Vay nóng Homecredit

Truyện:Nhân Đạo Chí Tôn - Chương 0409

Nhân Đạo Chí Tôn
Trọn bộ 1489 chương
Chương 0409: Diệt tộc
0.00
(0 votes)


Chương (1-1489)

Siêu sale Lazada


- Cấm Nhi, chúng ta không phải lấy trộm mà là lịch luyện!

Chung Nhạc sửa lại, nghiêm túc nói:

- Chúng ta không phải vì số bảo bối đó mà là để rèn luyện công pháp, nâng cao tu vi.

Khâu Cấm Nhi lấy ra một cây linh dược nghìn năm, nhai rồn rột như thỏ nhai cà rốt, gật gù:

- Sư ca, tiếp theo chúng ta đi đâu lịch luyện đây?

Chung Nhạc cũng lấy ra một cây linh dược, cắn một miếng to, suy nghĩ rồi nói:

- Đi thi tới đại tộc, chỉ có đại tộc thì của cải mới đủ nhiều... Ừm, chúng ta tới Tất Phương thần tộc!

Liên tiếp hơn một tháng Chung Nhạc và Khâu Cấm Nhi xuất quỷ nhập thần ở Tây Hoang, liên tiếp lấy trộm bảo vật của các đại thần tộc khiến Tây Hoang náo loạn, không thể không cho trọng binh canh giữ bảo vật tầng tầng lớp lớp.

Nhưng dù vậy, bảo vật Tráng Khoát Sơn Hà Châu của Sơn thần tộc vẫn bị đôi thư hùng đại tặc này lấy mất. Lý do rất đơn giản, khi đó Sơn thần tộc chọn các vị Tế Tự canh giữ trọng bảo, Chung Nhạc liền chà trộn vào trong, được Đại Tế Tự ra lệnh đi trông coi Tráng Khoát Sơn Hà Châu.

- Không thể tiếp tục lịch luyện nữa.

Chung Nhạc lấy trộm Tráng Khoát Sơn Hà Châu, tập hợp với Khâu Cấm Nhi, thở dài:

- Giờ các đại thần tộc Tây Hoang canh giữ nghiêm ngặ, chúng ta tiếp tục thì sẽ nguy hiểm lắm.

Khâu Cấm Nhi gật đầu:

- Nếu tiếp tục thì không có chỗ để bảo vật nữa.

Nguyên thần bí cảnh của hai người đã để đầy các loại linh dược, linh đan, còn lấy mấy tòa bảo khố, trong bảo khố là các loại hồn binh, nguyên liệu đủ mọi đẳng cấp. Riêng lầu thuyền cấp cự phách cũng có tới hai chiếc, còn có tế đàn, pháp trận nữa.

Hơn một tháng nay hai người ăn linh dược như ăn cà rốt, tu vi tăng vượt bậc.

Dù sao những loại linh dược nghìn năm tuổi này cũng là trân bảo hiếm có với đối với các chủng tộc. Các luyện khí sĩ bình thường làm gì có tư cách dùng? Cho dù là cấp Tế Tự muốn dùng linh dược nghìn năm cũng phải thượng báo vài cấp, không thể tùy tiện dùng.

Còn Chung Nhạc và Khâu Cấm Nhi thì ăn như ăn cà rốt, hết cây này đến cây khác.

Linh dược nghìn năm dược lực cực kỳ kinh người, luyện khí sĩ Đan Nguyên Cảnh bình thường dùng một cái rễ thôi cũng phải luyện mấy ngày mới hết dược lực. Nhưng hai người thì ăn từng cây một.

Chung Nhạc thì đã đành, hắn vừa tu thành Pháp Thiên Cảnh, cần lượng lớn linh dược để bổ sung căn cơ để đứng vững ở cảnh giới Pháp Thiên Cảnh.

Còn Khâu Cấm Nhi là Mộc Diệu Linh Thể, tốc độ luyện hóa cũng có ưu thế hơn hẳn các luyện khí sĩ khác, biển nạp nghìn sông, dược lực dư thừa được lưu trữ lại, nên tu vi của nằng cũng tăng lên rất nhanh.

Không lâu nữa nàng có thể đạt tới Đan Nguyên Cảnh đỉnh phong, nguyên đan viên mãn.

Chung Nhạc lại đưa Khâu Cấm Nhi tới lãnh địa của Chư Kiền thần tộc. Khâu Cấm Nhi không hiểu:

- Sư ca, không phải chúng ta đã rửa tay gác kiếm rồi sao? Sao còn tới Chư Kiền thần tộc lịch luyện?

- Lần này đối tượng chúng ta cần lịch luyện là phu nhân của Chư Cự Sơn.

Chung Nhạc ánh mắt lay động.

Khâu Cấm Nhi không hiểu ý hắn, chỉ theo lời hắn đi lịch luyện. Chư Kiền thần tộc phòng bị thâm nghiêm, từ lâu đã nghe thư hùng đại tặc xuất hiện, tinh thông biến hóa, thậm chí còn mới cả cường giả Hiếu Mang thần tộc tọa trấn. Dựa vào cái mũi của Hiếu Mang thần tộc để phân biệt xem có phải đồng tộc không.

Hiếu Mang thần tộc cũng vui vẻ giao hảo với Chư Kiền thần tộc, phái rất đông cao thủ tới tọa trấn.

Hơn nữa Đại Tế Tự của Hiếu Mang thần tộc là Phong Vô Kỵ, từ thủ pháp trộm của thư hùng đại tặc đoán ra thủ pháp giống với kẻ lấy nguyệt hạch và nguyệt thần. Chắc chắn có liên quan tới nguyệt hạch, nguyệt thần, vì thế dù là thần tộc nào tới mời cũng phái cao thủ đi.

Các tòa bảo khố của Chư Kiền thần tộc còn treo các tấm gương. Ánh sáng chiếu lên các luyện khí sĩ qua lại. Hiển nhiên đó là một loại bí bảo, có thể phân biệt người đó có biến đổi hay không.

Nhưng các tòa bảo khố của Chư Kiền thần tộc tuy phòng bị nghiêm ngặt nhưng phu nhân Chư Cự Sơn thì không có cường giả bảo vệ. Dù gì thì thư hùng đại tắc chỉ hạ thủ với bảo vật, ai ngờ đôi đại tặc này lại thay đổi sở thích, đi trộm một nữ tử?

Không lâu sau, Chung Nhạc và Khâu Cấm Nhi tìm được phu nhân Chư Cự Sơn, đánh hôn mê vị nữ tử xinh đẹp yêu kiều này. Khâu Cấm Nhi giấu nàng ta vào nguyên thần bí cảnh, hai người đi ra ngoài.

Đi qua một tòa thần miếu, thấy trước miếu một vị lão giả Chư Kiền thần tộc tóc bạc phơ đang quét sân. Các Chư Kiền thần tộc khác đầu to tai to, người cao lực lưỡng còn vị lão giả này người gầy gò, da trên người nhăn nheo, nhưng khung xương thì rất lớn, chậm rãi quét sân.

Chung Nhạc và Khâu Cấm Nhi đi qua trước thần miếu, vị lão giả đó cầm chổi khẽ quét, bụi bay lên, Chung Nhạc giạt mình, vội kéo tay Khâu Cấm Nhi, nói nhỏ:

- Tiền bối khoan đã!

Khâu Cấm Nhi còn chưa hiểu ra thì thấy các hạt bụi bay lên, càng ngày càng lớn, nháy mắt đã giống như các quả tinh cầu hiện quanh họ.

Còn tòa thần miếu lúc trước, các tòa kiến trúc hùng vĩ của Chư Kiền thần tộc biến mất, chỉ còn lại các quả tinh cầu xoay chuyển!

Một vị thần ma lừng lững đứng giữa các tinh cầu, gương mặt còn lớn hơn nhiều lần so với tinh cầu, tinh cầu lặng lẽ lướt qua trước mặt hắn.

Thần thông lớn nhường này, có thể biến bụi thành tinh cầu!

- Hai vị tiểu hữu, các ngươi lấy trộm của các tộc đã đành, nhưng Chư Kiền thần tộc ta thi không được. Mời các vị thả nữ tử kia ra!

Vị thần ma này có gương mặt của lão giả quét sân vừa rồi, vốn dĩ là lão giả Chư Kiền thần tộc bình thường nhưng giờ thần ma chi uy hiển hiện vô cùng uy nghiêm, khó lường!

Chung Nhạc trầm giọng nói:

- Tiền bối, bọn ta cũng không có ác ý. Thực không dám giấy, ta là hảo hữu của Chư Cự Sơn, lần này tới không phải lấy bảo vật của Chư Kiền thần tộc mà là định thay Chư Kiền thần tộc loại bỏ một đại ẩn họa.

Vị thần ma kia sắc mặt lạnh lùng nói:

- Ngươi nói vậy là ý gì?

*****

Chung Nhạc ra hiệu, Chung Nhạc vội đưa phu nhân Chư Cự Sơn ra. Chung Nhạc nói:

- Nàng ta là Côn tộc.

Gương mặt tĩnh như mặt nước của vị thần ma cuối cùng cũng có dao động, nhìn phu nhân Chư Cự Sơn. Vừa hay nàng ta tỉnh lại, nghe vậy sắc mặt biến đổi, vội uốn mình biến thành một con bọ cái vỗ cánh bỏ chạy.

Vị thần ma đó sắc mặt tối lại, con bọ bị luồng năng lượng kỳ lạ gắn chặt trên không trung. Đột nhiên nhục thân tan rã, huyết nhục bốc hơi cạn, chỉ còn lại Mẫu Hoàng nguyên thần, rồi nguyên thần cũng vỡ tan, nháy mắt chỉ còn lại hồn phách của một con bọ.

Vị thần ma kia khẽ cầm lấy hồn phách đó tìm kiếm một lúc, nói:

- Đa tạ hai vị tiểu hữu! Chỉ là ký ức của Côn tộc này bị thần của Côn tộc trồng đại thần thông, nếu tìm kiếm ký ức thì thần thông bạo phát xóa sạch ký ức. Ta cũng không phát hiện được chân tướng của Mẫu Thần này, không biết tiểu hữu có thể cho ta biết không?

Chung Nhạc khách khí nói:

- Vãn bối may mắn biết được Mẫu Thần này rốt cuộc là ai. Vị Mẫu Thần này đã tiềm phục ở Tây Hoang đã lâu, đến nay đã là Huyền Tố phu nhân của Cổ Điêu thần tộc. Cổ Điêu thần tộc có lẽ đã bị diệt tộc, luyện khí sĩ Cổ Điêu quá nửa đều là nhi nữ của Mẫu Thần.

- Thì ra là vậy.

Vị thần ma kia trầm ngâm, nói:

- Hai vị tiểu hữu, Chư Kiền thần tộc ta nợ ngươi một ân tình, sau này nếu cần tiểu hữu của thể cầm cây chổi này tới tìm ta.

Hắn vừa dứt lời, tinh cầu xung quanh nhỏ dần rồi biến mất, trở thành những hạt bụi nhỏ li ti.

Mọi thứ đã kết thúc.

Trán Chung Nhạc và Khâu Cấm Nhi toát mồ hôi lạnh, nhìn về trước thì lão giả kia vẫn là lão giả bình thường, còn trong tay Chung Nhạc có thêm một cây chổi.

Chung Nhạc cất cây chổi đi, thi lễ với lão giả rồi quay người rời đi. Lão giả trong tay không còn cây chổi, liền ngồi trên bậc thang của thần miếu, lười nhác phơi nắng, nhìn không thấy có bất cứ điều gì khác thường.

- Tiểu hữu, đừng lấy trộm nữa.

Trong đầu Chung Nhạc và Khâu Cấm Nhi vang lên giọng của lão giả kia:

- Nếu các ngươi còn lấy trộm nữ, rất đông lão đồng bối với ta sẽ đích thân bắt các ngươi đấy.

Chung Nhạc và Khâu Cấm Nhi rùng mình, quay người cảm ơn rồi nhanh chóng rời đi.

Lão giả kia nhìn tiên hai người, nói nhỏ:

- Côn tộc còn muốn động tới Chư Kiền thần tộc ta, cũng may phát hiện sớm... Cự Sơn quen hai dị nhân này từ bao giờ?

Lão nhận ra Chung Nhạc và Khâu Cấm Nhi không phải Chư Kiền thần tộc mà là nhân tộc, nhưng không gọi hai người họ là nhân tộc mà là dị nhân.

Dị nhân ý nói kỳ nhân, không phải thần cũng không phải phàm nhân, rõ ràng lão đánh giá rất cao với Chung Nhạc và Khâu Cấm Nhi.

- Nhân tộc có dấu hiệu đại hưng, Chư Kiền thần tộc ta có lẽ có thể nhân thời cơ nhân tộc đại hưng để tiến một bước.

Lão giả phơi nắng một lúc thì đứng dậy, lẩm nhẩm:

- Cổ Điêu thần tộc... thần tộc này có lẽ đã diệt tộc rồi!

Lão đi về hướng Cổ Điêu thần tộc, khí thế càng ngày càng lớn, lạnh lùng nói:

- Dù trong Cổ Điêu thần tộc có còn Cổ Điêu thần tộc chân chính không thì trong thần chiến đều sẽ tan rã. Mẫu Thần của Côn tộc, để ta xem bản lĩnh của ngươi!

Chung Nhạc và Khâu Cấm Nhi rời khỏi lãnh địa của Chư Kiền thần tộc đều thở phào. Khâu Cấm Nhi lẩm bẩm:

- Thần minh thực sự quá đáng sợ, cường giả cường đại như vậy tại sao lại đi quét sân?

- Có lẽ là thú vui của ngài?

Chung Nhạc cười:

- Cũng may vị tiền bối ấy hiểu rõ chuyện, nếu không chúng ta thảm rồi.

Khâu Cấm Nhi gật đầu, có chút mất mát:

- Giờ chúng ta không đi lịch luyện được nữa, phải rửa tay gác kiếm thật sao?

Đột nhiên thần uy ngập trời, Chung Nhạc và Khâu Cấm Nhi giật mình, vội nhìn theo hướng thần uy. Chung Nhạc chấn kinh:

- Là hướng của Cổ Điêu thần tộc! Vị thần của Chư Kiền thần tộc đó đã ra tay với Côn tộc!

Hai người bay lên trời, thấy hướng của Cổ Điêu thần tộc, hai luồng thần uy đáng sợ bay lên trời, quấy động phong vân, hai vị thần quyết đấu khiến trời long đất lở, không gian thậm chí còn nứt toác!

Chấn động khủng khiếp này thậm chí khiến thần linh ở thần miếu xung quanh hiện lên bảo vệ thần miếu.

- Lẽ nào lại là phản ứng liên hoàn?

Chung Nhạc mắt giật giật:

- Không phải lại là do ta gây ra đấy chứ?

Hai vị thần giao đấu ác liệt, núi non Cổ Điêu thần tộc bên dưới sụp đổ, không biết bao nhiêu Cổ Điêu thần tộc chết thảm, có luyện khí sĩ lắc người biến thành cường giả Côn tộc bỏ chạy nhưng quá nửa là bị dư chấn từ trận thần chiến ép chết, nhưng cũng có một phần chạy thoát!

Thần của Chư Kiền thần tộc khi ra tay không để tâm trong số các luyện khí sĩ phía dưới liệu có Cổ Điêu thần tộc không, cho dù Cổ Điêu thần tộc bị diệt tộc thì không thể động gì tới tâm linh của lão, không thể tác động tới lòng trắc ẩn của lão.

- Cổ Điêu thần tộc, có lẽ sẽ bị diệt tộc thật rồi.

Chung Nhạc nói nhỏ.


Khởi Nguyên Mobile

Chương (1-1489)