lại, chỉ thấy kim kiếm bằng vũ của Chung Nhạc hóa thành một tầng quang mang kim sắc, từ trong cái chuông công kích ra ngoài. Các loại thần thông không thể tưởng tượng nổi từ đầu mũi kiếm không ngừng bạo phát, quang mang huyễn lệ không ngừng lưu lại từng đạo từng đạo vết thương trên người hai vị Thiên sư Võ đạo.

Mà thanh kim kiếm kia ngoại trừ công kích hai vị Thiên sư Võ đạo ra, không ngờ còn không ngừng phá vỡ từng đạo từng đạo thần thông của ba vị Cự bá, bộ dáng ung dung bình tĩnh, biến hóa khó lường.

Đột nhiên, Chung Nhạc chợt dừng bước lại, không tiếp tục di động nữa, mà đứng tại chỗ, kiếm quang như thác ầm ầm tuôn chảy ra bốn phía. Hắn vậy mà không lui về phía sau nữa, mà đứng yên tại chỗ mạnh mẽ chống đỡ với ba vị Cự bá.

Hai vị Thiên sư Võ đạo không ngừng thét to kinh thiên động địa. Máu tươi trên thân thể bọn họ văng bắn ra bốn phía. Sa Kỳ Sơn cũng là đằng đằng sát khí, không ngừng thôi động thần thông oanh kích tới.

Mà ở địa phương một trăm dặm bốn phía xung quanh bọn họ, chỉ thấy từng gã từng gã Luyện Khí Sĩ áo trắng chẳng biết từ lúc nào đã xuất hiện, lặng lẽ quan sát trận chiến này. Trên mặt mỗi người đều lộ ra thần sắc cực kỳ kinh ngạc, cảm thấy khó có thể tin nổi. Trong đó còn có mấy người là tồn tại cấp Cự bá, cũng đều vô cùng kinh hãi nhìn một màn này.

Đám Luyện Khí Sĩ áo trắng này đều không nói một lời, chỉ là vờn quanh mảnh chiến trường này, một mực trầm mặc quan chiến. Bạch Thương Hải nhìn thấy bọn họ, trên mặt không khỏi đại hỉ, vội vàng bay tới trước mặt một vị lão giả, thả Bạch Trấn Bắc xuống, nói:

- Sư bá, sư phụ ta bị bọn họ đánh trọng thương, hiện tại đã hôn mê bất tỉnh...

Dung mạo vị lão giả tóc bạc kia có chút phảng phất với Bạch Trấn Bắc. Hắn khẽ đưa tay kiểm tra thương thế của Bạch Trấn Bắc một chút, lấy ra một gốc Linh dược. Chỉ thấy trên gốc Linh dược kết ba quả trái cây đỏ hừng hực. Lão giả tóc bạc gỡ xuống một quả, nhét vào trong miệng Bạch Trấn Bắc, nói:

- Còn chưa chết được! Thương Hải, sư phụ của ngươi đã hôn mê bất tỉnh, ngươi mau giúp hắn luyện hóa dược lực của Vũ Linh Hoàn Hồn Quả này!

Bạch Thương Hải vội vàng nói:

- Sư bá, tu vi của đệ tử yếu kém, chỉ sợ không thể thôi động hoàn toàn dược hiệu của Hoàn Hồn Quả. Sao sư bá không đích thân xuất thủ?

- Ta còn muốn xem trận chiến này một hồi nữa!

Trong mắt lão giả tóc bạc kia lộ ra thần sắc cuồng nhiệt, gắt gao tập trung vào trận chiến đấu trong sân, lẩm bẩm:

- Không gì không biết, không gì không làm được! Thành tựu chí cao mà Bạch Trạch thị ta nằm mơ cũng muốn, không nghĩ tới đã thực hiện được ở trên người gã thiếu niên này! Không nên quấy rầy ta...

Bạch Thương Hải nhất thời trợn trắng mắt:

- Sư bá, sư phụ ta là đệ đệ ruột của ngươi a...

Lão giả tóc bạc kia cũng không thèm quay đầu lại, nói:

- Sáng nghe đạo, hoàng hôn chết cũng không tiếc! Có thể nhìn thấy được chí đạo mà cả đời nằm mơ cũng muốn, chết một gã đệ đệ thì tính là cái gì?

Sa Kỳ Sơn đang điên cuồng công kích về phía Chung Nhạc, trong lòng đột nhiên khẽ động, đảo mắt nhìn bốn phía, nhất thời bị dọa cho hồn phi phách tán. Hắn vội vàng phóng nhanh lên cao, bay thẳng ra ngoài. Đột nhiên, thân hình một vị Cự bá Bạch Trạch thị lóe lên, đã ngăn cản trước mặt hắn, mỉm cười nói:

- Hải Vương Sa Kỳ Sơn? Sa tiên sinh cần gì đi vội vội vàng vàng như thế? Còn xin Sa tiên sinh quay trở về, chúng ta vẫn chưa xem tới mức tận hứng!

Sa Kỳ Sơn nổi giận gầm lên một tiếng, đột nhiên triệu tới biển rộng. Chỉ thấy một quả cầu nước biển khổng lồ treo ngược ở chân trời, sóng biển ba đào cuộn trào mãnh liệt. Con cá mập lớn này một đầu đâm vào trong đại dương phiêu phù trên không trung kia.

Mấy vị Cự bá Bạch Trạch thị khác nhanh chóng xuất thủ ngăn cản, giết vào hải dương trên không trung. Nào ngờ nhục thân Sa Kỳ Sơn đột nhiên nổ tung, hóa thành vô số con cá mập bỏ chạy ra bốn phương tám hướng.

- Huynh đệ Hạ thị, đi mau!

Đàn cá mập vừa bỏ chạy vừa mở miệng kêu lớn.

Lúc này, Hạ Trọng Tấn và Hạ Trọng Quang cũng đã cảm ứng được động tĩnh bốn phía, trong lòng nhất thời khủng hoảng, vội vàng vứt bỏ Chung Nhạc, cướp đường bỏ chạy. Đột nhiên, bạch quang nhất thời lóe lên, Cự bá của Bạch Trạch thị rốt cuộc cũng xuất thủ. Từng đạo từng đạo thân ảnh bay lên, chặn đường hai vị Thiên sư Võ đạo.

- Hạ thị sư huynh, đả thương đệ đệ ta trên địa bàn của Bạch Trạch thị ta, các ngươi còn muốn đi sao?

Lão giả tóc bạc kia đại nghĩa lẫm nhiên nói. Bạch Thương Hải ở bên cạnh giận dữ:

- Sư bá, hiện tại ngươi đã nhớ ra sư phụ ta là đệ đệ của ngươi rồi sao?


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-1489)